Mục lục
Hoắc tổng truy thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 661: Anh vẫn thích em mặc quần áo của mình hơn

An Nhiên bảo Lâm Hi bỏ con chó nhỏ xuống, đi rửa tay ăn sáng, ở phương diện này cô ấy đã dạy cho con mình thành thói quen, đứa trẻ dậy sớm ngủ sớm, ngày ăn ba bữa phát triển khỏe mạnh.

Lâm Hi cũng rất ngoan và nghe lời.

Đúng lúc, An Nhiên đang ngồi ngay bên phải Hoắc Doãn Tư, uống xong nửa cốc sữa bò, người đàn ông lên tiếng: "Bây giờ tổng giám đốc An biết nhiều thật đấy, thấu hiểu nhân sinh còn nói rất đúng! Chuyện của người khác thì em nhìn thấu triệt, thế em có thời gian suy nghĩ chuyện của mình không?"

"Nghĩ cái gì?"

An Nhiên giả ngốc với anh ấy, nhưng lúc lấy sandwich, cô ấy lại rót tiếp cho anh ấy một cốc cà phê.

Hoắc Doãn Tư nhìn hành động này của cô ấy.

Anh ấy hơi nghiêng người rồi cười nhẹ, sau đó không hỏi tiếp nữa.

An Nhiên nói: "Lát nữa anh đi làm, em đợi thím Lâm đến em mới đi! Tiện thể trông Tư Ỷ một lúc."

Nhắc đến cái này, Hoắc Doãn Tư nhìn lên tầng.

Anh ấy nói: "Phát này cô ấy không qua được cũng buộc phải qua! Người mà Cố Vân Phàm cưới không phải là người bình thường, cuộc hôn nhân này có thể nói là không gì phá nổi, cho nên dù Lý Tư Ỷ có qua thành phố H thì cũng không thay đổi được kết cục! Bây giờ người ta đã là người đàn ông có vợ, bảo cô ấy đừng nghĩ nữa, em cũng đừng lo quá, em còn ít tuổi hơn cô ấy đấy... Vả lại cứ chiều chuộng thì cô ấy càng khó vượt qua."

Lúc anh ấy nói, An Nhiên nhìn anh ấy chăm chú.

Hoắc Doãn Tư hừ nhẹ: "Chưa thấy người đàn ông nào đẹp trai như này à?"

An Nhiên thành thật trả lời: "Chưa thấy bao giờ."

Hoắc Doãn Tư nhìn cô ấy, nhìn hẳn một lúc lâu, sau đó anh ấy cầm khăn ăn trắng lên lau miệng, rồi xoa đầu Lâm Hi đang ngồi bên cạnh: "Ba ba tới công ty đây!"

Lâm Hi lập tức bế Trà Sữa lên: "Con chào bố!"

Hoắc Doãn Tư cười thằng nhãi con này đang cố tình để được ôm Trà Sữa thêm vài cái, dụng tâm kín đáo giống mẹ thằng bé!

...

Sau khi Hoắc Doãn Tư đi làm, không đến một tiếng sau là thím Lâm tới rồi.

An Nhiên mời bà ấy hỗ trợ, thím Lâm rất vui lòng đồng ý, vả lại còn được đưa Nữu Nữu sang đây sống cùng, chuyện đó quá tốt.

Thím Lâm nói với An Nhiên: "Thực ra tôi cũng muốn vậy! Hiện giờ con trai tôi đang mải kiếm tiền, tôi sợ nó lỗ mãng nên vợ nó buộc phải canh bên cạnh nó. Bây giờ Nữu Nữu đi theo tôi, hai vợ chồng nó không có ràng buộc, lại có thể tập trung gây sự nghiệp rồi."

An Nhiên hỏi tình hình hiện tại của Lâm Bân, cô ấy cũng mừng cho hắn.

Lúc này Lâm Hi chạy tới, cậu bé ôm dì Lâm rồi thân thiết gọi bà ơi, nghe cậu bé gọi mà dì Lâm đỏ cả vành mắt.

Bà ấy cũng nhớ Lâm Hi lắm!

Dì Lâm tới, An Nhiên yên tâm đi làm.

Buổi trưa, cô ấy gọi về một cuộc, một người giúp việc khác nghe máy, người giúp việc lắp bắp nói: "Cô Lý dậy rồi, bây giờ đang ngồi cùng cậu chủ Lâm Hi đợi mỳ vằn thắn của dì Lâm, à phải rồi, còn có Trà Sữa nữa."

An Nhiên thở phào nhẹ nhõm!

Cúp điện thoại, cô ấy ngồi trên ghế da, yên lặng nghĩ về chuyện của Lý Tư Ỷ.

Cô ấy đưa Lý Tư Ỷ về nhà, không chỉ là cho Lý Tư Ỷ một chỗ ở, trên thực tế Lý Tư Ỷ dây vào tai họa khá to, bố mẹ cô ấy không dễ dàng tha thứ cho cô ấy, nhưng Lý Tư Ỷ ở nhà họ Hoắc thì lại khác, bố mẹ nhà họ Lý có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám la lối khóc lóc đến nhà họ Hoắc đòi người.

Lần này cô ấy lại nợ ơn Hoắc Doãn Tư.

Đang suy nghĩ, điện thoại nội bộ reo lên, cô ấy bắt máy thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô thư ký: "Tổng giám đốc An! Tiểu Hoắc tổng của tập đoàn Hoắc Thị hẹn ngài chiều nay đi đánh golf, muốn hẹn giờ tiện cho ngài."

Tiểu Hoắc tổng của tập đoàn Hoắc Thị, chẳng phải là Hoắc Doãn Tư sao?

Đánh golf?

Sáng nay bọn họ vừa ăn sáng cùng nhau còn gì, sao lúc đó anh ấy không nói, còn bắt thư ký chuyển lời?

An Nhiên nghĩ xong nói: "Ba giờ chiều nhé!"

Cúp máy, cô ấy lấy điện thoại ra vào zalo, sau đó nhập mấy chữ [nhàm chán! Ngây thơ!]

Khoảng nửa tiếng sau, Hoắc Doãn Tư mới nhắn lại.

[Tối qua lúc anh nằm trên giường tổng giám đốc An, tổng giám đốc An không tỏ vẻ như này nhé, lúc đó tổng giám đốc An chỉ muốn ăn anh luôn thôi.]

An Nhiên đỏ mặt.

Bởi vì cô ấy bị Hoắc Doãn Tư nói trúng suy nghĩ trong lòng, cô ấy là phụ nữ, cô ấy cũng có nhu cầu. Ngày nào Hoắc Doãn Tư cũng mặc như thế rồi lượn qua lượn lại trước mặt cô ấy, đương nhiên là cô ấy có cảm giác rồi.

Trước ba giờ chiều, An Nhiên lại nhận được một thông tin.

Có thể coi là tin tốt!

Tổng giám đốc Hứa đồng ý đầu tư vào dự án của tập đoàn Cố Thị, đây là một tin vui cực lớn đối với An Nhiên, cô ấy vội vàng mở cuộc họp, yêu cầu bộ phận tuyên truyền công bố chuyện này ra ngoài.

Quả nhiên, buổi chiều trước phiên báo cáo cuối ngày của thị trường chứng khoán, cổ phiếu của tập đoàn Cố Thị tăng vọt.

Cố Vân Phàm cũng đặc biệt gọi điện tới: "An Nhiên, đúng là tôi không nhìn nhầm cô! Lần này coi như đã khắc phục được khó khăn rồi!"

An Nhiên cười nhạt: "Không phụ sự kỳ vọng của tổng giám đốc Cố là được!"

Kết thúc cuộc gọi, tâm trạng An Nhiên rất tốt.

Lúc này Hoắc Doãn Tư gọi điện riêng cho cô ấy, giọng điệu rất là bất mãn: "Đã mấy giờ rồi! Sao em chưa đến?"

An Nhiên nhìn đồng hồ, đã năm giờ rồi.

Cô ấy xin lỗi Hoắc Doãn Tư: "Xin lỗi em có việc nên hơi mất thời gian! Hay là chúng ta hẹn lần sau đi tổng giám đốc Hoắc?"

Hoắc Doãn Tư hạ giọng: "Hẹn lần sau cũng được! Tối nay chúng ta chơi một hồi, xong chúng ta sẽ hẹn lần sau."
Chương 662: Sao vậy, em không muốn sao?

An Nhiên thật sự bị anh làm cho bực mình.

Cô thực sự không thể chấp nhận việc nói những điều như vậy ở bên ngoài giữa ban ngày ban mặt.

Hơn nữa, cô biết những năm nay Hoắc Doãn Tư chỉ có duy nhất một mình cô, sao anh có thể... nói những lời không đứng đắn như vậy?

An Nhiên buồn bực, hừ nhẹ một tiếng: "Anh cứ chờ đó!"

Hoắc Doãn Tư cũng không tức giận.

Anh nói: “Mặt trời sắp lặn rồi, tới đây, anh dạy em chơi hai lượt”.

An Nhiên không từ chối nữa.

Tất nhiên, với tình hình như vậy cô không thể đi một mình, cho nên cô đã đưa theo thư ký đi xe của công ty tới. Khi cô tới nơi thì đã là xế chiều.

Gió chiều có chút mát mẻ.

An Nhiên thay quần áo, mặc một chiếc áo khoác rộng. Khi đến nơi, cô cởi áo khoác đưa cho thư ký, sau đó cầm lấy cây gậy.

Điều ngạc nhiên là có rất nhiều người có mặt ở đó, khoảng bảy tám người.

Tất cả đều là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hoắc Thị.

Điều khiến An Nhiên ngạc nhiên nhất là trong đó có một người quen cũ là Tân Bá Lai. An Nhiên không hiểu tại sao Hoắc Doãn Tư rõ ràng để tâm đến người này như vậy, nhưng lại giữ anh ta lại, thậm chí còn cất nhắc đến chức vụ phó giám đốc và cho phép anh ta tới những cuộc gặp mặt như thế này.

Tuy nhiên, với tu vi hiện tại của An Nhiên, cô sẽ không mất bình tĩnh.

Hiện tại, mặc dù cô và Hoắc Doãn Tư không thể xếp ngang hàng nhưng vẫn có thể coi là đối thủ làm ăn. Còn Tân Bá Lai có mặt tại đây cũng chỉ có thể đi nhặt bóng cho Hoắc Doãn Tư.

Tư thế nhặt bóng còn phải đẹp!

An Nhiên không khỏi đưa mắt nhìn Tân Bá Lai, nhưng anh ta tựa hồ hoàn toàn không quen biết cô, cũng không nhìn vào mắt cô. An Nhiên cụp mắt xuống... Hoắc Doãn Tư thật sự là giỏi đưa người ta vào khuôn khổ!

Hoắc Doãn Tư tiến lên.

Với vẻ mặt nghiêm túc, anh đưa tay ra nói: "Giám đốc An, quý nhân thường hay quên quá!"

Anh giả vờ, An Nhiên cũng giả vờ đưa tay ra: "Xin lỗi! Thực sự tôi có chút việc gấp”.

Hoắc Doãn Tư không nói gì nữa, giới thiệu ngắn gọn những người xung quanh với An Nhiên. Bọn họ phần lớn đều là nguyên lão của tập đoàn Hoắc Thị, có người làm việc ở đây từ thời Hoắc Chấn Đông. Tuy họ lớn tuổi nhưng ai nấy đều rất tham vọng, đến nỗi dù tuổi đã cao cũng không muốn lui về phía sau.

An Nhiên rất hào sảng bắt tay mọi người.

Mấy ông già đó cũng đã nghe phong thanh, cách đây không lâu nghe nói giám đốc Hoắc đã chia tay với người ta. Vậy mà bây giờ lại dẫn người ta đến chơi golf với những ông già này. Mặc dù ngoài mặt vẫn một câu giám đốc An hai câu giám đốc An, nhưng ai biết được sau lưng thì thế nào?

Có người cất tiếng khen: “Tôi vừa nhận được tin giám đốc An đã giành được khoản đầu tư của giám đốc Hứa! Ha ha, Hứa Hằng Đại đó tuy ngoài mặt thẳng thắn nhưng cũng rất tinh tường. Giám đốc An làm được như vậy đúng là không dễ dàng!"

An Nhiên cười nhẹ: “Cố Thị mở cửa kinh doanh, rất hoan nghênh các đối tác tới đầu tư”.

Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu, gió xuân thoảng qua mặt: "Giám đốc An, đây là phó giám đốc nghiệp vụ của tập đoàn chúng tôi, Tân Bá Lai. Nói ra thì, hai vị còn là đồng hương. Hôm nay vừa hay giới thiệu hai người làm quen với nhau".

Vẻ mặt An Nhiên bình tĩnh.

Nụ cười của Tân Bá Lai có chút gượng gạo: "Giám đốc An”.

Anh ta đưa tay ra, muốn xua đi quá khứ mà bắt tay An Nhiên, nhưng Hoắc Doãn Tư lại liếc nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Không cần bắt tay! Giám đốc An bình thường rất dè dặt”.

An Nhiên đã nhìn ra sự vô liêm sỉ của anh ta từ lâu rồi

Cô ấy cũng không quan tâm.

Tuy An Nhiên chỉ là giám đốc điều hành một chi nhánh của tập đoàn Cố Thị, những lão già trong tập đoàn Hoắc Thị này giàu có hơn cô rất nhiều nhưng cô vẫn đại diện cho một công ty độc lập, có thể trò chuyện với Hoắc Doãn Tư một cách bình đẳng.

Hoắc Doãn Tư không nói chuyện công việc.

Anh đứng trên bãi cỏ xanh, hơi nghiêng người và chuẩn bị vung gậy.

Bộ đồ thể thao trắng như tuyết mặc lên người anh trông thật là đẹp!

Cây gậy vung lên, quả bóng rơi trúng lỗ!

Có lẽ rất hài lòng với thành tích của mình, Hoắc Doãn Tư thu gây, quay đầu nhìn An Nhiên: “Giám đốc An, cô thấy thế nào?”

An Nhiên đang định nói vài câu khen ngợi:

Nhưng cô nhìn thấy Hoắc Doãn Tư đang nhìn cô, trên môi nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt lại đầy ý tứ sâu xa!

Mặt An Nhiên nóng bừng.

Rõ ràng là tên này lại đang quyến rũ cô!

May mắn thay, tu vi của cô đã thâm sâu hơn trước một chút, còn có thể mặt dày khen ngợi anh vài câu. Sau khi cô và anh khen qua khen lại vài câu thì anh bắt đầu dạy cô đánh golf. An Nhiên học một lúc nhưng trình độ chỉ ở mức trung bình.

Có điều Hoắc Doãn Tư dạy khá tốt!

An Nhiên cảm thấy chuyến đi hôm nay cũng có chút thu hoạch. Nhưng cô vẫn không hiểu ý anh là gì, chẳng lẽ chỉ vì muốn dạy cô chơi golf mà bỏ công sức mời cô đến đây như vậy sao?

Khi đang rửa tay trong nhà vệ sinh, cô đã suy nghĩ rất lâu đến nỗi thất thần.

"An Nhiên!"

Một giọng nói quen thuộc và xa xôi vang lên bên tai cô.

An Nhiên cứng đờ người rồi chậm rãi quay người lại thì nhìn thấy Tân Bá Lai.

Nhà vệ sinh được bài trí sang trọng, dưới ánh sáng của ngọn đèn pha lê, sắc mặt Tân Bá Lai hốc hác và xanh xao, giống như bộ dạng khi bị bệnh lúc trước.

An Nhiên không khỏi sững lại.

Cô nhớ lại quãng thời gian trước kia giữa bọn họ...

“Trông cô có vẻ sống tốt đấy”.

Tân Bá Lai cay đắng nói: “Sự nghiệp của cô rất tốt, tình cảm với giám đốc Hoắc cũng rất tốt! An Nhiên... thật sự, lần trước khi Hoắc tiên sinh cướp dự án đó, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không còn gì. Thật không ngờ cô lại có thể trở mình như vậy”.

An Nhiên từ từ tắt vòi nước.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc vòi nước màu vàng, nhẹ nhàng nói: "Sau ngần ấy năm, anh vẫn hy vọng tôi sẽ có một cuộc sống tồi tệ phải không? Tân Bá Lai, tôi không hề làm gì có lỗi với anh”.
Chương 663: Sao vậy, em không muốn sao?

Tân Bá Lai ánh mắt rất phức tạp!

Bản thân anh ta cũng biết mình là một kẻ hèn hạ và vô liêm sỉ. Từ nhỏ anh ta đã biết mình lợi dụng An Nhiên nhiều hơn là thích cô, nhưng cuối cùng khi thấy cô sống tốt như vậy, anh ta lại cảm thấy buồn bã và thua kém. Anh ta không khỏi nghĩ đến viễn cảnh nếu năm đó anh ta đối xử tốt với cô hơn, liệu... anh ta có thể được hạnh phúc không?

Nhìn bề ngoài, Tân Bá Lai cũng có vẻ rất thành công.

Anh ta có một công việc tốt, nhưng thực ra anh ta phải đánh đổi bằng không biết bao nhiêu lần uống rượu đến say mèm. Khi gặp một số nữ khách hàng trung niên khó tính, anh ta thậm chí còn phải hy sinh thân mình, nếu không thể làm được, anh ta sẽ dùng thuốc!

Hình dáng của những người phụ nữ đó khiến anh ta buồn nôn!

Nhưng tập đoàn Hoắc Thị đã cho anh ta số tiền đủ lớn để khiến anh ta không thể bỏ cuộc. Tân Bá Lai mua một căn hộ lớn có diện tích 180 mét vuông, an cư lạc nghiệp ở nơi nổi tiếng là tấc đất tấc vàng như thành phố B. Anh ta thậm chí còn bao nuôi một cô gái trẻ, mặc dù chưa thể làm cho cô ta có thai, nhưng cũng xem như có cách để nhà họ Tân không tuyệt tự.

Dường như anh ta có tất cả mọi thứ, nhưng khoảnh khắc An Nhiên xuất hiện.

Anh ta biết mình đã mất nhiều hơn được!

Tân Bá Lai cười khổ: “Vốn dĩ tôi không có tư cách tham gia sự kiện hôm nay, nhưng giờ tôi lại ở đây. An Nhiên, cô nghĩ xem tại sao tôi lại có thể có mặt ở đây, việc đó là do ai sắp xếp?”

An Nhiên cụp mắt xuống, cười nhạt: "Tôi không quan tâm!"

Cô quay lại nhìn anh ta: “Quá khứ đã qua lâu rồi! Nếu anh không xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ tôi đã quên mất sự tồn tại của anh rồi! Anh nói với tôi điều này chỉ vì anh cảm thấy không thoải mái, nhưng con đường này là do chính anh lựa chọn đúng không?"

Tân Bá Lai sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Câu nói đơn giản của An Nhiên thể hiện sự coi thường của cô đối với anh ta, thực ra cô đều biết cả.

Nhưng khi nhìn thấy Tân Bá Lai, cô lại vô cùng bình tĩnh, không hề tỏ ra khinh thường, cũng không hề thấy đáng tiếc. Rõ ràng là khi còn nhỏ, anh ta là anh Bá Lai lợi hại nhất trong lòng An Nhiên

Lúc An Nhiên đi ra ngoài, anh ta theo bản năng muốn nắm lấy tay cô.

Nhưng Hoắc Doãn Tư đã đứng ở bên ngoài bình tĩnh nói: "Trà Sữa cắn Lý Tư Ỷ, Lý Tư Ỷ ở nhà làm loạn lên đòi đi tiêm phòng! Cô ấy còn đòi hầm cả Trà Sữa!"

An Nhiên:……

Khuôn mặt vô cảm của Hoắc Doãn Tư dần dần chuyển thành nụ cười.

Anh nói: "Anh đã bảo em đừng chiều chuộng Lý Tư Ỷ quá! Vậy mà em còn đưa cô ấy về nhà rồi muốn làm mẹ trẻ của cô ấy hả!"

An Nhiên thản nhiên nói: "Em đâu đến nỗi già như vậy!"

Nói xong, cô hơi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn anh.

Cô không chắc mình muốn nhìn thấy điều gì trên gương mặt anh... Có lẽ cô muốn xem liệu anh có tức giận hay không, hoặc có thể cô muốn đoán xem anh đang nghĩ gì...

Hoắc Doãn Tư không cho cô cơ hội, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Trong thời tiết đầu xuân, đầu ngón tay cô hơi lạnh.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Anh đã để tài xế và thư ký của em rời đi trước, lát nữa hãy ngồi xe anh về nhà!”

Đối diện với anh là Tân Bá Lai.

An Nhiên nhìn thấy điều đó trong con ngươi của Hoắc Doãn Tư. Cô không nói gì, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh... Có lẽ năm đó cô nên nói thật với anh.

Hồi đó cô thích Hoắc Doãn Tư.

Nếu cô nói với anh rằng trước đây từng có một người, nhưng người cô thích nhất vẫn là anh.

Có lẽ nếu làm vậy, Hoắc Doãn Tư sẽ kiên quyết lựa chọn cô!

Ánh mắt An Nhiên nóng lên, cô ngẩng đầu dịu giọng nói: "Hoắc Doãn Tư, có phải anh muốn quên mà không thể quên, hận em lắm phải không?"

Hoắc Doãn Tư cúi đầu nhìn cô.

Anh ấy khẽ hừ một tiếng hơi dè dặt: “Em biết thì tốt!”

An Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, đã lâu lắm rồi cô không cười như thế này, nhìn có chút đáng yêu...

Giám đốc An hiện giờ xinh đẹp mê người, có khí chất của người phụ nữ trưởng thành.

Nhưng An Nhiên thuở đó làm anh động lòng là An Nhiên ngốc nghếch dễ bị bắt nạt.

Khi họ lên xe, Hoắc Doãn Tư đã không thể kìm lòng được.

Trời tối.

Trong bãi đậu xe riêng của VIP, chỉ có chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen của anh đỗ ở đó, An Nhiên bị anh đẩy xuống ghế sau... sau đó là nụ hôn mãnh liệt của anh.

Mái tóc dài của An Nhiên bị anh xoã ra, cả cơ thể cô được anh ôm trong lòng.

Giọng nói của cô vừa hoảng sợ vừa khẩn trương: "Hoắc Doãn Tư!"

Trong bóng tối, ánh mắt của anh thật khó đoán, giọng nói cũng khàn khàn: "Sao, em không muốn sao?"

Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng.

Hoắc Doãn Tư hôn lên chiếc cổ mảnh mai của cô một cách mãnh liệt đến mức như thể anh muốn cắn thật mạnh vào đó.

An Nhiên áp sát vào cổ anh, da anh thật nóng, cô nghĩ thầm.

Cô để tâm đến việc cả hai đang ở bên ngoài, áp lực tâm lý không hề nhỏ. Nhưng cô là phụ nữ, cô ngại ngùng đến mức không dám bảo anh đổi địa điểm... Trong khi cô còn đang do dự như vậy, gạo đã sắp nấu thành cơm

Đó là cảm giác An Nhiên chưa từng trải qua!

Anh thô lỗ hơn trước rất nhiều, nhưng lại mang đến cho cô khoái cảm gấp đôi. Chẳng bao lâu sau, cô từ phản kháng chuyển sang khuất phục, dịu dàng ôm cổ anh, để anh muốn làm gì cũng được...

Không khí đang nóng lên, An Nhiên tựa vào tai anh, nhẹ nhàng ngâm nga: "Hoắc Doãn Tư... anh đổ mồ hôi nhiều quá!"

Anh cúi đầu xuống và nhìn cô bằng đôi mắt đen.

Sau đó anh nói một câu rất thô tục...

An Nhiên khá kinh ngạc, cô cảm thấy Hoắc Doãn Tư đã khác trước kia. Trước kia anh rất kiêu ngạo, hiếm khi nói ra những lời thô tục như vậy, nhưng bây giờ mỗi lần họ thân mật, anh ít nhiều đều nói vài câu như vậy.

Cô vốn tưởng rằng mình sẽ thấy phản cảm, nhưng ngược lại, nó càng đẩy cảm xúc của cô lên cao trào...
Chương 664: Tối nay, em có muốn làm tiếp không?

Việc đã xong.

Trong xe vẫn tối, tiếng thở dần nhẹ đi, mọi thứ dần bình thường trở lại.

Không ai trong hai người họ lên tiếng.

Mặc dù họ đã sinh được một đứa con trai và đã làm việc này nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên họ làm trên ô tô. Cuộc yêu vừa rồi đúng là long trời lở đất, nhưng sau khi xong việc hai người họ đều có chút quyến luyến.

Giọng nói của Hoắc Doãn Tư khàn khàn: “Anh hút một điếu thuốc rồi chúng ta đi!”

An Nhiên ậm ừ.

Cô cũng không muốn làm điều này, nhưng giọng cô nghe như tiếng rên rỉ, giống như một chú mèo con, không giống giám đốc An bình thường chút nào.

Hoắc Doãn Tư nghiêng đầu nhìn cô.

Chiếc cúc áo to bằng hạt gạo nhưng bàn tay đang run rẩy của An Nhiên không thể cài lại được.

Sau khi nhìn cô loay hoay một lúc lâu, anh liền kéo cô sát lại gần.

Những ngón tay thon dài của anh duỗi ra, nhẹ nhàng giúp cô cài cúc áo, khéo léo hơn cô rất nhiều.

An Nhiên không khỏi khen ngợi anh: “Tay anh điêu luyện thật đấy”.

"Vừa rồi không phải em cũng cảm thấy rất thoải mái sao?" Hoắc Doãn Tư dịu dàng mỉm cười. Anh ngồi thẳng dậy, mở cửa sổ ra một chút, châm một điếu thuốc rồi thong thả hút...

Bóng tối bên trong xe khiến bóng dáng anh hiện ra có chiều sâu hơn.

An Nhiên trước đây rất thích vẻ ngoài của anh, nhưng bây giờ cô còn mê đắm nó hơn. Đến nỗi cùng anh làm việc đó mấy lần liền. Nhưng việc này phải để đàn ông chủ động, phụ nữ làm sao có thể mở lời?

Hoắc Doãn Tư để ý đến An Nhiên, anh chỉ hút nửa điếu thuốc rồi liền dập đi.

Anh đứng dậy xuống xe, nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em cứ ngồi phía sau đi! Em chỉnh trang lại đã, đừng để người khác nhận ra”.

Mặt An Nhiên nóng bừng!

Hoắc Doãn Tư ngồi ở ghế lái, anh giơ tay nhìn đồng hồ trước khi khởi động xe, đã gần 9 giờ tối.

Họ lên xe từ trước 8 giờ.

Nói cách khác, họ đã ở trong xe gần một tiếng đồng hồ!

Hồi tưởng lại chuyện ban nãy, Hoắc Doãn Tư có chút luyến tiếc. Nếu không phải địa điểm này không phù hợp, anh sẽ không bao giờ tha cho An Nhiên dễ dàng như vậy... Một người đàn ông ba mươi tuổi làm sao có thể một hai hiệp đã dừng?

Trên đường về không ai nói gì.

Chiếc xe đắt tiền từ từ lái vào biệt thự sáng đèn. Vừa xuống xe, họ đã nhìn thấy cậu con trai yêu quý của mình đang ngồi ở phòng khách với chiếc ghế đẩu nhỏ và Trà Sữa trên tay.

Trà Sữa gục đầu xuống và im lặng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi dính đầy nước, cậu bé khóc rất thảm thiết.

Nhìn thấy bố mẹ về, cậu bé càng khóc to hơn: "Dì cắn Trà Sữa. Trà Sữa liệu có bị dại mà chết không? Hu hu hu...!"

An Nhiên:……

Hoắc Doãn Tư ôm chú chó con nhìn hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy vết thương trên mông nó. Anh hỏi Lâm Hi: “Dì Tư Ỷ cắn thật à?”

Lâm Hi lau nước mắt và gật đầu trong làn nước mắt.

Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên: “Cô ấy lợi hại thật!”

Anh cao giọng hỏi người giúp việc cô Lý đâu?

Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu trắng chậm rãi chạy tới, là Lâm Bân và Thục Phân, trong xe còn có Lý Tư Ỷ mặt mày ủ rũ.

Lâm Bân hồ hởi nói: "Haizzz, vừa rồi anh tới đây nhìn thấy cô Lý đánh nhau với chó rồi bị cắn. Anh nghĩ vết thương như vậy không thể để lâu nên đã chở cô ấy tới bệnh viện tiêm thuốc!"

"Haizz! Tiêm bảy mũi liền! Cô Lý ban nãy mặt tái mét".

"Chắc sau này cô ấy sẽ không dám đánh nhau với chó nữa!"



Lâm Bân nói với vẻ mặt rạng rỡ vui sướng, như thể vừa được mở rộng tầm mắt.

Thục Phân kéo tay Lý Bân.

Thục Phân nhỏ giọng nói: “Dù sao thì người ta cũng là thiên kim đại tiểu thư, là khách quý của An Nhiên. Anh nói chuyện chừng mực một chút, đừng làm em gái anh khó xử”.

Lâm Bân nghe vợ nói, gãi gãi đầu: "Cũng phải!"

Lý Tư Ỷ mấy ngày gần đây mới gặp cú sốc tinh thần.

Hôm nay lại bị chó cắn, phải tiêm bảy mũi phòng dại, cánh tay tiêm xong như muốn phế luôn.

Suy đoán của cô ấy đã chính xác.

An Nhiên chỉnh trang lại rất tốt, nhưng Hoắc Doãn Tư là đàn ông, không tỉ mỉ như vậy.

Cổ áo sơ mi của anh bẻ ra, để lộ làn da hơi ửng đỏ, thậm chí còn có những hạt máu li ti do tắc nghẽn mạch máu... Thoạt nhìn là biết hai người này vừa mới trải qua một trận long trời lở đất.

Lý Tư Ỷ không vui.

Cô ấy kéo cánh tay gần như vô dụng của mình, hét lên: “Tôi đang đau khổ, nhưng hai người lại vui vẻ nhiệt tình quá! Hoắc Doãn Tư, bình thường anh hay ra vẻ đàng hoàng tử tế lắm, vậy mà vừa tìm được cơ hội là đã quấn lấy An Nhiên.. .…”

Hoắc Doãn Tư nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu thẳm.

Anh chưa bao giờ có cảm tình với Lý Tư Ỷ.

Anh nhẹ nhàng nói: “Hay là tôi đưa cô về nhà họ Lý nhé?”

Lý Tư Ỷ sợ hãi, ôm lấy cánh tay, trốn ở sau lưng An Nhiên thì thầm: “Tôi muốn ở lại đây!”

Hoắc Doãn Tư ôm Trà Sữa.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của chú chó con: “Vậy sau này cô đừng chọc giận nó nữa!”

Tuy rằng không nói ra, nhưng An Nhiên có thể nhìn ra, anh rất thương Trà Sữa... Hoắc Doãn Tư là người như vậy, trên mặt không biểu lộ ra tình cảm, nhưng lại hết lòng bảo vệ những thứ mình yêu quý.

Lý Tư Ỷ ghen tị nhìn chằm chằm Trà Sữa.

Hừ, địa vị của cô ấy trong gia đình này không bằng một con chó!

Lúc này Nữu Nữu chạy tới, các cô bé luôn thích những cô gái xinh đẹp. Cô bé thấy bộ quần áo Lý Tư Ỷ mặc rất đẹp, liền khoác tay cô ấy: “Chị hết đau rồi sao!”

Tâm trạng Lý Tư Ỷ lập tức tốt hơn nhiều.

Cô ấy nói: “Vẫn là Nữu Nữu biết thương người!”

Dì Lâm dọn bữa tối rồi gọi mọi người xuống ăn. An Nhiên nhân lúc không ai để ý chạy lên lầu thay quần áo, rửa mặt.

Trong phòng tắm, An Nhiên lau mặt rồi ngước mắt lên.

Mặt người phụ nữ trong gương vẫn còn rất đỏ.

Nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người!

Ngón tay thon gầy của cô bám vào bồn rửa mặt, cảm thấy hai chân mình vẫn còn run rẩy một chút, không chỉ vì mất sức mà còn vì bị Hoắc Doãn Tư bẻ cong quá mức trong xe...

"Em đang nghĩ gì đó?"

Có người tới đứng cạnh cô, không ai khác chính là kẻ chủ mưu gây ra mọi việc, Hoắc Doãn Tư.

Anh ấy đã tiến sát lại gần.

Gần đến mức An Nhiên có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh. Nếu ngửi kỹ hơn, còn có thứ mùi đặc biệt sau khi nam nữ hoan lạc. Mùi hương đó xuất hiện trên cơ thể một người đàn ông cao quý như Hoắc Doãn Tư lại có sức hấp dẫn chết người.

An Nhiên thừa nhận, chân cô ngày càng mềm nhũn ra.

Cô muốn rời đi, nhưng tiếc là chân không thể cử động được, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu: "Không nghĩ gì cả!"

Hoắc Doãn Tư lại tiến lên một bước, đứng ở phía sau như đang che chở cho cô. Anh hơi nghiêng người về phía trước, áp đôi môi mỏng vào tai cô, nhẹ giọng thì thầm: "Mặt em đỏ quá!"

An Nhiên xấu hổ không nói nên lời.

Lòng bàn tay anh chạm vào chiếc eo thon của cô, vuốt ve nhẹ nhàng qua lại, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi em cảm thấy thế nào?”

"Dì Lâm đang gọi chúng ta đi ăn tối".

Giọng nói của An Nhiên đứt quãng, cô muốn chạy trốn, người đàn ông này quá nguy hiểm.

Cô vừa muốn cử động, lòng bàn tay anh đã siết chặt, một tay của anh có thể ôm gần hết vòng eo thon gọn của cô. Cô ngã vào lồng ngực anh, bất lực dựa vào vai anh. An Nhiên sợ mọi người biết nên vội vã nói nhỏ: "Người khác sẽ nhìn thấy đấy".

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Anh nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm.

An Nhiên khó chịu quay mặt đi, nhưng anh lại không chịu buông cô ra, nhỏ giọng nói với cô: "Tối nay em có muốn tiếp tục không? An Nhiên, anh thấy chưa đủ!"
Chương 665: Tối nay, em có muốn làm tiếp không?

Những lời mời gọi này khiến đôi chân cô càng mềm nhũn ra.

An Nhiên gần như đứng không vững, hoàn toàn dựa vào anh... Đôi môi mỏng của Hoắc Doãn Tư rời khỏi môi cô, chậm rãi di chuyển đến vùng da thịt mềm mại sau tai cô, nhẹ nhàng hôn thật lâu.

Hôn xong, anh đỡ lấy cô, cười giọng khàn khàn: "Chuẩn bị xuống ăn tối thôi!"

An Nhiên đỏ mặt, chỉnh lại quần áo.

Hoắc Doãn Tư không đi xuống.

Cô lại nhìn anh, đôi mắt đen của anh đang nhìn cô chăm chú, nét mặt như cười như không...

An Nhiên bước nhanh xuống lầu, hình như phía sau có tiếng cười khúc khích của một người đàn ông...



Trong bữa ăn, Lý Tư Ỷ điệu đà kén cá chọn canh nhưng vẫn được vợ Lâm Bân chăm sóc rất chu đáo.

Về sau Lý Tư Ỷ cũng ngại ngùng nên không kén chọn nữa.

Nhưng khi nhìn Hoắc Doãn Tư và An Nhiên, cả vợ chồng Lâm Bân, cô ấy chợt cảm thấy cô đơn... Lý Tư Ỷ nghĩ nếu hồi trẻ không ngu dốt trao thân cho lão già Cố Vân Phàm thì có lẽ bây giờ cô đã có con rồi.

Thục Phân gắp cho cô một miếng rau.

Lý Tư Ỷ ngước mắt cười, nhưng trong mắt lại có chút ngấn nước.

Trở lại phòng ngủ, Lý Tư Ỷ nằm yên lặng trên giường.

Cô ấy vẫn không thể quên được Cố Vân Phàm.

Làm sao có thể quên dễ dàng như vậy. Suốt ba năm trời, đó là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cô ấy.

Điện thoại chợt reo lên.

Cô nhặt lên xem thì thấy đó là một bản ghi nhớ cô đã viết cách đây một năm [Ngày thứ 365 nhắc nhở Cố Vân Phàm bỏ thuốc lá! ]

Lý Tư Ỷ ngơ ngác nhìn nó một lúc lâu.

Hóa ra đã lâu như vậy...

Hóa ra họ đã xa nhau lâu đến thế.

Kỳ thực bọn họ đã chia tay từ lâu, chính là vì cô ấy không buông tay được nên nhất quyết đi đến thành phố H để khiến mình hoàn toàn chết tâm. Trong mắt Cố Vân Phàm và Cố phu nhân, cô ấy chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc!

Cô ấy đã suy nghĩ mấy ngày nay, Cố Vân Phàm sao có thể thản nhiên thân mật với vợ mình như vậy!

Còn cô ấy vẫn ở đây, hồi tưởng về quá khứ.

Lý Tư Ỷ coi thường chính mình!

Nhưng cô không thể khống chế được cảm xúc, cô lấy điện thoại ra và tìm một bức ảnh, đó là bức ảnh duy nhất của Cố Vân Phàm mà cô còn giữ lại...

Cô lặng lẽ nhìn mà không cầm được nước mắt.

Tuy nhiên, Lý Tư Ỷ không có nhiều cơ hội để buồn bã về mối tình này, chỉ chưa đầy nửa tháng, mẹ cô ấy đã vội vã tìm tới cửa.

Đó là một buổi tối cuối tuần.

Hoắc Doãn Tư và An Nhiên về sớm, giáo viên piano dạy Nữu Nữu chơi đàn, An Nhiên ngồi bên cạnh xem. Trong sân, Hoắc Doãn Tư cùng Lâm Hi dắt chó con đi dạo.

Chiếc RV màu đen dừng lại, bà Lý vội vàng bước xuống xe.

Vẻ mặt bà nghiêm nghị và có chút hoang mang, khi nhìn thấy Lý Tư Ỷ ngồi trên ghế sô pha, bà ấy đã giơ tay tát con gái mình một cái thật mạnh. Trước đây bà Lý chưa bao giờ đánh con gái yêu của mình như thế này.

Lý Tư Ỷ hoảng hốt, ôm mặt thốt lên: "Mẹ".

“Con còn dám gọi mẹ là mẹ! Con gặp rắc rối trốn ở đây, bố con dọn dẹp đống bừa bãi con gây ra tức đến hộc máu, hiện tại ông ấy đang được cấp cứu trong bệnh viện! Con có biết nhà trai nói bố mẹ thế nào không, nói con ngang ngược vô học, nói con nhơ nhuốc, đi theo gã đàn ông ở thành phố H đó ba năm, còn chạy tới phá đám cưới của lão ta".

"Tư Ỷ!"

Bà Lý mắng con nhưng lại đau lòng đến nỗi bật khóc: “Con có xứng đáng với bố mẹ con không?”

Buổi học piano bị hoãn lại.

Nữu Nữu nép vào người An Nhiên, cô nhẹ giọng nói: “Gọi chú tới đây".

Nữu Nữu ngoan ngoãn chạy đi.

An Nhiên khuyên nhủ bà Lý: "Cô à, có gì cô cứ bình tĩnh nói!"

Bà Lý rất ghét cô, bởi vì An Nhiên là cấp dưới của lão già đó, như vậy chắc chắn là cùng hội cùng thuyền rồi. Có lẽ năm xưa Tư Ỷ bị đám người này cấu kết lừa gạt cũng nên. Cho nên bà ta nói chuyện không hề khách sao: "Cô và tên họ Cố đó hại Tư Ỷ nhà chúng tôi quá thảm! Giờ con gái tôi danh dự bị huỷ hoại, cô bảo sau này nó phải làm thế nào?"

An Nhiên không thể phản bác.

Trước kia khi Lý Tư Ỷ đi theo Cố Vân Phàm, An Nhiên đã sắp xếp rất nhiều việc lớn nhỏ, từ mua biệt thự đến mua băng vệ sinh cho Lý Tư Ỷ!

Bà Lý càng nói càng kích động, muốn đánh Lý Tư Ỷ lần nữa...

Một giọng nói trong trẻo từ lối vào vang lên: "Bà Lý, vậy người đàn ông bà tìm cho Tư Ỷ có thể khiến cô ấy hạnh phúc không? Tôi hỏi bà, bà có chịu được việc chồng mình nói muốn một cuộc hôn nhân mở với mình không? Thân ai nấy lo... Tư Ỷ không chấp nhận cuộc hôn nhân như vậy thì có gì sai?”

Bà Lý vẫn còn giận.

Nhưng đối phương là Hoắc Doãn Tư nên bà ấy đành phải nể mặt đôi phần, mặc dù bà ấy cũng rất tức giận với anh.

Ngay lúc bà Lý đang không biết nên làm như thế nào, Lý Tư Ỷ liền đứng lên nói: "Con sẽ về cùng mẹ!"

Trước giờ cô ấy luôn được mẹ mình chiều chuộng.

Bố cô ấy bệnh tật, công ty và khách sạn đều không có người quản lý. Lý Tư Ỷ ở bên ngoài ăn chơi bao nhiêu năm nay không thể coi là làm tròn chữ hiếu... An Nhiên nhìn một bên mặt sưng húp của cô ấy mà không khỏi lo lắng và không đành lòng.

Lý Tư Ỷ gượng cười: “Cũng không thể trốn mãi ở đây được! An Nhiên, đây là nhà của cô, không phải của tôi!”

An Nhiên muốn bước tới,

Nhưng Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cô lại...

Hoắc Doãn Tư nhìn Lý Tư Ỷ, thở dài: "Trở về cũng không sao! Lúc rảnh rỗi hãy đến chơi với Lâm Hi và mọi người. Hai đứa nhỏ đều rất thích cô".

Lý Tư Ỷ không phải kẻ ngốc.

Những lời này thực ra là âm thầm chống lưng cho cô ấy, ngăn cản bà Lý đánh cô ấy lần nữa.

Nhưng Lý Tư Ỷ cảm thấy mình nên bị đánh.

Cô ấy lên lầu thu dọn một lát rồi tạm biệt An Nhiên, An Nhiên nhìn theo mà lưu luyến không rời.

Lý Tư Ỷ khẽ mỉm cười: "Dù sao cũng phải rời đi! Hơn nữa... con người đều phải trưởng thành!"

Nói xong cô ôm An Nhiên.

Lý Tư Ỷ ba năm trước không bao giờ tưởng tượng được rằng có một ngày cô lại thân thiết với An Nhiên như vậy, An Nhiên sẽ chứng kiến vô số khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời cô ấy. Lý Tư Ỷ nghẹn ngào nức nở: “Khi nào rảnh chúng ta lại gặp nhau nhé! "

Hoắc Doãn Tư đút hai tay vào túi, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi”.

Lý Tư Ỷ lí nhí cảm ơn.

Sau đó cô ấy cúi đầu đi theo mẹ...

Khi cô ấy rời đi, căn nhà bỗng trở nên yên tĩnh.

Dì Lâm xoa xoa tay nói: “Bà Lý khá giàu có, nhưng bây giờ trông bà ấy thật đáng thương… Haizz, tất cả là do gặp phải người không tốt!” Nói xong, bà nghĩ đến sự quan tâm trước đây của Cố Vân Phàm, cảm thấy điều đó không phù hợp.

May mắn thay, Hoắc Doãn Tư không tiếp lời.

Dì Lâm sợ lại lỡ mồm nên đi trước, còn đưa theo hai đứa trẻ.

Trong phòng khách chỉ còn lại An Nhiên và Hoắc Doãn Tư.

Một lúc lâu sau, Hoắc Doãn Tư mới nhẹ nhàng hỏi: "Em không có gì muốn nói sao?"

An Nhiên giật mình hỏi lại: "Nói gì cơ chứ?"

Hoắc Doãn Tư đi đến trước máy pha cà phê, chậm rãi pha hai tách cà phê. Anh bưng một ly cho An Nhiên, sau đó ngồi xuống đối diện cô.

Anh không lòng vòng mà nói thẳng: "Chuyện của Lý Tư Ỷ, em không định nói với giám đốc Cố của em sao?"

An Nhiên không hiểu ý của anh.

Hoắc Doãn Tư khẽ mỉm cười: “Mặc dù sản nghiệp nhà họ Lý rất lớn, nhưng mấy năm nay công việc kinh doanh của ông Lý cũng không mấy tốt đẹp, hơn nữa ngành khách sạn mấy năm gần đây đang suy thoái, ông ấy đã thua lỗ không ít! Tư Ỷ lại chưa bao giờ nghiêm túc làm việc, kết cục của nhà họ Lý quả thực có thể đoán trước được!”

Anh nói thêm: “An Nhiên, em và anh cũng chỉ giúp đỡ được vài phần!”

An Nhiên hiểu ý của anh.

Hoắc Doãn Tư cảm thấy chuyện xảy ra như vậy, Cố Vân Phàm nên chịu trách nhiệm dọn dẹp bãi chiến trường của nhà họ Lý. Ít nhất ông ta cũng nên bồi thường cho cô ấy, hơn nữa khoản bồi thường này không thể nhỏ.

An Nhiên nghĩ đi nghĩ lại rồi đưa ra quyết định...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang