Mục lục
Bá Y Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn đòn bánh tét * trước mắt mình, Đoạn Vân trong lòng tự hỏi không biết phải làm gì với hắn đây. Nói thật, đối với cục sắt có lực lượng cường hãn này, hắn có hơn mười phương pháp giết chết nó. Chỉ cần là một sinh vật, nó hẳn phải có nội tạng. Trực tiếp nhét vào bụng nó vài quả lựu đạn ma tinh siêu năng lượng, kiểu gì cũng sẽ bị nổ ra tro. Đoạn Vân cũng không tin, nội tạng của nó cũng có thể hấp thu năng lượng. Cho dù nội tạng nó có thể hấp thu năng lượng, nhưng năng lượng cường đại nổ mạnh trong nháy mắt như thế, cũng tuyệt đối có thể nổ tan xác hắn. Thêm vào đó, còn có thể trực tiếp dùng dược vật độc chết nó. Chỉ cần nó có máu có thịt, hắn cũng làm cho máu thịt nó biến thành bùn.

- Thiếu gia, chúng ta phải làm gì đây?

Diệp Cô Thành hỏi Đoạn Vân.

Nghĩ một lát, hắn trả lời:

- Hắn lợi hại như vậy, nếu có thể thu phục làm ma sủng thì tốt. Gọi tên địa hành quy lên đây.

- Thiếu gia, ngài tìm ta?

Lão ô quy ngàn năm cung kính nói với hắn.

Đoạn Vân khẽ gật đầu, nói:

- Lão tiên sinh, à, mà … ngươi tên gì?

- Ta tên là Mạch Địch Phổ Tư.

- À Mạch Địch Phổ Tư, ngươi sống chừng ấy tuổi rồi, chắc cũng biết vài sự tình tiền sử chứ hả? Ngươi nói xem, đối với đầu Hồng Hoang cự thú này, ta hẳn là phải có cách nào xử lý nó chứ.

Đứng ở một gốc cây bị con cự thú phá hỏng thành đống gỗ vụn, Đoạn Vân hỏi lão ô quy Mạch Địch Phổ Tư.

- Việc này hử? Thiếu gia đã không có năng lực giết nó, vậy thì bắt nó phong ấn lại đi.

Mạch Địch Phổ Tư trả lời.

Đoạn Vân khẽ lắc đầu nói:

- Ai nói ta không có năng lực giết hắn? Ta chỉ cần tìm một ma tinh cấp mười hai, nhờ Địa Tinh chế cho ta thành lựu đạn ma tinh, sau đó đem nó nhét vào bụng cự thú này. Như vậy, với một lực nổ siêu năng lượng cấp mười ba bộc phát trong cơ thể, nó muốn không chết cũng khó.

- A? Thiếu gia nguyên lai có cách giết chết nó hả. Vậy thiếu gia muốn thế nào?

Mạch Địch Phổ Tư hơi giật mình nói. Đích xác, dựa theo phương pháp này của Đoạn Vân, tuyệt đối có thể giết đầu Hồng Hoang cự thú này.

Đoạn Vân cười hỏi lại:

- Ngươi nói, ta có thể thu hoạch nó để dùng vào việc gì không?

- Việc này … việc này ta không biết. Mặc dù thực lực của nó thì vô cùng cường hãn, nhưng trí tuệ Hồng Hoang cự thú có hạn, hơi giống dã thú. Đối với việc thu hoạch Hồng Hoang cự thú làm ma sủng, tựa hồ không ai làm cả.

Mạch Địch Phổ Tư trả lời.

Ra hiệu cho lão ô quy lui xuống, Đoạn Vân đánh giá cẩn thận con Hồng Hoang cự thú này một phen. Càng xem hắn càng thích, quyết định thử một lần. Lúc này, tinh thần lực của hắn đã rất cường đại, do đó muốn dựa vào tinh thần lực cường đại của mình xâm nhập vào biển ý thức của cái đầu to đùng này, lưu lại ấn ký. Như vậy, mình hẳn là có thể khống chế được đầu cự thú này rồi.

Nghĩ vậy, Đoạn Vân ra lệnh cho đám thủ hạ đứng một bên đề phòng, còn hắn chuẩn bị dùng thần thức xâm nhập vào đại não của cự thú. Kỳ thật Đoạn Vân cũng nghĩ tới việc trực tiếp dùng huyết chi khế ước quỷ dị, giống như thu phục Âu Đặc Tư và Tạp Lỗ, trực tiếp dùng danh nghĩa của hắn ký khế ước. Nhưng tên quái gia hỏa này cả người đều là lân giáp, xem ra toàn là những thiết bị phi sinh vật, để máu có pha ý nghĩ của mình thẩm thấu, xâm nhập vào đại não thì cơ hồ không thể làm được. Nhưng Đoạn Vân có thần thức cường đại, hơn nữa hắn có thể ngưng tụ ấn ký mình trong thần thức. Chỉ cần Đoạn Vân xâm nhập thành công vào đại não đầu cự thú này, đưa ấn ký của mình khắc vào trong đó, đầu cự thú này cũng tuyên cáo thuộc về mình rồi. xem tại TruyenFull.vn

Đoạn Vân đưa tay phải đặt nhẹ vào đầu con cự thú, thần thức cường đại theo cánh tay cuồn cuộn tuôn ra, trực tiếp xuyên qua lân giáp con cự thú. Thần thức tựa như có vô số ánh mắt, hiểu rõ những phương vị bên trong lân giáp cự thú. Thần thức cứ thế chui vào trong, phát hiện ra thế giới bên dưới cái vỏ bọc ngàn năm này. Đoạn Vân ước lượng, lân giáp ở da đầu cự thú dày gần hai mươi li, vào sâu bên trong tổ chức này lại càng mỏng dần. Trong đó có vô số những loại tương tự như mạch máu phân bố phía dưới lân giáp. Đoạn Vân phỏng chừng, những mao quản này có thể đưa năng lượng hấp thu được vào trong cơ thể. Cự thú thông qua lân giáp có thuộc tính hấp thu để hấp thu năng lượng công kích của đối phương cấp cho mình sử dụng, sau khi chuyển hóa, truyền vào những nao quản này, từ hệ thống mao quản sẽ đưa năng lượng truyền tới các nơi, hoặc là chuyển hóa tồn trữ, hoặc là trực tiếp sử dụng.

Thần thức Đoạn Vân tiếp tục đi sâu vào trong. Sau khi xuyên thấu qua lân giáp, hắn phát hiện ra dưới lớp da cứng như thép là lớp thịt mềm. Cường độ tổ chức của lớp thịt này so với lớp da bên ngoài cự thú thì đúng là một trời một vực. Đoạn Vân dám khẳng định, nếu tầng lân giáp đó không có thuộc tính hấp thu thì với chân khí của Đoạn Vân cũng đủ để phá hỏng toàn bộ cơ quan bên trong của Hồng Hoang cự thú. Nói cách khác, chỉ cần chút chân khí của Đoạn Vân cũng đủ để làm cho đầu Hồng Hoang cự thú hình thể cồng kềnh này bị nội thương nghiêm trọng. Xuyên qua da thịt, thần thức tiếp tục hướng vào trong. Sau khi phát ra những xung động mạnh hơn, hắn thành công tiến vào đại não con cự thú, hơn nữa thành công tìm được biển ý thức ** của đầu cự thú.

Khi Đoạn Vân đang suy nghĩ biện pháp đem ấn ký của mình khắc vào ý thức hải của con cự thú, một thanh âm bỗng nhiên truyền tới.

- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?

Thanh âm này, là thanh âm nữ tính, thanh âm có vẻ rất ngọt ngào. Đoạn Vân biết, thanh âm này là từ tinh thần lực hoặc linh hồn của con cự thú này phát ra. Nếu mình muốn thu phục thành công đầu cự thú, chắc chắn phải tìm ra chủ nhân của thanh âm này, rồi thu phục người phát ra thanh âm. Nhưng thanh âm này lại không hề phù hợp với thân thể tựa hồ cồng kềnh kia. Đây là món đồ quái quỉ gì thế nhỉ?

Giữa ý thức hải của cự thú, thần thức Đoạn Vân phát ra một thông điệp, nói:

- Ngươi là ai?

- Ta hả? Ta là ta. Làm sao ngươi bây giờ ở trong cơ thể ta? Ngươi có phải là người xấu không?

Thanh âm vang vọng đó có chút đề phòng.

Đoạn Vân trong lòng cười lạnh trả lời: Ta đã vào trong đầu ngươi rồi, ngươi nói ta có phải là người tốt không?

Còn thần thức Đoạn Vân phát ra thông điệp, nói:

- Ngươi nói cho ta biết trước ngươi là ai, sau đó ta sẽ nói cho ngươi ta là ai?

- Được rồi. Ngươi thấy con quái thú bị những người bên ngoài bị chặt không? - Thanh âm đó hỏi.

Thần thức Đoạn Vân nói:

- Ta thấy rồi. Vậy đó chính là ngươi hả?

- Không phải ta. - Thanh âm ngọt ngào cất lên.

- Không phải ngươi? Vậy là ai?

Đoạn Vân hỏi lại vẻ nghi hoặc. Đã ở trong ý thức hải của quái thú, vậy hẳn phải là linh hồn của quái thú rồi? Nhưng nói không phải, rốt cuộc là chuyện gì?

- Nó vốn là sủng vật của ta, một sủng vật rất đáng yêu, nó tên là Quả Quả. Nhưng sau đó, tỷ tỷ ta giấu ta, bí mật bắt Quả Quả thí nghiệm. Tỷ tỷ ta dùng một đại lượng các chất có thuộc tính hấp thu, ép buộc Quả Quả ăn vào, lại còn đưa năng lực thôn phệ của đám slime di thực vào người Quả Quả. Như vậy, Quả Quả biến thành một đầu quái vật thôn phệ vạn vật, cũng không e ngại công kích. Hơn nữa, tỷ tỷ ta dùng sủng vật khế ước, ép Quả Quả biến thành sủng vật của nàng, rồi ra lệnh cho Quả Quả thôn phệ ta. Ta không nghĩ lại bị Quả Quả thôn phệ mình, nên thân thể biến thành thân thể của Quả Quả. Nhưng, linh hồn ta đã chui được vào thức hải của Quả Quả, chính là nơi này này. Ở đây ta giết chết được linh hồn tà ác của Quả Quả. Nhưng chính vì vậy, ta lại bị nhốt ở bên trong này, vĩnh viễn không ra ngoài được.

Giọng nói ngọt ngào rất kiên nhẫn giảng giải cho Đoạn Vân.

Nghe thế, hắn bị kích thích một chút. Lão ô quy này, chờ ta ra ngoài sẽ thu thập ngươi, lại nói đây là cái gì Hồng Hoang cự thú? Chó má. Vốn còn tưởng rằng ở nhà có một người có kinh nghiệm, cái gì cũng biết, không ngờ tin tức đầu tiên lão ô quy cung cấp lại hoàn toàn lầm lẫn.

- Ngươi bị tỷ tỷ ngươi phong ẩn bên trong Ma Thú Sâm Lâm hả?

Đoạn Vân dùng thần thức hỏi.

- Đúng vậy. Lúc đó, tỷ tỷ ta nghĩ là ta đã chết, vì vậy bắt ta nhét vào Ma Thú Sâm Lâm, hơn nữa còn sử dụng một đại phong ấn, muốn vĩnh viễn chôn ta lại. Mãi đến gần đây, ta mới ra ngoài được. Nhưng linh hồn của ta vẫn bị giam cầm trong vòng thân thể Quả Quả như trước.

- Bị nhốt trong thân thể? Không thể nào. Chẳng lẽ ngươi không ra được? Ta đây làm sao lại vào đây được?

Đoạn Vân hỏi có chút khó hiểu.

- Mặc dù ta không biết ngươi làm sao mà vào đây được, nhưng ta cũng không ra được đâu. Toàn thân Quả Quả được bọc kín bằng phệ ma thạch, phệ ma thạch lại gây thương tổn cho linh hồn rất lớn. Linh hồn chỉ cần tới gần phệ ma thạch, lập tức sẽ bị hấp thu sạch sẽ.

Thanh âm đó giải thích cho Đoạn Vân.

- À, ngươi rốt cuộc là ai? Thực lực thân thể mạnh đến thế, vậy ngươi cũng nhất định rất lợi hại phải không?

- Đoạn Vân dùng thần thức hỏi.

- Ta? Ta không thể nói cho ngươi.

- Tại sao?

Đoạn Vân hỏi lại.

- Ta không thể nói cho ngươi, nói không thể tức là không thể.

Thanh âm đó có chút nóng nảy.

Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát, rồi dùng thần thức nói:

- Ngươi ra ngoài cho ta xem cái nhé.

- Ngươi ra trước đi.

Thanh âm kia nói.

Trong lòng Đoạn Vân cười lạnh: Ta đi ra? Ta làm sao mà đi ra được? Đây là thần thức của ta, ta đâu có giống ngươi, vốn là một linh hồn.

- Nơi này là địa bàn của ngươi, ngươi ra trước đi, sau đó ta sẽ ra.

Hắn nói.

- Vậy cũng được.

Thanh âm ngọt ngào chấm dứt, Đoạn Vân lúc này phát hiện giữa ý thức hải có chút ba động, sau đó mở rộng thần thức ra bao vây khắp nơi.

- A. Ngươi làm gì đó?

Cô gái này chợt kêu lên. Nói thật, cũng không phải Đoạn Vân muốn thô lỗ như vậy với người ta, chỉ có điều căn bản là nếu thần thức của Đoạn Vân không ôm người ta thì làm sao mà biết được người ta trông như thế nào?

Thần thức Đoạn Vân cũng rốt cục phát hiện ra chủ nhân của thanh âm đó - Một thiếu nữ rất xinh đẹp thánh thiện khoảng hai mươi tuổi, hơn nữa là thiếu nữ trông thê thảm. Nhưng vừa thấy hình dạng đó Đoạn Vân giật mình, hắn cảm thấy rất quen thuộc.

* nguyên văn - Tống tử: là loại bánh làm bằng nếp và đậu của người Trung Quốc, bó bằng rất nhiều dây lạt.

** Nguyên văn - Thức hải. Đây là một khái niệm của người Trung Quốc, chỉ nơi tất cả tri thức được lưu lại. Nó nằm dưới huyệt Bách Hội trong não người, chính giữa hai lông mày, ẩn sâu phía sau ấn đường, Tây Y gọi là tuyến tùng, bên Đạo gia gọi là thiên nhãn, Đạo Phật thì gọi là thức hải. (các bạn xem thêm ở google, có rất nhiều giải thích rất hay về thức hải này)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK