Mục lục
Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhậm Dật Phi cho rằng bản thân tìm được kẻ tình nghi thì mọi chuyện sẽ lập tức dễ giải quyết hơn nhiều.

Nhưng mà lúc sau hắn mới phát hiện, bởi vì nhiều sinh viên trong cục cảnh sát đã bị dọa sợ nên bọn họ đều chọn ra ngoài ở, vài người nhà gần thì về thẳng nhà mình. Dư Tuệ Quân là một trong số đó.

Không ai biết cô ấy đi đâu.

Nhậm Dật Phi đoán thiếu nữ đến khách sạn gần trường.

NPC không bị hạn chế địa điểm muốn đi, có điều người chơi thì không giống vậy. "Quỷ" cũng là một thành viên trong nhóm người chơi, đương nhiên hành động của nó đã bị phó bản hạn chế, chỉ có thể tìm một khách sạn ở gần trường ngủ tạm.

Hiện tại không biết vị trí Dư Tuệ Quân, làm sao dẫn dắt cô ấy ra ngoài?

"Anh ta ghen tị." Lời nói của Ngọc Diễn xuất hiện trong đầu hắn. Phó chủ nhiệm ghen tị là chuyện hiển nhiên. Anh ta được sự tồn tại thần bí kéo vào giấc mơ, mơ thấy cảnh hiến tế cổ xưa, không may phó chủ nhiệm lại là nhóm người không nhạy cảm nghệ thuật, ngay cả chân thân tà thần mà mình hiến tế của không nhìn thấy.

Tục ngữ nói đúng, cách hành xử tốt nhất đối với một người dã tâm bừng bừng chính là trả đũa, khiến người nọ vĩnh viễn dừng lại ngay khoảnh khắc đắc ý hả hê vì gần đến thành công. Cuối cùng đối phương không thể lùi về sau, cũng không có cách nào tiếp tục đi tới.

Đây là tình huống phó chủ nhiệm đang gặp. Anh ta cách thành công một bước mà thôi, song ngay cả một bước cũng không thể bước nổi. Thành công là hoa thơm trái ngọt đang gần trong gang tấc, lúc nhìn qua lại xa tận chân mây.

"Phó chủ nhiệm ghét kiểu người gì nhất? Là kiểu người giống với Vu Tuyết Minh, đột nhiên lĩnh hội đỉnh cao nghệ thuật giữa ranh giới sinh tử, hay là..."

"Ọc ọc." Bụng nhỏ chợt gõ trống kêu vang, Nhậm Dật Phi không khỏi giật mình hồi hồn. Hắn nhớ ra lúc này mình vẫn chưa ăn trưa, chẳng trách dạ dày lại lên tiếng chỉ trích.

"Đói bụng đến mức không còn sức suy nghĩ, nên ăn cơm trước đi."

Bây giờ nhà ăn đã bán hết cơm trưa, rất nhiều quán ăn ven đường cũng bán hết giống vậy, riêng vài tiệm mì và cửa hàng thức ăn nhanh 24 giờ thì không bị ảnh hưởng.

Nhậm Dật Phi đi vào một quán mì vẫn còn thấy sinh viên ăn trưa. Bên trong mở điều hòa, nhiệt độ thấp hơn ngoài cửa 2 độ, hắn vừa tiến vào lông tơ liền dựng đứng.

"Chào anh, anh muốn ăn gì ạ?"

"Bún xương, cho thêm một trứng chiên." Nhậm Dật Phi dứt khoát gọi món bán chạy nhất trong quán rồi tìm chỗ ngồi xuống, vừa cầm điện thoại chuẩn bị đọc tin nhắn vừa chờ ăn bữa trưa."

"Aiz, cậu nghĩ bệnh truyền nhiễm cấp tính trong trường có nghiêm trọng không? Bảo không nghiêm trọng thì nghe nói mấy chục người vừa nhập viện rồi á, còn bảo nghiêm trọng thì tôi không nghe động tĩnh gì trong trường."



Sinh viên bàn kế bên đang nói chuyện đóng cổng trường học và vấn đề bệnh truyền nhiễm cấp tính.

Đây chính là đề tài nóng hổi nhất suốt hai ngày hôm nay, Nhậm Dật Phi nghe bọn họ bàn tán cũng không thấy kỳ lạ. Hắn chú ý lắng tai nghe bàn bên nói chuyện, mắt theo dõi tin nhắn trong nhóm.

Vu Tuyết Minh là bạn gái phó chủ nhiệm, Vu Tuyết Minh là kẻ chủ mưu đằng sau, Vu Tuyết Minh điêu khắc tượng gỗ, Vu Tuyết Minh đã chết...

Bình thường Vu Tuyết Minh có cảm giác tồn tại rất thấp, không ngờ trước khi chết lại chơi lớn một phen, rốt cuộc trở thành chủ đề cho mọi người bàn luận.

Bởi vì không biết tình huống cụ thể, đám NPC đều cảm thấy Vu Tuyết Minh và phó chủ nhiệm bị bệnh thần kinh, là đôi tình nhân truyền bệnh chết người. Bọn họ điên cuồng @phó chủ nhiệm: "Đừng giả chết nữa, ra đây nói chuyện rõ ràng với chúng tôi!"

Chẳng qua hiện tại Salman đã mất tích không thấy, dĩ nhiên không có người đáp lời.

Vậy nên "phó chủ nhiệm" liền trở thành nghi phạm hàng đầu. Nói không chừng khi đối phương trở về, phó chủ nhiệm sẽ phải đối diện với song sắt tù tội.

Ngoài ra thành viên câu lạc bộ còn liên lạc nhà trường vì muốn ban lãnh đạo "bảo vệ". Dù sao chuyện này cũng xảy ra trong khuôn viên nhà trường, về công về tư thì trường học cũng không thể chạy thoát, bọn họ có nghĩa vụ bảo vệ sinh viên.

Không biết từ khi nào, trong nhóm thêm vào một giảng viên trường học. Người nọ đang động viên tinh thần mọi người, nhóm trưởng Trần Thâm nhân cơ hội tìm biện pháp đối phó, cô tập trung toàn bộ sinh viên còn sống về lại một nơi, phòng ngừa chuyện gì xảy ra còn có thể ngăn cản.

Chỉ có đám sinh viên thuộc nhóm người không dễ nhạy cảm là đang ăn dưa câu chuyện tình yêu giữa Vu Tuyết Minh và phó chủ nhiệm. Nói chung vì người gặp chuyện là sinh viên nhạy cảm nên bọn họ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có cảm xúc tự tin không gì mê hoặc tôi.

Sau khi biết Vu Tuyết Minh và phó chủ nhiệm là người yêu của nhau, nhóm NPC ngẫm nghĩ mới phát hiện rất nhiều dấu vết ám muội giữa hai người bọn họ.

"Tôi đã nói cậu ta và Vu Tuyết Minh có gì đó rồi, trước giờ tôi vẫn chưa thấy cậu ta ngồi gần nữ sinh nào như thế. Lúc ấy phó chủ nhiệm còn không chịu thừa nhận đâu. Nhưng mà chuyện này thì có gì đáng giấu? Đều là người độc thân, yêu đương cũng không có gì sai."

Bởi vì anh ta chỉ muốn lợi dụng Vu Tuyết Minh, Nhậm Dật Phi thầm trả lời trong lòng.

Một người không muốn giới thiệu đối tượng của mình với bạn bè, cũng không thoải mái thừa nhận mối quan hệ cả hai thì chắc chắn đối phương có vấn đề. Chẳng qua môi trường mà Vu Tuyết Minh lớn lên quá mức phức tạp. Cho dù thiếu nữ biết trước mắt là hố sâu thì thế nào, cô vẫn tình nguyện nhảy xuống đó thôi.

"Ừ, nhưng vì sao Vu Tuyết Minh lại muốn làm vậy? Em ấy bị ma quỷ bám vào người hả? Hơn nữa, đến lúc em ấy chết cũng thật kỳ quái."

Đối phương vừa nhắc tới cái chết Vu Tuyết Minh, toàn bộ nhóm nhỏ đột nhiên yên lặng.

Tử trạng kinh dị của nữ sinh vẫn còn in sâu trong trí nhớ đám người, không khác nào ác mộng.

"Đừng nói chuyện đó nữa được không? Quá khủng khiếp." Một thành viên yếu ớt lên tiếng, đêm nay cô sẽ không ngủ được mất.

Đọc tới đoạn này, Nhậm Dật Phi mới bắt đầu gõ chữ: "Vu Tuyết Minh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ồ, Trương Chính Nguyên, cậu đọc tin nhắn cũ phía trên là biết. Hôm nay cậu không đọc tin nhắn nhóm sao?" NPC đáp lời cảm thấy khó hiểu.

"Sau khi kiểm tra sức khỏe thì tôi đến thư viện, cũng không biết mình bị gì nữa, vừa ngồi xuống đã ngồi một mạch, bây giờ đói bụng mới đi ăn cơm." Nhậm Dật Phi gửi một nhãn dán cười khổ.

"Bị sao thế?" Đối phương càng tò mò.

"Tôi lại nhìn thấy đáy biển, còn có nó..."

Hắn vừa gửi tin nhắn, nhóm câu lạc bộ lập tức yên tĩnh hai phút giống như không có người.

Nhóm sinh viên dễ nhạy cảm đều đã từng gặp "nó". Vài người chỉ liếc mắt nhìn thấy "nó" thông qua cảnh trong mơ mà thôi, lúc tỉnh lại đã muốn phát điên. Vài người nhìn chăm chú "nó" một lúc, rốt cuộc không đánh bại sức mạnh tà thần, trở thành tín đồ "nó".

Song suy cho cùng thì mặc kệ kiểu người nào, cứ nhắc tới đáy biển xanh thẫm và thứ tồn tại kia, bọn họ đều không ngừng phát run.

"Tôi còn nhìn thấy khung cảnh một nghi lễ hiến tế trong rừng. Nữ tư tế sai người chém đầu tế phẩm ném vào lửa trại, cô ấy gào thét rất lớn, giống hệt như kẻ điên."



"Nhưng mà âm thanh đó mang theo cảm giác tiết tấu rất lạ, tất cả mọi người đều nghe lời cô chỉ huy, ngay cả cỏ cây cũng đong đưa theo cô. Dường như trong giây phút nào đó, tôi cảm thấy..."

"Nó đang chỉ bảo tôi."

Nhậm Dật Phi nhìn đoạn chữ viết mà mình vừa gõ, hắn ấn gửi bóp cò kích động.

Làm sao để kích thích "quỷ" đang nấp trong bóng tối phát cuồng, khiến anh ta ghen tị đến mất hết lý trí?

Đi cạnh tranh thứ quan trọng nhất mà "quỷ" coi trọng, sinh ra uy hiếp thật lớn với quỷ, biến anh ta thành kẻ thất bại sắp bị vứt bỏ từ một người duy nhất từng được thần lựa chọn.

"Xin chào, bún của anh đây ạ." Nhân viên phục vụ bưng bát bún xương ra. Một bát bún đầy ắp, bên trên là hành thái xanh biếc, còn có trứng gà chiên vàng óng xốp giòn.

"Cảm ơn."

Nhậm Dật Phi lấy thìa và đũa khỏi hộp đựng đũa. Hắn múc nếm thử một muỗng nước dùng, nước dùng trong bát hầm với xương heo, cũng không phải là màu trắng sữa. Nhậm Dật Phi có thể nếm ra mùi vị thịt đậm đà.

Hắn vừa húp nước dùng hầm xương vừa nhìn điện thoại, tưởng tượng phản ứng của "quỷ" bên kia.

"Kế hoạch mấy năm, trả giá nhiều đến vậy, cuối cùng lúc sắp thành lại bại. Không ngờ trước mặt anh xuất hiện thêm một người được thần linh nhìn trúng, anh phải làm sao đây phó chủ nhiệm?"

Tạm thời Nhậm Dật Phi không biết phản ứng "phó chủ nhiệm" ra sao, riêng những người khác thì đã muốn điên rồi.

"Đừng nói đùa chứ, bộ chỉ bảo cậu làm nghi lễ hiến tế lại lần nữa hả gì?"

"Tôi không nói đùa." Hắn đáp lời nghiêm túc, "Tôi cũng không biết phải giải thích làm sao, tóm lại khi tôi thoát khỏi cảnh trong mơ thì đã là buổi chiều, bụng đói tới mức kêu vang."

Có lẽ vì hơi xấu hổ bực bội, Nhậm Dật Phi quyết định kể chi tiết cảnh tượng hiến tế trong mơ cho bọn họ nghe.

Bởi vì hắn kể miêu tả quá tỉ mỉ chân thật, không khác nào tận mắt nhìn thấy nên đám người cũng tưởng tượng ra khung cảnh hiến tế rùng rợn, hoang đường và vô cùng quái dị từ hàng chữ giản đơn. Nói chung rất khó để bác bỏ đây là lời bịa đặt không có căn cứ.

Thật ra ban đầu Nhậm Dật Phi còn định vẽ một bức chân dung "nó", như vậy lời hắn nói mới càng thêm thuyết phục. Song bởi vì Vu Tuyết Minh đã làm một chuyện tương tự (điêu khắc gỗ nhỏ), nếu Nhậm Dật Phi lại làm thì lúc hắn trở về, Nhậm Dật Phi không nên bày tỏ sự bất ngờ với chuyện Vu Tuyết Minh.

Hơn nữa hắn sợ giả sử mình không thể làm tốt, ngược lại kích thích cảm xúc tiêu cực của nhiều người hơn, số lượng người tử vong sẽ lập tức tăng vọt.

Tuy những người khác cảm thấy chuyện Nhậm Dật Phi mơ thấy nghi lễ hiến tế là không thể tưởng tượng và thật sự chấn động, nhưng nhất định cảm xúc bọn họ sẽ không thể sâu sắc bằng "quỷ".

Lúc trước bọn họ đều suy đoán "quỷ" tổ chức nghi lễ hiến tế vì muốn biến thành con gái, vì muốn đến gần sự tồn tại thần bí, hoặc vì cái này cái kia. Chỉ là bọn họ không ngờ, thế mà nghi lễ hiến tế lại chính là một nghi thức nhậm chức.

Ở thời cổ đại, một người muốn có được chức vị, có khi phải hy sinh bằng tính mạng chính mình.

Có thể nói Nhậm Dật Phi biên soạn câu chuyện này dành cho "phó chủ nhiệm".

Hắn nhìn thấy nghi lễ hiến tế là thật, có điều không phải vì Nhậm Dật Phi được mời gọi trở thành tư tế mà là thân phận chân thật của hắn đã được nó chấp thuận.

Nơi xa ngoài kia... Không, cũng không phải nơi xa xôi nào lắm, đúng là quỷ đang vừa vội vừa tức, lửa giận đánh vào lồng ngực và thiêu đốt lý trí anh ta.

"Nó muốn bỏ rơi mình vì mình tốn nhiều thời gian, hay là vì đối phương có linh cảm sáng tác tốt?" Quỷ tự mượn cớ cho nguyên nhân "sự tồn tại thần bí" làm vậy.

Anh ta không giống những người khác, anh ta là người được nó lựa chọn. Trong khi con người ngoài kia cũng chỉ là tế phẩm tùy tiện để nó sử dụng. —— Từ lúc bắt đầu nhìn thấy hình ảnh hiến tế cổ xưa, quỷ vẫn luôn suy nghĩ như thế.

Chuyện "có một người khác nhìn thấy nghi lễ hiến tế, thậm chí cậu ta sẽ trở thành tư tế tiếp theo" khiến cả người quỷ nóng nảy đứng ngồi không yên, anh ta không còn giữ được bình tĩnh.



Nếu người đó là "người chơi" thần bí khó lường, có khả năng quỷ sẽ kiềm chế một chút, tránh tình huống chơi đùa quá trớn không còn đường lui. Chẳng qua đối phương là một NPC.

NPC đáng yêu hơn người chơi rất nhiều. Ít ra bọn họ sẽ không đột ngột sờ túi lấy kỹ năng, đạo cụ và tiền bạc mọi lúc mọi nơi. "Quỷ" đã chịu tổn thất rất lớn từ chủ nhân hiện tại trong cơ thể mình, nó chứng minh rất nhiều vấn đề —— Đám người chơi hành động dứt khoát kia không hề dễ chọc.

Nhậm Dật Phi đáng thương và bất lực ở trên mạng bao nhiêu thì ngoài đời lại bình tĩnh và điềm nhiên bấy nhiêu. Hắn ăn xong bát bún rồi trở về ký túc xá. Hiếm khi bạn cùng phòng chỉ ngồi ở trên ghế, đối phương nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi vào cửa.

Hắn cũng không chào hỏi nhiệt tình, hơn nữa còn ép buộc bản thân không nhìn bạn cùng phòng làm gì. Chỉ cần không bị cậu ta ảnh hưởng và không chấp nhận sự tồn tại của cậu ta là được. Nhậm Dật Phi lẩm bẩm "giả, đều là ảo giác" trong miệng, sau đó vội vàng tháo cặp sách xuống, dọn dẹp lại mặt bàn.

Bạn cùng phòng cũng không để ý hắn phản ứng lạnh nhạt. Đối phương vẫn nhìn chằm chằm Nhậm Dật Phi như cũ. Nhậm Dật Phi bị nhìn chòng chọc quả thật như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Hắn ở dưới bàn học đợi tới 11 giờ đêm mới bò lên giường tầng. Lúc chuẩn bị đắp chăn, đột nhiên bạn cùng phòng mở miệng: "Cậu đang làm một chuyện vô cùng nguy hiểm, hy vọng cậu đã chuẩn bị tốt."

Nhậm Dật Phi đang nằm trên giường không khỏi kinh ngạc. Hắn lập tức ngồi bật dậy rồi nhìn về phía "lều bạt" đối diện.

Nhậm Dật Phi vẫn luôn cho rằng "bạn cùng phòng" là một phần tinh thần mà nguyên chủ phân liệt, người nọ tồn tại giống hệt NPC khác. Nhưng mà hiện tại đối phương đã biết chuyện hắn sắp làm, thậm chí còn nhắc nhở một câu.

"Anh..." Nhậm Dật Phi muốn nói lại thôi, hắn không biết phải đối mặt tình huống này thế nào.

"Khi cậu xác định đã buông bỏ hoàn toàn, tôi sẽ liền rời đi." Bạn cùng phòng nhìn Nhậm Dật Phi trên giường, gương mặt nam sinh vẫn không chút biểu cảm, thoạt trông còn hơi cứng nhắc, "Nhìn thấy một bóng hình khác trong trái tim cậu, tôi thật sự rất vui."

Nhậm Dật Phi dần trợn to mắt: "Tôi chỉ..."

Lúc này, trong phòng chợt vang lên tiếng trống đồng từng trận.

___

Nè thơm ngon m-mời bạn ăng nhaaaa:







Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK