Mục lục
Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Giải Mã
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hiện tại thân phận của cậu là bác sĩ thực tập trong một bệnh viện, thân cao 1m7, thuận tay phải, đây là nhà ở của bạn gái cậu, cũng là toàn bộ phạm vi cậu được phép điều tra. Cậu có thể dùng điện thoại tìm kiếm manh mối và xin giúp đỡ. Còn nữa, thời gian cố định của thi thể này là 8 giờ. Cho dù cậu có bất gì suy đoán gì thì cũng phải lấy 8 giờ làm cơ sở phán đoán. Chúc cậu thuận lợi."

Cảnh sát làm NPC hướng dẫn, nói xong liền rời đi, để lại tuyển thủ và một mô hình thi thể. À, còn có một giường máu.

Nếu đổi lại là một người nhát gan, bao nhiêu đây đã đủ để hù chết bọn họ. Song đám tuyển thủ đều là những người có sở thích phá án, lá gan cũng lớn hơn người bình thường một chút. Có điều để một mình một cõi đối mặt với thi thể, bọn họ vẫn sẽ sợ hãi theo bản năng.

Lúc này Nhậm Dật Phi cũng không tỏ vẻ mình "cứng rắn" hơn người. Hắn đứng trước cửa chuẩn bị tâm lý, sau đó mới mang bao tay vào trong.

Có lẽ vì muốn giải quyết nỗi sợ, Nhậm Dật Phi bắt đầu tán gẫu với camera ghi hình.

"Đều là xác chết nhưng con người lại không sợ hãi xác gà vịt heo chó, chúng ta sợ hãi thi thể của đồng loại, càng sợ thi thể đồng loại bị giết chết. Mọi người có biết lý do vì sao không?"

Khán giả trong kênh phát sóng trực tiếp biết rõ Hà Chiêu Minh không đọc được bình luận, nhưng bọn họ vẫn đáp lại nhiệt tình.

"Bởi vì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ?"

"Bởi vì tử trạng quá kinh dị?"

"Bởi vì dễ nghĩ nhiều?"

"Bởi vì bản năng của cơ thể." Nhậm Dật Phi vừa đến gần thi thể vừa nói.

"Cơ chế tiến hóa nhắc nhở chúng ta rằng ở đây có một thi thể đồng loại, người nọ chết oan uổng, mà chúng ta đang ở cùng một nơi, cũng có khả năng sẽ chết cùng cách thức. Thân thể đang nhắc nhở chúng ta, cẩn thận, nơi này tồn tại một thứ sẽ giết cậu."

Nói tới đây, Nhậm Dật Phi run lên: "Nếu không phải trò chơi, nhất định tôi sẽ không ở đây một mình. Ai biết người kia... Người kia, hắn còn ở đây không, đúng chứ?"

"Ai biết được? Ai biết người kia đang nấp ở đâu đó trong phòng..."

"Cứu mạng, đừng nói nữa."

Nhậm Dật Phi còn chưa làm gì, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị hắn dọa sợ, thậm chí bọn họ nghi thần nghi quỷ quan sát bốn phía, cứ cảm thấy góc tối đang ẩn giấu thứ gì.

Ngay cả người phụ trách hoạt động cũng bắt đầu suy xét: Dường như giấu hung thủ trong phòng cũng rất thú vị.

Lúc bấy giờ Nhậm Dật Phi đã đến gần giường ngủ, hắn cẩn thận tránh đi những nơi dính máu: "Nếu có thể làm mờ thi thể thì tốt rồi. Nói, phòng phát sóng trực tiếp có trẻ vị thành niên không?"

"Có!" Trẻ vị thành viên trong kênh trực tiếp hoạt bát lên tiếng, giây tiếp theo, thi thể trên màn ảnh lập tức bị làm mờ.

Nhóm người trưởng thành không khỏi phát điên: "Chúng tôi thành niên rồi!"

Chẳng qua đã quá muộn, tất cả thi thể trong các kênh phát sóng trực tiếp đều bị làm mờ.

"Wow." Nhậm Dật Phi kề mặt vào thi thể quan sát.

Sau khi kề sát vào thi thể, hắn không thấy thi thể đáng sợ nữa, bởi vì trên người nạn nhân chỉ có mùi máu tươi, do không phân hủy nên không thể hấp dẫn ruồi bọ tới đẻ trứng.

Đại não liền xử lý thông tin và cho ra định nghĩa rõ ràng -- Đây là một mô hình chứ không phải thi thể chân thật. Loại nhận thức này có thể giảm bớt nỗi sợ hãi.

Thế là khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Nhậm Dật Phi vốn thập thò tránh né chợt đứng thẳng người, mang theo khí chất "tôi rất trầm ổn", miệng lẩm bẩm: "Thật ra cũng không có gì đáng sợ, đây chỉ là một cái mô hình thôi."

Khán giả không nhịn được cười lạnh: Vậy vừa nãy anh trốn cái khỉ gì?

Chủ phòng đã tìm được bình tĩnh, khán giả cũng nhẹ nhàng theo hắn. Bọn họ ngồi thẳng lưng, bộ dáng "thật ra lúc nãy tôi chỉ phối hợp với hoàn cảnh bất ngờ thôi, hoàn toàn không sợ nhé".

"Trong hoàn cảnh thông thường, nếu chúng ta nhìn thấy một thi thể thì việc đầu tiên cần làm là gì?" Nhậm Dật Phi tỏ vẻ thần bí hỏi camera ghi hình, mười giây sau thì tự mình đáp: "Đương nhiên là báo cảnh sát!"

"Thứ nhất, liều lĩnh đến gần thi thể sẽ phá hỏng dấu vết hiện trường. Thứ hai, thi thể nạn nhân bắt đầu thối rữa... Hơi khó coi."

Nhậm Dật Phi nói chuyện tào lao với camera giám sát, sau đó bắt đầu kiểm tra thi thể.

Thi thể là một mô hình giả, song sờ lên hơi cứng. Có khả năng tổ tiết mục cố tình làm vậy để tạo hiệu ứng thi thể cứng đờ.

"Thi thể này đã tiến vào giai đoạn thi cương, hơn nữa còn xuất hiện thi đốm." Nhậm Dật Phi cho khán giả xem kỹ năng trang điểm xuất sắc của thầy hóa trang, trong khi khán giả chỉ nhìn thấy một mảng mosaic.

"Cái này có gì đâu mà che?" Người thích chủ đề kinh dị tức đến mức đập bàn.

Nhậm Dật Phi không biết tình huống trong phòng phát sóng trực tiếp, hắn còn đang nghiêm túc giới thiệu.

"Ban nãy cảnh sát đã nói qua, đây là một thi thể mô phỏng 100% được chế tạo đặc biệt, mỗi cái mấy chục nghìn đô la. Trạng thái thi thể sau khi tử vong cũng bắt chước tự nhiên hoàn toàn. Tôi tin trạng thái thi cương và thi đốm cũng bắt chước trạng thái biến đổi của thi thể."

Bên cạnh có một máy điều hòa thông minh, Nhậm Dật Phi liếc qua, nhiệt độ phòng 27 độ C, độ ẩm 56% RH, đúng là độ ẩm và nhiệt độ phù hợp.

"Thi thể hoàn toàn ở trạng thái thi cương, bình thường một thi thể cần 4 đến 6 tiếng mới có thể lan rộng toàn thân, đỉnh điểm đến 12 tiếng, 24 tiếng sau bắt đầu giãn ra. Mà thi đốm cũng xuất hiện từ 4 đến 6 tiếng, có thể phán đoán thi thể này đã tử vong ít nhất 4 tiếng."

Hắn đi tới, vạch mí mắt nạn nhân xem giác mạc bên trong: "Ngoài việc phán đoán thời gian tử vong qua thi cương và thi đốm, chúng ta cũng có thể phán đoán qua giác mạc. Chà, thường thì kiểm tra xong toàn bộ đặc điểm mới có thể xác định."

"Hiện trường là phòng kín, dưới nhiệt độ và độ ẩm thế này, độ ấm cũng vừa phải, giác mạc nạn nhân có tốc độ mất hơi nước chậm hơn môi trường khô ráo. Song bởi vì nạn nhân trợn tròn mắt nên xét về mặt lý thuyết, sau khi tử vong 6 tiếng đồng hồ, đôi mắt nạn nhân sẽ xuất hiện vẩn đục."

Nhậm Dật Phi vừa nói vừa quan sát, nhịn không được nói thầm: "Làm giống thiệt ý trời, đáng đồng tiền bát gạo, nếu có thể thiết kế một chiến sĩ cơ giáp... Khụ, lạc đề, chúng ta nhìn hai mắt nạn nhân xem."

"Giác mạc chưa xuất hiện vẩn đục. Tôi có thể phán đoán đại khái, nạn nhân tử vong từ 4 đến 6 tiếng trước. Trạng thái cố định của thi thể là 8 giờ, vậy cô ấy tử vong từ 2 giờ đến 4 giờ rạng sáng."

"Ai!" Nhậm Dật Phi chợt vỗ tay một cái, dọa khán giả đang xem phát sóng trực tiếp giật nảy mình, còn tưởng rằng hắn bị làm sao.

"Nếu đây thật sự là hiện trường của vụ án giết người, chúng ta có thể đoán được người bên gối có phải hung thủ không!" Nhậm Dật Phi nói, "Xem vết máu trên người của người kề gối, hình dạng lớn nhỏ, vị trí ra sao, có thể đoán được lúc nạn nhân tử vong, người kề gối nằm như thế nào, máu văng thế nào lên người hắn."

Khán giả vừa nghe liền cảm thấy hợp lý, đúng ha. Chỉ cần chứng minh lúc đó người kề gối đang nằm cạnh nạn nhân là có thể chứng minh ngược hắn không phải hung thủ.

Nhưng đây không phải trò chơi sao? Nhậm Dật Phi là người nằm kề gối, trên người hắn sạch sẽ không vết máu, đương nhiên không tra được.

"Không sao, vẫn có manh mối khác." Khán giả còn cảm thấy đáng tiếc, Nhậm Dật Phi đã điều chỉnh xong tâm tình. Hắn tiếp tục cùng bọn họ điều tra, "Xem, môi của nạn nhân."

Khán giả dán mắt vào màn hình nhìn xem, mô hình thi thể được trang điểm tỉ mỉ, môi trắng bệch, mặt tái xanh, giống như đang thối rữa.

"Trúng độc!" Một người xem nói.

"Trúng độc đâu ra, người trúng độc thì môi sẽ xanh tím, màu cũng rất đậm. Rõ ràng chủ phòng đang kêu chúng ta quan sát vết máu xung quanh môi." Trong kênh phát sóng cũng có người nghiệp dư, anh ta liếc mắt liền nhận ra không đúng.

"Đã có người nghĩ tới rồi đúng không? Chính xác, là vết máu." Nhậm Dật Phi chỉ tay vào miệng vết thương.

"Trên người nạn nhân không có vết thương xô xát hay vết bầm, chỉ có mỗi vết thương ở cổ. Hơn nữa phần da bên cạnh miệng vết thương có trạng thái co rút, chứng tỏ lúc ấy nạn nhân vẫn còn sống. Về cơ bản thì có thể đoán được, đây chính là vết thương trí mạng."

"Nạn nhân bị cắt đứt yết hầu mà chết, hung thủ dùng vũ khí sắc bén trực tiếp cắt đứt khí quản dưới thanh quản và động mạch phần cổ, cũng chính là động mạch phải thi thể, nếu không lượng máu sẽ không nhiều đến thế, thậm chí phun tung tóe về phía sườn phải."

Hắn quan sát miệng vết thương, nhịn không được khen ngợi: "Một dao này cực kỳ chuyên nghiệp và lưu loát, không dây dưa chút nào."

"Mọi người tò mò vì sao tôi lại nói vậy phải không?" Nhậm Dật Phi chỉ vào miệng vết thương, "Vị trí nông sâu của nhát dao này vô cùng khéo léo. Cắt đứt khí quản dưới thanh quản, làm nạn nhân không thể lên tiếng. Cắt đứt động mạch cổ, làm nạn nhân nhanh chóng tử vong."

"Chắc chắn hung thủ không giết người vì đam mê. Hắn có kế hoạch, có mục đích, thậm chí có nghiên cứu về cơ thể con người, ít nhất là nghiên cứu về vết thương trí mạng."

"Lại xem chỗ này, động mạch bị cắt, máu sẽ bị áp lực phun trào. Nhưng mọi người nhìn cằm nạn nhân xem, sạch sẽ khó hiểu, giống như bị thứ gì bịt kín."

Nhậm Dật Phi đưa tay ra so sánh, ồ, vậy mà khá giống nhau.

"Đợi đã, tôi xem tư thế này." Hắn nhắm tay lên vị trí cằm của mô hình thi thể, cẩn thận dùng tay trái che miệng nạn nhân, sau đó Nhậm Dật Phi hơi xoay người, tay phải giả vờ cầm hung khí sắc bén.

"Từ hình dạng miệng vết thương, hung khí sắc bén chém từ trái sang phải, cho nên hẳn là hung thủ đã dùng tư thế này." Hắn điều chỉnh tư thế cong lưng khom người xuống, có điều vẫn thấy kì.

Nhậm Dật Phi nhìn khăn trải giường, đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Thế là hắn lên giường rồi khóa ngồi thi thể, một tay che miệng mũi, một tay cầm hung khí.

"Tư thế này thuận hơn, tư thế ban nãy không có sức lực chém."

"Nếu là như vậy..." Nhậm Dật Phi khoa tay múa chân, quan sát góc độ vết thương rồi làm hiệu ứng máu văng tung tóe.

"Nhất định trên mặt hung thủ bị bắn rất nhiều máu, đặc biệt là bên phải." Hắn cúi đầu nhìn xuống tấm chăn đơn mà nạn nhân đang đắp, quả nhiên rất nhiều máu nhỏ giọt.

"Nhìn hình dạng máu nhỏ ở đây, rõ ràng là sau khi phun ra, máu gặp vật cản rồi mới nhỏ giọt xuống. Tôi đoán đúng rồi, lúc ấy hung thủ ngồi ở vị trí này, một tay che mũi miệng nạn nhân còn một tay chém đứt yết hầu của nạn nhân."

"Mặc dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng tốc độ máu phun ra càng nhanh, máu văng lên mặt hung thủ, còn có cả trên người, rồi nhỏ giọt xuống dưới."

Nhậm Dật Phi thuật lại cảnh tượng vụ án, cuối cùng còn bình luận về khuyết điểm đối phương: "Nếu hắn chỉ cắt khí quản mà thôi, không thương tổn động mạch phải, mặc dù thời gian nạn nhân tử vong sẽ dài hơn một chút nhưng không văng nhiều máu. Cũng xem như có ưu có nhược."

"À mà, vì sao hung thủ không đâm tim hay phổi? Động tác nhỏ, lượng máu đổ cũng ít, hắn lo rằng sẽ đánh thức người nằm bên gối sao? Chẳng qua máu văng nhiều tới vậy, bạn trai nạn nhân không tỉnh cũng phải bị dọa tỉnh."

Nhậm Dật Phi leo xuống giường, bởi vì máu đều đã đông lại nên trên người hắn không hề dính máu.

"Đã biết hung thủ là người thuận tay phải, hắn hiểu biết về cơ thể con người, tố chất tâm lý vững, dám động dao, có lẽ chiều cao xấp xỉ tôi, bởi vì vị trí máu rơi không sai biệt nhiều lắm, vì vậy..."

Bác sĩ thực tập, thân cao 1m7, thuận tay phải. Đột nhiên Nhậm Dật Phi nghĩ tới nhân vật của chính mình.

Nụ cười trên mặt hắn chậm rãi biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK