Đêm tối không người, Tiêu Sắt Sắt nằm trêи giường nhớ lại buổi chiều hôm nay. Cô tự cảm thấy mình hiểu rõ tính cách của Bạch Cố Kiềm, đặc biệt là sau chuyện tiệm fastfood. Bạch Cố Kiềm cũng không ngoan ngoãn nghe lời như trong tưởng tượng của cô, trái lại, anh là người rất có chủ ý, chuyện gì đã nhận định thì sẽ không cho người khác thay đổi.
Trước kia Tiêu Sắt Sắt luôn nghe theo anh nên không phát hiện ra điều gì khác thường, chỉ khi nào phạm vào ý muốn của anh thì mâu thuẫn mới xảy ra. Vì vậy khi Bạch Cố Kiềm nói đến vợ chưa cưới gì đó, cô cũng không lập tức phản bác mà chỉ hùa theo anh, trong lòng nghĩ: Dù sao anh cũng không hiểu được vợ chưa cưới là gì, cô lười tốn nước bọt cãi cọ với anh.
Nhưng mà đối thoại lần này cũng nhắc nhở cô, tình trạng tâm lý của Bạch Cố Kiềm ngày càng tốt lên, cố gắng thêm một chút nữa thì anh sẽ có thể khôi phục lại bình thường. Nếu như trước đó cô dùng thân phận vợ chưa cưới của Bạch Cố Kiềm để xuất hiện trong tiệc sinh nhật của Bạch Thơ Ly, vậy chẳng phải là hoàn toàn ngồi vững sao?
Nếu Bạch Cố Kiềm vẫn không khôi phục thì thôi, chỉ cần anh khôi phục lại thì người lúng túng sẽ là cô. Tiêu Sắt Sắt tự hỏi làm sao để uyển chuyển nói chuyện này với người nhà họ Bạch, sau đó cô bất giác ngủ quên luôn.
Người trong căn phòng khác của biệt thự lại không hề buồn ngủ chút nào.
Trong không gian tối tăm phong kín, đôi mắt màu nhạt của anh lóe lên một tia sáng ngầm, đầu ngón tay thon dài vuốt ve một điếu thuốc lá, thỉnh thoảng lại đặt bên cánh môi một chút nhưng cũng không châm thuốc.
Trêи mặt anh chợt xẹt qua ý cười lạnh, hờ hững trò chuyện với người trong điện thoại: “Muốn lấy cháu đi làm bia đỡ đạn à? Ha, cô ta thật sự cho rằng cháu cũng ngu xuẩn như cô ta chắc.”
Người đàn ông bên kia cũng cười ha ha: “Lão già họ Bạch kia gấp rút muốn cho cô ta lộ diện như vậy, xem ra sức khỏe của ông ta thật sự không được rồi. Cháu có kế hoạch gì không?”
Bạch Cố Kiềm xoay điếu thuốc, đầu dựa vào bên cạnh bồn tắm lớn. Anh trầm ngâm một lát rồi đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ma: “Cậu làm thế này…”
Anh hạ giọng chậm rãi nói kế hoạch của mình, người bên kia nghe xong phô trương chẹp miệng.
“Chiêu này tổn hại lắm đó, cháu không sợ lão già họ Bạch kia tức chết tại chỗ à?”
Trêи gương mặt Bạch Cố Kiềm lại lạnh lùng hơn: “Cậu đánh giá thấp ông ta rồi.”
Bên kia dừng lại: “Được rồi, cậu đi làm ngay đây, may là chúng ta không phải kẻ thù…”
Người đàn ông vừa định cúp điện thoại nhưng chợt nhớ ra gì đó, dùng giọng điệu cười nhạo hỏi: “Đúng rồi, bộ ba cô gái siêu nhân kia thế nào? Hài lòng không?”
Cả người Bạch Cố Kiềm khựng lại, điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay cũng bất cẩn rơi xuống bồn tắm.
“Liên quan gì đến cậu.” Anh mất tự nhiên nhặt điếu thuốc lên, giọng điệu quyết liệt đến mức có hơi phô trương thanh thế.
Người kia khinh thường cười lạnh: “Được lắm Bạch Cố Kiềm, hành vi này của cháu được quốc gia các cháu dùng thành ngữ gì để hình dung ấy nhỉ? Qua, qua cầu…”
“Qua cầu rút ván.” Bạch Cố Kiềm uốn nắn lại, cũng lạnh giọng châm chọc: “Cậu học tiếng Hán mười năm mà vẫn chẳng có chút tiến bộ nào.”
“Đúng rồi, qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát! Hơn nữa còn không biết lễ phép nữa chứ!”
Người đàn ông nổ ra mấy cái vốn từ khan hiếm của mình: “Có chuyện thì tìm cậu, không có chuyện thì trở mặt như không quen, lần sau còn gặp khó khăn nữa thì đừng có tìm cậu!”
Bạch Cố Kiềm ɭϊếʍ đôi môi khô ráo, bật cười: “Nào có, đùa cậu thôi, chờ giải quyết xong chuyện này cháu sẽ báo đáp cho cậu thật lớn.”
Người đàn ông hừ lành: “Báo đáp thì khỏi, cháu dẫn “cô gái siêu nhân” kia của cháu ra cho cậu gặp thử, cậu tò mò cô gái đó thế nào mà khiến cháu mất hồn như vậy.”
“Cái này thì không được.” Bạch Cố Kiềm bác bỏ thẳng thừng đề nghị của hắn ta.
David tức giận không thôi: “Đồ keo kiệt!”
Bạch Cố Kiềm cong môi cười rất vui vẻ: “Cứ chửi đi, dù sao cũng sẽ không cho cậu gặp.”
“Sao nào? Sợ mị lực của cậu quá lớn làm cho người phụ nữ của cháu bị mê muội à?”
Ở Sicilian, David là một lãng tử tình trường nổi tiếng, không thèm so đo tình yêu nam nữ, từng có một lần vì trêu chọc phụ nữ đã có chồng mà suýt chút đã bị chồng của đối phương truy sát. Hắn ta không hề bớt phóng túng mà còn lấy điều đó làm kiêu ngạo, cảm thấy đây là huân chương chứng minh mị lực đàn ông của hắn ta.
Nghe lời tự luyến của David, Bạch Cố Kiềm khinh thường hừ một tiếng: “Cháu sợ cậu làm bẩn mắt Sắt Sắt nhà cháu.”
“Chậc…”
David giật mình, cực kỳ khó ở chẹp miệng: “Hóa ra cháu yêu đương vào cũng khiến người ta ghê tởm như vậy, mở mồm ngậm mồm toàn là nhà cháu, chưa biết con gái nhà người ta có đồng ý hay không đâu.”
“Không đồng ý?” Bạch Cố Kiềm nhớ lại dáng vẻ buổi trưa Tiêu Sắt Sắt nằm trong lòng thuận theo anh, nào có chút không muốn nào chứ? Nhưng mà anh lười tranh cãi với hắn ta.
“Nếu cô ta cũng chung tình với cháu thì vì sao cháu còn phải tốn công lắp máy nghe trộm trong điện thoại cô ta chứ?” David lạnh lùng vạch trần.
Bạch Cố Kiềm nghẹn họng, trầm mặc một hồi: “Đó chỉ là tạm thời mà thôi”
Vì sao Tiêu Sắt Sắt lại liên hệ mật thiết với Bạch Thơ Ly như vậy? Là bởi vì cô vốn là người bên kia phái tới hay là cô cũng chẳng hay biết gì, cái này còn phải qua điều tra mới biết được.
Nếu như lập trường trung lập thì lôi kéo, nếu như nghiêng về phía nhà họ Bạch thì phải dùng chút thủ đoạn, cho dù là uy hϊế͙p͙ hay dụ dỗ thì anh cũng sẽ không buông tay.
Bạch Cố Kiềm không muốn nói nhảm với David nữa, sau khi trầm mặc một hồi thì tắt điện thoại. Anh lấy bật lửa ra châm thuốc, ánh lửa chiếu sáng gương mặt thâm thúy của anh, thoáng qua rồi biến mất như khói lửa vụn vặt.
Từ khi Bạch Cố Kiềm ra nước ngoài đã bắt đầu học hút thuốc, anh đã từng vô cùng si mê thứ này, mỗi khi đêm tối không người, bóng đêm và tịch mịch ập tới như thủy triều, anh cũng không nhịn được châm một điếu. Không phải hương vị của nó tốt đẹp đến mức nào mà chỉ là nó tăng thêm một chút sắc thái cho con người nhạt nhẽo và cuộc sống vô vị của anh mà thôi.
Anh dựa vào cạnh bồn tắm hít sâu một hơi, bắt đầu nhã khói khắp phòng. Anh chợt nhíu mày, cảm giác thứ trong tay cũng không hấp dẫn người khác cho lắm nhưng vẫn theo thói quen, máy móc đưa điếu thuốc ngậm vào miệng rồi nhả khói.
Không lâu sau, một ánh lửa duy nhất trong bóng tối cũng dần lụi tàn, anh đứng dậy đẩy cửa sổ ra thổi đi mùi thuốc lá trong phòng.
…
Sáng hôm sau, dựa theo tiếng sóng biển, Bạch Cố Kiềm thức dậy rất đúng giờ. Anh vốn muốn xuống lầu tìm Tiêu Sắt Sắt, vừa mở cửa đã thấy có một tấm hình rải rác trêи mặt thảm ở hành lang.
Anh dừng lại, khom người nhặt lên.
Người trêи ảnh rất quen thuộc, cảnh tượng lại hơi lạ lẫm gợi lên ký ức rất xa xưa của anh. Dường như là Bạch Thơ Ly vẫn chưa vứt đi, đây là ảnh chụp chung của hai người trêи một bữa tiệc nào đó, từ nhỏ anh đã không có thiện cảm với người chị này, trêи mặt hai đứa trẻ choai choai đều tỏ vẻ không tình nguyện.
Bạch Cố Kiềm cong môi, trong lòng biết rõ là ai đặt ảnh chụp ở đây, cũng đoán được mục đích của cô.
Đồ ngốc, bị người ta sử dụng như vũ khí mà cũng không biết.
Anh thở dài một tiếng rồi vứt ảnh chụp đi, giả vờ như không nhìn thấy, thong thả bước xuống lầu.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy chút tiếng động truyền tới từ phòng bếp, có lẽ Tiêu Sắt Sắt đang làm bữa sáng.
Bạch Cố Kiềm quay người đi tới, chỉ thấy cô đeo tạp dề an tĩnh đứng canh trước lò nướng bánh mì, dường như cô đang thất thần, ngay cả bánh mì đã nướng xong mà cũng không phát hiện ra.
Anh nảy sinh tâm tư đùa giỡn, nhẹ nhàng đi qua giơ tay vòng qua eo Tiêu Sắt Sắt, quả nhiên dọa cô sợ run lên.
“A Kiềm, anh xuống khi nào vậy? Anh làm em sợ muốn chết.” Trong lòng Tiêu Sắt Sắt vẫn còn sợ hãi mà đẩy anh một cái.
Trong nắng sớm, làn da trắng nõn của Tiêu Sắt Sắt lộ ra một chút ửng hồng, mấy sợi tóc tản mát bên gò má cô trông vừa nhã nhặn lại đáng yêu. Bạch Cố Kiềm không nhịn được vươn tay thưởng thức tóc cô, hơi thở đều phả ra trêи trán Tiêu Sắt Sắt khiến cô hơi mất tự nhiên.
“Anh qua kia chơi đi, hôm nay em làm bách mì sandwich dăm bông cho anh đó, anh muốn ăn sốt cà hay là tương salad?”
“Cái gì cũng được.”
Bạch Cố Kiềm đáp lại, anh cũng không ra ngoài ngay mà đứng cạnh cửa quan sát Tiêu Sắt Sắt. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh của cô bận bịu trong bếp, khóe môi anh vui vẻ cong lên. Tay nhân của Tiêu Sắt Sắt rất nhanh nhẹn, chưa được bao lâu đã bưng đồ ăn sáng lên bàn. Ban đầu Bạch Cố Kiềm vốn rất vui vẻ nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp dưới bàn ăn, sắc mặt thoáng trầm xuống khó phát hiện được.
“À A Kiềm, em tìm được một tấm hình trong nhà kho, anh xem đây là ai nè?” Tiêu Sắt Sắt không phát hiện ra sự khác thường của anh, làm như vô ý cầm ảnh chụp đến trước mặt anh.
Trêи tấm ảnh là một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, ngũ quan rõ ràng xinh đẹp, có nét đặc trưng con lai rõ rệt.
Bà ấy bình tĩnh nhìn ống kính, dường như chỉ một tấm hình chụp tùy tiện như vậy cũng mang đến cho người ta cảm giác phong tình vạn chủng. Tướng mạo của người phụ nữ này giống Bạch Cố Kiềm đến ba phần, đặc biệt là đôi mắt màu nâu nhạt kia còn có sự cao ngạo, hoàn toàn không khác anh là bao.
Không cần đoán cũng biết bà ấy là ai.
Bạch Cố Kiềm trầm mặc ngồi trước bàn cơm, Tiêu Sắt Sắt lại cẩn thận thăm dò: “A Kiềm, anh nhận ra bà ấy là ai chưa?”
Sao có thể không nhận ra được? Bạch Cố Kiềm hơi híp mắt, giọng nói và dáng điệu của người phụ nữ trêи ảnh lúc còn sống như đang ở trước mắt, anh muốn chú tâm suy nghĩ nhưng nó lại mơ hồ tản đi như sương mù.
Vẻ mặt anh không có chút biến hóa nào, nhìn vào ảnh chụp nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: “Không nhận ra.”