• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Edit by Link –

Tiêu Sắt Sắt không nghe lời Bạch Thắng Hoa, vẫn quyết định dẫn Bạch Cố Kiềm lên lầu.

Lúc đứng trong thang máy, cô cẩn thận quan sát nét mặt của Bạch Cố Kiềm, thấy anh dù vẫn chăm chú kéo tay mình nhưng vẻ mặt cũng không có chút sợ sệt nào.

“A Kiềm, ông cụ khi nãy… Đó là ông nội của anh, người lần trước dẫn anh đi kiểm tra đúng không?” Cô biết rõ còn cố hỏi, muốn nhìn xem Bạch Cố Kiềm có phản ứng không tốt nào không.

Sắc mặt Bạch Cố Kiềm bình tĩnh, yên lặng như đang thất thần nghĩ tới gì đó, Tiêu Sắt Sắt cho là anh đang nhớ lại chuyện lúc trước nhưng cô lại không biết, anh chỉ đang nhớ lại động tác đi lên bảo vệ mình sau lưng của cô khi nãy mà thôi. Cho dù gặp phải người đáng ghét thì tâm trạng cũng vui vẻ…

“Không biết.” Bạch Cố Kiềm thản nhiên lắc đầu, người kia là ông nội của anh thì sao? Anh cũng không thừa nhận.

“Ồ…”

Thấy anh có thể bình tĩnh như thế, Tiêu Sắt Sắt cũng yên lòng.

Đúng lúc thang máy đến lầu ba, Tiêu Sắt Sắt nắm tay Bạch Cố Kiềm đi ra ngoài, có lẽ là biết bọn họ sẽ tới nên Bạch Thơ Ly đã sớm đợi trêи hành lang. Chị ta đang quay lưng về phía thang máy nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi, lễ phục màu xám khói phác họa lên đường cong lưng duyên dáng của chị ta.

“Anh nói xem em có cần chỉnh sửa lại chỗ này chút không?” Bạch Thơ Ly cầm bản thảo hỏi.

Người đàn ông cười lắc đầu: “Anh thấy không cần, đổi rồi thì em có nhớ được không?”

“Cũng đúng…”

Bạch Thơ Ly đang tính nói gì đó thì bị tiếng thang máy làm cho kinh ngạc quay người lại.

“Ôi, hai người tới rồi…” Trêи gương mặt tinh xảo của Bạch Thơ Ly lộ ra vẻ bất ngờ và vui vẻ, sau khi nhìn thấy Bạch Cố Kiềm lại bối rối không biết làm sao.

“Vâng, bọn em vừa tới.”

Tiêu Sắt Sắt cười đáp lại, thầm nhéo bàn tay của Bạch Cố Kiềm. Đây là lần đầu tiên hai chị em gặp lại nhau sau khi Bạch Cố Kiềm xảy ra chuyện, ngoài ý muốn là Bạch Cố Kiềm lại là người bình tĩnh hơn.

“A Kiềm…” Bạch Thơ Ly siết chặt bản thảo trong tay, đi tới gần bọn họ một bước: “Chị là chị của em, em còn nhớ chị không?”

Nửa năm trôi qua, Bạch Cố Kiềm vẫn như trong ấn tượng của chị ta, thần sắc lạnh lùng, thái độ xa cách. Nhìn đôi mắt thâm sâu kia, Bạch Thơ Ly không khỏi nhớ lại dáng dấp của mẹ anh.

Từ sau khi cha mẹ qua đời, chị ta đã được ông nội nhận nuôi, số lần gặp mặt mẹ của Bạch Cố Kiềm cũng rất ít nhưng Bạch Thơ Ly vẫn có thể cảm giác rõ được bà ấy không thích mình.

Bạch Thơ Ly từng có một đoạn thời gian vô cùng thù hằn Bạch Cố Kiềm và mẹ của anh, chị ta cảm thấy bà ấy đang lợi dụng bối cảnh của gia đình để phá hoại gia đình chị ta. Sau này mới biết được, hóa ra trước khi gặp mẹ mình thì cha và bà ấy đã có hôn ước rồi, nhưng mà hai người họ chỉ kết hôn vì lợi ích, không có tình cảm.

Sau này cha vì được ở bên mẹ mà không tiếc rời nhà trốn đi, Bạch Thơ Ly cũng được sinh ra trong khoảng thời gian đó.

Lúc cha mẹ đưa chị ta về nhà họ Bạch, các trưởng bối đã ngầm cho phép kết quả này, nhưng không ngờ mẹ của Bạch Cố Kiềm lại si tình như vậy, thế mà lại bỏ thuốc cho cha, sau đó mang thai Bạch Cố Kiềm.

Vô danh vô phận trực tiếp làm cho mẹ mình buồn bực sầu não qua đời, mà cuối cùng cha của chị ta cũng phải trả giá đắt vì phản bội ước định.

Đoạn thời gian đó cả nhà họ Bạch toàn là màu xám, Bạch Thơ Ly nhớ lại chuyện xưa, nhìn nhận chuyện này từ góc độ thứ ba cũng có tâm trạng phức tạp. Nhưng bởi vì trải sự đời ngày càng tăng lên, Bạch Thơ Ly ngày càng cảm thấy mình và Bạch Cố Kiềm chỉ là người bị hại trong cuộc ân oán này mà thôi. Chị ta bỏ đi đoạn ân oán này, cũng hi vọng Bạch Cố Kiềm có thể quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.

Sự thiết tha hi vọng trong mắt Bạch Thơ Ly làm cho tất cả mọi người đứng đó đều dao động, chỉ trừ Bạch Cố Kiềm vẫn nghiêm mặt, không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

“A Kiềm.” Tiêu Sắt Sắt không nhịn được khẽ lay tay anh: “Anh nói một câu đi.”

“Hả?” Bạch Cố Kiềm hờ hững nhíu mày: “À…”

Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào Bạch Thơ Ly, vẻ mặt hơi đần độn gật đầu coi như đáp lại lời chị ta. Đúng là cao ngạo mà… Khóe môi Tiêu Sắt Sắt hơi giật một cái.

Nhưng mà Bạch Thơ Ly hoàn toàn không thèm để ý tới, thậm chí còn như thở dài một hơi: “Tốt quá rồi, xem ra em thật sự có thể thích ứng với hoàn cảnh xa lạ rồi.”

“Sắt Sắt.” Chị ta chợt chuyển sang Tiêu Sắt Sắt: “Lát nữa tôi phải chào hỏi tân khách khác, phiền cô quan tâm đến A Kiềm nhé.”

“Không thành vấn đề.” Tiêu Sắt Sắt quả quyết đáp ứng.

Hôm nay cũng như lần đầu tiên Bạch Thơ Ly dùng thân phận người thừa kế xuất hiện trước mặt các cổ đông, nói không căng thẳng là giả, Bạch Cố Kiềm đến rồi cũng giảm bớt không ít áp lực cho chị ta.

Tiêu Sắt Sắt lại dẫn Bạch Cố Kiềm xuống lầu, người đàn ông vốn có tính cách bướng bỉnh lại đứng ngoan ngoãn bên cạnh cô như một đứa bé, Bạch Thơ Ly không nhịn được bật cười, dùng cùi chỏ chọc chọc Lăng Chiêm ở bên cạnh.

“Nếu như em trai của em tốt lên thì hai người họ còn rất xứng, anh thấy đúng không?”

Lăng Chiêm không trả lời ngay, ánh mắt vẫn dừng ở cửa thang máy, đôi mắt đen khẽ dao động như đang tự hỏi gì đó.

“Sao tính cách của một người trước và sau khi bệnh lại có sự khác biệt lớn vậy chứ…”

Hắn từng tiếp xúc với Bạch Cố Kiềm trước khi anh xảy ra chuyện, khi đó ấn tượng của hắn đối với anh là tùy hứng làm bậy, thủ đoạn tàn ác. Không ngờ sau khi xảy ra một trận tai nạn giao thông lại biến một con sói cô độc trở thành một con cừu nhỏ vô hại… Sự chênh lệch trước sau quá lớn, không thể không làm Lăng Chiêm hoài nghi.

“Đúng vậy đó. Lúc trước em còn cảm thấy kỳ lạ, còn đặc biệt để anh cả đi xem thử, anh cả nói có lẽ phải cần trị liệu từ từ nhưng em cảm thấy tính tình bây giờ của A Kiềm cũng rất tốt.”

Nghe chị ta nhắc tới Lư Kỳ, khóe miệng Lăng Chiêm trầm xuống liếc mắt nhìn sang: “Thật à? Chuyện lúc nào thế, sao anh không biết?”

“…” Bạch Thơ Ly im lặng giơ tay đấm lên vai hắn một cái: “Không nói nhiều với anh nữa, em phải học thuộc bản thảo.”



Không thể không nói tiệc nhà của hào môn chân chính và nhà làm ăn nhỏ hoàn toàn khác nhau. Lần trước vợ chồng Tiêu Lỵ Lỵ chuẩn bị tiệc đã làm Tiêu Sắt Sắt cảm thấy rất ngon, nhưng so với hôm nay thì nó lập tức trở thành món ăn hằng ngày.

Tiêu Sắt Sắt bận ăn món ngon đầy bàn, Bạch Cố Kiềm lại không muốn ăn, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ nhẹ lên bàn, trông như hững hờ nhưng lại đang bí mật quan sát bốn phía.

Tiêu Sắt Sắt hoàn toàn không biết kế hoạch của anh, chỉ cắm đầu ăn phần mình.

Chưa được bao lâu, Bạch Thơ Ly cũng xuất hiện trong sự chú ý của mọi người.

“Hôm nay có được vinh hạnh mời các vị bằng hữu tới hiện trường, tin tưởng mọi người cũng đã từng gặp Tiểu Ly. Không sai, Tiểu Ly đã tốt nghiệp về nước, vừa hay tôi muốn mượn cơ hội sinh nhật của con bé để con bé tiếp xúc giao lưu với các vị trưởng bối, học thêm nhiều kinh nghiệm.”

Bạch Thắng Hoa giới thiệu Bạch Thơ Ly như vậy, vẻ mặt tươi cười thế kia hoàn toàn không nhìn ra được vẻ lạnh lùng khi nãy. Trông ông ta giống như một người ông bình thường cưng chiều cháu gái của mình, sợ cháu gái của mình bị lạnh nhạt nên cả quá trình đều trông bên cạnh.

Người ngồi ở đây đều là hồ ly trong giới kinh doanh, sao có thể không nghe hiểu lời bóng gió của ông ta. Ngoài mặt bọn họ vui cười hớn hở nhưng ánh mắt đều không tự chủ lướt qua người Bạch Cố Kiềm như cùng nói: Nếu đứa cháu này của nhà họ Bạch không bị ngu dại thì e là chuyện hôm nay không đơn giản rồi.

Dần dần, quá trình của bữa tiệc được tiến hành đến giai đoạn giữa, sau khi Bạch Thơ Ly lên sân khấu nói chuyện xong thì bắt đầu tiếp xúc với từng đại lão trong vòng.

Là một nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học, chị ta cũng không hề luống cuống tí nào, thành thạo đi thẳng qua đám người.

Tiêu Sắt Sắt vừa ăn gì đó vừa quan sát bên kia, trái lại cô phát hiện một chuyện thú vị: Những đại lão trong giới kinh doanh này đều dẫn theo con trai hoặc cháu trai trẻ tuổi tới, chắc là thấy tương lai Bạch Thơ Ly xán lạn nên ngầm có ý muốn hợp tác đây mà.

Toàn bộ quá trình lập tức biến thành đại hội, mà buồn cười nhất vẫn là Lăng Chiêm. Mặc dù hắn là bạn trai của Bạch Thơ Ly những vẫn không tiện ở trước mặt chị ta, chỉ có thể ngồi một mình tại chỗ nhìn bạn gái mình thuận lợi mọi bề, sắc mặt thật sự đen hơn cả đáy nồi.

Kịch bản trong sách chợt biến thành hiện thực khiến Tiêu Sắt Sắt mừng rỡ không thôi. Cô nhìn bên này đến say sưa ngon lành, rơi vào trong mắt Bạch Cố Kiềm lại cho là cô đang si mê nhìn chằm chằm Lăng Chiêm, khóe miệng không vui sụp xuống.

“Đinh” – tiếng chén đũa va vào nhau vang lên bên tai Tiêu Sắt Sắt, cô nghi hoặc quay đầu: “Sao đấy?”

Nhưng lúc cô nhìn về phía Bạch Cố Kiềm, hội trường vốn vui vẻ hòa thuận lại chợt xuất hiện một âm thanh không hài hòa.

Một giọng nữ sắc nhọn hét lên: “Tiểu Ly à, cháu về nhà họ Bạch sao không nói với bà ngoại chứ!”

Gần như trong nháy mắt giọng nói cất lên, hội trường đều lâm vào yên tĩnh. Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình vội vàng nhìn sang, chẳng biết một bà cụ ăn mặc mộc mạc đã xuất hiện trêи lan can lầu hai từ lúc nào, trông bà ta nhỏ mọn không dễ chung sống.

Bà ta tự xưng là bà ngoại, chẳng lẽ là bà ngoại thích đánh bạc như mạng của Bạch Thơ Ly?

Tiêu Sắt Sắt rất có ấn tượng với nhân vật này. Trong nguyên tác, mẹ của Bạch Thơ Ly cũng vì trả tiền nợ đánh bạc cho bà ngoại nên mới bỏ học làm công, nếu không nhờ cha của Bạch Thơ Ly có tiền thì chắc chắn hai mẹ con chị ta đã bị người đòi nợ đánh chết.

Nhưng mặc dù vậy, bà ngoại của Bạch Thơ Ly cũng không từ bỏ ham mê đánh bạc, mãi đến khi Bạch Thơ Ly đi lạc, bà ta mới cắt đứt tâm tư đòi tiền nhà họ Bạch.

Bà ngoại này hoàn toàn là một Tiêu Bân Bân phiên bản nam, bà ta chợt xuất hiện trong bữa tiệc chắc chắn là không có ý tốt!

Nhưng Tiêu Sắt Sắt nhớ rõ trong nguyên tác hoàn toàn không có tình tiết này, cô không khỏi hoài nghi là ký ức của mình sai hay là do hiệu ứng cánh bướm làm thay đổi kịch bản.

Hiển nhiên trong hội trường còn có người khϊế͙p͙ sợ hơn cả cô, ngay khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Bạch Thắng Hoa đã đứng dậy chống gậy mạnh xuống sàn nhà làm phát ra tiếng vang dội.

“Ai cho người không liên quan vào đây thế? Mau đuổi bà ta ra!”

Giọng ông ta như chuông lớn, quát lên làm cho nhân viên bảo vệ sững sờ, sau khi hoàn hồn mới nhanh chóng lên lầu bắt người. Mà bà ngoại của Bạch Thơ Ly cũng thấy tình thế không ổn, vội chạy tới một lối ra khác, vừa trốn còn vừa rống lên.

“Ông già Bạch Thắng Hoa kia, lòng dạ ông ác độc thật đấy, tôi chỉ đến thăm cháu ngoại của tôi mà ông cũng không cho! Ông không có tôi lấy tiền nhà họ Bạch thì tôi cũng nên được tiền của cháu ngoại chứ… Tiểu Ly à, mau cứu bà ngoại!”

Bà lão này trông gầy còm nhưng chạy còn nhanh hơn chuột, đảo mắt đã chạy ra khỏi lầu hai, cũng may nhân viên bảo vệ không phải ăn chay, chạy không bao lâu đã nghe thấy vài tiếng khóc khan bên ngoài xen lẫn tiếng nhục mạ, sau đó dần biến mất.

Một loạt chuyện đột ngột xảy ra làm cho người ở đây đều không bình tĩnh nổi, đặc biệt là Bạch Thơ Ly, sắc mặt chị ta tái nhợt, cả người xấu hổ không thôi.

“Xin lỗi các vị, người vừa rồi chỉ là một bà điên thôi, chúng tôi đã để bảo vệ xử lý, không cần phải để ý tới bà ta, hi vọng không làm phiền tới nhã hứng của mọi người.” Nụ cười của Bạch Thắng Hoa cứng đờ, giải thích một phen.

Đương nhiên mọi người không tiện đặt tâm tư nhiều chuyện ngoài mặt, bề ngoài bắt đầu nâng ly cụng chén nhưng ánh mắt nhìn Bạch Thơ Ly lại có thêm một tia khéo léo. Mặc dù tư tưởng bây giờ đã hiện đại hơn nhưng mấy hào môn này vẫn tuân thủ nghiêm ngặt tập tục môn đăng hộ đối ngày xưa, nhà ngoại có hiển hách hay không cũng là một điều kiện trợ giúp quan trọng đối với người thừa kế.

Bà ngoại của Bạch Thơ Ly xuất hiện đã hoàn toàn nhắc nhở mọi người rằng nhà mẹ đẻ của chị ta có xuất thân thấp kém. Mà lúc trước con dâu có thai cháu trai, nhà họ Bạch lựa chọn mẹ của Bạch Cố Kiềm đương nhiên cũng vì điểm này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK