cậu để nhằm trục lợi về sau. Cho nên lúc nào tôi cũng tin rằng cậu tôi sẽ không thí cho nhà Phàm một đồng xu nhỏ.
- Hay là cụ Doanh đã quên bẵng mất việc viết tờ di chúc mới ?
Ông Lân mỉm cười lắc đầu :
- Không đâu cô ạ ! Tính tình cậu tôi, tôi biết rõ lắm mà ! Nhiều người không hiểu tưởng là ông cụ lẩn thẩn ! Điều đó có thể lắm, nhưng đối với những cái nhỏ nhoi không đáng kể kia ! Chớ còn vấn đề tiền bạc, của cải hay là làm ăn to lớn thì không ai kỹ bằng ông cụ đâu, cô ! Tôi và chú Mẫn nhà tôi, hai anh em tin chắc là cậu tôi đã lập tờ di chúc thứ hai đó rồi, nhưng cất giấu một chỗ nào đó kỹ quá đến nỗi không ai tìm ra nỗi đó cô !
- Riêng ông thì ông có ý kiến gì hoặc phỏng đoán là ông cụ đã cất nó ở đâu không ?
Ông Lân cười buồn :
- Chịu chết cô ạ ! - Tia mắt ông bỗng lại lóe lên một ánh vui tươi, - Nhưng anh em tôi sẽ treo một giải thưởng rất lớn cho bất cứ ai tìm ra được.
Ái Lan còn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng ông Lân không biết gì hơn. Em đành đứng lên xin từ giã và tươi cười xin lỗi vì đã làm mất thì giờ của ông.
Tới Phi Nôm, nhờ lời chỉ dẫn của Mỹ Ngọc, Ái Lan tìm đến nhà bà Ba Thìn không khó. Bà Ba Thìn và bà Tư Mậu đều góa chồng, con cái lại đã có gia đình đều ở riêng cả. Hai chị em về ở chung với nhau một ngôi nhà có vườn rộng ở ngay mặt đường phố chính tại Phi Nôm. Đời sống có vẻ sung túc nhờ tiền hoa lợi cây trái, ổi, mãng cầu, mít, cam trồng đầy vườn. Hai bà tiếp đón Ái Lan niềm nở khi biết em là con luật sư Minh ở Đà Lạt. Nhưng cũng như ông Lân, hai bà không biết một chút gì về tin tức tờ di chúc sau này của cụ Doanh hết.
Sau cùng bà Ba Thìn bảo Ái Lan :
- A ! Vậy sao cô không tìm đến dì Sáu Riệm thử coi ! Hồi còn sống, ông anh họ chúng tôi quý mến và tin tưởng ở dì Sáu này hơn hết cả đấy. May ra...
Bà Tư Mậu nhè nhẹ lắc đầu :
- Chưa chắc đâu, chị Ba ! Dì Sáu hồi này già cả lú lẫn hết rồi, liệu còn nhớ được gì không ?
Trời đã xế chiều. Sương đã bắt đầu xuống khiến không khí trở nên lành lạnh. Ái Lan xin phép hai bà Ba Thìn và bà Tư Mậu ra về.
Ngồi trên xe, em lẩm bẩm :
- Lại một ngày đi không về rồi ! Chưa được một tia sáng nào soi vào bên trong tấm màn bí mật này cả ! Chưa có một tin tức gì về tấm giấy quan trọng này hết ! Hừ ! Ba nói đúng : nghề thám tử quả không phải là một nghề nhàn hạ chút nào !
08 - BÀ SÁU RIỆM
Đây, nhà bà Sáu Riệm đây rồi ! Đúng như lời ông chủ trại trồng bắp hồi nãy chỉ ình đây mà !
Ái Lan đậu xe trước một căn nhà tranh cũ kỹ cất giữa một cái sân rộng. Chung quanh sân, một hàng rào bằng cây gòn chắc chắn, xen lẫn những thanh tre rừng, lâu ngày đã ngả màu trắng bạc. Dây mồng tơi đua nhau phủ kín hàng rào, lá to xanh ngắt điểm lốm đốm những chùm hoa hồng và những quả tròn xinh xinh màu tím thẫm. Bốn góc sân cỏ mọc tốt um. Vách nhà thấp, tưởng như không đủ sức đỡ nổi cái mái lợp bằng lá gồi. Có mỗi một cái cửa ra vào độc nhất. Hai ô cửa sổ hai bên hình như chỉ làm cho có chứ không cốt ý soi sáng, nên bé xíu và đóng im ỉm. Liếp che cửa sổ và cửa ra vào đã bựt nẹp tuột cả đầu nan tre ra, trông căn nhà càng thêm phần tiêu điều hiu quạnh.
Ái Lan ngần ngại lẩm bẩm :
- Quái ! Sao trông như nhà bỏ hoang vậy ? Em đưa mắt nhìn quanh một lần nữa - nội khu đây chỉ có mỗi một căn nhà này thôi mà, lầm sao được !
Đặt bước chân lên bực tam cấp bằng cây, Ái Lan có ý tránh những chỗ gỗ mọt có thể sụt xuống bất tử lắm.
Ngập ngừng chưa gõ cửa vội, thêm quang cảnh tiều tụy bao quanh, khiến Ái Lan tự nhủ trong một hơi thở dài nhè nhẹ :
- Hừ ! Đây là chuyện đi cuối cùng ! Không được một tia sáng gì nữa thì coi như… bỏ cuộc.
Sau tiếng gõ cửa, chẳng nghe động tĩnh gì hết. Chừng hai phút sau, Ái Lan lại gõ nữa, lần này hơi mạnh hơn. Vẫn im lặng ! Thất vọng, em buồn rầu quay người định bước xuống bậc thềm cây, đột nhiên nghe tiếng động khẽ. Tim đập rộn lên, Ái Lan đợi chờ. Một giọng nói già nua yếu ớt từ phía trong vẳng ra :
- Ai đó ! Bán gì thế ? Đi đi ! Không mua đâu !
Ái Lan nói to :
- Cháu đây, cụ Sáu ơi ! Không phải bán gì đâu ! Cháu đến hỏi thăm cụ câu chuyện này thôi, cụ Sáu à !
Phút im lặng kéo dài, rồi lại giọng nói run rẩy :
Danh Sách Chương: