Cậu nhìn về phía Thẩm Trình, Thẩm Trình cho cậu một ánh mắt yên tâm, cậu bèn đi theo Chu Huy ra ngoài.
Trước giờ Chu Huy làm việc đều tương đối là chu đáo, biết Tri Nhạc sẽ không được tự nhiên, nên anh đưa cậu tới nơi ít nhân viên nhất trước, bắt đầu từ nơi khiến cậu thả lỏng, tuần tự tiến lên, tham quan từ xa tới gần.
Khu vực làm việc của Thẩm thị khá có phong cách nghệ thuật, ba tầng quy hoạch thành hình xoắn ốc, khu làm việc, nghỉ ngơi giải trí, tiếp khách hội họp vân vân đều rất có tính thẩm mỹ, đứng trên lan can trong suốt nhìn xuống là có thể thấy rõ các tầng không sót gì.
Chu Huy dẫn theo Tri Nhạc, đi ngoài hành lang, chậm rãi tham quan.
Tri Nhạc đứng từ trên tầng hai nhìn xuống dưới, thấy có người đang đánh bóng bàn, có người đang ngủ, có người thì đang ngồi ngẩn người, thất thần mở to hai mắt, đi làm còn có thể như vậy á hả?
“Mệt mỏi có thể thả lỏng vào lúc thích hợp, gần đây hạng mục trong công ty nhiều, mọi người đều khá vất vả.” Chu Huy đứng cạnh giải thích: “Nghỉ ngơi là để làm việc tốt hơn.”
Tri Nhạc gật đầu, cậu cũng để ý thấy, đại đa số đều đang bề bộn công việc.
Đều rất bận nha. Bọn họ đang bận làm cái gì vậy.
Khi Tri Nhạc đang tò mò lại không ngờ mình mới là trung tâm của sự tò mò.
Có người chú ý tới Chu Huy đang bầu bạn cùng Tri Nhạc, sôi nổi nhìn qua. Sáng nay tin tức Tri Nhạc đến đã lên men nửa ngày trời, đã sớm được lan truyền cho cả công ty, khiến cho lòng người chấn động, lúc này Tri Nhạc lại hiện thân, tất nhiên sẽ khiến mọi người chú ý.
Hoặc công khai hoặc âm thầm, hoặc xa hoặc gần, cách lớp cửa kính, vô số ánh mắt tò mò đều dán lên người Tri Nhạc.
Tri Nhạc thấy không được tự nhiên, lùi về sau một bước.
“Vì sao, cứ nhìn tôi thế…”
Tri Nhạc mờ mịt, sờ sờ mặt mình, không biết chỗ nào có vấn đề.
Đương nhiên trong lòng Chu Huy biết rõ, vấn đề tình cảm của Thẩm Trình vẫn luôn là điều bí ẩn, mơ hồ truyền ra trong nhà có đính hôn, nhưng tin tức thực hư thế nào không ai có thể xác định, cũng chưa có ai gặp qua người thật, hiện giờ bỗng nhiên bên người Thẩm Trình lại xuất hiện một người như vậy, được đưa tới văn phòng, tất nhiên khiến người khác không thể không hiếu kỳ. Đây là bản tính của con người, cho nên Chu Huy cũng không ngăn cản thêm, biết đám nhân viên tò mò, dù sao cũng không đến mức trước mặt làm ra hành động gì thất lễ.
Đương nhiên, không thể nói với Tri Nhạc như vậy được, Chu Huy cười nói: “Không có gì đâu, mọi người tới nhìn người lạ là phản ứng bình thường thôi mà.”
Tri Nhạc thoáng yên lòng.
Cậu đi theo Chu Huy, xem một lượt từ trên xuống dưới. Thỉnh thoảng trên hành lang sẽ đụng phải một hai nhân viên, sẽ có người chào hỏi Chu Huy, Chu Huy gật đầu, Tri Nhạc yên lặng nhìn giao lưu giữa hai người họ, có người nhìn cậu, cậu sẽ cố gắng mỉm cười lễ phép, hoặc rời ánh mắt đi.
Ông nội từng nói, khi ở bên ngoài, tốt nhất là nói ít làm ít, miễn để mình lộ ra trò hề nào đó, khiến người ta không thoải mái.
“Trên tầng cao nhất có nhà kính trồng hoa.”
Chu Huy dẫn Tri Nhạc đi về phía trước, định đưa cậu đi xem nhà ấm trồng hoa, đúng lúc này, có người vội vàng tìm tới.
Chu Huy nói chuyện với người mới tới, sau đó quay đầu nói với Tri Nhạc: “Có chút việc gấp cần xử lý, Tiểu Giang tiên sinh đợi ở đây một lát, tôi đi một chút rồi về.” Trước mặt nhân viên, Chu Huy vẫn gọi Tri Nhạc là Tiểu Giang tiên sinh như cũ, anh nhìn bốn phía, chỉ về phía trước: “Ở đó có phòng trà nước, Tiểu Giang tiên sinh có thể tới đó đi dạo, tiện thể ăn chút trà bánh.”
Chỉ cách có mấy chục bước thôi, áng chừng sẽ không có vấn đề gì, Chu Huy vội vã rời đi cùng người kia.
Tri Nhạc theo chỉ dẫn, đi về phía phòng trà nước.
Đi dạo như vậy, cậu cũng có chút khát rồi.
Phòng trà nước có cánh cửa màu xanh nhạt rất đẹp, vừa nhìn thấy đã khiến người ta có cảm giác thả lỏng, Tri Nhạc đi đến trước cửa, cửa phòng khép hờ, cậu đang định đẩy cửa đi vào, bên trong lại truyền ra tiếng nói chuyện.
Tri Nhạc lắp bắp kinh hãi, không ngờ bên trong lại có người, vội rụt tay lại, đang định quay đầu rời đi lại bỗng nhiên nghe được tên Thẩm Trình.
“…… Thẩm tổng sẽ không nghiêm túc đâu nhỉ.”
“Có vẻ Thẩm tổng cũng không có biện pháp nào, dù sao cũng là ý của Thẩm lão gia.”
“Thẩm lão gia nghĩ gì vậy, cho cháu của mình lấy một tên ngốc…”
“Nói đi cũng phải nói lại, người kia lớn lên cũng thật tốt, ngoại hình không phân cao thấp với Thẩm tổng, nhìn… cũng không ngốc lắm, có lẽ chỉ hơi có vấn đề chút thôi?”
“…… Đâu có. Hôm nay Tiểu Văn thay giám đốc của cô ấy đưa tài liệu lên phòng giám đốc, chính tai nghe thấy người nọ gọi Thẩm tổng anh ơi anh à, giống như một đứa con nít ấy, người bình thường ai lại như vậy cứ. Hơn nữa vừa nãy mấy người cũng thấy bộ dáng đặc trợ Chu đưa cậu ta đi qua rồi đấy, tuy không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn có chút vấn đề.”
“Chậc chậc, Thẩm tổng thật đáng tiếc đáng thương, phải ở cùng một tên ngốc như vậy.”
Tri Nhạc đứng ngoài cửa, mắt đen trong trẻo nhìn chằm chằm cánh cửa xinh đẹp, lông mi khẽ run run. Cậu biết nghe lén là không tốt, bèn lui ra sau một bước, định bụng rời đi.
Đúng lúc này, phía sau bỗng đụng phải một thân hình, cậu giật mình, cùng lúc đó, một bàn tay vươn tới, vòng qua bên cạnh cậu, đẩy cửa ra, cũng đẩy cậu vào phòng.
Thanh âm trong phòng đột nhiên im bặt.
Bên trong có hai nam hai nữ đang cầm cốc trà đồng thời đưa mắt qua, nhìn về phía cửa, vẻ mặt thay đổi tức thì.
“Thẩm tổng!”
Bàn tay Thẩm Trình rời khỏi vai Tri Nhạc, cùng cậu đứng sóng vai trước cửa, tròng mắt đen kịt bình tĩnh nhìn bốn người.
Bốn người không tài nào ngờ được Thẩm Trình sẽ từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở phòng trà nước, lại còn có vị kia mà họ vừa nghị luận không chút kiêng nể nào nữa, tức khắc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Bộ phận nào?” Thẩm Trình mặt không chút biểu tình hỏi.
Bốn người không dám không đáp, lần lượt báo bộ phận của mình, một anh chàng trong đó mồm nói liến thoắng, ý định giảo biện giải thích: “Thẩm tổng, cái kia, chúng tôi chỉ……”
“Tên.” giọng Thẩm Trình không có độ ấm, ánh mắt cũng không có độ ấm.
Bốn người cũng chỉ là nhân viên bình thường, ngày thường cũng không có cơ hội giao tiếp trực tiếp với Thẩm Trình, lập tức bị hắn dọa cho không dám nói thêm chữ nào, cũng vì không thể lươn lẹo cho nên sắc mặt đều trắng bệch, báo tên họ của mình.
Lúc này Chu Huy đã bận xong, vội vàng tìm tới.
“Báo cho giám đốc bộ phận của họ, anh tự xử lý đi.” Thẩm Trình lạnh lùng nói.
Chu Huy đồng ý.
Thẩm Trình không thèm liếc mắt nhìn bốn người kia một cái, xoay người đưa Tri Nhạc rời đi, để lại bốn người sắc mặt trắng bệch, hai mặt nhìn nhau, biết lần này toi rồi.
Chu Huy theo sát phía sau, không biết một thoáng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, thấy sắc mặt Thẩm Trình không tốt, cười nói: “Sao bỗng nhiên tổng giám đốc lại tới vậy.”
Theo lý thì lúc này Thẩm Trình còn đang ngồi trong văn phòng mới đúng.
Còn chưa dứt lời, Thẩm Trình đã lạnh lùng liếc anh một cái, “Để anh trông người cho tốt, anh lại chạy đi đâu?” Giọng điệu rất không vui vẻ.
Chu Huy thầm nghĩ thật là oan uổng, anh mới rời đi có mấy phút, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì,đương nhiên, đúng là anh cũng có trách nhiệm, vội vã mở miệng giải thích và xin lỗi.
Thẩm Trình nhíu mày, đang định nói tiếp, Tri Nhạc lại giật nhẹ ống tay áo của hắn, nhẹ giọng nói: “Anh, đừng nóng giận mà.”
Thẩm Trình nhìn thoáng qua Tri Nhạc, nhẫn nhịn, không nói nữa.
Hành trình tham quan công ty đến đây là kết thúc Tri Nhạc theo Thẩm Trình về lại văn phòng. Chu Huy vội đi xử lý chuyện mới xảy ra trong phòng trà nước.
Cửa phòng đóng lại, Tri Nhạc chợt phát hiện trong văn phòng của Thẩm Trình có thêm một người.
Người đàn ông này tầm tuổi Thẩm Trình, tóc húi cua, một bên cạo ba đường chéo chéo, để lộ da đầu màu xanh lam, mày rậm mắt to, quần áo thoải mái, khóe miệng cong lên, treo ý cười trên miệng.