"Ê, cậu qua đây."
Phương Mộc chợt cất tiếng, Tri Nhạc ngẩng đầu, xác nhận Phương Mộc đang gọi mình thì đóng sách lại đi qua.
"Gọi tôi hả?" Tri Nhạc chỉ chính mình.
Phương Mộc hỏi Tri Nhạc: "Đã xem triển lãm tranh bao giờ chưa?"
Tri Nhạc lắc đầu, Phương Mộc lại hỏi: "Vậy cũng chưa từng thấy danh tác nào." Y đứng sang một bên, "Bây giờ cho cậu một cơ hội."
Tri Nhạc đi qua, nhìn về phía bảng vẽ.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Phương Mộc đã hoàn thành một bức tranh đơn giản, nét vẽ ngắn gọn, nhìn qua thì bố cục lại hơi lộn xộn, các loại đường cong như tùy tiện vạch ra, ở giữa còn có những nhân vật là động vật không rõ ràng lắm.
Phương Mộc đặt khuỷu tay lên đầu gối, một tay chống cằm, y không kỳ vọng lắm tùy ý để Tri Nhạc xem tranh.
Tri Nhạc xem rất nghiêm túc.
"Hình như mèo con, bị mất ngủ?" Tri Nhạc nhìn một lát, chợt nghiêng đầu hỏi Phương Mộc.
Rõ ràng Phương Mộc khá bất ngờ: "Cậu nhìn ra được là mèo à?"
Tri Nhạc gật đầu, hết sức thản nhiên: "Chỗ này, là lỗ tay, chỗ này, là đuôi...!Không phải mèo hả?"
"...!Đúng rồi." hai mắt Phương Mộc tức khắc sáng lên, "Cậu còn thấy gì nữa?"
"Nó mất ngủ, muốn ngủ, không ngủ được, giận dỗi...!đúng không? Xin lỗi, tôi không hiểu lắm..."
Phương Mộc sửa dáng vẻ ngạo mạn tùy tiện vừa nãy của mình, bảo cậu cứ từ từ, rồi y đứng dậy đi đến một gian phòng khác —— bấy giờ Tri Nhạc mới phát hiện trong phòng này còn một gian khác, là một cửa ẩn sau giá để rượu.
Phương Mộc xoay một chai rượu, cửa chậm rãi mở ra, y đi vào rồi nhanh chóng bước ra, trong tay cầm theo mấy bức tranh.
"Ngồi." Phương Mộc và Tri Nhạc cùng nhau ngồi lên một băng ghế sofa, y đưa từng bức tranh trong tay cho Tri Nhạc, "Xem mấy cái này đi."
Tri Nhạc trải tranh lên bàn, xem cẩn thận.
"Mèo trốn mèo?"
"Chó mèo đánh nhau."
"Chó uống say."
"Mèo phơi nắng."
"Nó muốn...!uống rượu?"
Phần lớn tranh của Phương Mộc đều lấy động vật làm trung tâm, trong đó mèo với chó là được vẽ nhiều nhất, tổng thể bức tranh thoạt nhìn hỗn độn hoặc quá mức tối giản, khiến người xem như lọt vào sương mù, tuy nhiên Tri Nhạc vừa nhìn đã có thể nói ra nội dung của từng bức tranh.
Người bình thường bình luận tranh thì hẳn sẽ nói từ kỹ xảo, trường phái, phong cách vân vân, đương nhiên là Tri Nhạc không hiểu mấy cái đó, chỉ dựa vào những gì cậu quan sát được và cảm giác của mình rồi nói đúng sự thật.
Phương Mộc ghé mắt nhìn Tri Nhạc, hai mắt nheo lại.
Tri Nhạc không biết mình nói đúng hay sai, trong tiếng nhạc du dương, cậu mờ mịt nhìn Phương Mộc.
Nhất thời không gian trở nên yên tĩnh.
"Cậu bị bệnh hả?" Tri Nhạc chợt hỏi, bởi vì đứng gần nên có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt Phương Mộc nằm trên làn da tái nhợt, nhìn y giống gấu trúc.
Câu hỏi này có vẻ không lễ phép, nhất là khi cậu còn chưa thân với đối phương, bởi vậy Tri Nhạc lập tức nhận lại một đòn đánh trả không hề khách khí.
"Cậu ngốc hả?" Phương Mộc nói.
"A," Tri Nhạc thẳng thắn thành thật nói: "Tôi ngốc mà."
Giờ lại đến lượt Phương Mộc ngơ ra, không nói tiếp mà chỉ trừng mắt nhìn Tri Nhạc.
Ánh mắt Tri Nhạc trong veo, hai mắt to xinh đẹp vô tội chớp chớp.
"À, tôi bị bệnh." một lát sau, Phương Mộc nói tiếp.
"Ơ, thật à?" Tri Nhạc lập tức lộ vẻ kinh ngạc và quan tâm.
"Thật, tôi sắp chết vì bệnh rồi."
Tri Nhạc không hề nghi ngờ, Phương Mộc quá gầy, quá tái nhợt, bộ dạng ốm yếu, quả thực khiến lời nói rất đáng tin, nhưng cậu không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, thế mại lại sắp chết, cậu lập tức thấy đồng tình, "Bệnh gì, thế?" Không thể cứu được sao?
"Bệnh tâm thần." Phương Mộc chậm rãi dáp.
Tri Nhạc:......
"Cậu làm gì đấy?" Phương Mộc hỏi.
Tri Nhạc xếp gọn tranh lại, "Tôi phải, đọc sách.
Cậu, tự chơi một mình đi."
"Ấy ấy, đừng đi mà." Phương Mộc ngăn cậu lại: "Được rồi, không trêu cậu nữa —— mà cũng không tính là lừa cậu, đúng là có nhiều người cho rằng tôi bị bệnh tâm thần mà."
"Thế hả?" Tri Nhạc vẫn có chút không tin.
Phương Mộc nhún vai.
"Cậu ngốc thật hả?" Phương Mộc cũng có chút nghi ngờ, đánh giá Tri Nhạc.
"Đúng vậy." Tri Nhạc cũng học bộ dáng nhún vai của Phương Mộc, nói: "Không nhìn, ra sao?"
"Không rõ lắm." Phương Mộc không đồng ý: "Cậu thoạt nhìn bình thường hơn rất nhiều người."
"Vậy sao?" Tri Nhạc nghĩ một lát, nói: "Cảm ơn.
Cậu cũng thế."
Hai người nhìn nhau, tự nhiên không biết nói gì.
Chợt Phương Mộc cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng tinh, y nói: "Khá là thú vị."
"Tôi tên Phương Mộc." Phương Mộc nói như vậy.
Tri Nhạc ra chiều khó hiểu, vừa nãy Tần Việt đã giới thiệu hai người với nhau rồi, vì sao bây giờ y lại tự giới thiệu nữa vậy, nhưng đối phương đã nói thế nên Tri Nhạc cũng lễ phép đáp lại: "Tôi tên Tri Nhạc, Giang Tri Nhạc."
"Ừm," Phương Mộc nói: "Chán chết, ăn gì không? Ở đây có món điểm tâm mà ở ngoài không mua được."
Phương Mộc khác hẳn bộ dáng lúc mới tiến vào phòng, vẫn lười biếng nhưng không còn lạnh như băng.
Y cho người thay đĩa trái cây và bàn đồ ăn khác, chia sẻ chúng cùng Tri Nhạc, cũng chỉ cho Tri Nhạc biết món nào ngon nhất.
Hai người ngồi trên thảm, sách và tranh tùy ý ném sang một bên, chỉ chuyên tâm ăn uống.
Thẩm Trình cầm ly rượu, liếc nhìn ra ngoài một cái, khẽ nhướng mày.
Tần Việt như có chút không yên tâm, thỉnh thoảng lại xoay đầu nhìn một cái.
Gã nhìn thấy hình ảnh này thì không khỏi thấy hơi ngạc nhiên.
Không chỉ có Tần Việt thấy ngạc nhiên.
"Ấy, từ trước đến giờ Phương đại công chúa đều không thèm để ai vào mắt mà, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả?" nhóm đàn ông cũng chú ý tới hình ảnh này, mở miệng trêu chọc.
"Nói chứ, vị này nhà Thẩm tổng...!Tri Nhạc, tên Tri Nhạc nhỉ, lại đáng ngạc nhiên đấy chứ, vẻ ngoài thì không thể bắt bẻ, chỉ tiếc...!Thật là đáng tiếc." một người trong đó lắc đầu, những người còn lại cũng rất tán thành, trên mặt không hề có vẻ gì là khinh thường, chỉ là có chút nuối tiếc.
Việc đính hôn của Thẩm Trình trong vòng ít nhiều gì cũng từng nghe thấy, hôm nay nhìn thấy, tuy Tri Nhạc không giống trong tưởng tượng của mọi người nhưng theo suy nghĩ của người bình thường, cùng với việc hôn sự này vốn không phải do Thẩm Trình tự nguyện, có thể nghĩ ra nhất định là Thẩm Trình không vui, tất nhiên kết quả sẽ chẳng tốt đẹp.
Đến nói vì sao Thẩm Trình lại đưa người theo, lời nói việc làm còn vô cùng săn sóc Tri Nhạc, có lẽ cũng chỉ xuất phát từ tình bạn cơ bản và lễ phép thôi —— dù sao đối phương cũng là cháu trai bạn cũ của ông cụ Thẩm.
Ai ngờ lời này vừa ra khỏi miệng, Thẩm Trình vốn không nói chuyện tư lại đáp lại.
"Em ấy rất tốt, không có gì đáng tiếc hết." Thẩm Trình nhàn nhạt nói.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
"Ồ," Tẩn Việt hứng thú vô cùng, có thể coi anh là người hiểu rõ nhất, cũng là người quan tâm tới phương hướng phát triển của chuyện này nhất, gã lập tức đổ thêm dầu vào lửa: "Lão Thẩm, tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, cậu cứ sai sai ấy, hay là, động lòng rồi?"
"Phải thì sao, mà không phải thì sao." Thẩm Trình vẫn là nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại.
Hắn thoáng nhìn gian ngoài, Phương Mộc lấy đồ ăn mình không thích ra ném qua một bên trên mặt bàn, Tri Nhạc lại cầm một cái đĩa sạch, ý bảo y để vào.
"Tóm lại, em ấy rất tốt, không có gì để người ta thấy tiếc hết."
Đều là đàn ông, hiển nhiên Thẩm Trình không muốn nói về chuyện này quá nhiều vào lúc này, hắn nói xong câu đó thì nâng ly, ý bảo uống rượu đi.
Đề tài ấy dừng ở đó, nhưng hai câu của Thẩm Trình tuy đơn giản nhưng lại chứa nhiều thông tin, không thể nghi ngờ là đã làm sáng tỏ thái độ của hắn phần nào.
Mọi người quay sang nhìn nhau, đúng lúc chuyển đề tài.
Bóng đêm dần trở nên dày nặng, giai đoạn cuồng hoan thuộc về đêm khuya từng bước được đẩy lên cao trào, không khí của quán bar dưới tầng nhảy vọt, Thẩm Trình xem thời gian, kết thúc buổi xã giao hôm nay, hắn đứng dậy, đưa Tri Nhạc tạm biệt để rời đi.
Tri Nhạc lễ phép chào mọi người, không biết có phải ảo giác hay không nhưng cậu cảm thấy hình như mọi người còn thân thiện với cậu hơn trước.
"Phương Mộc, tạm biệt."
Tần Việt tiễn Thẩm Trình cùng Tri Nhạc ra tận cửa, Phương Mộc cắm tay trong túi quần, lắc la lắc lư đi theo sau, giống như cũng muốn rời đi.
Y ngáp một cái, vẫy tay với Tri Nhạc: "Có thời gian sẽ đến tìm cậu."
Xe rời khỏi câu lạc bộ sơn son thiếp vàng, quay về Thẩm gia.
Thẩm Trình đã uống không, trên người thoang thoảng mùi rượu, trong xe hơi nóng, kéo cửa sổ xuống phân nửa, gió đêm mát mẻ trong lành ùa vào, Thẩm Trình quan sát vẻ mặt Tri Nhạc.
"Hôm nay chơi thế nào?"
"Vui." Tri Nhạc ra khỏi nhà thế nào thì về hà thế ấy, cả người sạch sẽ, không hề thấy chút mỏi mệt nào, hai mắt sáng long lanh: "Anh ơi, bọn anh, bạn các anh, đều rất tốt.
Sân khấu cũng đẹp nữa."
Thẩm Trình không tỏ ý kiến.
Tri Nhạc nhớ tới một chuyện, hỏi: "Phương Mộc, cũng là bạn của anh ạ?"
"Sao thế?" Thẩm Trình cởi bớt khuy cổ, hỏi ngược lại.
"Cậu ấy cho em xem, tranh mình vẽ, cậu ấy là họa sĩ ạ?" Lúc ăn uống Tri Nhạc có hỏi Phương Mộc câu này rồi, Phương Mộc chỉ nhún vai rồi bĩu môi, Tri Nhạc không rõ đáp án cuối cùng là khẳng định hay phủ định, lại không tiện hỏi lại.
Thẩm Trình xác nhận: "Ừ, đúng thế." tiện thể trả lời câu hỏi thứ nhất: "Cũng coi như là bạn."
Phương gia cùng Tần gia là thế giao kiêm hàng xóm, bởi vì có Tần Việt nên Thẩm Trình và Phương Mộc cũng coi như là quen nhau từ bé.
Phương Mộc sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, được người nhà nuông chiều hơn cả chiều con gái, cho nên hồi bé y thường bị bạn cùng lứa trêu là công chúa.
Tính cách y quái gở, lạnh lùng, kiêu ngạo, tùy ý tùy hứng, không thèm để ai vào mắt.
Thẩm Trình quen y nhưng cũng không thân.
Từ sớm Phương Mộc đã bộc lộ tài năng hội họa của mình, nhưng tranh y vẽ cũng giống tính cách của y vậy, bay bổng trừu tượng, người thường khó mà hiểu được.
Việc này khiến đánh giá về y trong giới hội họa chia là hai phe, không thích thì khịt mũi coi thường, thích thì tôn sùng thần tượng.
"Cậu ta tình nguyện cho cậu xem tranh mình vẽ thì hiển nhiên ấn tượng về cậu không tệ." Thẩm Trình nói: "Người nọ không xấu, nếu cậu cũng thích cậu ta thì có thể giao lưu nhiều hơn."
Tri Nhạc bèn vui vẻ gật đầu, cảm thấy vô cùng hài lòng với chuyến đi ngày hôm nay.
Tri Nhạc vừa lòng thì Thẩm Trình cũng thấy vừa lòng.
Buổi xã giao như vậy có Tri Nhạc đi cùng thì thời gian như trôi qua nhanh hơn chút.
Nhưng sau này nên suy xét chọn những nơi họ đến đa dạng hơn chút, tốt nhất là ngoài trời, hoặc nơi nào đó vui hơn, tránh để Tri Nhạc thấy nhàm chán.
Sau khi về nhà, từng người tự đi tắm sau đó ngồi vào bàn làm việc, vẫn như mọi khi, một người xử lý tài liệu, một người vùi đầu viết nhật ký.
Đồng hồ kêu tích tắc, xong việc thì họ lại đứng lên, cùng nhau về phòng ngủ.
Trên giường có hai cái chăn, Tri Nhạc lên giường trước, nằm bên trong.
Thẩm Trình xốc chăn lên, nằm bên ngoài, duỗi tay chỉnh đèn đầu giường tối lại.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Một lát sau, dưới ánh đèn vàng ấm áp, mép chăn khẽ động đậy, bị xốc lên, một người duỗi tay duỗi chân, xoay người một cái, thuần thục leo lên người của người nằm ngoài.
Thẩm Trình vẫn không nhúc nhích, mấy ngày nay hắn đã quen với tư thế ngủ này, cũng không còn giãy giụa nữa.
Đợi Tri Nhạc nằm yên hẳn, hắn nhẹ nhàng thở phào một hơi, một tay tiếp tục điều chỉnh tư thế, đắp chăn đàng hoàng cho Tri Nhạc.
Kể ra cũng kỳ, từ khi có Tri Nhạc làm bạn, đúng là chất lượng giấc ngủ của Thẩm Trình đã được cải thiện, không còn tình trạng thức trắng đêm nữa.
Đêm khuya vạn vật im lặng, tiếng hít thở đều đều của Tri Nhạc như có tác dụng thôi miên, có thể giúp Thẩm Trình thả lỏng rồi nhắm mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Sau đó Thẩm Trình bắt đầu bận lên, Tri Nhạc đang nghĩ phải một thời gian nữa mới tới câu lạc bộ để gặp lại Phương Mộc được nhưng bất ngờ thay, hai ngày sau, Phương Mộc lại tìm tới cửa.
"Cái chỗ quái gì đây, khó vào thế."
Phương Mộc không hẹn trước, tự nhiên nổi hứng đi vào Thẩm gia, kết quả là tử cổng ngoài, cổng khu đến cổng Thẩm gia, y phải trải qua ba lần đăng ký và tra hỏi, suýt nữa thì hóa điên.
"Phương Mộc!" Tri Nhạc kinh ngạc vui vẻ hỏi: "Sao cậu lại, tới đây?"
"Lần trước không phải đã nói có thời gian sẽ tới tìm cậu sao." Phương Mộc đưa cho Tri Nhạc hộp nhỏ đựng điểm tâm của câu lạc bộ mà lần trước Tri Nhạc thích ăn, y nói: "Hôm nay không có việc gì nên tới thôi."
Tri Nhạc nhận điểm tâm, đưa Phương Mộc vào nhà, chị Lưu đã xác nhận với Thẩm Trình, biết rõ đây là người quen nên chị mới dám để y vào, chỉ là chị không ngờ lại là khách của Tri Nhạc, chị lập tức tự mình đi pha trà, tiếp đãi nhiệt tình.
"Không có ai khác tới tìm cậu sau?"
Tri Nhạc lắc đầu, trả lời đúng sự thật: "Ở đây, không có bạn.
Bạn của tôi, ở quê cơ."
Tri Nhạc cũng có không ít bạn, già trẻ gái trai đều có, nhưng hai nơi cách nhau hiển nhiên vẫn không thể liên lạc thường xuyên được, dù sao ai ai cũng phải đi làm, đi học, làm việc, không rảnh rỗi lắm.
Phương Mộc nhún vai, "Vừa hay, tôi cũng không có người bạn nào."
Tri Nhạc ồ một tiếng.
"Hỏi đi!" Phương Mộc lại nhìn Tri Nhạc, mắt hơi trợn.
"Hỏi gì?" Tri Nhạc không rõ tại sao.
"Hỏi tôi vì sao lại không có bạn ấy."
Tri Nhạc hoàn toàn không cảm thấy chuyện "không có bạn" có vấn đề gì, nhưng đối phương đã yêu cầu thì cậu phối hợp làm theo, "Vì sao cậu, lại không có bạn?"
"Bởi vì tôi là công chúa." Phương Mộc nói một cách nghiêm túc.
Tri Nhạc: "......!Ồ."
Phương Mộc nhìn Tri Nhạc.
Tri Nhạc sờ mũi, nghĩ đoạn rồi nói: "Tôi đây có thể làm, bạn của công chúa không?" Cậu cảm thấy giống như mình đang ở quê, đang trêu chọc một đứa nhóc, cậu không nhịn được mà cười rộ lên.
"Ấu trĩ." Phương Mộc ngáp một cái, như có chút bất mãn mà bình luận một câu.
Tri Nhạc rất vui khi Phương Mộc đến, mà lạ thay, ngoài lúc ban đầu cậu bị Phương Mộc dọa, Tri Nhạc hoàn toàn không thấy chút xa lạ nào với Phương Mộc, giống như bạn bè đã quen nhau từ lâu, thân cận mà thoải mái.
Phương Mộc là người làm theo bản tính, có mấy tính xấu mà nghệ thuật gia thường có, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, nhưng dù y nói Tri Nhạc là ấu trĩ, hay nói thẳng với cậu là cậu ngốc, ánh mắt y vẫn luôn bình thản, không ghét bỏ hay hiếu kỳ, cũng không đồng tình và cẩn thận thái quá, giống như Tri Nhạc hoàn toàn không khác gì những người bình thường khác.
Phương Mộc luôn có vẻ chưa tỉnh ngủ.
Từ lần đầu tiên Tri Nhạc nhìn thấy y, đến sau này mỗi lần Phương Mộc đến chơi, y chưa nói được mấy câu thì đã ngáp liên miên rồi, lần đầu tiên Tri Nhạc nhìn thấy một người có thể ngáp nhiều như vậy, gần như cứ chốc chốc lại ngáp một cái, ngáp mà nước mắt nước mũi giàn giụa, thoạt nhìn sẽ khiến người ta nghĩ đến thói quen xấu nào đó.
"Buổi tối cậu, không ngủ à?"
Ngáp rất dễ lây, sau khi Tri Nhạc ngáp theo mấy cái không rõ lý do thì cậu không nhịn được phải hỏi.
Đáp án nhận được là: Không ngủ
Vì sao không ngủ?
"Cậu không thấy ban đêm vô cùng đẹp đẽ, có rất nhiều chuyện thú vị để làm sao, sao mà bỏ được để mà đi ngủ chứ?"
Vậy ban ngày thì sao?
"Ban ngày phải vẽ tranh, ngây người, ăn uống, đi dạo phố...!rất nhiều việc, lấy đâu ra thời gian để ngủ."
Tri Nhạc:......
Tri Nhạc thân là cao nhân trẻ có thói quen sinh hoạt theo quy luật và xem tiết mục dưỡng sinh nghiêm túc nói: "Cậu như vậy, sẽ bị đột tử đấy."
"À há." Phương Mộc không tin lắm.
Khi nhỏ y bị bệnh, thời gian mê man nhiều hơn thời gian tỉnh táo, cả ngày nằm trên giường giống như xác ướp, cái cảm giác đau khổ ấy đã ăn vào tận xương, chỉ cần thanh tỉnh thì y sẽ cố gắng chơi nhiều hơn, cho đến bây giờ, tuy bệnh đã được chữa khỏi hoàn toàn nhưng tật xấu này vẫn còn, không kiệt sức thì không chủ động đi ngủ.
"Về sau, cậu căn cơm cùng tôi, sau đó cùng nhau, ngủ trưa đi." Tri Nhạc nghĩ ra một ý, đề xuất với Phương Mộc.
"Nói sau đi, tôi bận lắm."
Buổi tối Phương Mộc không nỡ ngủ, ban ngày cũng bận nốt, nhưng thực ra nội dung công việc cũng chỉ có vẽ tranh, ngoài ra cũng chỉ có ăn ăn uống uống.
Y phát hiện, sau khi mình tới Thẩm gia thì vừa không bị chậm trễ mấy việc này vừa có thêm một người bầu bạn, vì thế rất nhanh y đã đồng ý lời đề nghị của Tri Nhạc.
Thường thì y sẽ tới từ sáng, đợi đến khi Thẩm Trình sắp về thì lại rời đi.
"Ăn cơm chiều, rồi hẵng về." Tri Nhạc nói.
Phương Mộc xua tay: "Thôi, sợ bị đuổi."
"Cái gì cơ?" sau đó Tri Nhạc hiểu ra, đáp: "Anh trai sẽ không, đuổi cậu đâu, hai người không phải bạn sao?"
"Bạn hả? Miễn cưỡng thì cũng tính." Phương Mộc nghĩ một lát, nói: "Khi còn nhỏ hắn chưa từng cười tôi là công chúa.
Nhưng thôi đi, không quấy rầy thế giới hai người của các cậu nữa."
Nói thì nói vậy chứ không tránh khỏi lúc đụng mặt nhau.
Đôi khi Tần Việt sẽ tới đón Phương Mộc, Phương Mộc sẽ ở lại muộn hơn, gặp được Thẩm Trình tan tầm về, ai người sẽ khách sáo chào hỏi.
Thẩm Trình không dị nghị gì khi Phương Mộc tới, Tri Nhạc có thể có một người bạn thực sự chính là chuyện tốt, hơn nữa như vậy thì ban ngày sẽ có người ăn cơm cùng Tri Nhạc, cũng khá tốt.
Hai người kia rất thân, với người ngoài thì đều không thích mở miệng, khi ở cùng nhau thì lẩm nhẩm nói chuyện luôn miệng.
Thẩm Trình vẫn rất hài lòng khi khi Tri Nhạc vui vẻ như vậy, chỉ trừ một điều ——
Phương Mộc để mấy giá vẽ ở Thẩm gia để tiện vẽ tranh tùy lúc, buổi sáng Tri Nhạc đọc sách thì y vẽ tranh.
Giữa trưa cơm nước xong thì nghỉ một lát rồi đi ngủ trưa.
Ban đầu Phương Mộc còn định cứng đầu không chịu ngủ, nhưng y bị Tri Nhạc tịch thu điện thoại và giá vẽ nên đành từ bỏ không giãy giụa nữa.
Địa điểm ngủ trưa có lúc ở trong nhà, có lúc thì lại ở bên ngoài.
Đã gần đến mùa hè, ban ngày hơi nóng, trong vườn có mở hệ thống điều hòa tự động, trong sân vẫn thoải mái ấm áp như ngày xuân.
Tri Nhạc trải một tấm thảm lông xù dưới tán cây, lấy cho Phương Mộc và bản thân mỗi người một cái bịt mắt, cậu vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo nằm xuống đi.
Thẩm Trình liếc máy tính, trong màn hình, Tri Nhạc và Phương Mộc đắp một tấm chăn mỏng, nằm song song trên mặt cỏ, không biết đang nói gì, hi hi ha ha cười rộ lên, một lát sau thì yên tĩnh lại, chìm dần vào giấc ngủ.
Gió nhẹ thoang thoảng, hoa tươi nở rộ, bươm bướm sặc sỡ bay lướt qua, dưới bầu trời trong veo xanh như ngọc bích điểm mây trắng, có hai chàng trai trẻ đẹp trai đang say ngủ, vài tia nắng le lói xuyên qua tán lá chiếu lên người họ, hình ảnh kia phải nói là yên ả, nên thơ đến lạ.
"Thích thật đấy."
Gần đây bên nhà Tần Việt có hạng mục hợp tác với Thẩm thị, ban ngày thỉnh thoảng gã sẽ tới Thẩm thị, đợi đến tối tiện đường đến Thẩm gia đón Phương Mộc luôn, một công đôi việc.
Sau khi Phương Mộc theo Tri Nhạc "cùng ăn cùng ngủ" thì tinh thần đã được cải thiện rõ ràng, tính tình cũng tốt lên không ít, điều này khiến Tần Việt càng thích Tri Nhạc hơn, gã rất mong hai người ở cùng nhau nhiều hơn, nhìn thấy hình ảnh này thì lại vui vẻ cảm thán một câu.
Thẩm Trình lại hơi nhíu mày.
Hai người ngủ dưới tàng cây đã bất giác lăn lại gần nhau, Phương Mộc không hề khách khí gối đầu lên vai Tri Nhạc, Tri Nhạc lại vắt tay qua người Phương Mộc.
Cả hai đều vô tri vô giác, không hiểu sao Thẩm Trình lại thấy hình ảnh này rất cay mắt.
"Giang Tri Nhạc."
Tri Nhạc vừa tỉnh ngủ, bịt mắt còn để lung tung trên trán, cậu đang lười biếng lấy lại tinh thần thì camera lại truyền ra giọng của Thẩm Trình.
"A." Tri Nhạc đáp, lấy lại tinh thần.
Cậu dần hiểu ra, rằng mỗi lần Thẩm Trình gọi đầy đủ họ tên của cậu thì hình như đều không phải là chuyện gì tốt.
Giọng Thẩm Trình bình tĩnh mà trầm thấp: "Về sau ngủ trưa thì hai người ngủ phòng riêng." hắn dừng một lát rồi nói tiếp: Đừng ngủ gần nhau như vậy, ảnh hưởng đến giấc ngủ."
Tri Nhạc quay đầu nhìn, Phương Mộc còn chưa tỉnh, y hẵng còn ngủ say.
Tri Nhạc cũng chưa tỉnh hẳn, ngây ngốc ừ một tiếng.
Thẩm Trình dặn dò xong thì tắt mic.
Từ khi Phương Mộc tới, trừ phi tất yếu hoặc Tri Nhạc cần, còn không Thẩm Trình rất ít khi mở chế độ theo dõi, tự giác tránh chuyện riêng tư của hai người, không nghe lén bọn họ nói chuyện với nhau.
"À."
Phương Mộc tỉnh lại, biếng nhác vươn vai, liếc nhìn camera trong bụi cây, vẻ mặt hơi khinh thường, rõ ràng y đã tỉnh từ lâu và đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi.
"Hai tiểu thụ mà thôi, lo gì mà lo." Phương Mộc nói.
Y không phải Tri Nhạc, hiển nhiên là nghe được lưỡi dao trong lời Thẩm Trình, y cảm thấy Thẩm Trình lo lắng quá mức, đồng thời cũng thấy rất ngoài ý muốn, thế mà Thẩm Trình lại đi để ý đến cả chuyện này, xem ra...
Lại thấy Tri Nhạc khó hiểu hỏi: "Hả? Tiểu thụ là gì cơ?"
Phương Mộc nhướng mày, ý tứ rất rõ, thì là cậu với tôi đó.
Trong mắt Tri Nhạc vẫn lộ vẻ mờ mịt.
Phương Mộc xoa mặt, nghĩ có lẽ Tri Nhạc không hiểu cái danh từ này, y bèn kiên nhẫn giải thích: "Hai người là nam ở bên nhau, khi ngủ ấy, thì tiểu thụ chính là người nằm dưới, tiểu công là người nằm trên.
Hiểu không?"
Có những người không thích kiểu xưng hô và phân chia này, nhưng đúng là bên ngoài có chia vai vế giữa những đôi chồng chồng như vậy.
Phương Mộc thấy không sao cả.
Chị Lưu đưa nước trái cây mới ép tới, Tri Nhạc uống chầm chậm, tiêu hóa lời giải thích của Phương Mộc một cách chậm rãi, một lát sau, khi đã hiểu, cậu gật gù nói: "Ồ, ra là vậy."
Phương Mộc ừ một tiếng.
"Tôi không phải, tiểu thụ," Tri Nhạc chậm rãi nói tiếp: "Tôi là cái người, nằm trên ấy."
Phụt! Phương Mộc phun nước, trợn mắt lên tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Tri Nhạc: "Cậu?! Nằm trên?!!"
"Đúng vậy." Hai mắt Tri Nhạc trong veo, thẳng thắn thành thật, nghiêm túc, gật đầu một cách vô tội.
Đúng lúc này, điện thoại của Tri Nhạc phát ra tiếng, có tin nhắn đến.
Phương Mộc cũng không có ý nhìn lén, nhưng vừa lúc ngồi cạnh Tri Nhạc, y lại đang uống nước ép, ánh mắt đảo qua theo bản năng, thấy Tri Nhạc mở khóa, trên màn hình hiện ảnh đại diện của Thẩm Trình, bên cạnh là tên ghi chú của hắn ——
Vợ nhỏ của mình.
Phương Mộc lại sặc đồ uống thêm lần nữa, ho khù khụ..
Danh Sách Chương: