Liên tiếp nhiều ngày sau, Đường Hành đều đi theo Lý Nguyệt Trì và Điền Tiểu Thấm đến khảo sát từng nhà.
Vũ Hán vào những ngày này rất oi bức và ngột ngạt, chỉ mới đi bộ vài bước dưới ánh mặt trời mà áo thun đã lập tức ướt đầy mồ hôi, đã thế, nơi mà bọn họ tới đa phần đều là những thôn xóm nhỏ trong nội thành hoặc những khu dân cư xưa cũ, xập xệ và tồi tàn, không khí đều đầy mùi khói bụi.
Chưa nói đến chuyện chịu nóng chịu cực, điều mấu chốt là khi đến thăm hỏi còn bị người ta sập thẳng cửa vào mặt, tính tình người Vũ Hán đa phần đều hung dữ, nói chưa được vài câu đã to tiếng chửi đổng lên, cách một cánh cửa chửi bọn họ "Cút cút cút" —— vất vả bò lên tận lầu bảy chỉ để nhận được điều này, khỏi nói nó gây chán chường tới mức nào.
Cũng may Đường Hành không phải là người tới bắt chuyện, lý do rất đơn giản, cậu và Điền Tiểu Thấm không nói giọng Vũ Hán.
Dù Đường Hành đã sống ở Vũ Hán 6 năm, nhưng ở trường mọi người đều giảng dạy bằng tiếng phổ thông, huống hồ nhà bác cậu không có ai là người Vũ Hán.
Điền Tiểu Thấm là người Hồ Nam, bốn năm học đại học ở Vũ Hán nhưng cũng không nói được giọng Vũ Hán.
Vì vậy, điều thần kỳ nhất vẫn là Lý Nguyệt Trì —— anh là người Quý Châu mà vẫn có thể nói giọng Vũ Hán giống tới tám chín phần.
Đường Hành hỏi anh học được ở đâu, anh đáp, học khi đi làm công.
Đường Hành lại hỏi, vết thương sau lưng anh thế nào rồi, anh đáp, sắp lành rồi.
Mấy ngày qua, hầu như Lý Nguyệt Trì đều là người tới sớm nhất, và là người góp công góp sức nhiều nhất.
Thậm chí sau khi kết thúc các chuyến thăm hỏi, anh còn vác ba lô đến lớp phụ đạo để giảng bài —— ở đâu mà có cái sức khỏe và tinh thần trâu bò như vậy cơ chứ? Đường Hành nhìn quá nhiều rồi, cũng hiểu rõ vì sao bác nói cậu đi theo Lý Nguyệt Trì sẽ "Học hỏi được nhiều thứ.".
Điền Tiểu Thấm cảm khái nói: "Nguyệt Trì lợi hại thiệt."
Đường Hành nhìn bóng dáng Lý Nguyệt Trì vác ba lô đi xa, hỏi: "Sao anh ta cứ gấp gáp kiếm tiền như vậy?"
Điền Tiểu Thấm: "Thì học hành tốn tiền vậy đó."
"Hiện tại có vay vốn cho sinh viên mà, còn có học bổng, không tới mức đó."
"Chị cũng không rõ lắm, cơ mà cậu ấy hình như là......!đang quen bạn gái," Điền Tiểu Thấm chớp chớp mắt, "Mà cũng không chắc nữa."
Ngày mai là cuối tuần, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Tối nay, An Vân đãi khách, tất nhiên chủ yếu là vì Điền Tiểu Thấm, vì có dụng ý khác nên Đường Hành và Tưởng Á đến chỉ để cho đủ quân số.
Bọn họ ăn ở một quán bình dân ven đường, có càng cua, mì trộn nóng, và tôm hùm đất om, còn có móm chân gà mềm tới nỗi vừa bỏ vào miệng là tan ra ngay lập tức.
Các quán ăn về đêm luôn chật kín và hết chỗ, vô cùng ồn ào náo nhiệt.
An Vân và Điền Tiểu Thấm ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Tưởng Á ngồi chán chết đi được, nhìn nhìn Đường Hành: "Gần đây cậu đi theo bọn họ làm việc thiệt đó hả?"
Đường Hành nói: "Không thiệt chứ sao đây."
"Được đó," Tưởng Á hạ giọng, "Vậy trông cậy vào cậu hết!"
Đường Hành: "Gì chứ?"
"Thì hai cô đó đó!" Tưởng Á liếc liếc Điền Tiểu Thấm, lấm la lấm lét, "Cậu thấy sao, thấy có hy vọng gì không?"
Đường Hành cũng nhỏ giọng xuống, nói: "Không biết."
"Cô ấy có đối tượng gì chưa?"
"Hình như không có."
"Thế thì có hy vọng."
"......"
Lập tức, hình ảnh Lý Nguyệt Trì xách ba lô giúp Điền Tiểu Thấm hiện lên trước mắt cậu, thêm cả giọng điệu khi Điền Tiểu Thấm gọi anh là "Nguyệt Trì".
Tuy rằng những thứ này cũng không nói lên được cái gì, cậu và An Vân còn từng ngủ chung một giường với nhau —— nhưng rõ ràng không giống nhau, nói chung là không tốt.
Tưởng Á ăn uống no say rồi rững mỡ, lân la chạy lại mấy cô con gái ngồi bàn bên.
Còn An Vân bên kia thì mặt mày tươi rói mời Điền Tiểu Thấm đi xem ban nhạc bọn họ biểu diễn.
Đường Hành ngồi đối diện với đĩa ngao xào xốt tương vô cùng lộn xộn, tự nhiên tâm tình lại không được tốt.
Bởi vì cậu nhận ra mình lại nhớ đến Lý Nguyệt Trì —— cũng không phải là kiểu "Nhớ nhung", chỉ đơn giản là nhớ tới người này, kèm theo một vài suy nghĩ nhàm chán.
Chẳng hạn như bây giờ đã hơn 8 giờ tối, thầy Lý trăm công ngàn việc ấy đã tan ca hay chưa? Hoặc là vết thương sau lưng anh đỡ hơn rồi nhưng mà đỡ như thế nào mới được, có khi nào ban sáng thì bừng bừng sức sống nhưng tối đến lại bị sốt không? Hoặc một suy nghĩ khác nữa là, người như Lý Nguyệt Trì sẽ tìm bạn gái như thế nào nhỉ? Không nghĩ ra được, người con gái như thế nào có thể chịu được cái bản mặt lúc nào cũng "Cách xa tôi ra, đừng làm phiền".
Nhưng nếu anh ấy muốn đối xử tốt với một ai đó thì cũng có thể rất dịu dàng, Đường Hành nghĩ vậy.
Bốn người ăn uống no nê rồi cùng đi đến Livehouse trên đường Giang Hán để xem ca nhạc.
Vũ Hán lại đổ mưa, từ cửa kính xe taxi trông ra có thể thấy từng vũng nước đọng lại trên mặt đất lấp lánh nhiều màu sắc.
Đường Giang Hán được xem là khu vực phồn hoa ở Vũ Hán, nhưng khi gặp trời mưa, đường đầy ổ gà lồi lõm.
Nhưng Vũ Hán vẫn xứng đáng được đám sinh viên học sinh gọi là "Quận lớn nhất cả nước", ai cũng tới nơi đây rồi cũng muốn rời khỏi nó, Đường Hành cũng không ngoại lệ.
Ban nhạc biểu diễn tối nay là SMZB (*) – The Cake of Life, ban nhạc theo phong cách Punk kiểu cũ.
Trên sân khấu có treo một cái biểu ngữ đỏ tươi "Rock you, Rock me! Giải trí của người Trung Quốc – ROCK&ROLL! Buổi biễu diễn chưa bắt đầu, các fan mê nhạc đã đứng lên lắc lư đầy phấn khích, dù có mở điều hòa nhưng vẫn có thể ngửi thấy được mùi mồ hôi đang dâng trào.
(*) SMZB là viết tắt 4 ký tự đầu phiên âm pinyin của 4 chữ 生命之饼 là ShengMingZhiBing.
Lần đầu tiên Điền Tiểu Thấm tham dự một buổi Livehouse, cô nhìn mọi thứ trước mắt đầy mới mẻ và lạ lẫm, nói với An Vân "Ngày thường các cậu biểu diễn cũng như vậy à!" Đám đông quá ồn ào, nói chuyện phải la thật lớn mới có thể nghe được.
"Bọn mình không có nhiều fans như vậy đâu!" An Vân cười nói.
"Nhưng mà chắc cũng giống thế này —— vô cùng sôi động!"
"Cũng na ná vậy! Thì đi xem ca nhạc đều vậy mà!"
"Các cậu có bài hát của riêng mình không!"
"Vẫn chưa!" An Vân quay đầu lại nhìn Đường Hành và Tưởng Á, "Đang viết!"
Khi ban nhạc bước lên sân khấu, Tưởng Á đã nắm tay một em gái cột tóc đuôi gà và cùng nhau lắc lư.
Đường Hành thấy cô gái đó có hơi quen mắt nhưng hiện tại không nhớ ra đã gặp nhau ở đâu.
Dù sao thì thời này, Rock n Roll cũng đã có được một cộng đồng người nghe nhạc yêu thích, đến xem biểu diễn cũng quanh đi quẩn lại những gương mặt đó nên thấy ai quen mắt cũng không phải chuyện lạ.
Tiếng nhạc vang bên tai, tiếng Bass, tiếng trống đập, và tiếng ghi-ta, còn có cả tiếng kèn túi tấu lên một khúc, ánh đèn flash màu trắng nhấp nháy theo từng nhịp điệu của bài hát.
Bài hát đầu tiên của đêm này là 《 Đại Vũ Hán 》.
Tôi sinh ra ở nơi này, một thành phố nồng hậu, tình cảm
Hơn 8 triệu dân an cư lạc nghiệp,
Là nơi nổ phát súng đầu tiên của khởi nghĩa Vũ Xương,
Tên của Tôn Trung Sơn, mãi mãi tôi ghi tạc trong lòng
......
Mảnh đất này sẽ dành lấy tự do, xứ ở này sẽ càng ngày đẹp tươi,
Muôn đời, nơi đây sẽ không còn ngục tù xiềng xích,
Xé tan bóng tối, không còn tiếng khóc than
Một hạt giống đã ươm mầm trong tim tôi.
......
"Mảnh đất này sẽ dành lấy tự do, xứ ở này sẽ càng ngày đẹp tươi.
Muôn đời, nơi đây sẽ không còn ngục tù xiềng xích" —— tiếng hát của người hâm mộ đồng thanh vang lên, hòa vào nhau tựa như những con sóng hùng vĩ trên sông Dương Tử.
Đường Hành cũng hát theo họ, cảm giác như có một ngọn lửa nóng nhen nhóm trong cơn say chếch choáng, ngoài nghe nhạc và hát theo, cậu không nghĩ đến điều gì khác, rõ ràng cả người đầy mồ hôi nhưng cơ thể lại lâng lâng muốn bay lên.
Hơn 10 giờ, buổi biễu diễn kết thúc.
Mưa đã tạnh, nước đọng lại trên mặt đường, nhóm họ vốn bốn người giờ đã thành năm —— Tưởng Á đang ôm cô gái tóc đuôi gà kia.
Giọng Đường Hành có hơi khàn, cả người tuy mệt nhưng sau một trận vui vẻ sảng khoái chỉ muốn đi ngủ.
Bọn họ đứng ven đường gọi xe, An Vân và Điền Tiểu Thấm đón một chiếc taxi đi đến cổng nam của đại học Sư phạm vì Điền Tiểu Thấm thuê phòng gần đó.
Tưởng Á ôm cô gái kia, nhướng mày với Đường Hành "Giờ sao, hai ta cũng không cùng đường mà?"
"Mình về đây." Đường Hành nói.
"Bọn mình đi khách sạn," Tưởng Á cười lưu manh, "Lộ lộ, em muốn tới nhà ai đây? Cho em chọn."
Cô gái tên Lộ Lộ ngẩng mặt lên, đứng bên đường hôn Tưởng Á một cái thật dài, hình ảnh vô cùng cấm trẻ em.
Tuy đã qua 10 giờ, nhưng hai bên đường Giang Hán vẫn rất nhộn nhịp, hơn nữa, cách đó không xa là một bệnh viên trung ương rất lớn.
Đường Hành yên lặng lui bước ra sau, móc di động ra bấm lung tung, làm bộ không quen hai người họ.
Cậu đứng trơ mắt nhìn đồng hồ trên màn hình từ "22:24" chuyển thành "22:29", Đường Hành rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu lên: "Được không vậy?" Cậu chỉ muốn nhắc Tưởng Á trưa mai có buổi tập luyện, đừng ngủ quên.
Tưởng Á vẫn dính lẹo với cô gái kia, không trả lời.
Đường Hành đột nhiên mở to mắt lên.
Ánh mắt cậu lướt qua Tưởng Á tới ngã ba cách đó không xa —— đó là một giao lộ nhỏ, không có đèn xanh đèn đỏ, ngay cả ánh đèn đường cũng âm u.
Mấy gã đàn ông đang xô một người, đẩy người đó sát vào góc tường và bao vây anh ta.
Sau đó, đám ngươi lập tức vung tay đánh tới.
Cho dù đứng cách nhau một khoảng nhưng Đường Hành có thể nghe thấy tiếng rên của người bị đánh kia.
"Ai da," Tưởng Á cũng thấy, ôm vai cô gái, "Anh ra đằng trước gọi xe."
Cô gái như con chim non nép vào lòng cậu ta: "Được......"
"Đường Hành! Đừng nhìn!" Tưởng Á nói, "Tới đằng trước báo công an đi."
"Không......!Người đằng kia," Đường Hành vừa nói vừa chạy tới, cơn mệt mỏi đột nhiên tan biến, "Là Lý Nguyệt Trì!".
Danh Sách Chương: