Chương có nội dung bằng hình ảnh
Chiều hôm ấy họ l@m tình tổng cộng ba lần. Vào hai lần cuối, Lý Nguyệt Trì không nói chuyện nữa, chỉ là yên lặng nhìn Đường Hành, liên tục ra vào trong cơ thể cậu. Đến khi kết lúc lần thứ ba, cả hai như vừa được vớt lên khỏi nước. Mái tóc đen của Đường Hành đẫm mồ hôi dính bết vào mặt cậu, mà cậu cũng không còn sức vuốt chúng ra. Lý Nguyệt Trì cúi đầu, ghé sát vào tai câu, thầm thì: "Anh thích màu hồi trước hơn."
Đường Hành đã quá mệt, gần như muốn thiếp đi, mơ hồ hỏi: "Màu hồi trước là màu gì?"
"Tóc......" Lý Nguyệt Trì vươn tay gạt gạt tóc cậu, nhẹ nhàng vuốt v e đuôi tóc cậu, "Hồi trước có vài sợi nhuộm màu đỏ cam."
"À, công ty cứ đòi em phải nhuộm đen hết...... Đợi thêm một thời gian nữa em đi nhuộm lại."
"Không sao......" Lý Nguyệt Trì cười cười, "Thế này cũng rất đẹp."
"Ngủ một chút đi......" Đường Hành khàn tiếng nói, "Em chịu hết nổi rồi, mệt chết em."
"Đường Hành......"
"Hửm?"
Lý Nguyệt Trì đứng dậy, lấy bình giữ ấm tới: "Trước khi ngủ uống một chút đi, cổ họng em khô quá."
Đường Hành liếc anh một cái, ra vẻ giận dỗi: "Tại ai?"
Lý Nguyệt Trì nói, vẻ chân thành: "Tại anh......"
Trong bình là rượu gạo ấm có vị chua ngọt, cảm giác êm dịu. Đường Hành uống một hơi hết phân nửa, cậu híp mắt, nhìn Lý Nguyệt Trì bĩu môi một cái. Lý Nguyệt Trì rút một tờ giấy, lau lớp rượu gạo lấp lánh đọng lại trên môi cậu.
Đường Hành ngã vào trên giường, dùng đầu ngón tay chọc chọc cánh tay Lý Nguyệt Trì.
Lý Nguyệt Trì xuống giường, bật điều hòa, 25 độ.
"Ngủ thôi......" Đường Hành nhẹ giọng nói.
"Ừ......" Lý Nguyệt Trì nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm eo cậu.
Đường Hành thiếp đi rất nhanh —— còn nhanh hơn so với ngày thường, hơn nữa ngủ rất say. Lý Nguyệt Trì biết đây là do tác dụng của thuốc. Điều hòa phát ra tiếng "rè rè" rất nhẹ, không khí nóng bức dần lạnh hơn. Đầu ngón tay Lý Nguyệt Trì khẽ đặt trên xương sườn Đường Hành, anh có thể cảm giác được từng hơi thở của Đường Hành trở nên dài và đều hơn. Đường Hành đưa lưng về phía anh, anh không nhìn thấy mặt Đường Hành. Nhưng không có chỉ lần này, Lý Nguyệt Trì an ủi mình như vậy. Anh đã quá quen thuộc, rất quen thuộc —— dáng vẻ Đường Hành khi ngủ say thỉnh thoảng khá giống trẻ con, nhíu mày, bĩu môi, chóp mũi khẽ nhúc nhích như cún, giống như đang cãi nhau với ai ở trong mộng vậy. Nếu thấy lạnh, Đường Hành sẽ vô ý thức cuộn người lại, nếu trời nóng, cậu sẽ lật người qua lật người lại, ngủ không yên.
Lý Nguyệt Trì biết hôm nay họ đã l@m tình hơi nhiều. Lúc đi tìm Đường Hành, anh không ngừng dặn mình phải thật kiềm chế. Khoa học bảo rằng trí nhớ của cơ thể có thể nhớ lâu hơn não (*), vì thế, khi một vận động viên trượt băng mất trí nhớ, cho dù họ có quên hết kiến thức lý thuyết thì cơ thể họ vẫn có thể tiếp tục trượt băng được. Lý Nguyệt Trì không hy vọng Đường Hành sẽ lưu giữ quá nhiều ký ức về buổi chiều hôm nay, cho nên anh phải tự kiềm chế mình rất nhiều. Những lời muốn nói cũng chẳng dám mở lời, những điều muốn làm thì cũng đã quá muộn màng.
(*): Body memory: Trí nhớ của cơ thể / Bộ nhớ cơ thể: là một giả thuyết giả khoa học cho rằng bản thân cơ thể con người hoặc tất cả các tế bào trong cơ thể đều có khả năng lưu trữ trí nhớ hoặc các đặc điểm tính cách, thay vì chỉ tồn tại trong não như các lý thuyết chính thống vẫn tin.
Nhưng anh vẫn không thể nào hoàn toàn kiềm chế bản thân được. Anh biết mình làm Đường Hành đau, anh dùng lực quá mạnh. Nếu thật sự trí nhớ của cơ thể có thể kéo dài so với trí nhớ của não, thì liệu có thể nói rằng, dù sau này Đường Hành dần lãng quên mọi thứ về anh, thì chí ít cơ thể này vẫn còn lưu lại chút cảm giác thân quen không? Khi l@m tình với cậu, anh thậm chí còn nghĩ đến —— trong tương lai, Đường Hành có làm chuyện này với một người đàn ông khác không? Khi họ l@m tình, liệu Đường Hành có bất chợt nhớ về anh không? Trí nhớ của cơ thể có thể kéo dài hơn so với trí nhớ của não —— dù chỉ là một khoảng khắc trong chớp mắt thôi cũng đã đủ.
Suy nghĩ này như muốn giế t chết anh. Anh còn chưa làm gì nhưng bản thân như đã chết đi một lần.
5:17, không thể chậm hơn được nữa.
Lý Nguyệt Trì từ từ thu cánh tay lại, bật điều hòa lên, đắp chăn lên người Đường Hành. Anh rất muốn hôn lên má Đường Hành thêm một lần nữa nhưng sợ đánh thức cậu, vả lại, hôm nay hai người đã hôn nhau rất nhiều lần. Lý Nguyệt Trì thinh lặng một lúc, dùng ngón trỏ vén sợi tóc của Đường Hành lên rồi cúi người, hôn lên đuôi tóc cậu.
Anh biết cuộc đời mình rồi sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của Đường Hành nữa.
Lý Nguyệt Trì nhẹ nhàng mặc quần áo, cầm chìa khóa. Sau cùng, anh lấy hết tiền trong ví Đường Hành, tổng cộng 52 tệ 80 xu. Anh biết tiền đối với Đường Hành là thứ không đáng giá nhất, vậy nên, hãy cho anh được ích ký lần cuối: lấy đi một thứ gì đó từ Đường Hành, lần cuối cùng.
Đến một ngày nào đó, khi anh từ từ già đi, nếu trí nhớ của cơ thể và não anh cũng đã kiệt quệ, thì ít ra vẫn còn một vật gì đó để anh nhìn thấy và chạm vào.
Lý Nguyệt Trì yên lặng khép cửa lại. Người anh yêu hãy còn đang say giấc.
5:30, Đường Quốc Mộc kết thúc cuộc họp, chậm chạp đi về văn phòng. Hai ngày nay hắn bị cao huyết áp, thị lực không tốt, mà lúc này đèn trên hành lang vẫn chưa được bật lên. Vì thế, khi hắn thấy có bóng người mờ mờ đứng trước cửa văn phòng, trong lòng dấy lên cơn hoảng sợ. Tuy rằng hắn đã chi tiền túi bồi thường cho cặp vợ chồng kia 20 vạn, nhưng người nhà quê lại không biết điều còn thấy hắn đưa ít, cuối cùng vẫn phải có trưởng khoa ra mặt, thay mặt khoa bồi thường thêm cho họ 3 vạn.
Bóng người cao cao gầy gầy phía trước rõ ràng là nam. Đừng nói là kêu họ hàng dưới quê lên kiếm chuyện đấy?
Đi về phía trước vài bước, Đường Quốc Mộc thấy rõ người nọ, chợt thở phào nhẹ nhõm.
Lý Nguyệt Trì mặc một chiếc áo sơ mi trắng to rộng và quần jeans, đứng trước mặt hắn, hai mắt nhìn xuống.
"Thầy......" Lý Nguyệt Trì không nhìn hắn, thấp giọng nói, "Em.... Em muốn nói với thầy mấy câu."
Đường Quốc Mộc cười nhạo một tiếng, rất muốn cầm giáo án đập vào mặt anh nhưng vì hành lang có camera nên đành thôi.
"Vào đi......" Đường Quốc Mộc thoải mái nói.
Hắn mở cửa, vào phòng, ngồi trên ghế da. Lý Nguyệt Trì đi theo sau hắn, đóng cửa phòng lại.
"Muốn nói gì?" Đường Quốc Mộc nâng tách trà lên nhấp một cái "Nếu xin lỗi thì không cần đâu, con trai."
Lý Nguyệt Trì ngẩng mặt lên, nói rành mạch từng chữ "Tôi tới không phải để xin lỗi."
Đôi mắt anh hai màu đen trắng rõ ràng, cực kỳ bình tĩnh.
"À, vậy muốn nói gì?"
"Thầy, tôi sẽ rời Hán đại."
Quả nhiên là thế. Đường Quốc Mộc thầm mừng vui vì tên nhóc không biết điều này chịu biến đi, nếu vậy cũng vừa lòng Phó Lệ Linh. Trưa hôm nay hắn nói cho Phó Lệ Linh biết là cô gái kia đã tự sát, Phó Lệ Linh giống như bị đả kích rất lớn —— đàn bà đúng là lũ nhát cáy.
"Vậy em và Đường Hành tính sao?"
"Chia tay......"
Thật tốt quá, Phó Lệ Linh nhất định sẽ rất hài lòng.
"Được rồi, thầy biết rồi......" Đường Quốc Mộc không khỏi nở nụ cười, "Đơn thôi học phải cần thầy hướng dẫn ký tên duyệt đúng không? Em có mang theo không?"
"Không có......" Lý Nguyệt Trì tiến lên hai bước, "Tôi không cần cái đó."
Không cần? Quy chế trường thay đổi lúc nào vậy?
Không đúng, cậu ta nói là "Tôi không cần".
Đường Quốc Mộc có chút khó hiểu nhìn Lý Nguyệt Trì, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt Lý Nguyệt Trì không chỉ bình tĩnh mà còn lạnh căm. Anh đứng trước mặt hắn, vì ngược sáng nên đôi mắt đen sâu thăm thẳm, tựa như một miệng giếng không đáy.
Nỗi sợ hãi mơ hồ trước đó lại quay về.
Đường Quốc Mộc ép mình phải thật bình tĩnh —— Lý Nguyệt Trì chỉ là một tên sinh viên nghèo, cậu ta dám làm gì chứ?
"Dù sao thì em cũng lo thủ tục đi, cần ký tên thì tới tìm tôi......" Đường Quốc Mộc muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này, "Được rồi, còn gì nữa không?"
Lý Nguyệt Trì cười nhạo một tiếng.
Giây tiếp theo, anh vươn tay bóp cổ Đường Quốc Mộc!
Tay anh ra lực quá mạnh nên Đường Quốc Mộc không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng. Bởi vì thiếu oxy, Đường Quốc Mộc trợn trắng hai mắt, khóe mắt như muốn nứt toạc ra.
Hắn thấy Lý Nguyệt Trì lấy ra một con dao găm từ bên dưới chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.
Một con dao găm sắc bén. Mũi dao phản chiếu ánh đèn trong văn phòng.
"Đây là vì Điền Tiểu Thấm, ông hiểu rõ." Hắn còn chưa kịp phản ứng Lý Nguyệt Trì đã thọc một nhát vào.
Sau đó anh rút dao ra, dùng âm thanh trong và lạnh, nói: "Đây là vì Đường Hành......"
"Phập", con dao ghim vào bụng hắn lần nữa.
Lý Nguyệt Trì buông tay ra khỏi cổ hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, chậm rãi nói từng chữ: "Nếu như ông dám làm tổn thương em ấy, bất kể là bao lâu, bất kể tôi ở đâu, tôi sẽ —— g iết chết ông. Lần này chỉ là cảnh cáo, nhớ chưa?"
Con dao vẫn còn ghim trong cơ thể, hắn không thể nói, tiểu tiện mất kiểm soát.
Lý Nguyệt Trì đứng dậy, lao nhanh ra khỏi văn phòng.
5:52. Từ lúc đi xuống cầu thang ở căn phòng trọ đến thời điểm này chỉ mới có 27 phút. Chắc giờ này Đường Hành vẫn còn ngủ nhỉ?
Lý Nguyệt Trì đi ra khỏi khoa Xã hội học, sải bước lên xe đạp, vừa đạp xe vừa bấm số gọi cho An Vân.
"Tôi đâm Đường Quốc Mộc." Anh nói.
"Cái —— cái gì?"
"Đâm ở bụng, không chết được......" Xe đạp chạy qua căn tin mà anh và Đường Hành thường đến ăn, "Nhờ cậu ba việc. Thứ nhất, Tưởng Á nhờ tôi giúp cậu ấy xử lý dữ liệu cho luận văn tốt nghiệp, tôi đã làm xong và để trong bìa sơ mi trên bàn học trong ký túc xá. Thứ hai, một tiếng sau, cậu hãy đến căn phòng trọ của chúng tôi tìm Đường Hành, tôi có nhắn tin cho em ấy, cậu đưa điện thoại cho em ấy xem. Thứ ba......"
"Thứ ba là, đừng nói bất cứ điều gì cho Đường Hành biết, cứ để em ấy hận tôi đi."
Lý Nguyệt Trì nói xong, không chờ An Vân nói trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy.
Chiếc xe đạp nhẹ nhàng chạy trong sân trường. Lúc này là thời điểm sinh viên tan học, vô cùng náo nhiệt. Lý Nguyệt Trì chạy qua căn tin, qua thư viện, qua con đường mòn nho nhỏ nơi mà anh và Đường Hành đứng hôn nhau vào một đêm tối muộn. Vẫn chưa tới đồn công an thế mà anh đã có chút lưu luyến. Ngôi trường xinh đẹp tráng lệ này dường như chưa bao giờ ưu ái anh. Vì để được học ở đây, anh chưa bao giờ ngừng đi làm thêm; Anh nghĩ rằng mình có thể thuận lợi tốt nghiệp nhưng rốt cuộc Điền Tiểu Thấm đã chết, anh lấy dao đâm Đường Quốc Mộc. Nhưng anh vẫn không thể đem lòng hận nơi này được, —— bởi vì ở nơi đây, anh đã gặp Đường Hành. Nếu anh không học ở đây thì buổi tối hôm đó sẽ không bị An Vân rủ đi "Trường Ái", sẽ không giúp Đường Hành bảo vệ cây đàn ghi-ta...... Anh chỉ chợt dừng bước nhìn Đường Hành một lần —— trong đám đông, đứng nghe cậu hát xong một ca khúc. Anh sẽ không bị tỏ tình, sẽ không bị hôn, sẽ không bị yêu.
Anh không hận nơi này, cũng như anh không hối tiếc bất cứ điều gì mình đã làm.
Bởi vì thứ tốt nhất trên đời này, anh đã có được.
Xe đạp chạy ra cổng nam của đại học Hán Dương. Một vòng hoàng hôn đỏ rực hùng vĩ đang buông xuống nơi cuối con đường Lạc Du. Phố xá người qua kẻ lại, mùi thơm của đậu chiên và mì trộn khô nóng tỏa ra từ các hàng quán bên đường. Người Maya nói năm 2012 là tận thế, Lý Nguyệt Trì nghĩ, nếu đây là dáng vẻ của tận thế thì cũng không quá tệ.
Lý Nguyệt Trì dừng xe, mua một ly rượu gạo.
Đường Hành thích uống rượu gạo, anh cũng vậy.
Anh cầm ly giấy quay đầu lại phía sau, đèn đường đã bật, anh không nhìn được dãy phòng thuê ở thôn Đông Hồ. Anh nghĩ, sau tất cả, cũng không thể gặp mặt nói lời từ biệt. Nuốt vào ngụm rượu gạo cuối cùng, Lý Nguyệt Trì giơ lên ly giấy đã cạn, hướng về phía thôn Đông Hồ, khẽ vẫy vẫy. Sau đó anh sải bước lên xe đạp, không quay đầu lại nữa.
Em yêu anh. Tình này là cho không.
—— thực ra, anh cũng thế.
- -----HẾT------
Chương này mỗi lần ngồi đọc hay edit đều rơm rớm í, tiếng ghi-ta đệm trong bài cũng giống một lời chào tạm biệt nữa. Hu hu, thương anh Trì quá chừng.
Cảm nhận của mình về chương này là nó toàn màu đỏ thôi, giống như ấn tương của Đường Hành đối với Vũ Hán vậy. Đọc xong mọi người quay lại những chương đầu đọc, chắc sẽ mường tượng ra được cảnh tượng khi Đường Hành phát bệnh vào những chiều hoàn hôn đỏ rực, giống như buổi chiều ngày anh Trì rời bỏ em nó.
Danh Sách Chương: