Hơn nửa tiếng sau, Khương Phong Dũng từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn đại chiếc khăn tắm.
Ngọc Uyển Quân đang ngồi chơi game trên máy tính, nghe tiếng động liền ngước nhìn.
Ánh mắt cô không tự chủ mà dán chặt lên người anh, nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói:
_ Sau anh không mặc đồ, tôi muốn ra ngoài chơi!
_ Chơi gì? Tối nay còn phải đi dự tiệc.
_ Vậy chúng ta về sớm một chút, bây giờ cũng chỉ mới hơn một giờ!
Khương Phong Dũng suy nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Anh đưa cô đến những nơi cô muốn đến, dù sao thì trước kia cũng chưa từng ra ngoài đi chơi, bây giờ thì muốn đi đâu mà chả được!
Ngọc Uyển Quân chơi mệt mỏi đã ngã ra ghế ngủ thiếp đi, anh nhanh chóng lái xe về nhà.
Bế cô lên phòng, đặt nhẹ nhàng xuống giường rồi cẩn thận đắp chăn cho cô.
Bây giờ cũng đã hơn bốn giờ, để cô ngủ một chút rồi kêu dậy cũng không muộn.
Gần sáu giờ, anh đi đến lây lây cô, cô gái nào đó vẫn muốn ngủ tiếp, quay lưng sang hướng khác, giọng nói không muốn thương lượng:
_ Aida, tôi muốn ngủ tiếp, đừng làm phiền mà!
Khương Phong Dũng nhìn con mèo ham ngủ, bỗng bật cười, anh cao giọng nói:
_ Vậy tôi cùng ba mẹ đi dự tiệc, em ở nhà một mình nhá!
Rất hiệu quả, người nào đó đã nhanh chóng chui ra khỏi chăn, chạy ngay vào phòng tắm mà quên không lấy đồ!
Anh cầm lấy bộ dạ phục đi đến gõ cửa phòng, trêu chọc cô:
_ Quân Nhi, em định không mặc đồ để ra ngoài sao?
Ngọc Uyển Quân mở hờ cửa ra, nhìn anh rồi đưa tay muốn lấy bộ váy, nhưng người nào đó lại muốn trêu chọc thêm, anh vừa cười vừa nói:
_ Quân Nhi, em không thể nói được từ nào đó để tôi hài lòng sao?
Ngọc Uyển Quân cố gắng kiềm nén cơn giận muốn bùng phát của mình, nhẹ nhàng nói:
_ Phong, anh đưa hộ em bộ váy.
_ Không nghe rõ!
_ Tôi mách mẹ.
Khương Phong Dũng nhìn cô đầy ý cười, lại muốn trêu chọc nhưng nhìn con mèo hoang đang xù lông này thì anh lại thấy tội.
Đưa váy cho cô rồi ra ghế ngồi chờ!
Ngọc Uyển Quân thay xong bộ váy, đi ra đã thấy anh chỉnh chu trong bộ vest đen.
Thấy anh đang chỉnh cà vạt, cô đi đến thuận tay sửa cho anh, nhưng vẫn không quên hỏi vấn đề của mình.
_ Bộ váy này là hôm bữa anh mua sao?
_ Phải, lấy số đo chính xác của em.
_ Sao anh biết?
_ Cũng không phải là chưa từng ôm.
Ngọc Uyển Quân nhìn vẻ mặt của người nào đó đang rất tự hào, cô không kiềm được mà kéo mạnh cà vạt, khiến anh sắp bị cô siết chết.
Buổi tiệc bắt đầu lúc sáu giờ ba mươi, anh và cô đến vừa đúng giờ.
Hai gia đình lại ít khi xuất hiện ở đám đông nên đã rủ nhau đi ăn bên ngoài, lại muốn cho hai người kia có không gian thư giãn một chút!
Bạch Anh vừa hạ cánh lúc sáng, nhìn có vẻ rất mệt mỏi nhưng vẫn cố nở nụ cười để tiếp khách.
Ngọc Uyển Quân đi đến nhìn cô bạn không gặp mấy ngày mà đã gầy đi, cô đưa tay kéo nhẹ Bạch Anh về phía mình, lo lắng hỏi nhỏ:
_ Tiểu Bạch, cậu vẫn ổn chứ? Mình thấy cậu có vẻ rất mệt mỏi, lại còn gầy hơn nữa!
_ Yên tâm, mình uống thuốc giảm cân đấy, thân hình như thế này là hoàn mỹ!
Ngọc Uyển Quân nhìn thân hình của Bạch Anh bây giờ với trước kia không khác là bao nhiêu, nhưng quan sát rõ sẽ thấy cô ấy ốm rất nhiều.
Định lên tiếng nói thêm nhưng từ xa Lộ Dao cầm theo ly rượu đi đến, vẻ mặt đầy tự tin lại không xem ai đang có mặt ở đây, mạnh miệng nói xấu cô:
_ Ngọc Uyển Quân, không ngờ lại đi dụ dỗ Bạch tiểu thư, vì một hợp đồng mà lại từ bỏ liêm sỉ.
Dụ dỗ? Cô ta không biết dùng từ sao? Lại dùng từ đó đặt trên người cô? Bạch Anh nhìn Lộ Dao, ánh mắt vừa khinh thường vừa đem người trước mắt chẳng xem ra gì!
Cả hai chẳng thèm so đo với người miệng lưỡi sắt bén như cô ta, muốn quay lưng rời đi lại nghe cô ta nói tiếp:
_ Hợp đồng đó tôi muốn cho những đối tác khác của Thiên Long xem, nhưng nghĩ lại cũng nên báo cho cô biết một chút!
_ Vậy thì đi đi, tôi lại muốn xem, một tiểu thư ăn không ngồi rồi như cô sẽ bị người khác sỉ nhục như thế nào!
_ Cô...!ý cô là gì?
Ngọc Uyển Quân không trả lời, cầm ly rượu lên cụng ly với cô ta, nhấp môi một chút rồi nhàn nhạt trả lời:
_ Không có gì, cô muốn thì cứ làm!
Bạch Anh nhìn vẻ mặt của cô thì mỉm cười đắc ý, nhìn về phía Lộ Dao lên tiếng:
_ Cô đụng nhằm người rồi, Quân Nhi nhà tôi không để cô bắt nạt dễ dàng vậy đâu! Lêu lêu!
_ Tiểu Bạch, mình thích câu này của cậu nha!
Ngọc Uyển Quân cười lớn, Lộ Dao thì mặt đã đỏ ửng nhìn hai người trước mắt đang cười nói vui vẻ thì lại sinh ra lòng đố kỵ.
Khương Phong Dũng và Hoàng Minh ngồi cách đó không xa, quan sát tình hình thấy cô và Bạch Anh cười nói vui vẻ thì an tâm một chút!
Nhưng lại để ý thấy hành động tiếp theo của Lộ Dao, anh cùng Hoàng Minh đi nhanh đến nhưng lại trễ một bước.
Lộ Dao hất ly rượu vào người cô, không lường trước được việc này, cô lại hưởng trọn ly rượu vang.
Khương Phong Dũng nhanh tay cởi áo ngoài ra khoác lên người cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lộ Dao, để lại một câu rồi đi mất:
_ Chuyện hợp đồng, tôi nghĩ không cần phải bàn nữa!
Sau đó bế cô đi vào trong thay đồ, Lộ Dao thấy mình hành động lỗ mãng, vội chạy theo muốn cầu xin anh nhưng lại bị Hoàng Minh và Bạch Anh giữ lại.
Hoàng Minh nhìn cô ta, ánh mắt cũng lạnh lùng không kém gì anh, giọng nói lại thêm mấy phần uy hiếp:
_ Cô còn làm loạn thị đừng trách tôi không khách sáo!
_ Anh..
anh lấy tư cách gì mà nói vậy với tôi chứ? Anh mau tránh ra cho tôi!
_ Anh ta không có tư cách nhưng tôi thì có! Cô làm loạn ở bữa tiệc của tôi, hất ly rượu vào người bạn tôi, cô đã đủ tư cách không cần phải tham gia bữa tiệc này nữa rồi! Mời về cho.
Hoàng Minh nhìn Bạch Anh và Ngọc Uyển Quân lúc nãy, thật sự khí chất rất giống nhau.
Lại thấy người phụ nữ này có mấy phần giống với tính cách của mình.
Giải quyết mọi chuyện một cách nhanh gọn lẹ, lại chẳng nể nang ai mà nói thẳng muốn đuổi khách trước mặt nhiều người như vậy!
Mọi người xung quanh cũng muốn xem kịch hay nhưng Khương gia và Bạch gia này không thể đụng vào được.
Nhiều chuyện từ xa thì may ra không có chuyện gì, nhưng lại gần nhiều chuyện thì xem như là tự tìm đường chết!.
Danh Sách Chương: