Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26 Bị hoa khôi học giỏi kinh thường!

Chuông vào học vang lên, thấy giảng viên tiếng Anh bước vào giảng đường, Tần Dương liền tháo tai nghe xuống, chuẩn bị vào học.

Hàn Thanh Thanh chợt hỏi.

- Cậu đang nghe nhạc à?

Tần Dương hơi sững sờ, chẳng ngờ được Hàn Thanh Thanh vậy mà lại chủ động bắt chuyện với mình, nhưng hắn rất nhanh chóng nở nụ cười.

- Không phải. Tôi nghe tiếng Anh cơ bản.

Hàn Thanh Thanh cũng hơi bất ngờ, thấy Tần Dương nghe nhập tâm đến vậy, cô còn tưởng rằng hắn nghe nhạc, nào ngờ người ta đang luyện nghe tiếng Anh.

- Tiếng Anh căn bản là chương trình học từ hồi cấp 2 rồi mà nhỉ?

Tần Dương nở nụ cười bất lực, đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Hàn Thanh Thanh lắc lắc, để cô thấy được biểu tượng của chương trình luyện nghe tiếng Anh cơ bản APP.

- Tiếng Anh cơ bản của tôi rất kém, lúc nghe giảng quả thực rất vất vả, vậy nên tôi đang định học lại từ đầu.

Hàn Thanh Thanh ồ một tiếng, có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng không gặng hỏi gì thêm.

Giờ học bắt đầu, Tần Dương nghe giảng rất chăm chú, đôi lúc cũng cúi xuống ghi chép, Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh nhìn thấy quyển sổ ghi bài của Tần Dương, suýt bật cười. Bởi trong đấy Tần Dương ghi đa phần bằng tiếng Trung, chỉ có một số rất ít được viết bằng tiếng Anh, hơn nữa nét chữ còn xiêu xiêu vẹo vẹo, trông đến là tội.

Trình độ này y hệt như người mới bắt đầu học tiếng Anh mà thôi, vốn tiếng Anh của bạn học Tần Dương này thật sự kém đến vậy sao?

Làm thế nào mà cậu ấy thi đỗ được vào khoa Tiếng Anh vậy?

Là do học lệch, nên đỗ được vào là nhờ các môn khác kéo lại?

Bạn học Tần Dương này, quả thực rất thú vị, tiếng Anh kém như vậy mà còn thi vào khoa tiếng Anh. Trước đây thì không chịu học tử tế, giờ lên đại học rồi mới học lại từ đầu?

Tiết học kết thúc, Hàn Thanh Thanh nhẹ nhõm thả quyển sách giáo khoa xuống. Dẫu sao thì cô cũng là học bá (chỉ người học giỏi), tiếng Anh chính là môn sở trường của cô, bài giảng của giảng viên đối với cô mà nói quả thực không hề khó, tập trung một chút là đã hiểu đã nhớ được rồi. Lại quay sang nhìn Tần Dương vẫn đang chiến đấu với quyển sổ ghi chép, mấy thứ trong đó sợ rằng chỉ mỗi mình hắn đọc được.

Rốt cục Hàn Thanh Thanh không thể nhịn nổi nữa.

- Cậu ghi chép thế này không ổn tý nào.

Tần Dương ngẩng đầu lên, hết nhìn Hàn Thanh Thanh lại nhìn xuống sổ, biểu cảm trên mặt trông vô cùng thê thảm, hơi xấu hổ, đành nói.

- Tôi biết cách này rất ngu ngốc, nhưng tôi không còn cách nào khác, đành phải ghi chú như thế này trước vậy…..

Đương nhiên Hàn Thanh Thanh cũng biết cách ghi nhớ này của Tần Dương, rất nhiều người khi mới bắt đầu học đều dùng cách không khoa học này , vì không còn cách nào khác. Tuy vậy nhưng cô vẫn nên tốt bụng nhắc nhở:

- Phương pháp học này không hiệu quả, về sau sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề, tốt nhất cậu nên học một cách thật khoa học. Tuy hơi khó, nhưng về sau rất có ích.

Nói đến đây Hàn Thanh Thanh hơi nhíu lông mày.

- Sao tôi cứ có cảm giác trước đây cậu không hề được học tiếng Anh nhỉ, trình độ hệt như người mới bắt đầu vậy?

Bị học bá khinh thường rồi.

Tần Dương ngại ngùng trả lời.

- Ừm, vì một số nguyên nhân nên quả thực tôi chưa từng được học tiếng Anh. Tôi đích thị là một người mới bắt đầu học…..

- Chẳng trách…

Hàn Thanh Thanh không hỏi tiếp vì sao hắn lại không được học tiếng Anh từ trước, hơi lưỡng lự một chút rồi nói.

- Thế này đi, vào các buổi tối tôi sẽ dạy cậu một vài phương pháp học, trong lúc học nếu có chỗ nào không hiểu cậu có thể hỏi tôi, tôi giảng cho cậu. Như vậy trình độ của cậu sẽ lên nhanh hơn chút.

Tần Dương kinh ngạc. Mấy ngày nay hắn đều tự học tiếng anh một mình, tuy trí nhớ cực tốt, năng lực học tập cực lớn, nhưng đối với thứ ngôn ngữ xa lạ thì giữa việc có người dạy với không ai dạy, tốc độ học cũng khác một trời một vực!

Hàn Thanh Thanh là thủ khoa đại học của Thanh Đảo, khả năng tiếng Anh của cô cực kỳ xuất sắc, đương nhiên phương pháp học tập cũng vô cùng hiệu quả. Nếu như cô có thể hướng dẫn cho mình, vậy thì đối với mình đây là sự giúp đỡ rất to lớn.

Tần Dương vội nói chân thành.

- Thật không? Vậy rất cảm ơn cậu. Mấy hôm nay tôi gặp không ít khó khan, còn đang không biết phải hỏi ai đây. Mấy tên cùng phòng với tôi tuyệt không để tâm đến vấn đề này. Tôi hỏi mấy lần rồi, bọn họ cũng giải thích mấy lần rồi nhưng tôi vẫn không hiểu.

Hàn Thanh Thanh nghe vậy, tưởng tượng ra cảnh Tần Dương tìm mấy người Hà Thiên Phong để hỏi bài tiếng Anh, không nhịn được bật cười.

- Không cần cảm ơn đâu, dù sao tôi cũng đảm nhận chức lớp phó học tập, giúp đỡ bạn học học kém là trách nhiệm của tôi. Chiều nay cậu rảnh không?

- Trừ những lúc phải đi học, tôi đều rảnh rỗi lắm.

Hàn Thanh Thanh sảng khoái gật đầu.

- Vậy được, một rưỡi chiều nay nhé. Cậu đợi dưới cổng ký túc bọn tôi, tôi tìm chỗ ngồi dạy cho cậu. Cậu có chỗ nào không hiểu, gặp khúc mắc gì cứ viết hết ra, đến lúc đó tôi giải thích cho cậu.

- Được.

Tần Dương đáp lời, sau đó nở nụ cười.

- Tan học xong cũng trưa rồi, trưa nay tôi mời cậu ăn cơm được không, coi như chút lòng thành của tôi để cảm ơn cậu.

Hàn Thanh Thanh khẽ cười.

- Cần gì khách sáo thế, trước đây cậu đã mời tôi rồi mà.

- Lần đó tính sao được. Công ơn dạy dỗ, ở thời cổ đại cậu cũng được xem như là thầy của tôi rồi. Tuy chúng ta là bạn học, nhưng chung quy cậu vẫn giúp tôi một việc lớn…

Tần Dương nói một câu chân thành, rồi nở nụ cười, nói tiếp.

- Nếu cậu thấy chỉ hai chúng ta ăn với nhau không tiện vậy để tôi mời cả Nhạc Vũ Hân cùng đi. Cậu đừng từ chối nữa, bữa cơm cảm tạ thầy này tôi nhất định phải mời.

Hàn Thanh Thanh thấy Tần Dương dáng vẻ nhiệt tình, ánh mắt chất chứa sự biết ơn. Sự biết ơn hiện lên rõ ràng là thành tâm thành ý, không hề có thêm bất cứ thứ tình cảm nào khác. Cô hơi lưỡng lự rồi nói:

- Được thôi. Vậy chúng ta ăn ở căng- tin.

Tần Dương mỉm cười đáp.

- Cơm căng- tin đơn giản quá, bữa cơm này không thể qua loa đại khái được. Cậu thích ăn gà hầm khoai sọ không, trên con phố cạnh trường có một cửa tiệm làm món này rất ngon, lại không đắt. Cậu thấy sao?

Tuy Hàn Thanh Thanh đã chủ động giúp Tần Dương tiết kiệm nhưng hắn vẫn cứ kiên trì như vậy nên cô không từ chối nữa, sảng khoái đáp.

- Tôi khá thích món đó……Được, cậu chọn món gì thì ăn món đấy.

Tần Dương cười nói.

- Vậy để tôi đi gọi Nhạc Vũ Hân, cậu cũng có thêm một người bạn.

Hàn Thanh Thanh hơi ngây người, khẽ đáp một tiếng “Ừm”, lòng chợt trào lên một thứ cảm xúc rất lạ.

Vừa này mình không hề nói nhất định phải gọi Nhạc Vũ Hân đi cùng, đối phương rõ ràng có cơ hội cùng mình ăn riêng nhưng cậu ta vẫn đề xuất đến việc mời Nhạc Vũ Hân. Cách làm của người này hoàn toàn không giống với những người khác. Nếu như là người khác, có cơ hội đi ăn riêng với mình, sợ là chỉ ước không cần phải gọi thêm ai đi cùng, chỉ hai người ra ngoài ăn. Nhưng Tần Dương hình như lại lo lắng chuyện chỉ có hai người đi riêng…

Gần như trong cùng lúc đó, chút phòng bị trong lòng Hàn Thanh Thanh đã tan thành mây khói.

Xem ra cậu ấy chỉ coi mình như một người bạn học chứ không hề có bất cứ tình cảm gì khác với mình. Vừa rồi có phải mình đã lo lắng quá không?

Thả lỏng tâm tình được một lúc, Hàn Thanh Thanh không nhịn được nảy sinh một suy nghĩ rất lạ. Lẽ nào đối với Tần Dương mình không có chút sức hút nào sao?

Hết chương 26.
Chương 27 Thằng nhãi, mày muốn chết à??

Tâm tư phụ nữ vốn dĩ rất khó hiểu.

Nếu như chỉ có hai người Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cùng ăn một bữa cơm thì có vẻ mối quan hệ có hơi thân mật, sẽ khiến Hàn Thanh Thanh sinh ra cảnh giác. Thế nhưng Tần Dương lại vô cùng quang minh chính đại như vậy, làm cho Hàn Thanh Thanh bất giác nảy sinh thứ tình cảm rất khác lạ.

Tiết học thứ tư chuẩn bị kết thúc, Tần Dương thu dọn đồ đạc của mình, mỉm cười nói.

- Đợi tôi một chút, tôi đi mời Nhạc Vũ Hân.

Hàn Thanh Thanh hơi bĩu môi.

- Ừ.

Tần Dương đứng lên, đi về phía trước, thấy Nhạc Vũ Hân vừa thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị ra khỏi lớp, hắn gọi lớn.

- Nhạc Vũ Hân!

Nhạc Vũ Hân dừng bước, ngạc nhiên hỏi.

- Có chuyện gì sao?

Tần Dương hào phóng mời.

- Tôi muốn mời cậu và Hàn Thanh Thanh ăn bữa cơm, cậu nể mặt tôi chút ha.

Nhạc Vũ Hân đưa mắt nhìn Hàn Thanh Thanh vẫn đang ngồi bất động phía bên kia, thuận miệng hỏi:

- Hàn Thanh Thanh đồng ý rồi à?

- Đồng ý rồi.

Tần Dương trả lời xong, sợ Nhạc Vũ Hân lại nghĩ linh tinh, hắn vội nói thêm.

- Vừa nãy trong giờ cô ấy thấy Tiếng Anh của tôi quá kém nên định phụ đạo cho tôi một ít, dạy tôi vài phương pháp học hiệu quả, vậy nên tôi muốn mời cô ấy ăn bữa cơm để cảm ơn. Vả lại cũng muốn mời cậu cùng đi, càng đông càng vui mà.

Càng đông càng vui?

Nói như thế cũng được à?

Nhạc Vũ Hân vui vẻ nhận lời, nét mặt như muốn nói “Tôi hiểu cả mà”.

- Được thôi, đại gia ngài đây đã có lời thì đương nhiên tôi đây cũng không cần khách sáo làm gì. Cậu yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, tuyệt đối không nhiều lời. Trong trường hợp cần chụp ảnh này nọ, tôi cũng rất vui lòng phục vụ.

Tần Dương âm thầm cười khổ. Có lẽ Nhạc Vũ Hân đang tưởng rằng hắn mượn cớ theo đuổi Hàn Thanh Thanh đây mà.

Nhưng Tần Dương cũng không lên tiếng giải thích. Mấy chuyện thế này càng giải thích càng khiến người ta hiểu lầm, thà đừng nói gì cả để Nhạc Vũ Hân tự nhìn nhận ra vấn đề.

Vốn dĩ Tần Dương còn muốn chào Hà Thiên Phong một cái, rồi nói với cậu ta chuyện này, nào ngờ tiết học vừa tan Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc đã chạy một mạch, kéo Hà Thiên Phong đi mất. Nghĩ lại thì có lẽ lúc nãy hai tên này ngồi phía trước hắn chắc chắn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và Hàn Thanh Thanh rồi.

Tần Dương và Nhạc Vũ Hân trở lại chỗ Hàn Thanh Thanh. Hàn Thanh Thanh ôm sách vở đứng lên, mỉm cười nói.

- Đi thôi.

Ngoài cổng phụ của đại học Trung Hải có một con phố buôn bán khá lâu đời, trên con phố này đa phần đều là các cửa hàng bán đồ ăn và các tiệm cà- phê nét. Lượng khách chủ yếu đến với con phố gần như đều là sinh viên địa học Trung Hải nên giá cả ở đây cũng không cao, đồ ngon giá rẻ, bình thường có rất nhiều sinh viên thích đến đây chơi.

Ba người Tần Dương vào một cửa tiệm gà hầm khoai sọ, bên trong đã chật kín người, chỉ còn một chiếc bàn duy nhất ngồi ngay sát đường.

Trước đây Tần Dương đã có lần ăn cùng với Hà Thiên Phong ở cửa tiệm này nên không cần dùng thực đơn, trực tiếp gọi món luôn.

- Một gà hầm khoai sọ cỡ lớn, một đĩa thịt xào ớt xanh, một bát canh trứng cà chua, một đĩa rau xào.....và thêm ba cốc sữa dừa.

Nhạc Vũ Hân cười hì hì, nói.

- Hàn Thanh Thanh này, hôm nay nhờ ơn cậu mà tôi được ăn ké một trận hoành tráng rồi.

Hàn Thanh Thanh khẽ cười.

- Bữa này cũng đâu phải những thứ hiếm lạ gì. Tần Dương à, trình độ Tiếng Anh của Nhạc Vũ Hân rất giỏi đấy, nếu tôi bận thì cậu có thể hỏi cô ấy, cậu ấy đã ăn cơm của cậu rồi thì sẽ không ngại giúp cậu chút đâu.

Nhạc Vũ Hân cười gian xảo.

- Tôi bận lắm, bữa hôm nay coi như ăn ké mà thôi. Hàn Thanh Thanh giỏi hơn tôi nhiều. Trình độ của tôi coi như chỉ nừa vời thôi, cậu vẫn nên hỏi cô ấy thì tốt hơn.

Đương nhiên Tần Dương hiểu ý Nhạc Vũ Hân, cô ấy vẫn tưởng rằng hắn đang theo đuổi Hàn Thanh Thanh nên mới cố ý đùn đẩy như vậy, chỉ vì muốn tạo cho hắn có thêm nhiều cơ hội với Hàn Thanh Thanh.

Đồ ăn được mang lên, ba người bắt đầu dùng bữa, hương vị quả thật không tồi, cả Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân đều khen không ngớt lời.

- Ừm, công nhận ngon thật. Chắc giá ở đây không hề rẻ nhỉ. Tần Dương này, tiền sinh hoạt phí của cậu chắc chắn không ít chút nào đâu nhỉ, ngày nào cũng ăn mấy món chiên xào thế này.

Tần Dương khẽ cười, nói.

- Vài năm trước tôi làm việc cho một vị tiền bối nên cũng kiếm được chút tiền, hiện giờ tiêu dùng đều là số tiền tôi kiếm được trước đó. Hơn nữa tôi còn là một tên ăn hàng chính hiệu nên thường không phụ bạc bản thân.

Cả Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hề trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Tần Dương. Hần Thanh Thanh nghi ngờ hỏi hắn.

- Trước đây cậu từng đi làm rồi?

Tần Dương gật đầu.

- Ừm, được ba bốn năm rồi. Tuy là làm việc giúp tiền bối nhưng cũng có chút tiền lương, hơn nữa ở đó đãi ngộ cũng khá tốt.

Tần Dương không thể nói đã từng làm việc trong Long Tổ, nên chỉ nói làm giúp tiền bối. Dẫu sao thì sư phụ hắn và sếp lớn bên Long Tổ là chỗ bạn bè tâm giao nên khi đó hắn mới có thể trực tiếp gia nhập nhóm, mới được vị sếp lớn nọ còn coi hắn như hậu bối,vô cùng quan tâm đến hắn. Mối quan hệ giữa hai người không chỉ dừng lại giữa cấp trên và cấp dưới mà giống như những cặp cha con bình thường khác vậy. Hai người sống chung khá vui vẻ, ngoại trừ việc ông ấy là người khá thích tự huyễn hoặc.

Hai mắt Hàn Thanh Thanh sáng lên, soi sét hắn một lượt từ đầu đến chân. Lúc bọn họ vẫn còn đang cắp sách đến trường, người ta đã nỗ lực kiếm tiền rồi, sao có thể không ngưỡng mộ cho được.

- Tiếng Anh cơ bản của cậu kém là vì vậy sao?

Tần Dương thẳng thắn gật đầu. Mấy năm hoạt động trong Long Tổ hắn nào có thời gian học hành, nên lời này nói ra rất đúng.

Nhạc Vũ Hân lên tiếng, không giấu được sự ngưỡng mộ.

- Cậu quá giỏi luôn. Còn trẻ như vậy mà đã tự kiếm được tiền rồi.

Tần Dương cười.

- Coi như va chạm xã hội sớm đi, trước sau gì cũng phải lăn lộn trong xã hội, không phải sao?

Hàn Thanh Thanh còn rất nhiều điều muốn hỏi, ví như tại sao Tần Dương phải đi làm từ sớm như vậy, phải chăng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn thiếu thốn, vân vân. Nhưng cô không mở lời gặng hỏi mà chỉ lặng lẽ ngồi ăn, cảm tình dành cho Tần Dương cũng tăng lên vài phần.

Tần Dương thì đơn thuần là muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Hàn thanh Thanh chứ không hề liên quan gì đến thứ tình cảm cá nhân. Dẫu sao cũng là mối quan hệ bạn bè và bạn học với nhau, bữa cơm này trôi qua thực nhẹ nhàng, vui vẻ và thoải mái.

Sau khi ăn xong Tần Dương đi vào nhà vệ sinh, đến khi bước ra thì trên ghế của hắn đã có người ngồi, một cậu thanh niên đầu đinh mặc trên mình chiếc áo thun bó thân màu đen. Phía sau hắn ta còn có hai tên nữa đứng khoanh tay, vẻ mặt như đang vây xem náo nhiệt.

Tên đầu đinh khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi, đang cười ngả ngớn nói gì đó với Hàn Thanh Thanh. Hắn còn vươn tay, có vẻ như muốn nắm tay Hàn Thanh Thanh. Hàn Thanh Thanh lạnh mặt làm ngơ. Nhạc Vũ Hân bên cảnh vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt liên tục nhìn vào bên trong cửa tiệm, trông thấy Tần Dương đi ra thì gương mặt mới hiện ra sự vui mừng.

Tần Dương cười lạnh, rảo bước về phía đó.

Hàn Thanh Thanh cũng nhìn thấy Tần Dương, vội ôm sách đứng lên chuẩn bị bỏ đi. Tên đầu đinh nọ cũng đứng dậy theo, cười khì khì đưa tay chặn trước mặt Hàn Thanh Thanh, đang định mở miệng trêu ghẹo thì đột ngột cảm nhận được một luồng khí xuất hiện sau lưng, một luồng lực mạnh mẽ truyền đến, cả người hắn lập tức bị kéo về phía sau.

Tên đầu đinh loạng choạng, suýt chút nữa ngã nhào. Hắn quay người lại, bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Tần Dương, bực bội quát lớn.

- Thằng nhãi này, mày con mẹ nó muốn chết đúng không? Mày có biết tao là ai không?

Hết chương 27.
Chương 28 Bộc lộ tài năng

Tần Dương lạnh lùng trừng mắt nhìn tên đầu đinh, ánh mắt trở nên sắc nhọn đầy nguy hiểm.

Tính cách hắn vốn hiền lành, làm việc cẩn trọng, không bao giờ thích khoe khoang, nhưng trên đời này có một loại người hắn ghét nhất.

Chính là loại đàn ông ức hiếp phụ nữ!

Tên đầu đinh này chỉ cần nhìn quần áo và cách ăn nói đã biết ngay không phải loại tốt đẹp gì, có lẽ là tên lưu manh ở gần khu vực này. Loại người như vậy trong mắt Tần Dương chỉ như cặn bã mà thôi.

Chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, lấy việc ức hiếp kẻ yếu và phụ nữ làm niềm vui còn không biết xấu hổ, luôn ra vẻ ta đây cực lợi hại. Thật ra loại người này một khi gặp phải người mạnh hơn mình thì ngay lập tức khí thế ban đầu sẽ bay sạch.

- Cút.

Tần Dương lạnh lùng phun ra một câu, khí thế trên người hắn tăng mạnh, mang đến cảm giác sắc bén như thanh kiếm quý đột nhiên được tuốt khỏi vỏ, tài năng giờ mới lộ rõ!

Cả Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân đều hơi kinh ngạc, Tần Dương trước mắt họ lúc này và Tần Dương họ biết trước kia cứ như hai người khác nhau. Một hiền lành điềm đạm, dịu dàng và ấm áp. Một lại tài năng nở rộ, mạnh mẽ không ngờ.

Tên đầu đinh bị ánh nhìn lạnh lẽo của Tần Dương làm cho cả người sinh ra cảm giác rét lạnh khó hiểu, cảm giác sợ hãi không thể đè nén trào lên, lan ra toàn thân.

Hai tên đàn em vẫn còn đứng phía sau, những sinh viên gần đó đến vây xem đã quây thành một vòng tròn lớn đang nhìn về phía này.Tên đầu đinh tuy có hơi thấp thỏm nhưng không thể cứ thế bỏ đi được. Nếu thật sự cứ vậy bỏ chạy, về sau khó lòng diễu võ dương oai.

- Mày cũng to gan gớm nhỉ? Có người đẹp bên cạnh nên giả làm đấng anh hùng à, mày không biết con phố này là tao bảo kê à?

Tên đầu đinh quát lớn, vẫy tay gọi hai tên đàn em phía sau, hai tên đó lập tức lao lên, hung ác nhìn Tần Dương.

Hàn Thanh Thanh hơi lo lắng, khẽ kéo tay Tần Dương.

- Kệ bọn họ đi, chúng ta đi thôi.

Nhạc Vũ Hân cũng lên tiếng thuyết phục.

- Phải đấy, chúng ta quay về trường thôi. Bọn họ không dám làm gì đâu.

Tần Dương không lên tiếng, tên đầu đinh lúc này đã đứng chặn trước mặt bọn họ cười lạnh.

- Muốn chạy à, đâu ra chuyện đơn giản như thế. Thằng nhãi kia, vừa nãy không phải mày vừa quát ông đây cút à? Bây giờ mày phải quỳ xuống xin lỗi ông đây, sau đó nôn ra năm trăm tệ, nếu không thì mày đừng mong có thể lành lặn đi ra khỏi chỗ này.

Tần Dương quay đầu nở nụ cười dịu dàng với Hàn Thanh Thanh:

- Không sao. Cứ để tôi xử lí chuyện này.

Nụ cười của Tần Dương tựa như ánh nắng ấm áp giữa ngày đông lạnh giá, mang đến cảm giác dễ chịu và yên tâm. Vốn dĩ Hàn Thanh Thanh có hơi lo lắng, như trông thấy nụ cười ấy trái tim thấp thỏm lo âu liền bình tĩnh trở lại.

Tần Dương quay đầu lại, tiến về phía tên đầu đinh, nhàn nhạt nói:

- Con phố này do mày bảo kê? Mày dựa vào cái gì đòi bảo kê?

Tên đầu đinh thấy Tần Dương tiến lại gần, không hiểu vì sao trong lòng chợt sinh ra cảm giác hoảng hốt khó hiểu. Tuy đối thủ chỉ có một người nhưng trông có vẻ vô cùng bình tĩnh, hơn nữa ngữ khí lạnh nhạt, mang đến cho hắn cảm giác áp lực rất lớn.

- Đánh nó!

Tên đầu đinh không dám một mình đối mặt với Tần Dương, hắn có cảm giác như trông thấy một con mãnh hổ đang dần áp sát, vì vậy hắn quyết định để cho hai tên đàn em lên trước, còn mình đứng sau quan sát tình hình rồi tính tiếp.

Hai tên đàn em một trái một phải đồng thời áp sát Tần Dương, sau đó tất cả mọi người chỉ kịp thấy Tần Dương giơ tay lên, tay trái vung lên một cái, tay phải vung lên một cái.

- Bốp!

- Bốp!

Trên mặt hai tên đàn em xuất hiện hai vết bạt tai, bay ra ngoài, sau đó nặng nề ngã nhào ra đường, cả mặt đều đỏ lên, trên má còn in hằn vết mấy ngón tay.

Tất cả mọi người đứng xem đều trợn tròn mắt kinh ngạc, hít sâu vào một hơi.

Ôi vãi, mạnh thế cơ à?

Bọn họ đều thấy rõ động tác của Tần Dương nhưng vẫn có cảm giác khó hiểu, nói chung cứ như hai tên kia tự đưa mặt mình lao mạnh vào lòng bàn tay của Tần Dương vậy.

Hùng hổ lao vào, sau đó nhanh chóng bay ngược trở lại, cả quá trình ấy diễn ra rất nhanh gọn, khiến người xem vừa thấy buồn cười vừa thấy kỳ lạ.

Tần Dương không thèm liếc mắt đến hai tên bị tát bay kia, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn tên đầu đinh, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Tên đầu đinh bỗng thấy mí mắt giật giật, da đầu tê rần, linh cảm ban nãy quả nhiên không sai chút nào, tên này ra tay thật sự rất ác độc!

Mẹ kiếp, vừa nãy mình cần gì phải mạnh miệng, hai cô em kia không phải đã thuyết phục hắn đi rồi sao, mình mạnh miệng bốc phét vài câu rồi để bọn họ đi không được sao, có phải bây giờ đã không đến nước này rồi không.

Tần Dương đứng trước mặt tên đầu đinh, lạnh lùng nhìn hắn, hỏi lại một lần nữa.

- Con phố này do mày bảo kê? Mày dựa vào cái gì đòi bảo kê?

Tên đầu đinh nắm tay chặt thành nắm đấm, nhưng không có can đảm vung nắm đấm lên Tần Dương lúc này đang đứng gần trong gang tấc. Hắn mạnh miệng hét lớn:

- Đại ca tao là anh Bưu. Ở cái chốn này ai mà không biết đến anh Bưu. Mày chuốc họa lớn rồi!

- Bốp!

Tần Dương vung tay, một cái bạt tai nhanh gọn giáng lên mặt tên đầu đinh, cái tát mạnh khiến mặt hắn lệch đi, dấu tay hằn rõ trên mặt.

- Mày chuốc họa lớn rồi?

Tên đầu đinh nghiến răng nói.

- Thẵng nhãi này, mày cứ chờ đấy..

- Bốp!

Tần Dương giáng thêm một cái tát vào phía bên mặt còn lại của hắn, khiến khuôn mặt hắn lại lệch sang hướng ngược lại,

- Trêu ghẹo nữ sinh mày thấy vui lắm à?

Hai bên mặt tên đầu đinh đều đỏ lên, miệng cũng bị tát đến nỗi bật tơ máu trông vô cùng thảm hại.

Hiện đang vào giờ ăn trưa nên chỗ này đều là sinh viên đến ăn cơm, xung quanh có ít nhất hơn hai trăm con mắt đang đổ dồn về phía này, làm hắn cảm thấy cực kỳ nhục nhã, ánh mắt nhìn Tần Dương tràn đầy oán hận.

- Anh Bưu sẽ không tha cho mày....

- Bốp!

Tần Dương không thèm quan tâm ánh mắt tên này có bao nhiêu oán hận, miệng nói ra những lời gì, giơ tay tát thêm một cái bạt tai, dùng nhiều sức hơn mấy cái trước một chút.

Còn về việc sao cứ phải tát, đơn giản vì đây là cách giải quyết đơn giản nhanh gọn nhất. Ở trong quán bar là thế, ở đây cũng vậy. Không những đánh lên xác thịt mà còn đánh thẳng vào thể diện đối phương!

Vung nắm đấm?

Tần Dương sợ một đấm của mình sẽ đánh chết người ta....

- Còn muốn tao quỳ trước mặt mày nữa không?

- Bốp!

- Năm trăm tệ? Trấn lột của sinh viên mày thấy mày giỏi lắm à?

- Bốp!

- Mày bao nhiêu tuổi rồi hả? Cả ngày lêu lổng không chịu làm việc, bắt nạt sinh viên, mày thấy mày giỏi lắm hả?

- Bốp!

......

Cả con phố dần trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bạt tai của Tần Dương là vẫn vang lên vô cùng giòn giã.

Tên đầu đinh thường ngày thích mang theo vài tên đàn em đến đây chơi vì chỗ này giá cả thấp, hơn nữa lại có nhiều sinh viên, người đẹp cũng không thiếu, vì vậy bọn chúng mới bành trướng ở đây, chọc ghẹo nữ sinh, bắt nạt những nam sinh yếu thế hơn. Tuy hắn không làm điều gì ác ôn nhưng cũng đã ức hiếp rất nhiều người, vậy nên trong đám đông vây xem có không ít người đã từng là nạn nhân của hắn.

Những người đến ăn cơm quanh đây đều là sinh viên, đối với hạng lưu manh như tên đầu đinh ai nấy đều vô cùng căm ghét. Nhưng suy cho cùng bọn chúng vẫn là những kẻ không nên dính dáng, nên những sinh viên này chẳng ai dám đụng đến bọn chúng.

Hôm nay thấy tên đầu đinh bị từng cái tát giáng lên mặt, những sinh viên ở đây đều có chung một cảm giác cực kỳ sung sướng!

Ai bảo mày bắt nạt người khác!

Hôm nay đá phải tấm sắt rồi ha!

Báo ứng!

Những sinh viên này cảm thấy sảng khoái một phần vì tên đầu đinh bị đánh đến như vậy, một phần là vì những lời Tần Dương nói đều là những lời họ muốn nói ra nhưng không dám. Hôm nay được thấy Tần Dương từng câu từng chữ nói ra theo từng cái tát uy lực, quần chúng sinh viên cảm thấy thực thỏa mãn.

Vậy nên tầm mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Tần Dương, ánh mắt mang theo sự kính sợ và sùng bái.

Cậu sinh viên này là ai?

Quả thực đẹp trai không chịu nổi! Đẹp trai rụng rời! (Biên: Hay như ở VN còn gọi là nhìn muốn rụng trứng =))) )

Hết chương 28.
Chương 29 Dạy cho nó một bài học

Mặt tên đầu đinh bị tát sưng vù, dù hắn có giơ tay che gương mặt bị đánh sưng như đầu heo thì cũng vô ích. Cho dù hắn có che chắn như thế nào thì Tần Dương vẫn đánh chuẩn xác được lên khuôn mặt hắn, từng cái một, không nhẹ tay hơn, không lệch phát nào.

Lúc đầu tên đầu đinh cảm thấy rất tức giận, sau đó hắn trở nên oán hận, đến cuối cùng thì cảm xúc hoàn toàn sụp đổ. Trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, là về sau phải tránh thật xa người này, không bao giờ muốn đụng độ hắn nữa!

Tên này chính là một tên ác quỷ!

Tần Dương không có dấu hiệu dừng lại, tên đầu đinh suy sụp quỵ gối, trước hàng trăm con mắt của bàn dân thiên hạ, quỳ trước mặt Tần Dương. Hắn ôm chân Tần Dương, khóc thê thảm cầu xin tha mạng:

- Tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi. Tôi không dám nữa. Tôi sai rồi, tôi sai rồi…

Tần Dương dừng tay, lạnh nhạt nói:

- Về sau cấm mày xuất hiện trên con phố này. Nếu để tao còn gặp lại mày lần nữa, coi chừng tao đánh gãy chân mày!

Tên đầu đinh gật đầu lia lịa:

- Tôi không đến nữa, tôi không bao giờ đến nữa. Tha cho tôi!

Tần Dương liếc mắt nhìn Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Nếu mày muốn báo thù thì cứ tìm Tần Dương, sinh viên năm nhất khoa tiếng Anh.

Ngay cả đầu hắn cũng không dám ngẩng lên, liên tục xin tha.

- Sẽ không báo thù, không báo thù…

Tần Dương thấy hắn bủn rủn như mấy con côn trùng không xương, cáu mày, chán ghét lên tiếng:

- Cút!

Tên đầu đinh như được đại xá khai ân, vội chạy trối chết, hai tên đàn em theo sau hắn mang theo gương mặt trắng bệch co giò lên chạy. Tần Dương xoay người, bắt gặp bộ dạng mắt chữ O mồm chữ A của Hàn Thanh Thanh và Nhạc vũ Hân đang nhìn mình, hắn hơi xấu hổ.

Chắc bị mình dọa sợ rồi.

Tần Dương khẽ xoa mũi, đang định lên tiếng thì nam sinh bên cạnh đã vội vàng đứng lên, nét mặt phấn khích, hét lớn:

- Đánh hay lắm!

Ngay sau tiếng hét của nam sinh nọ vang lên, cửa tiệm đang yên ắng dần trở nên náo nhiệt. Đám đông ầm ĩ, tiếng nói ồn ào vang lên ngày một to.

- Lợi hại!

- Cậu bạn này, cậu thật sự quá giỏi, có bạn gái chưa?

- Mấy tên này vẫn luôn tác oai tác quái ở đây, cuối cùng cũng có ngày bị thu phục. Người anh em, cảm ơn cậu!

- Người anh em này, cậu thật con mẹ nó đẹp trai!

- Cậu quá đỉnh luôn!

Tần Dương hơi sững sờ, ngay sau đó thả lỏng tâm trạng. Xem ra mấy tên này khiến người khác cực kỳ ghét bỏ, như lũ chuột chạy trên đường cái vậy, ai trông thấy cũng muốn đuổi đánh. Lần này mình ra tay cũng coi như giúp được mọi người hả dạ một phen.

Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân cũng quay đầu lại nhìn, trông thấy đám đông đang vui mừng, trên gương mặt xinh đẹp hơi lộ ra vẻ tự hào. Lần này Tần Dương đột ngột động thủ quả thực đã dọa hai người bọn họ một phen, nhưng bị dọa sợ thì ít mà ngạc nhiên vì thái độ quả quyết và mạnh mẽ của Tần Dương thì nhiều.

Trước sự tung hô của đám đông, Tần Dương vẫn điềm nhiên như cũ, gương mặt khẽ mỉm cười, hướng tay về phía đám đông vẫy vẫy, ngay lập tức lại được đám đông tung hô một tràng.

Tần Dương không bận tâm đến bọn họ, đi đến trước mặt hai người Hàn Thanh Thanh, cười nói:

- Chúng ta đi thôi.

Ánh mắt Hàn Thanh Thanh sáng lấp lánh, bờ mi dài khẽ rung rung, nhếch miệng nói:

- Ừm.

Nhạc Vũ Hân nào có được bình đạm như Hàn Thanh Thanh. Cô phấn khích hỏi:

- Tần Dương à, sao cậu đánh nhau giỏi thế, bạt tai quá chính xác luôn. Tôi thấy tên kia trốn cũng không trốn được, mặt mũi bị đánh sưng cả lên….

Tần Dương cười cười, trả lời qua loa:

- Đánh nhau thôi mà, cứ đánh nhiều là tự nhiên có kinh nghiệm.

Hàn Thanh Thanh đứng hình,, trong đôi mắt xinh đẹp xuất hiện vô vàn sự hiếu kỳ:

- Trước đây cậu thường đánh nhau lắm à?

Thường đánh nhau lắm à?

Khi còn hoạt động trong Long Tổ thường xuyên cùng người khác vật lộn giữa sống và chết, như vậy có được tính không?

- Coi như vậy đi. Thường là người khác đụng độ với tôi trước, còn tôi thì không bao giờ chủ động gây sự với ai. Tôi từng luyện chiến đấu một thời gian, nên xét về phương diện đánh nhau thì lợi hại hơn người thường một chút.

Tần Dương trả lời tránh ý chính trong câu hỏi của Hàn Thanh Thanh, đồng thời cũng cho mình một lý do. Theo chân sư phụ học tập, sau đó hoạt động trong Long Tổ, cứ xem như luyện tập chiến đấu đi.

Hàn Thanh Thanh vỡ lẽ:

- Chẳng trách cậu giỏi như vậy. Mấy người kia gặp phải cậu cứ như không có chút sức chịu đựng nào.

Nhạc Vũ Hân chớp chớp mắt, cười hì hì:

- Phải đấy, quá lợi hại luôn. Sau này ai là bạn gái của cậu thì cực kỳ có cảm giác an toàn luôn, chẳng phải sợ gặp phải bọn lưu manh trộm cướp gì. Chắc chắn cậu có thể bảo vệ được cô ấy.

Trong lúc nói ra câu đó, Nhạc Vũ Hân còn không quên đưa mắt nhìn Hàn Thanh Thanh bên cạnh, ẩn ý trong ánh mắt không cần nói cũng hiểu.

Đương nhiên Hàn Thanh Thanh hiểu được ẩn ý của Nhạc Vũ Hân, nhưng cô không hề phản bác, chỉ có đôi lông mi dài khẽ rung rung, rũ mắt nhìn xuống.

Thấy dáng vẻ đó của Hàn Thanh Thanh, Nhạc Vũ Hân đắc ý nhướn mày nhìn Tần Dương, biểu cảm như muốn nói “Cậu xem, tôi không hề ăn không của cậu đâu nhé. Tôi đang giúp cậu đấy”.

Nhạc Vũ Hân nhiệt tình như vậy khiến Tần Dương chỉ biết cười khổ.

Thật sự tôi không có ý định theo đuổi Hàn Thanh Thanh…..

Tôi mời cậu ấy ăn cơm thật sự chỉ vì muốn cảm ơn cậu ấy giúp đỡ tôi học tiếng Anh thôi…

Bạn học Nhạc Vũ Hân à, cậu nghĩ nhiều quá rồi….

Ba người chậm rãi quay về trường, đã gần một rưỡi chiều. Nhạc Vũ Hân biết Hàn Thanh Thanh muốn dạy phụ đạo cho Tần Dương nên chủ động cười khì, nói:

- Vậy tôi về trước đây, không làm phiền hai cậu học hành chăm chỉ nữa. Tần Dương, cảm ơn bữa trưa nay của cậu.

Tần Dương cười nói:

- Đừng khách sáo, lần sau chúng ta lại tụ tập.

Sau khi Nhạc Vũ Hân đi, Hàn Thanh Thanh nhìn quanh mấy bộ bàn ghế đá dưới bóng cây, nhẹ giọng nói:

- Ngồi trong phòng học tự học không tiện lắm, sẽ ảnh hưởng đến người khác. Chúng ta tìm một chỗ gần đây, tôi giảng bài cho cậu.

Tần Dương hảo sảng đáp:

- Được.

…..

Cạnh trường Trung Hải, taijkhu nhà cho thuê Cảnh Hoa.

Trong phòng khách đặt một bàn mạt chược, vài thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang hút thuốc. Trên ghế sô pha bên cạnh, Hà Bưu tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên bàn trà, ôm trong lòng một cô gái tóc màu nâu đỏ, khoảng mười tám mười chín tuổi, đang xem một bộ phim đấu sung vô cùng khốc liệt.

Chuông cửa vang lên, có người mở cửa, tên đầu đinh mặt sưng như đầu heo bước vào.

- Ôi đệch. Triệu Bình, mày bị sao đấy, bị người ta đánh à?

Hà Bưu cũng đứng dậy, quan sát vết thương trên mặt Triệu Bình.

- Ai đánh mày?

Triệu Bình oán giận:

- Trên phố bị một tên sinh viên năm nhất đánh. Sau khi em nói ra tên anh Bưu, nó càng ra tay mạnh hơn, nói rằng ghét nhất bọn lưu manh như chúng ta….

Ánh mắt Hà Bưu trở nên hung tàn.

- Mày nói thật không?

Triệu Bình căm tức nói:

- Thật. Lúc đó tất cả mọi người trên phố đều nghe thấy, nó trâng tráo nói nếu không phục cứ đến khoa tiếng Anh năm nhất tìm nó….

- Đệch mợ, chán sống rồi à!

Hà Bưu đập mạnh xuống bàn, sau đó đứng lên, nét mặt hung tợn:

- Đám tân sinh viên năm nay đúng là ăn gan hùm mật gấu. Chương Lang, mày tìm thêm vài đứa thủ hạ. Triệu Bình, mày đi theo nhận diện. Tối nay đi tìm tên đó, dạy cho nó một bài học.

Hết chương 29.
Chương 30 Tình yêu như bão tố

Tần Dương ôm sách trong tay, vừa đi vừa luyện nghe tiếng Anh, quay về kí túc.

Hàn Thanh Thanh không hổ danh người đứng đầu, phương pháp học tiếng Anh rất khoa học, vỏn vẹn chỉ trong hai tiếng đồng hổ, Hàn Thanh Thanh không chỉ giải đáp được một số câu hỏi hóc búa Tần Dương gặp phải, mà còn dạy hắn phương pháp học tiếng Anh của mình.

Tuy rằng còn rất nhiều chỗ Tần Dương tạm thời chưa thể hiểu hết được, nhưng vẫn cảm thấy có ích cho mình rất nhiều. Hắn tin rằng chỉ cầ áp dụng phương pháp học tiếng Anh của Hàn Thanh Thanh chắc chắn đủ để hắn học ít được nhiều.

Tần Dương vừa bước vào phòng, Hà Thiên Phong đang nằm trên giường lập tức bật dậy, he he cười đểu. Lâm Trúc và Tôn Hiểu Đông đang ngồi trước màn hình máy tính cũng quay đầu lại, nở nụ cười khó hiểu.

Tần Dương biết mấy người bọn họ đang cười điều gì, đành nói.

- Cười cái gì. Các cậu cũng nghe thấy tôi và Hàn Thanh Thanh nói gì rồi đấy...

Tôn Hiểu Đông he he cười nói.

- Nghe thấy rồi. Chính vì nghe thấy nên lại càng khâm phục cậu.

Lâm Trúc gật đầu lia lịa, giơ ngón cái về phía Tần Dương, vẻ mặt sùng bái.

Tần Dương quay đầu nhìn Hà Thiên Phong, chưa kịp nói gì đã bị Hà Thiên Phong đột ngột giơ tay chặn lại.

- Cậu đừng nói gì cả!

Hà Thiên Phong lập tức đổ người xuống giường, giang tay giang chân ngửa đầu hét lớn.

- Trời sinh Du cớ sao còn sinh Lượng! Ông trời ngược đãi tôi!

Tần Dương bị hắn chọc cười, mở miệng giải thích.

- Tôi và Hàn Thanh Thanh hoàn toàn trong sáng. Tôi cũng chưa bao giờ muốn theo đuổi cô ấy...

Hà Thiên Phong thở dài, lại bỏ dậy.

- Cuối cùng tôi cũng hiểu mấy câu lần trước cậu với tôi nghĩa là gì. Tôi theo đuổi cô ấy, cô ấy lảng tránh tôi. Cậu không muốn theo đuổi cô ấy, cô ấy lại tự động đến gần….Đây chính là điếc không sợ súng!

Tần Dương cười nói.

- Sao, nản rồi à?

Hà Thiên Phong miễn cưỡng nói.

- Biết thời thế mới là đấng anh hào. Ngay cả trên lớp người ta cũng không muốn ngồi cạnh tôi, tôi hà tất phải cố đấm ăn xôi, rất mất thể diện!

Tần Dương thấy Hà Thiên Phong có vẻ ủ rũ, đang định động viên vài câu thì Hà Thiên Phong đã vội xua tay, bày ra vẻ mặt tiểu nhân nói.

- Lão đại này, tôi thấy cô ấy cũng có ý với cậu, hay là cậu tán đổ cô ấy về làm chị dâu đi?

Tần Dương choáng váng.

- Thôi dẹp. Không phải cậu muốn theo đuổi người ta à? Cậu lật mặt có nhanh quá không?

Hà Thiên Phong lại he he cười:

- Đàn ông đàn ang sợ gì không có vợ. Người đẹp trong trường từ trước tới giờ đâu có thiếu, nhan nhản như rừng cây xanh tốt, việc gì tôi phải tự treo cổ trên một thân cây, đúng không?

Tần Dương cạn lời. Cái tên này có phải muốn sáng mắt ra mới chịu?

Tôn Hiểu Đông cũng cười nói:

- Đúng! Đằng nào thì nước phù sa cũng không chảy ra ruộng ngoài. Nếu Hàn Thanh Thanh người ta đã có tình ý với Lão Đại thì cậu cứ theo đuổi cô ấy, khiến cô ấy thành chị dâu tụi này đi. Tụi này cũng mát mặt.

Lâm Trúc ngồi trước màn hình máy tính cười khì khì, giơ cả hai tay.

- Hoàn toàn đồng ý!

Tần Dương cười khổ.

- Mấy cậu làm cái mẹ gì vậy? Tôi chỉ học Tiếng Anh với cô ta mà thôi, nào có ý định theo đuổi.

Hà Thiên Phong tò mò hỏi.

- Chẳng lẽ Hàn Thanh Thanh không đẹp?

Tần Dương sững sờ.

- Đương nhiên đẹp. Tôi có mù đâu.

Hà Thiên Phong tiếp tục hỏi dồn.

- Hay là tính cách cô ấy không tốt?

Về cơ bản Tần Dương đã hiểu ý Hà Thiên Phong muốn nói gì, hắn lắc đầu:

- Rất tốt. Nhưng chẳng lẽ cô gái nào cứ xinh xắn, tính cách tốt thì tôi liền muốn theo đuổi à?

Hà Thiên phong chợt lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

- Lão đại, cậu đừng có nói với tôi thật ra cậu chỉ thích đàn ông....

- Khốn nạn!

Tần Dương vừa cười vừa chửi.

- Đương nhiên tôi thích phụ nữ. Chỉ là tạm thời không có ý định yêu đương, có lẽ sau này sẽ nghĩ đến, nhưng hiện tại thì không.

Những lời hắn nói đều là thật lòng thật dạ. Mấy năm nay hắn sống trong cảnh mưa bom bão đạn, cuộc sống không ngày nào nhẹ nhõm. Nay quay về với môi trường học đường, cuộc sống trôi qua trong an nhàn thoải mái như thế này quả thực với Tần Dương là một kiểu hưởng thụ. Hắn vẫn muốn hưởng thụ cuộc sống đơn giản và thoải mái này thêm một thời gian nữa, còn về chuyện yêu đương, điều này không nằm trong dự định của hắn.

Hà Thiên Phong lắc đầu, vẻ mặt đau buồn.

- Ông trời thật biết trêu người. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Tần Dương thấy Hà Thiên Phong như vậy không nhịn được cười phá lên. Cái tên này quả thực rất có tài tấu hài.

Lâm Trúc khẽ đẩy gọng kính, khì khì cười nói.

- Lão đại, tuy rằng tạm thời cậu không muốn yêu đương nhưng mà tình yêu ấy à, cũng giống như bão tố vậy, nói đến là đến, có tránh cũng không kịp.

Hà Thiên Phong gật gù tán thành:

- Lão tứ nói rất đúng. Cứ coi như bây giờ cậu không muốn yêu đương đi, vậy tôi hỏi cậu, nếu như Hàn Thanh Thanh lỡ thích cậu mất rồi thì cậu có tiếp nhận tình cảm của người ta không?

Tần Dương sờ mũi, thoáng do dự:

- Chắc sẽ không có chuyện này đâu?

Hà Thiên Phong cười gian xảo.

- Tình yêu chính là như vậy đấy, liệu ai có thể nói rõ ràng? Ai quy định người này nhất định phải thích người kia, người kia không được đem lòng nhớ thương người nọ? Tôi chỉ giả dụ như vậy thôi, cậu cứ đưa ra một đáp án giả định đi.

Tần Dương đặt tay lên tim tự hỏi, qua một hồi lâu hắn mới đáp lại, có vẻ không chắc chắn:

- Có lẽ tôi sẽ nhận.

Hàn Thanh Thanh có đẹp không?

Đẹp!

Hàn Thanh Thanh có điểm nào không tốt ư?

Không hề!

Học hành giỏi giang, người lại xinh đẹp, hơn nữa cũng rất nhiệt tình, chưa từng thấy cô ấy có khuyết điểm gì, trừ khi trong lòng đã có người khác hoặc bản thân là một gay chính hiệu không thích phụ nữ, không thì ai có thể từ chối một cô gái như vậy?.

Tuy Tần Dương đã nói hiện tại không có ý định theo đuổi cô ấy, không muốn chuốc thêm phiền phức, nhưng nếu như một cô gái như Hàn Thanh Thanh đem lòng yêu thương hắn, bày tỏ với hắn, vậy thì Tần Dương cũng chẳng có lý do gì cự tuyệt cả.

Hà Thiên Phong búng tay một cái, phấn khích nói:

- Đúng thế còn gì! Điều này cho thấy sức quyến rũ của cậu, khiến cô ấy một lòng một dạ với cậu, khiến hoa khôi phải chủ động tỏ tình với cậu, nghĩ thôi cũng thấy thực mong chờ.

Tần Dương nhìn Hà Thiên Phong như nhìn một tên ngớ ngẩn:

- Cậu đi ngủ được rồi đấy, nhớ gối đầu cao hơn một chút, biết đâu sẽ thấy trong mơ.

Hà Thiên Phong vẫn he he nụ cười gian xảo:

- Tôi đang nói đến cậu cơ mà, sao cậu lại nhụt chí như thế. Đàn ông ấy mà, phải biến những thách thức không thể thực hiện thành những điều có thể làm được. Vậy mới siêu.

Tần Dương khẽ cười, nói.

- Tôi vừa không phải con nhà giàu vừa không phải con nhà cán bộ, nhan sắc tạm được, nhưng càng không phải kiểu đẹp trai ngời ngời hoa gặp hoa nở người gặp người yêu. Tuy cũng có chút tự tin vào bản thân, nhưng nếu quá tự tin, thì chính là kiêu ngạo.

Hà Thiên Phong giơ ngón giữa về phía Tần Dương, phỉ báng:

- Cậu không thể ngừng cái tính khiêm tốn được à? Phách lối một chút sẽ chết chắc? Quá nhàm chán!

Tần Dương cười lớn, đi đến ghế của mình ngồi xuống.

- Cậu ấy hả, đừng bận tâm đến tôi nữa, tự lo cho mình đi!

Hà Thiên Phong vô cùng tự tin:

- Yên tâm đi, giờ tôi ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại lập tức quên béng Hàn Thanh Thanh, tôi sẽ lại tràn trề năng lượng bắt đầu tìm kiếm mùa xuân của mình!

Tần Dương bật ngón cái:

- Cậu quá siêu!

Hà Thiên Phong khịt mũi:

- Lão đại, dù cậu có nói gì đi nữa thì giả dụ như Hàn Thanh Thanh bị người khác theo đuổi, kể cả cô ấy có không thích tôi, thì tôi vẫn sẽ rất vô cùng cực kỳ bất mãn.

Tần Dương cười khổ.

- Cậu đang trách tôi?

- Vớ vẩn!

Hà Thiên Phong đanh thép phản bác:

- Chính vì cậu thờ ơ nên mới dẫn đến nguy cơ người đẹp rơi vào vòng tay kẻ khác, chẳng lẽ không được có ý kiến với cậu?

Hết chương 30.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK