Từ Tấn trêu chọc một câu: “Cám ơn ta như thế nào?” Rơi vào trong tai Phó Dung, uy lực của nó còn kinh người hơn cả ý nghĩa của nụ cười ôn nhu của Tề Sách.
Ngồi xổm trên cỏ, hai tay Phó Dung đặt trên đầu gối, lúc này nàng không bị khống chế, đem tay phải mò vào trong tay áo tay trái lặng lẽ vuốt một ít da gà trên cổ tay. Nhưng đối diện với đôi mắt loé lên hứng thú như sao sáng, da gà kia còn không lặn xuống mà càng ngày càng nhiều.
Từ Tấn này thật không bình thường, ấn tượng Từ Tấn trong Phó Dung hơn phân nửa là xuất hiện vào buổi tối với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lặng lẽ ít nói. Trước đây không bao giờ nhìn thẳng nàng, nhưng mà đời này nàng và Từ Tấn mới gặp nhau có 2 lần, lời nói mà Từ Tấn nói với nàng nhiều hơn so với một năm sống chung ở đời trước.
“ Vì sao dân nữ phải tạ ơn Vương gia?” Phó Dung rũ mắt xuống, thật sự cần lời giải thích: “ Trước hết nói chuyện Vương gia ẩn thân, Vương gia vì an nguy của mình muốn giết huynh muội dân nữ diệt khẩu, Vương gia lưu tính mạng chúng tôi, chúng tôi nên cảm kích Vương gia sao? Nhưng huynh muội chúng tôi lên núi để du ngoạn vô duyên cô cớ bị tai hoạ bất ngờ, Vương gia thật sự giết chúng tôi thì có khác gì phường trộm cướp.”
Nói xong lấy can đảm quan sát sắc mặt Từ Tấn. Bản năng nói cho nàng biết Từ Tấn không muốn giết người, hiện tại Phó Dung không hiểu tại sao Từ Tấn đánh ngất ca ca lại gọi nàng tới nói chuyện. Hắn có thể đánh nàng ngất xỉu sau đó bỏ đi. Nếu đổi lại là nàng, thà rằng nàng lặng lẽ trốn đi cũng không thể tin tưởng cam đoan của tiểu cô nương, cho dù Từ Tấn lấy thân phận Vương gia để có lý do tin tưởng nàng không dám tiết lộ ra ngoài.
Sợ nàng sau khi xuống núi nói cho phụ thân biết, tiết lộ hành tung của hắn? Nếu thật sự sợ như vậy, sao lại không trốn đi hoặc dứt khoát giết bọn họ? Càng nghĩ càng không đúng ở chỗ nào. Từ Tấn thoạt nhìn không phải người thiện lương hay mềm lòng.
Từ Tấn cười, biết nàng thông minh còn không biết nàng lớn gan, dám cùng một Vương gia nói lý lẽ.
Thấy ánh mắt nàng khiếp sợ có chút ý hối hận, Từ Tấn bày ra bộ dáng rộng lượng: “ Ngươi nói cũng có chút đạo lý, nhưng ta đã nói lời công bằng giúp lệnh tôn ngươi cũng nên cảm tạ ta chứ!”
Kinh ngạc vì nam nhân này không trách, lại bởi vì Từ Tấn dung túng nên lá gan càng lớn, Phó Dung châm chọc nói: “ Khi đó Vương gia thân là khâm sai, điều tra rõ chân tướng là trách nhiệm của Vương gia, dân nữ tin tưởng Vương gia là người không lấy việc công làm việc tư, mới đáp ứng sau khi hồi kinh mới thân phụ thân ta nói lời công bình, đã điều tra rõ cha ta là quan chính trực thanh liêm, như thế là Vương gia đã làm hết trách nhiệm của mình, vì sao muốn dân nữ cảm ơn?”
Vừa vỗ mông ngựa vừa không cho Từ Tấn cơ hội giải thích, Từ Tấn cười thật lòng, chỉ cảm thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng thật thú vị, hắn nghiêng nửa người về phía trước nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng: “ Theo ý của ngươi, ta đánh ngất ca ca của ngươi, cưỡng ép kêu ngươi qua đây hỏi chuyện là có lỗi với ngươi đúng không?”
Một câu ngắn ngủi, hắn càng nói âm thanh càng thấp, thanh âm của hắn thật là dễ nghe, nói đến sau cùng còn kèm theo một chút mê hoặc. Phó Dung khiếp sợ nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân đang đến gần quá mức. Khoé miệng của hắn vì cười nên khẽ nhếch lên, đôi mắt sáng ngời bình tĩnh như nước, dưới đó phảng phất có sóng ngầm đang chuyển động chỉ chờ nàng rơi vào. Phó Dung quen thuộc ánh mắt này, kiếp trước đến nhà cũ ở kinh thành, cháu nhà mẹ đẻ của tam phu nhân ở trong hoa viên gặp qua nàng, liền nói chuyện đùa giỡn, đối phương cũng là quý công tử, thủ đoạn đùa giỡn người cũng rất phong nhã. Bây giờ ánh mắt Từ Tấn cùng một dạng với người nọ, chẳng qua là mờ mịt hơn người nọ.
Trong đầu toát ra một ý niệm không có khả năng. Chẳng lẽ Từ Tấn coi trọng nàng, cho nên khi nàng đi tới thân hình của hắn không ẩn nấp triệt để, dẫn đến những chuyện kế tiếp? Phó Dung tự tin vào dung mạo của mình, nếu là nam nhân khác nàng tuyệt đối sẽ không hoài nghi ý nghĩ này, chỉ là Từ Tấn sẽ coi trọng nàng sao? Kiếp trước hắn cũng không…
Không đúng, kiếp trước nàng là người hoà ly, không có thân trong sạch, thân phận của Từ Tấn chướng mắt nàng cũng là bình thường, chỉ là thiếp thất dùng để ngủ. Trước mắt nàng là nữ nhi trong sạch của quan tứ phẩm lại xinh đẹp, Từ Tấn có lý do gì mà không thích nàng? Kiếp trước hắn không để ý người bên ngoài chỉ trích thu nàng, không phải bởi vì dung mạo của nàng hay sao?
Trong lòng không rõ tư vị gì, bản năng thúc dục nàng xác nhận lại. Phó Dung quay đầu nhìn nhanh Từ Tấn: “ Dân nữ kêu Vương gia bồi tội thì Vương gia sẽ bồi tội sao?”
Đối phó nam nhân thế nào, Phó Dung đều luôn thuận buồm xuôi gió, Từ Tấn nhìn đến sửng sốt. tiểu cô nương cười mặt hoa đỏ ửng, lông mi thật dài vì bất an mà rung động, đôi môi đầy đặn khẽ nhếch thái độ xấu hổ 10 phần.
Đây là từ nội tâm muốn nghe hắn bồi tội, hay là đang… câu dẫn hắn? Hắn thích bộ dáng nàng lúc nãy, nàng bây giờ lại phù hợp tâm ý của hắn. Có một số việc không cần thiết phải học, cho dù chưa từng dỗ dành ai, Từ Tấn cũng biết hiện tại nên đáp lại như thế nào. Hắn lặng lẽ nắm chặt tay, khàn giọng hỏi nàng: “ Nếu Phó cô nương cảm thấy ta làm chuyện bất công, ta đương nhiên sẽ bồi tội, không biết Phó cô nương muốn ta làm như thế nào?”
“ Ta, ta chỉ thuận miệng nói, Vương gia không cần coi là thật.” Phó Dung vội vàng khẽ giọng từ chối, cúi đầu giả bộ xấu hổ, trong lòng thì vui mừng, Từ Tấn thật sự coi trọng nàng. Lúc trước khi nàng vừa mới tiến vào Túc vương phủ từng thử lấy lòng nam nhân lại bị mặt lạnh răn dạy, khinh thường nhìn nàng, khinh thường nói chuyện cùng nàng. Chỉ vào buổi tối nam nhân muốn nàng, mới ôn nhu một chút, bây giờ hắn coi trọng nàng, hắn cùng một dạng với nam nhân khác, biết ý mà dỗ nàng.
Dưới đáy lòng giống như có khối đá nặng nề, đột nhiên được nhấc đi, Phó Dung trước đó chưa từng thoải mái như vậy. Túc vương Từ Tấn cũng không hơn được gì, lúc Từ Tấn lần nữa kiên trì muốn bồi tội thì Phó Dung đột nhiên ngẩng đầu cười giảo hoạt với hắn: “ Nếu Vương gia thành tâm bồi tội, vậy nhờ Vương gia hiện tại cho ta về bên người ca ca đi, Vương gia yên tâm khi ca ca tỉnh lại ta biết nói như thế nào mà, bảo đảm ca ca sẽ không nghi ngờ. Chỉ là núi Tê Hà không phải là chỗ ở lâu, Vương gia nên nhanh chóng rời đi đi.”
Nam nhân từng đối với nàng khinh thường bây giờ xem trọng nàng, Phó Dung có một loại khoái cảm đã trả được thù. Nhưng cái này cũng không tỏ vẻ nàng nguyện ý cùng một chỗ với Từ Tấn, không nói đến kiếp trước hắn khinh thường, hắn biết rõ nàng không thích còn cưỡng ép gỡ hoa điền xuống cho hắn xem. Hắn như vậy Phó Dung càng không muốn có liên quan gì đến Từ Tấn.
Nàng thỉnh cầu rời đi, ôn nhu trong mắt Từ Tấn chuyển sang lạnh lùng giống như thời tiết mùa xuân hoa nở đột nhiên có một trận mưa tới, phá hỏng hưng trí ngắm hoa của hắn. Nàng không muốn ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút sao? Tại sao nàng không hỏi thăm địa vị Vương gia của hắn? Khang vương lớn hơn hắn 3 tuổi, lão ngũ nhỏ hơn hắn 3 tuổi, nàng đối với các hoàng tử phải có vài phần hiểu biết, liền có thể đoán hắn là Vương gia nào. Nếu thất hoàng thúc lớn hơn hắn một tuổi, nàng không từng đi qua kinh thành, căn bản không có thể phân biệt được.
Vẫn là chỉ cần Vương gia, Túc vương hay An vương hình như ai cũng như nhau? Nghĩ tới chuyện nàng nhìn trúng An vương trước, trong lòng Từ Tấn không vui, thấy nàng cười nghịch ngợm mới không lạnh mặt miễn doạ tới nàng, miễn kiếm củi 3 năm thiêu trong một giờ.
Không muốn thả nàng đi, nhưng hắn không có lý do gì… Vừa nảy ra ý niệm, thì từ xa đã truyền đến tiếng tiểu cô nương thanh thuý, Từ Tấn liền hướng Phó Dung giơ tay làm ám hiệu, lặng lẽ ngồi thẳng lên. Bóng cây lắc lư, mơ hồ nhìn thấy nam tử mặc áo bào xanh bên cạnh có một tiểu cô nương nhỏ nhắn đi về phía bên này, Từ Tấn nhíu mi khi nhìn rõ bộ dáng của thiếu niên.
Khoé miệng không khỏi vểnh vểnh lên “ Từ Yến” hắn tới là trùng hợp hay là cố ý “ tình cờ gặp được” nàng? Sợ là lúc gặp tại Trúc Lâm tự nên trong lòng đã vấn vương? Nhìn lại Phó Dung, thấy nàng cũng muốn ngước cổ nhìn, trong lòng Từ Tấn liền muốn bốc hoả, đưa tay đem người kéo vào trong lòng thuận thế đè người xuống đất, trước khi Phó Dung kinh hô đã che miệng nàng lại “ Có người tới đừng lên tiếng.” Phó Dung chưa hoàn hồn, ngực còn đập dồn dập phập phồng, trong chốc lát liền bình phục khẽ gật đầu một cái.
Nàng nghe được giọng nói của Từ Tịch, là thanh âm mà nàng ghét nhất, nàng ngẩng đầu chỉ muốn nhìn thử xem Từ Tịch đến cùng ai, Từ Yến sao? Nàng nghiêng tai lắng nghe, trong mắt Từ Tấn thì biểu hiện này của nàng chính là khẩn trương, sợ hãi, nên đến gần bên tai nàng nói nhỏ: “ Không cần sợ, địa phương nơi này bí ẩn chỉ cần ngươi và ta không động thì bọn họ sẽ không phát hiện được.”
Hô hấp ấm áp phun vào trong tai nàng, Phó Dung không khỏi rụt cổ lại, âm thầm khinh thường, không phát hiện được hắn như vậy mà bị nàng nhìn thấy được? Nga, cũng không phải lúc nãy Từ Tân ngồi, bây giờ hắn… đè trên người nàng gần sát không có khẽ hở.
Đột nhiên phát giác tư thế của hai người hiện giờ, Phó Dung có chút không được tự nhiên, phát hiện nam nhân không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng trong mắt có khát vọng đang cố đè nén.
Phó Dung không muốn cùng Từ Tấn đối mặt, chuyển mắt nhìn nơi khác. Nàng nghiêng đầu lộ ra cần cổ trắng như tuyết, ánh mắt Từ Tấn lưu luyến trên gương mặt cùng chiếc cổ ửng hồng của nàng, tư thế này khó tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Từ Tấn không có nữ nhân khác, không biết nữ nhân khác ở trên giường có biểu hiện gì, chỉ biết nàng nũng nịu mềm mại, hắn hơi dùng lực một chút nàng liền kêu đau, thanh âm đáng yêu mềm mại như vậy, hắn chỉ muốn phá trời diệt đất muốn nghe thấy nàng kêu lên, không dám dùng quá sức véo nàng, xoa nắn nàng, chỉ dám dùng sức hướng vào một chỗ.
Hồi ức xa xăm lập tức tràn về, làm cho Từ Tấn miệng đắng lưỡi khô, thân thể cũng có biến hoá. Phó Dung cảm giác được cố nén không lộ ra thần sắc khác thường, chỉ ở trong lòng mắng người. Loại thời điểm này hắn thế nhưng còn có tâm tình này? Ở phương diện này Phó Dung chân chính không phải là tiểu cô nương chưa lấy chồng, đụng vào một chút là đỏ mặt. Phó Dung rất rõ ràng nam nhân không thể chịu đựng được, nếu lúc này nàng đỏ mặt hay sinh khí xô đẩy, hắn sẽ càng xúc động, không bằng giả ngu dù sao lấy tuổi của nàng cùng giáo dưỡng hiện giờ, vốn cũng không biết thứ đó của nam nhân là gì.
Nhưng cái đó của Từ Tấn vốn thô to, nàng cũng không có khả năng giả bộ không phát hiện, ngược lại làm cho người hoài nghi. Đang suy nghĩ, Phó Dung khẩn trương hỏi nam nhân nằm trên có khuôn mặt tuấn tú đang ửng đỏ: “ Vương gia muốn động thủ?”
“Động thủ?” Từ Tấn nghi ngờ nhìn nàng, lửa trong lòng lui đi một ít. Phó Dung có chút uỷ khuất thanh âm nhẹ nhàng nói: “ Vương gia là dùng chuỷ thủ đúng không? Cấn đến ta.”
“ Chuỷ thủ? Ở đâu có chuỷ…” Từ Tấn ngẩn người mới phát hiện kịp ý nàng là gì, nhất thời nhiệt huyết dâng lên muốn làm chút gì đó. Khi nhìn vào ánh mắt trong veo như nước của tiểu cô nương, nhớ tới nàng mới 13 tuổi đơn thuần đến nỗi ngay cả cái đó cũng không biết, làm cho hắn có cảm giác phạm tội. Nhưng nơi đó cũng không phải hắn muốn thu liền thu, đành phải nhắm mắt dỗ nàng: “ Bọn họ ở gần, động tác của ta không tiện, ngươi nhịn một chút trước, có vỏ đao nó sẽ không đả thương ngươi.”
Phó Dung hiểu chuyện chớp chớp mắt, sau đó nhắm lại. Hai tay đặt ở bên người phải nắm chặt cỏ mới không cười ra tiếng. Có tâm nhưng không có gan làm, còn giả bộ đứng đắn, nàng yên tâm rất nhiều nhưng lại bắt đầu lo lắng. Tình hình như vậy bị huynh muội Từ Yến gặp được, nàng liền xong đời, không biết Hứa gia có thể ra tay hay không ….
Đất trũng phía trước là vị trí lúc trước của huynh muội Phó Dung, Từ Tịch gắt gao kéo tay huynh trưởng, phồng miệng oán trách: “ Ca ca, muội thấy táo ở đây bị hái gần hết rồi, huynh tuỳ tiện chọn một cây hái đi, hái xong sớm một chút để về sớm, nơi này có sâu bọ làm muội sợ.”
Từ Yến sờ đầu nàng nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện huynh muội Phó gia, lại nhìn xung quanh không thấy cây táo cuối rừng, giơ ngón tay chỉ phía đông: “ Chúng ta qua kia xem, huynh thấy táo bên kia đỏ hơn chút.” Vì nàng mà đến, đi khắp nơi mà không thấy được, hắn không cam lòng.
“ Nhưng muội đi không được!” Từ Tịch ôm eo hắn đùa giỡn nói: “ Sáng sớm dụ muội lên núi hái táo, đến nơi mà không hái, muội không đi nữa, ca ca huynh đưa muội về nhà đi, sau đó rồi quay lại đây.”
Từ Yến còn muốn khuyên bảo muội muội, Từ Tịch dứt khoát dụi mắt giả khóc, Từ Yến không còn cách nào đành phải kéo người đi trở về: "Được, được, được, chúng ta không hái nữa, ca ca mang muội về nhà.”
Nàng đang ở Tín Đều, về sau còn có cơ hội gặp mặt. Từ Tịch nín khóc bật cười, buông cánh tay hắn nói: “ Ca ca ngồi xuống, muội muốn huynh cõng muội xuống núi.”
Từ Yến bất đắc dĩ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng nhìn về phía cánh rừng ngồi xổm xuống. Hai huynh muội dần đi xa, trong rừng trống trải chỉ còn tiếng cười thanh thuý thoả mãn của Từ Tịch, vang vang trong gió.
Từ Tấn đưa mắt nhìn thấy khoé miệng Vương phi tương lai của hắn, cười nhẹ như có như không như là châm chọc, vừa giống như tự giễu.