Túc vương đại hôn đã định ngày tốt, cuối tháng 7 nạp Cát hạ sính, trước Trung Thu chính thức thành hôn.
Tính toán đâu ra đấy, thời gian thiếu nữ khuê các của Phó Dung cũng chỉ còn bốn tháng.
Trong bốn tháng này, còn có vô số sự tình vụn vặt chờ nàng làm. Không nói đến việc xem sổ sách học quản gia, chính là tùy thời làm trang phục mới, Phó Dung bình thường làm loại việc này đều thấy vui mừng, nhưng làm quần áo nhiều đến mức nàng phải đứng nửa ngày cho thợ may đo kích cỡ thì cũng sẽ phiền chán.
Phó Dung chỉ là thân thể mệt, Kiều thị thì lại muốn đi qua chính viện cùng Lâm thị, lão thái thái thương lượng chuẩn bị tiệc mời, lại còn muốn bận tâm giáo nữ nhi.
Nàng cũng không biết nữ nhi đời trước đã gả hai lần, cũng không biết nữ nhi sớm đem những dặn dò về đạo làm thê thiếp đều nhớ thuộc làu, bởi vậy vừa được nhàn rỗi liền đến gần bên người Phó Dung, từng chút từng chút một dạy nàng đạo chung sống cùng trượng phu sau khi kết hôn. Rể của tam nữ là vương gia, cùng con rể kia không giống nhau tự nhiên nàng cũng tương ứng mà thay đổi dặn dò.
Nàng trong thời gian ngắn nhắc tới Từ Tấn quá nhiều lần, gần như mỗi câu đều sẽ mang theo Từ Tấn, thế cho nên Đoàn Đoàn học được kêu hai chữ "Nùng Nùng" sau đó một ngày này hai mẹ con một người nghiêm túc nói, một người giả vờ dụng tâm nghe thì Đoàn Đoàn đột nhiên vỗ cánh hô tiếng "Vương gia".
Kiều thị cùng Phó Dung đều ngây ngẩn, nhất tề quay đầu nhìn về phía lồng chim bên trong cái quả cầu mầu xanh.
"Vương gia!"
Đoàn Đoàn từ trên nhánh cây nhảy xuống dưới, dọc theo lồng chim chuyển một vòng, cái đầu nhỏ hất lên: "Vương gia! Nùng Nùng! Nghe lời!"
Kiều thị trố mắt.
Phó Dung cao hứng sủng vật càng ngày càng thông minh, lại không nhịn được phì cười, nhân cơ hội làm nũng khuyên mẫu thân: "Nương ngươi mau ngừng nói, ngươi nghe xem, cả Đoàn Đoàn đều nhớ kỹ, ta có thể không nhớ được sao? Ngươi lại nói tiếp, Đoàn Đoàn đều học được, tương lai tới bên kia cũng nói lung tung, bị vương gia nghe được còn không chê cười nhà chúng ta a?"
Kiều thị buồn bực, nàng thật sự nói rất nhiều lần sao?
Bất luận như thế nào, kiêng kị con vẹt nhỏ này sắp muốn thành tinh, Kiều thị cuối cùng cũng thu liễm chút.
Lỗ tai rốt cuộc thanh tĩnh, Phó Dung thanh thản ổn định ở trong phòng thêu đồ cưới.
Hôn sự phía trước thật bất ngờ, luôn nghĩ gả An vương, nỗ lực cuối cùng được An vương đáp lại, tâm vừa buông xuống, nửa đường đột nhiên đạo thánh chỉ đến đem nàng gả cho người nàng chỉ sợ tránh không kịp, Từ Tấn. Như miếng thịt vịt sắp tới miệng đảo mắt bay mất, mộng đẹp còn chưa làm xong liền bị người đánh thức, Phó Dung khẳng định muốn ảo não, nhưng ảo não có hữu dụng gì?
Thay vì oán trời trách đất rối rắm không ý nghĩa, Phó Dung càng ưa thích nhìn về phía trước.
Nếu có thể chọn lựa thì sẽ tự nhiên muốn tránh né Từ Tấn, vương gia đoản mệnh, không có chọn lựa, nàng chính là lười bận tâm những nguy hiểm trong triều chính kia, vì không muốn làm quả phụ, nàng cũng phải phí một chút tâm. Huống chi Từ Tấn người này, ngoại trừ yêu bá đạo ghen tuông, ngoại trừ bên người nguy hiểm quá nhiều, bản thân hắn còn thật sự không có khuyết điểm quá lớn, bộ dạng tuấn tú, công phu tốt, trong vương phủ thanh thanh bình tĩnh. Còn trưởng bối, kiếp trước Từ Tấn một mình trải qua nhiều năm như vậy, Hoàng Thượng Thục phi đều không nhét người cho hắn, đời này Từ Tấn thành thân , Hoàng Thượng Thục phi có lẽ cũng sẽ không quá nhúng tay vào chuyện vợ chồng bọn họ. Phó Dung cảm thấy, chỉ cần nàng có thể dỗ được Từ Tấn giống như trước đây đối với nàng, gả sang từ nay trở đi liền không có vấn đề lớn.
Có vấn đề cũng không sợ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Phó Dung không tin chính mình không sửa đổi được mệnh.
~Ngày hôm đó Phó Dung thêu xong một đôi bao gối, cổ có chút đau, liền đi tiền viện dắt đệ đệ, một đường đi tìm Phó Tuyên.
"Tuyên Tuyên luyện chữ đâu?" Phó Dung đi thẳng vào, thấy muội muội một thân quần xanh mát lạnh đứng ở trước thư án, một tay để ở bên người một tay cầm bút ngọc lông sói, thần sắc chuyên chú, không khỏi buông nhẹ âm thanh.
Phó Tuyên sớm nghe được tỷ tỷ cùng đệ đệ đi lại, không vội không chậm viết xong một chữ, để bút xuống, đi tới gần Phó Dung thì niết nhẹ giấy phơi khô, tiện tay đặt tới bên cạnh, lại dùng giấy Tuyên Thành đắp lên, lúc này mới quay người nói chuyện với Phó Dung: "Viết xong, chúng ta vào trong viện ngồi đi, trong phòng buồn chán."
Đã là cuối tháng 4, thời tiết chậm rãi nóng lên.
Phó Dung quét mắt nhìn tờ giấy tiểu nha đầu giấu đi, đoán được đó là gả lễ (quà mừng cưới) muội muội chuẩn bị cho nàng. Muội muội thích bút mực, tặng lễ cho người thân cận đều là đưa tranh chữ, đời trước nàng xuất giá, muội muội đưa là một bộ tranh hoa cỏ bốn mùa.
Không có vạch trần nàng, Phó Dung dẫn đệ đệ dời bước đi vào nội viện.
Dưới tàng cây bày ghế mây, hai tỷ muội ngồi kề bên nhau, một mình Quan ca nhi ngồi xổm dưới tàng cây tìm kiến.
"Tỷ tỷ muốn gả sao?" Phó Tuyên đột nhiên hỏi.
Phó Dung kinh ngạc nhìn nàng: "Nghĩ như thế nào hỏi tới cái này ?"
Phó Tuyên nhíu nhíu mày, hồi ức nói: "Vương gia... Ta nhớ chúng ta ở trong nhà Vân Ngọc thấy qua hắn, hắn lạnh như băng, ở chung không tốt." Người lạnh lùng, lại là thân phận cao như vậy, nàng lo lắng tỷ tỷ cùng vương gia không có hứng thú.
Phó Dung cười nắm lấy tay muội muội: "Vậy ngươi đã quên đoan ngọ năm ngoái chúng ta cũng gặp hắn ? Lúc ấy hắn đối với ca ca nhiều khách sáo a, tướng quân phủ lần kia, là Thôi thiếu gia muốn cùng Ngô Bạch Khởi động thủ, chọc giận hắn . Yên tâm đi, phụ mẫu, ca ca đều khen hắn bình dị gần gũi, không có gì phải sợ."
Phó Tuyên ngẫm lại, lời này quả thật có đạo lý.
"Xem hồ ly!" Quan ca nhi đột nhiên ngẩng đầu, mắt đầy chờ mong mà nhìn về phía Tam tỷ tỷ hắn. Tiểu tử trí nhớ tốt, nghe mẫu thân nói Tam tỷ tỷ muốn gả cho người là lúc trước cho hắn nhìn hồ ly kia, về sau chỉ cần có người nhắc tới vương gia, hắn liền hiểu được đó là nói Tam tỷ phu tương lai của hắn đâu.
"Tốt, về sau tỷ tỷ mang Quan ca nhi đi xem hồ ly!" Phó Dung hướng hắn đưa tay, đợi Quan ca nhi đi tới, nàng ôm lấy tiểu nam oa đặt tới trên đùi, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt.
Quan ca nhi cười xinh đẹp, ngồi trên đùi tỷ tỷ hưởng thụ tỷ tỷ ôn nhu, còn không hiểu được gả người chân chính nghĩa là gì.
Buổi chiều sau khi nghỉ trưa, đại thái giám Chiêu Ninh cung tới, nói Thục phi nương nương mời Phó Dung ngày mai tiến cung ngắm hoa.
Thục phi, đó là nàng chuẩn mẹ chồng.
Phó Dung cho rằng có đời trước trải qua, gặp lại những việc thế này nàng sẽ không sợ, nhưng thật sự đối mặt, vẫn là không khống chế được mà khẩn trương.
Có thể hay không, mẹ chồng này cũng không thích nàng?
Kiều thị nhìn ra nữ nhi bất an, buổi tối lại trấn an, còn cố ý để Lan Hương trước đem Đoàn Đoàn mang ra ngoài, lúc này mới ôn nhu nói: "Nùng Nùng đừng sợ, nương cảm thấy trong hoàng cung, quý nhân dù lớn cũng đều là người, làm sự tình gì cũng nói nhân tình. Nghe nói Hoàng Thượng thực sủng nương nương, vậy hắn cho vương gia chỉ hôn thì khẳng định cũng sẽ cùng nương nương nhắc qua. Hiện tại ý chỉ xuống dưới , liền thuyết minh nương nương cũng không phản đối có phải hay không?"
"Ta biết, ta, chính là nhịn không được a." Phó Dung kiều kiều mà dựa tới trong ngực mẫu thân, ôm lấy người nói lời ngốc nghếch: "Nếu là nương nương cùng thân nương một dạng thương ta là tốt rồi." Nghĩ tới kiếp trước với quận vương phi nơi đó nhận bao nhiêu ủy khuất, dù đã cách lâu như vậy, cách cả đời, Phó Dung vẫn là nhịn không được xót xa.
Kiều thị sờ sờ tóc đen mềm mượt của nữ nhi, thở dài: "Ngươi lại không phải là người ta mang thai 10 tháng sinh ra, vô duyên vô cớ vì sao muốn thương ngươi? Nùng Nùng ngươi nhớ kỹ, tới trước mặt nương nương ngàn vạn phải thu hồi yếu ớt ở nhà, vương gia có lẽ thích ngươi khả ái làm nũng, các trưởng bối rất ít thích cái này, đều muốn thật đoan trang. Không quen thuộc, chúng ta chỉ cầu không quá đáng, thăm dò tính tình nương nương, sau rồi nhìn xem có hay không khả năng chân chính vui vẻ cùng nàng."
Nữ nhi biết nói năng dỗ người, người trong lòng khen nàng miệng ngọt, nếu không thích, khả năng vì ngại nữ nhi lỗ mãng không ổn trọng.
Phó Dung là thập phần tin cậy mẫu thân, nghiêm túc gật đầu: "Nữ nhi hiểu."
Ngày thứ hai, Phó Dung dậy thật sớm chuẩn bị quần áo.
Tiến cung, quá rêu rao quá mộc mạc đều không tốt, Kiều thị tự mình chọn cho nữ nhi bối tử trang hoa màu hồng điều bằng gấm Tô Châu, phía dưới là váy dài trắng dưới chân thêu Thúy Trúc, kiều mị lại không mất trang nhã. Trên đầu đeo trâm hồ điệp bích tỳ, bên cạnh cắm đóa mẫu đơn xinh xắn tinh tế bằng lụa, khi bước đi thì hồ điệp cánh mỏng nhẹ nhàngrung động, giống như thật sự có bướm tìm hương hoa bay đến đỉnh đầu Phó Dung, lưu luyến quên về.
Người trong viện Chiêu Ninh cung đã đến rồi, Phó Dung từ biệt mẫu thân, dẫn Mai Hương cùng đi.
~Chiêu Ninh cung, Thục phi đồng dạng rất sớm đã lệnh cho cung nhân chuẩn bị, lúc tuyển phi thì không thấy rõ bộ dáng con dâu, hôm nay xem như là lần đầu tiên gặp mặt.
"Bác, ngài mời Phó tỷ tỷ lại đây, đã nói cùng Tứ ca sao?" Thôi Oản một thân váy xanh nhạt bồi ở bên người Thục phi, tò mò hỏi thăm.
Thục phi lắc đầu, "Chúng ta vụng trộm gặp, không nói cho hắn, đỡ cho hắn lại chê ta quản chuyện bao đồng." Vừa nói, vừa tưới nước cho chậu cúc đặt cạnh bàn trà. Hoa cúc trắng noãn, cánh hoa tinh tế, là thợ hoa trong cung dày công trồng ra, ở đây đầu hè thời tiết thập phầnkhác biệt, Thục phi muốn cho con dâu cũng thưởng thức gốc cúc sớm này.
Có giọt nước đọng trên mặt cánh hoa, lung lay sắp rơi, Thôi Oản nhìn chằm chằm vào giọt nước kia, đi theo trêu ghẹo nói: "Tứ ca thật là, có chuyện gì đều giấu ở trong long, không nói cho chúng ta, tựa như lần này, nếu không phải là tuyển phi chỉ hôn, ta đều không biết hắn thích Phó tỷ tỷ đâu, lần trước ở tướng quân phủ cũng không có nhìn ra."
"Tướng quân phủ?" Thục phi kinh ngạc nhìn nàng.
Thôi Oản cười đem tình hình ngày đó kể lại một lần, "Phó tỷ tỷ kêu Tần nhị ca hỗ trợ, Tần nhị ca khả năng không nghe thấy, cùng Tứ ca rời đi, ca ca ta tiến lên khuyên bảo Ngô thế tử, làm Phó tỷ tỷ khi lên bờ, sợ bóng sợ gió một trận."
Thục phi nghe buồn bực. Nhi tử đã cầu hôn người ta, như thế nào không giúp giải vây a? Không phải trước đó đã biết hắn có thể tới gần Phó cô nương sao? Như thế cặp đôi trời định, chẳng lẽ nhi tử chỉ nhìn trúng điểm Phó cô nương có thể cho hắn tới gần, cũng không có thích nàng, bởi vậy đối Phó cô nương không quản không lo?
Nghĩ tới nhi tử nói tới con dâu thì thần sắc lạnh lùng dửng dưng, Thục phi càng thêm khẳng định suy đoán của mình, âm thầm lắc đầu.
Tiểu tử ngốc quá không hiểu thương hương tiếc ngọc.
Cho dù không thích, đều quyết định cưới về nhà, cũng nên giúp một phen mới đúng.
Nghĩ như vậy, còn chưa nhìn thấy Phó Dung đâu, Thục phi trước có sẵn một tia áy náy. Tính tình nhi tử không có ai so với nàng rõ ràng hơn, nếu hắn không sửa đổi tính tình, kia lại phiền muộn lại lạnh thối, sau khi kết hôn tương lai con dâu sợ là phải chịu ủy khuất.
"Nương nương, Phó cô nương tới." Tiểu cung nữ bước nhẹ vào trong, giòn tiếng bẩm báo.
Thục phi đại hỉ, vội vàng dẫn Thôi Oản đi ra ngoài đón khách, mới đi tới cửa, liền thấy hai tiểu cô nương đứng trong viện, người đi trước thân ảnh màu hồng tinh tế thướt tha, đang quay đầu cùng nha hoàn nói gì đó, nghe được tiếng bước chân các nàng, nàng quay đầu sang, lộ ra một khuôn mặt có thể cho mẫu đơn khắp vườn đều thất sắc.
Thục phi ngừng bước chân lại.
Đầu hè nắng sớm tươi đẹp mà không chướng mắt, nàng nhìn tiểu cô nương hướng nàng lộ ra một nụ cười khẽ thoáng mang e lệ, phảng phất như hoa nở.
Một cô nương tốt như vậy, nhi tử thế nhưng còn có thể trơ mắt nhìn nàng bị người khi dễ?