Theo sát chính là hai con ngựa màu nâu, kỵ sĩ bên trái là một lam sam thiếu niên, mày kiếm phi dương, dung mạo tuấn tú, mặt mày có một cỗ khí hào sảng. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía tử y thiếu niên trước mặt, cười lộ ra một hàm răng trắng, lớn tiếng nói: “Tiểu Vũ ngươi chớ có đắc ý quá sớm, lúc này mới vòng thứ hai thôi, chưa đến cuối còn chưa biết ai thắng ai.”
Tử y thiếu niên vừa không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay trái lên ngoắc ngoắc, ý chỉ có bản lĩnh thì cứ việc phóng ngựa lại đây. Lam sam thiếu niên cười ha ha, vung mã tiên, con ngựa dưới thân lại rất nhanh tăng thêm vài bước.
Trên lưng một đại mã màu nâu khác là một thiếu nữ xinh đẹp thân mặc kỵ trang màu xanh biếc như hồ nước, tóc dài đen nhánh thắt thành một cái bính thả trước ngực, trên trán trơn bóng đã ra mồ hôi ẩn ẩn, khuôn mặt có chút gầy yếu lúc đang phi ngựa hiện ra đỏ ửng động lòng người. Đằng trước hai thiếu niên ngươi truy ta đuổi chơi đùa tận hứng, nàng thong thả chậm tốc độ, cuối cùng rốt cục bị bọn họ bỏ xa. Thấy hai người đi xa, nàng khe khẽ thở dài, có chút vô tình thúc con ngựa đi dọc theo rào chắn, ánh mắt mờ mịt nhìn mặt cỏ xanh biếc.
Hồi lâu, phía sau nàng lại vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc, hóa ra là hai vị thiếu niên kia đã xong một vòng chạy về đây. Nghe thấy tiếng vó ngựa ngày càng gần, nàng gục đầu xuống, che dấu thần sắc mất mác, một lần nữa ngẩng đầu lên, lại là vẻ mặt bình tĩnh an tường.
Ở điểm cuối, chỉ thấy đại mã đỏ thẫm của tử y thiếu niên rốt cuộc nhanh hơn đại mã màu nâu của lam sam thiếu niên một thân ngựa, tử y thiếu niên hoan hô một tiếng, rướn người đưa tay hung hăng xoa xoa bờm đại mã đỏ thẫm, cao hứng nói: “Hồng Tảo, giỏi lắm!” Con ngựa được gọi là Hồng Tảo giống như có thể nghe hiểu tiếng người, đắc ý ngóc đầu, văng ra tiếng phì phì trong mũi.
Lam sam thiếu niên giục ngựa chạy theo, cười nói: “Không hổ là Bắc Nguyệt danh mã, tại hạ tâm phục khẩu phục.”
Hai người cười nói, từ từ đi đến trước mặt cô gái.
Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu mỉm cười nhìn Tể Lãng Minh Nguyệt hỏi: “Minh Nguyệt, vừa rồi sao chạy được một nửa lại không chạy nữa?”
Tể Lãng Minh Nguyệt cũng mỉm cười, trả lời: “Thấy các ngươi đều chạy nhanh như vậy, rõ ràng biết ta cưỡi ngựa rất kém cỏi, cũng không chịu nhường một chút, nên không thèm chạy nữa.” Nói xong còn chu chu miệng, dáng vẻ buồn bực.
Tể Lãng Diệu Nhật nghe xong sang sảng cười, nói: ” Minh Nguyệt, từ nhỏ ngươi thích dùng mánh rồi, thua thì nhận thua đi, nào có ai lại quay ngược lại đổ cho người khác như vậy.”
Tể Lãng Minh Nguyệt không thuận theo trừng mắt nhìn Tể Lãng Diệu Nhật liếc mắt một cái, gắt giọng: “Ca, ngươi nói gì vậy, nào có ai như ngươi nói muội muội nhà mình như vậy chớ?!”
Tể Lãng Diệu Nhật giơ hai tay lên, vội vàng gật đầu nhận sai, nói: “Hảo hảo hảo, ta sai lầm rồi, ta không nên nói thật.”
“Ca ~” Tể Lãng Minh Nguyệt giận đỏ mặt, thoáng nhìn ánh mắt Bắc Thần Quang Vũ ở một bên cười tủm tỉm, miệng chu một cái, tức giận nói, “Các ngươi đều khi dễ ta, không thèm nói với các ngươi, ta đi về trước!” Nói xong, liền quay đầu ngựa lại, thúc con ngựa đá đá đạp đạp rời đi.
Hai người nhìn bóng dáng Tể Lãng Minh Nguyệt dần biến mất phía bên kia đồng cỏ, cũng thúc con ngựa chậm rãi dọc theo hàng rào trở về. Từng cơn gió nhẹ ấm áp thổi qua, phất qua tuấn mã vừa chạy ra một tầng mồ hôi, không khí trong lành sáng sủa.
Lẳng lặng đi được chốc lát, Tể Lãng Diệu Nhật bỗng nhiên mở miệng nói: “Bọn ta sắp trở về rồi.”
Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, nhưng cũng không ngạc nhiên, hơi hơi gật đầu, lại quay nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: “Có lẽ chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.” Trong lòng tình tự cũng rất phức tạp.
Tể Lãng Diệu Nhật thu đi tươi cười, ánh mắt lướt về phía xa xa, than nhẹ một tiếng, nói: “Kỳ thật ta biết, Minh Nguyệt, cũng không hạnh phúc.”
Bắc Thần Quang Vũ nghe xong mỉm cười, lại quay đầu lại nhìn Tể Lãng Diệu Nhật, thực chân thành nói: “Nhìn ra được ngươi là một ca ca trưởng thành đỉnh đạc như vậy đấy.” Thấy rõ hai huynh muội này cảm tình tốt lắm, Tể Lãng Diệu Nhật không phải nhìn không ra Tể Lãng Minh Nguyệt miễn cưỡng cười vui từ từ gầy yếu tiều tụy, thế nhưng là con cháu hoàng tộc, rất nhiều thời điểm không thể không vì ích lợi quốc gia cùng hoàng tộc mà cố ý xem nhẹ cảm thụ của bản thân.
Tể Lãng Diệu Nhật khóe miệng nhếch một cái, miễn cưỡng gợi lên vẻ tươi cười, ánh mắt đã có chút ảm đạm. Cậu lắc đầu, kéo con ngựa dừng lại, xoay người nghiêm túc nhìn Bắc Thần Quang Vũ, nói: “Tiểu Vũ, ngươi không biết, ta cũng không phải một hảo ca ca......”
Bắc Thần Quang Vũ nhíu mày, cũng kéo Hồng Tảo dừng lại, lẳng lặng nhìn Tể Lãng Diệu Nhật.
Tể Lãng Diệu Nhật cũng lẳng lặng nhìn chăm chú vào Bắc Thần Quang Vũ, sau một lúc lâu, ánh mắt cậu lướt qua Bắc Thần Quang Vũ, dừng ở phía đồng cỏ xa xôi, nhẹ nhàng mà hỏi: “Ngươi có biết vì sao lần này đi sứ Bắc Nguyệt, ta cùng Minh Nguyệt, quốc sư mà đến không......”
Bắc Thần Quang Vũ trong lòng hơi hơi chấn động, bàn tay cầm lấy dây cương lại bỗng nhiên căng thẳng.
Tể Lãng Diệu Nhật trào phúng nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại đau thương nhìn về phía Bắc Thần Quang Vũ, chậm rãi nói: “Đó là bởi vì, nếu Kiền Nguyên Đế không thích Minh Nguyệt, như vậy, thay thế Minh Nguyệt, chính là ta......”
Bắc Thần Quang Vũ thân hình cứng đờ, sửng sờ ở mã trường.
Hồng Tảo có chút bất an đạp bốn vó.
Bắc Thần Quang Vũ chuyển động cái cổ cứng ngắc, không dám lại nhìn cặp mắt đau thương mất đi thần thái ngày xưa của Tể Lãng Diệu Nhật, hắn gục đầu xuống, có chút gian nan muốn mở miệng, thế nhưng lại phát hiện suy nghĩ bản thân không ngờ là một khoảng không.
Tể Lãng Diệu Nhật ngẩng đầu đầu, mím môi, nhắm chặt lại đôi mắt có chút nóng lên, hồi lâu, mới chậm rãi mở hai mắt ra, có chút khô khốc nói: “Thật có lỗi, không nên nói mấy chuyện này với ngươi......” Nghĩ nghĩ, muốn nói lại thôi, rốt cục hóa thành một tiếng than nhẹ, sau đó thúc con ngựa rời đi trước.
Nửa tháng sau, đoàn người Phỉ Lạc lần này đi sứ Bắc Nguyệt rốt cục khởi hành về nước.
Bắc Thần Quang Vũ cùng Mộc Định Vân đứng ở cửa hoàng thành, nhìn theo xe ngựa hoàng gia Phỉ Lạc với sự dẫn dắt của một đội Bắc Nguyệt cấm vệ kỵ binh, chậm rãi đi xa.
Nhìn thấy đội ngũ đi xa, Bắc Thần Quang Vũ xoay người, từng bước một đi trở về. Dẫm lên đá cẩm thạch tuyết trắng trơn bóng, chung quanh là quảng trường trống trải, ngoài quảng trường, là tường cung màu đỏ cao cao, trong lòng hắn bỗng nhiên có một cảm giác trống rỗng.
“Vũ Nhi.”
Cánh tay Bắc Thần Quang Vũ bị giữ chặt, hắn quay đầu lại, thấy Mộc Định Vân mỉm cười nhìn hắn.
Lần này người quan trọng của Phỉ Lạc vẫn là quốc sư Đào Phùng Đà. Bắc Thần Quang Vũ chỉ phụ trách làm bạn Tể Lãng Diệu Nhật cùng Tể Lãng Minh Nguyệt, Đào Phùng Đà rất ít khi ra khỏi dịch quán, cho dù xuất môn, cũng là tìm Mộc Định Vân, tự nhiên cũng không đi theo đám thiếu niên, chỉ là không biết lão có hoàn thành sứ mệnh lần này Phỉ Lạc vương giao cho lão không, có cùng Bắc Nguyệt đạt thành một hiệp nghị ở mức độ nào đó không.
Mộc Định Vân luôn bề bộn nhiều việc, khi nhìn thấy Mộc Định Vân, trừ bỏ lúc nghênh đón đoàn người Phỉ Lạc, lúc sau chính là tiệc tối cung đình tân niên vì tân khách mà tổ chức, bất quá lúc ấy Bắc Thần Quang Vũ đang chiêu đãi hai huynh muội Tể Lãng, mà Đào Phùng Đà cũng tựa hồ lôi kéo Mộc Định Vân nói cái gì đó, cho nên hai người đều không có dịp nói với nhau.
Bắc Thần Quang Vũ không phải một người trì độn, cái loại cảm tình che dấu nơi đáy mắt Mộc Định Vân hắn hiểu được, bất quá hắn luôn giả bộ không hiểu mà thôi.
“Mộc đại nhân,” Bắc Thần Quang Vũ cười cười, nghiêng đầu mang theo nghi hoặc hỏi, “Làm sao vậy?”
Mộc Định Vân nhìn vào cặp mắt đen bóng xinh đẹp kia, cặp mắt kia tựa như bảo thạch lấp lánh nhất động lòng người nhất trên đời, luôn đẹp đến nỗi khiến người ta sợ hãi. Hắn buông tay ra, cùng Bắc Thần Quang Vũ sóng vai đi trên quảng trường yên tĩnh.
Im lặng đi trong chốc lát, Mộc Định Vân nghiêng đầu nhìn nửa khuôn mặt tuấn mỹ kia, ôn hòa nói: “Gần đây luôn thấy ngươi giống như có chút thất thần.”
Xem ra tình tự bản thân vẫn là có chút lộ ra ngoài. Bắc Thần Quang Vũ âm thầm lắc đầu, đối với bản thân không lão luyện như vậy có chút canh cánh trong lòng. Rõ ràng nhìn tuổi thực tế mà xem, hắn còn phải lớn hơn Mộc Định Vân cùng Bắc Thần Mặc Hoàn vài tuổi, nhưng vì cái gì hắn hình như luôn không bằng bọn họ mà?
Mặt nhăn nhíu cái mũi, Bắc Thần Quang Vũ cười nói: “Có thể là quá mệt mỏi đi. Trước kia vẫn tiêu diêu tự tại, đột nhiên bận rộn, thật đúng là có điểm không quen.”
Nói thiệt tình như thế, những ngày này, chẳng những phải học tập thiệt nhiều thứ, còn phải cùng Tể Lãng hai huynh muội nơi nơi du ngoạn, hắn mệt đến mức mỗi đêm đều dính gối đầu trên giường ngủ say, Bảo công công đau lòng nhíu mày, Đông Tuyết cùng Hàn Mai hai tỷ muội cũng không dừng nghĩ biện pháp bồi bổ cho hắn, chăm sóc càng thêm cẩn thận, sợ hắn vì mệt nhọc mà sinh bệnh. Ai, cả đời trước là làm sao mà vượt qua vậy hả?
Mộc Định Vân nhẹ nhàng nở nụ cười, hòa nhã nói: “Mấy tháng này thật sự là vất vả cho ngươi.”
Bắc Thần Quang Vũ khoát tay, ánh mắt cười giống như trăng rằm, nói: “Không có gì, thừa cơ hội này ta cũng ăn uống vui chơi nhiều, thiệt đã ghiền.”
Hai người đi tới trước Sùng Đức điện, Mộc Định Vân phải tới Văn Đức điện, Bắc Thần Quang Vũ phải về Bảo Khánh cung, tới nơi này cũng không cùng đường nữa.
Mộc Định Vân xoay người, ánh mắt nhu hòa nhìn tuấn mỹ thiếu niên hiện giờ đã cao đến bả vai hắn, đưa tay xoa xoa mái tóc đen bóng mềm mại kia, nói: “Hảo hảo chăm sóc chính mình.”
Bắc Thần Quang Vũ cười lộ ra một hàm răng trắng, nhìn Mộc Định Vân nháy mắt mấy cái, nói: “Đương nhiên, ta cũng không bạc đãi chính mình.”
Mộc Định Vân lắc đầu cười khẽ, cũng không nói thêm nữa, xoay người hướng về Văn Đức điện.
Nhìn thấy bóng dáng Mộc Định Vân dần dần đi xa, Bắc Thần Quang Vũ xoay người, chậm rãi dọc theo đường đi, trở về Bảo Khánh cung.
Bắc Nguyệt Kiền Nguyên năm thứ sáu tháng mười hai, Phỉ Lạc Tể Lãng hoàng tộc Thập tứ vương tử, Thập lục công chúa cùng quốc sư đi sứ Bắc Nguyệt; Kiền Nguyên năm thứ bảy tháng hai về nước.
Bắc Nguyệt Kiền Nguyên năm thứ bảy tháng tư, Kiền Nguyên Đế điều ba chiến thuyền trong bảo thuyền tới Phỉ Lạc, đưa tặng hạ lễ cho sinh nhật thứ mười sáu của Tể Lãng hoàng tộc Thập lục công chúa.
Bắc Nguyệt Kiền Nguyên năm thứ bảy tháng sáu, Kiền Nguyên Đế hạ chiếu giải tán hậu cung.
Hết chương thứ hai mươi sáu