• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian quay ngược lại với Bắc Thần Diễm cùng Bắc Thần Quang Vũ, sau khi Mộc Định Vân chấm dứt hành trình đi sứ Phỉ Lạc, ở cửa hoàng thành Bắc Nguyệt cùng Bắc Thần Quang Vũ chia tay, theo Mộc Định Vân trở về Tể phụ phủ.

Nắm tay Mộc Định Vân, Bắc Thần Diễm đi vào một căn phòng bố trí lịch sự tao nhã màu trắng.

“Diễm, nơi này là phòng của ngươi.” Mộc Định Vân cúi đầu mỉm cười nói với Bắc Thần Diễm.

Cặp mắt màu đỏ sậm kia chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

“Thế nào? Không thích nơi này?” Mộc Định Vân ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Bắc Thần Diễm, hòa nhã nói, “Có thể nói không thích ở chỗ nào không? Nếu phải đổi mới bố trí có thể trực tiếp nói với thị nữ.”

Bắc Thần Diễm vẫn không nói, giương mắt chậm rãi quét qua bốn phía, sau đó đi đến bên giường ngồi xuống.

Mộc Định Vân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ cười nói: “Được rồi, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta ở trong viện kế bên, bất cứ lúc nào có thể đến tìm ta.” Nói xong đứng dậy đi đến cửa phòng.

“Ngươi thích cha ta.” Bắc Thần Diễm bỗng nhiên mở miệng nói.

Mộc Định Vân thân hình dừng lại, chậm rãi xoay người, nhìn về đôi mắt màu đỏ sậm, bên trong là hiểu rõ cùng bình tĩnh trong suốt.

“Diễm, ngươi......”

“Ngươi thích cha ta, phải không?” Bắc Thần Diễm bên môi chậm rãi lộ ra một nụ cười bướng bỉnh, nghiêng đầu nhìn Mộc Định Vân.

Thế nhưng bị một đứa nhỏ xem thấu tâm sự, không khỏi có một chút xấu hổ, Mộc Định Vân quay đầu, nhìn cảnh trí trong đình viện ngoài cửa sổ, rồi sau đó hạ mắt, nhu hòa cười nhẹ một tiếng, cũng không trả lời, xoay người nhẹ nhàng tới cửa rời đi.

Ngày kế, Bắc Thần Quang Vũ lần đầu tiên bước vào đại môn Tể phụ phủ.

“Phụ thân!” Bắc Thần Diễm vọt vào ***g ngực ấm áp mang theo mộc tê hương, hai tay ôm Bắc Thần Quang Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn ở cái cổ trắng nõn bóng loáng cọ cọ như mèo con, miệng nỉ non, “Phụ thân......”

Bắc Thần Quang Vũ ôn nhu ôm lấy nó, thật không biết vì cái gì, có lẽ chính là một loại duyên phận thực đặc biệt, hắn cảm giác cùng tiểu quỷ này có thân cận đặc biệt, có lẽ kiếp trước bọn họ là phụ tử? Bắc Thần Quang Vũ lắc đầu cười khẽ, bất quá, ai biết được, hắn cũng có thể xuyên qua thời không, chuyện kiếp trước kiếp này chẳng lẽ sẽ không tồn tại sao?

Bắc Thần Diễm ngồi trên đùi Bắc Thần Quang Vũ, bỗng nhiên lại ngửi ngửi nơi ngực cùng cổ của hắn.

“Tiểu quỷ, ngươi làm cái gì?” Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhàng nắm hai má non mềm kia, nhìn vào cặp mắt màu đỏ sậm xinh đẹp.

“Hương vị trên người phụ thân hình như có điểm không giống trước.” Bắc Thần Diễm cùng Bắc Thần Quang Vũ cái trán áp lên cái trán, hai ánh mắt một đen một đỏ, nhìn nhau.

Bắc Thần Quang Vũ nhướng mi, Bắc Thần Diễm cũng học bộ dáng của hắn nhướng mi.

Ho nhẹ một tiếng, Bắc Thần Quang Vũ quay qua một bên.

Bắc Thần Diễm chậm rãi lộ ra nụ cười, “Phụ thân......”

“Tiểu quỷ ngươi có thể câm miệng.” Bắc Thần Quang Vũ ôm Bắc Thần Diễm ngồi xuống.

Mộc Định Vân trở lại trong phủ, liền nhìn thấy hai phụ tử tuổi có vẻ giống như huynh đệ này ngồi ngay ngắn trong thư phòng, một kẻ ung dung nhàn nhàn ngồi uống trà đọc sách, một đứa nhóc ngồi trước bàn, vẻ mặt bất bình giận mà không dám nói vùi đầu chép sách.

Nhìn thấy Mộc Định Vân đi vào, Bắc Thần Diễm nghĩ muốn bỏ bút chạy tới, ánh mắt Bắc Thần Quang Vũ đảo qua, đành phải lại cúi đầu chép sách.

Mộc Định Vân cười khẽ, nói: “Vũ Nhi, tiểu quỷ Diễm này chỉ có ngươi mới quản được.” Mới đến một ngày, Bắc Thần Diễm tiểu dã thú này người như tên quậy cho Tể phụ phủ gà bay chó sủa, nơi nơi gây họa, có khi lại không thấy bóng dáng làm cho thị nữ khẩn trương tìm chung quanh, này còn chưa nói đến tội trèo tường trèo cây té ngã này này nọ nọ nữa chứ.

Bắc Thần Quang Vũ buông sách, đứng lên duỗi thắt lưng, cười nói: “Thật đúng là chưa từng nuôi tiểu hài tử, cha mẹ quả nhiên là làm thiệt mệt.” Nói thì nói như thế, lại không biết bộ dáng cùng ngữ khí của hắn vốn không hợp nhau, ông cụ non đáng yêu.

Mộc Định Vân đi đến trước mặt hắn, cười nhìn hắn, chế nhạo nói: “Vương gia nói quá lời, vi thần xem, Vương gia vẫn là rất có tư thế của người làm cha.”

Bắc Thần Quang Vũ cười đấm hắn một quyền, nói: “Cám ơn Mộc đại nhân ‘thiệt tình’ khích lệ!”

Mộc Định Vân xem hắn, nói: “Phải về cung?”

“n, đi ra đã lâu.” Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại nói với Bắc Thần Diễm, “Tiểu quỷ, không được gây sự nữa, bằng không lần sau phạt không chỉ là chép chút sách như vậy đâu.”

Bắc Thần Diễm buông bút chạy đến trước mặt Bắc Thần Quang Vũ, kéo tay hắn đưa tới bên má mình cọ a cọ, cọ a cọ, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn vào cặp mắt đen kia, nói: “Phụ thân phải thường đến gặp ta nha.”

Bắc Thần Quang Vũ trìu mến xoa xoa mái tóc đỏ của nó, cúi xuống nhẹ nhàng hôn hôn cái trán trơn bóng kia, ôn nhu nói: “Đương nhiên.” Lúc này mới xoay người ra ngoài cửa.

Hương mộc tê nhẹ nhàng khoan khoái bí mật mang theo một chút tùng mộc hương thanh nhã.

“Vũ Nhi......” Mộc Định Vân bỗng nhiên ra tiếng gọi hắn.

“A?” Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại, ánh nắng trong đình viện chiếu vào sau lưng hắn, dưới ánh sáng chói mắt vẫn là sự yên lặng bình thản mang theo ý cười.

Có lẽ là chính mình đa tâm...... Mộc Định Vân lại ẩn ẩn cảm thấy trong lòng có vài phần đau đớn, hắn áp xuống chút buồn bã khổ sở không hiểu sao lại dâng lên, trên mặt hờ hững cười nói: “Không có gì, trên đường cẩn thận.”

Bắc Thần Quang Vũ nhướng lông mi, cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn vẻ mặt Mộc Định Vân lại không giống có chuyện gì, liền khẽ cười nói: “Đương nhiên. Đi đây.” Phất phất tay, xoay người rời đi.

Mấy ngày sau, Bắc Thần Mặc Hoàn ban chỉ, kế nhập Bắc Thần Diễm vào Bắc Thần hoàng tộc, phong làm hoàng tử, ban thưởng Hồng Minh cung, một tháng sau cử hành đại điển ở Tông miếu.

* * *

Đêm lạnh như nước, Mộc Định Vân nhẹ nhàng tắt ánh nến, đứng ở phía trước cửa sổ, yên lặng nhìn trăng tròn màu bạc treo trên bầu trời xanh đen.

Tuy rằng triều đình cùng hậu cung đã bình tĩnh trở lại, nhưng hắn vẫn có ẩn ẩn cảm giác cái gì đó. Rất nhiều chuyện, đã có điều bất đồng.

Cuối cùng, hắn vẫn là muộn một bước.

Ngực có một loại đau đớn, mạch máu co lại, khó có thể áp chế.

Ánh trăng ngoài cửa sổ ảm đạm lạnh như băng, căn phòng im lặng hắc ám nặng nề.

Lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một thân ảnh nhỏ gầy chậm rãi đi đến.

Mộc Định Vân không quay đầu lại. Lặng im trong chốc lát, hắn nhẹ giọng nói: “Diễm, trở về phòng đi.” Ngữ khí cũng lãnh đạm mà uy nghiêm.

Bắc Thần Diễm không đáp lời, tự y đi tới bên giường ngồi xuống, cởi giày, nằm xuống, để bản thân cuộn trong tấm chăm có hương sen thoang thoảng, dường như không có việc gì nói: “Mộc Định Vân, mùa đông nơi này rất lạnh, ta cùng ngủ với ngươi.”

Người đứng ở bên cửa sổ không thèm đáp lại, chỉ tiếp tục lẳng lặng đứng ở nơi đó, thân ảnh dưới ánh trăng của trời đông giá rét tịch liêu mà cô độc.

Bắc Thần Diễm ôm lấy chăn, chăm chú nhìn thân ảnh tuấn tú lại bắt đầu có chút đơn bạc kia, sau một lúc lâu, lại nói: “Mộc Định Vân, ngươi còn chưa ngủ sao?”

Không có trả lời.

Một người đứng trước cửa sổ một đêm, một kẻ ở trên giường trợn tròn mắt làm bạn một đêm.

Liên tiếp ba đêm.

Đêm thứ tư, khi Bắc Thần Diễm lại mở miệng, Mộc Định Vân than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa, ngăn trở gió lạnh, đi đến bên giường, đưa lưng về phía Bắc Thần Diễm, chậm rãi nằm xuống.

Thân thể nhỏ bé lại ấm áp từ sau lưng ôm lấy hắn, tán đi một thân hơi thở lạnh lẻo trên người hắn. Mộc Định Vân cứng đờ, mới chậm rãi trầm tĩnh lại, nhẹ giọng nói: “Diễm, đêm mai trở về phòng đi, không cần theo ta như vậy.”

“Không chịu, ” Bắc Thần Diễm đem mặt áp lên tấm lưng bắt đầu chậm rãi ấm áp lên kia, ánh mắt trong bóng đêm sáng ngời mà kiên định, “Mộc Định Vân, ta phải cùng ngươi.”

Vô tình lộ ra tươi cười thản nhiên, Mộc Định Vân nói: “Ngươi tháng sau sẽ dọn vào cung.”

Vươn cánh tay lơ đãng để ở cái eo gầy gò ấy, Bắc Thần Diễm nhắm mắt, không hề trả lời, bên môi lại nở một nụ cười.

Một tháng sau, Bắc Thần hoàng tộc Tông miếu cử hành điển lễ chính thức, Bắc Thần Diễm cũng dọn ra khỏi Tể phụ phủ, vào ở Hồng Minh cung.

Thân là hoàng tử, lại sinh hoạt dưới mắt hai phụ thân, một âm nhu tàn nhẫn, một im lặng bình thản, dã tính của nó bị mài dũa chậm rãi nội liễm mà không bộc lộ, mỗi một ngày đều được an bài thực bận rộn, dưới sự thay phiên phụ đạo đọc sách tập viết của hai thái phó, còn có huấn luyện liên tiếp phụ hoàng hắn bí mật an bài.

Bắc Thần Diễm thông minh, linh mẫn mà lại có thiên phú, dần dầnđịa, một thiếu niên tao nhã quý khí lại cường hãn dã tính bắt đầu lớn dần lên.

* * *

Trừ tịch cung yến Kiền Nguyên năm thứ mười, Bắc Thần Quang Vũ ngồi bên cạnh Bắc Thần Mặc Hoàn.

Tiếng pháo vang lên, đêm đông đen như mực, pháo hoa đầy trời, ca múa mừng cảnh thái bình, nghênh đón một năm tân xuân.

Trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy xa hoa, đàn sáo vang tiếng, hương thơm ngào ngạt, một thân ảnh lẳng lặng rời đi yến hội cùng đám người náo nhiệt.

Đi đến một góc im lặng không người ngoài đại điện, Mộc Định Vân nhắm mắt nhẹ nhàng hô hấp một hơi không khí trong lành lạnh như băng, trông về pháo hoa lấp lánh thỉnh thoảng ánh lên ở phía xa trong trời đêm.

“Ta chỉ biết ngươi lại ở chỗ này.” m thanh trong trẻo dẫn theo vài phần biến thanh khàn khàn, một cẩm bào thiếu niên thân hình cao ngất chậm rãi từ bóng râm bên tường đi ra, đèn ***g màu đỏ ở hành lang chiếu ra dung mạo xinh đẹp anh khí của cậu, một đôi mắt phượng ẩn ẩn lộ ra dã khí đỏ sậm.

Mộc Định Vân bất đắc dĩ cười khẽ, nhìn Bắc Thần Diễm, nói: “Hoàng tử điện hạ, sao ngươi có thể luôn tìm được ta?”

Mấy năm nay, chỉ cần Mộc Định Vân ở trong hoàng cung, chỉ cần Bắc Thần Diễm không cần đi học huấn luyện sẽ xuất hiện trước mặt hắn, bất luận là ở Văn Đức điện, Ngự hoa viên, mã trường hay là ngõ ngách nào trong hoàng cung, tiểu dã thú có cái mũi thính này sẽ luôn tìm được hắn.

Mã trường, thân ảnh cao ngất cưỡi con ngựa đỏ thẫm nhiệt liệt chạy như bay, Vũ Nhi...... Bỗng nhiên cặp mắt đen lấp lánh như sao trời lại hiện lên trong đầu......

Cánh tay bỗng nhiên bị giữ chặt, Mộc Định Vân hoàn hồn nhìn về phía cặp mắt phượng trầm ổn dã khí màu đỏ sậm.

“Đi, ta dẫn ngươi đi xem thứ này.” Bắc Thần Diễm kéo hắn, bước nhanh liền về phía trước.

“Diễm......” Mộc Định Vân bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể đuổi theo.

Xuyên qua hành lang thật dài, lướt qua một tòa cung điện, bọn họ đi vào một góc im lặng không người trong Ngự hoa viên.

Bắc Thần Diễm nhảy một cái qua lan can thấp của hành lang, vạch lùm cây um tùm ra, dòng nước trong suốt nhất thời xuất hiện ở trước mắt, còn có một con thuyền gỗ nhỏ.

Mộc Định Vân nhẹ cười nhìn Bắc Thần Diễm liếc mắt một cái, nói: “Đây là thứ ngươi muốn cho ta xem?”

Bắc Thần Diễm nhướng mi, cũng không trả lời, kéo Mộc Định Vân bước lên thuyền nhỏ, chèo thuyền, thuyền gỗ liền chở hai người chậm rãi từ từ trôi về phía giữa của hồ lớn ở Ngự hoa viên.

Trên hành lang gấp khúc của cung điện đèn ***g màu đỏ dần dần biến thành một hàng điểm đỏ sắp xếp ngay ngắn, bốn phía là bóng đêm dày đặc im lặng, ngẩng đầu nhìn lên, sao lóe sáng trên trời như sắp rơi xuống, phản chiếu trên mặt hồ, hoa mắt lên, phân không rõ bản thân tột cùng là ở bầu trời hay là ở nhân gian, quên mất hết thảy phàm tục.

“Rất đẹp.” Mộc Định Vân nhu hòa cười nhìn thiếu niên trước mặt, mang theo vài phần cảm động, đứa nhỏ này, tựa hồ luôn vào khi hắn bắt đầu cảm thấy cô độc xuất hiện trước mặt hắn, hoặc là không tiếng động làm bạn, hoặc là giống như hiện giờ thay đổi tình cảm của hắn.

Bắc Thần Diễm không nói tiếp, chỉ mỉm cười, buông mái chèo. Hai người vào đêm giao thừa này, im lặng ngồi dưới bầu trời đầy sao, trong trời đêm thỉnh thoảng ánh lên pháo hoa lung linh, chiếu sáng thân ảnh bọn họ cùng thuyền nhỏ.

* * *

Kiền Nguyên năm thứ mười lăm một ngày giữa hè, Bắc Thần Diễm trong một lần huấn luyện, vai bị thương.

Trên bầu trời vang lên sấm rền, nổi lên mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng một trận gió to thổi bay cát bụi cùng lá rụng trên mặt đất, xoay lên tới giữa không trung lại rơi xuống, không khí nặng nề ẩm ướt ẩn ẩn báo trước mưa rền gió dữ đang đến.

Mộc Định Vân nhìn sắc trời, cước bộ nhanh hơn, rốt cục trước khi mưa lớn bắt đầu đổ xuống, bước vào đại môn Hồng Minh cung.

“Điện hạ ở nơi nào?” Hắn giữ chặt một cung nữ hỏi.

Không biết là bão táp đáng sợ hay là sắc mặt hắn âm trầm, cung nữ run rẩy vừa hành lễ vừa nói: “Hồi...... Hồi thái phó, điện...... điện hạ ở...... ở tẩm......”

Nói còn chưa nói xong, đã bị Mộc Định Vân buông ra, quay lại vừa thấy, thân ảnh tuấn tú thon dài kia đã rẽ vào một hành lang gấp khúc khác.

Cửa tẩm điện bị đẩy ra, lão ngự y cùng mấy cung nữ thái giám trong điện đứng bên giường đều thất thần đồng loạt nhìn về phía cửa.

Ngồi ở trên giường, Bắc Thần Diễm chậm rãi lộ ra một nụ cười.

Rốt cục nhận thấy được bản thân có chút không bình tĩnh cùng lỗ mãng, Mộc Định Vân ho nhẹ một tiếng, đang muốn hành lễ, chỉ nghe thanh âm Bắc Thần Diễm từ trong điện truyền đến: “Là Mộc thái phó sao? Miễn lễ.”

Mộc Định Vân chậm rãi đi vào tẩm điện trong loại thời tiết có vẻ hơi tối tăm này.

“Các ngươi lui trước.” Bắc Thần Diễm đối tả hữu phân phó.

Mọi người yên lặng hành lễ lui xuống, cửa tẩm điện nhẹ nhàng đóng lại, trong điện im lặng chỉ còn lại có Bắc Thần Diễm cùng Mộc Định Vân.

Ngoài cửa sổ điện quang chợt lóe, rất nhanh, không trung truyền đến một tiếng sấm, âm vang ầm ầm tận mây xanh, giọt mưa lộp bộp rơi trên mái hiên cùng cửa sổ.

Bắc Thần Diễm thân trên ở trần ngồi trên giường, vai bên trái bao một tầng vải mỏng, ẩn ẩn chảy ra một ít tơ máu.

Mộc Định Vân đi đến gần Bắc Thần Diễm, khẽ nhíu mày, nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Bên môi gợi lên nụ cười hòa một tia trào phúng, đôi mắt đỏ sậm khiêu khích nhìn về phía hắn, Bắc Thần Diễm nói: “Ngươi đây là đang quan tâm ta?”

Mộc Định Vân giật mình, rất nhanh liếc mắt qua một bên, hai tay ôm trước ngực, lạnh nhạt nói: “Bằng không ngươi cho là gì?”

“Ha hả,” Bắc Thần Diễm chặt chẽ bắt lại ánh mắt tránh né kia, lạnh lùng nói, “Ngươi không phải đang trốn ta sao, thế nào, lại tự mình tìm tới cửa?”

“Đủ rồi, Diễm!” Mộc Định Vân xoay người, hít sâu một hơi, vững vàng nói, “Ta là thái phó của ngươi. Thu hồi trào phúng của ngươi, ta chỉ là làm bổn phận của ta.”

“Bổn phận?” Mắt phượng đỏ sậm nguy hiểm nheo lại, nhìn thân ảnh thon dài đưa lưng về phía cậu, “Hóa ra tránh né ta chính là bổn phận của ngươi?”

“......” Mộc Định Vân hạ mắt, một lát sau, thấp giọng nói, “Thương của điện hạ nếu không có gì trở ngại, vậy vi thần xin cáo lui.” Nói xong, cất bước hướng đến cửa tẩm điện.

“Đứng lại!” Bắc Thần Diễm trầm giọng lãnh đạm nói.

Lại là một tiếng sấm, âm thanh ầm ầm như nổ vang ở phụ cận thậm chí làm cho cửa sổ cùng khung cửa đều có chút chấn động.

“Điện hạ còn có gì sai bảo?” Mộc Định Vân lạnh nhạt hỏi.

“Chết tiệt ngươi cứ nói chuyện với ta như thế sao?!” Bắc Thần Diễm từ trên giường đứng lên đi đến phía sau Mộc Định Vân kéo hắn đến trước mặt mình, đôi mắt màu đỏ sậm lửa giận thiêu đốt.

Đôi mắt trầm hắc như hồ sâu của Mộc Định Vân lẳng lặng nhìn thiếu niên lôi kéo hắn, không biết từ khi nào, vóc người của cậu đã cao lớn hơn hắn, thân trên trần trụi rắn chắc mà mềm dẻo, ẩn ẩn lộ ra sức mạnh cường đại.

Khẽ thở dài, Mộc Định Vân nhẹ giọng nói: “Diễm, buông.”

“Không có khả năng.” Bắc Thần Diễm dùng sức kéo hắn vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi làm cho cậu khát vọng đã lâu.

“Ngô......” Mộc Định Vân giãy dụa, lại bất đắc dĩ sức của hắn hiện tại đã không thể chống lại thiếu niên này, ngược lại cái miệng bị tách ra, cái lưỡi linh hoạt chui vào, nhiệt liệt khiêu khích hắn.

Đôi môi kề sát của hai người bỗng nhiên tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc *** mĩ. Bắc Thần Diễm vươn ngón tay chậm rãi lau đi tơ máu trên khóe môi bị cắn, nhìn thấy gương mặt tuấn tú ôn nhã giờ phút này lại nổi giận, mắt phượng màu đỏ sậm nổi lên ẩn ẩn ngang bướng.

Đưa tay đẩy hắn vào vách tường, nghiêng người áp lên, nắm lấy cái cằm tinh tế, Bắc Thần Diễm nhìn chằm chằm cặp mắt màu đen thâm thúy, khàn khàn hỏi: “Vì sao?”

Mộc Định Vân lạnh nhạt nói: “Không vì sao hết. Diễm, buông tay.”

“Ngươi còn thương hắn?” Bắc Thần Diễm cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ.

Mộc Định Vân chấn động, sau một lúc lâu, mới tiếp tục bình tĩnh nói: “Ta không rõ ngươi đang nói cái gì.”

“Phụ thân ta. Mộc Định Vân,” Bắc Thần Diễm ghé vào lỗ tai hắn thở ra hơi thở ấm áp, “Ngươi còn yêu phụ thân ta, nam nhân luôn tao nhã bình thản kia. Phải không?”

“Câm miệng. Diễm, ngươi cái gì cũng không biết.” Mộc Định Vân hạ đôi mắt, lông mi khẽ run, gắng khống chế chính mình duy trì bình tĩnh.

“Không, ta biết, ta vẫn luôn thấy rất rõ ràng.” Bắc Thần Diễm vươn ngón tay thon dài, yêu thương chạm vào gương mặt tuấn tú ôn nhuận ấy, “Mộc Định Vân, ta vẫn luôn nhìn ngươi...... Ta thích ngươi......”

Mộc Định Vân ngẩng đầu, đôi mắt hắc trầm khiếp sợ nhìn về phía cặp mắt đỏ sậm giờ phút này tràn ngập tình cảm nồng nàn.

Bên môi gợi lên tươi cười nhẹ nhàng, Bắc Thần Diễm thấp giọng nói: “Ngươi không tin ta rốt cục nói ra những lời này?”

“Diễm, ngươi......” Mộc Định Vân giật mình nhìn thần sắc Bắc Thần Diễm giữa mắt phượng lộ ra ôn nhu yêu say đắm, ánh mắt ôn nhu nóng rực này hắn vẫn quen thuộc, nhưng cũng vẫn luôn tránh né, lại vội vàng dời tầm mắt.”...... Ngươi không cần nói nữa, ta......”

“Nếu ta hôm nay không nói ra, ngươi tính toán trốn đến khi nào? Ngày mai? Ngày mốt?” Bắc Thần Diễm hờ hững cười, “Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cứ trốn như vậy sao?”

Mộc Định Vân chua sót cười khẽ, hạ mắt, thật lâu sau, mới chậm rãi hít một hơi, nói nhỏ: “Diễm, đúng vậy, ta còn thương hắn, ta còn yêu nam nhân ngươi gọi là phụ thân......” Hắn giơ hai tay lên che đi mắt của mình, như rơi vào ký ức nỉ non, “Linh hồn hắn là tinh thuần như vậy, lúc trước ta nghĩ, hắn là một đứa nhỏ đặc biệt cỡ nào, sinh ở hoàng gia, lại nhu thuận, thông minh, lúc còn nhỏ đã nội liễm, yên lặng, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận thương yêu...... Ta lúc trước xem hắn là một đệ đệ đáng để ta cưng chiều, thế nhưng hắn thông minh cùng sâu sắc lại thường làm cho ta ngạc nhiên, bọn ta ở cùng một chỗ, không có ngươi lừa ta gạt, không có phòng bị đối địch, luôn bình thản tự nhiên như vậy......”

Bắc Thần Diễm cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi tay đang che mắt của Mộc Định Vân.

“...... Thân là con cháu hòang tộc, một quận vương không có quyền lợi gì, không có tự do một mình sống trong thâm cung, nhiều năm như vậy, ánh mắt hắn lại luôn như lúc trước. Không biết từ khi nào. Ta cuối cùng bất tri bất giác nhớ tới ánh mắt hắn, nhớ mong hết thảy về hắn, khi ta hiểu được......” Mộc Định Vân trầm mặc hồi lâu, chậm rãi, giữa những ngón tay hắn che mắt chảy ra một giọt nước mắt, “Nhưng là đã quá muộn...... Đã quá muộn......”

Đôi môi ấm áp nhẹ nhàng mút giọt nước mắt đó, Bắc Thần Diễm nói: “Mộc Định Vân, trước đây khi ta mới gặp hắn, liền thích cặp mắt tinh thuần ấm áp kia, cho nên ta quyết định nhất định phải cùng hắn đi, đi nơi nào cũng không có quan hệ, chỉ cần cùng hắn ở một chỗ. Ta thích hắn ôm ta, ôn nhu nhẹ giọng cùng ta nói chuyện, ta thích hắn ấm áp nhẹ tay khẽ vuốt mặt của ta...... Cho dù hắn bề ngoài thoạt nhìn giống huynh trưởng của ta hơn, thế nhưng ta nguyện ý gọi hắn là phụ thân, bởi vì ở trên người hắn ta có thể tìm được hình bóng của cha ta. Rất kỳ quái đi?”

“Kỳ thật ngươi rất giống hắn, nhưng ngươi cùng hắn cũng là khác nhau......” Bắc Thần Diễm gỡ tay Mộc Định Vân ra, kéo ra phía sau cậu, “Ôn hòa của ngươi là từ trong xương cốt, mà trong lòng hắn cất giấu phản loạn, cần người khác khơi dậy nhiệt tình của hắn, cho nên các ngươi có thể là bạn tốt là tri kỷ nhưng không thể là tình nhân, vĩnh viễn không có hy vọng...... Nhưng chúng ta khác thế, Mộc Định Vân, chúng ta mới là thích hợp nhất. Sao chúng ta không cho nhau một cơ hội, thử xem chúng ta có thể ở bên nhau hay không?”

“Ngươi......”

Ánh mắt đen lẳng lặng nhìn cặp mắt phượng đỏ sậm.

Bắc Thần Diễm hôn hắn, ôn nhu yêu thương.

Thật lâu sau, môi hai người mới chậm rãi tách ra.

Mộc Định Vân hạ mắt, chậm rãi lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Diễm, chúng ta......”

Ngón cái mơn trớn đôi môi hồng nhuận kia, ngăn cản lời nói Mộc Định Vân sắp sửa nói ra, Bắc Thần Diễm chăm chú nhìn hắn, bên môi gợi lên ý cười ung dung, nói: “Mộc Định Vân, lúc này mới vừa bắt đầu thôi.”

Hết chương thứ ba mươi chín

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK