• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Vân Thường chạy một mạch đến trước xe ngựa không dám nhìn phía sau một lần nào.

“Tỷ...làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Diệp Trí Mặc thấy tỷ tỷ vội vã chạy đến, gương mặt lại đỏ bừng, có thể thấy tỷ ấy đang rất hoảng loạn, nhưng từ trước đến bây giờ hắn chưa khi nào thấy tỷ ấy lại có biểu hiện như vậy.

Lúc này Diệp Vân Thường mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Không...không có gì đâu! Chúng ta đi về thôi.” Nói rồi nhấc chân bước bục nhỏ lên xe ngựa.

Diệp Trí Mặc nhìn tỷ tỷ đang cố gắng tỏ ra bình thường mà ngạc nhiên. Có chuyện gì mà làm cho tỷ ấy thành ra như thế? Người kia...có chút quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi?

“Tiểu Mặc, đệ làm gì vậy? Sao không lên xe?” Diệp Vân Thường lúc này đã lấy lại được bình tĩnh vốn có của nàng, ngồi lâu mà vẫn chưa thấy Diệp Trí Mặc lên xe, nàng khó hiểu lên tiếng hỏi.

“Đệ lên liền đây.” Diệp Trí Mặc nghĩ có lẽ hắn nhìn nhầm người rồi, nên nhấc chân bước lên xe.

Khoảnh khắc Diệp Trí Mặc vừa bước vào xe ngựa, một bóng người cưỡi ngựa chạy vụt qua, vừa hay đúng lúc này hắn ngước mặt lên người kia nhìn qua, hai cặp mắt chạm vào nhau nhưng chỉ là một giây mà thôi, vì người kia không nhìn quá lâu chỉ là lướt qua mà thôi.

Diệp Trí Mặc cũng không quan tâm lắm mà bước thẳng vào trong xe ngựa, ra lệnh cho phu xe đánh về. Cho nên không hề biết rằng sau khi Diệp Trí Mặc bước vào xe ngựa, cũng vừa lúc người kia quay đầu nhìn chăm chú về chiếc xe ngựa của hắn.

Vào xe Diệp Trí Mặc lên tiếng hỏi Diệp Vân Thường: “Tỷ, đã xảy ra chuyện gì mà đệ nhìn tỷ có vẻ như rất hốt hoảng như vậy? Còn người nam tử kia là ai?”

“Cũng không có chuyện gì...chỉ là...tỷ có chút không thích nghi với hoang cung này lắm, còn người nam tử kia chính là người mà chúng ta đã gặp lúc trước.” Diệp Vân Thường bình thản đáp.

“Là hắn? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Sao lại đi cùng tỷ?”

“Về phủ rồi lại nói đi...ở đây không tiện lắm.”

“Được.”

Ở trước cửa hoàng cung, Yến Mộ Thành nhìn theo xe ngựa đang chạy đi xa mà rơi vào trầm tư.

Nữ nhân này...tại sao lại cho hắn cảm giác giống như người kia như vậy? Nhưng dung mạo lại khác nhau quá lớn, tuy nàng ấy cũng là một mỹ nhân nhưng nếu đem ra so sánh với Diệp tiểu thư này thì hoàn toàn là một trên trời và một dưới đất. Có lẽ do hắn quá nhớ đến nàng ấy mà nhìn nhầm người khác với nàng ấy rồi? Giờ này không biết nàng ấy có khỏe hay không? Nàng ấy đang ở đâu?

“Chủ tử!!!”

Một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Yến Mộ Thành.

Lưu Thiên nhảy xuống ngựa, chân bước nhanh đến cạnh Yến Mộ Thành, nhẹ giọng nói: “Chủ tử, đã tìm được tin tức của người kia.”

“Thật?” Giọng Yến Mộ Thành không kiềm chế được sự kích động mà hỏi lại.

“Dạ, tin tức được truyền đến sáng sớm hôm nay. Còn việc có thật hay không, cần phải cho bọn họ một thời gian nữa để biết rõ thêm.” Lưu Thiên cẩn thận nói.

Yến Mộ Thành biết rõ năng lực làm việc của cấp dưới hắn như thế nào nên gật đầu, vẻ mặt không khỏi nở nụ cười.

Cuối cùng hắn cũng tìm được nàng rồi, tuy chỉ là một tin tức mờ nhạt nhưng ít nhất thì cũng biết nàng vẫn an toàn.

“Tin tức kia truyền về từ nơi nào?”

“Dạ, là từ thành Đỉnh Phong.”

Chân mày Yến Mộ Thành khẽ nhếch ngạc nhiên: “Thành Đỉnh Phong? Nàng...tại sao lại đi đến đó?”

Sao khi nghe Yến Mộ Thành nói đến thì Lưu Thiên cũng rất nghi hoặc về tin tức này.

“Có lẽ là họ có việc gì cần đến đó.”

“Không phải...” Yến Mộ Thành nhíu mày suy nghĩ. Dường như hắn nghĩ ra được điều gì, vẻ mặt dần thả lỏng: “Không phải có việc mà đến thành Đỉnh Phong...mà là nàng đi đến kinh thành.”

Lưu Thiên cũng nghĩ ra được việc này, vẻ mặt không khỏi vui mừng.

“Phải...tại sao thuộc hạ lại không nghĩ đến việc này! Muốn đến kinh thành ngoài đường thẳng mà chúng ta đã đi thì còn một con đường khác đó chính là đi vượt qua thành Đỉnh Phong này, nhưng con đường này vô cùng gian nan nguy hiểm như vậy...”

“Tin tức này được bao lâu rồi?” Yến Mộ Thành bình tĩnh hỏi lại.

“Dạ, trong thư nói là có người nhìn thấy vị kia vào khoảng mười ngày trước, sau khi truyền đến đây thì có lẽ là nửa tháng hơn. Từ sau khi có tin tức kia thì bên chúng ta hoàn toàn không tìm được gì về họ nữa.”

“Tiếp tục tìm.” Giọng Yến Mộ Thành trầm xuống, vẻ mặt lạnh đi mấy phần.

“Dạ chủ tử.”

“Đi về phủ.”

Yến Mộ Thành bước lên xe ngựa, Lưu Thiên cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, ánh mắt lâu lâu lại nhìn Yến Mộ Thành, vẻ mặt như muốn nói gì nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Yến Mộ Thành thì lại thôi.

“Có việc gì?” Giọng Yến Mộ Thành không nóng không lạnh vang lên.

“Dạ...không có gì ạ!” Lưu Thiên bị giọng nói Yến Mộ Thành làm giật mình, vội vàng đáp.

Yến Mộ Thành lại hỏi tiếp: “Có gì thì ngươi cứ nói, ta cũng không làm gì ngươi!”

Bên ngoài lại yên lặng, không có tiếng đáp lại hắn, chỉ có tiếng rao bán của người dân hai bên đường mà thôi.

Yên lặng đến khi Yến Mộ Thành cứ nghĩ Lưu Thiên sẽ không nói chuyện nữa thì Lưu Thiên lại lên tiếng: “Chủ tử...nữ nhân lúc nãy...”

Nghe giọng nói của Lưu Thiên như muốn nói nhưng lại ngập ngừng không dám nói hết câu. Lưu Thiên biết chủ tử hắn không thích người khác xen vào quá nhiều chuyện của hắn, cho nên không dám hỏi.

“Không có chuyện gì...nàng ấy là người được chỉ hôn cho ta hôm nay. Tiểu thư của Diệp gia, Diệp Vân Thường.”

Lưu Thiên ngạc nhiên, vẻ mặt không tin: “Chỉ hôn? Diệp tiểu thư? Không phải vị tiểu thư này đã được chỉ hôn cho Nhị hoàng tử rồi sao? Vì sao lại còn chỉ hôn cho người được chứ?”

“Nàng...hôm nay đã vào cung từ hôn cùng Nhị ca của ta, sau lại được người cha yêu quý của ta chuyển hôn ước đó sang cho ta, trong việc này có không ít công sức của các vị kia.”

“Như vậy sao? Chủ tử, người chấp nhận hôn sự này sao? Có cần thuộc hạ...hay không?” Lưu Thiên chỉ cần nói như vậy, Yến Mộ Thành đã hiểu được ý mà hắn muốn nói đến là gì?

“Không cần, trước mắt cứ để việc này như thế này đi! Ta nghĩ vị Diệp tiểu thư này cũng không phải người tầm thường đâu, tuy là đã che đậy rất kín kẽ nhưng như vậy mới làm cho người khác nghi ngờ...Lưu Thiên cho người đi điều tra vị Diệp tiểu thư này một chút, ta muốn xem nữ nhân này đang che giấu những gì.”

“Dạ, chủ tử.”

“Được rồi, nếu không có việc gì đừng làm phiền ta!”

“Dạ!”

Chiếc xe ngựa hướng đến Nhàn vương phủ mà đi.

Sau khi ra khỏi cung, Diệp Vân Thường đi về phía tiệm thuốc của Hoàng Sơn Môn ở Kính An thành. Có lẽ đến vào buổi trưa nên lúc này tiệm thuốc không có nhiều người, chỉ có một chưởng quầy đang nhàn hạ mà hai mắt lim dim buồn ngủ.

“Ta muốn bán đồ.”

Thanh âm đạm mạc vang lên trên đỉnh đầu, chưởng quầy ngẩng đầu lười biếng duỗi eo đứng lên, nhìn thiếu nữ đứng trước mặt, lên tiếng hỏi: “Không biết cô nương muốn bán cái gì?”

“Tới nơi này dĩ nhiên là bán dược liệu rồi.”

Diệp Vân Thường móc trong ngực ra một cái túi ném đến trước mặt chưởng quầy.

Chưởng quầy không chút để ý mở túi ra xem, nhưng khi nhìn thấy những vật trong túi thì thân thể hắn rung lên, cơn buồn ngủ ngay lập tức tan biến, khiếp sợ nói: “Đây là...đây là dược liệu năm mươi năm?”

Ở đại lục Huyền Mạch này, dược liệu được chia làm các cấp bậc khác nhau là dược liệu mười năm, năm mươi năm, trăm năm, ngàn năm, nhưng chưa từng nhìn thấy dược liệu vạn năm.

Diệp Vân Thường đã rất lâu không ở nơi này nên nàng không rõ những cấp bậc dược liệu hiện có tại nơi này đã đến mức nào rồi, nhưng nàng thấy rõ dược liệu của nàng đã làm cho chưởng quầy có vẻ mặt kinh hoảng như thế thì có nghĩa là ở nơi này dược liệu của nàng vô cùng quý giá.

Không lẽ mấy năm nay ở đại lục này đã có biến cố lớn đến vậy sao?

Chưởng quầy vuốt ve dược liệu trong tay như trân bảo, ánh mắt phát sáng: “Cô nương, những dược liệu này ta có thể trả cho ngươi 200 đồng vàng.”

Một vạn tiền đồng bằng 100 đồng bạc bằng 1 đồng vàng.

Diệp Vân Thường khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn đảo qua những dược liệu đang bày bán trong cửa tiệm: “Giúp ta chọn một ít dược liệu bất kỳ chủng loại.”

Chưởng quầy kinh ngạc nhìn nàng, người khác đến mua đều chỉ cần những loại mà mình cần, thiếu nữ này lại bất kể chủng loại, thuộc tính? Bất quá thì hắn là người làm ăn buôn bán nên sẽ không hỏi nguyên nhân của khách hàng.

“Được, cô nương xin chờ một chút.”

Diệp Trí Mặc từ sớm đã đứng bên cạnh Diệp Vân Thường nhưng hắn lại không lên tiếng, lúc này thấy chưởng quầy đã rời đi mới lên tiếng hỏi: “Tỷ, tỷ mua dược liệu làm gì? Không lẽ có loại dược liệu mà ở nơi kia không có sao?”

“Không phải tỷ cần dược liệu mà là tỷ muốn xem ở nơi này hiện tại như thế nào mà thôi.”

Rất nhanh, chưởng quầy đã lấy dược liệu đưa đến trước mặt hai người.

“Một trăm cây dược liệu 10 năm, tổng cộng là 100 đồng vàng.”

Tuy là 10 năm cùng 50 năm hơn nhau gấp đôi nhưng giá cả lại chênh lệch nhau qua lớn. Nếu là dược liệu 100 năm chắc chắn là giá cả trên trời, nàng cũng không ngờ hiện tại ở đại lục này lại thiếu hụt dược liệu đến như vậy, nàng nhớ năm đó cha mẹ nàng còn dùng cả dược liệu 100 năm để chế tạo đan dược trị liệu cho nàng.

Dược liệu những năm đó rất dễ tìm thấy, giá cả cũng không cao đến như vậy. Tuy là tìm những dược liệu 100 năm cùng dược liệu ngàn năm cũng không dễ dàng gì nhưng cũng có thể bỏ tiền ra mua được nhưng với hiện tại thì cũng khó mà nói.

Diệp Vân Thường cầm bao dược liệu, xoay người bước ra ngoài.

“Các ngươi đã nghe gì chưa? Hôm qua phế vật Diệp gia kia đã bị hoàng tộc từ hôn.”

“Ha ha ha, tin tức kia của ngươi đã cũ rồi, không phải hoàng tộc từ hôn mà là phế vật kia trên Kim Loan điện tuyên bố không gả cho Nhị hoàng tử, càng không muốn gả cho người hoàng tộc. Nàng nói các hoàng tử, hoàng tôn đều là một đám ngựa giống trên người dính đầy vi khuẩn, càng kì lạ hơn nữa là Hoàng thượng lại không hề trách tội nàng.”

Lúc này trong các tửu lâu, mọi người lấy lời đồn trên phố gần nhất làm đề tài bàn luận.

Không một người nào nhìn thấy trong một gian phòng trên lầu, có một nam nhân anh tuấn nhưng sắc mặt xanh mét, hai tay nắm chặt, “đùng” một tiếng đứng lên, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt giống như muốn hung hăng bóp chết nữ nhân kia.

Ngựa giống? Nàng dám mắng hắn là ngựa giống?

Tuy rằng hắn yêu Diệp Mộng Dao, hậu viện của hắn cũng có một vài tiểu thiếp nhưng chuyện này không phải là rất bình thường hay sao? Có nam nhân nào cả đời chỉ yêu một người nữ nhân sao? So với Tam đệ Yến Mộ Lân thường hay đến thanh lâu phát tiết thì hắn đã được xem là mẫu mực nhất rồi.

Trừ cái tên quỷ bệnh kia, có ai đến tuổi này mà không có một vài nữ nhân.

“Phụ hoàng vì nể mặt Diệp gia mà không trị tội nàng nhưng ta nhất định sẽ không bỏ qua, ta nhất định sẽ giết nữ nhân kia!”

Yến Mộ Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như lúc này Diệp Vân Thường xuất hiện trước mặt hắn nhất định sẽ bị hắn bầm thây vạn đoạn.

Thật ra thì Thiên Vũ đế cung không hoàn toàn vì nể mặt Diệp gia, dù sao thì Diệp Vân Thường cũng chỉ là một phế vật không được ai yêu thương, tự tôn của Hoàng đế không cho phép có người nói như thế, nhưng vì lúc đó Liễu Như Hoa bên cạnh đã châm lửa. Dù cho hắn đã lớn tuổi nhưng bị châm lửa như vậy tâm cũng sẽ ngứa ngáy.

Cho nên hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi mấy người đó đi để vui vẻ cùng nữ nhân của hắn mà thôi.

“Phong Nhi.” Hư Trúc nhíu mày, đồ đệ này của hắn cái gì cũng tốt nhưng chỉ có tâm tính còn chưa được trầm ổn.

Lúc này Yến Mộ Phong mới nhớ đến sư phụ còn ở đây, nên vội vàng đè nén lửa giận trong lòng xuống: “Sư phụ, vừa rồi là đồ nhi quá mức xúc động mà phẫn nộ nên mới...”

“Không sao, nhưng tính tình ngươi như vậy rất khó làm nên chuyện lớn, ngươi nên học những người khác một chút.” Hư Trúc bất đắc dĩ thở dài, “Đúng rồi, cuộc khảo nghiệm thiên phú cách đây không lâu có phát hiện hai thiên tài tuyệt thế, Vân Hi đại sư có ý muốn sẽ thu người kia làm đồ đệ của hắn.”

Ánh mắt Yến Mộ Phong kinh ngạc.

Hắn vào Hoàng Sơn Môn đã mười mấy năm còn không hiểu được tính tình của Vân Hi đại sư sao? Lão tiền bối kia mắt cao hơn đầu, hắn cũng đã từng có ý muốn bái ông làm thầy nhưng lại bị cự tuyệt không chừa chút mặt mũi nào.

Dựa vào địa vị của Vân Hi đại sư ở Hoàng Sơn Môn, nếu được ông nhận làm đồ đệ thì nhất định có thể đi ngang, không cần kiêng nể gì.

“Không biết rốt cuộc là thiên tài thế nào mà có thể khiến Vân Hi đại sư động tâm rồi?” Hắn cũng rất tò mò, là ai có thể lọt vào mắt Vân Hi đại sư.

“Là một thiếu nữ cùng một thiếu niên khoảng hơn mười tuổi.” Hư Trúc mỉm cười, “Nhưng chúng ta không biết tên hai người kia, thậm chí cả thân phận cũng không biết, ta nói điều này cũng không phải muốn ngươi hỗ trợ tìm người, dù sao ngươi là người Hoàng Sơn Môn, động tác quá rõ ràng sẽ khiến thế lực khác chú ý, Vân Hi đại sư đã nói không thể cho bất cứ người nào biết chuyện này. Hiện tại ta nói cho ngươi biết cũng là để ngươi hiểu rõ trong kinh thành này cũng có thiên tài tuyệt thế, ngươi muốn để nữ nhân ngươi thích đạt được danh hiệu xuất sắc chỉ sợ là có chút khó khăn.”

Sắc mặt Yến Mộ Phong trầm xuống: “Hư Trúc đại sư, dù cho Dao Nhi đứng thứ hai thì Phụ hoàng cũng sẽ không nói gì.”

“Thật vậy sao?” Hư Trúc đại sư đứng lên, nói tiếp: “Nhưng không phải ngươi muốn cho nàng gia nhập Hoàng Sơn Môn sao, như vậy cần phải đạt được hạng nhất, ngươi có thân phận Nhị hoàng tử, lại là đệ tử Hoàng Sơn Môn. Chẳng lẽ ngươi không muốn nàng đạt được hạng nhất sao? Yên tâm, vi sư luôn có sự chuẩn bị từ trước.”

Yến Mộ Phong động tâm, nhìn Hư Trúc nói: “Ý của sư phụ là...”

“Ha ha ha” Hư Trúc vuốt nhẹ râu, cười nói: “Ta nhớ hình như ngươi đã nói nữ nhân kia đã lá võ giả cấp sáu, ta có một viên Tăng Linh đan có thể giúp ngà tăng thực lực, đi thôi, ngươi dẫn vi sư đi một chuyến xem nữ nhân kia có xứng với đồ nhi của ta hay không.”

Tăng Linh đan có thể khiến cho võ giả dưới cấp tám đột phá một cấp, trong cuộc đời võ giả chỉ được sử dụng một lần.

Yến Mộ Phong nhất thời kích động: “Vậy đồ nhi thay mặt Dao Nhi tạ ơn sư phụ trước.”

Trong Diệp phủ, từ khi Diệp Bảo Dương trở về là một bầu không khí vui sướng ngập trời.

Không biết Diệp Mộng Dao và Diệp Mộng Tuyết vây quanh nói chuyện gì với Diệp Bảo Dương làm cho hắn cười liên tục. Đột nhiên, thấy Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc từ ngoài cửa đi vào, nhịn không được liền cất tiếng giễu cợt: “Ta đã nói rồi, người nào đó làm sao có thể xứng đôi với Nhị hoàng tử, không chịu nghe, giờ thì tốt rồi, phải gả cho một quỷ bệnh kia. Ha ha ha, ta nghe nói quỷ bệnh kia chẳng những sức khỏe không tốt, dung mạo còn xấu như quỷ dọa nhiều nha hoàn điên rồi, các ngươi đoán thử xem sau khi người nào đó gả đi, đêm động phòng nhìn thấy quỷ bệnh kia có thể bị dọa điên hay không?”

Dung mạo xấu xí?

Diệp Vân Thường nhướng mày, trong đầu hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ kia.

Người tuấn mỹ như vậy mà lại bị nói xấu như quỷ.

Đúng là lời đồn thật quá đáng sợ.

Có lẽ vì người kia ít khi ra khỏi Vương phủ, hơn nữa cũng không một người nào thấy rõ khuôn mặt của hắn cho nên tất cả mọi người đều cho rằng hắn xấu đến mức không dám ra gặp người.

Nhưng...Diệp Vân Thường nhớ đến dung mạo người nàng đã gặp lúc sáng, có lẽ vì nguyên nhân nào đó mà hắn phải làm cho dung mạo xấu xí như vậy.

Diệp Vân Thường không muốn để ý đến nữ nhân này, ai ngờ đối phương căn bản là không muốn bỏ qua cho nàng. Lúc nàng đi về phía phòng mình, một thân hình chắn trước mặt nàng.

“Diệp Vân Thường, ngươi bị điếc sao? Ta đang nói chuyện với ngươi đấy có nghe thấy không?”

Diệp Vân Thường kinh ngạc nhìn thiếu nữ dung nhan trắng nõn trước mặt lên tiếng hỏi: “Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”

“Ngươi...” Diệp Mộng Tuyết tức đến mặt đỏ bừng, đang muốn vung ta đánh Diệp Vân Thường lại bị Diệp Trí Mặc đứng bên cạnh ngăn cản, hắn cất giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi dám đánh tỷ ấy một cái, ngươi có tin ta sẽ phế đi cánh tay đó của ngươi hay không?”

Diệp Mộng Tuyết đang tức giận không nghĩ ngợi nhiều liền muốn tiến đến lần nữa thì bị Diệp Mộng Dao lên tiếng ngăn cản: “Được rồi, Tuyết Nhi, nói thế nào thì nàng cũng là tỷ tỷ của chúng ta. Dù tức giận cỡ nào thì cũng không được động thủ, nếu không tỷ sẽ không nói chuyện cùng muội nữa.”

Diệp Mộng Dao thật sự muốn giúp Diệp Vân Thường sao?

Không phải!

Chỉ là thời điểm Diệp Mộng Tuyết vung tay lên, nàng ta thấy ngoài sân có hai người đang đi đến. Một người là Yến Mộ Phong, một người khác là một lão giả có phong thái của một tiên nhân.

Nhìn bộ dáng cung kính của Yến Mộ Phong, nàng lờ mờ có thể đoán được thân phận của lão giả kia.

“Mộng Dao tỷ tỷ!” Diệp Mộng Tuyết hai mắt rưng rưng ủy khuất, “Tỷ vì phế vật này mà trách mắng muội, còn không nói chuyện với muội, phế vật này thì có gì tốt chứ? Ngươi đối với nàng tốt như vậy, nàng trước nay đều không để tâm, nàng không xứng được ở lại Diệp gia.”

“Tuyết Nhi, cho dù thế nào thì chúng ta đều là người một nhà, đã là người một nhà thì nên hòa thuận, muội nếu muốn động thủ thì cũng nên đối với người ngoài.” Diệp Mộng Dao nhíu mày, hiển nhiên là bất mãn với cách nói của Diệp Mộng Tuyết.

Từ đầu đến cuối Diệp Vân Thường chỉ khoang tay xem màn kịch phía trước. Diệp Mộng Dao kia quả thật diễn rất giỏi, diễn quá thành nghiện rồi...

Diệp Vân Thường hơi nheo mắt, nàng đã nhiều lần bỏ qua sự khiêu khích của các nàng vì căn bản nàng không để họ vào mắt nhưng dù nàng không để vào mắt cũng không có nghĩa là phải chịu đựng.

“Ta nghĩ có một việc các ngươi đã nghe nhầm, loại nam nhân như Yến Mộ Phong dù có đưa đến trước mặt ta cũng sẽ không nhìn hắn một cái, hơn nữa hôm nay ở trên Kim Loan điện cũng nghe được không phải do hoàng tộc từ hôn mà là Diệp Vân Thường ta không muốn gả cho nam nhân cả người đều dơ bẩn. Cho nên, Diệp Mộng Dao, chúc mừng ngươi đã nhặt được rác mà ta đã vứt bỏ. Nghe nói trong Vương phủ hắn còn có mấy vị tiểu thiếp, không chừng sau này sẽ còn nhiều hơn, đến lúc đó ngươi cũng sẽ cả người dơ bẩn giống thế.” Diệp Vân Thường nói một mạch không dừng lại, cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt của những người kia lại nói tiếp.

“À...đúng rồi, không biết Yến Mộ Phong có đam mê việc một đêm sủng hai người hay không? Ta quả thật rất mong chờ biểu cảm của ngươi khi thấy chồng mình trên giường nữ nhân khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK