Nữ nhân này chỉ ỷ vào Yêu thú nên mới không sợ hãi! Nếu không thì với thực lực của nàng, làm sao dám cuồng vọng như thế?
Diệp Vân Thường ngước mắt, chăm chú nhìn Hà Hoa Thanh sắc mặt tái nhợt, cười lạnh nói: “Tại sao ta phải đáp ứng ngươi? Ngươi cho rằng hiện tại còn có tư cách nói điều kiện với ta sao?”
“Ngươi…” Hà Hoa Thanh biến sắc, “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Chẳng thế nào cả”, Diệp Vân Thường cười nhạt, “Ta chỉ cần giết ngươi thôi!”
Loại phẩm chất cao thượng lấy ơn báo oán không phải là thứ nàng cần, nàng chỉ biết, người khác động đến nàng một tấc, nàng sẽ trả lại hắn một trượng!
Hà Hoa Thanh hừ lạnh nói: “Muốn giết ta? Phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?”
Diệp Vân Thường nghe lời này, khẽ cười nói: “Ta lại quên mất một chuyện, ngươi đã từng nhiều lần châm chọc mỉa mai em trai ta, cho nên người tiếp nhận trận đấu này không nên là ta mà là đệ ấy, đến lúc đó, ta muốn để Diệp Trí Mặc đánh bại ngươi trước mặt người khác để chứng minh ai là thiên tài và ai là phế vật!”
Thanh âm khí phách làm đám người an tĩnh lại…
Rốt cuộc phải có dũng khí lớn cỡ nào, nàng mới có thể nói ra những lời cuồng vọng đến như vậy?
“Ha ha ha!” Hà Hoa Thanh cười to, châm chọc nói: “Được, ta đáp ứng ước chiến của ngươi, đây chính là cơ hội để ta chứng minh, Diệp Trí Mặc không những là một tên quái dị, còn là một tên quái dị phế vật!”
Ngay cả khi nàng là võ giả cấp bảy cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi chỉ là một võ giả cấp năm? Dựa vào cái thực lực của Diệp Trí Mặc, hắn chỉ cần một bàn tay cũng có thể đánh cho người kia nằm dài trên đất…
Lâm Hoài và Lăng Phong đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hà Hoa Thanh.
Nếu như Diệp Trí Mặc chỉ mới mười lăm tuổi đã ở cảnh giới Hậu thiên là phế vật, vậy hắn hiện tại đã hai mươi tuổi mới là võ giả cấp bảy thì tính là gì? Phế vật trong phế vật sao?
“Hừ!”
Hà Hoa Thanh hừ lạnh, nhìn Diệp Vân Thường lần cuối rồi xoay người đi ra khỏi khu rừng.
Diệp Vân Thường nhìn thân ảnh hắn rời đi, nhịn không được cong nhẹ khóe môi, có điều nụ cười kia lại cực kỳ băng lãnh…
Sau khi Hà Hoa Thanh rời đi, không khí xung quanh cũng dần khôi phục lại như cũ…
Trong không gian yên tĩnh, bỗng một tiếng thở phào “Phù” gây ra sự chú ý của mọi người, đồng thời quay đầu lại nơi phát ra tiếng thở kia, thấy một bóng dáng đang lén lút trốn đi.
Diệp Trí Mặc nhìn bóng lưng kia khẽ nhếch môi, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta nên làm gì với nó đây? Đối với một kẻ đang có ý định giết chết chúng ta, đệ nghĩ hay là…” nói đến đây, hắn dừng lại nhìn chăm chú bóng dáng kia.
Mắt thường có thể thấy thân ảnh kia khẽ rung lên một cái sau khi nghe Diệp Trí Mặc nói ra những lời kia, không chờ Diệp Vân Thường đáp lại, kẻ kia vội vàng quay người lại, trên mặt hắn là nụ cười nịnh nọt nói: “Ta đã biết ta sai rồi, ta không nên có suy nghĩ này, cầu xin ngươi hãy tha mạng cho ta đi, ta sẽ báo đáp ân tình này của ngươi!”
Diệp Vân Thường nhìn Yêu thú kia, không lên tiếng, ánh mắt nhìn nó chăm chú, dường như đang phân vân về những gì nó nói.
Yêu thú cũng nhìn ra lời nói của nó vẫn chưa đủ lớn để đổi lấy cái mạng nhỏ bé của nó, ngập ngừng nói tiếp: “Ta biết các ngươi vì cái gì mà tiến vào nơi này…nếu như ngươi có thể tha mạng cho ta…ta sẽ dẫn các ngươi đến nơi đó! Như vậy có được không?”
Quả nhiên, nghe lời này, Diệp Vân Thường khẽ cười nói: “Đúng là điều kiện này tương đối hấp dẫn, nhưng…cho dù không có ngươi, chúng ta cũng có thể tìm được nơi đó, thứ ta muốn, ta nhất định sẽ lấy được, còn cần ngươi dẫn đường sao?”
Yêu thú ngây ngẩn, vẻ mặt bối rối, ánh mắt có chút hốt hoảng…
“Bất quá…” Diệp Vân Thường hơi ngừng một chút, cười nói tiếp: “Nếu như ngươi đã muốn làm người dẫn đường cho chúng ta thì cớ gì ta lại không đáp ứng, nhưng nếu ngươi có ý định hãm hại chúng ta thì cũng nên nghĩ đến hậu quả của mình.”
“Có cho ta thêm mười cái mạng cũng không dám có suy nghĩ đó! Ta còn muốn sống thêm một chút nữa!” Yêu thú nghe Diệp Vân Thường nói vậy, vội vàng nói.
“Tốt, ngươi đi trước dẫn đường.”
Yêu thú gật đầu lia lịa, xoay người hướng đến nơi sâu nhất của khu rừng mà chạy đi.
“Chủ tử, ngươi tin lời nói của nó sao?” Lâm Hoài nghi hoặc nhìn thân ảnh của Yêu thú phía trước.
Diệp Vân Thường nheo mắt nhìn Yêu thú, “Nó không dám lừa gạt chúng ta. Đi, vào xem một chút.”
Tất cả mọi người hướng đến nơi sâu nhất của Ám dạ hỗn độn mà đi.
…
Bên ngoài Ám dạ hỗn độn không tối tăm u ám như bên trong, ánh mặt trời ấm áp bao phủ, ánh nắng xuyên qua lá cây, loang lổ chiếu xuống mặt đất.
Đã qua một ngày, vài người lục đục từ trong rừng đi ra, mang theo hơi thở náo nhiệt cho cả một vùng yên tĩnh…
“Các ngươi đoán xem, phế vật kia thế nào rồi? Đã lâu như vậy cũng không thấy dùng bùa truyền tống thoát ra, có thể đã lành ít dữ nhiều rồi hay không?”
“Ha ha, nhất định là như vậy rồi, thực lực như thế làm sao có thể sống sót trong Ám dạ hỗn độn? Cả ngày hôm nay cũng không thấy tung tích, nhất định đã chết dưới móng vuốt của ma thú hay yêu thú nào đó rồi, không có khả năng xuất hiện nữa.”
Mọi người đều lắc đầu, tiếc hận than thở.
Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, không ai chú ý đến một nữ nhân đang nhìn Ám dạ hỗn độn bằng ánh mắt lạnh lẽo, trên môi là nụ cười lạnh. Trước khi vào đó, cô ta đã dùng một viên Thanh linh đan để mua chuộc Hà Hoa Thanh, giở trò với bùa truyền tống của nhóm người Diệp Vân Thường, cho nên, lần này những người đó nhất định không thể toàn thân mà ra.
Có trách thì trách tại sao số phận của họ lại lọt vào mắt của người kia.
Nhìn về phía Ám dạ hỗn độn lần nữa, nữ tử kia xoay người bỏ đi.
…
Nhóm người Diệp Vân Thường nhờ có Yêu thú dẫn đường thuận lợi tiến vào nơi sâu nhất của Ám dạ hỗn độn không chút trở ngại.
Khác biệt với bóng tối của bên ngoài, tận sâu bên trong Ám dạ hỗn độn lại không hề giống với những nơi mà bọn họ đã đi qua, ở nơi này bầu trời trong xanh trên cao, ánh mặt trời chiếu sáng khung cảnh trước mắt.
“Nơi này là…”
Yêu thú tươi cười nịnh nọt nói: “Đây là nơi sâu nhất của Ám dạ hỗn độn, chắc chắn các ngươi đến đây cũng vì nơi này…”
Nói đến đây, Yêu thú nhẹ nhàng tránh ra để lộ một hang động lớn.
Diệp Vân Thường nhìn vào hang động kia, vẻ mặt tựa như đang nghĩ ngợi gì đó, bên trong có thứ gì đó đang kêu gọi nàng, mà thứ kia dường như rất quen thuộc.
“Ta chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi, con đường phía trước đành phải dựa vào thực lực cùng may mắn của các ngươi mà thôi, thành hay bại do các ngươi lựa chọn. Ta ở lại bên ngoài chờ các ngươi.”
Diệp Vân Thường không chút suy nghĩ nhấc chân bước vào hang động kia, mọi người thấy cô ấy bước vào cũng đuổi theo.
Vừa bước vào hang động, mọi người đều cảm nhận được linh khí dồi dào, Diệp Vân Thường bỗng cười khẽ, “Nơi này đúng là rất thích hợp cho võ giả tu luyện, dù sao cũng đã đến nơi này, cũng không nên lãng phí tài nguyên như vậy, không bằng chúng ta tu luyện một chút…”
Càng đi vào trong, càng cảm nhận được linh khí nồng đậm, lúc này Diệp Vân Thường cùng những người khác cũng không dừng lại mà đi sâu vào trong hang động.
Nửa canh giờ sau, nhóm người Diệp Vân Thường đã đến cuối hang động, nơi này chỉ có một tảng đá lớn nằm ở giữa, xung quanh hoàn toàn trống rỗng, ngoài việc linh khí ở nơi này vô cùng nồng đậm thì không còn thứ gì khác.
Lâm Hoài nghi hoặc, đi xem xét một vòng xung quanh, khó hiểu nói: “Không phải nói ở nơi sâu nhất của Ám dạ hỗn độn có không ít kì trân dị bảo sao?
Nhưng ở đây làm gì có những thứ đó ngoài tảng đá vô dụng này! Chắc chắn Yêu thú kia đã lừa gạt chúng ta vào đây để ám toán.”
Diệp Vân Thường cũng nhìn xung quanh nơi này xem qua một lượt, nhíu mày suy nghĩ, nàng không tin là Yêu thú kia có gan dám lừa gạt nàng, chắc chắn nơi này không bình thường, nàng cũng tin tưởng vào cảm nhận của bản thân mình.
Bỗng nhiên thanh âm Phượng Vũ vang lên trong đầu nàng: “Chủ nhân, ta cảm nhận được cỗ lực lượng của chủ nhân ở nơi này, ở tảng đá kia là nơi phát ra lực lượng kia mạnh mẽ nhất.”
Nghe những lời này, Diệp Vân Thường nhấc chân bước đến trước tảng đá lớn kia.
“Chính là nó sao?”
Lúc Diệp Vân Thường bước đến, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện thêm hai người làm mọi người sửng sốt, hoảng sợ.
Một nam một nữ đứng thẳng tắp trước mặt Diệp Vân Thường, cả hai một thân áo bào đỏ tươi, ngũ quan nam nhân anh tuấn lạnh lùng, nữ nhân dung nhan tuyệt sắc, khí thế hai người đều bễ nghễ thiên hạ.
“Vân Thường tỷ”, Lăng Phong chọc chọc cánh tay Diệp Vân Thường, ánh mắt liếc nhìn hai người kia, “Hai người này là ai vậy? Hình như nam nhân kia có chút khủng bố…”
Khủng bố?
Khóe môi Diệp Vân Thường giật giật, phỏng chừng cũng chỉ có Lăng Phong là người đầu tiên nói Phượng Vũ khủng bố…
“Hai người họ là thần thú khế ước của ta, nam nhân gọi là Phượng Vũ, nữ nhân gọi là Phượng Nhi.” Diệp Vân Thường nhún vai, cười cười nhìn những người bên cạnh.
Có điều là những người khác vừa nghe thấy “thần thú khế ước” liền có chút bất ngờ.
Phải biết, để có một thần thú cam tâm tình nguyện lập khế ước với ngươi, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được điều đó, đặc biệt là thần thú này còn có thể biến thành người, thực lực còn có vẻ không hề yếu…
Phượng Vũ nhíu mày nhìn về tảng đá, khóe môi khẽ cong lên: “Chủ nhân, nếu như người hấp thụ lực lượng này thì có thể đột phá lên một cảnh giới khác, chỉ có điều, phải cần có chút thời gian…”
Diệp Vân Thường cũng cảm nhận được cỗ lực lượng kia đang kêu gọi nàng, nhẹ đặt tay lên tảng đá kia đưa linh lực vào.
Bỗng chốc một ánh sáng chói lòa xuất hiện, sau đó liền bao bọc lấy thân thể Diệp Vân Thường, trước khi nàng hoàn toàn bị ánh sáng kia nuốt vào, tất cả những người bên cạnh đều chạy đến, hòa nhập cùng ánh sáng kia trước khi nó hoàn toàn biến mất.
Mọi người dường như đều cảm nhận được ánh sáng kia không bình thường, đến lúc mở mắt ra lần nữa thì trước mắt là một nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Ánh sáng trắng bao phủ khắp nơi, mọi người có chút không thích ứng, giơ tay che ánh sáng chói mắt một lúc sau mới buông tay xuống.
“Nơi này là nơi nào?” Diệp Vân Thường nhíu mày, lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một thanh âm từ không trung truyền đến: “Chào mừng các vị đã đến Không gian thí luyện của Ám dạ hỗn độn!”
Không gian thí luyện?
Không chờ đám người có phản ứng lại, thanh âm kia lại vang lên: “Các vị, ta là người bảo hộ nơi này! Hôm nay các vị đã đến được nơi này cũng là có duyên phận, ta cũng không muốn làm khó các vị, ở Không gian thí luyện này có tất cả ba tầng, tầng đầu tiên là trận pháp thiên y, tầng thứ hai rừng Giới Linh, tầng cuối cùng là di tích Thượng Cổ.”
Cả không gian yên tĩnh, mọi người không lên tiếng, chờ người kia nói tiếp…
“Không gian thí luyện này chính là nơi dùng để huấn luyện võ giả, cực kỳ hung hiểm, còn có vô số dược liệu quý hiếm, cùng với kỳ trân dị bảo mà tất cả những người kia ao ước, các vị có thể vượt qua được hay không đành phải nhờ vào thực lực của bản thân mà thôi! Thành hay bại sẽ do các vị quyết định!”
Nghe người kia nói những lời này, Diệp Vân Thường nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Nếu chúng ta không vượt qua thì thế nào?”
“Ha ha!” Người kia cười hai tiếng, nói tiếp: “Nếu không vượt qua thì coi như vận khí của ngươi đã tận, muốn thoát ra ngoài, cần phải vượt qua tất cả ba tầng thí luyện, hơn nữa, các vị sẽ có thời gian là một tháng để vượt qua ba tầng thí luyện kia, nếu trong một tháng không ra ngoài được thì sẽ tan biến vĩnh viễn.”
Thì ra vì vậy, cho nên những người có thể tiến vào nơi này đều không thấy trở ra, vì họ đã hoàn toàn biến mất, ở nơi này tuy có nhiều thứ quý giá nhưng hầu như không người nào dám tiến vào.
“Các vị đã sẵn sàng để bắt đầu vào thí luyện chưa?”
Diệp Trí Mặc nghe thấy câu nói này của người kia, chân mày nhíu lại: “Cho dù chúng ta không sẵn sàng thì ngươi cũng không mang chúng ta ra ngoài được, như vậy còn phải hỏi lại sao?”
“Đúng là như thế!”
Diệp Vân Thường nhìn về phía Diệp Trí Mặc, Lâm Hoài, Lăng Phong, vẻ mặt trầm tĩnh, không chút hoảng loạn, mỉm cười nói: “Thế nào? Không có tự tin đối mặt với thí luyện này sao?”
Đột nhiên, cả ba người họ hồi phục tinh thần, trên gương mặt lộ ra nụ cười tự tin.
“Ai nói ta không có tự tin? Không phải chỉ là một Không gian thí luyện thôi sao, Lâm Hoài ta còn chưa có sợ ai đâu.”
Lâm Hoài hất cằm, đôi mắt tràn ngập kiên định.
Nghe hắn nói những lời này, hai người kia cũng gật đầu đồng ý, lúc này trên gương mặt họ là nụ cười tự tin.
“Đúng đó, chắc chắn chúng ta sẽ chiến thắng được nơi này.” Lăng Phong cũng phụ họa theo.
“Tốt.” Diệp Vân Thường cười nói: “Vậy chúng ta thi xem ai sẽ là người ra khỏi Không gian thí luyện này đầu tiên…”
Hai mắt Diệp Trí Mặc sáng lên, cười nói: “Đệ nhất định sẽ thắng được tỷ.”
Diệp Vân Thường cười cười, gật đầu nói: “Được, tỷ sẽ chờ xem thực lực của đệ! À…”, nàng chợt nhớ ra hình như quên mất gì đó, bỗng ánh mắt nhìn lại hai người đứng sau lưng, hơi ngập ngừng nói tiếp: “Hai vị thấy thế nào?”
Hai nam nhân từ lúc vào đến bây giờ đều bị những người kia quên lãng, khi nghe Diệp Vân Thường lên tiếng hỏi mới nhớ đến còn có hai người đi cùng bọn họ.
Tuy bị quên lãng, Yến Mộ Thành cũng không tức giận, khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Được, dù sao cũng rất lâu rồi ta đã không tập luyện gân cốt, nhân tiện hôm nay tập luyện một chút.”
“Được, nếu các vị đã sẵn sàng thì bắt đầu đi. Ta chúc các vị may mắn!”
Danh Sách Chương: