• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái tát kia hoàn toàn khiến Úc Sương nhận ra bản chất lưu manh của Chu Mộ Dư.

Mấy ngày nay gã đã chiều chuộng vật nhỏ này không có giới hạn, sợ cậu ăn không ngon ngủ không yên sợ tâm trạng cậu không tốt, tất cả đều tùy cậu, còn cậu thì lại chạy ra ngoài chơi với mấy đứa con trai, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

Chu Mộ Dư càng nghĩ càng thấy tức giận, nhấc chân Úc Sương lên kéo cậu về phía mình.

"A!" Úc Sương sợ tới mức hét to: "Em sai rồi, em sai rồi, a..."

Những cái khác không cần bàn tới, nhận sai ngược lại rất thành thạo.

Chu Mộ Dư giận quá hóa cười, lại tát cậu thêm một cái: "Sai ở đâu?"

Cái tát này không dùng lực, nhưng lại đánh vào chỗ thịt mềm nhất. Da mặt Úc Sương vốn mỏng, cả người run rẩy vì xấu hổ. Chu Mộ Dư lại thấy thú vị, lại tiếp tục đánh thêm cái nữa.

"Ưm... đừng đánh mà..."

"Còn mắng tôi không?"

"Không mắng..."

"Có cho không?"

"Cho, cho chú, ưm..."

...

Úc Sương hỏi gì trả lời nấy, căn bản không cần hình thức ép buộc nào cả, chỉ cần hù dọa là cậu cũng đã mềm nhũn. Cuối cùng Chu Mộ Dư cũng hài lòng, vớt người lên ôm vào trong lồng ngực.

"Sớm nghe lời như vậy thì đã không bị đánh rồi."

Úc Sương run rẩy, ôm chặt lấy cổ Chu Mộ Dư, nhẹ nhàng thút thít, như vừa nén giận vừa làm nũng nói: "Trướng quá..."

Trên mặt cậu vẫn còn vệt nước mắt, chóp mũi hồng hồng, dù tủi thân thành như thế này nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để Chu Mộ Dư ức hiếp.

"Không trướng," Chu Mộ Dư xoa bụng dưới Úc Sương, giọng điệu nhẹ nhàng thản nhiên nói: "Em có thể mà."

Một lát sau, Úc Sương cố lấy dũng khí, nhỏ giọng uy hiếp: "Lần sau không cho chú đánh em nữa..."

Đến lúc này thì đương nhiên cái gì Chu Mộ Dư cũng đồng ý: "Không đánh."



"Cũng không được dọa em sợ."

"Ừm."

Im lặng một lúc, Úc Sương hỏi: "Thật không?"

Chu Mộ Dư thấp giọng cười cười, ghé sát vào bên tai Úc Sương nói: "Lừa em thôi."

...

Hôm nay Chu Mộ Dư hoàn toàn không làm người nữa, từ phòng ngủ đến phòng tắm, dù Úc Sương có khóc dữ dội thế nào cũng không buông tha cho cậu.

Úc Sương chơi một buổi chiều ở bên ngoài, về nhà đã bị hành như thế, mệt đến mức như sắp ngất đi, cuối cùng không còn sức lực nữa đành dựa vào lồng ngực Chu Mộ Dư, giống như con mèo được vuốt lông, phát ra tiếng hừ nhè nhẹ.

Chu Mộ Dư nghe không rõ, hỏi: "Em nói cái gì?"

Úc Sương nhắm mắt, khẽ hít mũi một cái: "Chú xấu lắm..."

Chu Mộ Dư cười khẽ một tiếng: "Trong lòng em, tôi vốn là người tốt à?"

Úc Sương không đáp lại được.

Rất khó để dùng từ tốt xấu để phân loại con người, giống như mọi người đều nói Đàm Luật Minh không phải người tốt, nhưng Đàm Luật Minh đối với Úc Sương là vô cùng tốt, từ đầu tới cuối chưa từng khiến cậu phải chịu thiệt thòi, cho nên Úc Sương cũng không cảm thấy hắn xấu xa. Còn Chu Mộ Dư hầu như mọi lúc cũng không tệ, nhưng thỉnh thoảng lại rất xấu xa, ví dụ như hiện tại, hoặc như lúc trước... Úc Sương nhắm mắt lại, có thể nhớ lại rất nhiều.

Chu Mộ Dư làm nhiều chuyện xấu như vậy, nhưng cũng không nhất định là người xấu, nhưng chắc chắn không phải người tốt.

Úc Sương có kết luận, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Chú không phải."

Chu Mộ Dư cũng chẳng để tâm cười cười, không nhanh không chậm nói: "Vốn dĩ tôi cũng không phải. Ngay từ đầu khi vừa nhìn thấy em tôi đã muốn em, người như vậy thì sao có thể là người tốt chứ?"

Mặc dù những lời này là sự thật, trong lòng Úc Sương cũng hiểu rõ, nếu không phải vì lên giường, Chu Mộ Dư cũng sẽ không cần phí tiền và phí sức bao nuôi cậu. Nhưng khi nói thẳng ra ngoài miệng vẫn khiến trong lòng Úc Sương có hơi không thoải mái.

Đàm Luật Minh nói không sai, đàn ông trên thế giới này tiếp cận cậu đều là vì mục đích không trong sáng. Bọn họ ham muốn sắc đẹp, mềm mại, yếu đuối, dịu hiền, ngoan ngoãn của cậu, không ai là ngoại lệ, cũng đều không phải là thứ tốt đẹp gì.

Thậm chí Đàm Luật Minh còn tính cả bản thân vào đấy, sợ Úc Sương có cảm xúc đồng tình không nên có hay mềm lòng với đàn ông.

Úc Sương dựa vào vai Chu Mộ Dư, được Chu Mộ Dư vuốt gáy, vô thức ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ cậu cũng không được yên, thì thào nói mớ, chốc lại nói Chu Mộ Dư xấu xa, chốc lại nói mình ghét Chu Mộ Dư.

Chu Mộ Dư đặt cậu lên trên giường, nhéo má cậu rồi cố ý nói: "Làm phản rồi."

Úc Sương mềm nhũn hừ nhẹ, vừa rời xa cái ôm của Chu Mộ Dư, lưng vừa chạm xuống giường, vươn hai tay theo bản năng: "Đừng đi..."

"Không phải chán ghét tôi sao?" Chu Mộ Dư giận mà bật cười, giận rồi vẫn ôm Úc Sương vào trong lồng ngực, đắp chăn vào giúp cậu: "Chán ghét còn muốn ôm."

"Ưm..."

Úc Sương rơi vào cái ôm quen thuộc, dần dần cũng yên tĩnh lại.

Trong mơ thỉnh thoảng cậu cũng không phân biệt rõ Chu Mộ Dư với Đàm Luật Minh, nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng. Dù sao Chu Mộ Dư với Đàm Luật Minh cũng là hai người khác nhau, Úc Sương sẽ không hồ đồ đến nỗi nhận sai hai người bọn họ. Nhưng dạo gần đây Chu Mộ Dư thay đổi rất nhiều, trở nên rất có kiên nhẫn, còn biết dỗ cậu, cũng bao dung và cưng chiều cậu, thậm chí khi gọi cậu cũng dịu dàng hơn.

Cũng có thể nói, gã càng ngày càng trở nên giống Đàm Luật Minh.

Vì thế Úc Sương cũng dần dần thật sự ỷ lại vào gã hơn, nhưng vẫn rất cẩn thận chú ý như cũ, không dám ỷ lại quá nhiều. Giống như chú mèo vừa tới nhà mới, chỉ dám lặng lẽ đứng ở một nơi bí mật quan sát chủ nhân mới của mình có đáng để dựa dẫm không.

Trước mắt mà nói, Chu Mộ Dư làm cũng không tệ, miễn cưỡng cũng coi như một người đáng tín nhiệm.

Sáng ngày hôm sau Úc Sương lại ngủ dậy muộn, mãi đến lúc đến giờ học, điện thoại ở bên giường rung lên. Chu Mộ Dư cầm lấy nhìn thoáng qua, không kiên nhẫn nghe máy: "Alo?"

Chu Thư Dập ở đầu bên kia ngạc nhiên: "Chú hai?"



"Ừm." Chu Mộ Dư đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài phòng khách yên tĩnh: "Chuyện gì?"

"Úc Sương có ở đó không... Cháu muốn hỏi anh ấy hôm nay mấy giờ học."

"Em ấy vẫn chưa dậy."

"Ồ..."

Người bên kia im lặng một lúc, Chu Thư Dập nói: "Hôm qua khi xem trận đấu bóng chuyền xong Úc Sương cũng chuẩn bị về rồi, nhưng do cháu với bạn nhiệt tình quá, đáng nhẽ không nên kéo anh ấy đi ăn, vậy nên mới bị muộn, chú đừng giận anh ấy."

Chu Thư Dập dù sao cũng là cháu ruột duy nhất của Chu Mộ Dư, hôm qua cậu nhóc liếc mắt một cái đã biết sắc mặt Chu Mộ Dư đang không tốt, hôm nay lại nghe giọng điệu nói chuyện của gã như vậy, cậu nhóc đoán chắc phần lớn là gã không vui vì hôm qua Úc Sương đi chơi về quá muộn.

Nhưng Chu Mộ Dư nghe vào lại giống như Chu Thư Dập không chỉ gọi điện thoại cho Úc Sương lúc sáng sớm, còn cầu xin gã thay cho Úc Sương, nghe giống như cậu nhóc đang che chở cậu trước kẻ ác là gã vậy.

"Cháu quan tâm em ấy quá nhỉ." Chu Mộ Dư ôn hoà nói.

Chu Thư Dập sửng sốt, phản ứng lại mới nói: "Không phải, cháu chỉ sợ hai người xảy ra mâu thuẫn."

"Thật không?"

"Cháu," Chu Thư Dập dừng lại một chút, giọng nói cũng nhỏ đi: "Bỏ đi, chuyện cũng đâu có liên quan đến cháu..."

Vừa dứt lời, một tiếng sột xoạt truyền ra từ trong phòng ngủ, còn có tiếng nỉ non mơ hồ của Úc Sương.

Chu Mộ Dư lười so đo, chỉ nói một câu vào điện thoại: "Đươc rồi, chuyện học chiều nói sau, em ấy tỉnh rồi."

"Ồ... tạm biệt chú hai."

Chu Mộ Dư cúp điện thoại xong lại quay về phòng ngủ, Úc Sương mới vừa tỉnh, tóc tai bù xù, áo ngủ xộc xệch, chân trần đứng xuống sàn.

Chu Mộ Dư đi qua, ôm Úc Sương vào lòng mình, xoa xoa gáy cậu: "Không ngủ nữa sao?"

"Ưm... Chú đang nói chuyện với ai vậy?"

"Điện thoại của Thư Dập, hỏi em lúc nào có thể học."

"Á, hiện tại mấy giờ rồi?"

"Mười giờ."

Úc Sương dụi dụi mắt, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy buổi chiều học được không?"

"Ừm, để tôi nói với nó buổi chiều tới đây."

Úc Sương ngủ một giấc đã quên hết chuyện vô liêm sỉ Chu Mộ Dư làm tối qua, dính lấy gã như bình thường, hỏi: "Bữa sáng ăn cái gì vậy?"

"Đã mười giờ rồi còn ăn sáng, không ăn trưa sao?"

"Nhưng," Úc Sương cúi mặt xuống: "Có hơi đói..." Cậu nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhìn Chu Mộ Dư, hỏi: "Ăn một chút thôi có được không?"

Bộ dáng đòi ăn này của cậu giống như một con mèo con đã bị đói một đêm, chỉ thiếu điều lặn lộn cào ống quần chủ nhân rồi kêu nữa thôi. Chu Mộ Dư buồn cười, cong ngón tay gõ nhẹ lên mũi Úc Sương: "Đừng có nhìn tôi như thế, làm như tôi ngược đãi em vậy." Nói xong lại vỗ vỗ đầu cậu: "Đi rửa mặt đi, rửa xong rồi xuống lầu ăn cơm."

"Ừm!" Hai mắt Úc Sương sáng lên, vui vẻ chạy đi.

Thực ra Chu Mộ Dư đã làm xong bữa sáng trước khi Úc Sương thức dậy, dù sao gã cũng muốn pha cho mình một ly cà phê, thuận tiện pha thêm một ly sữa yến mạch với một chút cháo cũng không có vấn đề gì. Điều khiến người ta không thể hiểu nổi đó là mặc dù đều là những món ăn giống nhau nhưng lần nào Úc Sương đều có thể nhận ra được món nào là Chu Mộ Dư làm, món nào là dì giúp việc làm. Chu Mộ Dư hỏi sao cậu biết được, cậu chỉ cười, làm ra vẻ thần bí nói "Đây là siêu năng lực".

Sau vài lần xảy ra mấy chuyện giống như vậy, Chu Mộ Dư cũng suýt nữa tin điều cậu nói là thật.

Ăn sáng với Úc Sương xong, gã lại lên thư phòng làm việc, sau đó lại cùng nhau ăn cơm trưa, buổi trưa cứ vậy trôi qua. Buổi chiều Chu Mộ Dư phải về nhà cũ nhà họ Chu, là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của bà Chu, gã phải về sớm để tiếp đón khách khứa.



Quan hệ hai mẹ con khá cứng nhắc nhưng mấy chuyện này cũng không thể không làm. Chu Mộ Dư đã sớm chán ngấy mấy chuyện này rồi, chỉ mong Chu Thư Dập mau lớn để đảm đương mọi chuyện, để gã có cơ hội thở phào.

Cho nên những lời lần trước cũng có một nửa là uy hiếp những người đó, một nửa cũng là Chu Mộ Dư thật sự nghĩ như vậy. Từ lúc hơn mười tuổi tới giờ gã vẫn chưa từng được nghỉ ngơi thật sự, lúc trước cũng đã quen với việc bận rộn, không biết mệt là gì, nhưng dạo này ngày càng có mong chờ vào gia đình, nhất là mỗi lần nghĩ đến có Úc Sương ở nhà chờ gã, vậy nên gã cũng không nỡ đi xa nhà quá lâu.

Chu Mộ Dư đổ hết mấy chuyện này cho tuổi tác của mình.

Buổi tiệc mừng thọ vào buổi tối Chu Thư Dập cũng phải đi, nhưng cậu nhóc chỉ là thế hệ sau, không cần đến sớm.

Chu Thư Dập với Chu Mộ Dư cùng một thuyền, Chu Mộ Dư không thích mấy người họ hàng ở nhà họ Chu, cậu nhóc cũng không thích, Chu Mộ Dư náo loạn với bà nội bởi vì Úc Sương, bề ngoài Chu Thư Dập không dám nói, nhưng trong lòng cũng hiểu bà nội cậu làm như vậy là rất quá đáng.

—— Chu Mộ Dư không kết hôn nhưng cũng không thể lấy Úc Sương làm lá chắn được.

Hôm nay thừa dịp mừng thọ, bà Chu không từ bỏ cơ hội làm khó Chu Mộ Dư, nói chuyện kết hôn với gã.

Nghĩ đến người phụ nữ tên Tưởng Văn Kha lần trước, trong lòng Chu Thư Dập thầm lo lắng cho Chu Mộ Dư.

Học xong, Úc Sương tiễn Chu Thư Dập ra cửa, còn vẫy tay chào tạm biệt cậu nhóc. Chu Thư Dập do dự một chút, hỏi: "Anh thật sự không đi sao?"

Úc Sương lộ ra một nụ cười thản nhiên, nói: "Không được, lão phu nhân không quá thích tôi."

"Được rồi... Vậy anh dám ngủ một mình không?"

"Yên tâm, tôi có thể mà."

"Ồ, vậy ngủ sớm chút, tạm biệt."

"Ừm."

Sau khi Chu Thư Dập rời đi, Úc Sương xoay người trở lại phòng, nụ cười trên mặt dần dần tiêu tán.

Hai mươi phút tước, có người gửi cho cậu một đoạn video khoảng mấy giây. Trong video là một cô gái xinh đẹp mặc một bộ váy đuôi cá đang khoác tay Chu Mộ Dư trong buổi tiệc ăn uống linh đình. Châu báu trên người cô ta cùng với phấn trang điểm như phát sáng dưới ánh đèn, còn bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ vest màu đen hoàn mỹ Úc Sương chưa từng nhìn thấy, hai người đứng cùng một chỗ, nhìn vô cùng xứng đôi.

Úc Sương không biết vì sao đối phương lại gửi đoạn video này cho cậu, sau khi gửi cũng không hề nói gì thêm.

Có lẽ cho rằng cậu sẽ để ý sao?

Úc Sương cất điện thoại vào trong túi, im lặng cụp mắt suy nghĩ.

Cậu mới không thèm để ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK