Khi ba Chu vẫn còn sống, quan hệ của hai nhà rất thân thiết, Nghiêm Phóng với Chu Mộ Dư cũng trạc tuổi nhau, thường xuyên bị người lớn lấy ra so sánh.
Khi đó Nghiêm Phóng chỗ nào cũng không bằng Chu Mộ Dư, trong lòng chất chứa oán hận, hơn nữa vốn dĩ tính tình hắn cũng ác liệt, cướp đồ của Chu Mộ Dư, làm hỏng bài tập của Chu Mộ Dư, phá hư kế hoạch của Chu Mộ Dư... Những chuyện như vậy nhiều không đếm xuể. Cũng có thể nói hai người đánh nhau từ nhỏ tới lớn.
Sau này khi ba Chu qua đời, một mình Chu Mộ Dư ra nước ngoài du học, Nghiêm Phóng cũng bởi vì tính cách bất thường, bị ba Nghiêm nhìn ra không thích hợp với con đường làm quan ở trong nước nên trực tiếp tống hắn sang Mỹ để học kinh doanh. Từ đó mối quan hệ của hai người mới chậm rãi phai nhạt đi.
Mấy năm đầu khi Chu Mộ Dư trở về dốc sức làm ăn, ba Nghiêm cũng đang ở thời điểm quyền cao chức trọng, cũng giúp con trai của người bạn cũ rất nhiều từ công khai đến âm thầm. Bởi vậy so với mấy vị thân thích kia ở nhà họ Chu chỉ biết cản trở thậm chí âm thầm làm mấy chuyện xấu, ngược lại ba Nghiêm đối Chu Mộ Dư mà nói càng giống người nhà hơn.
Cũng bởi vì quan hệ với ba Nghiêm, Chu Mộ Dư cũng khoan dung với Nghiêm Phóng hơn những người khác.
Nhưng dù khoan dung nhiều đến đâu cũng phải có một ngày cạn sạch.
Chu Mộ Dư hiểu được đạo lý tiên lễ hậu binh, gã hạ thấp mình để đi cầu xin ba Nghiêm giúp đỡ, nếu Nghiêm Phóng vẫn không biết chừng mực, như vậy gã cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Nghiêm Phóng đương nhiên cũng không phải người bị đánh không biết đánh trả. Hắn bị đấm hai quyền, dù không quan tâm thì cũng phải tức giận.
"Con mẹ nó anh bị điên à?" Hắn cũng đánh trả một quyền, Chu Mộ Dư khó khăn né tránh: "Anh còn muốn giết chết tôi, chỉ vì một thứ đồ chơi chưa nuôi được mấy ngày sao?"
Những lời này không nói ra còn được, vừa nói xong càng khiến sắc mặt Chu Mộ Dư lạnh lẽo hơn. Sự tàn nhẫn đã phải chịu đựng nhiều ngày gần như biến thành chất lỏng xâm nhập vào cơ thể Nghiêm Phóng.
"Tôi nhớ rõ tôi đã nói với cậu, em ấy không giống người khác." Chu Mộ Dư lại túm lấy cổ áo Nghiêm Phóng, kéo người đến trước mặt mình: "Hiện tại tôi nói lại một lần cuối với cậu, cậu hãy nghe cho kỹ. Em ấy không phải món đồ chơi tôi nuôi, em ấy là người mà tôi đã kết hôn. Không ngoài ý muốn, một trăm năm sau chúng tôi còn phải chôn cùng nhau. Nếu cậu còn dám có ý đồ gì với em ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
Nghiêm Phóng nhíu mày, trong sự phẫn nộ mang theo một tia trào phúng: "Anh muốn đối nghịch với tôi vì cậu ta sao?"
"Tôi biết cậu muốn nói cái gì, cậu cảm thấy tôi không thể trêu vào nhà họ Nghiêm. Đúng, dân không đấu với quan, nhưng cậu đừng quên Nghiêm Phóng, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, đến vua cũng phải thua thằng liều, ba cậu về hưu chưa được mấy năm, anh trai cậu còn đang nhậm chức, cậu cảm thấy bọn họ sợ có chuyện hay tôi sợ đây? Cùng lắm thì tôi nhét chút tiền vào, bọn họ thì sao, từ bỏ quyền lực trong tay ư? Về phần cậu," Chu Mộ Dư lạnh giọng cười, gằn từng tiếng nói: "Đừng quên, từ nhỏ đến lớn, cậu đều không thắng nổi tôi."
"Anh!" Nghiêm Phóng nổi gân xanh đầy mặt, dùng sức tránh khỏi Chu Mộ Dư, hung hăng đánh một quyền qua: "Anh câm miệng cho tôi!"
Một quyền này vô cùng rắn chắc đánh lên mặt Chu Mộ Dư, đánh cho gã hơi lảo đảo.
Trong khoang miệng nồng đậm mùi máu, Chu Mộ Dư ngẩng đầu, nhấc chân đá Nghiêm Phóng một cước, trực tiếp đá người ra xa hơn một mét. Nghiêm Phóng hoàn toàn nổi giận, bò lên lên sống chết lao về phía Chu Mộ Dư, hai người lại đánh qua đánh lại.
Lần này ai cũng không nương tay, cứ đánh hết quyền này đến quyền kia, mãi đến khi nhân viên khách sạn tới, vẫn còn do dự rất lâu mới quay đi tìm Úc Sương.
Không thể nhìn ra ai bị thương nặng hơn ai, nhưng có vẻ Nghiêm Phóng thảm hại hơn, trên mặt hai người đều thâm tím, khóe môi dính máu.
Úc Sương bị hình ảnh trước mắt dọa sợ, dừng chân chân đứng tại chỗ. Cậu chưa từng nghĩ người như Chu Mộ Dư sẽ đánh nhau với người ta, dù sao thoạt nhìn gã là loại người khinh thường động tay động chân.
Chu Mộ Dư quay đầu, thấy Úc Sương, sự thô bạo trên mặt mới tiêu biến đi phần nào.
Gã hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Nơi này rất loạn, em về trước đi."
"Nhưng," Úc Sương nhìn Chu Mộ Dư lại nhìn Nghiêm Phóng: "Hai người..."
"Bọn tôi không sao." Nghiêm Phóng cũng thất tha thất thểu đứng lên từ dưới mặt đất, chống đầu gối miễn cưỡng đứng vững: "Đàn ông đánh nhau từ nhỏ tới lớn rồi, đừng lo lắng."
Chu Mộ Dư lau vết máu ở khóe môi, đẩy người phục vụ đang chắn trước mặt ra, đi đến trước mặt Úc Sương, dừng một chút: "Ăn sáng chưa?"
Úc Sương có hơi sửng sốt: "Vẫn chưa."
"Đi ăn cơm đi, lát nữa tôi đi tìm em."
"Vết thương của chú..."
Chu Mộ Dư vừa định nói không sao, không biết tại sao, bỗng nhiên đau đến nhướng mày.
Úc Sương thấy thế, phản xạ có điều kiện nâng tay lên, giống như muốn đỡ Chu Mộ Dư, cũng như muốn sờ vào vết bầm trên mặt gã, cuối cùng mất tự nhiên dừng ở giữa không trung, sau đó thu tay lại.
Chu Mộ Dư chú ý tới động tác nhỏ của cậu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Em đang lo lắng cho tôi sao?"
Úc Sương không trả lời, chỉ cụp mắt, nói: "Nhìn chú không ổn lắm, vẫn là đi bệnh viện đi."
"Yên tâm, tôi không sao." Chu Mộ Dư cố ý liếc mắt ám chỉ, lạnh nhạt nói: "Tìm đàn ông phải tìm người có thể đánh, nhớ kỹ chưa?"
Lúc này nhân viên y tế ở khách sạn cầm theo hộp thuốc đi vào, cẩn thận cắt lời Chu Mộ Dư: "Thưa ngài..."
"Đưa cho tôi đi, tôi tự làm." Chu Mộ Dư nói: "Mấy người đỡ cậu Nghiêm kia về trước đi."
"À, vâng."
Nghiêm Phóng đúng thật là bị thương nặng hơn Chu Mộ Dư. Hắn không có có cơn tức giận dữ dội như Chu Mộ Dư, xuống tay cũng không tàn nhẫn như vậy. Huống chi từ nhỏ đến lớn, trên phương diện đánh nhau này vốn hắn cũng không bằng Chu Mộ Dư.
Nhìn hắn cũng có vẻ muốn cậy mạnh ở trước mặt Úc Sương nhưng đành bất lực, cuối cùng trước khi rời đi chỉ để lại một câu "Tôi trở về chờ cậu".
Cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại, Úc Sương cúi đầu, nhất thời không biết theo ai.
Sau một lúc lâu, cậu do dự mở miệng: "Em..."
"Sương Sương."
Nửa câu này bị một giọng nói trầm thấp cắt ngang. Úc Sương ngẩng đầu, ánh mắt Chu Mộ Dư nặng nề nhìn cậu, nói: "Tôi đau quá, tôi không tự thoa thuốc được."
Mới đây không lâu vẫn còn mang dáng vẻ sắt thép, đảo mắt một cái đám người đi hết, gã lại trở nên yếu đuối đáng thương như vậy.
Thậm chí còn cau mày hít một hơi vào, hai chân mềm nhũn, giả bộ sắp ngã.
Úc Sương không biết Chu Mộ Dư đang đau thật hay chỉ giả vờ, lúc này cũng chỉ có thể đỡ lấy gã nói: "Em đỡ chú đi vào."
"Ừm."
Quay về phòng, Chu Mộ Dư tự giác ngồi ở trên sô pha, lấy thuốc giảm máu bầm ra, ngẩng đầu nhìn về phía Úc Sương, "Cục cưng..."
Bộ dạng này của gã cực kỳ giống con bò già đứng ở giữa đường đang chậm rãi ăn cỏ mà Úc Sương nhìn thấy thấy khi cậu với Nghiêm Phóng đi qua một con đường nhỏ, cuối cùng Nghiêm Phóng phải dừng xe đi tìm chủ của con bò, mất bao nhiêu công sức, người kia mới kéo được con bò đi.
Hiện tại Chu Mộ Dư cũng đứng chắn trước mặt Úc Sương, làm ra vẻ mặt bắt cậu phải bồi thường.
Tâm trạng Úc Sương vô cùng phức tạp, ngồi xổm xuống nói: "Em không biết làm."
"Rất đơn giản, trước tiên dùng rượu này khử trùng trước đã." Chu Mộ Dư lấy ra một lọ thuốc sát trùng: "Nhẹ một chút."
"Ồ."
Úc Sương có hơi căng thẳng, vết thương trên mặt Chu Mộ Dư nhìn thôi cũng thấy rất đau, nhưng càng sợ làm gã đau, tay cầm chiếc nhíp của cậu càng run.
Quả nhiên, cuối cùng vẫn làm Chu Mộ Dư đau.
"Sít ———" Chu Mộ Dư hít một hơi, hai hàng lông mày nhíu chặt lại: "Bé cưng, em đang trả thù tôi đúng không?"
"Không, không phải, xin lỗi..." Trong lòng Úc Sương hoảng hốt, kiễng chân lên thổi nhẹ lên chỗ vết thương: "Phù-phù."
Hơi thở ấm áp phảng phất qua làn da Chu Mộ Dư, cảm giác ngứa ran nương theo theo vết thương đau đớn làn từ gò má đến trái tim.
Đột nhiên Chu Mộ Dư ấn Úc Sương vào trong lồng ngực, ôm chặt cậu: "Tôi nhớ em lắm."
Giọng gã khàn khàn trầm thấp, mang theo một sự quyến luyến: "Cục cưng, tôi rất nhớ em."
Động tác của Úc Sương ngừng lại, quên cả hô hấp.
"Chu Mộ Dư..."
"Đáng lẽ nên nói những lời này với em sớm hơn. Xin lỗi, tôi lại khiến em đau lòng."
Cái ôm của Chu Mộ Dư rất ấm áp có lực, Úc Sương cụp mắt, không hiểu sao tim đập nhanh hơn: "Không, không sao."
"Không. Tôi biết em vẫn còn trách tôi."
Úc Sương đúng là vẫn còn trách Chu Mộ Dư.
Chu Mộ Dư vứt cho cậu một đề bài khó không thể trả lời, sau đó lại chạy trốn một cách vô trách nhiệm, chưa bao giờ nghĩ tới bỏ mặc cậu một mình sẽ hoang mang đến mức nào.
Nếu không phải Chu Mộ Dư làm như vậy, Úc Sương cũng sẽ không cố lấy dũng khí rời nhà trốn đi. Chỉ có làm cho Chu Mộ Dư nếm trải cảm giác nhớ nhung giãy giụa như vậy thì gã mới có thể hiểu được nỗi buồn trong lòng Úc Sương trong những ngày gã bỏ đi.
"Đừng bỏ tôi lại một mình được không?" Chu Mộ Dư thấp giọng nói: "Em có biết tôi lo lắng cho em nhiều lắm không. Tôi ăn không ngon ngủ không yên, sợ em ở bên ngoài sẽ xảy ra chuyện. Em chỉ cần gọi cho tôi một cuộc điện thoại là được rồi. Bé con à, tôi đã đến tuổi này rồi, không thể chịu nổi kích thích đâu."
Chu Mộ Dư hiện tại như càng ngày càng có cách chạm vào được sự đắn đo của Úc Sương, ví dụ như dùng tuổi của mình để áp chế cậu, lừa gạt sự tự trách và lòng đồng tình của Úc Sương.
Cho dù Úc Sương nhìn ra được gã đang giả bộ nhưng cũng không thể thật sự thờ ơ với sức khỏe của gã được.
Huống chi còn có một Đàm Luật Minh trước kia.
Khi Đàm Luật Minh qua đời cũng vẫn còn rất trẻ, vẫn là một người đàn ông trung niên ba mươi tư tuổi, không phải nói chết là chết được.
Chu Mộ Dư biết chính xác Úc Sương không dám oi như trò đùa, vậy nên càng giả bộ không kiêng nể gì.
"Xin lỗi, em không nghĩ nhiều như vậy." Úc Sương nhỏ giọng xin lỗi: "Em cứ nghĩ chú đã nhìn thấy mảnh giấy kia rồi."
"Sau này không được như vậy nữa. Tôi cũng không phải không cho em đi ra ngoài chơi, sao em phải trốn nhà đi chứ?"
"Nhưng..."
Chu Mộ Dư nhẹ nhàng nói, nói giống như Úc Sương ham chơi bỏ nhà đi, còn nói gì mà "sau nay không được như vậy" giống như gã với Úc Sương chắc chắn sẽ có sau này vậy.
Úc Sương cảm thấy Chu Mộ Dư vô cùng giảo hoạt, nhưng cậu cũng không giỏi ăn nói, lại không thể nói rõ không đúng ở đâu.
Cuối cùng Úc Sương nói: "Lúc chú không ở nhà, em cũng rất lo lắng cho chú."
Đầu tiên Chu Mộ Dư sửng sốt, sau đó vui sướng với chua sót hòa lẫn, trong lòng cũng rối loạn.
"Em biết chú rất lợi hại, chuyện gì chú cũng đều có thể làm tốt, không cần em lo lắng. Nhưng nhiều ngày như vậy không được gặp chú, em lại nghĩ, có phải chú có chuyện gì nên mới không thể liên lạc với em, hay là chú đã chán em rồi cho nên mới không muốn gặp em." Úc Sương cụp mắt, lần đầu tiên nói nhiều với Chu Mộ Dư như vậy: "Mỗi ngày trong lòng em đều rất hỗn loạn, em cũng không muốn như vậy. Chú không thích em như vậy, bản thân em cũng không thích."
"Không, không phải, tôi thích em, em thế nào tôi cũng đều thích." Chu Mộ Dư ngắt lời Úc Sương, càng ôm chặt cậu hơn: "Tôi thích em bé cưng à, sao tôi có thể không thích em được chứ?"
Úc Sương lắc đầu, nói: "Cho nên khi đó em nghĩ, có phải rời xa chú sẽ tốt hơn không... Sau đó em lại thấy chú ôm người khác. Xin lỗi, em biết rời nhà trốn đi là không đúng, nhưng em cũng không biết phải làm gì cả..."
"Không cần giải thích, cục cưng, em không sai, là tôi không tốt."
"Chú nhận nhầm người, cũng bởi vì trong lòng chú em cũng không phải duy nhất đúng không..."
"Không đúng!"
Chu Mộ Dư hoàn toàn không thể giải thích rõ vấn đề này, nhận nhầm người vốn là chuyện vô cùng tai hại, hiện tại Úc Sương nói tới càng khiến gã càng thêm áy náy.
"Em là duy nhất, ngoài em ra tôi không cần ai cả."
Bầu không khí trở nên im lặng, trái tim như bị treo lơ lửng của Úc Sương cuối cùng cũng có thể yên ổn.
Mấy ngày này cậu như tự tẩy não thuyết phục bản thân, cậu không cần Chu Mộ Dư, cậu rời nhà trốn đi chính là một thủ đoạn làm cho Chu Mộ Dư mắc câu, từ đầu tới cuối cậu vẫn là người nắm quyền chủ động trong tay, chỉ cần Chu Mộ Dư vẫn đi tìm cậu, như vậy cậu đã thắng.
Tất cả suy tính và thủ đoạn, còn có những thứ cậu nghĩ là "Không để ý" kia, tất cả đều là do Đàm Luật Minh dạy.
Những thứ này không phải là giả, nhưng không phải toàn bộ.
Tới giờ phút này, cậu vẫn không muốn thừa nhận trái tim mình đã bị xao động, vì Chu Mộ Dư mà sinh ra xúc động, còn có cả đau buồn và nhớ nhung.
Những lời vừa rồi bảy phần là giả, chỉ có ba phần là thật lòng.
Cậu không còn là Úc Sương "Không rung động sẽ không bị tổn thương" mà Đàm Luật Minh từng kiêu ngạo nữa rồi.
Giờ khắc này, cậu đang sắp lung lay dưới cái ôm của Chu Mộ Dư.
Qua thật lâu, Chu Mộ Dư thấp giọng hỏi: "Sương Sương, tha thứ cho tôi được không?"
Úc Sương không trả lời, ánh mắt như dừng ở một nơi vô định, hỏi: "Vì sao?"
"Vì sao nhất định phải là em?"
Lúc này bầu không khí lại càng yên ắng hơn, mãi đến khi giọng nói của Chu Mộ Dư giống như ngôi sao rơi xuống, phá tan sự im lặng kia.
"Bởi vì tôi yêu em."