“Chuyện này rất trọng đại, ngươi để ta suy tính kỹ càng một phen.” Nàng ta dừng chốc lát rồi nói tiếp, “Nhưng trước tiên cứ đi quan sát đi đã, xem xem tiểu tỳ kia có thái độ gì.”
Giả bà tử gật đầu.
Trong khi Tưởng Thị đang tính toán xem có nên hành sự hay không thì Thu Thị của Tần Vương phủ cũng đang suy nghĩ thay cho biểu cô nương nhà mình.
Vốn dĩ nàng ấy không hề đặt Ninh Anh vào mắt, kết quả nha đầu kia tự dưng lại bị đuổi ra khỏi phủ, lần này Tây Nguyệt Các đã hoàn toàn thanh tịnh.
Thu Thị không khỏi mặt mày hớn hở, cảm thấy cơ hội của Nhan Tú đã tới.
Không chỉ nàng ấy mà Nhan Tú cũng thầm vui mừng, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.
Nàng ta có phần giống với Ninh Anh nhưng hết lần này tới lần khác bị Ninh Anh cướp mất cơ hội, có thể thấy được Lý Du không hề chú ý tới nàng ta, chẳng lẽ là bởi vì hai người các nàng hơi hơi giống nhau nên hắn mới trở nên xa cách?
Thu Thị lại có cách nhìn khác khi nghe thấy điều này, nàng ấy trấn an: “Ninh Anh nói cho cùng cũng chỉ là một ả nô tỳ, chủ tử có thể tùy ý đuổi đi, ngươi không giống thế, ngươi là nương tử đường đường chính chính của quan gia, mặc dù tư thái có vài phần giống như Ninh Anh, nhưng dù gì cũng không phải là nàng.”
Nhan Tú lo lắng nói: “Dù vậy, nhưng…”
Thu Thị vỗ nhẹ vào tay nàng ta, cười tủm tỉm nói: “Đến mai ta sẽ nhờ trượng phu của ta mời theo Nhị Lang tới đây ngồi nói chuyện một chút, mai mối giúp cho ngươi.”
Nhan Tú thẹn thùng cúi đầu không nói.
Thu Thị trêu chọc: “Còn thẹn thùng cái gì, nam nhân trưởng thành cưới thê tử, nữ nhân trưởng thành gả phu quân, đều là chuyện thường tình.”
Nhan Tú ngại ngùng nói: “Đã khiến cô mẫu nhọc lòng rồi.”
Vì vậy, đêm hôm đó Thu Thị đã khéo léo nỉ non, giật dây nam nhân nhà mình dỗ dành Lý Du tới dùng cơm tối vào ngày hôm sau.
Lý Cạnh không nghĩ ra, hỏi: “Nàng có chuyện gì muốn tìm Nhị Lang sao?”
Thu Thị đẩy vai y: “Chàng đừng quan tâm nhiều quá, gọi hắn tới đây là được.”
Lý Cạnh: “……”
Y yên lặng nhìn thê tử của mình, lát sau mới nói: “Ta thấy nàng đừng có quá cưỡng ép, trái tim của Nhị Lang còn cao hơn trời, từ nhỏ đã bị chiều đến kiêu căng, lại còn là một người cực kỳ bắt bẻ, A Tú không chịu đựng nổi hắn đâu.”
Thu Thị không thích nghe những lời này: “Tại sao chàng chỉ giỏi nói những câu châm chọc thế?”
Lý Cạnh nghiêm túc nói: “Những gì ta nói đều là sự thật, dựa vào tính tình kia của hắn, nếu người đó không có một viên thất khiếu linh lung tâm, e rằng sẽ không khống chế được.”
Thu Thị: “Chàng đang ghét bỏ A Tú có xuất thân thấp hèn sao?”
Lý Cạnh xua tay: “Không có chuyện đó, mặc dù cha ta coi trọng việc môn đăng hộ đối, nhà thê tử có lợi với tương lai đương nhiên có thể giúp ích không nhỏ cho tiền đồ của Nhị Lang, nhưng tình thế của Lý gia trước mắt không thiếu chút trợ lực nhỏ bé này, lại thêm Nhị Lang cũng đã có tiền đồ của chính mình, gia thế nhà thê tử ngược lại không phải là chọn lựa đầu tiên, nàng hiểu chưa?”
Lời này Thu Thị nghe xong lại cảm thấy hơi hồ đồ: “ Nếu không lựa chọn vì gia thế thì lựa chọn vì cái gì?”
Lý Cạnh giải thích nói: “Người ta vừa có thân phận vừa có địa vị lại còn có cả tiền đồ, nếu như muốn chọn thì khẳng định sẽ chọn thứ mà bản thân yêu thích.” Y nói thêm, “Nàng nhìn ta và nàng đã sống một phu một thê mấy chục năm, không phải đó là thứ mà ngàn vàng khó mua được sao?”
Bị y nói bắt ngờ như thế, Thu Thị cười đánh y một cái: “Không đứng đắn.”
Lý Cạnh: “Ta đang đường đường chính chính nói cho nàng biết chuyện này, với tính tình kia của Nhị Lang thì A Tú cũng không ép được đâu. Nếu như nàng ta phải sống đau khổ trong những ngày tháng sau này, ta nghĩ nàng nhất định sẽ hối hận.”
“Chàng đừng chỉ nói những lời phiền muộn đó nữa, ngay cả nương còn không nói gì, chỉ có chàng là người nói nhiều nhất.”
“Nàng còn chẳng hiểu chuyện gì cả. Nếu xét theo bối phận, A Tú còn phải gọi Nhị Lang một tiếng thúc phụ nữa đấy.”
……
Cuối cùng Lý Cạnh vẫn không lay chuyển được yêu cầu của Thu Thị, đành phải đồng ý với việc này.
Hôm sau Lý Du hồi phủ, hắn về Tây Nguyệt Các để thay y phục hàng ngày trước.
Thôi Thị đưa đến một chiếc áo choàng dài tay, cổ tròn màu xám xanh để thay cho hắn, màu sắc của bộ y phục rất nhẹ nhàng hoạt bát, đặc biệt dễ chịu, khi mặc lên mang theo chút yếu ớt của thiếu niên lang.
Sau khi chỉnh lại y phục cho hắn, Thôi Thị khen: “Nhị Lang rất đẹp mắt.”
Nhìn mình trong gương đồng, Lý Du nghiêm túc đánh giá khá lâu mới đột nhiên nói: “Tại sao ta lại cảm thấy có chỗ nào không đúng?”
Thôi Thị: “???”
Lý Du chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của bản thân, nói: “Nhìn rất giống con khổng tước được nuôi trong Hoán Xuân Viên.”
Thôi Thị bị lời nói này làm cho nghẹn họng, thuận miệng nói: “Cho dù là khổng tước thì ngài cũng là con khổng tước chói mắt nhất toàn kinh thành.”
Lý Du: “……”
Hắn yên lặng dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn bà ấy, lão nhân gia ngươi đang nghiêm túc đấy à?
Thôi Thị không để ý tới sự kỳ quái của hắn, thúc giục: “Giờ đã không còn sớm nữa, bên Trường Xuân Quán đang chờ ngài đấy.”
Lý Du còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Thôi Thị đuổi đi, hắn đành phải chịu đựng không dám phát tác.
Lương Hoàng hầu hạ hắn đi qua đó.
Trên đường, Lý Du bất mãn nhìn ngắm xiêm y của mình, một hồi lâu sau mới hỏi: “Ngươi cảm thấy hôm nay ta ăn mặc thế nào?”
Lương Hoàng ở phía sau đáp: “Xuất sắc.”
Lý Du bán tín bán nghi, luôn cảm giác bản thân rất khó nhìn khi mặc bộ y phục này.
Sau khi chủ tớ hai người họ rời khỏi Tây Nguyệt Các, Thôi Thị không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bà ấy đã sớm đoán ra bên Trường Xuân Quán đang có ý đồ gì, bà ấy chỉ ước kia Nhan gia cô nương kia có đủ bản lĩnh thu phục người khó tính như hắn.
Phải biết rằng từ khi Ninh Anh rời khỏi phủ, bộ xương già này của bà ấy đã bị quăng quật đủ rồi, ngoại trừ phải xử lý một số chuyện vặt vãnh trong nội viện ra, bà ấy còn phải chăm sóc tiểu tổ tông Lý Du kia.
Hai ngày nay tính tình của hắn không được tốt lắm, Mỹ Nguyệt và Xuân Lan căn bản không thể tiếp cận, tất cả đều trông cậy vào một bà già như bà ấy.
Cho dù bà ấy không đủ chu đáo, Lý Du cũng sẽ chịu đựng để lại cho bà ấy chút mặt mũi, nhưng thời gian trôi qua lâu khẳng định sẽ có oán hận, vì vậy Thôi Thị hận không thể lập tức tìm được một cô nương nào đó tới thay thế mình.
Thừa dịp con khổng tước chói mắt nhất toàn kinh thành đi tới Trường Xuân Quán, Thôi Thị liền tới phòng bếp nhỏ để ăn cơm tối.
Thái Tam Nương đã chuẩn bị sẵn cho bà ấy, hai ngày nay Thôi Thị hơi khó chịu, không thể không phàn nàn với Thái Tam Nương.
Thái Tam Nương thăm dò hỏi: “Thôi ma ma đã tìm được tỳ nữ phù hợp chưa?”
Cứ nhắc đến chuyện này Thôi Thị lại cảm thấy nhức đầu, xua tay nói: “Đừng nói nữa, hôm kia ta đã tìm ba nha đầu vào phủ để cho Nhị Lang nhìn, nhưng ngài ấy không nhìn trúng ai. Ngài ấy nói ta nên tìm người nào giống như Ninh Anh, thanh nhã một chút.”
Thái Tam Nương: “……”
Lời này nghe có vẻ rất sâu xa.
Thôi Thị chấm thức ăn vào giấm, buồn bực nói: “Ta cảm thấy ngài ấy vốn không muốn cho Ninh Anh xuất phủ, nhưng lại không thể bỏ qua mặt mũi được.” Sau đó thở dài.
Thái Tam Nương nói: “Bây giờ Ninh Anh đã tới Viên phủ được nhiều ngày rồi, cũng mất đi sự trong sạch, tất nhiên sẽ không thể trở về.”
Nói đến đây, Thôi Thị hận không thể đấm ngực dậm chân, lẩm bẩm nói: “Lúc trước ta đã nói với ngài ấy rồi, ngài ấy cứ không nghe.”
Thái Tam Nương: “Hiện nay Trường Xuân Quán đang mời lang quân qua đó, hơn phân nửa đã được sắp xếp từ trước. Nhan gia cô nương đó có phần giống với Ninh Anh, lại có thêm đại phòng mai mối, chắc là Thôi ma ma cũng không phải mệt nhọc mấy ngày nữa đâu.”
Thôi Thị xúc một miếng cơm, sau khi nuốt xuống mới nói: “Ta chỉ ước như thế!”
Thái Tam Nương: “Ta cảm thấy tiếc cho Ninh Anh.”
Thôi Thị: “Đó là bởi vì trong số mệnh của nàng ấy không có phần phúc khí này, không nhận lấy nổi.”
Hai người nói về Ninh Anh một lúc, không biết tình hình bây giờ của nàng ra sao.
Cùng lúc đó, trong Trường Xuân Quán cũng náo nhiệt không thôi.
Hai nhi tử và tức phụ của Lý Cạnh cũng có mặt, cả gia đình quây quần bên nhau trò chuyện, cười nói vui vẻ. Khi Lý Du đi tới, họ đang trò chuyện xôn xao, Lý Phượng Lam nhìn thấy hắn thì vội vàng đứng dậy hành lễ, gọi một tiếng Nhị thúc.
Hai trất tức phụ* và Nhan Tú cũng đứng dậy hành lễ theo, gọi Nhị thúc.
(trất tức phụ: cháu dâu)
Lý Du trêu ghẹo: “Vừa rồi đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Lý Phượng Lam kể cho hắn nghe mấy tin đồn thú vị gần đây mình nghe được, một trất tôn* khác lại muốn Lý Du ôm.
(*trất tôn: cháu trai, cháu của anh em ruột)
Lý Du cũng rất hào phóng ôm nó đặt lên đùi.
Đứa trẻ trắng trẻo, sạch sẽ, toàn thân mập mạp, giọng nói trẻ con hô to Nhị gia gia.
Lý Du dù biết mình có bối phận lớn, nhưng vẫn hơi khó chấp nhận chữ lót gia gia. Hắn năm nay mới mười chín tuổi mà đã lên chức gia gia, nên luôn cảm thấy xấu hổ.
Nhan Tú ở một bên nhìn hắn, vụng trộm cười.
Nhị gia gia này hơi trẻ con, không khách khí sờ và véo vào mặt trất tôn một hồi như thể đang chơi trò chơi.
Phu thê Lý Cạnh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lý Du đang nhào nặn tôn tử nhà mình thì Lý Cạnh không khách khí nói: “Nhị Lang đang coi Chiêu Nhi là dưa rồi vò ư?”
Thu Thị mỉm cười ôm lấy hài tử từ trong tay hắn.
Lý Du ngứa tay lại bóp thêm một cái, Thu Thị đánh hắn, giả bộ ghét bỏ nói: “Chức danh Nhị gia gia sao đệ làm nổi đây, có gia gia nào lại khi dễ trất tôn của mình như vậy.”
Lý Du nhếch miệng cười: “Thật dễ cưng.”
Thu Thị: “Vậy tự mình đi sinh một đứa đi, ngày nào cũng có thể sờ.”
Lý Du: “……”
Bị nghẹn họng không nói nên lời.
Lúc này bà tử vào nhà hỏi đã muốn dọn cơm chưa, Thu Thị ôm hài tử nói: “Dọn đi.”
Mọi người lần lượt đi xuống sương phòng.
Đồ ăn bắt đầu được trình bày trên bàn tròn, ba phần ăn nguội được phục vụ trước, lần lượt là dưa chua, rau trộn mộc nhĩ và tôm tươi.
Đám người ngồi xuống theo thứ tự bối phận.
Trong phòng này Lý Cạnh có hai nhi tử, ba tôn nhi và hai tôn nữ, quân mẫu và tức phụ hòa hợp, tỷ muội vui vẻ, không khí trong gia đình nhỏ rất mỹ mãn.
So với đám thiếp thất bát nháo của Tần Vương thì quả là cách biệt một trời một vực.
Món ăn nóng cũng lần lượt được đưa lên bàn, có vịt quay đỏ đậm, gà kho, thịt dê om, lưỡi vịt, gan ngỗng đỏ, thịt lợn, sữa bồ câu hầm và canh hạt sen nấm tuyết.
Món chay phổ biến nhất là dưa cải và rau muống.
Thu Thị nói: “Nhị Lang nhất định phải nếm thử thịt lợn này, đó là món mà Đại Lang thích ăn nhất, cũng là món đặc biệt của đầu bếp trong phòng chúng ta.”
Lý Cạnh cũng nói: “Quả là rất ngon, ngươi nếm thử xem.”
Thịt lợn kia có màu đỏ tươi, trông rất hấp dẫn.
Lý Du bình thường không thích ăn thịt lợn, nhưng thấy hai người đều đề cử nên đã kêu tỳ nữ gắp thử.
Nó mềm mại, sần sật, da dày vừa miệng nhưng không béo ngậy, vị hơi ngọt pha chút cay cay và không hề có mùi tanh.
Lý Cạnh hỏi: “Thế nào?”
Lý Du gật đầu: “Tay nghề rất tốt, hoàn toàn không có mùi tanh.”
Lý Cạnh: “Chiêu Nhi cũng rất thích ăn, cho nó ăn đi.”
Tôn tử nhỏ nhất mới bốn tuổi, trước mắt đã có thể tự mình dùng đũa, chỉ cần tỳ nữ chia thức ăn vào trong chén là được, rất có tính độc lập.
Thu Thị sở dĩ muốn sum họp gia đình lại, mục đích là để Lý Du có thể hiểu được niềm vui khi có một ngôi nhà đầy đủ con cái sau khi kết hôn.
Chỉ cần hắn nguyện ý lập một gia đình thì sau này sẽ có được bến đỗ ấm êm như vậy.
Dù gì cũng là huynh đệ ruột thịt cùng một nương sinh ra, vì tuổi tác chênh lệch khá nhiều nên Lý Cạnh rất bao dung với người đệ đệ này.
Lý Du cũng rất kính trọng y, hai người có quan hệ khá hòa thuận, không hề xảy ra chuyện minh tranh ám đấu như những phủ khác.
Tất cả mọi người đều có sự ràng buộc giữa máu mủ tình thân nên cũng khá thoải mái với nhau.
Lý Cạnh sai người lấy rượu lên, muốn uống mấy chén cùng huynh đệ và các con.
Nhan Tú thích trẻ con, thỉnh thoảng chia thức ăn cho Chiêu Nhi.
Đôi khi nàng ta sẽ len lén liếc nhìn Lý Du, lang quân kia văn nhã hơn nhiều so với các ca ca nhà mình, lời nói cử chỉ đều rất hàm dưỡng, ngay cả một cái nhăn mày hay một nụ cười khẽ cũng mang theo phong tình.
Trong lòng nàng ta thầm nghĩ, nếu thật sự có thể tiến vào Tần Vương phủ, hầu hạ ở bên cạnh lang quân kia thì đời này nàng ta có giảm đi tuổi thọ cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Mấy nam nhân trò chuyện rất thân thiện, không để ý đến suy nghĩ phức tạp và tinh tế của các nữ lang, hai trất tức phụ thỉnh thoảng lại mỉm cười với Nhan Tú, khiến cho nàng ta cảm thấy xấu hổ.
Lý Du đương nhiên biết mục đích của các nàng, trực tiếp lựa chọn phớt lờ.
Thu Thị dù sao cũng là đại tẩu của hắn, vẫn phải giữ lại thể diện cho nàng ấy.
Hắn uống một chút rượu, dùng một ít thịt và cá, cảm giác hơi no bụng.
Không biết là do bị Ninh Anh nuôi cho kén ăn hay là vì cái gì khác, thức ăn ở đây có vị hơi nặng đối với hắn, ngay cả món canh hạt sen nấm tuyết kia cũng quá ngọt.
Nghĩ đến vị ngọt, suy nghĩ của hắn bỗng nhiên trở lại vào đêm mà Ninh Anh đưa nước mật ong tới, nó cũng ngọt đến điên người. Hắn lúc ấy để nàng tự mình uống hết, vẻ mặt kiên nhẫn và chán nản của nàng quả thật khiến cho người ta buồn cười.
Bất tri bất giác, Lý Du hé miệng nở nụ cười, ánh mắt ma xui quỷ khiến rơi xuống trên người Nhan Tú.
Nữ tử đó có phần giống với Ninh Anh, đều là hình tượng nữ lang văn tú mảnh mai, nhưng trong mắt hắn lại thiếu đi mấy phần linh khí.
Nhan Tú phát giác được ánh mắt của hắn, tim đập bịch bịch, cố ý giả bộ không biết gì, tiến lên trêu đùa Chiêu Nhi.
Lý Du thu tầm mắt lại, nói thêm vài câu với Lý Cạnh.
Hành động vừa rồi của hắn đều rơi vào mắt Thu Thị, nàng ấy cảm thấy Nhan Tú có hi vọng.
Cả nhà ngồi nói chuyện phiếm, Lý Du nhớ tới lần trước lão tử nhà mình nói quả phụ nào đó ở thành Đông phường Nam đang mang thai hài tử của lão.
Lý Cạnh dở khóc dở cười, xua tay nói: “Cha già nên mới hồ đồ, làm đủ thứ chuyện hoang đường, Nhị Lang về sau đừng có học ông ấy, thật sự chẳng đứng đắn chút nào.”
Lý Du ăn rau cải trắng, không nói chuyện, chỉ cười nhẹ.
Lý Phượng Lam đề cập đến Dự Vương, nói mấy ngày trước đây lão nhân kia còn nói lúc nào rảnh sẽ đến phủ để uống trà.
Đề tài này có chút mẫn cảm, Lý Du gác đũa, thản nhiên nói: “Vậy cứ nói thẳng với lão nhân gia đó, nếu muốn uống trà cứ trực tiếp tới Viên phủ là được.”
Lý Cạnh ngược lại không né tránh, chỉ hỏi: “Tại sao đang êm đẹp Nhị Lang lại đuổi Ninh Anh ra khỏi phủ làm gì?”
Lý Du cầm khăn mùi soa lau miệng, nói qua loa: “Do uống nhiều rượu quá.”
Lý Cạnh: “……”
Y bất đắc dĩ chỉ vào đệ đệ, không biết nên nói cái gì mới phải.
Trong chuyện này, Lý Du vẫn luôn rất khắc chế, không muốn bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Sau bữa tối họ lại ngồi một lúc, thấy trời đã khuya, chủ tớ Lý Du mới từ Trường Xuân Quán rời đi.
Thu Thị có tâm tác hợp, sớm đã chuẩn bị trước một hộp thức ăn để Nhan Tú cầm theo.
Nhan Tú xấu hổ một hồi mới dám cả gan đuổi theo.
Lúc đó trời đã tối, Lương Hoàng đang cầm đèn thắp sáng phía trước, khi chủ tớ đi tới giả sơn, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm nhỏ nhẹ của Nhan Tú: “Nhị thúc.”
Nghe thấy có người gọi mình, Lý Du dừng lại, quay đầu nhìn.
Trong màn đêm, nữ lang yếu ớt như liễu rủ trong gió, mang theo hộp cơm đầy phấn khích và ngại ngùng bước về phía hắn.
Ánh mắt của Lý Du không chút khách khí quan sát nàng ta từ đầu đến chân, càng nhìn càng thấy giống hệt Ninh Anh, hai người cũng có chiều cao xấp xỉ nhau, tư thái cũng mảnh mai yểu điệu, thậm chí khí chất cũng không khác nhau bao nhiêu.
Nếu hắn chỉ nhìn bóng lưng, nhất định sẽ không thể phân biệt nổi.
Bị đối phương nhìn chằm chằm dò xét như vậy, Nhan Tú hơi quẫn bách, trên mặt lặng lẽ phủ một tầng ửng đỏ, ngại ngùng nói: “Đây là món mà cô mẫu bảo ta đưa tới.”
Lý Du ừm một tiếng, không đưa tay ra.
Lương Hoàng tiến lên nhận lấy.
Nhan Tú không dám nhìn hắn, khẩn trương thi lễ rồi chạy đi như một con thỏ.
Lý Du nhìn theo bóng lưng của nàng ta, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi trở lại Tây Nguyệt Các, hộp cơm kia bị Lương Hoàng cầm đi, Lý Du thậm chí không có hứng thú mở ra.
Thôi Thị thấy hắn trở lại, mừng thầm tiến lên đón.
Lý Du nhìn bộ dạng hạnh phúc của bà ấy rất giống với lão nương mãi mới có thể gả được nhi nữ, âm dương quái khí nói: “Thôi ma ma vì sao lại vui vẻ như vậy?”
Thôi Thị không trả lời, chỉ nói: “Lang quân ngày mai còn có triều hội, tốt hơn là nên nghỉ ngơi sớm đi.”
Lý Du ngồi vào ghế: “Ta chưa ăn no, bảo nhà bếp nấu cho ta một bát canh.”
Thôi Thị: “……”
Chỉ trong chốc lát, Xuân Lan mang đến một bát canh, kết quả Lý Du cũng không dùng nhiều, hơn một nửa bát còn lại liền được mang xuống.
Mỹ Nguyệt đến hầu hạ hắn rửa mặt.
Lý Du thay ngoại bào, thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn, Mỹ Nguyệt nơm nớp lo sợ vắt khăn đưa hắn.
Thật vất vả mới hầu hạ xong, cho đến khi hắn không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào nữa, nàng ấy mới dám đóng cửa lui ra.
Lý Du ngồi xuống mép giường, vừa rồi còn ồn ào, hiện tại xung quanh đã trở nên thanh tịnh.
Hắn bình tĩnh nhìn những ngọn nến đang nhảy múa trên bàn, trong đầu không khỏi nghĩ đến tình huống vừa rồi khi nhìn thấy Nhan Tú.
Đã mấy ngày rồi hắn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, trước kia cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, thế nhưng hôm nay đột nhiên nhìn thấy người tương tự như nàng, cảm xúc suýt nữa đã khống chế không nổi.
Hắn mệt mỏi đi tới phòng bên cạnh, đứng ở cửa quan sát mọi thứ trong phòng.
Tất cả đồ vật trong phòng vẫn chưa được chuyển đi, giống như lúc Ninh Anh rời khỏi, nàng để lại rất nhiều thứ.
Cũng không biết hắn có phải đang nhìn vật nhớ người hay không, ánh mắt Lý Du rơi xuống trên bàn trang điểm, hai đoạn trâm ngọc bị đứt gãy vẫn đang lẻ loi trơ trọi ở đó.
Hắn chậm rãi bước tới, vươn tay cầm lên, ngón tay cái xoa nhẹ vết nứt, suy nghĩ cuồn cuộn nhớ lại tình cảnh lúc Ninh Anh rời đi.
Khi đó nàng không khóc không náo, chỉ bi ai nhìn hắn, xin hắn để lại cho nàng một ít thể diện.
Lúc đó hắn lựa chọn bỏ qua, nhưng hiện tại nghĩ lại mới nếm được tư vị trong đó, khiến cho toàn thân khó chịu.
Mới đầu hắn chỉ cố an ủi mình, chỉ là không quen mà thôi, đợi thêm chút thời gian là được rồi.
Tiếc là sau bao lâu hắn vẫn không thể quen nổi, thậm chí càng xem nhẹ thứ tình cảm đó thì nó càng giương nanh múa vuốt, cuối cùng kéo hắn xuống vực sâu, mong hắn chết chìm trong đó.
Lý Du thanh tỉnh nhìn mình sa vào sự thất vọng trước sự ra đi của Ninh Anh, không thể tự thoát ra.
Hắn vốn cho là hắn có thể kiểm soát được những suy nghĩ phiền phức đó, nhưng khi yên tĩnh một mình, hắn luôn luôn suy nghĩ, trong đầu lúc nào cũng trống trải, giống như đang thiếu đi một thứ gì đó.
Đặt lại trâm ngọc vào bàn trang điểm, Lý Du ngồi ở mép giường, tâm trí chỉ toàn hình bóng của nữ nhân kia, lúc nàng đùa nghịch, lúc nàng hoạt bát, lúc nàng dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, lúc nàng mềm mại dỗ dành hắn, cùng với dáng người mềm mại không xương, thân thể uyển chuyển đó ……
Yết hầu nhấp nhô, Lý Du lặng lẽ vùi mặt vào lòng bàn tay, thất vọng nhận ra rằng hắn đang nhớ nàng, rất muốn rất muốn nàng.
Mặc kệ hắn có thừa nhận hay không thì những suy nghĩ điên cuồng kia giống như mạng nhện, từng chút từng chút xâm nhập vào mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể hắn, bám chặt vào cảm xúc của hắn.
Cho dù hắn giãy dụa hay liều chết không thừa nhận, Ninh Anh đã chiếm cứ một chỗ trong lòng hắn là sự thật không thể chối cãi.
Nghĩ đến đây, Lý Du càng cảm thấy thất bại.
Chỉ tiếc là nữ nhân mà hắn đang nhớ thương bây giờ cũng đang rất trằn trọc, nhưng nàng không phải trằn trọc vì nhớ hắn, mà vì đang suy nghĩ làm sao để dẫn dụ chủ mẫu Tưởng Thị mắc câu.
Tính tình của Ninh Anh vừa mềm mại lại khéo léo, muốn đứng vững gót chân trong viện của Viên lão phu nhân là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nàng tin tưởng sự tồn tại của nàng khẳng định sẽ ảnh hưởng tới Tưởng Thị.
Lại thêm thân phận xấu hổ của nàng, Lý Du còn không chiến mà bại bị Viên Kiệt lấy đi nha hoàn thông phòng, nha hoàn này còn theo chủ tử sáu năm, là người được Lý Du dạy dỗ, Viên phủ đối xử với nàng như thượng khách, Tưởng Thị khẳng định sẽ hận đến nghiến răng.
Một người mà nàng ta muốn đánh không được, muốn chửi cũng không xong, nàng ta phải làm sao mới có thể diệt trừ đây?
Ninh Anh cảm thấy, nàng phải gửi một chút tín hiệu cho Tưởng Thị.
Hôm sau khi rảnh rỗi, Ninh Anh lười biếng ngồi trên ghế xích đu tán gẫu cùng nha hoàn Đinh Hương.
Đinh Hương đã từng nghe nói sự tích đấu trà anh dũng của nàng với quý nữ trong kinh, cực kỳ phấn khởi bát quái một phen.
Sau khi nghe Dự Vương tự mình khen thưởng, Đinh Hương cực kỳ hâm mộ, nói: “A anh tỷ tỷ đã trải qua vô số chuyện, cách biệt một trời so với chúng ta.”
Ninh Anh xua tay: “Nha đầu ngươi thật là dẻo miệng, dù ta có năng lực thế nào thì cũng chỉ là một tiểu tỳ nô tịch thôi, ngươi đừng có quá đề cao ta.”
Đinh Hương nghiêm mặt nói: “Đấy là Tần Vương phủ, còn là nhất đẳng nha hoàn nữa chứ.”
Ninh Anh: “Nhất đẳng nha hoàn thì sao chứ, không phải nói đuổi liền đuổi sao.” Nàng cố ý nói thêm, “Thay vì ghen tị với ta, ngươi nên nâng cao tầm mắt hơn một chút, nhìn những nữ lang bên ngoài, mặc dù không có nhiều chi phí ăn mặc như ta nhưng họ lại có được tự do, tự mình kiếm tìm được hạnh phúc của bản thân, không giống như chúng ta, chủ tử đuổi đi thì ngay cả một lời cũng không dám thốt ra.”
Đây là sự thật.
Đinh Hương nói: “Những nữ lang bên ngoài, ta nghĩ cũng không dám nghĩ, người ta là hộ khẩu lương tịch.”
Ninh Anh: “Cho nên ngươi cũng không cần phải ghen tị với ta, ta tuy tinh thông mọi thứ, nhưng cũng chỉ là đồ chơi giúp chủ tử vui vẻ, ngoài mặt thì có vẻ sáng sủa nhưng thực chất bên trong đều giống như các ngươi.”
Nàng nói chuyện cởi mở như vậy là để cho Đinh Hương cảm thấy đó là tính khí thật của nàng, không dối trá che giấu, bởi vì đó đều là sự thật.
Lại thêm trước đó Đinh Hương cũng bị người môi giới bán đến đây nên nàng ta có thể thông cảm với nàng.
Đó cũng là lúc Đinh Hương nhận ra rằng, Ninh Anh có thể khiến cho người khác ưa thích ngoại trừ vì vẻ bề ngoài thì nàng còn rất biết nói chuyện, người như thế này dù đi tới đâu cũng sẽ sống một cuộc sống không quá khốn khổ.
Lang quân trong phủ mang nàng về, nàng còn được Viên lão phu nhân cất nhắc, nói không chừng ngày sau thật sự sẽ có khả năng trở thành thị thiếp trong phủ.
Nhưng liệu chủ mẫu có thể bao dung cho nàng sao?
Sự thật chứng minh việc Đinh Hương cân nhắc không phải là không có lý, bởi vì trong vòng hai ngày, nha hoàn trong phòng của Tưởng Thị đã bí mật tìm tới nàng ta, nói Giả bà tử có lời muốn nói.
Đinh Hương lập tức căng thẳng, tranh thủ giữa giờ làm việc đi tới đó một chuyến.
Lúc ấy Giả bà tử đang ngồi trong phòng, trông rất uy nghiêm.
Đinh Hương chỉ là hạ đẳng nha hoàn, quỳ rạp trên mặt đất chờ người trên tra hỏi.
Giả bà tử nhấp một ngụm trà, trầm mặc một hồi mới nói: “Hôm nay ngươi chưa từng gặp ta, hiểu chưa?”
Đinh Hương vội vàng gật đầu: “Nô tỳ hiểu.”
Giả bà tử lúc này mới hài lòng nói: “Ta có mấy lời muốn hỏi ngươi, ngươi chỉ cần thành thật trả lời là được.”
Đinh Hương gật đầu.
Giả bà tử vội ho một tiếng, nói: “Người trong viện của phu nhân kia, ngươi phụng dưỡng thế nào rồi?”
Nghe thấy câu hỏi này, Đinh Hương không rõ hàm nghĩa trong lời nói của bà ta, bối rối nói: “Nô tỳ ngu dốt, xin Giả ma ma chỉ rõ.”
Giả bà tử liếc nàng ta: “Ta muốn hỏi tiểu tỳ kia có an phận hay không?”
Đinh Hương đáp: “A Anh cô nương an phận thủ thường, không làm ra chuyện gì cả.”
Giả bà tử nhẹ nhàng à một tiếng, lại thăm dò hỏi: “Các ngươi ngày bình thường chung sống với nhau thế nào?”
“Cũng khá hòa hợp, A Anh cô nương rất lương thiện……”
Nàng ta còn chưa nói xong, Giả bà tử đã hừ lạnh một tiếng cắt ngang: “Nàng ta từng nói với ngươi chuyện trong Tần Vương phủ sao?”
Đinh Hương gật đầu: “Đã nói qua.”
Giả bà tử: “Nói cái gì?”
Thế là Đinh Hương thành thật kể lại những gì mà hai người hay nói.
Khi nghe Ninh Anh nhắc đến những nữ lang bên ngoài có cuộc sống thế nào, con mắt của Giả bà tử bỗng nhiên sáng lên, loáng thoáng ngửi được manh mối mà bà ta đang tìm kiếm.
Trực giác nói cho bà ta biết Ninh Anh này cũng không phải là hạng người an phận, chỉ cần lợi dụng sơ hở là có thể có được cơ hội!