• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Gia đi vòng ra hậu đài, Đinh Trình Đông vội chạy lại ngăn cô, "Này, đi đâu đấy? Không nhìn thấy người ta à?"



Nam Gia mím môi.



Trong nháy mắt, cô nhận ra là không thể như vậy được, rất giống bịt tai trộm chuông.



Nam Gia đẩy Đinh Trình Đông ra, cười khẽ một tiếng: "Em vào hậu đài lấy túi rồi ra luôn, Đinh tổng sốt ruột cái gì chứ? Sợ thần tài mất hứng rút vốn à?"



Đinh Trình Đông nghẹn họng.



Anh ta đi xuyên qua khán phòng, tới trước mặt Châu Liêm Nguyệt rồi cười bảo: "Nam Gia vào hậu đài lấy đồ. Hay là Châu tổng lên xe trước đi?"



Châu Liêm Nguyệt làm như không nghe thấy, đứng tại chỗ, đút một tay vào túi quần. Anh muốn nhìn thử xem.



Không lâu sau, bóng dáng Nam Gia lại xuất hiện ở lối vào của sân khấu, trên tay có thêm một chiếc túi xách.



Cô đi lên sân khấu, ghé vào tai cô gái đang ôm bó hoa hồng, thì thầm mấy câu, sau đó hai người ôm nhau một cái. Cô lại quay sang nói gì đó với người đàn ông mặc áo phông đen, giơ tay làm động tác "tạm biệt", rồi xoay người đi xuống khỏi sân khấu, bước về phía cửa.



Nam Gia đứng lại ở dãy ghế cuối, mỉm cười nói: "Châu tổng."



Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn cô.



Đinh Trình Đông cười bảo: "Châu tổng còn gì dặn dò không? Nếu không có thì tôi đi đây, hôm nay trong đoàn tính ra là song hỷ lâm môn, tôi phải mời mọi người đi ăn khuya mới phải lẽ."



Anh ta cười hai tiếng, chẳng có ai đáp lại, nhất thời tiếng cười ấy trở nên cực kỳ gượng gạo.



Vẻ mặt của Đinh Trình Đông cứng lại, anh ta gật đầu chào Châu Liêm Nguyệt rồi xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua Nam Gia, còn nâng tay vỗ nhẹ lên bả vai cô.



Nam Gia thoáng nhìn thấy vẻ phức tạp trên gương mặt anh ta, không đơn giản chỉ có xấu hổ, mà còn có điều gì đó nữa, khiến anh ta không dám nhìn vào mắt cô.



Cô bước lại gần Châu Liêm Nguyệt, cười hỏi: "Đi chưa?"



Châu Liêm Nguyệt quay đầu nhìn cô, đó là ánh mắt lạnh giá mà đã lâu lắm rồi cô không thấy, hình như cảnh tượng từ đêm Giáng Sinh năm ngoái lại đang tái diễn.



Nam Gia không khỏi cảm thấy thoáng bồn chồn.



Châu Liêm Nguyệt không lên tiếng, cứ thế xoay người rời đi. Nam Gia theo sau.



Không dám quay đầu lại nhìn, chỉ sợ ở phía sau có một ánh mắt nào đó mà cô không muốn thấy.



Châu Liêm Nguyệt bước đi rất nhanh, Nam Gia gần như phải chạy theo mới có thể đuổi kịp.



Xe của anh đỗ ở hầm để xe cho nhân viên ở tòa nhà phía đông của rạp hát, chính là chiếc G-Glass lần trước. Nam Gia mới chỉ ngồi trên chiếc xe này đúng một lần, chính là lần đi vào núi.



Cô đoán, có lẽ nào Châu Liêm Nguyệt muốn đưa cô đến căn biệt thự trong núi đó?



Châu Liêm Nguyệt đánh xe ra khỏi cổng rạp hát.



Nam Gia ngoái đầu lại nhìn lướt qua, rạp vẫn sáng đèn, trong đầu cô còn văng vẳng tiếng reo hò và vỗ tay như sấm rền lúc ban nãy. Cô lại quay đầu nhìn về phía trước, xe đang tiến vào bóng đêm mù mịt.



Châu Liêm Nguyệt vẫn không lên tiếng.



Bầu không khí nặng nề càng khiến Nam Gia không dám mở miệng. Cô không biết sự bực tức rõ ràng này của Châu Liêm Nguyệt là vì vốn dĩ tâm trạng của anh ngày hôm nay đã không tốt rồi, hay vẫn lại là vì cô.



Châu Liêm Nguyệt liếc Nam Gia qua khóe mắt, cô mặc áo hai dây đen và quần ống rộng, túi xách đặt trên đùi, ngón tay xoắn chặt lấy cái quai đeo.



Anh lạnh giọng hỏi: "Sao không nói câu nào?" Nam Gia quay đầu lại, "...Nói gì?"



Cô nghe thấy Châu Liêm Nguyệt cười khẽ một tiếng, là kiểu cười trào phúng, lạnh lùng mà ngạo mạn.



Châu Liêm Nguyệt không trả lời, Nam Gia cũng chỉ đành im lặng.



Vào thời điểm như thế này mà cố vắt óc nghĩ đề tài để nói chuyện, cá xem cái “hộp mù” này có trống không hay không, chẳng những vô nghĩa mà còn có thể tiến thêm một bước gần tới việc xúc phạm Châu Liêm Nguyệt.



Sự trầm mặc hệt như một bộ phim câm đen trắng, dài đằng đẳng như cố ý bôi ra để gϊếŧ thời gian, khiến người ta bực bội, hao mòn hết kiên nhẫn.



Châu Liêm Nguyệt chưa từng ghét sự trầm mặc như thế này đến vậy.



Ngay tại ngã tư phía trước, Châu Liêm Nguyệt đánh tay lái, đi về phía khách sạn.



Xe đỗ dưới hầm, Nam Gia lấy khẩu trang từ trong túi xách ra rồi đeo lên, sau đó theo Châu Liêm Nguyệt đi vào thang máy, lên tầng.



Vào phòng, Châu Liêm Nguyệt cởi bỏ áo vest trên người, ném lên giường, lại dùng một tay giật cà vạt. Anh cầm bật lửa và thuốc lá đi tới cạnh cửa sổ, châm một điếu thuốc.



Chỉ cần nhìn biểu cảm của anh, dù vẫn lãnh đạm như thường, nhưng Nam Gia có thể nhạy cảm nhận ra được sự bực dọc phía sau vẻ bình tĩnh của anh.



Do dự một lát, cô đặt túi xách xuống sô pha, rồi đi đến trước mặt anh.



Nam Gia vừa định nở một nụ cười theo thói quen, nhưng còn chưa nhoẻn miệng, Châu Liêm Nguyệt đã giơ tay bóp má cô, lạnh lùng nói: "Đừng cười."



Nam Gia sửng sốt.



Lực tay của Châu Liêm Nguyệt rất mạnh, bóp đến nỗi khiến hai má cô đau buốt. Cô thoáng giãy giụa, anh buông lỏng tay, nhưng vẫn lãnh đạm nhìn cô chăm chú, nhìn từ trên xuống, đầy vẻ nghiền ngẫm dò xét.



Lòng tự trọng và lý trí đã không còn cho phép Nam Gia có ý muốn lấy lòng lần nữa, cô chỉ có thể im lặng.



Thời gian như đang trôi qua trong sự giày vò.



Châu Liêm Nguyệt cất giọng lần thứ hai, "Không nói à?"



"Nói gì..."



"Vừa nãy ở rạp hát, không phải là nói nhiều lắm ư?"



Nam Gia thoáng chột dạ, mặt tái đi như bị cắt không còn giọt máu, trong tiềm thức, cô biết nguy hiểm đang đến gần, nên không dám tiếp lời nữa.



Hình như lúc đó cô chỉ nói chuyện với Diệp Tiển, Châu Liêm Nguyệt có ý ám chỉ chuyện ấy, hay là... Cô không dám phỏng đoán điều gì nữa, chỉ mím môi, không nói một lời nào.



Châu Liêm Nguyệt nhìn cô chằm chằm, như thể đang đợi cô mở miệng.



Cô cực kỳ hoang mang.



Một lát sau, dường như mọi sự kiên nhẫn của Châu Liêm Nguyệt đều bị bào mòn. Anh ngậm điếu thuốc, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô, cười lạnh một tiếng, "Em nhận thù lao cũng thoải mái thật."



Nam Gia cảm thấy như có ai đó vừa đâm thủng một quả bóng bay ở ngay bên tai mình, “bùm” một tiếng khiến cô váng óc.



Châu Liêm Nguyệt kéo cô đến trước bàn làm việc.



Anh đi rất nhanh, suýt chút nữa Nam Gia vấp ngã.



Ra phía sau bàn làm việc, Châu Liêm Nguyệt rút bừa một quyển sách, ném "bộp" xuống trước mặt cô. Anh lạnh lùng nói: "Đọc."



Không phải là không muốn lên tiếng sao?



Nam Gia sửng sốt.



"Nghe không hiểu à?"



Nam Gia cắn môi, cầm quyển sách lên, giở bừa một trang. Cô ngẩng đầu liếc nhìn, anh vừa ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện bàn làm việc.



Dù từ chỗ anh ngồi, tầm mắt bị hạ thấp, nhưng ánh mắt anh vẫn có thể chi phối tất cả.



Anh lại lạnh lùng ra lệnh: "Đọc."



Cổ họng Nam Gia khô khốc, lần đầu tiên mở miệng còn chẳng phát ra được âm thanh, "...Thái độ của nàng đối với tôi chẳng có gì thay đổi, vẫn là vẻ mặt hờ hững như vậy, thậm chí còn có đôi chút miệt thị tôi, thù ghét tôi. Nàng không lúc nào che giấu sự chán ghét của nàng đối với tôi, riêng điều này thôi, tôi có thể nhìn ra được... Giữa hai người chúng tôi tồn tại một mối quan hệ vô cùng kỳ lạ, dù biết nàng đối đãi với tất cả mọi người bằng cái tính kiêu kỳ không ai sánh bằng, tôi vẫn không sao giải thích được loại quan hệ này...”



[1] Trích tiểu thuyết “Đêm trắng” của tác giả Fyodor Dostoyevsky



Khuôn mặt Nam Gia trắng bệch, càng không có chút biểu cảm, tuy rằng trái tim đang bị thiêu đốt bởi cảm giác nhục nhã, giống như khi tưới cồn lên vết thương còn đang nhỏ máu đầm đìa.



Cô không hiểu Châu Liêm Nguyệt muốn làm gì, và chính mình đang làm gì.



Nhưng còn khiến cô mất hết lòng tự trọng hơn cả việc lộ.t trần cô quẳng ra ngã tư đường phố.



Không gian cực kỳ tĩnh mịch, mỗi một con chữ rơi xuống, cô lại có thể nghe được tiếng vọng từ chính thanh âm của mình.



Cô không nhìn phía đối diện, chẳng biết lúc này Châu Liêm Nguyệt đang có biểu cảm gì.



Anh ngồi đó, kể cả chẳng làm gì... cũng đã hoàn thành việc khiến cô nhục nhã.



Cô chỉ có thể tiếp tục đọc một cách máy móc.



Cổ họng khô khốc, ngón tay run rẩy. Sau đó, dường như tất cả đều bắt đầu chết lặng đi.



Châu Liêm Nguyệt cũng rơi vào khoảng trầm mặc vô tận, điếu thuốc chỉ kẹp ở ngón tay, không hút một lần nào.



Anh cũng không biết mình đang làm gì. Chỉ cảm thấy tẻ nhạt, vô nghĩa.



Giọng Nam Gia khản đặc mà máy móc, nhưng trước sau vẫn rất ổn định, không nghe ra sự thấp thỏm quá rõ.



Anh ngẩng đầu liếc nhìn, trên mặt chẳng thấy chút biểu cảm, như thể linh hồn của anh đã bị rút cạn, chỉ còn lại một khối thể xác.



Anh giơ tay, quẳng cái bật lửa lên mặt bàn.



Nam Gia nghe thấy tiếng động, thoáng ngẩng đầu lên.



Ánh mắt cô mang một vẻ lặng ngắt như ngâm trong hồ nước.



Châu Liêm Nguyệt nhắm mắt lại.



Cảnh tượng như quay ngược trở lại nhiều năm về trước.



Giữa căn phòng trống trải, một người đàn ông ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, hờ hững hút xì gà, mà trước bàn, một cậu thiếu niên tay cầm lá thư, gằn từng chữ một cách máy móc...



"Được rồi.", Châu Liêm Nguyệt đột nhiên lên tiếng.



Anh đứng dậy, giật lấy quyển sách trên tay Nam Gia, ném bừa lên bàn.



Nam Gia nhếch môi, ngước mắt nhìn.



Châu Liêm Nguyệt tiến đến trước bàn làm việc, tóm eo cô, cúi đầu, thoáng dừng lại giây lát, rồi lập tức cắn môi cô.



Một lúc lâu sau, Nam Gia mới chậm chạp đáp lại.



Châu Liêm Nguyệt bế cô lên, đặt trên mặt bàn.



Người đàn ông trước mặt lạnh giá như cảnh tuyết phủ kín thành phố vào ngày đông, anh làm dạo đầu cho cô, những động tác chậm rãi, thong thả đầy kiên nhẫn ấy như một sự khinh miệt, muốn nhìn thấy cô mỗi phút mỗi phút trôi qua dân sup đổ trước mặt anh.



Anh quá quen với cơ thể cô, nên dễ dàng có thể thực hiện được.



Nam Gia như bị hút cạn sức lực, cô thật sự muốn thả người xuống, nhưng lại chỉ có thể ngồi yên trong lòng anh.



Cô nhớ lại ngày ấy, khi còn ở thị trấn, họ ngồi trong xe bảo mẫu, anh ôm cô, lặng im nghe cô nói, sự dịu dàng ấy dường như chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi.



Châu Liêm Nguyệt bế thốc cô lên, đi đến bên giường.



Mọi bóng đèn đều tắt, bóng tối là không gian quen thuộc của họ.



Dù sợ người này, nhưng trong mối quan hệ kỳ lạ của họ, cả hai vẫn có được sự ăn ý theo cách bản năng nhất.



Vào khoảnh khắc sau cùng, Nam Gia cảm thấy linh hồn mình như bị xé ra làm hai, đau khổ và sung sướиɠ chưa bao giờ phân rõ ràng được tới vậy.



Một tiếng động nhỏ vang lên, là tiếng Châu Liêm Nguyệt bật công tắc đèn ở đầu giường.



Nam Gia vùi mặt vào gối, nằm im bất động, bất chợt nghe thấy tiếng mài bật lửa.



Khoang mũi ngửi thấy mùi khói thuốc.



Ngay sau đó, bàn tay lạnh ngắt của Châu Liêm Nguyệt vươn tới, nhẹ nhàng vuốt mái tóc ẩm ướt của cô.



Cô vẫn nằm im.



Châu Liêm Nguyệt luồn cánh tay qua nách cô, xốc cô lên, khiến cô không thể không ngồi dậy, quỳ bằng hai chân.



Anh đưa điếu thuốc đến bên miệng cô, cô ngậm lấy, rít một hơi nông.



Nam Gia cảm nhận được, cơn thịnh nộ ngắn ngủi của Châu Liêm Nguyệt đã đi qua, dường như anh lại trở về với dáng vẻ mà cô quen thuộc.



Nhưng cô biết là không phải.



Cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa từng thật sự hiểu Châu Liêm Nguyệt.



Nam Gia cắn điếu thuốc, hít thở thứ không khí đủ thứ mùi vẩn đυ.c, như làn sương mù lượn lờ trên mặt đầm lầy.



"Châu Liêm Nguyệt..."



Châu Liêm Nguyệt đưa mắt nhìn.



Cô chuẩn bị cười một tiếng theo bản năng, nhưng lại nghĩ hình như anh không thích cô làm như thế, nên đành dằn lại, chỉ nhỏ giọng nói: "... Tiêu tiền chẳng phải là để đổi lấy sự vui vẻ hay sao? Nếu em khiến anh mất hứng như thế, sao anh..."



Châu Liêm Nguyệt thản nhiên hỏi lại: "Sao em biết tôi mất hứng?"



"Đây mà vui à?...", cô khẽ cười giễu, "Nếu không, ít ra anh nói cho em biết, anh muốn em làm như thế nào?"



Châu Liêm Nguyệt liếc nhìn cô, lại chẳng nói gì cả, chỉ giơ tay vuốt tóc cô, sau đó xuống giường, nhặt cái quần dài rồi mặc vào.



Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.



Nam Gia nằm xuống, cánh tay vắt qua mép giường, điếu thuốc lẳng lặng cháy, dưới ngọn đèn vàng vọt, một làn khói trắng xanh lượn lờ bay lên.



Cô ngoảnh đầu, nhìn chằm chằm.



Châu Liêm Nguyệt tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm.



Nam Gia liền ngồi dậy, dụi tắt điếu thuốc, cũng đi vào phòng tắm.



Rửa mặt, sấy khô tóc.



Lúc đi ngang qua bàn làm việc, Nam Gia dừng bước, quyền sách ban nãy bị quẳng trên bàn, giờ đã không thấy đâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK