Vào ngày Trừ tịch, Châu Liêm Nguyệt theo Nam Gia về Nam Thành.
Vốn dĩ Châu Hy cũng muốn đi, nhưng cân nhắc đến các phương diện an toàn và thuận tiện, tạm thời họ không đưa cô ấy đi cùng.
Buổi chiều cùng ngày Trừ tịch, họ về đến nơi.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức, nồi canh vịt Nam Trọng Lý ninh ở lửa nhỏ đang sủi ùng ục.
Nam Trọng Lý ra hô một tiếng coi như để chào, rồi lại quay về phòng bếp canh lửa.
Nam Gia rửa tay, rồi bước vào phòng bếp đòi giúp. Nam Trọng Lý liền đuổi cô ra ngoài: “Không phải làm màu.”
“Định giúp bố thật mà!”
“Vướng chân vướng cẳng. Mau ra ngoài đi.”
Phòng bếp chính là lãnh thổ riêng của Nam Trọng Lý, ông canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Lúc dạy học trò cũng thế, chưa đạt được đến trình độ tiêu chuẩn, ngay cả bộ dụng cụ cắt gọt của ông cũng không được phép chạm vào.
Nam Gia cười, “Thế thì đừng có trách là bọn con chỉ biết ăn thôi đấy.”
“Chứ không phải à?”
Nam Gia loanh quanh một vòng trong bếp, nhân thể bốc một ít cà chua bi mang ra ngoài.
Châu Liêm Nguyệt đang vắt chân ngồi thảnh thơi trong căn phòng khách đơn giản của nhà cô, dáng vẻ cao quý, khiến cô chợt nghĩ đến hai chữ “ánh sáng”.
Cô đi tới, ngồi xuống cạnh anh rồi đưa cà chua bi cho anh. Châu Liêm Nguyệt không nhận, bảo cô ăn một mình.
“Lạnh không?”, trong nhà đã mở điều hòa, nhưng hiệu quả điều chỉnh nhiệt không mấy tốt, thời tiết lại không được khô ráo ấm áp bằng ở phương Bắc.
Châu Liêm Nguyệt nói anh không lạnh.
Anh đưa tay vuốt làn tóc rủ một bên vai của cô.
Châu Liêm Nguyệt có thể nhìn ra được, trong không gian này, Nam Gia tự tại hơn hẳn. Kiểu tự tại này không giống như khi ở nhà bên kia với anh, ở đây, cô hay thể hiện ra những mặt nhân cách không dính dáng chút nào tới thân phận ngoài xã hội.
Nam Trọng Lý dọn ra một bàn đầy đồ ăn.
Nam Gia đoán, sau khi họ đi, đống đồ ăn còn thừa để đến mùng bảy mùng tám cũng vẫn dư.
Nam Trọng Lý mang một bình rượu ra.
Nam Gia liếc nhìn, là rượu Mao Đài. Cô bèn cười hỏi: “Có phải bình rượu con mua cho bố hồi lần đầu tiên nhận được cát-sê đóng phim không? Hôm nay cũng chịu bỏ ra uống rồi đấy?”
Nam Trọng Lý chỉ cười mà không nói lời nào.
Nam Gia cũng uống được rượu, nhưng lại không thích rượu trắng. Cô chỉ uống một chút, rồi giao chiến trường lại cho bố vợ và con rể.
Trong giấc mơ của Nam Gia, trước giờ cô chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành bà chủ gia đình. Nhưng lúc này, cô ít nhiều có thể cảm nhận được sự an toàn từ vai diễn truyền thống ấy… Nếu trời có sập, thì vẫn có hai người đàn ông này che chở cho cô.
Nam Trọng Lý có men rượu nhưng vẫn rất ổn, không hay lè nhè, chỉ thích khoe lên khoe xuống tài nấu ăn của mình. Những điều đó Nam Gia đã nghe nhiều đến nỗi lỗ tai mọc kén, nên cô không thích nghe nữa. Còn Châu Liêm Nguyệt thì vẫn có thể tiếp lời một cách mượt mà.
Nam Gia đã ăn xong từ lâu, cô bốc một vốc lạc rang, không tham dự vào câu chuyện thiếu dinh dưỡng của hai người họ, nhưng cũng không rời khỏi bàn.
Bầu không khí này khiến cô chỉ muốn làm biếng, chẳng buồn suy nghĩ nhiều.
Dựa vào tửu lượng của Châu Liêm Nguyệt, Nam Gia can ngăn đúng lúc, “Cũng uống được nhiều rồi đấy nhỉ? Có xem chương trình giao thừa không?”
Châu Liêm Nguyệt và Nam Trọng Lý uống nốt chỗ rượu trong chén. Sau đó, Nam Trọng Lý dặn Nam Gia: “Mày dọn bàn rồi rửa bát đi.”
“…”
Đồ ăn còn thừa rất nhiều, tủ lạnh không chứa được hết, những món không có nước canh, Nam Gia đậy lại bằng màng bọc thực phẩm rồi để lên bàn.
Bát đĩa phải rửa chất đống trong bồn, nhưng thật ra cũng không nhiều lắm. Ở đây không có máy rửa bát, Nam Gia buộc phải rửa bằng tay.
Cô vặn vòi, xả nước ấm ra, thấm ướt giẻ rồi bơm một ít nước rửa bát.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô liền quay đầu lại nhìn, là Châu Liêm Nguyệt.
Trên người anh mặc một chiếc áo len tối màu, ống tay áo xắn lên cao, dù đã chuếnh choáng say nhưng làn da anh cũng chỉ hơi ửng đỏ, ghé lại gần mới ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng ám vào áo.
“Muốn uống nước à?”
Nam Gia đang định rửa bỏ bọt xà phòng trên tay để rót nước, thì Châu Liêm Nguyệt lại đưa tay ra, ôm eo cô thật chặt, cúi đầu, tựa cằm lên vai cô.
Cô quay đầu liếc nhìn, hiếm khi thấy ánh mắt anh thiếu tỉnh táo như vậy.
Cảnh tượng đặc thù của ngày Tết, dường như đã kéo ra một mặt khác của Châu Liêm Nguyệt. Không còn là linh hồn cô độc cùng cô sưởi ấm cho nhau nữa, mà mang một đặc tính thuộc về gia đình.
Châu Liêm Nguyệt im lặng một lúc lâu, cứ ôm Nam Gia như thế, hai mắt lim dim.
Nam Gia vặn mở vòi nước một lần nữa. Dòng nước ấm áp chảy qua ngón tay. Cảm giác ấm áp đó dường như thấm vào tận tim.
Châu Liêm Nguyệt ôm cô một lát thì đột nhiên giơ tay lên, vén vạt áo len của cô.
Nam Gia bị dọa cho hết hồn, “… Bố đang ở ngoài kia kìa.”
“Bố về phòng ngủ rồi.”
“Thế cũng không được.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, bàn tay vẫn không chịu ngừng. Tiếng cười kia hiếm khi chứa vẻ lỗ mãng như vậy.
Hơi thở của anh, tiếng cười của anh, khiến vành tai Nam Gia như bị thiêu cháy.
Nam Gia gồng lưng lên, khống chế nhịp thở, bàn tay chống cạnh bồn rửa bát, một tay thò vào vòi nước rửa sạch bọt xà phòng rồi giơ lên khẽ đánh anh một cái.
Lát sau, rốt cuộc Châu Liêm Nguyệt cũng buông tay, giọng nói lầm bầm thấm men rượu, “Anh vào phòng em ngủ một lúc đây.”
“Đi đi.”
Nam Gia rửa bát rất nhanh, cô quét bếp, vào nhà vệ sinh rửa tay lại bằng nước rửa tay chuyên dụng, rồi quay về phòng mình. Châu Liêm Nguyệt vắt hai chân, quần áo vẫn mặc nguyên, nằm bệt trên giường.
Nam Gia ngồi xuống mép giường. Dựa vào hơi thở, cô đoán Châu Liêm Nguyệt vẫn còn tỉnh.
“Vẫn chưa ngủ à?”
Châu Liêm Nguyệt chậm chạp đáp một tiếng “ừm”.
“Muốn uống nước không? Để em đi lấy cho anh một chai.”
“Ừm.”
Nam Gia đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước rồi quay về phòng ngủ, vặn nắp, đặt vào tay Châu Liêm Nguyệt.
Anh nhổm người dậy, uống hết non nửa chai rồi trả lại cho cô.
“Anh ngủ đi.”
Nam Gia đưa tay tắt đèn trong phòng ngủ.
Đang định đi, bỗng Châu Liêm Nguyệt giơ tay, nắm lấy cổ tay cô, “Nằm với anh một lúc.”
Nam Gia đá bỏ dép lê, nằm xuống nửa giường bên kia.
Châu Liêm Nguyệt giở mình nằm nghiêng, cánh tay giang ra, ôm lấy thắt lưng cô.
Cô cũng lật người, nép vào lòng anh.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô.
Trong bóng tối tĩnh lặng, mơ hồ nghe thấy một tràng cười lảnh lót của lũ trẻ con ở bên ngoài cánh cửa kính.
Thời gian như chầm chậm trôi đi.
Nam Gia tưởng Châu Liêm Nguyệt đã ngủ rồi, vừa định ngồi dậy thì lại nghe thấy tiếng nói nặng nề mà mơ hồ ở sau lưng, “Gia Gia.”
“…Ừm.”, Nam Gia đáp lời, trong lòng bỗng dưng cuồn cuộn cảm xúc.
Châu Liêm Nguyệt duỗi tay ra, bàn tay che lên hai mắt của cô.
Mặc dù không gian đã đủ tối rồi.
Châu Liêm Nguyệt chậm rãi nói, anh bảo cô, trong trí nhớ của anh, hồi còn nhỏ, lễ Trừ tịch luôn đông đủ cả nhà họ Châu, ồn ào, náo nhiệt. Lúc đó ông cụ Châu còn sống, tam đại đồng đường, đông vui là thế, nhưng anh lại luôn có cảm giác, anh và Kỷ Âm Hoa là hai người ngoài. Sau đó ông cụ Châu qua đời, chỉ còn bốn anh em nhà họ Châu.
Anh và Kỷ Âm Hoa ở biệt thự Tây Sơn, cả gian phòng khách rộng lớn chỉ có tiếng tivi. Họ đều lo lắng đề phòng, chỉ sợ Châu Thúc Tông đến, bởi hễ ông ấy đến là lại làm loạn một trận.
Rồi Châu Thúc Tông qua đời, lễ Trừ tịch chỉ còn mỗi anh và Châu Hy.
Nam Gia nghe hiểu ý anh.
“… Châu Liêm Nguyệt.”
“Ừm.”
“Em vẫn luôn cảm thấy, ý nghĩa của ngày Tết, là do con người tạo nên. Không phải do bản thân ngày lễ quan trọng, mà người cùng mình ăn Tết mới quan trọng.”, Nam Gia đưa tay, cầm lấy bàn tay đang che mắt mình, nhỏ giọng nói, “Giờ anh có em rồi. Sau này, sẽ còn người khác nữa.”
Lúc này, Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, “Còn ai?”
“…”, Nam Gia giơ củi trỏ huých anh, “Anh ngủ đi.”
Đợi Châu Liêm Nguyệt ngủ, Nam Gia đứng dậy, đi dọn dẹp nhà.
Làm xong cả đống việc, cô thật sự muốn lôi hai người đàn ông kia dậy mà mắng cho một trận: Làm ơn đấy, hai người bắt một nữ minh tinh quét rác à?
Xong xuôi, Nam Gia nằm xuống sofa, trả lời mấy tin nhắn Wechat, nên chúc Tết thì chúc Tết, cần phát lì xì thì phát lì xì.
Bỗng Châu Hy gọi điện tới, Nam Gia bảo Châu Liêm Nguyệt uống say rồi, đang ngủ.
Châu Hy: “Ngạc nhiên chưa, trong trí nhớ của em, hình như anh em chưa say bao giờ.”
Nam Gia cười, nhưng không nói, cô thấy hai lần rồi, chẳng qua trước đó anh chưa gặp phải đối thủ mà thôi.
Nam Gia: “Có cần gọi anh ấy dậy không?”
“Không cần, không cần, chị dâu, chị chúc Tết anh ấy thay em là được. Còn nữa… Có chuyện này, báo với anh ấy một tiếng hộ em.”
***
Nam Trọng Lý tỉnh lại trước.
Ông ngủ một giấc dậy là lại như chưa hề hấn gì. Nghe nói Châu Liêm Nguyệt vẫn đang ngủ, ông sửa soạn một lát rồi chuẩn bị ra ngoài đánh bài.
Nam Gia hỏi: “Bố, đêm nay bọn con ngủ lại đây hay ra khách sạn?”
“Thích ở đâu thì ở.”
“À.”, Nam Gia như nhớ ra chuyện gì đó, “Con trả lại sổ hộ khẩu vào ngăn kéo trong tủ quần áo rồi đấy nhé.”
Nam Trọng Lý đứng lại, “Sổ chứng nhận của hai đứa đâu, đưa đây xem cái nào.”
“… Có ai lúc nào cũng mang chứng nhận kết hôn kè kè bên người đâu.”
Nam Trọng Lý không hỏi gì nữa, lấy chìa khóa rồi thay giày đi ra ngoài.
“Mấy giờ bố về? Có cần đợi bố không?”
“Không cần. Mày chăm người của mày cho tốt đi, bố làm một bữa cơm là đã hết lòng hết dạ rồi đấy, còn bảo ngồi tiếp chuyện cùng thì miễn.”
Nam Gia bật cười.
Tầm chín rưỡi, Châu Liêm Nguyệt tỉnh. Anh đi từ phòng ngủ ra, nhìn thấy Nam Gia đang ngồi trong phòng khách, “Bố vẫn chưa dậy à?”
“Ra ngoài lâu rồi, chắc cũng phải thắng được ba bốn ván mạt chược rồi cũng nên.”
“Chỉ có một mình em à?”
Nam Gia cười, “Ngồi đợi anh chứ sao nữa, Châu tổng. Anh muốn ra ngoài đánh bài không? Em đầu tư.”
“Anh đi tắm cái đã… Đêm nay ở đây, hay là ra khách sạn?”
“Thế nào cũng được.”
Châu Liêm Nguyệt bỗng liếc nhìn cô, “Đêm bố có về không?”
“… Anh muốn làm gì?”
Châu Liêm Nguyệt như cười như không, “Anh chẳng muốn làm gì cả.”
Hai người quyết định sẽ ngủ lại đây.
Mở va li ra, Châu Liêm Nguyệt lấy một bộ quần áo sạch sẽ.
Nam Gia đi vào phòng tắm, chỉ cho anh chỗ để khăn, sữa tắm, và hướng vặn vòi hoa sen.
“Có chuyện gì thì cứ gọi em nhé.”, Nam Gia chuẩn bị ra ngoài.
“Có chuyện gì cũng có thể gọi em à?”
“Chuyện gì cũng gọi được hết.”, Nam Gia thổi một nụ hôn gió, “Phục vụ tận tâm, đảm bảo Châu tổng sẽ hài lòng.”
“…”
Châu Liêm Nguyệt tắm xong thì Nam Gia cũng vào tắm.
Dù đã bật máy sưởi, nhưng phòng tắm vào mùa đông phương nam vẫn là một cơn ác mộng. Một khi nước ấm xả xuống là không muốn đóng lại.
Nửa tiếng sau, Nam Gia mới ra khỏi phòng tắm, làn da đã trở nên ửng hồng.
Châu Liêm Nguyệt ngồi trên sofa thoáng liếc cô, “Em mà còn không ra là anh tưởng em ngất trong đấy rồi.”
Nam Gia dưỡng da xong xuôi rồi quay về phòng khách.
Châu Liêm Nguyệt dựa vào thành ghế, cầm điện thoại, hiển nhiên là cũng đang xử lý tin nhắn Wechat.
Nhớ đến cuộc điện thoại của Châu Hy ban nãy, Nam Gia nói, “À, Châu Hy nhờ em báo với anh một chuyện.”
Châu Liêm Nguyệt ngước mắt nhìn cô, động tác trong tay thoáng dừng lại, “Em đừng nói với anh là con bé có thai nhé…”
Nam Gia vội vàng nói: “Anh nghĩ đi đâu thế! Con bé dám thì Tô Tinh Dư cũng không dám, anh lại chả lột da cậu ấy ra đấy… Hy Hy bảo, sáng mai con bé đi ra ngoài chơi với nhà họ Tô.”
Châu Hy vẫn hiểu rõ ông anh trai mình, vẫn cần báo cáo chuyện này.
Quả nhiên, Châu Liêm Nguyệt lập tức gọi điện cho Tô Tinh Dư, dặn dò kĩ càng một lượt, cuối cùng còn không quên uy hiếp, phải đưa người toàn vẹn trở về.
Nam Gia ngồi một bên nghe mà cười khúc khích.
Châu Liêm Nguyệt lườm cô.
Cô bảo: “Giả sử sau này mình sinh con gái thật, anh còn nghiêm khắc đến mức nào nữa không biết, liệu có làm quá như bây giờ không?”
Châu Liêm Nguyệt dửng dưng, “Tò mò thế cơ à?”
“… Đâu có tò mò đâu.”
Châu Liêm Nguyệt cười một tiếng, rồi giang cánh tay ra, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, “Đi ra ngoài đánh bài không?”
Nam Gia quay đầu nhìn anh, “Anh muốn chơi không?”
Cả hai cùng im lặng.
Tâm đầu ý hợp không chỉ nằm trong lời nói, mà còn tiết lộ qua cả ánh mắt.
Một lát sau, Nam Gia bật cười, cô giơ tay lên, ngón trỏ ngoắc lấy cổ áo Châu Liêm Nguyệt, lướt một đường đi xuống, rồi tạm dừng lại, “Anh lại đây, em nói cho anh chuyện này.”
Nam Gia tóm lấy cổ tay anh, dắt anh đi vào phòng ngủ.
Bên trong không bật đèn, cửa vừa đóng lại, xung quanh lập tức trở nên tối om.
Nam Gia nhỏ giọng nói: “Anh có nhớ không, em đã từng nói với anh một chuyện.”
“Hả?”
Cô ngửa đầu, hơi thở gần ngay trong gang tấc, “… Em bảo anh, có thể “có qua có lại”… Chính là ở đây, trên cái giường này.”
Giọng Châu Liêm Nguyệt bỗng trở nên khàn khàn, nhưng âm điệu lại vẫn rất bình tĩnh, “Phải không? Lúc nào?”
“Tết năm ngoái, anh đến tìm em, còn nhớ không? Mình cùng nhau đi ăn khuya đấy.”
“…Ừm.”, Châu Liêm Nguyệt khẽ cười, rồi chợt thốt lên, “… Thì ra, công dụng của nước hoa là thế à?”
“…”, Nam Gia là người chủ động khơi mào, nhưng Châu Liêm Nguyệt lại là người nắm quyền chủ động, khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Điều khiến cô không ngờ hơn nữa là… Châu Liêm Nguyệt đột nhiên nâng tay, vặn chốt mở cửa.
Bên trong lại có ánh sáng.
Anh cúi đầu nhìn cô, “Tái hiện một lần nữa xem nào?”
Nam Gia cứng đờ, “Cái gì?”
Châu Liêm Nguyệt đưa tay, nhẹ nhàng miết quanh môi cô, không cho cô giả ngơ, trực tiếp nói một cách rõ ràng, “Anh nói, trước mặt anh, làm lại một lần nữa.”
Nam Gia rất ít khi xấu hổ đến mức đỏ mặt. Nhưng lúc này, từ hai má đến mang tai, cả làn da toàn thân, đều trở nên đỏ bừng, còn hơn cả khi cô vừa tắm nước nóng xong.
Cô duỗi tay đóng cửa lại.
Châu Liêm Nguyệt nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng hóa giải lực tay của cô, vặn chốt, khóa trái cửa lại. Chiếc chìa khóa cũng được anh rút ra, nhét vào túi quần.
Anh cúi đầu nhìn cô, nụ cười khiến người ta đỏ mặt lướt qua chóp mũi cô, “Chẳng phải anh đã nói rồi à, gây sự thì phải nghĩ đến hậu quả.”
…
Dưới ánh đèn, trước ánh nhìn chăm chú của anh, trong căn phòng của cô.
Ba tầng hiệu ứng.
Cảm giác kí/ch thích và xấu hổ đan xen, Nam Gia như bị ma xui quỷ khiến, ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng không phải là chỉ một mình cô biểu diễn.
Cô nhìn thấy một cách rõ ràng, Châu Liêm Nguyệt khoanh tay dựa vào đầu giường, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt sâu hun hút, lại bị cô làm cho tan tác lý trí, dần dần chìm vào cơn lốc d.ục vọng do cô khuấy đảo nên.
***
Ngày hôm sau, Nam Gia tỉnh lại trước.
Cô lê dép đi đến bên cửa sổ, vén rèm ra.
Vào đông, ánh mặt trời trở nên thật xa xỉ, chỉ rọi xuống một vầng nhàn nhạt.
Nam Trọng Lý đang ngủ, không biết về nhà từ lúc nào.
Nam Gia không đánh thức ông, cùng Châu Liêm Nguyệt xuống lầu giải quyết bữa sáng.
Sáng sớm mùng một, xung quanh đều mang một hơi thở mới mẻ.
Họ bước ra khỏi khu chung cư, đi bộ một đoạn, rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ. Bên đường có một cây ngô đồng rủ lá vàng, trong vầng sáng dìu dịu, phảng phất một làn sương mù mỏng manh.
Châu Liêm Nguyệt đi chậm lại một bước.
Nam Gia đi trước, cái bóng được ánh mặt trời kéo dài về phía anh.
Lát sau, Nam Gia mới nhận ra anh không đi cùng mình. Cô xoay người bước lại hai bước, ôm lấy cánh tay anh.
“Nhanh lên.”, cô nói.
Châu Liêm Nguyệt nở một nụ cười.
Tất cả đều mới mẻ, ngay cả những hồi ức mốc meo mà đau khổ về ngày Tết.
Đều được lật lại, rũ bỏ tro bụi, đón ánh nắng mới.
Cô là bình minh mỗi sớm của anh.