• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai năm trước, lúc vào Phó Hằng, Trần Tĩnh không nghĩ gì cả, cô chỉ đi theo tiếng lòng, muốn đến gần anh một chút, nên nộp hồ sơ vào Phó Hằng.

Lúc đó Tưởng Hòa cũng muốn vào đây, giáo viên của Trần Tĩnh cũng là giáo viên của Tưởng Hòa, giáo viên lại là bạn của Phùng Chí, ông ấy đã giới thiệu họ vào phòng ban của Phùng Chí.

Giữa Trần Tĩnh và Tưởng Hòa, giáo viên rất do dự, bởi vì ông ấy cảm thấy cả hai học sinh đều rất xuất sắc, ai đi cũng được cả, nhưng nếu có người thể không đi thì rất đáng tiếc.

Cha mẹ Tưởng Hòa ly hôn sớm, cô ấy lớn lên với bà nội, trong mấy năm đại học luôn đi làm thêm, tiết kiệm tiền, muốn mua một căn nhà thuộc về riêng mình.

Phó Hằng là nơi hấp dẫn nhất trong tất cả offer của cô.

Lúc giáo viên còn đang do dự, Tưởng Hòa muốn nói lại thôi, Trần Tĩnh đã nộp hồ sơ vào phòng thư ký của Phó Lâm Viễn.

Cô khác với Tưởng Hòa, cô có đường lui, cô chỉ vì muốn đến gần Phó Lâm Viễn, đây là lòng riêng. Còn Tưởng Hòa muốn ở lại Phó Hằng, là vì một tương lai tươi đẹp hơn.

Lúc đó, Trần Tĩnh cũng không ngờ vận may của mình lại tốt đến thế, trong một loạt các ứng viên, cô lại được anh chọn trúng, thậm chí còn được miễn một số thủ tục rườm rà.

Một người phụ nữ thích một người đàn ông, nếu nói hoàn toàn không có khao khát gì khác thì đó là nói dối. Chỉ có điều, Trần Tĩnh rất ít khi nghĩ đến những điều này. Việc này đến quả thực rất đột ngột, Vu Tùng nói với cô điều này, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì họ từng chia sẻ với nhau bí mật về hoa hồng trắng. 

Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, có lẽ Vu Tùng sẽ không nói gì cả. 

Trong hội trường rất lạnh, Trần Tĩnh theo Vu Tùng rời khỏi hội trường, quay về khách sạn. Vừa xuống xe, cô nhìn thấy giám đốc Tề đã đến, đang ở trong khu tiếp tân sảnh lớn khách sạn, giải thích việc của Trung Lương.

Phó Lâm Viễn mặc áo sơ mi đen, cánh tay vắt áo khoác ngoài, vẻ mặt lạnh lùng lắng nghe. Phía sau anh là cửa sổ sát đất, bóng anh cao lớn. 

Vu Tùng tò mò: “Sao giám đốc Tề biết chúng ta ở đây nhỉ.”

Trần Tĩnh hơi chột dạ, là cô gửi bảng lịch trình.

Cô im lặng đứng đó.

Phó Lâm Viễn rút một điếu thuốc trong hộp thuốc ra, đặt vào miệng, lúc ngước mắt thì thấy người phụ nữ đứng cách đó không xa. Anh nhìn cô vài giây, sau đó châm thuốc, giọng nói trầm thấp: “Sang đây.”

Câu này đã cắt ngang lời nói của Tề Mậu Thăng, Tề Mậu Thăng quay đầu, nhìn thấy thư ký Trần, anh ta lập tức cười cảm kích Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh đột nhiên thấy căng thẳng, lẽ nào tổng giám đốc Phó không muốn để giám đốc Tề biết lịch trình của anh sao?

Ít nhiều Trần Tĩnh vẫn hơi chột dạ, cô bình tĩnh đi về phía Phó Lâm Viễn, khẽ gọi: “Tổng giám đốc Phó, giám đốc Tề.”

Tề Mậu Thăng cười nói: “Thư ký Trần vừa từ hội trường về à? Vất vả rồi.”

Trần Tĩnh: “Không vất vả, việc nên làm.”

Tề Mậu Thăng rời mắt đi, tiếp tục nói những lời còn lại với Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn thả cà vạt mà không thắt, cổ áo hơi mở ra. 

Lúc này, điện thoại trong tay Trần Tĩnh vang lên.

Vu Tùng: "... Cà vạt của ông chủ, cô thắt lại giúp đi."

Trần Tĩnh đọc xong tin nhắn này, cô bừng tỉnh, Vu Tùng quả là cánh tay đắc lực của Phó Lâm Viễn. Trần Tĩnh chớp mi, bước tới, đưa tay kéo cổ áo anh, bây giờ  cũng coi như là có kinh nghiệm, cô cài khuy cho anh trước, ngón tay cô tỏa ra hương thơm thoang thoảng, mùi hương đó chỉ thuộc về cô. Phó Lâm Viễn cụp mắt, nhìn khuôn mặt cô.

Trần Tĩnh cẩn thận cài xong khuy áo cho anh, sau đó lại thắt cà vạt giúp anh. 

Thực ra, tối qua ở trên bàn bi-a, cô đã cởi chiếc cà vạt này của anh, bây giờ vẫn là cô thắt lại.

Tề Mậu Thăng vẫn huyên thuyên không ngừng, Trần Tĩnh đứng trước Phó Lâm Viễn thắt cà vạt, Tề Mậu Thăng cũng không nhìn ra điều gì, càng không nhìn ra được ánh mắt Phó Lâm Viễn nhìn Trần Tĩnh ẩn giấu d.ục vọng.

Lúc Tề Mậu Thăng đang nói làm thế nào để cứu vãn, Phó Lâm Viễn ngước mắt, lên tiếng: “Chiều xuất phát đi Hongkong.”

Tề Mậu Thăng hơi sửng sốt.

Phó Lâm Viễn lười nói nhiều: “Bên đó sẽ có người đón anh.”

Tề Mậu Thăng nghe thế thì hiểu ra là ai chuẩn bị đi Hongkong, anh ta bỗng chốc đứng thẳng người, không còn vẻ uể oải trước đó, nói: “Vâng, tổng giám đốc Phó, giờ tôi sẽ xuất phát.” Lúc anh ta xoay người muốn đi thì lại nói với Trần Tĩnh: “Thư ký Trần, cảm ơn cô.”

Trần Tĩnh cười đáp: “Đừng khách sáo.”

Tề Mậu Thăng bước nhanh rời đi.

Trần Tĩnh thắt xong cà vạt của Phó Lâm Viễn, cô rút tay về, nhìn anh nói: “Tổng giám đốc Phó, xong rồi.”

Phó Lâm Viễn nhìn cô chằm chằm, Trần Tĩnh nín thở. 

Có lẽ anh biết cô tiết lộ lịch trình của anh, dù sao thì giám đốc Tề có thể căn chuẩn thời gian như vậy mà. Người đàn ông nhìn cô chốc lát, không trách cô mà mặc áo khoác lại, dụi thuốc vào gạt tàn trên bàn trà, sải bước ra cửa lớn.

Trần Tĩnh vội đi theo.

Anh chỉnh ống tay áo: “ Ăn sáng chưa?”

Trần Tĩnh bước theo, giày cao gót phát ra tiếng lộc cộc, cô thành thật trả lời: “Vẫn chưa, tổng giám đốc Phó ăn rồi sao?”

Anh không trả lời, chỉ nói: “Lát nữa đến hội trường ăn, em đi theo Vu Tùng.”

“Vâng.”

Sau đó, Phó Lâm Viễn cúi người lên xe, Trần Tĩnh cũng ngồi vào ghế phụ lái. Xe khởi động, lái về phía hội trường. Lúc này, người đông như trẩy hội.

Đủ các loại xe sang dừng trước cửa hội trường.

Các ông lớn xuống xe, đủ loại ống kính ngắn dài chĩa về phía họ, các phóng viên chen chúc lên phía trước, phía sau là người đi đường hóng hớt, tất nhiên trong đây cũng có người trong ngành Internet và tài chính, mọi người đều đến để xem các ông lớn trong ngành. Phó Lâm Viễn vừa xuống xe, tiếng la hét vang lên.

Anh mặc nguyên bộ vest đen, người cao, vai rộng, chân dài, lại trẻ tuổi đẹp trai, CEO hai mươi sáu tuổi, quả thực là người đàn ông trong mộng của nhiều người. Vì vậy, các cô gái trẻ trong đám đông mới hét lên, ngay cả ống kính của phóng viên cũng dừng lại trên mặt Phó Lâm Viễn. Bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước vào hội trường, lúc này họ mới dừng lại.

Trần Tĩnh theo Vu Tùng lái xe đến nơi đỗ xe do bên an ninh của hội trường sắp xếp. Sau khi đã  đỗ xe, Trần Tĩnh theo Vu Tùng xuống xe. Gió khá lớn, hơi lạnh, Trần Tĩnh đút tay vào túi, đi theo Vu Tùng vào bằng cửa sau. Phía sau có một khách sạn,  trong đó có nhà hàng buffet.

Trần Tĩnh và Vu Tùng ăn sáng xong mới quay lại hội trường, họ ngồi ở phía sau, chỗ đó còn dư mấy vị trí.

Trần Tĩnh chọn một vị trí gần cuối rồi ngồi xuống, Vu Tùng đi ra ngoài, anh ta còn có việc.

Cuộc họp thượng đỉnh bắt đầu.

Chẳng lâu sau, họ mời Phó Lâm Viễn sân khấu.

Phó Lâm Viễn kéo nhẹ cổ áo, đi lên sân khấu, anh đeo tai nghe có mic, bắt đầu giới thiệu phương hướng phát triển trọng điểm của Phó Hằng mấy năm qua.

Anh nói chuyện luôn ngắn gọn súc tích, giọng nói trầm thấp, thỉnh thoảng ngón tay mảnh khảnh sẽ ấn vào mic. Anh đang nói về ngành y tế và vấn đề tư vấn trực tuyến của Phó Hằng.

Trần Tĩnh im lặng lắng nghe,  cô nghe rất nghiêm túc. 

Đây là đỉnh núi của Phó Lâm Viễn.

Mà cô đã nhìn thấy nó rồi.

Buổi tối có một bữa cơm, thời tiết ở Bắc Kinh rất lạnh. Trần Tĩnh đứng ở cửa khách sạn ban tổ chức sắp xếp đợi Phó Lâm Viễn. Anh và Yến Tuân xuống xe, hai người ngậm thuốc đi lên bậc thềm, Phó Lâm Viễn tiện tay đặt áo khoác vào tay Trần Tĩnh, Trần Tĩnh nhận lấy, ôm vào lòng, bước theo họ.

Yến Tuân nhìn Trần Tĩnh, cười nói: “Sao thư ký của cậu xinh thế.”

Phó Lâm Viễn liếc nhìn Yến Tuân, không đáp.

Đẩy cửa vào phòng bao ra, bên trong có không ít người đang đợi, thấy họ vào thì đều cười đứng lên, chào hỏi. Phó Lâm Viễn đã có chỗ sẵn, là vị trí trung tâm. Trần Tĩnh treo áo khoác của anh lên, nhân viên phục vụ kéo ghế cho Trần Tĩnh, để cô ngồi bên cạnh Phó Lâm Viễn. Trần Tĩnh ngồi xuống, phục vụ rót rượu cho cô, Trần Tĩnh nói cảm ơn.

Các sếp lớn ngồi quanh bàn đều đang nói chuyện, những người khác thì im lặng ăn, Trần Tĩnh cũng thế.

Phó Lâm Viễn cầm kẹp lên, gặp một ít xương sườn cho cô.

Trần Tĩnh cầm đũa, khựng lại, không ngẩng đầu mà tiếp tục ăn, thấy có người mời rượu thì cô đứng lên uống với họ, uống xong lại ngồi xuống. 

Ngồi ở phía bên kia Phó Lâm Viễn là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Chu  thị ở Lê Thành, người này trông rất nho nhã, điềm đạm nói chuyện với Phó Lâm Viễn.

Yến Tuân ở bên kia cũng nghiêm túc đang trò chuyện.

Điện thoại của Phó Lâm Viễn ở trên bàn đổ chuông, kêu lên vài tiếng.

Trần Tĩnh nghe thấy tiếng, cô ngước mắt, nhìn thấy là tin nhắn Phương Hiểu gửi đến, cô hơi ngẩn ra. Lúc này, Phó Lâm Viễn đặt ly rượu xuống, đưa mắt nhìn điện thoại, sau đó mở Wechat lên.

Anh không mở khung trò chuyện, mà gõ vào hình đại diện của Phương Hiểu, sau khi mở ra, anh xóa Wechat của cô ta.

Trần Tĩnh sững sờ, cô ngước mắt nhìn anh.

Phó Lâm Viễn dựa vào ghế, đang cúi đầu nghe chủ tịch Chu nói chuyện, anh xóa rất thoải mái và nhàn nhã.

Trần Tĩnh dời mắt đi, cầm thìa chung lên, múc một thìa trứng cá muối.

Điện thoại cô để trong túi xách không ngừng rung lên, nhưng Trần Tĩnh không để ý lắm, tối nay mọi người gần như không quá hứng thú uống rượu, chủ yếu là trò chuyện.

Trần Tĩnh chủ yếu muốn ăn, cũng hiếm khi có thể tập trung ăn như vậy mà không cần tiếp rượu.

Sau đó, Lục Thần cũng đến. Anh ta đi vào, chào hỏi mấy người bạn, sau anh ta đưa mắt nhìn Trần Tĩnh. Trần Tĩnh lịch sự gật đầu với anh ta, Lục Thần cầm ly rượu, do dự chốc lát rồi đi tới, thấp giọng gọi cô: “Trần Tĩnh, có thể nói chuyện chút không?”

Trần Tĩnh hơi ngẩn người, cô gật đầu: “Được, anh Lục.”

Cô đứng lên, cầm lấy ly rượu, đi theo Lục Thần đến bên cửa sổ. Lục Thần nhìn cô, khẽ thở dài, nói: “Thực sự xin lỗi, nhưng may mà việc đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Để cứu mình, Phùng thị đồng ý để Phùng Bảo Châu mãi mãi ở nước ngoài, sau này cô ta sẽ không đến quấy rầy cô nữa.”

Trần Tĩnh nói: “Anh Lục cũng được thở phào nhẹ nhõm rồi nhỉ.”

Lục Thần cười nói: “Tất nhiên, vì vậy tối mai tôi muốn mời cô một bữa, xem như đền tội cho cô.”

“Không cần đâu, anh Lục, tôi không tổn hại gì cả, tất cả đều nhờ tổng giám đốc Phó giúp đỡ.”

“Chắc chắn tôi sẽ mời Phó Lâm Viễn, nhưng cô cũng bị hoảng sợ, tôi phải làm chút gì đó thì trong lòng mới thoải mái được.”

Trần Tĩnh im lặng vài giây.

Lục Thần nói tiếp: “Nếu một mình cô sợ, tôi có thể tiện thể mời cả Tưởng Hòa, cô đừng vì chuyện này mà xa lánh tôi, dù không muốn gật đầu làm bạn gái tôi, thì cũng có thể làm bạn mà.”

Trần Tĩnh thấy anh ta đã nói đến mức này, cô bèn đáp: “Được, để ngày mai rồi nói, không tăng ca thì đi.”

Lục Thần nhướng mày, giữa mày hiện ra dáng vẻ phong lưu, anh ta hỏi Trần Tĩnh: “Các cô thích ăn gì?”

Phòng bao này rất lớn, cảnh bên ngoài cửa sổ cũng rất đẹp, Trần Tĩnh và Lục Thần cầm ly rượu đứng đối diện nhau. Tối nay Trần Tĩnh thực sự rất xinh đẹp, cũng rất nổi bật.

Yến Tuân nhìn sang, huých cánh tay Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm, đôi mắt hẹp dài liếc sang bên đó, vẻ mặt không thay đổi. Yến Tuân biết rõ tính cách của Lục Thần, không có lửa làm sao có khói, anh ta hỏi: “Người Lục Thần theo đuổi dạo gần đây chắc không phải là thư ký của cậu đấy chứ?” 

Phó Lâm Viễn đặt ly rượu xuống, bàn xoay nhẹ, rượu trong ly sóng sánh. 

Anh không trả lời.

...

Sau đó, Lục Thần đi tới nói chuyện với nhóm Phó Lâm Viễn, Trần Tĩnh đi gia hạn phòng với khách sạn. Mặc dù đã muộn, nhưng quản lý khách sạn vẫn gia hạn cho họ. Phó Hằng là thành viên VIP ở đây, nếu không trả phòng thì sẽ mặc định là tiếp tục gia hạn.

Trần Tĩnh đặt điện thoại xuống, mở Wechat lên.

Phương Hiểu gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.

Phương Hiểu: "Thư ký Trần, hôm nay mọi người tham gia cuộc họp thượng đỉnh phải không?"

Phương Hiểu: "Sao sếp của cô không trả lời tin nhắn."

Phương Hiểu: "... Thư Ký Trần, có phải sếp của cô xóa tôi rồi không?"

Trần Tĩnh không biết trả lời thế nào, bèn dứt khoát không trả lời. Tưởng Hòa hỏi cô có phải tối nay cũng không về hay không, Trần Tĩnh đáp phải. Đêm về khuya, mấy người đàn ông bọn họ cũng nói chuyện xong, cuối cùng cũng rời đi. Vu Tùng đến đón, họ liền về khách sạn. Trần Tĩnh ôm áo khoác của Phó Lâm Viễn trong lòng, vào thang máy thì ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Là mùi rượu trên người anh.

Phó Lâm Viễn day thái dương. Mặc dù tối nay chủ yếu là nói chuyện, nhưng trong tay có rượu, chốc chốc anh lại uống một ly, thế là uống nhiều. Trần Tĩnh nhìn anh, một tay anh đút trong túi quần, cà vạt nới lỏng, Trần Tĩnh nhớ ra lần này trong vali của cô có mang theo thuốc giải rượu.

“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.

Hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, Trần Tĩnh muốn lấy thuốc giải rượu cho anh nên đi nhanh hơn, cánh tay đột ngột bị anh kéo lại, sau đó bị anh kéo xoay người. Cô hơi sửng sốt, ngước mắt nhìn, Phó Lâm Viễn đẩy cô lên cửa phòng, đè cô lại, hai tay ôm eo cô, cúi đầu, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tối nay nói gì với Lục Thần?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK