“Anh ấy xuống dưới lái xe.”
Trần Tĩnh thắt cà vạt Phó Lâm Viễn xong, yết hầu của người đàn ông gần ngay trước mắt. Sau khi cô thắt xong, liền lùi lại một bước.
Phó Lâm Viễn nhìn cô, nói: “Đợi tôi.”
Nói xong, anh quẹt thẻ vào phòng. Trần Tĩnh ngẩn ra, nhưng cô vẫn đợi. Không lâu sau, Phó Lâm Viễn đi ra, anh cầm theo áo khoác, Trần Tĩnh tưởng anh vẫn còn việc gì đó, cô im lặng chờ đợi.
Phó Lâm Viễn vắt áo khoác trên cánh tay, với tay xách vali của cô, đi về phía thang máy.
“Xuống tầng.” Anh nói.
Trần Tĩnh ngẩn ra, cô nhìn vali trong tay anh, theo sau anh vào thang máy. Ngón tay kẹp điếu thuốc của Phó Lâm Viễn ấn xuống tầng, Trần Tĩnh nín thở.
Trong thang máy rất yên tĩnh, có người gửi tin nhắn Wechat cho Phó Lâm Viễn, anh mở ra, là Cố Trình.
Cố Trình: "Tối uống rượu nhé, anh."
Ting, thang máy đến tầng một
Phó Lâm Viễn xách vali của Trần Tĩnh đi ra ngoài, Trần Tĩnh im lặng đi theo sau anh, nhìn bóng lưng anh. Vu Tùng ngồi trong xe nhìn thấy cảnh này, lập tức mở cửa đi tới, nhận lấy vali trong tay Phó Lâm Viễn. Anh ta nhận ra đây là vali của Trần Tĩnh, bèn nói: “Tổng giám đốc Phó, để tôi.”
Phó Lâm Viễn buông tay.
Vu Tùng xách vali đi ra cốp sau.
Trần Tĩnh đi tới, nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó, tôi đi trước đây.”
Phó Lâm Viễn lấy bật lửa ra, châm thuốc, ngước mắt nhìn cô: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Vâng.” Trần Tĩnh dịu dàng đáp, sau đó cô đi xuống bậc thang, mở cửa bên ghế phụ lái. Phó Lâm Viễn đút tay vào túi quần, nhìn bóng lưng cô.
Vu Tùng ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Một chiếc xe khác lái tới, là xe đến đón Phó Lâm Viễn. Anh đi xuống bậc thềm, khói thuốc lượn lờ, anh cong người ngồi vào ghế sau xe. Xe Trần Tĩnh đã khởi động, cô nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, thấy Yến Tuân ngồi ở ghế lái, cũng nhìn thấy góc nghiêng của anh ta. Cô rời mắt đi, xe bắt đầu chạy.
Trong xe yên tĩnh, tiếng nhạc du dương.
Vu Tùng nhìn Trần Tĩnh, im lặng lái xe.
Trần Tĩnh hơi buồn ngủ, định về Phó Hằng một chuyến, sau đó về nhà nghỉ ngơi.
Vu Tùng bắt đầu suy nghĩ, lúc anh ta nhìn thấy tổng giám đốc Phó xách vali cho Trần Tĩnh, anh ta thật sự ngạc nhiên.
Về đến Phó Hằng, Trần Tĩnh lên tầng xử lý một vài việc. Trợ lý Lưu thấy Trần Tĩnh về, cứ mãi cảm ơn trời đất. Anh ta đưa tài liệu trong tay cho Trần Tĩnh, nói: “Giám đốc Tề đưa, phiền cô xem một chút.”
Trần Tĩnh nhận lấy, đặt lên bàn, nói: “Được.”
Trợ lý Lưu như được uống thuốc an thần, sau khi giao tài liệu xong, anh ta quay về phòng làm việc.
Trần Tĩnh thấy vẫn còn thời gian, bèn ngồi xuống xử lý. Kiều Tích và Phùng Chí cũng đến, thấy Trần Tĩnh thì vô cùng ân cần.
Phùng Chí còn vào phòng trà nước pha một tách cà phê hòa tan.
Kiều Tích đứng trước bàn làm việc của Trần Tĩnh, nói: “Trời ơi, cuộc họp thượng đỉnh lần này phát sóng trực tiếp, tổng giám đốc Phó đẹp trai quá đi mất.”
Trần Tĩnh lật xem tài liệu, nghe thấy chỉ mỉm cười.
Kiều Tích nhìn Trần Tĩnh, đột nhiên hỏi: “À thì... Chẳng phải Phương Hiểu muốn theo đuổi tổng giám đốc Phó à? Bây giờ đã có tiến triển gì chưa?”
Ngón tay Trần Tĩnh khựng lại, cô đáp: “Tôi cũng không biết.”
Kiều Tích: “Chẳng phải cô ấy thêm wechat của cô rồi à?”
Trần Tĩnh cầm điện thoại lên, lắc lắc, nói: “Điện thoại cũ, tín hiệu và dung lượng pin đều kém, tôi thường không nhận được tin nhắn.”
Kiều Tích “ồ” một tiếng, cô ta gần như dựa cả người lên bàn Trần Tĩnh, nói: “Cô nói xem, liệu tổng giám đốc Phó có đồng ý không? Tôi cảm thấy con người Phương Hiểu rất tốt.”
Trần Tĩnh nhấp một ngụm cà phê, nhìn Kiều Tích, nói: “Không biết, tôi không đoán được tâm tư của tổng giám đốc Phó.”
Kiều Tích gật đầu, cô ta nhìn Trần Tĩnh, đột nhiên nói: “Trần Tĩnh, chắc không phải cô làm chuyện xấu gì đó rồi đấy chứ?”
Tim Trần Tĩnh giật thót, hỏi: “Gì cơ?”
“Ở đây.” Kiều Tích đưa tay vén tóc của Trần Tĩnh, chỉ vào cổ cô: “Đây là dấu mút à?”
Trần Tĩnh cầm điện thoại, mở vào camera, vén tóc lên xem, trên cổ trắng mịn có một dấu đỏ, tối qua anh cúi đầu hôn. Trần Tĩnh thả tóc xuống, bình tĩnh lại, nói: “Không phải, là tôi tự gãi, trong khách sạn có muỗi.”
Kiều Tích lại “ồ”, cô ta nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh một lúc rồi nói: “Cũng phải, cô đâu có bạn trai.”
Trần Tĩnh cười.
Kiều Tích ở lại thêm một lúc, đúng lúc là thời gian trà chiều, Trần Tĩnh cùng Kiều Tích xuống quán cà phê dưới tầng, ăn một chiếc bánh kem nhỏ. Tưởng Hòa cũng xuống giải khuây, cô ấy đi tới chỗ hai người, cầm tách cà phê ngồi bên cạnh Trần Tĩnh, hỏi Trần Tĩnh sao lại về, Trần Tĩnh thấp giọng nói với cô ấy là đến tháng.
Tưởng Hòa lập tức lo lắng: “Có phải cậu lại đau không? Xin nghỉ rồi phải không?”
Trần Tĩnh gật đầu: “Đợi lát nữa tớ về.”
“Được, tối tớ mang đồ ăn cho cậu.”
Trần Tĩnh đáp: “Được.”
Uống trà chiều xong, Kiều Tích và Tưởng Hòa vẫn phải quay lại làm việc, Trần Tĩnh lên tầng chỉnh lý lại một số tài liệu khác, để lên bàn của Phó Lâm Viễn. Vì cô biết những dự án, nên sắp xếp theo thứ tự ưu tiên cho anh. Làm xong những việc này, Trần Tĩnh xách vali lên, gọi xe về căn hộ.
Trần Tĩnh thay giày, ngồi trên sofa. Cô hơi mệt, bèn lấy gối ôm để dựa lưng.
Điện thoại đổ chuông, cô cầm lên xem, là Lục Thần.
Lục Thần: [Trần Tĩnh, tối nay có bữa tiệc, có thể không mời cô ăn cơm được. Lần sau tôi bao một nhà hàng lớn rồi mời hai người.]
Lúc này Trần Tĩnh mới nhớ ra chuyện này.
Cô trả lời: [Anh Lục khách sáo rồi, không sao đâu, anh cứ bận đi.]
Lục Thần: [Tôi nghe Vu Tùng nói cô về rồi?]
Trần Tĩnh: [Đúng vậy.]
Lục Thần: [Được, vậy thì nhân cơ hội nghỉ ngơi đi.]
Trần Tĩnh không trả lời nữa, cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục dựa vào gối ngồi ngẩn ngơ. Nửa tiếng sau cô mới đứng dậy, đi giặt quần áo trong hai ngày qua.
Sau đó, Trần Tĩnh thu dọn vali.
Cô lấy ra một túi thuốc, bên trong có thuốc giảm đau. Còn miếng dán bụng kia là tặng kèm khi mua thuốc đau bụng kinh, chỉ có một miếng cô đã dùng rồi. Trong nhà Trần Tĩnh vẫn còn nhiều, nhưng lần này không cần dùng tới nữa.
Cô lấy đồ ngủ, đi tắm.
Lúc cột tóc lên, cô nhìn thấy dấu hôn trên cổ, cô khựng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh anh nghiêng đầu hôn cổ cô, Trần Tĩnh cảm thấy hít thở hơi khó khăn. Vừa thu mắt cô đã thấy ba cành hoa hồng trắng trong bình đã được thay bằng hoa tulip, có lẽ là Tưởng Hòa thay. Trần Tĩnh dời mắt đi, cô rửa mặt, lấy che khuyết điểm che lại dấu hôn kia, làm xong rồi cô mới ra ngoài.
Đúng lúc Tưởng Hòa về, cô ấy xách một túi đồ ăn.
Trần Tĩnh vừa nấu một nồi cháo sườn, múc ra hai bát, bỏ thêm thức ăn Tưởng Hòa mang về.
Tưởng Hòa lau miệng, nói: “Cậu có từng suy nghĩ đi khám bác sĩ chưa?”
Trần Tĩnh đáp: “Khám rồi, không có hiệu quả gì, bình thường chú ý một chút là được.”
“Không phải, ý tớ là khám bác sĩ đông y, điều chỉnh lại.”
Trần Tĩnh nghĩ ngợi: “Để sau, cạnh khu nhà tớ có mấy bác sĩ cũng giỏi.”
“Vậy để tết về tiện thể khám xem.”
“Ừm.”
Ăn tối xong, Tưởng Hòa về họp online, gần đây cô ấy theo Phùng Chí học được không ít thứ. Trần Tĩnh tiễn cô ấy đi, sau đó lại ngồi ngẩn ở sofa. Có thể là vì mệt, thế nên trong đầu chỉ trống rỗng, sau đó cô lấy sách ra đọc. Ánh sáng đèn màu cam ấm áp chiếu lên đỉnh đầu cô.
Trần Tĩnh yên lặng đọc, trên gối đắp thảm lông màu xám. Cô lật sang một trang, thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này. Lúc này, điện thoại đổ chuông, cô nhìn sang, là Phó Lâm Viễn.
Cô với tay cần điện thoại, ấn nhận cuộc gọi.
“Tổng giám đốc Phó.”
Giọng nói dịu dàng êm tai, bên kia yên lặng vài giây rồi đột ngột vang lên tiếng cười của mấy người đàn ông, tiếp đến là giọng của Yến Tuân: “Thư ký Trần, chào buổi tối nhé.” Giọng điệu cà lơ phất phơ.
Trần Tĩnh hơi sửng sốt, nói: “Anh Yến, chào buổi tối.”
Yến Tuân cười, nói: “Bọn tôi đang uống rượu, uống rượu chán quá nên tìm chút thú vui. Cuối cùng Phó Lâm Viễn thua rồi, bọn tôi muốn xem người cậu ấy trả lời tin nhắn wechat nhiều nhất là ai.”
“Không ngờ lại là cô đấy, thư ký Trần.”
Tia sáng màu cam chiếu trên mặt Trần Tĩnh, trái tim cô đánh rơi một nhịp, giọng nói dịu dàng: “Sau đó thì sao, anh Yến?”
Yến Tuân lại cười, nói: “Sau đó, hết rồi, ha ha.”
Trần Tĩnh nói “vâng”, đang định cúp điện thoại thì lúc này, bên kia có người cầm điện thoại đi, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Đang nghỉ ngơi à?”
Trần Tĩnh sững người: “Vâng, tổng giám đốc Phó.”
Tay Phó Lâm Viễn kẹp thuốc lá, anh ngồi trong góc, nghe giọng cô.
Phó Lâm Viễn gảy tàn thuốc, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, nghe xong, anh nói: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”
Trần Tĩnh: “Vâng.”
Sau đó, cả hai cúp điện thoại.