Kỳ quái, túi hương hổ con là chúc mừng người vừa có con trai, sao lại tặng trong ngày lễ này. Nàng có quen vài vị Mã thị phu nhân, nhưng bọn họ ra tay cũng không đến mức giản dị như vậy...
Suy nghĩ một hồi lâu, Chỉ Hạnh vỗ đầu, nàng thật sự là mơ màng mà. Thứ xuất đại tẩu của Phùng gia không phải họ Mã sao? Không phải nàng khoe khoang, nhìn, nghe, hỏi, bốc thuốc của người học y, “nhìn” này nàng có thể nói là mười lần đúng chín, rất ít nhầm. Quả nhiên là có thai, đây là tặng lễ chia vui.
Nhưng thứ xuất đại tẩu này không phải dễ làm. Làm tốt, là đích tức có khả năng, làm không tốt, chính là thứ tức không có khả năng. Địa vị thứ trưởng tử kỳ thật phi thường gian nan, lại là mẹ đẻ sớm bị bán đi, giữ con bỏ mẹ. Ngay cả vợ con cũng phải xem sắc mặt qua ngày.
Nhìn một cái, ngay cả đưa phần tạ lễ cũng phải tránh tai mắt người khác đưa đến cửa góc Tu Thân Uyển... Bất quá cũng có l
Kiểm tra một phen, tất cả bình thường. Để lại chút cho Tam Lang, cái khác liền phân cho hạ nhân, dính chút không khí vui mừng.
Ngày đó Tam Lang trở về, liền nhặt lấy một miếng dưa ngẩn người. Chỉ Hạnh đẩy đẩy hắn, hắn cười khổ một tiếng. "Năm ấy... lúc bị nhốt. Thường có người dùng lá sen trộm bao một nắm cơm, hoặc vài cái bánh bao, nhét ở song sắt. Ta vẫn không biết là ai.”
Chỉ Hạnh tách dưa thành từng miếng nhỏ, chậm rãi đút Tam Lang ăn. Có lẽ là vì quá khứ oan khuất khó duỗi người, thống khổ không chịu nổi. Tam Lang tuy rằng không nói, nhưng rất quý trọng cảm giác được sủng nịch. Không dám yêu cầu, nhưng sủng nịch hắn một chút, sẽ thật cẩn thận nhận, mặt mày đều giãn ra.
Gả cho người khác có thể không cần mọi chuyện tự làm, gách vác một ít trách nhiệm nàng thật sự không có hứng thú, cũng sẽ không lo xa lo gần. Nàng cũng rất nắm chắc mặc kệ là thế gia hay hàn môn, đều có thể sống rất tốt. Chẳng sợ vị hôn phu thị thiếp vô hạn, nàng cũng có thể quản lý gọn gàng ngăn nắp, sinh ra một đám thứ tử thứ nữ nàng cũng có thể xử lý công bằng, còn có thể càng cẩn thận giáo dưỡng ra Phó thị đích truyền đời tiếp theo.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy gả cho Tam Lang là tốt nhất. Hầu hạ phu quân thôi, chuyện nên làm. Những người khác chỉ cảm thấy đó là đương nhiên, không chút để ý... Nhưng đối với Tam Lang đây là chuyện rất quan trọng.
Quan trọng nhất là, trong mắt hắn chỉ có một mình nàng. Thật sự, như vậy là đủ rồi.
Chính là đau lòng Tam Lang, hiểu được oan khuất cùng bất đắc dĩ của hắn, cho nên nàng mới nhịn đám ngu xuẩn Phùng gia kia. Nhưng Nhị Lang cũng đừng khơi mào lửa giận của nàng.
Tu Thân Uyển nàng vốn không định tạo thành một thùng sắt không vết nứt… mà là cố ý để lộ kẽ hở. Nếu thực sự ngay cả giọt nước cũng không lọt, đám ngu xuẩn Phùng gia kia không biết sẽ làm ra chuyện khác người gì... sơ hở này chính là muốn bọn họ nghe được tin tức nàng cho nghe, lại hiểu biết một chút Phùng gia rốt cuộc muốn làm gì.
Từ sau lần ầm ỹ trước, động tác của Nhị Lang càng thường xuyên hơn, không ngừng hỏi thăm nô bộc trong viện chuyện của nàng, uy hiếp lợi dụ muốn cùng nàng "tình cờ gặp gỡ" lần nữa... khiến nàng thực hối hận không đập chết tên tai họa kia bằng một chày gỗ, tức giận đã sắp tới giới hạn bùng nổ, cũng khiến cho nàng cảnh giác.
Nàng rất rõ ràng tên khốn này đang có một giấc mộng ngu ngốc... Nhưng ý muốn độc hại thân sinh huynh đệ của mình đã nên chém eo. Hiện tại lại không ngừng hỏi thăm về đứa em dâu là nàng này, muốn đùa giỡn chiêu trò gì đây?
... Chẳng lẽ hắn còn chưa từ bỏ cái mộng tưởng ngu xuẩn hão huyền kia?
Cẩn thận đoán, lại bảo người ta cẩn thận thăm dò hành vi bên ngoài của Nhị Lang... Lòng của nàng lạnh xuống từng chút một.
Không thể không nói, tính toán này của hắn đúng là có vài phần thông minh nhỏ. Nàng cùng Tam Lang hoà thuận ân ái, với người ngoài mà nói, Tam Lang cực kì quái gở, Chỉ Hạnh có thể nói là người hiểu biết
Phụ nhân thâm trạch không có nhiều kiến thức, vạn nhất bị nhị bá làm gì đó, ngoại trừ tự tìm sợi dây thừng kết thúc, cũng chỉ có thể mặc người sắp xếp. Nếu có thể dỗ được, nói không chừng còn có thể giúp đỡ thay mận đổi đào.
Loại sỉ nhục này, đối với phụ nhân thâm trạch thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Nếu là người trong nhà một tay che trời...
Không phải thông đồng làm bậy, chính là chết đau khổ trong nhà giam khuê phòng.
Nếu nàng là phụ nhân tầm thường.
Quả nhiên, mẹ chồng không có việc gì liền kêu nàng đi, ngoài mặt hòa ái thân thiện, còn nói cái gì người một nhà không có gì không qua được...
Nhưng nàng biết rõ trong thức ăn có thuốc mê, còn phải ra vẻ hòa ái thân thiện.
Lần một lần hai, nàng nhịn. Lần ba lần bốn, nàng nhịn. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, bảo Cát Tường nâng chày gỗ, Như Ý Bế ôm heo con, trước mặt mẹ chồng, đem trà bà tha thiết mời đổ vào miệng heo con, heo con kia lập tức mắt trợn trắng ngất xỉu.
Nàng mặt không chút thay đổi phúc phúc lễ, "Không biết bà mẫu có gì chỉ bảo?”
Mẹ chồng ngạc nhiên, chỉ có thể giả ngu, "Ngươi làm cái gì vậy? Có người làm con dâu như vậy sao? Không hiểu trưởng giả ban thưởng không thể từ chối sao? Hứa gia giáo dưỡng nữ nhi như vậy sao?”
"Tâm lĩnh." Nàng xách chày gỗ trong tay Cát Tường, còn chưa làm gì, mẹ chồng liền kêu cứu mạng.
Chỉ Hạnh chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh, đặt heo con trên đất, sau đó lại phúc lễ, không nói một lời rời khỏi.
Nàng càng chạy càng nhanh, Cát Tường Như Ý chỉ có thể chạy chậm theo phía sau, hai người mặt đều trắng bệch.
"Thứ gì Phùng gia đưa đến, toàn bộ quăng." Chỉ Hạnh trong cơn giận dữ, lạnh lùng phân phó, "Ai biết bên trong bỏ thêm thứ gì.”
Chuyện này khiến Tu Thân Uyển ồ lên, nhìn thấy gia phó Phùng gia ánh mắt đều đỏ. Nếu không phải cô nương ra lệnh không được truyền, chuyện ác độc như vậy bảo người ta sao có thể nhịn được? Làm gì có chuyện mẹ chồng bỏ thuốc con dâu mình? Sau khi bỏ thuốc định làm gì? Kết quả hai bên đánh nhau mấy trận, vẫn là Cát Tường đi đàn áp.
Cơn tức của Chỉ Hạnh thật sự là bị chọc càng ngày càng cao, đây là ổ rắn độc gì a?! Nhưng đó là cốt nhục chí thân của Tam Lang, trừng phạt không được giết không thể, thậm chí chỉ có thể nhẫn nhịn... Phùng gia truyền ra gièm pha, tổn thương vẫn là Tam Lang.
Hiện tại trong triều thật vất vả mới bình tĩnh chút. Thật sự không thể để Phùng gia lại ra chuyện khiến Tam Lang thêm mệt mỏi.
Nàng vội vàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, tận lực làm mình bình tĩnh trở lại. Nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm, ghê tởm đến muốn nôn. Nhưng không thể để Tam Lang nhìn ra.
Hắn đã chịu đủ, chịu quá mức rồi. Thật sự không đành lòng... ở trong lòng đầy vết thương của hắn, lại đâm thêm một đao.