“Ta biết.” Tử Hệ tỉ mỉ nhìn mặt hoàng đế, phát hiện so với trong ấn tượng của hắn không khác gì lắm… Chỉ là hơi thành thục chút.
Hắn vẫn bị cự tuyệt, ngay cả thư cũng không chịu thu, còn phải đi đường vòng. Có lẽ năm ấy lúc mới vừa được cứu… hắn không có gì cả, trong mắt chỉ có nam nhân này. Hiện tại hắn cũng không phải như vậy.
Hắn là người đầu tiên dùng thời gian ngắn nhất để thăng lên ám vệ chính thức trong doanh, từ một chút võ nghệ cũng không biết đến trở thành cao thủ trong cao thủ. Hắn luôn cảnh giác tâm trọng, không có bằng hữu… Nhưng hắn có huynh đệ trong doanh, có thể yên tâm giao mạng cho bọn họ.
Nói không chừng hắn nên từ bỏ đoạn tình cảm đã định trước sẽ tuyệt vọng này.
Nhưng ai có thể cho hắn biết, vì sao thỉnh thoảng hắn có ý niệm này trong đầu, tim liền đau như cắt, thống khổ không chịu nổi, cuồng nộ muốn vọt ra ngoài giết chết phụ mẫu cùng Tương Quốc Công?
Hắn có thể nhịn thù hận, bởi vì nếu làm như thế, sau này hắn liền không có gì cả.
“Đắc tội.” Tử Hệ nhẹ nhàng nói, sau đó giữ chặt tay áo hoàng đế.
Quả nhiên. Quả nhiên. Trái tim táo bạo cùng bất an, bị thù hận cắn nuốt thống khổ như vậy, chỉ là bởi vì kéo tay áo hắn, ở bên cạnh hắn, là có thể bình tĩnh xuống, có thể bỏ xuống.
“Người, người…” Tử Hệ ngẩng đầu, đôi mắt mỹ lệ có cầu xin, “Người thực sự ghét ta sao?”
Hoàng đế không muốn trả lời, nhưng dạng mỹ lệ cầu xin này thực sự có áp lực trầm trọng, hơn nữa càng lúc càng nặng. “Nếu ta ghét ngươi… Sẽ nghĩ cho ngươi nhiều như vậy sao? Ngươi nên biết, ta không phải là người tốt.”
A. Vì cái gì lại như vậy… Hình như tim mở một lỗ, mật ào ào chảy ra. Vừa thơm ngọt… lại thật muốn khóc.
Thật muốn khóc lớn một trận.
“Ta vẫn, thực sự, thích người.” Tử Hệ ngẩng đầu, không muốn để nước mắt chảy xuống. “Chỉ thích người.”
“… Người càng quan trọng ta càng không thể đặt ở bên cạnh.” Hoàng đế không khỏi thống khổ, “Ta là quỷ nhát gan. Người khác là không có đường trốn, ngươi còn có đường sống… Đừng như vậy. Ta thà vĩnh viễn nhìn không gặp ngươi, nhưng ngươi sống được tốt, vui vẻ. Ngươi không hiểu, ta cái gì cũng không thể cho ngươi… Thậm chí còn cố ý lờ ngươi đi. Ngươi ở bên cạnh ta sẽ rất thống khổ, vô cùng vô cùng…”
Cho nên, ta là người rất quan trọng, rất quan trọng, đúng không? Kỳ thật, như vậy là được rồi, đủ.
“Ta hiểu rõ, là người không rõ.” Tử Hệ vẻ mặt khôi phục bình tĩnh, “Ta không ở bên cạnh người, cũng không vui vẻ được. Sống… cũng giống như chết.”
Lá đỏ bay bay, hai người lặng im không nói. Trong không khí mang theo sự khô mát của lá rơi cùng vị ngọt của kẹo.
“Khí trời hôm nay, rất tốt.” Hoàng đế ngẩng đầu nhìn bầu trời âm trầm.
Tử Hệ cũng ngẩng đầu, trời âm u đầy mây đen. Nhưng mây đen phía xa xa lại có ánh vàng, có lẽ ở một nơi nào đó, sẽ có ánh mặt trời?
“Phải, rất tốt.” Hắn khẽ cười.
***
Không lâu sau đó, Hiền phi bất ngờ mất. Vì cứu tiểu hoàng trữ, Tử Hệ nhận nhiệm vụ nguy hiểm nhất, giả thành cung nữ ẩn trong hậu cung, lại vào lúc cung biến bị nội thương trầm trọng.
Hoàng đế như là chim sợ cành cong, đột nhiên triệt để lờ hắn, thậm chí tránh nhắc tới hắn.
Quả nhiên, có một chút thống khổ. Nhưng mà không sao, chỉ cần có thể ở cạnh hắn là được rồi.
Tử Hệ tự xin làm ám vệ bên người tiểu hoàng trữ, cẩn thận chăm sóc nó. Là con trai của người đó… Khi người đó còn nhỏ, là như vậy sao?
Thật đáng yêu. Nhìn tiểu hoàng trữ ngày một lớn lên, giống như ôn lại thời thơ ấu của người đó.
Mặc dù mãi cho đến ngự giá thân chinh xong, trạng thái chim sợ cành cong của hoàng đế mới hoãn xuống, cuối cùng khiến thống khổ của hắn giảm đi nhiều, nhưng bọn họ vẫn thật cẩn thận duy trì tình cảm bí mật.
Hắn có chút sợ, sau khi tiểu hoàng trữ biết đến sẽ ra sao. Nói không chừng sẽ rất tức giận… Hắn đã coi tiểu hoàng trữ là đệ đệ của mình, người thân.
Không chịu nổi bị nó ghét.
Một ngày kia khi tiểu hoàng trữ mười tuổi đã được phong làm thái tử, là ngày nghỉ của Tử Hệ. Hắn vẫn như thường lệ bẩm cáo một tiếng.
Tiểu hoàng trữ trở thành thái tử đang luyện chữ, đầu cũng không nâng nói, “Nha, đi tìm cha ta sao?”
Tử Hệ kinh hãi mặt trướng đỏ, sợ đến búi tóc đều sắp dựng đứng.
“Tử Hệ ca ca, huynh không sao chứ?” Thái tử có chút lo lắng hỏi, nhún nhún vai, “Huynh làm gì phải khẩn trương như thế? Huynh sẽ không nghĩ rằng ta không hề biết gì hết chứ? Nhiều manh mối như vậy còn nhìn không ra sao? Thật là… ta là con trai của cha ta nha. Huynh xem, ngày huynh được nghỉ, cha ta nhất định sẽ đi hoàng trang (trang viên của hoàng thất) ‘hưu dưỡng’. Còn nữa còn nữa, bình thường hai người đều sẽ nhìn lén nhau một cái, sau đó mặt hai người đều có chút đỏ, lại thêm…”
“Thuộc, thuộc hạ xin cáo lui!” Tử Hệ chạy trối chết.
Tiểu thái tử hơi hơi há miệng, gãi gãi đầu, “Ta còn chưa nói xong. Làm gì phải lừa ta chứ…”
Người lớn thật phiền. Mẫu hậu mỗi ngày đều nói xấu cha với nó, nó đã sắp thuộc lòng rồi. Nó đã sớm biết lão cha thích người xinh đẹp, nam nữ đều có thể… Nó chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên, lại không cảm thấy lão cha có gì đáng xấu hổ.
Bởi vì nó tỉ mỉ quan sát lão cha, phát hiện ông tối đa là ăn chút đậu hủ, phần lớn thời gian, đều ngủ cùng công văn và tấu khẩn… Như vậy cũng coi như háo sắc? Làm ơn.
Chưa từng thấy qua kẻ háo sắc nào vô dụng như vậy.
Ngược lại nó có chút lo lắng thay cho lão cha. Mẫu hậu căn bản không cho cha vào phòng bà, thậm chí lão cha ở hậu cung chỉ là đi ngang qua, căn bản không qua đêm. Nó từng hỏi qua, lão cha ngưng trọng nói, “Đứa nhỏ, hậu cung là nơi dễ mất đầu nhất trong thiên hạ… Đối với cha con mà nói.”
… Có chút đạo lý.
Diệp ca nhi bắt đầu thấy cha nó đáng thương, sau đó phát hiện cha nó cũng không thật sự là sống đời hòa thượng… May mắn may mắn.
Nếu không đường đường là hoàng đế Đại Yến, nguyên thủ một nước, kết quả ngay cả một người mình thích cũng không có, thật giống như hòa thượng… sẽ mất quốc thể a.
Tiểu thái tử năm nay mười tuổi bắt đầu thay bản thân lo lắng. Cho người khác chọn hoàng hậu mạo hiểm thật quá lớn, nó cũng không muốn kém may mắn đến nông nỗi này như cha đâu.
Tử Hệ mặt xanh mét chạy trối chết đến nói với hoàng đế chuyện này. Hoàng đế chỉ kinh ngạc một chút, cẩn thận nghe xong tiểu thái tử nói gì, khen một tiếng, “Không hổ là con trai ta, không uổng công nuôi nó.”
“Hoàng thượng!” Tử Hệ quá sợ hãi.
“Không sao. Ta thế nào con trai ta biết, cha nó đức hạnh gì nó so với ai khác đều rõ hơn.” Hoàng đế không quá để ý, “Ta đã sớm nói, ta không phải người tốt.”
“… Phải, người là lưu manh.” Tử Hệ nói.
Hoàng đế lộ ra nụ cười rất có vẻ lưu manh, nhẹ nắm vai hắn, “Hôm nay thời tiết rất tốt.”
Trời trong xanh thoáng đãng, sạch sẽ đến ngay cả một chút mây cũng không có.
“Phải, rất tốt.” Tử Hệ híp đôi mắt đẹp của hắn, cùng tên lưu manh ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.