Hạ Nhất Minh không vạch trần cũng chẳng hỏi vì sao. Khác với lần trước, lần này họ không xích mích, không lời qua tiếng lại, Tô Bùi đột ngột lảng tránh chứng tỏ anh đang thật sự cần thời gian và không gian.
Song Hạ Nhất Minh vẫn cố thử thêm hai lần nữa, một lần là hẹn Tô Bùi ra ngoài và một lần khác là hỏi anh có nhà hay không. Quả nhiên, cả hai lần Tô Bùi đều quanh co viện cớ để đùn đẩy việc họ gặp nhau.
“Tuần này anh tham gia hoạt động dành cho phụ huynh ở trường Bích Quy, đã bận mà cái trường của con bé vẽ đủ thứ trò,” – Tô Bùi giải thích trong điện thoại, “Trước anh đi công tác suốt thì đành chịu, nhưng giờ ở nhà rồi nên anh cố gắng dành nhiều thời gian bù đắp cho con bé.”
Hạ Nhất Minh gợi ý, “Có cần em hỗ trợ gì không? Nếu cần đi thăm quan nơi làm việc của bố mẹ thì em có thể cho anh mượn văn phòng của em.”
Tô Bùi bị gợi ý của cậu ta làm bật cười, “Đúng là giết gà bằng dao mổ trâu.”
Hạ Nhất Minh không nói gì nữa.
Lần này Tô Bùi không lừa Hạ Nhất Minh, anh cùng Bích Quy tham gia một hoạt động của trường là thật. Hiện anh đang biên kịch một vở kịch cho lớp của Bích Quy biểu diễn, nếu được chọn có thể đại diện trường đi thi đấu khu vực.
Chuyện là lần trước Bích Quy cãi nhau với bạn cũng chỉ vì người bạn đó nghi ngờ bố Tô Bùi của con bé không phải biên kịch xịn mịn, thế nên Tô Bùi mới ngỏ ý muốn giúp con gái lấy lại uy tín trong lớp.
Biên kịch một vở kịch ngắn cho lũ con trẻ với Tô Bùi dễ như ăn kẹo vậy, dù sao anh cũng từng chỉ huy cả một câu lạc bộ Kịch suốt những năm tháng ngồi trên ghế giảng đường cơ mà.
Vở kịch được dàn dựng cho lớp Bích Quy lần này là vở “Hoàng tử bé”, Tô Bùi đã mất hai đêm để chuyển thể “Hoàng tử bé” thành một vở kịch thiếu nhi dài nửa tiếng.
Bích Quy đã đọc cuốn “Hoàng tử bé” rồi nhưng con bé vẫn muốn xem lại với bố, thế là hai bố con vừa đọc kịch bản vừa đối chiếu với nguyên tác.
Bích Quy dựa vào người bố, lắng tai nghe bố đọc.
“Đoạn hồi ức này của viên phi công rất hay nhưng nếu cho vào sẽ làm nhịp điệu trên sân khấu bị trùng xuống, nên bố sẽ cắt vợi đi và chỉnh sửa lại nhé…”
“Đây là đoạn kết màn đầu tiên, sau đó chuyển cảnh…”
Bích Quy rất thích câu chuyện này, cũng rất ưng kịch bản mà Tô Bùi điều chỉnh lại. Sau khi hai bố con đọc xong kịch bản, Tô Bùi hỏi, “Con muốn diễn vai nào?”
Bích Quy đáp, “Hoàng tử, Hoa hồng và con cáo, con muốn diễn cả bố ạ.”
Tô Bùi cười tủm, “Nhưng con chỉ có thể chọn một thôi.”
Bích Quy đắn đo rồi cuối cùng quyết định chọn vai Hoa hồng.
Vì Hoa hồng đẹp nhất và cũng được Hoàng tử bé yêu quý nhất. Con bé muốn mình phải là người được yêu quý.
Tô Bùi chẳng bất ngờ tẹo nào với lựa chọn của con gái mình.
Anh cười nói với con bé, “Vậy con chính là Bích quy Hoa hồng đấy công chúa nhỏ của bố ạ.”
Đến giờ ngủ, Tô Bùi đắp chăn và chúc con bé ngủ ngon, Bích Quy nhắm mắt lại rồi tự thì thầm với chính mình, “Con cảm thấy mẹ cũng giống Hoa hồng…”
Tô Bùi xót xa, không phải vì còn quyến luyến hay hy vọng với Thẩm Lam mà là với cô con gái bé bỏng của mình, thế giới này vẫn thật giản đơn trong đôi mắt ngây thơ của con trẻ, nên mẹ mãi mãi là người đẹp nhất trong tâm hồn con bé.
Tô Bùi dừng ở cửa phòng và chúc con bé lần nữa, “Ngủ ngon nhé Bích Quy” trước khi nhẹ nhàng tắt đèn.
*
Khi đưa Bích Quy đến trường vào sáng ngày hôm sau, Tô Bùi cùng đi vào trong trường và trò chuyện với chủ nhiệm lớp, kế đó là thông báo với lũ trẻ về vở kịch vào đầu giờ chiều.
Tô Bùi và giáo viên cùng chọn vai diễn, vì có bố là biên kịch lại xinh xắn dẻo mỏ nên Bích Quy nghiễm nhiên dành được vai diễn Hoa hồng như mong muốn.
Tô Bùi đến trường ba ngày liền để giúp giáo viên dàn dựng âm thanh, sau đó anh không cần đến mỗi ngày để theo dõi việc tập luyện nữa mà chỉ đến một lần trong tuần hoặc hướng dẫn qua video.
Bằng cách này, Bích Quy lấy lại được uy tín của mình trong lớp — rằng con bé không hề phét lác về việc bố mình là một biên kịch tài ba thế nào. Và lũ trẻ thì luôn đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài, nhất là khi chúng thấy ông chú với dáng người mảnh khảnh và điển trai được cả cô giáo niềm nở chuyện trò thì hiển nhiên là chúng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cũng bắt chước í ới gọi anh là “Sư phụ Tô”.
Vở kịch của lớp Bích Quy được diễn trong trường trước kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động*. Hôm đó, Tô Bùi cũng có mặt, anh cổ vũ Bích Quy trước khi con bé lên sân khấu.
Trong buổi biểu diễn, Tô Bùi ngồi bên dưới nhìn Bích Quy bước ra sân khấu với vòng hoa hồng trên đầu, và hưởng thụ tiếng trầm trồ từ những bậc phụ huynh ngồi xung quanh đấy về cô bé trắng trẻo xinh đẹp như bước từ ra truyện cổ tính.
Anh nhận ra đã lâu rồi mình không thảnh thơi hưởng thụ thành quả lao động của bản thân thế này, dẫu rằng công việc ấy chẳng mang lại lợi ích về kinh tế nào nhưng lại khiến anh tự hào và hài lòng khôn tả xiết.
Sau khi buổi diễn kết thúc, giáo viên chủ nhiệm lớp Bích Quy lập tức thông báo cho anh một tin vui là nhà trường đã quyết định chọn vở diễn của lớp để tham gia cuộc thi trong khu vực.
Tô Bùi hứa sẽ chỉnh kịch bản tinh tế và sâu sắc hơn, và cũng sẽ đồng hành với thầy trò họ đến cùng.
*
Công việc gần đây của Tô Bùi tương đối suôn sẻ, kịch bản mới đã đi được nửa chặng đường, phản hồi từ phía nhà sản xuất tương đối khả quan, đạo diễn đã thử diễn viên bằng một vài phân đoạn ngắn, ngoài diễn viên chính được quyết định từ trước thì dàn vai phụ cũng lần lượt được chọn lựa.
Hình tượng diễn viên cụ thể đã hình thành trong đầu nên Tô Bùi có thể căn cứ vào đặc điểm riêng của diễn viên để chỉnh sửa kịch bản của mình lần nữa sao cho càng gần gũi với bản thân diễn viên càng tốt.
Anh bắt đầu cảm thấy “Lập nghiệp thập niên 80” là đoàn phim đáng tin nhất từ trước đến giờ trong sự nghiệp biên kịch của mình, chí ít là thái độ của đội ngũ sản xuất ăn đứt đoàn phim cũ.
Nhưng khi mà công việc thuận buồm xuôi gió thì Tô Bùi lại sinh ra cảm giác trống trải — anh đã không liên lạc với Hạ Nhất Minh một khoảng thời gian kể từ lần cuối cậu ta gọi cho anh. Anh cho rằng mình nên cho Hạ Nhất Minh thời gian riêng và không nên quấy rầy cậu ta nữa, thế nhưng khi cậu ấy không tìm đến anh nữa thì anh lại bâng khuâng.
Anh bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình đã không nói rõ ràng mọi thứ, không phải anh muốn tránh mặt mà bởi vì anh thấy mình không nên dựa dẫm vào cậu ta quá nhiều, Hạ Nhất Minh nên có cuộc sống của riêng mình.
Hai người bạn có thể bầu bạn bên nhau nghe thì có vẻ ấm lòng nhưng dẫu sao điều đó cũng không thật sự thực tế lắm…
Hạ Nhất Minh là người yêu thiên nhiên và dã ngoại, khi không dành cho thời gian cho anh, chắc hẳn cuộc sống của cậu ấy sẽ đặc sắc hơn nhiều…
*
Vào đúng ngày 01 tháng 5, vợ Diêu Chí Thành vỡ chum.
Mấy ngày sau đó, Tô Bùi mang quà đến chúc mừng Diêu Chí Thành và bé yêu nhà cậu ta.
Dù ông bố trẻ đã chuẩn bị đủ thứ trước đó nhưng khi thực sự bắt tay vào việc thì vẫn lóng ngóng như thường, đến mức cậu ta đã phải tạ ơn giời vì có nữ hộ lý đến giúp.
Tô Bùi đến thăm và chúc mừng nên không phải tiếp đãi đặc biệt gì, hai người ngồi trò chuyện bâng quơ một lúc, Tô Bùi không nán lại lâu, tuy nhiên anh vẫn lân la hỏi về Hạ Nhất Minh.
Diêu Chí Thành nói rằng Hạ Nhất Minh chưa đến, chỉ gửi tin chúc mừng và nhờ thư ký gửi quà chúc mừng, có đồ cho bé và tổ yến cho mẹ, rất là chu đáo.
“Cậu biết đợt này Hạ Nhất Minh bận việc gì không? Bận công việc hay tình trường không biết?” – Tô Bùi dò hỏi, “Gần đây không thấy cậu ấy tìm tôi.”
Diêu Chí Thành vừa tiệt trùng bình sữa vừa đáp, “Tôi cũng không rõ lắm, thấy cậu ta cũng mới chia tay Trần Hạnh mà, nếu có tình mới thì kiểu gì chả rầm rộ rồi. Hay là cậu ta chuẩn bị leo núi?”
“Ờ ha, chắc vậy. Năm nay cậu ấy muốn chinh phục đỉnh Lhotse, chắc là vào mùa hè.”
Diêu Chí Thành không quá bận tâm với Hạ Nhất Minh mà quay ra hỏi han Tô Bùi, “Thế ông thì sao? Đừng làm gì quá sức đấy.”
Tô Bùi bất giác vuốt lồng ngực mình, “Dạo này tôi sống khoa học lắm nên đỡ hơn hẳn rồi. Giá mà đoàn phim nào cũng được như đoàn phim này thì có phải nhàn đầu bao nhiêu không.”
Diêu Chí Thành bật cười, “Nhàn vậy thì tính chuyện của mình đi chứ gì nữa, đừng chỉ mải quan tâm Hạ Nhất Minh có đang yêu ai không, tôi thấy ông cũng nên tìm một người đi, đừng như Thẩm La…” – nói tới đây thì anh ngừng lại, phê bình vợ cũ của bạn bè vậy không được hay cho lắm.
Tô Bùi biết tính cách của Thẩm Lam trong mắt bạn bè mình thực sự không hợp để kết hôn.
Diêu Chí Thành nói, “Tìm ai đó có thể san sẻ và chăm lo cho nhau ấy.”
Tô Bùi im thít không hé nửa lời, nhưng vẫn bị Diêu Chí Thành nắm thóp, “Sao thế? Hay là ông có đối tượng rồi?”
Tô Bùi vội chối, “Lấy đâu ra, chuyện đã đâu vào đâu đâu.”
Diêu Chí Thành nhìn anh, “Ông đến đây thế này thì chắc phải có gì rồi, kể đi xem nào. Ông từng là người được yêu quý nhất trong chúng ta đấy, không phải tôi tâng bốc nhưng Hạ Nhất Minh còn không nổi bằng ông đâu.”
Tô Bùi đành khai thật, “Đúng là có một cô trợ lý cho tôi, nhưng cô ấy còn trẻ quá nên tôi còn cần thời gian suy nghĩ.”
Diêu Chí Thành khuyên, “Ông có thể cho mình một cơ hội để thử mà.”
Tô Bùi mỉm cười, “Thôi, tính sau.”
*
Ba ngày sau, Tô Bùi nhận được điện thoại của Hạ Nhất Minh, anh bắt máy ngay và nghĩ lần này mình sẽ đồng ý nếu Hạ Nhất Minh ngỏ lời hẹn.
Song giọng cậu ta lạnh như đá vậy, “Kịch bản của anh đến đâu rồi?”
Tô Bùi đáp, “Vượt tiến độ rồi, đỉnh không.” – rồi nhận ra giọng Hạ Nhất Minh có gì đó khang khác, anh cẩn thận hỏi, “Có gì chuyện gì à? Nghe giọng cậu có vẻ không được vui lắm?”
“Kế hoạch leo núi của em bị hủy rồi.”
Tô Bùi giật mình, “Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Hạ Nhất Minh sẽ không hủy kế hoạch mà không có lý do.
“Chân em bị thương trong lúc luyện tập,” – Hạ Nhất Minh nghe thấy tâm trạng sốt sắng của Tô Bùi thì dịu giọng đi, “Phải nghỉ ngơi một thời gian nên không kịp lịch trình.”
Tô Bùi vội vàng hỏi có nghiêm trọng không, có ảnh hưởng gì không.
Hạ Nhất Minh đáp, “Anh đến là biết mà.” – rồi cậu chụp ảnh cái chân bị thương của mình gửi cho anh.
Tô Bùi nhìn cái chân trái bị nẹp và quấn kín băng của Hạ Nhất Minh trên ảnh, nom khá là nghiêm trọng, anh quan tâm hỏi, “Anh sẽ đến mà, cậu phải nghỉ ngơi cẩn thận đấy, nhìn đã thấy đau rồi! Mà làm sao lại bị thương vậy hả?”
Hạ Nhất Minh bâng quơ đáp, “Có thằng ngu làm rơi tạ vào chân em.”
Tô Bùi nghe mà vừa tức vừa thương, còn lẩm bẩm mắng cái thằng đần độn kia, Hạ Nhất Minh thấy anh bênh mình vậy thì khoái lắm, “Vậy cuối tuần này anh phải tới thăm em đấy.”
Tô Bùi thề hứa đảm bảo, xong lại chửi cái ‘thằng ngu’ làm rơi đồ vào chân Hạ Nhất Minh mấy lần nữa cho bõ tức.
*
Hạ Nhất Minh sẽ không bao giờ tiết lộ với Tô Bùi rằng cái thằng ngu ấy chính là mình.
Hôm đó, sau khi liên lạc với Diêu Chí Thành và biết được Tô Bùi có “đối tượng khả quan” là trợ lý thì Hạ Nhất Minh đoán ngay ra là Tiểu Nhan. Cậu lập tức điều tra từ Diêu Chí Thành, nhưng anh ta cũng không rõ lắm, chỉ bảo rằng Tô Bùi vẫn do dự nên đã khuyên Tô Bùi đừng do dự nữa mà hãy thử đi.
Suýt chút nữa Hạ Nhất Minh đã buột mồm chửi thành tiếng nhưng may là cậu kịp phanh lại bằng toàn bộ sức lực và lý trí.
Mới không liên lạc với Tô Bùi mấy hôm mà có vẻ như anh ấy đã có tiến triển mới rồi, trong khi cậu thì chả biết gì cả! – Liệu có phải Tô Bùi tránh mặt cậu vì sợ cậu sẽ ngáng đường hay không? – Hạ Nhất Minh chỉ muốn tóm cổ Tô Bùi đến trước mặt mình ngay lập tức để hỏi cho ra ngô ra khoai.
Ngày hôm ấy, cậu thấy mình sắp phát rồ đến nơi rồi, kết quả là thất thần trong lúc tập đã phải trả giá bằng sự hy sinh của cái chân trái.
Nhìn vết thương trên chân, Hạ Nhất Minh đã thực sự cảm thấy khoái trá chút đỉnh.
Cậu biết, đã đến lúc phải hành động.
_______