Mùa hè này, Tô Bùi đã sẵn sàng chuyển về chung sống chính thức với Hạ Nhất Minh.
Trước khi chuyển nhà, Tô Bùi đưa Bích Quy đến một nhà hàng có tiếng.
Trong lúc ăn, anh nhắc đến chuyện chuyển nhà, “Sau khi chuyển nhà, việc đi học của con sẽ thuận tiện hơn, gần đó cũng có nhiều lớp dạy nhảy nên con có thể ghé thăm trước và chọn một lớp mà con thích.”
Bích Quy nói, “Con không muốn tập nhảy nữa.”
Đây là lần đầu tiên Tô Bùi nghe con gái nói vậy, anh ngạc nhiên thốt lên, “Nhưng con nhảy rất đẹp mà.”
Bích Quy tập múa trong các lớp khiêu vũ từ nhỏ, tham gia câu lạc bộ của trường, dự thi nhiều cuộc thi cấp quận và thành phố đạt được khá nhiều giải thưởng.
“Sao tự dưng con lại không muốn tập nhảy nữa?” – anh hỏi.
Bích Quy rầu rĩ nói, “Không phải tự dưng, con đã định sẽ không múa nữa khi lên cấp 2, chỉ là con chưa kịp nói với bố thôi.”
Trọng điểm của ngày hôm nay không phải việc này nên anh nhẹ nhàng nói, “Vậy lúc nào con thử hỏi mẹ xem sao, mẹ am hiểu về khiêu vũ hơn bố con ta.”
Thấy bố không phản đối gay gắt khiến Bích Quy thoải mái phần nào.
Tô Bùi tiếp tục chủ đề chính mà anh đã chuẩn bị để nói ngày hôm nay, “Lần chuyển nhà này, bố sẽ sống cùng chú Hạ.”
Bích Quy không phản ứng gì, con bé dửng dưng “vâng” trong lúc hút ống nước.
Vành tai Tô Bùi nóng hơn, “Bố từng nói với con rằng chú Hạ là bạn thân của bố, nhưng vì chúng ta sắp chung sống với nhau nên bố muốn giải thích rõ cho con hiểu.”
Bích Quy vẫn không nhìn Tô Bùi, con bé nhìn chằm chằm cốc nước như chẳng hề để tâm.
Song Tô Bùi hiểu chính xác những hành động của con mình, và anh biết con bé đang lắng nghe.
Anh nhẹ nhàng nói, “Bố và chú Hạ ở bên nhau, chăm sóc lẫn nhau, như người một nhà.”
Anh đã cân nhắc nhiều cách nói trước đó và cuối cùng quyết định chọn cách nhẹ nhàng để không kích động con bé.
Bích Quy lại “vâng” cụt lủn.
Không một phản ứng thái quá, hay gần như không có bất cứ phản ứng nào.
Tô Bùi chưa bao giờ nghi ngờ trí thông minh của con gái, anh lo lắng hỏi, “Bích Quy, con không ngạc nhiên ư?”
Con bé gần như thì thầm, “Dù sao… con đã thấy lạ từ khi bố và chú hay ở bên nhau rồi, con cũng nghe được từ người lớn, xâu chuỗi lại thì đoán được phần nào thôi, nên không ngạc nhiên lắm ạ.”
Con bé rất có chủ kiến, dẫu vậy, mắt nó vẫn dần hoe hoe.
Tô Bùi vội vàng đưa Bích Quy chiếc khăn tay, “Bố và chú Hạ đã đến với nhau một thời gian, từ lần bố mổ ấy, con nhớ không? Nhờ chú Hạ chăm sóc mà bố mới hồi phục nhanh như vậy. Nhưng vì lúc đó sức khỏe không cho phép, mọi chuyện cũng chưa rõ ràng nên bố không muốn cho con biết sớm. Giờ thì mọi thứ đã ổn định nên con không phải lo lắng gì cả.”
Bích Quy thốt lên, “Con không lo!”
Tô Bùi nhìn con bé, “Vậy con có gì muốn hỏi không?”
Bích Quy gần như giận dỗi, “Con không!”
Tô Bùi biết Bích Quy đã đến tuổi dậy thì – độ tuổi mà cha mẹ rất khó nắm bắt được tâm lý của con cái, anh không muốn khơi dậy tâm lý phản kháng ở Bích Quy.
Tối đó, sau khi về nhà, Bích Quy đi tắm rửa rồi về phòng mình.
Tô Bùi ra ban công gọi cho Hạ Nhất Minh.
“Anh nói với Bích Quy rồi.”
Hạ Nhất Minh cười thành tiếng như thể cậu thấy chuyện này rất thú vị.
“Con bé phản ứng thế nào?”
“Bích Quy nói đã có linh cảm từ trước, nhưng anh thì thấy con bé vẫn khá giận.”
“Kệ đi, ở tuổi này đứa nào cũng giận dữ hoặc bực bội với bố mẹ mà, đó là do nội tiết tố, con bé không cãi nhau với anh chứ?”
“Không, anh không muốn con bé buồn.” – Tô Bùi thở dài.
Hạ Nhất Minh an ủi, “Rồi sẽ qua thôi.”
Tô Bùi lại nói, “Nhưng anh đâu có thế, hồi dậy thì chẳng bao giờ anh giận mẹ mình cả.”
Hạ Nhất Minh cười nói, “Em tin anh là thiên thần, nhưng đáng tiếc là trí nhớ của vị thiên thần này không được tốt lắm.”
Tô Bùi phì cười hỏi, “Là ý gì đây? Em không tin anh hả?”
Lần này Hạ Nhất Minh chỉ cười không đáp.
*
Hôm sau là ngày chuyển nhà. Mặc dù công ty chuyển nhà có đến hỗ trợ nhưng phòng sách là khu vực tối quan trọng của Tô Bùi, mọi thứ từ sách báo, tiểu thuyết, bản thảo, bút ký, máy tính và phần cứng đều được anh đích thân thu dọn.
Bích Quy thì giúp bố dọn quần áo và vài đồ đạc linh tinh.
Sau khi đóng gói, cả căn phòng thông thoáng hẳn ra như được nới rộng ra vậy. Tô Bùi để lại gần như toàn bộ thiết bị điện tử và nội thất thiết yếu, anh định sẽ cho thuê căn phòng này để đỡ lãng phí.
Tô Bùi đếm các thùng các-tông và nhờ nhân viên chuyển nhà bê xuống dưới tầng. Bích Quy đứng bên cửa sổ nhìn xe tải đỗ bên dưới trong khi gọi điện thoại. Tô Bùi nghe loáng thoáng con bé đang buôn với bạn.
“Huyên Huyên, mai bồ rảnh không… ừa, nhà tớ chuyển nhà, ừa… đến nhà mới, địa chỉ á hả? Tớ cũng không nhớ rõ lắm…”
Chắc hẳn là cô bé Huyên Huyên muốn đến nhà mới chơi nhưng Bích Quy ậm ờ lảng đi.
Tô Bùi nghĩ, quả là chuyện này không giải quyết trọn vẹn chỉ bằng một lời thông báo thông thường được, vẫn có rất nhiều vấn đề liên quan theo sau đó, ví như Bích Quy biết giải thích chuyện bố mình ở cùng một người đàn ông khác như thế nào? Hay con bé có thể mời các bạn đến chơi nhà hay không?
Tô Bùi định trò chuyện với Bích Quy về vấn đề này nhưng con bé lẩn tránh, “Con gọi cho mẹ đã.”
Song, cuộc nói chuyện giữa Bích Quy và Thẩm Lam không thực sự suôn sẻ cho lắm. Dường như việc con bé muốn từ bỏ khiêu vũ đã dẫn đến cuộc tranh cãi, con bé liên tục hỏi trong điện thoại những câu “Tại sao? Vì sao?”
Tô Bùi thừa hiểu tính cách của Thẩm Lam, một khi cô bùng nổ thì đến người lớn cũng không chịu nổi chứ đừng nói là một cô bé đang tuổi dậy thì.
Quả nhiên sau khi kết thúc cuộc gọi, Bích Quy bỏ chạy vào phòng và khóa trái cửa lại.
Tô Bùi biết con bé đang khóc, anh đến gõ cửa phòng và nhẹ nhàng gọi, “Bích Quy ơi, có chuyện gì thì nói với bố.”
Con bé trả lời với giọng nức nở, “Con không muốn học múa nữa!”
Tô Bùi hỏi, “Vì sao?”
Bích Quy gào lên, “Không vì sao cả! Tại sao lúc nào cũng phải có lý do? Con cũng muốn hỏi vì sao bố mẹ thích làm gì làm nấy, mà con thì lại không được?”
Rồi con bé gần như òa lên, “Bố mẹ chưa bao giờ hỏi ý kiến con có đồng ý hay không, muốn ly hôn thì ly hôn, muốn kết hôn thì kết hôn, muốn tìm bạn trai thì tìm bạn trai! Con chưa bao giờ nói là mẹ ơi con không đồng ý, bố ơi con phản đối. Bởi vì con muốn bố mẹ được vui, chỉ cần bố mẹ hạnh phúc là đủ, vậy tại sao chỉ vì chút việc con con này mà bố mẹ cũng không muốn con được vui?”
Tô Bùi cảm thấy bất lực, anh thương con gái mình, con bé đã phải trải qua nhiều biến cố gia đình ngay từ khi còn quá nhỏ, và anh sợ phải tưởng tượng việc con bé đã rơi bao nhiêu nước mắt khi ở một mình.
Anh tự hỏi liệu rằng lý do Bích Quy không muốn nhảy nữa phải chăng chỉ là khởi đầu cho những vấn đề sâu xa hơn đã được tích tụ từ trước đến nay.
Anh hỏi, “Bích Quy, con có phản đối bố chung sống với chú Hạ không?”
Trong phòng im ắng một lúc lâu cho đến khi Bích Quy hỏi ngược lại, “Hai người không thể lấy nhau… thì làm sao trở thành người một nhà?”
Tô Bùi từng nói với Bích Quy rằng mình và Hạ Nhất Minh chăm sóc cho nhau như người một nhà.
Bây giờ ngẫm lại thì cách nói ấy quá mức mơ hồ.
Tô Bùi hít thật sâu, “Bố yêu chú Hạ, nên muốn ở bên chú ấy, bố rất hạnh phúc khi được ở bên chú ấy… bố cảm ơn con đã hiểu, đã thông cảm cho bố bằng bản năng mà không phải đứa trẻ nào ở tuổi con cũng hiểu được.”
Cuối cùng Bích Quy cũng mở cửa, con bé đứng trước mặt Tô Bùi mà nước mắt vẫn ứa ra, anh nhẹ nhàng vuốt tóc con bé, “Bố xin lỗi… bố cũng hy vọng con luôn được hạnh phúc.”
Nước mắt con bé thi nhau rơi xuống như muốn giải tỏa tất cả nỗi ấm ức của mình.
Sau khi khóc xong, con bé yên tĩnh trở lại và không giận Tô Bùi nữa.
Tối đó, khi Tô Bùi và Hạ Nhất Minh đang sắp xếp phòng trong ngôi nhà mới, Tô Bùi kể lại chuyện phát sinh trong ngày cho Hạ Nhất Minh nghe.
Hạ Nhất Minh hỏi, “Sau đó Bích Quy có nói tại sao không muốn tập múa nữa không?”
Tô Bùi lắc đầu, “Không, vậy nên anh cảm thấy con bé chỉ đang bình tĩnh tạm thời.” – rồi thở dài gần như bất lực, “Bao giờ con bé mới vui vẻ trở lại đây?”
Hạ Nhất Minh gợi ý, “Anh mua cho con bé một chiếc di động đi.”
“Hả? Gì cơ?” – Tô Bùi hỏi.
“Bích Quy vẫn muốn có một chiếc điện thoại thông minh còn gì, hãy mua cho con bé một chiếc, đảm bảo vui ngay.” – Hạ Nhất Minh cho rằng đó là một giải pháp hay.
Tô Bùi phản đối, “Con bé từ bỏ sở trường mà anh lại mua cho nó một chiếc di động mới ư, như vậy đâu có được? Giáo dục con trẻ đâu có đơn giản và thiếu tế nhị như vậy được.”
Hạ Nhất Minh nói, “Biết đâu chỉ đơn giản thế thì sao?”
Trên thực tế, có cậu và Tô Bùi, Bích Quy không cần phải lo nghĩ gì cả, họ có thể để con bé trở thành một nàng công chúa muốn gì được nấy, nhưng cậu biết điều đó trái với quan niệm giáo dục của Tô Bùi.
Tô Bùi hy vọng Bích Quy học tập tốt, có sở trường riêng và có thể đứng vững trong xã hội mà không cần dựa dẫm vào bố mẹ sau này.
Tô Bùi buồn bã thở dài, “Thật ra Bích Quy đã xuất sắc lắm rồi, con bé ngoan hơn những đứa trẻ ở tuổi nổi loạn này, là anh không đủ tốt…”
Hạ Nhất Minh lại gần anh, họ đang ngồi trên sàn cùng nhau phân loại sách báo cũ của Tô Bùi. Cậu ép anh vào tường và trầm giọng nói, “Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa kẻo lại đau đầu.”
Tô Bùi vòng tay quanh cổ Hạ Nhất Minh, họ ôm nhau rồi hôn lẫn nhau.
Hạ Nhất Minh thì thầm hỏi, “Anh nói với Bích Quy là anh yêu em thật ư?”
Tô Bùi bị hôn đến mụ cả đầu, anh ư hử khe khẽ.
Hạ Nhất Minh bị tiếng hừ khẽ cào ngứa cồn cào, “Tuy rằng chúng ta chưa kết hôn… nhưng em vẫn muốn nghe anh gọi em.”
“Gọi gì?” – Tô Bùi chớp mắt hỏi.
Hạ Nhất Minh nhay nhay vành tai anh phả hơi, “Đàn anh à, gọi em là ông xã đi.”
Cậu gần như ôm trọn cơ thể anh vào lòng.
Tô Bùi không phân rõ được là nhịp tim của ai, anh giơ tay vén mấy lọn tóc hai bên mái của cậu, tỉ tê “Ông xã ơi.”
Hạ Nhất Minh nhấc bổng anh và đặt lên tường.
*
Hai ngày sau, Tô Bùi mua một chiếc di động mới.
Khi đưa cho Bích Quy, mắt con bé sáng lên.
Tô Bùi ra điều kiện là Bích Quy phải đảm bảo được thành tích học và chỉ được dùng trong thời gian rảnh, Bích Quy đồng ý ngay.
Tô Bùi còn nói, “Còn liên quan đến chuyện múa, nếu nhảy múa khiến con buồn, con không còn thích, không còn hào hứng mà chỉ thấy ghét bỏ, thấy nặng nề thì dừng lại. Nhưng nếu khi nhảy múa vẫn khiến con vui vẻ và hạnh phúc, nhưng vì một vài nguyên nhân nào đó, bởi một ai khác hay điều gì đó tác động thì con hãy nói cho bố biết, để bố xem những yếu tố đó có đáng để con từ bỏ hay không nhé.”
Lần này, Bích Quy mới nói.
Thì ra vào năm cuối cấp I, một vài bạn nữ trong lớp đã nói rằng con gái đú đởn vào câu lạc bộ nhảy chỉ để cua trai, Bích Quy sợ vào cấp II sẽ bị nói như vậy.
Tô Bùi hiểu ra, anh nói với con bé rằng, nếu có bạn trai yêu quý con vì con nhảy đẹp thì không có gì đáng xấu hổ cả, ai cũng ưa chuộng cái đẹp cả.
Anh nghĩ mình vẫn còn rất nhiều điều có thể dạy Bích Quy trước khi quá muộn.
Một ngày sau khai giảng, Tô Bùi đi đón Bích Quy tan học, có Hạ Nhất Minh lái xe đi cùng anh, họ đứng chờ ở bên kia đường. Sau đó, họ thấy Bích Quy đi ra cùng mấy người bạn mới, mấy cô nhóc vừa đi vừa cười nói, trông đứa nào cũng vui vẻ.
Hạ Nhất Minh cười bảo, “Thấy chưa, con bé rất vui đấy thôi.”
Tô Bùi như đột nhiên hiểu được, “Ừ… con bé cũng đến tuổi đó rồi…”
Đã đến tuổi mà đứa trẻ nào cũng thích chơi đùa với những người bạn đồng lứa hơn là dính kề kề bên cạnh bố mẹ.
Tô Bùi cầm tay cậu, “Nhớ lúc mười mấy tuổi… lúc nào anh cũng chỉ muốn tìm hiểu thế giới và quen biết với nhiều người bạn mới, sau đó…”
Hạ Nhất Minh nắm tay anh và hôn lên nó, “Sau đó thì sao?”
Tô Bùi dịu dàng đáp, “Sau đó anh gặp em.”