Sau khi Lăng Diệc Cảnh rời khỏi nhà, dì Uông theo yêu cầu của anh, hàng ngày dẫn Dương Tử Hân xuống dưới đi dạo một lúc.
Bọn họ đến khu hoa viên nhỏ cách nhà không quá xa, cô thực sự rất thích nơi đây, cảnh vật chung quanh thanh tịnh và đẹp đẽ. Khá đông người dẫn chó đi dạo trong này, những chú chó rất nhiệt tình, mỗi lần gặp những chú cún đó, cô đều dừng lại mỉm cười.
Dì Uông và Dương Tử Hân đang đi, nhưng chưa được bao lâu thì Dương Tử Hân liền dừng lại không chịu đi nữa. Dì Uông nhìn theo ánh mắt cô, phát hiện một cô gái vô cùng xinh đẹp đứng bên kia, hơn nữa, ngày hôm qua, cô gái đó cũng đứng ở đây.
Dương Tử Hân gỡ nụ cười trên mặt xuống, nhìn Nhậm Tuyết Hề cách đó không xa. Cô không sợ người này nhưng hôm qua, người phụ nữ ấy muốn dẫn cô đi và cô đã từ chối, bởi vì cô từng đồng ý với Lăng Diệc Cảnh, sẽ không đi theo người khác.
Khi Dì Uông đang định mở miệng hỏi Dương Tử Hân có phải biết người đó hay không thì điện thoại vang lên. Dì Uông sau khi nhận điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi. Trong nhà xảy ra chuyện lớn, bà phải về ngay nhưng Dương Tử Hân thì phải làm sao bây giờ?
Trong lúc dì Uông đang lo lắng, Nhậm Tuyết Hề chậm rãi bước tới. Cô ta đứng trước mặt Dương Tử Hân, hỏi: “ Cô có biết tôi không? Chúng ta chính là bạn tốt”.
Đôi mắt dì Uông sáng lên, giống như tìm được cứu tinh. Bà kéo tay Dương Tử Hân, hỏi: “ Cô ấy là bạn của cô à?”.
Không đợi Dương Tử Hân trả lời, Nhậm Tuyết Hề liền kéo tay Dương Tử Hân: “ Chúng tôi biết nhau hồi học trung học. Tử Hân, đúng không?”.
Dì Uông thấy Dương Tử Hân không bài xích sự tiếp cận của Nhậm Tuyết Hề, đã thế, Nhậm Tuyết Hề còn chủ động gọi tên của Dương Tử Hân thì không khỏi không tin: “ Cô gái này, bây giờ tôi có việc gấp phải lập tức đi ngay. Cô có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy được không? Không lâu đâu, đến chiều tôi sẽ quay lại đón cô ấy”.
Tuy dì Uông nói vậy nhưng bà vẫn có chút lo lắng.
Nhậm Tuyết Hề như biết được nỗi lo lắng của dì Uông, cô ta vội vã gật đầu: “ Không vấn đề gì, cô ấy là bạn tôi, cái gì mà chiếu cố cơ chứ. Không cần phiền bà đến đón cô ấy đâu, lúc đó tôi sẽ đưa cô ấy về. Đúng rồi, đây là số điện thoại của tôi, bà ghi vào đi”.
Dì Uông nhớ kỹ số điện thoại, hơn nữa cuộc gọi còn thông luôn, lúc này mới hoàn toàn yên lòng. Bà nghĩ, buổi chiều chỉ cần về trước Lăng Diệc Cảnh, đưa Dương Tử Hân trở về, hẳn là sẽ không việc gì. Sau khi an ủi mình như vậy, dì Uông mới vội vàng rời đi.
Dương Tử Hân vẫn nhìn theo bóng dáng của dì Uông, sắc mặt hơi do dự, nửa muốn đi theo dì Uông, nửa muốn ở lại.
Kể từ lần cuối nhìn thấy Dương Tử Hân, Nhậm Tuyết Hề dành toàn bộ thời gian để theo dõi Lăng Diệc Cảnh. Thậm chí cô ta còn tìm hiểu kỹ thói quen hàng ngày của Dương Tử Hân, biết Dương Tử Hân ngày nào cũng được đưa đến công viên này, lúc đó mới đứng đợi sẵn ở đây. Cô ta còn sắp xếp để nhà dì Uông có chuyện, buộc dì Uông phải rời đi.
Hôm qua, khi Nhậm Tuyết Hề xuất hiện, Dương Tử Hân vẫn còn bài xích. Hôm nay, việc bài xích đó đã giảm đi nhiều. Nhậm Tuyết Hề dắt tay cô: “ Cô lựa chọn ở lại là vì muốn biết bộ dạng của mình trước kia, đúng không?”.
Dương Tử Hân cúi đầu, vừa như trầm mặc, vừa như suy tư. Cuối cùng, cô ngẩng đầu, đáp: “ Vâng”.
Cô rất muốn, rất muốn biết ngày xưa mình có dáng vẻ như thế nào. Liệu có giống với các cô gái cùng tuổi trong tiểu khu, có cha có mẹ hay anh chị em nào không.
“ Vậy cô hãy theo tôi”.
Nhậm Tuyết Hề kéo tay cô nhưng Dương Tử Hân vẫn đứng một chỗ không đuổi theo. Nhậm Tuyết Hề cau mày, không hiểu ý của Dương Tử Hân ở đây là gì. Cô ta suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “ Tôi sẽ không nói cho Lăng Diệc Cảnh biết, nhất định sẽ mau chóng đưa cô trở về, được chưa?”.
Thật lạ kỳ, trước kia cô ta không bao giờ nói nhiều câu tử tế như vậy. Hiện tại, tự nhiên nói ra như thế, khiến Nhậm Tuyết Hề không thể không cảm thán.
Nhậm Tuyết Hề dẫn Dương Tử Hân tới một sân trượt băng lớn. Lúc này vẫn còn sớm, người trên sân trượt không nhiều. Ở đây khá rộng rãi, trang trí đẹp đẽ, trước kia Dương Tử Hân cũng rất thích nơi này.
Trên đường đi, Nhậm Tuyết Hề không có ý định giới thiệu. Cô ta nhìn trong mắt Dương Tử Hân ý nghi ngờ ngày càng đậm: “ Ngày xưa, cô rất thích trượt băng. Cô có thể thực hiện rất nhiều động tác. Điều đó cô có nhớ không?”.
Dương Tử Hân mở to mắt nhìn cô ta, không những không nhớ, ngay cả câu Nhậm Tuyết Hề vừa nói, rằng cô có thể thực hiện rất nhiều động tác duyên dáng cô nghe cũng không hiểu. Cô nhìn chăm chú một vài người trên sân trượt, đi giày có bánh xe như vậy vẫn có thể nhảy được ư?
Nhậm Tuyết Hề cắn môi dưới, có phần bất lực, cô ấy đúng là cái gì cũng không biết, mọi thứ đều đã quên sạch.
Biết Dương Tử Hân thích trượt băng là do Nhậm Tuyết Hề đi theo Diệp Thư Tuấn nên mới biết. Sau khi Diệp Thư Tuấn và Dương Tử Hân ở bên nhau, thời gian Nhậm Tuyết Hề có thể gặp Diệp Thư Tuấn ngày càng ít, đến cả khoảng thời gian cuối tuần ở cùng Diệp Thư Tuấn cũng bị Dương Tử Hân chiếm giữ. Hơn nữa, từ khi có Dương Tử Hân, Diệp Thư Tuấn luôn cố ý giữ khoảng cách với Nhậm Tuyết Hề. Điều này khiến cơ hội để Nhậm Tuyết Hề tiếp xúc với Diệp Thư Tuấn càng thiếu. Đến khi Nhậm Tuyết Hề thật sự không nín nhịn nổi, chọn cách theo sau bọn họ, sau đó biết bọn họ có một bí mật nhỏ. Gần như mỗi cuối tuần, Diệp Thư Tuấn đều dẫn Dương Tử Hân đến sân trượt băng này. Khi đó, Nhậm Tuyết Hề đứng từ xa, nhìn Dương Tử Hân tự do nhảy múa trên sân băng thì nảy sinh tâm lý tự ti. Một Dương Tử Hân đẹp đẽ như vậy, nếu cô ta mà là nam sinh, có lẽ cũng không nhịn được mà động lòng?
Nhìn Dương Tử Hân nhẹ nhàng nhảy múa với Diệp Thư Thần, nụ cười trên mặt luôn sáng ngời.
Những thứ tốt đẹp ấy giống như tình tiết trong câu chuyện cổ tích, hết lần này đến lần khác đều khiến mọi người nhớ rõ ràng nhưng đương sự trong câu chuyện thì lại cái gì cũng không biết.
Nhậm Tuyết Hề ôm đồm nói với Dương Tử Hân: “ Cô không biết mình thích trượt băng, cô không biết tất cả những chuyện trước kia. Vậy chuyện của Diệp Thư Tuấn, cô có biết không? Cô có thể quên bất cứ điều gì nhưng cô không thể quên anh ấy, không thể quên anh ấy, biết không?”.
Nhậm Tuyết Hề tỏ ra lo lắng, nhìn cô khẩn thiết. Điều đó khiến cô có chút áy náy, cô không biết, thật sự không biết gì cả. Ngay cả khi tâm trí của cô thi thoảng hiện lên hình ảnh một người thân mật với cô ta. Nhưng loại cảm giác này, giống như đang xem một bộ phim, chuyện của người khác, cô không có bất kỳ cảm xúc chân thực nào hết.
“ Thực xin lỗi”. Cô cúi đầu, như thể không biết người đó, đối với người khác có phần thua thiệt.
Nhậm Tuyết Hề bỗng buông cô ra, sau đó mỉm cười: “ Thực xin lỗi…Cô thực sự xin lỗi tôi sao? Cô không cần phải xin lỗi tôi. Rốt cuộc, cô có biết việc cô quên người ấy có ý nghĩa gì không, cô có biết không?”.
Cô sững sờ nhìn Nhậm Tuyết Hề như kẻ thâm thần. Cô quả thực không biết, cho nên không biết phải làm gì, cũng không biết phải nói gì.
Nhậm Tuyết Hề đỡ trán mình, không biết mình đang làm gì.
Bên kia, Lăng Diệc Cảnh lại bị Lăng Tích Đồng gọi đến.
Lăng Tích Đồng lên tiếng trước: “ Tôi thật không biết anh nghĩ thế nào. Nếu Diệp Thư Thần có thể xây dựng mối quan hệ với Tần gia, có lợi nhất chính là Nam Hưng. Mà sau này, Nam Hưng sẽ là của anh. Anh vội vàng phá hủy quan hệ giữa Diệp Thư Thần và Tần gia như vậy không phải cắt đứt đường đi của người khác mà chính là cắt mất đường đi của chính anh. Ngốc nghếch, ngu xuẩn không ai bằng”.
Lăng Diệc Cảnh há mồm, đang định nói ra lại một lần nữa nuốt trở vào bụng. Không còn gì để nói hết, dù sao người khác đã cho rằng mày làm việc này, oan thì cho oan luôn đi, dù sao bọn họ cũng đã đặt mày vào chuyện đã rồi. Vậy thì phải học hỏi, cũng đem họ vào việc đã xong.
Lăng Tích Đồng thấy anh im lặng, giọng điệu thoáng dịu xuống: “ Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (1), nếu là Thư Tuấn, nhất định nó sẽ không làm như vậy”.
Lăng Diệc Cảnh bỗng nhìn về phía Lăng Tích Đồng. Theo cách nói của bà ta, suốt những năm qua, là bà ta đang chịu đựng ư?
Anh cảm thấy câu nói ấy chỉ như một câu nói đùa. Cho dù đó có phải sự thật hay không, nếu bà ta bảo anh nhẫn nhịn giống bà ta, quả thực anh không thể làm được.
“ Con không phải là Diệp Thư Tuấn, cho nên đừng yêu cầu con như thế”. Anh thở dài: “ Mẹ gọi con về chỉ để nói điều đó hay sao?”.
Lăng Diệc Cảnh nhìn mẹ mình, bà ta vẫn quyến rũ, không giống với một phụ nữ trung niên. Anh có cảm giác mình đã bỏ sót điều gì đó. Anh đánh giá người phụ nữ trước mặt mình, phát hiện gương mặt bà ta vẫn mang theo ý cười, hoàn toàn không phải vì câu nói của anh mà có chút cảm xúc. Thực ra, ngay cả khi bà ta dùng giọng nói gay gắt để nói chuyện thì mặt mũi vẫn nhìn không ra sự giận dữ.
Mà hôm nay, ở một nơi vô cùng đặc biệt này, bà ta không mặc sườn xám như trước kia. Điều đó khiến anh mơ hồ cảm thấy khác thường, trong lòng ẩn chứa nỗi bất an không rõ ràng.
“ Không phải, tôi bảo anh về không phải vì việc nhỏ nhặt này”. Ngón tay Lăng Tích Đồng gõ lên bàn, nhìn đứa con trai duy nhất: “ Bảo anh về để hỏi anh một việc”.
Nếu chuyện trước là chuyện nhỏ thì chuyện sau chính là chuyện lớn.
Lăng Diệc Cảnh hoàn toàn không hiểu mẹ mình muốn làm gì, chỉ có thể nhìn bà ta.
“ Dương Tử Hân”. Bà ta gọi ra cái tên này: “ Nói thật đi, rốt cuộc thì tình cảm của anh đối với cô ta là gì vậy?”.
“ Con không biết mẹ đang nói gì”. Anh quả quyết phủ định.
“ Thật không?”. Lăng Tích Đồng kéo dài âm cuối, nụ cười vô cùng mỉa mai: “ Người trong hình này, chắc là ta nhầm rồi”.
Bà ta ném ra mấy tấm ảnh trước mặt anh. Tất cả đều là ảnh chụp anh và Dương Tử Hân. Có tấm chụp khi họ đang ở cạnh nhau, có tấm là cảnh anh đang hôn lên trán cô, còn lại là những tấm ảnh cỡ lớn, hình như được chụp từ hôm trước, khi anh và Dương Tử Hân ở trong xe…
Thời gian chụp những tấm ảnh đó rất nhiều, có thể thấy, Lăng Tích Đồng hết sức chú ý đến hành động của anh.
“ Quả không tồi, đến một đứa con gái điên cũng khiến anh mê mẩn, đúng là con trai tốt của ta”. Lăng Tích Đồng nhấn giọng, ý cười càng thêm sáng lạn.
“ Mẹ muốn làm gì?”. Lăng Diệc Cảnh lạnh lùng chống lại ánh mắt của mẹ mình.
“ Đứa con gái này đã hại chết con ta, giờ lại muốn hại cả anh. Anh nói xem, ta sẽ làm gì?”.
Lăng Diệc Cảnh đột nhiên đứng dậy: “ Thư Tuấn chết hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Cho dù là gián tiếp, cô ấy cũng đã bị trả giá, cô ấy không nợ mẹ gì hết”.
“ Kích động vậy làm gì? Ta đâu nói sẽ làm gì cô ta? Đứa con gái điên đó thật sự có bản lĩnh ư”
Lăng Diệc Cảnh lên tiếng: “ Đừng động đến cô ấy”.
“ Anh đã nói như vậy, sao tôi còn động đến cô ấy. Anh cũng nên biết, tôi chỉ có mỗi đứa con là anh. Đương nhiên không thể vì một đứa con gái mà xích mích với anh, đúng không?”.
Lăng Diệc Cảnh cảm thấy lời nói của bà ta càng thêm quái dị, chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn Lăng Tích Đồng.
Vài giờ trước.
Khi lão Điền đem ảnh tới trước mặt Lăng Tích Đồng, bà ta chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt lạnh lẽo: “ Đúng là có tiền đồ, loại hàng này cũng có thể mê hoặc được nó”.
Lão Điền nghe bà ta nói vậy, không dám nói câu gì. Bà ta chọn một trong những tấm ảnh lên nhìn kỹ, nhìn cảnh thân mật trong tấm ảnh, không khỏi giận dữ ném tấm ảnh đi.
“ Ban đầu định cho nó chiếm một chút lợi ích nhưng nếu đã không cần thì cũng đừng trách ta”. Lăng Tích Đồng không ngừng cười lạnh.
“ Lăng Diệc Cảnh là con trai bà mà”. Lão Điền nhịn không được khuyên một câu.
“ Con trai ư…Thư Tuấn đã chết, ba năm trước nó đã chết, con trai tôi đã chết rồi”.
Lão Điền nhịn không được thở dài, khom người nhặt những tấm ảnh đã bị bà ta ném đi.
——————-
(1): Một lỗ hổng nhỏ cũng làm chìm cả con tàu.