Dương Tử Hân khẽ cắn môi. Đầu ngón tay cô cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Mạnh Hiểu Lâm, tay kia vuốt tóc mình, hốc mắt bỗng đỏ lên: “ Mấy ngày nay, bỗng nhiên mình cảm thấy mình đang sống trong một thế giới rất ảo, không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Giống như một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, mình nhớ được tình trạng sống trước khi mơ nhưng cũng nhớ rõ hoàn cảnh trong giấc mộng. Sau không biết mình đã tỉnh lại chưa hay vẫn sống trong trạng thái đó”.
Mạnh Hiểu Lâm lẳng lặng nghe Dương Tử Hân nói. Cô hiểu, Dương Tử Hân mất tích lâu như vậy, nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện người ngoài không thể biết. Có lẽ thời gian này, cô ấy đã đủ kinh nghiệm để thay đổi một số việc trong cuộc sống của mình. Nhưng đối mặt với những chuyện như thế, chỉ cô ấy mới có thể hiểu được mà thôi.
Mạnh Hiểu Lâm siết chặt tay cô: “ Chỉ cần cậu còn sống là tốt rồi. Cô chú rất lo lắng cho cậu đấy”.
Hốc mắt Dương Tử Hân lại nhuốm đỏ: “ Mình thực sự có lỗi với họ”.
Ngày cô mất tích, cha mẹ vì cô mà lo lắng. Giờ cô đã trở lại, cô vẫn làm cho cha mẹ mình không yên lòng, cô đúng là một đứa con gái không hiếu thuận. Bất luận làm chuyện gì đều xuất phát từ sự ích kỷ của bản thân.
“ Cậu đã quay về, đó là niềm an ủi lớn nhất đối với họ”.
Trong khoảng thời gian Dương Tử Hân bị mất tích, Mạnh Hiểu Lâm hiểu cô chú đã lo lắng cho cô ấy, đồng thời cũng trách bản thân đã không sớm tìm được cô ấy trở về. Khi Dương Tử Hân mất tích được một hai tuần, trường học gọi điện thoại tới, nói Dương Tử Hân liên tục trốn tiết, lúc này cô chú mới biết cô ấy không trở lại trường, bắt đầu phái người đi tìm tung tích. Cuối cùng được biết, Dương Tử Hân tới thành phố đó mua vé trở về trường nhưng chưa thấy quay trở lại. Theo băng ghi hình giám sát ở sân bay thì cô ấy đã đến sân bay rồi vội vàng rời đi. Sau đó, không một ai biết cô ấy đã đi đâu...
“ Mình bỗng cảm thấy mình đúng là một kẻ vô tích sự, không làm được điều gì. Mình thực sự xin lỗi cha mẹ, thực sự xin lỗi...”. Cô mở miệng, cúi đầu, dừng hai giây rồi lại tiếp tục: “ Rất xin lỗi mọi người”.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn bạn mình, từ đôi mắt của cô ấy, trong mắt của cô ấy có thể nhìn thấy bao nhiêu sự khó chịu, lặp đi lặp lại, giống như nấu một nồi nước dùng, đun sôi liên tục rồi không ngừng thêm nước, liên tiếp đổ vào các loại thức ăn, cuối cùng biến thành một nồi thập cẩm nhìn phát ói: “ Diệp Thư Tuấn là do mình hại chết. Tất cả đều do mình”.
Mạnh Hiểu Lâm nắm tay cô, chuyện của Diệp Thư Tuấn, Mạnh Hiểu Lâm đã biết từ lâu. Năm đó, sau khi Dương Tử Hân mất tích, Giang gia bỗng nhiên tìm hiểu về Diệp Thư Tuấn, thậm chí còn điều tra Lăng gia nhưng không tìm ra manh mối.
“ Đều vì mình, nếu mình không tùy hứng, nếu mình đừng xúc động như vậy...”. Nước mắt của cô cuối cùng cũng chảy xuống. Thời gian dài trước đây, cô từng nói với mọi người xung quanh, sự kích động sẽ phải trả giá nhưng dù thế nào cô cũng không nghe theo. Sau cùng, cái giá phải trả thật khó để cô chấp nhận...
“ Tiểu Hân, Diệp Thư Tuấn bị tai nạn, vả lại đó là chuyện của mấy năm trước. Cậu tự trách như thế có xoay chuyển được gì đâu?”. Mạnh Hiểu Lâm buông tay cô ra rồi ôm cô vào trong lòng: “ Diệp Thư Tuấn yêu cậu như vậy, chắc chắn anh ấy không muốn nhìn thấy cậu trách bản thân. Anh ấy rời khỏi nơi này là nhất định muốn cậu được hạnh phúc”.
Chuyện của Dương Tử Hân và Diệp Thư Tuấn năm ấy, hầu như toàn bộ mọi người trong trường đều chứng kiến, và Mạnh Hiểu Lâm là một trong những nhân chứng đó. Lần đầu tiên Mạnh Hiểu Lâm và Diệp Thư Tuấn cùng nhau ngồi ăn cơm, nhìn thái độ của Diệp Thư Tuấn đối với Dương Tử Hân, cô đã biết chàng trai này nghiêm túc với Dương Tử Hân, xứng đôi với Dương Tử Hân đến thế nào.
Trong mắt Mạnh Hiểu Lâm, một người có tính cách được hay không, thái độ vui vẻ không phải là mấu chốt, chỉ cần tính cách khiến người khác không khó tha thứ và có thể tìm kiếm được lòng khoan dung của mọi người đối với mình. Rất may là, Dương Tử Hân đã tìm được người đó. Mỗi khi cô làm sai, Diệp Thư Tuấn không lập tức nói cô mà sẽ giữ im lặng, để cô bình tĩnh tự nhận ra sai lầm của mình. Lúc ấy, anh mới nói chuyện, cô sẽ xấu hổ giận dỗi, hơn nữa còn có một chút áy náy.
Hai người phải có chung chí hướng mới có thể sống với nhau mãi mãi. Mạnh Hiểu Lâm vẫn nghĩ bọn họ sẽ đi được đến cùng.
Cô cau mày: “ Hạnh phúc... Cậu thấy mình có đủ tư cách để hạnh phúc hay sao? Nếu không phải anh ấy tới sân bay để gặp mình, anh ấy đã không bị tai nạn. Là mình đã hại chết Diệp Thư Tuấn, là mình đã hại chết anh ấy...”.
Cô bỗng vùng vẫy, khó chịu bật khóc.
Mạnh Hiểu Lâm cố gắng trấn an, thấy tâm trạng cô càng lúc càng kích động, nhịn không được nắm lấy bả vai cô: “ Cho dù là vậy, Diệp Thư Tuấn sẽ không trở lại, cậu biết không? Dương Tử Hân, sao cậu lại biến thành thế này, cậu vẫn là Dương Tử Hân mình biết đây ư? Mình biết Dương Tử Hân đó luôn lựa chọn làm những việc khiến mình vui vẻ, không quan tâm đến thái độ của người khác. Hiện tại cậu chỉ cần nhớ Diệp Thư Tuấn đã rời đi, bất luận lúc này cậu có hối hận, áy náy hay đau khổ đến chết, anh ấy cũng không trở về nữa. Nếu anh ấy không quay lại, tất cả cảm xúc của cậu đối với anh ấy sẽ không còn ý nghĩa. Điều cậu có thể làm là làm cho mình hạnh phúc. Thêm nữa, làm cho mọi người xung quanh cũng cảm thấy hạnh phúc”.
Tính cách của Dương Tử Hân có chút ích kỷ, điều này không thể chấp nhận và xem như là khuyết điểm. Thẳng thắn, đáng yêu, chân thành là điều có thể chấp nhận được. Còn việc cô có thể sống ôn hòa lại không được tính là ưu điểm.
Hiện tại, Mạnh Hiểu Lâm hy vọng cô có thể ích kỷ một chút, chỉ cần làm cho mình vui vẻ là được rồi, còn những điều khác không cần để ý đến.
Dương Tử Hân nhắm mắt lại, bên tai như có người đang không ngừng nói chuyện.
Diệp Thư Tuấn sẽ không trở lại, không bao giờ... trở lại nữa. Cô cảm thấy không thoải mái, kéo dài bao lâu Mà điều khiến cô đau đớn nhất chính là sau khi Diệp Thư Tuấn rời đi, cô đã cùng một người khác sống với nhau lâu như vậy. Điều đó giống như kéo dài sự phản bội, phản bội Diệp Thư Tuấn, phản bội tình yêu của bọn họ. Cô không thể chịu đựng nổi nhưng không có cách nào để xóa đi.
Cô không giãy dụa, cũng không khóc to, chỉ nhỏ giọng nức nở như mèo con kêu.
Mấy ngày trước...
Giang Dực như thường lệ đi làm về, anh không thích về nhà. Sau khi em gái mất tích, trong nhà trở nên vắng vẻ rất nhiều. Thực ra ngày xưa, trong nhà cũng như vậy. Hồi đó, em gái không hay ở nhà, nhưng cho dù em gái không ở nhà thì nhà cửa cũng không lạnh băng như bây giờ.
Anh nghĩ vì em gái mất tích mà mẹ ngày càng tiều tụy, bản thân cảm thấy bất lực vì không tìm được em gái trở về. Anh ngồi trên sô pha, nhịn không được không ngừng thở dài.
Đúng lúc này, trong nhà vang tiếng điện thoại reo. Anh đứng lên, đi tới nhận điện.
“ A lo, đây là Giang gia ở Nam Giang, xin hỏi tìm ai?”.
Anh hỏi một lần nhưng đối phương không trả lời. Anh vốn tưởng ai đó gọi nhầm số, còn rất lịch sự hỏi lại lần nữa.
Một lúc sau mới có giọng nói từ bên kia truyền đến: “ Anh... em là Tiểu Hân đây”.
Khoảnh khắc ấy, Giang Dực cảm thấy thời gian như ngừng lại.
Tiểu Hân không nhớ số di động của cha, cũng không nhớ số điện thoại của mẹ. Thậm chí đến số điện thoại của mình cô cũng không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ duy nhất số điện thoại nhà. Trước kia cô thường nói đùa, nhớ kỹ số điện thoại nhà, sau này mình có bị mất tích, cũng có thể gọi được điện thoại về nhà. Khi đó, sắc mặt cô tỏ vẻ tươi cười, nhớ kỹ điện thoại nhà, nhỡ ngày nào đó lạc đường, di động bị mất, vẫn có thể gọi điện về, bảo mọi người đi đón mình.
Nhiều năm đã qua, điện thoại riêng của Giang gia rất ít khi sử dụng nhưng không bao giờ cắt.
Giang Dực nghe Dương Tử Hân gọi điện xong, lập tức dẫn người đến. Anh nhìn thấy em gái mình đang chăm sóc cho một người đàn ông, người đàn ông này đã hôn mê bất tỉnh còn cô nhất quyết không chịu buông tay. Giang Dực đi tới, nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, liền cảm thấy hơi quen, suy nghĩ vài giây mới nhớ ra đó là Lăng Diệc Cảnh của tập đoàn Nam Hưng.
Người cô bẩn thỉu, nhìn qua vết thương của Lăng Diệc Cảnh khá nặng, Giang Dực vô cùng nghi ngờ.
“ Anh, anh đừng hỏi gì cả, mau cho người đưa anh ấy đến bệnh viện đi”.
Nhìn bộ dạng sốt ruột của cô, Giang Dực theo bản năng nghĩ em gái và người đàn ông này có mối quan hệ không bình thường. Sau khi sai người đưa Lăng Diệc Cảnh đến bệnh viện, anh vô thức hỏi em gái có muốn cùng tới bệnh viện không, cô đã do dự hai giây rồi lắc đầu.
Ngồi trong xe, Giang Dực đặt ra rất nhiều câu hỏi. Nếu nó không việc gì, sao lại không liên lạc về nhà? Để sau khi xảy ra chuyện mới gọi?
Dáng dấp của cô nhìn trông thật mệt mỏi, hốc mắt đỏ quạnh: “ Bọn em vừa bị tai nạn ô tô, là anh ấy đã cứu em... EmChuyện trước kia, em đều quên hết. Vừa rồi khi xảy ra tai nạn, em bỗng nhớ lại tất cả... Cho nên anh đừng hỏi em về những chuyện này, cứ làm như em nói đi”.
Cô nói như thế, khiến rất nhiều vấn đề anh định hỏi đều nuốt vào trong bụng.
Biết Dương Tử Hân trở về, Dương Mộng và Giang Hữu Vi vô cùng kích động, đứng không được, ngồi không xong, ngóng trông con gái mình mau về nhà.
Khi Dương Tử Hân được đưa về nhà, Dương Mộng vội vã ra đón, ôm lấy cô, liên tục vừa ôm vừa khóc rồi kể lể. Còn Giang Hữu Vi không khá hơn chút nào, ông nhìn vợ và con gái kiềm chế không nổi hốc mắt cũng đỏ lên.
Buổi tối, Dương Mộng hỏi Dương Tử Hân rất nhiều chuyện. Hỏi mấy năm qua đã đi đâu, sao không trở về... Dương Tử Hân không muốn trả lời những câu hỏi đó, Dương Mộng cũng không gượng ép.
Lúc ăn cơm, trong nhà hiếm khi được tụ tập cùng nhau. Tất cả đồ ăn đều là những món mà ngày trước Dương Tử Hân thích ăn nhất. Nhưng Dương Tử Hân chỉ ăn qua loa mấy miếng, có vẻ như không vừa lòng với những món ăn đó, còn đi vào phòng tắm nôn một lần. Mặc dù cô chỉ ăn một ít nhưng bộ dáng trông hết sức miễn cưỡng.
Sắc mặt cô tái nhợt, Dương Mộng lúc này mới bảo người đi mời bác sĩ, hy vọng vì con gái mà kiểm tra xem, có phải cơ thể gặp vấn đề gì không.
Ai ngờ, Dương Tử Hân sau khi trở về phòng bỗng trở nên ngang ngạnh, kiên quyết không cho bác sĩ vào phòng, rồi nói cô không bị bệnh, thậm chí còn khóc ầm ĩ. Điều này khiến Giang Dực và Dương Mộng vừa thấy khó hiểu, vừa thấy sợ hãi, nghĩ cô thực sự có vấn đề nhưng lại không dám làm trái ngược ý cô.
Sau đó Dương Tử Hân nhốt mình trong phòng, không chịu đi ra, còn buồn bực không vui.
Dương Tử Hân của trước kia không bao giờ chịu ở trong phòng, thích chơi bờ khắp nơi, trong nhà căn bản không giữ được cô.Bây giờ cô có một sự thay đổi lớn như thế, bọn họ nghĩ có lẽ do mấy năm qua đã gặp không ít chuyện, mới khiến tính cách của cô trở nên như lúc này.
Hiện tại
Giang Dực điều tra từ Lăng Diệc Cảnh về chuyện của Dương Tử Hân, sau đó tìm thấy dì Uông. Giang Dực tự mình đi gặp dì Uông, biết dì Uông là do Lăng Diệc Cảnh mời đến chăm sóc cho Dương Tử Hân.
Theo như dì Uông miêu tả, Giang Dực đã biết chuyện của Lăng Diệc Cảnh và Dương Tử Hân. Ví dụ như tình trạng lúc đó của Dương Tử Hân không được bình thường, tính cách có chút giống trẻ con... Còn Lăng Diệc Cảnh đối với Dương Tử Hân vô cùng chiều chuộng. Cô muốn gì, anh đều đáp ứng, hơn nữa còn tốn rất nhiều thời gian để chọc cô vui vẻ, cùng nhau ăn cơm, rồi đưa cô ra ngoài cho khuây khỏa, kiên nhẫn nói chuyện với cô.
Nhận tất cả thông tin này, Giang Dực đã thay đổi suy nghĩ. Anh từng nghĩ, em gái mình đã bị Lăng Diệc Cảnh che giấu rồi ngược đãi hoặc làm gì đó khác. Anh đang nghĩ xem làm thế nào để gây khó dễ cho Lăng gia. Giờ thì anh biết thái độ của Lăng Diệc Cảnh đối với Dương Tử Hân, đương nhiên sẽ không coi Lăng Diệc Cảnh là kẻ thù của mình...