Trang Huyên âm thầm đóng gói vài phần thức ăn mang về, dự định trở về xét nghiệm một chút.
Sau đó lại kêu một anh chàng phục vụ tới, dò hỏi: "Anh bạn trẻ, việc buôn bán ở chỗ các cậu cũng quá thịnh vượng rồi ha?"
Anh bạn trẻ đó nhìn cách ăn mặc của y một chút, liền nói: "Ơ? Ngài là đặc biệt tới thưởng thức món ăn sao? Hay là đến nơi này của chúng tôi lấy kinh nghiệm? Ông chủ của chúng tôi đã nói, những kiểu hỏi thăm này không cần để ý. Chúng tôi cũng chỉ là làm công mà thôi, cũng không dám ăn bậy nói bạ."
Trang Huyên vừa nghe, lập tức ra dấu với cấp dưới. Cấp dưới lặng lẽ đưa lên một bao thư thật dày, anh bạn phục vụ vừa nhìn độ dày đó liền biết, bên trong phỏng chừng tiền không ít. Y nhìn trái nhìn phải một chút, chỉ chỉ một vị trí ở trong góc, nói: "Ông chủ xin mời bên này! Nơi này người đến người đi, không tiện cho lắm."
Trang Huyên vừa thấy có triển vọng liền dẫn theo cấp dưới đi vào trong góc.
Anh bạn trẻ đó đem tiền nhét vào trong ngực, lặng lẽ nở nụ cười. Sau khi đi đến trong góc, anh bạn đó trước hết rót một ly nước cho Trang Huyên, sau đó nói: "Ông chủ, ngài muốn hỏi chuyện gì cứ việc hỏi đi!" Nói rồi y nhìn ra ngoài một lượt, lại nói: "Ở trong góc này căn bản không có ai đi qua, đều là nơi của các cặp tình nhân, các ngài hiểu mà."
Đối với hành động của anh chàng phục vụ này, kỳ thực nằm trong dự liệu của Trang Huyên. Mấy ông chủ bên thành phố mỹ thực đều cổ hủ, chắc chắn không thăm dò ra được nguyên nhân. Đầu năm nay người người đều là không có lợi thì không làm, không lấy ra chút thành ý, ai sẽ làm việc cho bạn?
Thế là Trang Huyên vui vẻ mời anh chàng phục vụ đó ngồi xuống, hỏi: "Tôi chẳng qua chỉ là muốn nghe ngóng chút bối cảnh của ông chủ các cậu, một con phố mỹ thực lớn ngang trời xuất thế như vậy, nói thế nào cũng phải có vài người môi giới chứ?"
Tiểu tử vừa nghe, con ngươi đảo một vòng, vỗ bàn nói: "Chuyện này ngài hỏi đúng người rồi, anh trai em chính là người bên cạnh ông chủ. Hỏi người khác sẽ không biết đâu, hỏi em là có thể biết rõ ràng!"
Trang Huyên vừa nghe, lập tức hỏi: "A? Người anh em cậu nói cho tôi biết một chút được không?"
Anh chàng phục vụ uống một ngụm nước, nói: "Ông chủ của chúng em, cũng không phải là người bình thường. Bối cảnh rất lớn, nói ra sẽ doạ chết ngài luôn!"
Trong lòng Trang Huyên tràn đầy sự xem thường, ở thành phố H, còn có ai có thể so sánh với Trang gia? Y còn chưa từng nghe qua ai có bối cảnh lớn đến nỗi nói ra có thể doạ chết y, ha ha, quả thực là nực cười mà.
Anh chàng phục vụ nhìn vẻ mặt không tin của Trang Huyên một cái, lập tức nói: "Không tin phải không? Em cũng không thể nói nhiều với ngài, em nói với ngài một người. Trịnh gia ở kinh đô, ngài có biết không?"
Trang Huyên trong lòng chấn động, trong miệng rít ra 1 tiếng, hỏi: "Trịnh gia ở kinh đô?"
Anh bạn kia nhanh mồm nhanh miệng nói: "Em cũng chỉ có thể nói ông chủ của chúng em tên là Trịnh Kim Long." Nói rồi y vẻ mặt như có điều kiêng kị nhìn ra bên ngoài 1 cái, nói: "Được rồi, ông chủ, em đây cũng là nhìn trên phần...." Vừa nói y vừa vỗ vỗ thứ đặt trong ngực: "Trên phần cái này mới tiết lộ nhiều như vậy, ngài cũng biết thời đại bây giờ, không dễ lăn lộn. Trịnh gia từ lúc này đã bắt đầu tẩy trắng rồi, kinh doanh đồ ăn thức uống bất quá cũng chỉ là một trong những sản nghiệp của họ mà thôi, cũng chỉ là tiểu thiếu gia nhà họ làm chút thử sức mà thôi. Nhưng em khuyên ngài đừng nên chọc vào, chọc vào rồi, cũng không có kết quả gì tốt. Nước ở kinh đô, sâu thẳm. Nếu không từ nhân viên phục vụ cho tới đầu bếp ở đây đều thống nhất ngậm miệng cái gì cũng không nói sao? Ngài xem lòng người dễ thu mua vậy sao? Mọi người đều là sợ hãi trong lòng. Đầu năm nay kiếm tiền không dễ, không chừng ngày nào đó liền bị nhốt vào lồng sắt ném xuống biển cho cá mập ăn. Em kiếm chút tiền này, đúng là tự treo đầu em đó!"
Trang Huyên rơi vào trầm tư, bên ngoài có người gọi tên anh chàng phục vụ đó, y trả lời 1 tiếng, sau đó nói với Trang Huyên: "Ông chủ, em phải ra ngoài rồi. Với lưu lượng khách như ở đây của chúng em, cả ngày rất bận rộn." Nói rồi y khoát khoát tay, tiếp tục bưng trà rót nước, mang thức ăn lên đón khách.
Trịnh gia ở kinh đô, lúc đầu hỏi không ra, còn thật sự hỏi được con cá lớn.
Trang gia ở thành phố H xem như có tiếng, so sánh với Trịnh gia ở kinh đô, cứ như là châu chấu mà đòi đấu với voi. Hơn nữa Trịnh gia là một thế gia tẩy trắng thành công nhất, bây giờ việc kinh doanh rất thịnh vượng, quan hệ vô cùng cứng rắn.
Trang Huyên có chút không nắm được chủ ý, vốn dĩ y nghĩ đến một con phố mỹ thực nho nhỏ như vậy, chỉ là một cây đuốc. Nhưng cây đuốc này vừa phóng ra, liền không xét đến Trang gia, Trang gia là rắn đầu đàng, cũng không với tới được Trịnh gia.
Trang Huyên đem đồ ăn đã đóng gói ném cho cấp dưới, nói: "Cầm ăn đi!" Nói xong liền đứng dậy, vội vàng rời khỏi phố mỹ phực.
Mà anh chàng phục vụ vừa nãy tiết lộ thông tin cho Trang Huyên liền xoay người đi lên lầu ba. Trang Trạch Ân đang nhìn theo bóng Trang Huyên vừa mới rời khỏi quán ăn, ngay sau đó liền nghe được tiếng lên lầu bịch bịch. Trịnh Kim Long mở cửa lầu ba, nói với tiểu tử vừa mới lên: "Khôn tử, thế nào rồi?"
Tiểu tử bị gọi là Khôn tử lấy ra một cái phong bì thật dày từ trong ngực, Trịnh Kim Long nhận lấy, móc ra một xấp tiền mệnh giá 100 tệ. Trang Trạch Ân nhìn xấp tiền đó một cái, quả nhiên vẫn là phong cách làm việc trước sau như 1 của Trang Huyên. Hắn cười cười, nói: "Những chuyện mà tôi dặn cậu đều đã nói hết phải không?"
Khôn tử đáp: "Ngài cứ yên tâm! Đã nói rồi, một chút cũng không sót."
Trang Trạch Ân gật đầu, khoé miệng hơi nhếch lên. Hắn vốn dĩ chỉ muốn thả chút tin đồn ra ngoài, để cho người Trang gia tạm thời không dám đến trêu chọc hắn mà thôi. Về phần Trịnh gia ở kinh đô, hắn nghĩ Trịnh gia căn bản sẽ không chú ý đến chút tin đồn này. Dù sao Trịnh Kim Long cũng chưa từng thừa nhận chính mình là người của Trịnh gia, mà sau khi tin đồn này truyền đến kinh đô, Trang Trạch Ân phỏng chừng chính mình cũng không cần phải che lấp cái tầng này.
Trong vòng 2 tháng này, hắn quyết định mở thêm hai khu phố mỹ thực giống như vậy nữa. Mỗi một nơi đều phái một đội ngũ lớn ở trong núi qua, làm đâu chắc đấy, cần phải đứng vững gót chân ở thành phố H.
Về phần hắn làm thế nào biết được Trang Huyên sẽ đến đây, lúc trước nhiều người như vậy chạy đến điều tra nơi này của hắn, Trang Trạch Ân cũng không phải mù. Sao có thể không đem những chuyện này điều tra rõ ràng? Hắn ở thành phố H quả thật không có nhân mạch, nhưng ông chủ thành phố mỹ thực là ai, căn bản không phí bao nhiêu sức lực liền có thể tra ra.
Đời trước những thứ mà Trang Trạch Ân tiếp xúc chỉ là nguồn thu nhập bẩn của Trang gia, Trang gia lúc vừa mới bắt đầu tẩy trắng là dựa vào ngành ăn uống, chuyện này hắn cũng biết. Cho nên vừa vào đến thành phố H, hắn liền ngựa không ngừng vó lén lút điều tra chuyện của Trang gia. Chuyện này ngay cả Trịnh Kim Long cũng không biết, đời trước Trịnh Kim Long là bảo tiêu trên mặt nổi của hắn, mà người làm vệc trong âm thầm cho hắn lại là Hách Tam.
Hách Tam từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện bên ngoài, bởi vì hắn làm một người đã chết rồi. Năm đó lúc Trang Trạch Ân tìm thấy y, y bị ném vào trong một cái rãnh cống thối. Thấy y còn một hơi thở, liền vớt y lên. Bởi vì y phản bội Trang gia, đối với việc xử lý kẻ phản đồ, người của Trang gia từ trước đến giờ đều sẽ không nương tay. Nói chính xác Hách Tam cũng không thể được coi là một tên phản đồ chân chính trên mặt ý nghĩa, y vào Trang gia, ban đầu là vì muốn phá huỷ Trang gia. Y có một người em trai, chính vì vào Trang gia mới bị mất mạng, cho nên mới một lòng một dạ muốn làm một tên nằm vùng.
Trang Trạch Ân lại ngoài ý muốn cứu lấy y, Hách Tam mang ơn cứu mạng, cứ thế mà bán mạng cho hắn.
Lần này hắn trở về người đầu tiên liên lạc là Hách Tam, lúc này Hách Tam còn chưa phản bội Trang gia, lại đã bắt đầu đoạn tình yêu kia của y rồi. Vì đoạn tình yêu này, Hách Tam ngay cả mạng cũng không muốn. Nhưng mà đến cuối cùng, Hách Tam cũng không thể cùng người kia ở bên nhau. Dù sao một người là côn đồ, một người là cảnh sát, cảm tình như thế nào có thể trải qua ngăn trở như vậy?
Nhưng mà Trang Trạch Ân tìm tới Hách Tam, lại chỉ đưa ra 1 điều kiện, liền làm cho y quyết định đi theo Trang Trạch Ân. Lúc này y đối với Trang gia đã sớm nảy sinh sự thù ghét, hơn nữa một lòng một dạ chìm đắm trong đoạn tình cảm đó.
Trang Trạch Ân cho y 1 thân phận rõ ràng, về phần cái thân phận này làm sao lấy được, Trang Trạch Ân còn chưa nghĩ xong. Nhưng mà chuyện hắn bây giờ có thể làm cũng chỉ là kéo lấy Hách Tam, nếu như đời trước không phải là hắn ngoài ý muốn phát hiện y ở dưới ống cống hôi thúi, e rằng ngày hôm sau liền có thể lên tin tức báo sáng.
Như vậy, cũng là cứu Hách Tam.
Một người muốn chỉnh cho Trang gia sụp đổ, còn một người khác cũng muốn chỉnh cho Trang gia sụp đổ, hai người ăn nhịp với nhau, bắt đầu điều tra Trang gia.
Lúc Hàn Cảnh Sâm biết chuyện này, đang ăn cơm cùng với Trịnh Lẫm của Trịnh gia. Kỳ thực chuyện này cũng thật trùng hợp, người của Trịnh gia căn bản không đem râu duỗi tới thành phố H, đây cũng là nguyên nhân Trang Trạch Ân dám tung ra tin đồn như vậy. Đời trước Trịnh gia ở kinh đô và các thành phố xung quanh làm ăn rất khiêm tốn, có thể nói là bá chủ cả một khu vực phương bắc. Tân đương gia mới nhậm chức của Trịnh gia là bạn nối khố của Hàn Cảnh Sâm, nhỏ hơn Hàn Cảnh Sâm 3 tuổi, hai người hoàn toàn là anh em tốt.
Lần này đến thành phố H chỉ là vì tìm Hàn Cảnh Sâm uống rượu, đương nhiên, Trịnh Lẫm lúc này, vẫn không hề biết đến chuyện tin đồn. Y cụng ly với Hàn Cảnh Sâm, nói: "Không khí ở thành phố H thật tốt, chất lượng không khí ở kinh đô càng ngày càng kém, khiến cho tôi vừa chuyển mùa liền bị đau họng!" Trịnh Lẫm thanh thanh cổ họng, một bộ dáng vẻ chịu nhiều khổ cực.
Hàn Cảnh Sâm nói: "Vậy cậu lần này đến đây là nghỉ phép hay sao?"
Trịnh Lẫm lấy nước thay rượu nhấm một ngụm, nói: "Cũng không phải, tôi nghe nói... Vợ của cậu có tin tức rồi?"
Hàn Cảnh Sâm bật cười 1 tiếng, nói: "Nghe ai nói?"
Trịnh Lẫm nói: "Đám con cháu ở kinh đô, nói cậu theo đuổi vợ theo đến rừng sâu núi thẳm luôn rồi. Đám này không làm chuyện chính sự gì, còn xúi giục tôi đến đây xem thử vợ cậu lớn lên như thế nào. Ai, tôi nói này, ở kinh đô có nhiều cô gái, chàng trai nhớ thương cậu như vậy, cậu sao lại cứ khăng khăng chui vào trong núi thế? Kinh đô nhiều tuyệt sắc như vậy, mỗi ngày muốn thấy mặt cậu cũng khó. Cậu nghĩ thế nào?"
Hàn Cảnh Sâm uống một ngụm rượu đỏ, nói: "Hưởng thụ không được, cậu để lại từ từ hưởng dụng đi!"
Trịnh Lẫm nói: "Cậu biết tôi không ham mấy chuyện này, có một người mẹ cứ nói mãi, tôi thấy trong lòng khó chịu."
Hàn Cảnh Sâm hỏi: "Dự tính ở lại bao lâu? Ở thành phố H cũng có rất nhiều chỗ vui chơi, cậu có thể đi chơi thoải mái. Cậu nếu như thích náo nhiệt, có thể đi bên Hán Tư, quán bar cả một con phố."
Trịnh Lẫm nói: "Thôi đi, lúc này không giống ngày xưa, đã sớm từ bỏ những ngày tháng kích tình bùng cháy rồi. Lại nói, ông cụ đối với tôi kỳ vọng cao như vậy, tôi sao có thể nhẫn tâm để ông thất vọng"
Lại nói tiếp, Trịnh gia lúc đầu cũng không ít dằn co. Mấy đứa nhỏ đều không bớt lo, đặc biệt là Trịnh Lẫm, sùng bái ông nội của y lúc còn trẻ. Lúc còn trẻ là một kiểu hùng hài tử, xe máy không biết chạy làm hư bao nhiêu chiếc, bây giờ tuỳ tay cũng có thể cải trang ra một chiếc Boeing 747. Chỉ là thiếu niên nhà ai mà không trải qua giai đoạn nổi loạn ngu ngốc, qua cái thời kỳ đó rồi, nghĩ lại đều cảm thấy bản thân mình thật là ngu ngốc.
Hàn Cảnh Sâm thế nhưng đã biết Trịnh Lẫm vốn có bao nhiêu điên khùng, bây giờ nghiêm chỉnh làm một tổng tài bá đạo, có thể nói là đã hồi tâm rồi.
Hết chương 26.
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^
À mới phát hiện thêm truyenfun.com cũng ăn cắp truyện của Mã nữa nhá! Lấy truyện đừng xoá câu này nha truyenfun.com! Chào thân ái!^^