Nhưng mà thời gian khai giảng năm học mới của bọn họ cũng sắp đến rồi, còn có 3 ngày nữa thôi, Trang Trạch Ân và Trịnh Kim Long phải trở về để đi học. Bận rộn hơn 1 tháng trời, Trang Trạch Ân cho Trịnh kim Long nghỉ 3 ngày, để y đi dạo chơi ở thành phố H. Đa số công việc ở con phố mỹ thực, cũng giao lại cho hai anh em kia. Nhân viên phục vụ sẽ do em gái quản lý, bên phía đầu bếp sẽ do anh trai quản lý. Về phần tài vụ Trang Ngộ mỗi ngày đều sẽ đến kết sổ, chỉ là từ trước đến nay chưa từng xuống lầu ba, rất ít giao du với bên ngoài.
Chỉ là danh tiếng của con phố mỹ thực vô danh này gần đây càng ngày càng được nhiều người biết đến, có người ở những thành phố lân cận thành phố H còn đặc biệt chạy tới đây để thưởng thức món ăn. Lắp đặt thiết bị ở con phố nhỏ cũng rất đặc biệt, làm cho người tới có một loại cảm giác nhàn nhã lại lãng mạn. Chính là trên con phố nhỏ này cũng không phải nhàn nhã lãng mạn như cách lắp đặt thiết bị của nó, mà là người người chen chúc.
Rất nhiều thực khách đã đưa ra ý kiến cho ông chủ rằng, hy vọng y có thể trên những con phố nhỏ gần đây mở thêm vài quán ăn giống như con phố mỹ thực này. Trang Trạch Ân kỳ thực vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, vì thế liền giao cho 2 anh em xử lý. Không cần phải gấp gáp gì, từng quán từng quán từ từ mở là được. Lúc cuối tuần Trịnh Kim Long và Trang Trạch Ân sẽ qua đây, bọn họ bắt đầu ở trong những con hẻm đồng dạng như vậy ở xung quanh thăm dò ý muốn cho thuê nhà của những chủ nhà.
Nhưng chuyện tình tiến hành dường như cũng không phải đặc biệt thuận lợi, bởi vì không phải tất cả các chủ nhà đều đồng ý đem nhà cho thuê. Có nhà thậm chí đòi hỏi rất nhiều, thấy việc kinh doanh của con phố mỹ thực càng ngày càng thịnh vượng, liền muốn bắt chẹt một khoản tiền. Có người thì đang kinh doanh phát đạt, cũng là vì nhân khí bên con phố nhỏ của Trang Trạch Ân mang đến, không chịu buông bỏ việc kinh doanh đang tốt này.
Người anh trai buổi tối sẽ báo cáo tình hình cho Trang Trạch Ân, đem tình hình xung quanh nói cho hắn, Trang Trạch Ân liền bắt đầu suy tư. Con phố nhỏ đầu tiên hắn có thể thuê lại toàn bộ đúng là may mắn, bởi vì ở đây vốn dĩ khá hẻo lánh, là nơi không thích hợp kinh doanh. Cũng là sau khi hắn tới mới bắt đầu có nhân khí, đồng thời cũng kéo theo cơ hội kinh doanh xung quanh.
Nhưng mà một nơi được sống lại như thế này, nghĩ muốn làm một con phố nhỏ như vậy nữa cũng rất khó. Hắn trái lo phải nghĩ, nói: "Vậy thì đừng hỏi nữa, đến... Bên phía thành nam lấy một mảnh đất, chúng ta tự mình đắp."
Người anh trai vẻ mặt mông lung hỏi: "A?"
Trang Trạch Ân suy tư 1 chút, rồi nói: "Được rồi, vào cuối tuần tôi sẽ đích thân đi! Cậu gần đây cứ trông coi cửa hàng cho tốt, những chuyện khác tạm thời đừng quản."
Khai giảng 1 tuần rồi, lớp 12 cuối cùng cũng có chút không khí khẩn trương. Đa số các đứa trẻ trong núi đều từ bỏ thi đại học, đương nhiên cũng có số ít muốn mượn cơ hội thi đại học này để đi ra khỏi vùng núi. Cho nên chỉ còn lại vài lớp 12, nhà trường tổ chức xếp lớp lại 1 lần nữa. Các học sinh có thành tích tốt được sắp xếp vào 1 lớp. Lớp 1 là lớp của những học sinh toàn lực ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi, lớp 2 là lớp trung bình còn có thể cứu được. Lớp còn lại đều là những học sinh có thành tích kém, chính mình đều đã từ bỏ một nửa rồi. Việc phân lớp cũng không phải hoàn toàn do nhà trường làm chủ, mà là học sinh tự đăng ký nguyện vọng.
Làm như vậy chỉ là vì muốn tạo điều kiện thật tốt cho những học sinh sắp thi đại học, cũng làm cho những học sinh đã từ bỏ có điều kiện thả lỏng. Ví dụ như Trịnh Kim Long, thời gian 1 tuần, y sẽ có được 3 ngày nghỉ.
Trang Trạch Ân đã nói với y vô số lần y đều vui vẻ đáp ứng, lơ là một chút là xin nghỉ. Cuối cùng Trang Trạch Ân đem y mắng 1 trận, mới thành thành thật thật đi học đầy đủ cả tuần. Vừa đến cuối tuần là như muốn bay thẳng đến thành phố H.
Vừa đúng lúc Trang Trạch Ân cũng có chuyện mà hắn muốn làm ở thành phố H, bên phía thành nam rất nhanh liền có thể mở rộng, phỏng chừng không tới nửa năm nữa, bên đó sẽ trở thành trung tâm hành chính của thành phố H. Chỉ là bây giờ bên đó vẫn còn rất tiêu điều, trong mắt người bình thường, thành nam không có cái gì đáng giá để đầu tư cả. Trang Trạch Ân đem tầm mắt phóng đến thành nam, khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.
Đương nhiên những người không hiểu chỉ là người bên phía Hàn Cảnh Sâm, không bao gồm nhị tiên sinh dường như đã nhìn thấu tất cả. Hàn Cảnh Sâm gần đây cũng khá bận rộn, hơn 60% việc kinh doanh của Chân gia đều do y xử lý. Đối với chuyện Trang Trạch Ân muốn đầu tư, y cũng vừa nghe được. Chỉ là không giống với những người khác không coi trọng, y ngược lại cảm thấy đứa nhỏ này rất có kiến thức và ý tưởng.
Cho dù thế nào thì tất cả của Chân gia sau này đều sẽ là của hắn, đây chính là cơ hội để rèn luyện người thừa kế, thế là cũng tuỳ ý hắn.
Hàn Cảnh Sâm đã mấy tuần rồi chưa gặp Trang Trạch Ân, chủ động lấy tài nguyên của mình đến tìm Trang Trạch Ân, chính là trong buổi họp đấu thầu đất đai ở thành nam. Hàn Cảnh Sâm dự định theo xuôi theo chiều gió, nhặt chút của rơi.
Sự tình thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Trang Trạch Ân, hắn đã lấy được một mảnh đất có diện tích rất khả quan. Hơn nữa, vị trí cũng khá tốt. Mặc dù hắn càng muốn lấy mảnh đất kia, nhưng bởi vì vấn đề tiền bạc hắn căn bản nuốt không nổi, cuối cùng đành phải lựa chọn một mảnh đất khác cũng vị trí cũng rất tốt nhưng diện tích lại nhỏ hơn rất nhiều. Hai mảnh đất đã lấy được, trong tay Trang Trạch Ân cũng không còn bao nhiêu tiền.
Con phố ẩm thực nhỏ của hắn mặc dù đại phát tài, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một con phố ăn uống nhỏ, xa xa không bằng Hàn Cảnh Sâm lắm tiền nhiều của. Mảnh đất diện tích lớn còn lại đều bị Hàn Cảnh Sâm lấy đi, dẫn đến Trang Trạch Ân một trận bất mãn trong lòng.
Hàn Cảnh Sâm cảm thấy chính mình rất oan, rõ ràng tất cả những chuyện này đều là làm công cho Trang Trạch Ân, kết quả lại không lấy được chỗ tốt gì.
Cái ông chồng nuôi từ nhỏ này cũng rất không thú vị.
Hai người mỗi người cầm một túi hợp đồng, Hàn Cảnh Sâm tràn đầy mong đợi tiến tới trước mặt Trang Trạch Ân, vẻ mặt lấy lòng, nói: "Tối hôm nay mời chú ăn bữa cơm đi! Kim chủ đại nhân!"
Trang Trạch Ân vẻ mặt phức tạp nhìn Hàn Cảnh Sâm, nói: "Chú Hàn càng ngày càng dí dỏm hài hước."
Hàn Cảnh Sâm suy nghĩ mộ chút, nói: "Chú chỉnh lý lại những thứ này cho con, bây giờ xem ra... Hay là đợi đến sau khi tốt nghiệp?"
Không cần hỏi, Trang Trạch Ân cũng biết đó là cái gì. Hắn ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ liền nói: "Cho con đi! Tối nay ở chỗ con mời chú Hàn một bữa, chú Hàn muốn ăn cái gì?"
Hàn Cảnh Sâm nói: "Món tôm hùm cay lần trước ăn còn chưa thoả mãn đâu."
Trang Trạch Ân mỉm cười, nói: "Dạ, lần này sẽ làm thêm nhiều món nữa cho chú Hàn."
Hàn Cảnh Sâm lấy ra một túi văn kiện đưa cho Trang Trạch Ân, nói: "Chú đã bắt đầu chờ mong rồi đó."
Trang Trạch Ân nhận lấy túi văn kiện đó, nói với Hàn Cảnh Sâm: "Ý chú Hàn là nói đến phương diện nào?" Nói rồi ánh mắt nhìn xuống, ở chỗ hạ bộ của Hàn Cảnh Sâm dừng lại vài giây."
Làm sao đây, Hàn Cảnh Sâm cảm thấy chính mình đang bị đùa giỡn!
Gần đây Trang Ngộ vẫn luôn ở chỗ phố mỹ thực, bởi vì Trang Trạch Ân đã đi học lại rồi, bên này cần có người trông coi. Những người lớn tuổi trong núi đều phục Trang Ngộ, y cần phải trấn áp nhóm người trẻ tuổi ở đây, sợ rằng bọn họ ở trong thành thị gây ra hỗn loạn. Mặc dù y rất ít xuống lầu, nhưng chỉ cần một câu, mọi người đều sẽ nghe theo.
Hôm nay Trang Trạch Ân mời Hàn Cảnh Sâm ăn cơm, vừa đúng lúc Trang Ngộ đang dặn dò chuyện đào tạo nhân viên phục vụ với hai anh em kia ở đại sảnh. Bởi vì đều là người từ trong núi ra, cho nên năng lực làm việc chênh lệch không đồng đều. Nhìn trên phần món ăn quá ngon, các thực khách cũng không để ý đến vấn đề phục vụ lắm. Nhưng tóm lại cũng không thể để trình độ phục vụ cứ mãi không tiến bộ, Trang Ngộ dự định kêu hai anh em tìm người huấn luyện 1 chút.
Hai anh em tìm một giảng viên huấn luyện của nhà hàng 5 sao, mới phát hiện những quy tắc đó không thích hợp với con phố mỹ thực của bọn họ. Sau đó lại tìm một cô gái lúc trước đã từng tàm quản lý đại sảnh trong ngành mỹ thực, cô gái này ngược lại rất quen thuộc với những chuyện này, thế là Trang Ngộ giao phó cô huấn luyện tại chỗ, liền lấy phòng hội nghị ở phía bắc lầu 2 làm nơi huấn luyện.
Vừa mới dặn dò xong, Trang Trạch Ân dẫn theo Hàn Cảnh Sâm lên lầu. Lúc lên lầu vẻ mặt của Trịnh Kim Long dường như gặp quỷ sống, trong lòng càng thêm bội phục Trang ca của hắn. Trang ca thích đàn ông thì cũng thôi đi, đã vậy còn đem đối tượng mình thích dẫn đến gặp mặt Trang thúc! Cái loại khí thế này! Quả thực không phải là anh dũng bình thường a! Thật sự không hổ là Trang ca của y, quả thật là sự tồn tại của thần tượng.
Hai anh em thấy vẻ mặt đó của Trịnh Kim Long thì nhìn nhau 1 cái, cô em gái nói: "Anh, giám đốc Trịnh không sao chứ?"
Người anh trai đáp lời: "Không biết, giám đốc Trịnh gần đây có chút kỳ lạ."
Cô em gái nói: "Anh, anh nói xem giám đốc Trịnh có đối tượng chưa?"
Người anh trai trừng em gái 1 cái, nói: "Đừng làm rộn, giám đốc Trịnh lớn hơn em bao nhiêu chứ?"
Cô em gái tiếp lời: "Lớn hơn vài tuổi à, biết thương người! Lại nói, giám đốc Trịnh người ta lớn lên rất đẹp trai, có rất nhiều cô gái lén lút nhìn y đó! Còn nói y là cái gì mà là cao phú soái đến từ kinh đô."
Hai anh em chỉ phụ trách trên việc kinh doanh, việc cơ mật quan trọng sẽ không đến phiên bọn họ. Bọn họ chỉ biết kế hoạch của Trang Trạch Ân và Trịnh Kim Long, lại cũng không biết thân phận thật sự của bọn họ.
Người anh trai hừ 1 tiếng, nói: "Vậy cũng đều là lừa gạt người ngoài, em cũng đừng đi nói này nói nọ, phá hư chuyện tốt của Trang ca và giám đốc Trịnh."
Cô em gái nói: "Em cũng ra ngoài lâu như vậy rồi, những chuyện này còn không hiểu sao? Anh yên tâm đi! Chuyện làm ăn cũng không phải là chuyện vui đùa. Anh, anh hỏi dùm em đi, giám đốc Trịnh có đối tượng chưa?"
Khôn tử từ bên cạnh xông ra, vẻ mặt cười đùa cợt nhả nói với cô em gái: "Hừ, y không biết đã quen bao nhiêu cô rồi, học... những cô gái ở kia ở trong nhà, cả ngày đều lượn vòng xoay quanh y."
Cô em gái cảm thấy có chút đáng tiếc, vừa nghĩ đến giám đốc Trịnh không biết đã quen bao nhiêu người rồi? Thoạt nhìn là một công tử đào hoa, vậy hay là thôi đi, công tử đào hoa nàng cũng không khống chế được.
Khôn tử lại nói: "Nhưng mà tôi vẫn chưa có đối tượng, tổ trưởng cô cân nhắc chút không?"
Người anh trai giơ một chân lên đạp mông Khôn tử, nói: "Cút đi chỗ khác!"
Khôn tử liền lăn 1 vòng chạy đi, để lại một trận cười ha ha: "Ai yo, tổ trưởng mơ mộng hảo huyền!"
Làm cho hai anh em rất ngượng ngùng, 3 người trên lầu càng ngượng ngùng hơn.
Trang Ngộ thấy con trai và Hàn Cảnh Sâm đi cùng nhau liền cảm thấy ngại, Trang Trạch Ân thấy cha cũng cảm thấy ngại, ngược lại là Hàn Cảnh Sâm vẻ mặt thản nhiên.(Mã: aka mặt dày!hí hí)
Nói đến cũng không sai, dù sao bất luận là đoạn duyên phận trước hay là đoạn duyên phận này, y đều có thể nói là người bị tổn thất. Đoạn duyên phận trước người vợ lớn hơn mình 10 tuổi, kết quả chạy đi tìm anh trai chín chắn trưởng thành. Đoạn duyên phận này người vợ nhỏ hơn y 16 tuổi, còn không thể không cưới. Cả ngày nghe y hễ mở miệng ra là kêu mình bằng chú, mỗi phút mỗi giây đều có cảm giác tội lỗi.
Cha vợ một bộ dáng vẻ muốn ăn thịt người nói với mình: "Yên tâm mạnh dạn theo đuổi đi!" Khiến cho Hàn Cảnh Sâm nhịn không được nổi 1 thân da gà.
Trang Trạch Ân quyết đoán kịp thời, lập tức giả bộ chính mình vẫn không biết, nói với cha: "Cha, cha đây là muốn đi sao?"
Trang Ngộ suy nghĩ 1 chút, dự định tạo cho hai người không gian riêng tư, nói: "Cha... Ừ, bên kia phải làm chút huấn luyện, cha đi xem thử."
"Vậy ngài ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn chút gì đó không?" Hàn Cảnh Sâm nói.
Đấm tay của Trang Ngộ siết lại thật chặt, nói: "Không, hai người ăn đi!" Y sợ cơm còn chưa ăn xong, chính mình đã không khống chế được nắm đấm của mình.
Hết chương 27.
Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^
Ngoài lề: Lũ truyenfull.vn, truyenfun.com và sstruyen.com là lũ ăn cắp! Mà ăn cắp thì đều là lũ khốn! Ahihi^^