• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đôi giày đắt đỏ bị Đoạn Khâm khâu hỏng, nhưng Thẩm Vi Tửu lại cảm thấy đây là món quà tuyệt vời nhất mà mình nhận được.

Sau lễ giáng sinh không lâu chính là tết âm lịch, Thẩm Vi Tửu đẩy Đoạn Khâm từ chỗ Văn Nhất Hải ra, đưa anh cùng đến siêu thị.

Trong siêu thị có rất nhiều người Trung Quốc, những người này đều dự định ở lại Valencia đón tết âm lịch.

Thẩm Vi Tửu đẩy xe đựng đồ: “Trong nhà hết dầu và muối rồi, còn dấm không nhỉ?”

Tuy những vật này bình thường Dan cũng có thể mua, nhưng Đoạn Khâm thích như vậy, tựa như anh và Thẩm Vi Tửu đang sống chung vậy.

“Mua đi.” Đoạn Khâm nói.

Thẩm Vi Tửu thả một lọ dấm vào xe, sau đó hai người lại đi mua một ít đồ ăn mừng năm mới, cả một đống hoa quả bánh kẹo lớn, tiếc là trong siêu thị không có câu đối xuân.

Nhìn dáng vẻ hơi thất vọng của cô, Đoạn Khâm nói: “Mua ít giấy đỏ, mực tàu và bút lông.”

Thẩm Vi Tửu kinh ngạc nhìn Đoạn Khâm, trong mắt mang theo sự hâm mộ, Đoạn Khâm nhà cô vừa biết hát lại biết đánh quyền, biết nói nhiều thứ tiếng, bây giờ còn có thể viết bút lông.

“Đoạn Khâm, anh giỏi quá.”

Nhìn dáng vẻ như đã chiếm được tiện nghi của cô, Đoạn Khâm không nhịn được, kéo tay Thẩm Vi Tửu lại: “Em cũng rất giỏi.”

Kéo một hồi, trên mặt Thẩm Vi Tửu mang theo màu hồng: “Đoạn Khâm, anh buông tay ra, như vậy chúng ta sẽ không đi được.”

“Anh không nỡ.”

Thẩm Vi Tửu cười phì thành tiếng: “Vậy về nhà cho A Khâm kéo mãi, được không?”

Nghe thấy lời nói như đang dỗ trẻ con của Thẩm Vi Tửu, Đoạn Khâm không xấu hổ chút nào, nhẹ nhàng gật đầu.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại trượt khỏi lòng bàn tay anh, Đoạn Khâm đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, nhưng cô đang ở ngay bên cạnh anh, chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến, anh đang nghĩ xem lúc nào mới có thể kéo tay cô đi dạo phố.

Về đến nhà, Thẩm Vi Tửu chuẩn bị bút lông, giấy và nghiên mực xong, gọi Đoạn Khâm đến viết.

Đoạn Khâm không thể đứng, đương nhiên cũng không thể cúi người, đành đặt giấy ở trước mặt, viết xong một chữ, lại viết xuống dưới.

Dan ở trong phòng bếp gọi một tiếng Thẩm tiểu thư, Thẩm Vi Tửu đặt mực nước sang bên cạnh: “Tôi đến đây.”

Đoạn Khâm nghe thấy trong phòng bếp Dan nói trong nhà còn một bình lớn dấm, Thẩm Vi Tửu nói cô đã quên mất.

Đoạn Khâm khẽ cong môi, cánh tay đụng phải lọ mực nước, mặc dù đã được vặn nắp nhưng lọ mực lại bị rơi xuống sàn nhà, Đoạn Khâm cúi người xuống nhặt, chỉ cách một chút nữa thôi.

Chóp mũi anh đổ mồ hôi, cánh tay duỗi đến mức đau nhức, chỉ cách một chút thôi.

Trong phòng bếp, Thẩm Vi Tửu đang nói chuyện với Dan thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng ‘bịch’, cô chạy ra thì thấy Đoạn Khâm ngỡ ngàng ngồi dưới đất, trong tay còn cầm lọ mực nước.

Trong lòng cô căng thẳng, sợ Đoạn Khâm nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới ôm anh: “Anh không sao chứ?”

Ánh mắt Đoạn Khâm dần cứng lại, đưa lọ mực cho Thẩm Vi Tửu, anh dùng tay vỗ vỗ Thẩm Vi Tửu, trấn an cô: “Đừng nhúc nhích.”

Nếu nghe cẩn thận thì có thể thấy giọng nói của Đoạn Khâm hơi run run.

Thẩm Vi Tửu nhìn trán Đoạn Khâm toát mồ hôi, gân xanh trên cổ nổi lên, cô nhìn theo ánh mắt Đoạn Khâm, thấy anh chậm rãi giơ chân lên.

Đoạn Khâm nở nụ cười, chân lại đặt về vị trí cũ, anh nhẹ nhàng nói: “A Tửu, anh có thể cử động rồi.”

Cô còn đang ngẩn người, Dan ở phía sau vui mừng nói: “Thật tốt quá, chân tiên sinh có thể cử động rồi.”

Cuối cùng Thẩm Vi Tửu cũng phục hồi tinh thần, ôm cổ Đoạn Khâm, sau đó hôn lên môi anh: “Đoạn Khâm, chân của anh có thể cử động rồi.”

Đoạn Khâm sửng sốt, anh sờ lên môi mình, màu mực trong ánh mắt loang lổ: “Ừ, A Tửu, anh có thể cử động rồi.”

“Vâng” Đôi mắt xúc động của cô ngấn nước mắt, chỉ có thể nói một tiếng vâng.

Đoạn Khâm nâng mặt cô, thấp giọng hỏi: “Em biết mình vừa làm gì không?”

“Chân anh khỏi rồi!”

Đoạn Khâm nói: “Không phải chuyện này, là ở đây.”

Ngón trỏ của người đàn ông nâng mặt của cô, ngón cái đặt trên cánh môi mềm mịn, nhẹ nhàng ma sát: “Nơi này vừa hôn anh.”

Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm chạm rãi tới gần, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông xâm chiếm một cách cường thế.

Anh hôn lên nước mắt trên khóe mắt cô, rất ngọt, hôn lên đôi má trắng hồng của cô, rất mềm, cuối cùng là ngậm lấy cánh môi của cô, vừa ngọt vừa mềm.

Dan đã vào phòng bếp từ lâu.

Ánh mặt trời xuyên xuống từ cửa sổ, mùi mực tàu và hương chanh hòa lẫn vào nhau.

Trên gương mặt trắng nõn của cô hiện lên hai đám mây hồng, cô ngồi xổm dưới đất, hơi ngửa đầu, chiếc cổ mảnh khảnh run rẩy.

Giọng nói của người đàn ông khàn khàn: “Mở miệng.”

Thẩm Vi Tửu cảm giác mình bị ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu đến chóng mặt, chỉ có thể nghe theo lời Đoạn Khâm nói, nhưng cô vừa hé miệng, hơi thở của đối phương đã xâm chiếm cô triệt để.

Ánh mắt của Đoạn Khâm sâu dần, nhìn lông mi không ngừng run lên của cô, cuối cùng cũng buông lỏng Thẩm Vi Tửu ra, anh sợ mình hôn nữa sẽ dọa cô mất.

Thẩm Vi Tửu thở hổn hển, một bàn tay còn túm chặt áo Đoạn Khâm, tựa như muốn kéo anh lại, cô thấy ánh mắt Đoạn Khâm rơi trên tay mình, hiển nhiên cũng hiểu ý này, nhưng cô vẫn không buông tay ra, còn thuận hướng tới gần Đoạn Khâm.

Cánh môi của cô đỏ tươi óng ánh, sắc mặt ẩn tình, lời nói mang vẻ làm nũng: “Em còn muốn.”

Dây cung trong đầu Đoạn Khâm đã kéo căng: “Muốn gì?”

“Muốn anh hôn.” Thẩm Vi Tửu chỉ chỉ miệng mình, dịu dàng nói: “A Khâm.”

Dây cung đã kéo căng trong đầu Đoạn Khâm lập tức bị đứt, anh ôm chầm lấy cô, hôn lên cánh môi muốn đoạt mệnh mình.

Hai người hôn thật lâu, đến tận khi cánh môi Thẩm Vi Tửu đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu, Đoạn Khâm mới buông tha cho cô, cô nghe thấy Đoạn Khâm nói: “Lần sau sẽ không tha cho em đâu.” Mặt cô lập tức đỏ bừng như cánh môi.

Thẩm Vi Tửu dìu Đoạn Khâm lên xe lăn, trong ánh mắt như có ngàn vạn ngôi sao: “Đoạn Khâm, chân của anh có thể cử động rồi.”

“Ừ.”

“Đoạn Khâm, chân của anh có thể cử động rồi.”

“Ừ.”

Cả tết âm lịch, Thẩm Vi Tửu thường sẽ ngây ngốc hỏi Đoạn Khâm như vậy, Đoạn Khâm cũng không ngại phiền mà trả lời.

Văn Nhất Hải cũng đã trải qua tết âm lịch, ông còn tự cho mình nghỉ ngơi, ông vừa đến quán thuốc thì thấy Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm.

Thẩm Vi Tửu cười nhẹ nhàng, nói: “Chào Văn tiên sinh, năm mới vui vẻ.” Sau đó đưa quà trên tay cho Văn Nhất Hải.

Tục ngữ có câu không ai đánh kẻ đang tươi cười, hơn nữa còn là năm mới, Văn Nhất Hải nhận đồ: “Chúc mừng năm mới, có tin tốt gì không?”

Còn chưa tới thời gian trị liệu, lại còn tặng quà cho ông, Văn Nhất Hải đoán chẳng lẽ là Đoạn Khâm khỏi rồi sao?

Đoạn Khâm nói: “Văn tiên sinh, chân của tôi có thể cử động rồi.”

Tuy đã đoán được, nhưng Văn Nhất Hải vẫn giật mình, dù sao thì chân Đoạn Khâm bị thương rất nặng, hơn nữa, thời gian trị liệu mới được mấy tháng, cũng không tính là dài.

“Hai người vào đi, tôi kiểm tra cho cậu.”

Kiểm tra xong, Văn Nhất Hải nói: “Quả thực tốt hơn trước rất nhiều, có lẽ cũng liên quan đến tố chất cơ thể của bản thân. Bây giờ cậu cử động còn rất tốn sức, nên vẫn phải tiếp tục trị liệu, về nhà, cậu có thể rèn luyện sao cho phù hợp, nhưng không được quá mức, dây thần kinh vừa liền lại vẫn rất yếu.”

“Vâng.”

Văn Nhất Hải thấy trong lúc trị liệu Đoạn Khâm vẫn luôn kéo tay Thẩm Vi Tửu, không khỏi cảm thán rằng cảm tình của hai người thật tốt.

Ánh mắt của ông dừng lại vài giây trên người Thẩm Vi Tửu, khẽ gật đầu.

Cô gái này, trong lúc chân Đoạn Khâm bị gãy mà vẫn ở bên cạnh Đoạn Khâm, bây giờ cũng sắp khổ tận cam lai (qua thời kỳ gian khổ) rồi.

Lúc hai người rời khỏi chỗ Văn Nhất Hải, có người đang vận chuyển tượng khổng lồ trên đường, Đoạn Khâm thấy ánh mắt tò mò của cô, thấp giọng nói: “Đó là tượng Falla, mười chín tháng ba là lễ Las Fallas ở đây.”

“Lễ Las Fallas?” (Las Fallas là một lễ kỷ niệm truyền thống được tổ chức để kỷ niệm Saint Joseph tại thành phố Valencia, Tây Ban Nha.)

Ánh mắt Thẩm Vi Tửu dừng lại trên bức tượng Falla được tạo hình khoa trương và sặc sỡ.

“Ừ, bọn họ tin vào sự tồn tại của ma quỷ, thiêu đốt Falla thì có thể đuổi ma quỷ trong phòng đi.”

Phía trước có một đoàn người đang vây quanh một chỗ, Thẩm Vi Tửu còn nhìn thấy Martina, răng Martina đã dài ra, cô nhóc nhìn thấy Thẩm Vi Tửu, bèn chạy tới: “Thẩm, chị cũng đến tham gia tuyển chọn tiểu thư Falla sao?”

Thẩm Vi Tửu không hiểu tuyển chọn tiểu thư Falla là gì, Đoạn Khâm nói: “Martina, chúc mừng năm mới, Thẩm không thể tham gia tuyển chọn tiểu thư Falla được.”

Pablo đã đi tới, anh xấu hổ lách qua giữa một đám phụ nữ, quay người lại thì không nhìn thấy Martina đâu, anh bị dọa đến nỗi giật mình, sau đó mới nhìn thấy Martina đang nói chuyện với Thẩm.

“Thẩm, Đoạn, hai người cũng tới rồi.” Pablo nói.

“Ba, vì sao Thẩm không thể tham gia tuyển chọn tiểu thư Falla ạ?”

Pablo sờ đầu Martina: “Bởi vì chỉ tuyển chọn tiểu thư Falla từ trong vùng thôi, Thẩm tới đây du lịch.”

Martina thất vọng: “Em không thể cùng Thẩm mặc quần áo đẹp rồi.”

Đoạn Khâm di chuyển xe lăn, thấp giọng nói: “Đợi anh một chút.”

Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm đi về phía đám người, người phụ nữ Tây Ban Nha thấy người đàn ông nước ngoài ngồi xe lăn đi đến bên này, đều tò mò nhìn sang.

Thẩm Vi Tửu không biết Đoạn Khâm nói gì với bọn họ, thấy anh cầm hai phiếu đăng ký đến.

Martina kinh ngạc nói: “Đoạn, anh giỏi quá.”

Thẩm Vi Tửu hỏi: “Anh nói gì vậy?”

Đoạn Khâm đưa phiếu đăng ký cho Thẩm Vi Tửu: “Không nói gì, đây chỉ là phiếu đăng ký, còn phải tham gia bỏ phiếu nữa.”

“Thẩm rất đẹp, không cần lo lắng đâu!” Martina vô cùng tin tưởng vào Thẩm Vi Tửu.

Bắt đầu từ tháng ba, vào hai giờ chiều mỗi ngày, trên quảng trường chính đều có biểu diễn pháo hoa, người được bầu chọn là tiểu thư Falla trong vùng của bọn họ thực sự là Thẩm Vi Tửu.

Thẩm Vi Tửu còn ngẩn người, người bỏ phiếu đến chúc mừng cô: “Chúng tôi đều tin tưởng cô có thể truyền đạt được diện mạo và tinh thần của vùng.”

Đoạn Khâm cười, vỗ vỗ lên tay Thẩm Vi Tửu: “A Tửu?”

Thẩm Vi Tửu lấy lại tinh thần, sau khi nói cám ơn, rồi ôm Đoạn Khâm: “Có phải là có liên quan đến anh không?”

Đoạn Khâm khẽ hôn lên cánh môi Thẩm Vi Tửu: “Là vì em xinh đẹp.”

Được người mình thích khen quả thật là chuyện khiến người khác vui mừng, Thẩm Vi Tửu cũng hôn trả anh, người xung quanh đều hoan hô.

Martina không được chọn, nhưng thấy Thẩm Vi Tửu được chọn thì còn vui vẻ hơn cả mình được chọn.

Quần áo không kịp chuẩn bị, Đoạn Khâm cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng lúc Thẩm Vi Tửu bước ra, chút tiếc nuối đó đã hoàn toàn biến mất, Thẩm Vi Tửu mặc bộ váy tơ lụa, bên trên thêu bông hoa có màu sắc trang nhã, mặt trước của viền ren trắng còn tô thêm chút mềm mại, áo choàng tinh xảo càng khiến cô xinh đẹp hơn, anh nắm tay Thẩm Vi Tửu, nói khẽ: “Công chúa của anh.”

Bộ đồ mà Đoạn Khâm mặc chính là trang phục kỵ sĩ thời trung cổ, cho dù ngồi xe lăn nhưng vẫn rất anh tuấn, anh ngồi bên cạnh Thẩm Vi Tửu, thật sự giống kỵ sĩ và công chúa.

Thẩm Vi Tửu nở nụ cười: “Anh là kỵ sĩ của em sao?”

Đoạn Khâm nói khẽ: “Anh sẽ mãi là kỵ sĩ của em.”

Tiểu thư Falla sẽ xuất phát từ từng vùng, dâng hoa cho thánh mẫu, Đoạn Khâm nhìn Thẩm Vi Tửu đang cầm hoa chậm rãi đi tới, trong nội tâm khẽ động, cảnh tượng này dường như đã xuất hiện trong giấc mơ, nhưng lúc đó Thẩm Vi Tửu mặc váy cưới màu trắng, còn anh đứng bên cạnh cô.

Sau khi Martina xem Thẩm Vi Tửu dâng hoa, người đã không thấy tăm hơi đâu, không khỏi sốt ruột: “Thẩm đi đâu rồi? Sắp đốt tượng Falla rồi mà!”

Pablo nói: “Lúc này phải ở bên người nhà của mình mà.”

Thẩm Vi Tửu thực sự ở cạnh Đoạn Khâm, chẳng qua là trên ban công nhà anh, ở đó có thể nhìn thấy tình hình giữa thành phố.

Mỗi ngày Đoạn Khâm đều rèn luyện, mới đầu, mỗi lần nâng chân lên đều rất khó khăn, bây giờ đã có thể đứng lên rồi, nhưng thời gian cũng không lâu.

Đến 0 giờ, trên đường bắt đầu đốt tượng Falla, ánh lửa sáng ngời, Đoạn Khâm nói: “Đỡ anh dậy, A Tửu.”

Đoạn Khâm chỉ cần mượn chút lực là có thể đứng lên, anh vịn lên tường, mạnh mẽ giam cô trong lồng ngực: “Cảm ơn em, A Tửu.”

Thẩm Vi Tửu ngửa đầu nhìn Đoạn Khâm, chàng trai của cô lại đứng lên được rồi, hiện tại anh đã cao hơn cô nhiều như vậy, thân thể cường tráng, anh là chú sư tử mạnh mẽ trên thảo nguyên, anh không nên bị hạn chế trên chiếc xe lăn nhỏ hẹp.

Yết hầu Đoạn Khâm khẽ trượt, nhẹ nhàng dùng tay che mắt cô: “Còn nhìn anh nữa thì anh sẽ không nhịn được mà muốn hôn em.”

Thẩm Vi Tửu kiễng mũi chân, trong bóng đêm, cô tới gần Đoạn Khâm: “Tại sao lại phải nhịn?”

Trên người cô còn mặc trang phục tiểu thư Falla, cả người mang theo phong tình Tây Ban Nha, cô khẽ nhếch môi chờ anh hôn, Đoạn Khâm thầm than một tiếng, ôm eo cô, nhẹ nhàng hôn xuống.

Cả người Thẩm Vi Tửu đều mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng không leo lên người Đoạn Khâm, anh đột nhiên bế cô lên, cô hoảng sợ nói: “Đoạn Khâm!”

Đoạn Khâm cười khẽ: “Đừng sợ, sẽ không ngã.”

“Không phải em sợ cái này.”

“Chỉ cần không đi là được.” Đoạn Khâm tới gần bên tai Thẩm Vi Tửu: “A Tửu, em đồng ý ở bên anh không?”

Trong mắt Đoạn Khâm chứa đựng một đốm lửa, hai người đã ở bên nhau từ lâu, bây giờ Đoạn Khâm nói ở bên nhau là mang hàm nghĩa khác.

Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, trong thanh âm chói tai ấy, Đoạn Khâm nghe thấy cô nói một tiếng vâng, để lại sự rung động càng lớn trong lòng anh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK