• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn Khâm điên rồi.

Theo như Trần Mạt nói thì là như vậy, từ khi chân Đoạn Khâm khỏi, người này đã luyện quyền không biết bao nhiêu ngày đêm, cho dù huấn luyện trong câu lạc bộ đã kết thúc nhưng anh vẫn tập luyện như cũ, trợ lý trước cũng đã bị anh sa thải, Trần Mạt đứng dưới tầng nhà Đoạn Khâm, ném điếu thuốc xuống mặt đất rồi nghiền nát, sau đó lại nhặt lên ném vào trong thùng rác.

Anh ta gõ cửa, một lát sau Đoạn Khâm đi ra mở, nhìn thấy mảnh vải trắng quấn trên tay Đoạn Khâm, Trần Mạt nói: “Hôm nay câu lạc bộ nghỉ mà cậu còn luyện quyền à?”

Vẻ mặt Đoạn Khâm lãnh đạm: “Có chuyện gì không?”

Trần Mạt nói: “Tên tiểu tử Chung Tề kia về rồi, rủ cậu đi chơi đấy.”

“Không đi.” Đoạn Khâm uống một ngụm nước, Trần Mạt cảm thấy lo lắng: “Đã bao lâu cậu không ra ngoài rồi, ngày nào cũng ở trong nhà sẽ không tốt đâu.”

“Không có chuyện gì thì em đi luyện quyền đây.”

Trần Mạt cười khổ: “Bây giờ cậu thật sự trở nên vô dục vô cầu rồi (không còn quan tâm hay hứng thú với bất kì điều gì).”

“Nếu được như vậy thì tốt.” Đoạn Khâm vặn lông mày, trong lòng anh thiếu mất một thứ, dù có bù đắp thêm gì đi chăng nữa thì vẫn không thể lấp đầy, anh chỉ muốn một người, đó chính là A Tửu, nhưng A Tửu của anh đã không còn nữa rồi.

“Hôm nay không được, cậu phải ra ngoài cùng anh.” Trần Mạt nói: “Chung Tề có chuyện muốn nói với cậu.”

Mấy người không hẹn nhau ở nơi nào cao cấp mà chỉ ở trong quán bán hàng bên đường, Đoạn Khâm cầm điếu thuốc, đóm thuốc lập lòe trên tay, khói thuốc như quanh quẩn trên mặt anh, ngăn cản ánh sáng bên ngoài, cũng che phủ cả tia sáng trong mắt anh.

Trần Mạt đưa Đoạn Khâm đến đó rồi rời đi, theo lời Trần Mạt nói thì hiện tại anh ta đã lớn tuổi rồi, không thể thức khuya được nữa, chỉ để lại một mình Chung Tề ở cùng Đoạn Khâm.

Chung Tề thầm mắng Trần Mạt là tên cáo già.

Đoạn Khâm dập tắt điếu thuốc, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”

Chung Tề nói: “Mấy ngày trước anh mở buổi họp báo, trên mạng có rất nhiều người đều đang mắng anh, nói anh là nhận hối lộ rồi mà còn dám quay lại kiếm tiền.” Còn có những câu khó nghe hơn, nhưng Chung Tề không nói.

“Ừ.” Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, tựa như không hề quan tâm.

Chung Tề biết Đoạn Khâm ít khi dùng điện thoại, cậu đã lên mạng làm một chuyện, tuy Đoạn Khâm không biết, nhưng cậu ta vẫn nói cho Đoạn Khâm: “Sau đó em nhất thời không nhịn được nên đã lấy video năm đó ra để giải thích.”

“Có lẽ điều cậu muốn nói không phải cái này?”

“Nhưng sau khi em giải thích bọn họ lại nói anh đang bán thảm, trên thực tế là vẫn nhận tiền, còn nói bọn họ tận mắt nhìn thấy, làm em thật sự tức chết mất.” Chung Tề nói lải nhải, Đoạn Khâm không buồn quan tâm rằng Chung Tề đã giải thích về video đó mà lúc này cậu ta đã bắt đầu kể khổ rồi.

Giọng nói của Chung Tề trầm bổng, đồng tử của Đoạn Khâm đột ngột co lại, nhìn người đang đi tới dưới ánh đèn trong màn đêm, anh đột nhiên đứng dậy, Chung Tề càng hoảng sợ hơn, trông thấy Đoạn Khâm gắt gao nhìn cô gái đang đi tới, toàn thân cậu ta cũng đổ mồ hôi, cô gái đó nhìn rất giống chị dâu.

Cô gái kia vừa đến gần thì thấy có hai người đứng ở ven đường đang nhìn mình chằm chằm, vội vàng gọi điện thoại cho bạn trai: “Anh còn chưa đến đón em, em sợ lắm.”

Cô gái vẫn chưa nói xong thì có một cậu nam sinh đi đến bế cô lên, hai người ôm nhau rời khỏi đó.

Đoạn Khâm ngồi xuống mà vẫn hồn bay phách lạc, Chung Tề vỗ bả vai anh: “Khâm ca, trên đời còn rất nhiều cô gái tốt.”

Đoạn Khâm đột nhiên quay đầu lại nhìn Chung Tề, trong ánh mắt là sự chán ghét không thể giấu, Chung Tề thu tay, lắp bắp nói: “Khâm ca, em là vì muốn tốt cho anh thôi, dù sao thì chị dâu cũng đã mất rồi.”

Trong ánh mắt Đoạn khâm đè nén sự tức giận, làm sao anh có thể quên cô gái của anh được chứ, đó là bảo bối mà anh muốn cất giữ trong lòng.

Sau khi Chung Tề lên mạng giải thích, có người nói anh muốn gây sự chú ý, cũng có người nói anh bán thảm, nhưng hầu hết mọi người đều tha thứ cho Đoạn Khâm, dù sao thì người không phải thánh thần nên ai cũng từng mắc sai lầm.

Đoạn Khâm cũng dần quay lại võ đài, nhưng anh đã thay đổi rất nhiều.

Anh không đánh đấm bừa bãi mà mỗi quyền tung ra đều rất cẩn thận, ban đầu mọi người đều cho rằng anh hoảng sợ, nhưng lại không biết rằng anh chính là cô lang ẩn nấp trong bóng tối, thừa dịp bọn họ không để ý rồi hung hăng cắn xé yết hầu đối phương, đủ hung ác, đủ dọa người.

Anh được gọi là cô lang.

Vương Thạch đang theo đuổi Thẩm Vi Tửu.

Mọi người trên thị trấn nhỏ đều biết, mỗi sáng sớm Vương Thạch đều mang bữa sáng đến chờ dưới nhà Thẩm Vi Tửu, thứ bảy chủ nhật đều tặng hoa qua, dường như thoáng chốc đã rơi vào trong bể tình.

Nhưng chỉ có mình anh đơn phương.

Thẩm Vi Tửu đi xuống tầng, gọi một tiếng anh Vương rồi bắt đầu đi về hướng trường học, bây giờ cô đang làm giáo viên dạy múa cho một trường mẫu giáo trên thị trấn, tuy không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng chỉ cần được nhìn thấy những gương mặt kia, cô sẽ có thể quên một chút chuyện khó quên.

Vương Thạch đưa bữa sáng cho Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu nói cảm ơn rồi chuyển tiền cho Vương Thạch.

Vương Thạch nghe thấy tiếng chuyển khoản, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, anh biết Thẩm Vi Tửu không thích mình, ngay từ ngày đầu tiên theo đuổi Thẩm Vi Tửu đã nói rõ chuyện này, nhưng anh nói không sao, ban đầu anh quả thực cảm thấy Thẩm Vi Tửu xinh đẹp, nhưng sai khi tiếp xúc lâu dần anh đã bị hấp dẫn bởi tính cách của cô, rồi càng cảm thấy luyến tiếc, cho dù mỗi sáng chỉ đi cùng cô trên đoạn đường này, anh cũng cam tâm tình nguyện.

Trường mẫu giáo trên thị trấn nằm ngay bên cạnh trường tiểu học, ở giữa bắc ngang một cây cầu, ngày bình thường đều khóa cổng, chỉ có lúc tan học mới mở.

Thẩm Vi Tửu đi qua cầu thì thấy hai cô bé vừa chuyển đến năm nay đang tụm lại một chỗ, không biết đang xem gì.

“Chị A Tửu, chào buổi sáng ạ.”

Thẩm Vi Tửu cười gật đầu: “Chào buổi sáng, các em đang xem gì vậy?”

“Chị A Tửu, chị chơi Weibo không? Đây là lần đầu tiên em thấy quyền thủ đẹp trai thế này đấy.”

Thẩm Vi Tửu sửng sốt một hồi, điện thoại đã được đưa đến trước mặt cô, trên đó là một tấm hình.

Cơ bắp của người đàn ông cuồn cuộn, cằm căng chặt, mồ hôi chảy từ cổ xuống, ánh mắt nguy hiểm như quỷ hút máu trong bóng đêm, đây là một tấm hình có thể khiến vô số phụ nữ gào thét.

“Chị A Tửu, anh ấy tên là Đoạn Khâm, vừa mới quay lại nghề không lâu, thật ra em không thích xem đánh quyền, nhưng chỉ cần được nhìn thấy gương mặt anh ấy thôi, em cũng bằng lòng! Em có thể!”

“Cậu là đồ háo sắc, anh ấy không chỉ đẹp trai mà còn chưa từng đánh quyền thua nữa đấy.”

“Đỉnh vậy hả? Sao mình thấy bên dưới còn có người mắng anh ấy nhỉ?”

Hai cô gái thảo luận một hồi mới phát hiện Thẩm Vi Tửu không nói gì, quay đầu lại thì thấy Thẩm Vi Tửu đang ngẩn người, trong mắt dường như có hơi nước, hai cô bé càng hoảng sợ: “Chị A Tửu, chị sao vậy? Chẳng lẽ chị quen anh ấy sao?”

Thẩm Vi Tửu mở to mắt, khẽ chớp chớp cho nước mắt khô đi, cô nở nụ cười: “Không có gì, sao chị lại quen anh ấy chứ?”

Cô không quen anh đâu, sao cô lại quen anh được cơ chứ.

Các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo phát hiện rằng hôm nay mắt cô giáo hơi hồng hồng.

Tiểu Vân lén hỏi Tiểu Hồng ở bên cạnh: “Nhìn mắt cô giáo trông giống con thỏ nhỉ?”

Tiểu Hồng nói: “Không phải đâu, đó là vì cô giáo khóc nên mới như vậy đấy.”

Tiểu Vân: “Ớ? Vì sao cô giáo lại khóc, có phải là bị mẹ đánh không nhỉ?”

Tiểu Hồng: “Không biết, chắc là cô giáo trộm cái gì đó rồi bị mẹ bắt được.”

Thẩm Vi Tửu đi đến trước mặt hai bạn nhỏ, ngồi xổm xuống: “Các em đang thủ thỉ gì đấy? Có thể mách cho cô được không?”

Tiểu Vân vươn tay ôm lấy Thẩm Vi Tửu: “Cô giáo Thẩm đừng buồn, bị mẹ đánh cũng không sao hết, hôm qua em cũng bị mẹ đánh nhưng không khóc đâu đấy.”

Giọng nói của bạn nhỏ thật mềm mại, Thẩm Vi Tửu chỉ cảm thấy trái tim như tan chảy: “Ừ, Tiểu Vân rất kiên cường, cô giáo phải học tập Tiểu Vân, cô giáo cũng không buồn nữa.”

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ kính, cô và một đám bé gái mặc váy trắng đang cùng nhau múa, tựa như thiên sứ bay xuống từ bầu trời, mang vẻ đẹp thuần khiết.

Giờ cơm trưa, lãnh đạo trường mẫu giáo thông báo một tin tốt: “Trường của chúng ta vừa nhận được quyên tặng, số tiền kia có thể sửa chữa lại toàn bộ phòng học cho bọn nhỏ, đến lúc đó, số tiền còn lại có thể xây một ký túc xá, như vậy, buổi trưa bọn nhỏ sẽ không phải trở về mà có thể nghỉ ngơi ngay tại trường.”

Đây đúng là một tin tốt, Thẩm Vi Tửu lại nhìn mấy đứa trẻ đang chơi đùa bên ngoài, bỗng xuất thần.

Cô nhớ đến sáng nay mình thấy hình của Đoạn Khâm, bỗng nhận ra những vấn vương trong lòng tựa như nước lũ muốn nhấn chìm mình, cô vốn cho rằng thời gian có thể khiến mình quên hết mọi thứ, nhưng chỉ có anh là ký ức mà cô không thể nào quên.

Nghĩ tới đây, trái tim của cô nghẹn lại, nước mắt lặng lẽ rơi, sau đó cô lại giữ gương mặt kiên định, cô không muốn để Đoạn Khâm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình nữa.

Buổi tối, Vương Thạch lái moto đến trước cổng trường mẫu giáo, Thẩm Vi Tửu mặc một bộ váy trắng đứng ở cổng, từng bạn nhỏ sắp về đều muốn hôn một cái lên mặt cô, ánh mắt Vương Thạch dần trở nên mềm mại, A Tửu phải tốt như thế nào mới có thể khiến tất cả bạn nhỏ đều thích cô chứ.

Mấy cô gái bên cạnh nhìn thấy Vương Thạch, nói đùa: “Thầy Vương tới đón chị A Tửu ạ?”

Vương Thạch lắc đầu: “Không phải, tiện đường nên sang đây xem thôi.”

Anh không muốn để người khác hiểu lầm rằng mình và A Tửu có quan hệ, rồi dựa vào đó để ép A Tửu ở bên mình.

Mấy cô bé không nghe Vương Thạch giải thích, cười mập mờ rồi bỏ đi.

Trường mẫu giáo náo nhiệt trở nên yên tĩnh lại, chỉ có cô đứng ở đó, làn gió khẽ thổi mép váy cô, mang theo một độ cong xinh đẹp, ánh mắt Vương Thạch vẫn dính trên người Thẩm Vi Tửu.

Thẩm Vi Tửu đi đến chỗ Vương Thạch: “Anh Vương, em cũng phải về rồi.”

Vương Thạch vội vàng nói: “Anh cũng vậy, anh đưa em về nhé.”

Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Gần lắm, không cần đâu, anh Vương cứ làm chuyện của mình đi.”

Cô không thích Vương Thạch, cô không muốn cho Vương Thạch hi vọng, cô cũng đã làm chậm trễ Vương Thạch hai năm rồi.

Vương Thạch không ngồi moto nữa, tình nguyện dắt xe đi theo sau Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu nhíu mày: “Anh Vương, em không vui đấy.”

Vương Thạch vừa nhìn vẻ mặt Thẩm Vi Tửu đã biết cô sắp nói gì, vội vàng nói: “Đừng nói, anh biết rồi. Anh chỉ đi cùng em một đoạn thôi.”

Giọng nói của Thẩm Vi Tửu nhẹ nhàng: “Em làm tốn thời gian của anh Vương rồi.”

Vương Thạch nở nụ cười phóng khoáng: “Em không chê anh phiền phức là may rồi, em không thích anh, chẳng lẽ anh phải ép em ở bên mình sao?”

Thẩm Vi Tửu nhìn nụ cười của Vương Thạch, cô cũng nở nụ cười: “Anh Vương, anh thật tốt.”

Vương Thạch thầm thở dài trong lòng, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì: “Cô ngốc, mới vậy thôi đã cảm thấy anh tốt rồi à?”

Sắc mặt của Thẩm Vi Tửu trắng bệch, cô dời mắt, nhìn xuống bụi cỏ ven đường, bầu không khí giữa hai người đột nhiên yên tĩnh lại, Vương Thạch cảm thấy chán nản, anh cho là lời nói vừa rồi của mình đã mạo phạm Thẩm Vi Tửu.

Đến trước cửa nhà, Vương Thạch nói: “A Tửu, xin lỗi, đáng lẽ vừa rồi anh không nên gọi em như vậy.”

Thẩm Vi Tửu lắc đầu, sợi tóc mềm mại dán trên gương mặt: “Không liên quan đến anh Vương, là vì em nhớ tới anh ấy.”

Vương Thạch biết Thẩm Vi Tửu một mực không chấp nhận mình là vì trong lòng cô vẫn còn người bạn trai cũ, điều này anh đã được Trương Thuần kể lại, người đàn ông đó thật có lỗi với A Tửu.

“A Tửu, xin lỗi.” Vương Thạch lại nói xin lỗi.

Thẩm Vi Tửu vươn tay khẽ ôm Vương Thạch: “Cảm ơn.”

Hương chanh nhàn nhạt trên người cô gái thoảng đến rồi lại lập tức bay đi, trong lòng Vương Thạch chợt thấy buồn vô cớ, trên đường trở về, anh luôn nghĩ tốt nhất là đừng để anh biết người bạn trai cũ của A Tửu là ai, bằng không thì anh nhất định sẽ khiến hắn ta đẹp mặt, một cô gái tốt như A Tửu mà vẫn làm cô bị tổn thương.

Trời tối dần, có một chiếc xe màu đen đang chạm rãi chạy trên thị trấn.

Đoạn Khâm đặt tay trên đùi, trên tay đeo bao tay màu trắng, rất dễ làm người khác chú ý, trong xe xóc nảy khiến đôi mắt thâm trầm chợt mở ra, trong đó là u tối nặng nề tựa như chẳng để ý bất kì thứ gì, tài xế ngồi ghế trước nhanh chóng giải thích: “Đường này không dễ đi.”

Tài xế là người mê xem Đoạn Khâm đánh quyền, nhưng sau khi tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần, anh ta mới hiểu được vì sao từ trước đến nay Đoạn Khâm chỉ thua duy nhất một lần trên võ đài, người đàn ông này khí thế quá mạnh, anh ta không sợ mất mặt mà tự nhận rằng mình sợ hãi.

Trưởng trấn (thủ trưởng hành chính của một thị trấn), hiệu trưởng trường tiểu học và cả lãnh đạo trường mẫu giáo đều đứng ven đường chờ Đoạn Khâm, quả thực là bọn họ vô cùng biết ơn người đã tài trợ, nếu không thì họ cũng chẳng phí sức để tìm được người tài trợ giấu tên kia, họ muốn mời anh tới ăn bữa cơm.

Chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại, trưởng trấn còn tưởng người này là một ông lão ôn hòa, không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông cao gần một mét chín bước xuống xe, dung mạo tuấn tú như sao nam nào đó, anh lạnh nhạt quét mắt nhìn bọn họ, trưởng trấn sửng sốt, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, tiến lên phía trước nói: “Anh Đoạn phải không? Tôi là trưởng trấn, tôi thật sự rất vui vì anh đã tới.”

Người đàn ông duỗi bàn tay đang đeo bao tay ra, trưởng trấn cũng không hề để ý, dùng sức nắm chặt: “Chúng tôi chỉ muốn cảm ơn anh Đoạn một chút, không chuẩn bị được thứ gì quý giá, chỉ có một ít đặc sản mà thôi.”

Đoạn Khâm khẽ ừ một tiếng, vốn dĩ anh không muốn đến đấy, nhưng đối phương cứ liên tục gọi điện tới, nói là có một cậu bé muốn đặc biệt cảm ơn anh, Đoạn Khâm cũng chẳng biết vì sao mình lại tới đây nữa.

Cảnh đêm yên ắng, Đoạn Khâm nghe cậu bé đối diện nói xong thân thế của mình rồi hô dừng: “Không cần nói nữa, sống cho tốt là được rồi.”

Trưởng trấn lau nước mắt, ba mẹ của cậu bé này đã mất trong vụ tai nạn xe, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ, đáng lẽ cậu bé sắp phải thôi học để ra ngoài làm thuê, nhưng tiền mà Đoạn Khâm tài trợ đủ để cậu được học đại học.

Quả thật là trưởng trấn đã chuẩn bị một chút món ăn đạm bạc thường ngày, Đoạn Khâm cũng đồng ý ở lại.

Buổi tối trên thị trấn luôn rất yên tĩnh, Đoạn Khâm tháo bao tay xuống, châm một điếu thuốc, anh đứng trong bóng đêm, chỉ có một đốm sáng trên đầu ngón tay.

Có tiếng xe moto truyền đến, Đoạn Khâm thấy một người đàn ông lái moto, sau xe chở một bó hoa hồng, anh ta vừa gọi điện thoại vừa lái xe, bởi vì rẽ quá đột ngột nên bị ngã xuống đất.

Đoạn Khâm thấy việc làm trước tiên của người đàn ông kia không phải là đứng dậy, mà là nhặt điện thoại, anh ta dùng vẻ mặt áy náy nói chuyện với đầu dây bên kia điện thoại, có thể nhìn ra được một tia thỏa mãn từ gương mặt của người đó.

Đoạn Khâm hút xong điếu thuốc, đeo bao tay lên, dung nhập hoàn toàn vào trong bóng tối, anh thấy người đàn ông kia chậm rãi đẩy moto về phía trước, mà cách đó không xa có một cô gái đang chạy tới, trông cô tựa như một tinh linh.

Bàn tay của Đoạn Khâm nắm chặt lại, A Tửu cũng thích mặc váy trắng, nhìn cô gái kia rất giống A Tửu.

Anh lại dùng sức cắn đầu lưỡi, khoang miệng đầy mùi máu tươi, anh tự nhủ với mình rằng đây không phải A Tửu, A Tửu đã chết rồi.

Mùi máu tươi che lấp một mùi thơm thoang thoảng trong gió.

Hơn hai năm rồi, anh đã tìm cô suốt hai năm mới chấp nhận được sự thật này, Đoạn Khâm quên mất rằng đã biết bao lần anh từng cho là mình tìm được cô rồi, nhưng kết quả chỉ có thất vọng, trái tim của anh quá đau, không, anh đã không còn trái tim nữa, trái tim của anh đã chết theo A Tửu rồi.

Sắc mặt Đoạn Khâm trở nên lạnh lẽo, không chút do dự mà xoay người bỏ đi trong màn đêm.

Thẩm Vi Tửu chạy đến nơi thì Vương Thạch đã đứng dậy khỏi mặt đất, anh đang đẩy moto, vẻ mặt ngại ngùng: “Đến cửa nhà rồi mà còn bị ngã, mất mặt quá.”

Trên chân Vương Thạch rách một mảng lớn: “Chân anh chảy máu rồi.”

Vương Thạch không hề phát hiện ra, lúc cúi đầu, ánh mắt anh rơi xuống bó hoa hồng trên xe, lời nói mang theo vẻ không nỡ: “Hoa hồng cũng dính đất rồi.”

Thẩm Vi Tửu khịt mũi: “Anh bị ngốc hả?”

Vương Thạch gỡ bó hoa từ trên xe moto ra, đưa cho Thẩm Vi Tửu: “Bị bẩn rồi, A Tửu vẫn bằng lòng nhận nó chứ?”

Thẩm Vi Tửu ngẩng đầu nhìn Vương Thạch, trên mặt Vương Thạch mang vẻ thấp thỏm, Thẩm Vi Tửu nhận hoa, khẽ ngửi: “Thơm quá.”

Vương Thạch thầm cảm thấy vui vẻ, anh thừa nhận mình gọi Thẩm Vi Tửu đến là vì có ý định giả vờ đáng thương, A Tửu nhận hoa của anh, liệu có phải cho thấy…

Thẩm Vi Tửu tiếp tục nói: “Nhất định bà nội Vương sẽ thích.”

Vương Thạch sửng sốt, cười khổ: “Ừ.”

Anh biết A Tửu sẽ vĩnh viễn không thích mình, anh mệt rồi.

Đoạn Khâm ngồi xe về đến nhà, Đậu Đỏ chui ra khỏi phòng, vây quanh Đoạn Khâm rên hừ hừ, Đoạn Khâm ôm Đậu Đỏ lên, sau đó thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”

Đậu Đỏ bị Đoạn Khâm vuốt ve, cảm thấy không thoải mái, nó nhảy xuống khỏi ngực Đoạn Khâm, sau đó cào cào lên cửa, tựa như muốn ra ngoài, Đoạn Khâm mở cửa nhưng Đậu Đỏ không ra mà chỉ lởn vởn trước cửa, tựa như muốn cọ cọ người nào đó, toàn thân Đoạn Khâm cứng đờ lại, anh bế Đậu Đỏ lên, thấp giọng nói: “Chỉ có một mình ba về thôi, cô ấy sẽ không trở về nữa.”

Bầu trời mùa hè thay đổi rất nhanh, lúc Đoạn Khâm về vẫn chưa mưa mà đến nửa đêm lại có sấm chớp, mưa rơi, những tiếng ầm ầm khiến Đoạn Khâm tỉnh giấc, anh mở to mắt, ánh mắt đã dịu dàng hơn, không hề hung hãn như ban ngày, anh lại mơ thấy A Tửu rồi, dường như bên chóp mũi còn quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt trên người cô.

Đoạn Khâm đột ngột ngồi dậy khỏi giường, mùi hương này không phải là mơ, nhất định hôm nay anh đã ngửi thấy.

Ngoài trời vẫn mưa to, Đậu Đỏ đang nằm trong phòng khách thì thấy chủ nhân của mình bước đến, nó tiến lên cọ cọ nhưng phát hiện Đoạn Khâm sắp ra ngoài, nó vội vàng sủa vài tiếng, dường như muốn nói cho Đoạn Khâm biết rằng ngoài trời đang mưa, để anh không ra ngoài nữa, nhưng Đoạn Khâm chỉ vuốt ve Đậu Đỏ mấy cái rồi đi.

Trời càng mưa to, Đoạn Khâm lái xe đến chỗ lúc đó theo trí nhớ, nhưng lúc này đang là ban đêm, trời còn mưa lớn như vậy thì nào có người chứ, nhưng anh vẫn ngây ngốc lái xe trên đường.

Sáng hôm sau, Thẩm Vi Tửu thức dậy thì nghe nói rằng đêm qua có người bị tai nạn xe trên thị trấn, may mắn là không có ai mất mạng, nhưng vẫn kinh động đến cả trưởng trấn, không biết đó là người nào.

Đây là lần đầu Vương Thạch không đứng chờ dưới nhà Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu lại cảm thấy nhẹ nhõm, cô không thể chấp nhận tình yêu của Vương Thạch, cũng không muốn lừa anh, làm bạn thôi là được rồi.

Kết quả là Thẩm Vi Tửu đi đến ngã rẽ thì thấy Vương Thạch đang chờ mình ở đó, cô sững sờ: “Anh Vương?”

Cả người Vương Thạch đều là bùn đất, xấu hổ nói: “Anh vừa giúp bọn họ đẩy xe, buổi sáng không đến gặp em rồi.”

Thẩm Vi Tửu nói: “Không sao ạ, mà chân anh Vương đang bị thương, mấy hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi ở nhà nhiều hơn.”

Vương Thạch gật đầu, tuy anh không định theo đuổi Thẩm Vi Tửu nữa, nhưng vẫn có thể làm bạn bè.

Trần Mạt đang ở bệnh viện, thấy trên đầu Đoạn Khâm quấn băng gạc thì bị anh làm cho tức chết: “Cậu nói xem, đêm qua mưa lớn như vậy, chẳng phải cậu tự tìm đường chết hay sao?”

Đoạn Khâm yên lặng một lát rồi nói: “A Tửu còn sống.”

Trần Mạt dừng lại một lúc, đi đi lại lại quanh phòng: “Điên rồi điên rồi, tôi thấy cậu thật sự điên rồi, đã gần ba năm rồi mà cậu còn như vậy.”

Đoạn Khâm khép hờ mắt, không nói thêm gì nữa, anh không cần người khác phải tin A Tửu còn sống, chỉ cần anh biết là được rồi.

Ký ức của Đoạn Khâm quay trở về bờ biển, anh thấy cô gái không ngừng múa xoay tròn, những tia sáng bên người cũng xoay tròn theo, tạo thành một vòng sáng.

Nếu không tìm thấy, vậy thì để cô tự xuất hiện đi.

Đoạn Khâm đoán rằng có người đang giấu hành tung giúp Thẩm Vi Tửu.

Đoạn Khâm khẽ cong khóe môi, mang theo một tia u ám, không sao hết, A Tửu, nhưng lúc xuất hiện em phải thật cẩn thận, bởi vì anh nhất định sẽ bắt được em.

Sau khi nhận được số tiền kia, điều kiện học tập và sinh hoạt của những đứa trẻ trên thị trấn nhỏ đã tăng thêm một bậc, lúc trước, Thẩm Vi Tửu chỉ dạy múa trong một phòng học bình thường, bây giờ đã được xây hẳn một phòng học chuyên môn, lãnh đạo trường mẫu giáo cười ha hả: “Vị tài trợ tốt bụng kia vừa nghe nói rằng chỗ chúng ta có giáo viên dạy múa liền lập tức tài trợ thêm 100 vạn, A Tửu, bây giờ cô có thể dạy học tốt hơn rồi.”

Trên gương mặt Thẩm Vi Tửu mang theo vui vẻ, khẽ gật đầu, cô cũng vô cùng biết ơn người đó, trình độ kinh tế trên thị trấn nhỏ này còn rất lạc hậu, trước đó cũng là nhờ Vương Thạch giúp đỡ nên lãnh đạo trường mẫu giáo mới đồng ý để cô đến đây dạy múa, mọi người trên thị trấn đều cho rằng học múa không có ích lợi gì, lại còn tốn thời gian, nhưng sau đó ngày càng có nhiều đứa trẻ đến đây học múa.

Cô gái mới tới nói: “Vậy là từ giờ chúng ta có thể tập múa cùng chị A Tửu rồi.”

Thẩm Vi Tửu gật đầu, học múa không những rèn luyện thể chất mà còn giúp cho dáng người đẹp hơn, mấy cô gái thường đến phòng múa của Thẩm Vi Tửu, lúc học thường đứng bên cạnh xem chị A Tửu múa, thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Vi Tửu dạy các bạn nhỏ học xong, chợt nghe thấy hai cô gái đang cười toe toét, Thẩm Vi Tửu đi tới thì thấy các cô đang xem điện thoại, chắc là sao nam nào đó đăng Weibo mới có thể khiến họ kích động như vậy, Thẩm Vi Tửu đã biết các cô đều hâm mộ thần tượng từ lâu.

“Vậy mà anh ấy lại nuôi một chú chó đáng yêu như thế, dễ thương quá đi.”

Vừa nghe thấy các cô nhắc đến chó, trong lòng Thẩm Vi Tửu đã nghĩ đến Đậu Đỏ, nhất định Đoạn Khâm sẽ chăm sóc tốt cho Đậu Đỏ.

Những lời sau đó của các cô khiến Thẩm Vi Tửu không tự chủ được mà sát lại gần.

“Tỷ lệ đăng Weibo gần đây của Khâm Khâm nhà mình cao hơn rồi đấy, vui quá.”

“Người đàn ông mạnh mẽ và chú chó đáng yêu, mình động tâm mất rồi.”

Hai người nói chuyện ồn ào với nhau, Thẩm Vi Tửu nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động, là hình Đoạn Khâm đang ôm Đậu Đỏ, giờ phút này, gương mặt cường tráng của người đàn ông cũng lộ ra vẻ dịu dàng. May mắn là Đoạn Khâm đẹp trai, nếu không thì cũng bị chụp xấu xí như Đậu Đỏ mất, nếu để Đậu Đỏ biết được, chắc nó sẽ cắn Đoạn Khâm một phát.

Trên mặt Thẩm Vi Tửu nở nụ cười mềm mại, cười tiếng vang lên bên cạnh: “Có phải chị A Tửu cũng muốn gia nhập fan hâm mộ rồi không?”

Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Chị không hâm mộ thần tượng.”

“Anh ấy không phải minh tinh đâu, anh ấy là quyền thủ.”

Hai cô gái không thể chờ nổi mà kể cho Thẩm Vi Tửu nghe về Đoạn Khâm, Thẩm Vi Tửu bị ép phải biết rõ những chuyện mấy năm nay của Đoạn Khâm.

“Chỉ cần là trận đấu mà anh ấy tham gia thì thành tích đều cực kỳ tốt, hơn nữa, trước khi lên võ đài, lúc nào Đoạn Khâm cũng hôn chiếc nhẫn trên ngón tay, sau đó tháo nhẫn ra, có thể thấy được là chiếc nhẫn đó quan trọng với anh ấy nhường nào. Người khác đều nói Khâm Khâm đã bí mật kết hôn, nhưng em lại cảm thấy không phải như vậy, nếu không thì vì sao anh ấy chỉ đeo nhẫn trên ngón giữa chứ, thật sự hâm mộ bạn gái của Khâm Khâm quá đi.”

Sắc mặt của Thẩm Vi Tửu tái nhợt: “Nhất định là anh ấy rất yêu bạn gái.”

“Chắc chắn là vậy, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc bọn em mê trai, ha ha.”

“Không biết chú chó nhỏ này tên là gì nhỉ.”

“Đậu Đỏ.” Thẩm Vi Tửu vừa nói xong thì thấy có hai ánh mắt nhìn mình chằm chằm, da đầu của cô run lên, bèn giải thích: “Chị đoán bừa thôi.”

“Ha ha, chị A Tửu, có phải chị cũng thần tượng anh ấy không, đừng ngại mà, không sao hết.”

Trên mặt Thẩm Vi Tửu nổi một tầng hồng mỏng, cô thật sự cũng từng thần tượng anh.

“Không phải, các em mau lên lớp đi.”

Sau khi đuổi hai cô gái đi, Thẩm Vi Tửu lấy điện thoại ra, đăng nhập vào Weibo mà đã lâu rồi cô không dùng, bài đăng Weibo đó của Đoạn Khâm đã lên hot search, rất dễ tìm.

Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đậu Đỏ, một lúc sau, ngón tay lại chuyển qua gương mặt của Đoạn Khâm, nhưng chỉ chốc lát Thẩm Vi Tửu đã dời ngón tay đi, trong ánh mắt dịu dàng xuất hiện một tia cứng rắn, cô không thể bị Đoạn Khâm ảnh hưởng nữa.

Nhưng buổi tối sau khi trở về, Thẩm Vi Tửu lại không nhịn được mà mở điện thoại ra xem tấm hình kia, cô tự nhủ với bản thân rằng mình chỉ xem Đậu Đỏ mà thôi.

Bảng tin được đổi mới, Đoạn Khâm lại vừa đăng một bài Weibo, nhưng lần này không giống tấm hình dịu dàng ban ngày nữa, người đàn ông trong tấm hình này buồn bã nhìn chú chó trong ngực, dường như chú chó cũng biết người đàn ông đang buồn, ngoan ngoãn ghé vào trong ngực Đoạn Khâm.

Bên trên còn kèm theo dòng chữ: Ngày mai đến thành phố A thi đấu, muốn em đến xem trận đấu, được không?

Ánh mắt Thẩm Vi Tửu rơi trên căn phòng phía sau Đoạn Khâm, rồi đến chiếc bàn chân cao, trên bàn là một chiếc đĩa trắng đựng quả chanh đã được cắt, có thể nhìn thấy cả cảnh đêm ngoài cửa sổ, trên cửa sổ treo một chiếc chuông gió, tất cả đều giống căn nhà ở Valencia của hai người.

Trái tim của cô không nhịn được mà đập thình thịch.

Bên dưới bài đăng Weibo đó đã náo loạn:

Mèo Kitty: Tôi sẽ đến.

Cà chua thích ăn cà chua: Đợi đã, chỉ có tôi để ý rằng chỗ ở của Đoạn Khâm rất giống kiểu trang trí của phụ nữ hay sao? Chẳng lẽ là ở nhà của một người phụ nữ, rồi nghĩ đến một người khác sao?

Hoa câu kỷ ngâm nước: Để tôi đoán thử xem nào, chắc là Khâm Khâm cãi nhau với bạn gái, nói không chừng thì chú chó kia là của chị dâu đấy, vậy nên gần đây mới liên tục đăng Weibo, mong bạn gái mình mềm lòng.

Mỉm cười cho đời bình yên: Đường đường là quyền vương mà lại bị bạn gái dồn ép đến nỗi phải dùng sắc để nhận sai, xin lỗi tôi không thể giữ chức vị này, xin nhường vị trí bà xã của Đoạn Khâm cho chị dâu.

Tôi đến từ Siberia: Xin lỗi các chị em, không dám giấu diếm nữa, tôi chính là bà xã của Đoạn Khâm, bây giờ tôi muốn đến nhận ông xã của bình, xin mọi người nhường đường.

Tôi biết bay nên tôi vui: Chẳng lẽ Mèo Kitty là Thánh A La à?

Mèo Kitty trả lời Tôi biết bay nên tôi vui: Tôi là nam, chỉ đến để xem đánh quyền.

Tôi biết bay nên tôi vui trả lời Mèo Kitty: Xin lỗi người anh em, cái tên này của cậu.

Xem đến đây, Thẩm Vi Tửu không nhịn được mà bật cười, cô buông điện thoại xuống, thầm nghĩ rằng nhất định là Đoạn Khâm đã lấy gì đó để hấp dẫn Đậu Đỏ, nên Đậu Đỏ mới ngoan ngoãn chịu sự chi phối của Đoạn Khâm như vậy.

Quả thật là Thẩm Vi Tửu đã đoán đúng, sau khi Đoạn Khâm đăng Weibo xong, Đậu Đỏ đã nhanh chóng chuồn mất, nó vội vàng chạy đi ăn thức ăn cho chó mà mình thích nhất, Đoạn Khâm nhìn Weibo, ánh mắt thâm trầm.

Tuy Trương Thuần ghét Đoạn Khâm, nhưng lại không thể chịu nổi sự thật rằng gần đây Đoạn Khâm rất hot, cô vừa mở một lớp dạy múa, không ít các cô gái đều thích Đoạn Khâm, đương nhiên Trương Thuần đã nhìn thấy bài đăng Weibo kia của Đoạn Khâm, cô không khỏi cười lạnh, người đàn ông này đã ở trong nhà phụ nữ khác rồi cơ đấy, quả là trước đây đã lợi dụng A Tửu nhà cô mà, Trương Thuần thật sự bị chọc giận gần chết.

Trương Thuần gọi điện thoại cho Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu nghe Trương Thuần mắng Đoạn Khâm một trận, sau đó lại quay sang chê căn phòng kia trang trí xấu cỡ nào, mắt thẩm mỹ của người phụ nữ kia tệ ra sao.

Thẩm Vi Tửu thấy Trương Thuần đã tỉnh táo hơn, cô mới dè dặt nói: “Nhưng em cảm thấy cũng được mà.”

“Tức chết mất, xấu như vậy, được rồi không nói với em nữa, chị đi dạy đây.”

Thẩm Vi Tửu vâng một tiếng, hiện tại cô và chị Thuần hoàn toàn trái ngược nhau, cô thì được nghỉ thứ bảy chủ nhật, mà chị Thuần lại bận vào thứ bảy chủ nhật nhất.

Gần đây tâm trạng của Thẩm Như đã tốt hơn một chút, bà đã ra ngoài, trong phòng chỉ có một mình Thẩm Vi Tửu.

Sau khi ăn sáng, cô bắt đầu đọc sách, đọc được một nửa, Thẩm Vi Tửu đứng dậy, cô nhanh chóng cầm đồ đạc, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Vương Thạch thấy Thẩm Vi Tửu chạy nhanh như vậy, tựa như là muốn nhào vào ngực ai đó, anh nhìn bóng dáng Thẩm Vi Tửu càng ngày càng xa, không khỏi cười khổ một tiếng, ở trước mặt anh, A Tửu luôn biết kiềm chế.

Nhưng anh lại không thể khống chế nổi bước chân của mình, nhanh chóng đuổi theo.

Câu lạc bộ Quyền Sắc là câu lạc bộ quyền anh lớn nhất thành phố A, lần này tổ chức giải vô địch quyền anh thành phố A với tư cách là địa điểm tổ chức, câu lạc bộ phát triển rất rộng, vì muốn thu hút mọi người nên còn mời thêm một quyền thủ uy tín lâu năm và Đoạn Khâm tham gia với tư cách là khách mời đặc biệt, hấp dẫn thêm càng nhiều người đến xem.

Chỉ cần là trận đấu của Đoạn Khâm thì sẽ có một hiện tượng đặc biệt, đó là một nhóm lớn các chị em phụ nữ đến đây xem anh thi đấu, thậm chí có lúc còn hô lớn hơn cả đàn ông, ai không biết còn tưởng là đang mở buổi hòa nhạc.

Sau khi đến đây Thẩm Vi Tửu mới phát hiện điều này, vốn dĩ cô còn sợ mình bị phát hiện, bây giờ thì đã yên tâm hơn, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót.

Lúc cô đến thì trận đấu của câu lạc bộ thành phố A đã kết thúc, chỉ còn trận đấu của Đoạn Khâm và tuyển thủ uy tín lâu năm kia, người chủ trì đang đứng trên đài giới thiệu về đối thủ của Đoạn Khâm: “Đối thủ ngày hôm nay của quyền vương được xưng là Rắn Độc, mặc dù anh không giành được đai vàng, nhưng trong trận đấu năm đó, sau khi quyền vương giành được đai vàng liền được đưa đến bệnh viện, có thể thấy được rằng đối phương bị thương nghiêm trọng nhường nào.”

Hầu hết các cô gái đến đây đều không biết quyền anh, các cô chỉ muốn nhìn dáng vẻ Đoạn Khâm cởi trần.

Lúc Đoạn Khâm vừa xuất hiện, cô gái bên cạnh Thẩm Vi Tửu lập tức hét ầm lên, cô không nhịn được mà hơi cúi người, dùng tay bịt kín tai.

“Ah ah, Đoạn Khâm đẹp trai quá, cơ bắp cũng đẹp thật đấy.”

“Thích dáng vẻ lạnh lùng của anh ấy chết mất.”

Bên dưới có rất nhiều nữ sinh, Đoạn Khâm đứng trên võ đài, ánh mắt phóng xuống phía dưới dò xét một vòng, không thấy Thẩm Vi Tửu đâu, trong lòng anh không khỏi cảm thấy thất vọng.

A Tửu, A Tửu của anh thật sự đã chết rồi sao?

Giọng nói của trọng tài vang lên, khiến Đoạn Khâm phục hồi tinh thần.

Những người bên dưới võ đài cũng không nhịn được mà hô to, Đoạn Khâm và Rắn Độc đều ra quyền rất cẩn thận, nhưng Đoạn Khâm ác hơn, Rắn Độc lại càng độc hơn, hai người dây dưa một hồi, Rắn Độc đột nhiên vung nắm đấm lên mặt Đoạn Khâm, Đoạn Khâm bị đánh trúng, anh nghiêng đầu, đồng tử bỗng co lại, anh thấy cô gái của anh đứng dưới đài, trong mắt mang theo lo lắng đang nhìn anh.

A Tửu.

Đó là A Tửu của anh.

Hơn hai năm không gặp, cô gái tựa như một đóa hoa, lặng lẽ nở rộ tại nơi mà anh không thấy, vành mắt anh hơi ướt, không nhịn được mà siết chặt nắm đấm.

Anh muốn lao xuống ôm cô vào trong ngực, để cô không thể rời khỏi anh, không thể chạy trốn nữa.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ của anh trên võ đài, anh phải thể hiện thật tốt.

Cục diện trên đài đột nhiên xoay chuyển, không còn thấy Cô Lang đâu nữa, Đoạn Khâm lại trở về là một chú sư tử mạnh mẽ như trước, ung dung đánh cho Rắn Độc phải lùi mấy bước về sau.

Ánh mắt của Thẩm Vi Tửu lóe sáng, chàng trai của cô bước ra từ trong đau khổ, nhặt lại giấc mộng của mình, cô thật sự vui mừng thay anh.

Nhưng anh đã không còn là chàng trai của cô rồi.

Thẩm Vi Tửu đột nhiên không biết vì sao mình lại đến đây, cô cũng không muốn chất vấn Đoạn Khâm, hơn nữa, dường như Đoạn Khâm cũng không cần cô.

Dù sao thì Đoạn Khâm cũng là người từng đoạt đai vàng, hơn nữa, phương pháp hiệu quả nhất để đối phó với Rắn Độc chính là nhanh chuẩn và tàn ác, một khi anh đã tung nắm đấm thì căn bản Rắn Độc không phải đối thủ của anh.

Trận đấu kết thúc, Đoạn Khâm thắng.

Anh đứng trên võ đài, không hề cười.

Anh không tìm thấy Thẩm Vi Tửu nữa, dường như vừa rồi chỉ là một giấc mơ, chỉ là giấc mơ của mình anh.

Trên người Đoạn Khâm vương mùi máu tanh, ánh mắt cố chấp điên cuồng, nhưng cũng ngập tràn tình yêu mãnh liệt, không sao hết, anh sẽ bắt được cô.

Thẩm Vi Tửu vừa ra ngoài đã bị Vương Thạch kéo lại, Vương Thạch nhìn tên câu lạc bộ, vẻ mặt kỳ lạ: “Em thích cái này?”

Thẩm Vi Tửu a một tiếng: “Sao vậy ạ?”

Vương Thạch nhìn Thẩm Vi Tửu nói: “Một cô gái như em vào đó không an toàn.”

Thẩm Vi Tửu nhìn Vương Thạch, cau mày nói: “Bên trong chỉ là đánh quyền, có gì không an toàn chứ.”

Vương Thạch hơi dừng lại: “Không nói cái này nữa, anh dẫn em đi ăn nhé.”

Thẩm Vi Tửu lắc đầu: “Tạm thời em không muốn ăn.”

Sau khi Đoạn Khâm thi đấu xong, ban tổ chức định mời các quyền thủ ăn cơm, Đoạn Khâm lau máu trên khóe miệng: “Tôi không đi đâu.”

Đoạn Khâm chưa từng tham gia mấy bữa tiệc như thế này, ban tổ chức cũng biết điều đó, chỉ vỗ bả vai Đoạn Khâm: “Đoạn Khâm, hôm nào dẫn cả bạn gái đến cho chúng tôi xem nhé.”

Đoạn Khâm đột nhiên nở nụ cười: “Sắp rồi.”

Người kia còn chưa từng thấy Đoạn Khâm cười, vừa nhìn nụ cười này, anh ta đã biết chắc chắn rằng Đoạn Khâm rất yêu bạn gái mình.

Đoạn Khâm đi ra từ cửa sau của câu lạc bộ, bên này có ít người, anh vừa ra ngoài, bước chân chợt dừng lại, trợ lý Tiểu Vương đi bên cạnh Đoạn Khâm nói: “Khâm ca, sao vậy?”

Bước chân của Đoạn Khâm dài hơn gấp đôi, Tiểu Vương đành phải bước nhanh theo anh, sau đó cậu ta thấy Đoạn Khâm vung nắm đấm lên mặt một người đàn ông.

Vương Thạch bị đánh, ngã nào xuống đất, đứng dậy không nổi.

Thẩm Vi Tửu càng hoảng sợ hơn, cô ngẩng đầu thì thấy đôi mắt đỏ ngầu của Đoạn Khâm đang nhìn mình chằm chằm.

A Khâm.

Thẩm Vi Tửu thầm gọi một tiếng A Khâm, sau đó dời mắt, định đến đỡ Vương Thạch dậy.

Thân hình cao lớn ngăn trước mặt Thẩm Vi Tửu như một bức tường.

Đôi mắt của Đoạn Khâm đỏ như sắp nhỏ ra máu, A Tửu nhìn anh như đang nhìn một người xa lạ, anh lại tự nhủ với mình rằng không được tổn thương A Tửu, mặc dù vậy, anh vẫn không nhịn được mà tiến lên phía trước một bước, nhưng cô gái đối diện lại lùi về sau như đang sợ anh.

Chỉ là một bước nhỏ, nhưng Đoạn Khâm lại cảm thấy trái tim mình như bị cô đâm mấy nghìn lần.

Thẩm Vi Tửu cắn môi, ánh mắt Đoạn Khâm quá giàu tính xâm lược, cô cảm thấy mình giống như một chú dê trên thảo nguyên, mà Đoạn Khâm lại là một con sói ẩn nấp trong bụi cỏ, không biết lúc nào sẽ ăn cô vào trong bụng, không chừa lại chút nào.

“A Tửu.” Trong giọng nói của Đoạn Khâm mang theo nhung nhớ, Thẩm Vi Tửu sửng sốt, vẻ mặt thoáng bối rối nhưng cô lại không biết: “Anh nhận nhầm người rồi.”

Vương Thạch nhìn vẻ mặt sợ hãi của Thẩm Vi Tửu, vùng đứng dậy, nói: “Anh định làm gì?”

Đoạn Khâm vốn dĩ không thèm nhìn Vương Thạch, anh nhìn Thẩm Vi Tửu: “Anh nhận nhầm người?”

Thẩm Vi Tửu nhỏ giọng ừ một tiếng, tuy cô nhận ra được rằng không nên trêu chọc vào Đoạn Khâm, nhưng khi Vương Thạch đi đến, cô cũng không tới gần Vương Thạch.

Vương Thạch định vươn tay ôm Thẩm Vi Tửu thì bị người đàn ông đối diện nắm cổ tay, ánh mắt Đoạn Khâm thâm trầm: “Cút.”

Vương Thạch cắn răng, bám vào cánh tay Đoạn Khâm: “Nếu anh không buông tay, chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”

Thẩm Vi Tửu nhìn vẻ mặt Vương Thạch, một bàn tay trắng nõn cũng đặt lên tay Đoạn Khâm, trong ánh mắt của cô mang theo sự kiên định: “Mời anh buông tay, không thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.”

Đoạn Khâm bị chọc giận, anh nở nụ cười: “Hai người quen nhau?”

Vương Thạch không ngờ sức lực của người đàn ông này lại lớn như vậy, nhưng lúc này đang ở trước mặt Thẩm Vi Tửu, anh không muốn bị mất mặt, đành lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.

Cô túm áo Vương Thạch: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Vương Thạch cúi đầu nhìn cô: “Được.”

Hai người hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Đoạn Khâm, ngón tay anh siết chặt, phát ra những tiếng răng rắc, A Tửu bảo anh buông ra, anh liền buông ra, nhưng A Tửu không thể đi.

Thẩm Vi Tửu vừa định bỏ đi thì bị một bàn tay đang đeo bao tay giữ chặt, bao tay màu trắng bóng loáng ngăn chặn độ ấm trên tay Đoạn Khâm, Thẩm Vi Tửu sửng sốt nhìn về phía Đoạn Khâm.

Hai năm không gặp, Đoạn Khâm đã càng thêm trưởng thành, gỡ bỏ vẻ trẻ trung, trong khoảng thời gian xa cách, anh đã bắt đầu đeo bao tay, đã có những thói quen mà cô không biết.

Rốt cuộc thì bọn họ đã đi quá xa rồi.

“Buông tay.” Thẩm Vi Tửu cau mày nói.

Lần này Đoạn Khâm không hề buông tay, anh có thể buông bất kỳ thứ gì, nhưng tuyệt đối không thể để cô đi.

“Buông tay? Tuyệt đối không.” Đoạn Khâm liếm cánh môi, trong ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu.

Sắc mặt Vương Thạch trở nên khó coi, vươn nắm đấm định đánh Đoạn Khâm.

Thẩm Vi Tửu hơi hé miệng, định bảo Vương Thạch đừng đánh Đoạn Khâm, nhưng cuối cùng lại thôi, cô nhìn Đoạn Khâm bằng ánh mắt lạnh lùng.

Trái tim Đoạn Khâm lại chợt đau nhói, anh khẽ di chuyển bước chân, tránh nắm đấm của Vương Thạch, trực tiếp lại gần ôm Thẩm Vi Tửu lên, bước nhanh ra ngoài.

Trợ lý Tiểu Vương ở phía sau Đoạn Khâm trợn tròn mắt, há hốc mồm, cậu ta không ngờ ông chủ nhà mình lại cường đoạt dân nữ ngay trước mặt mọi người!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK