"Thiển Thiển đâu?" Thẩm Thiển nhìn khắp bốn phía cũng chỉ thấy cô và Vưu Nhiên trong phòng ngủ, ngoài ra chẳng còn sinh vật nào khác.
Vưu Nhiên hai tay thọc vào túi, đôi mắt dài nhỏ hơi nheo lại, anh ngáp một cái, mệt mỏi nói: "Chờ cô từ trưa đến giờ vẫn không thấy nên đành phải đưa Thiển Thiển đến chỗ nhân viên y tế rồi."
Thẩm Thiển cảm thấy vô cùng áy náy, "Xin lỗi, tôi..."
"Cô Thẩm hôm nay chắc là rất bận? Làm phiền cô một thời gian dài như vậy, tôi thấy rất áy náy, bây giờ cũng không có gì nữa rồi, cô có thể về phòng." Vưu Nhiên đi tới, mở cửa, dường như là muốn hạ lệnh đuổi khách.
Thẩm Thiển sửng sốt, nhất thời không biết chống đỡ như thế nào, trên người Vưu Nhiên tràn ngập hàn khí, tuy rằng trên mặt không có vẻ gì là tức giận, nhưng khí tức phát ra từ trên người anh nói cho cô biết: anh đang giận, hơn nữa là rất tức giận.
Anh đúng là phải tức giận, rõ ràng là đã hẹn thời gian, cô đã muộn ban ngày không nói, lần này còn nói rõ thời gian rồi, bỗng nhiên phát hiện mình đến muộn gần gấp đôi thời gian. Anh tức giận là đúng, Thẩm Thiển không hề oán hận nửa câu, nhưng trong tiềm thức, cô không thích làm Vưu Nhiên tức giận, ý thức này khiến cô kích động, vì sao cô lại để ý đến cảm xúc của anh như vậy?
Thẩm Thiển chỉ có thể khẽ cắn môi, mặt dày mày dạn không đi, cô nói: "Anh Vưu, tôi xin lỗi vì sự chậm trễ của mình, sau này sẽ không thế nữa." Thẩm Thiển khom người chào, thấy Vưu Nhiên vẫn thờ ơ, "Hay là, tôi mời anh ăn bữa cơm?"
Vưu Nhiên liếc xéo cô một cái, ánh mắt sâu kín, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, "Ăn no rồi."
"Vậy..." Thẩm Thiển khởi động não nặn ra một câu chọc cười, "Lần sau anh cho tôi thời gian thả một con bồ câu đi?"
Vưu Nhiên bỗng nhiên cười lạnh, "Cô Thẩm, thời gian không còn sớm, tôi muốn nghỉ ngơi, xin cô cứ tự nhiên." Vưu Nhiên mở rộng cửa, lạnh lẽo đi ra khỏi phòng ngủ. Thẩm Thiển ngây ngốc đứng bất động, trong lòng ngổn ngang đủ các vị cảm xúc. Đều nói đã đến nước này nếu cô còn không đi thì đúng là mất mặt, không có chút tự trọng nào. Nhưng chân của cô lại nặng như chì, làm thế nào cũng không cất nổi một bước, chỉ có thể đứng ngây ra đó.
Mãi đến khi nghe thấy một tiếng cửa sập cái "rầm", cô mới thình lình run rẩy, mới bắt đầu lê bước ra khỏi phòng ngủ, ngoài đại sảnh đã không còn một bóng người. Thẩm Thiển mím chặt miệng, bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất, cô đã trêu ai chọc ai chứ? Cô đã biết sai muốn sửa lỗi, anh còn nóng như vậy là có ý gì chứ?
Thẩm Thiển càng nghĩ càng bực, cô đặt mông ngồi xuống sô pha, cầm lấy di động gọi điện cho Lý Mỹ Lệ tố khổ.
"Đại đội trưởng nổi giận? Thật đó hả? Quá thần kỳ luôn, đại đội trưởng luôn luôn vui cười như gió xuân mà cũng nổi giận? A ha ha, Thiển Thiển công lực của cậu thật không tồi." Lý Mỹ Lệ liên tục nói mát, Thẩm Thiển không thể nhịn được nữa liền gắt gỏng, "Mình đang nói chuyện đàng hoàng đó, bây giờ mình phải làm sao?"
"A, để ý đến cảm xúc của đại đội trưởng vậy hả?" Lý Mỹ Lệ "ừ à" cả buổi, dường như là đang suy nghĩ, bứt rứt hồi lâu mới tổng kết một câu, "Thiển Thiển, cậu yêu đại đội trưởng rồi hả?"
"Nói bừa." Thẩm Thiển theo tiềm thức không thừa nhận.
"Vậy cậu để ý anh ấy tức giận hay không tức giận như vậy làm gì? Anh ấy thích giận thì cứ để cho anh ấy giận đi, cậu đi tắm rồi ngủ đi, không liên quan đến cậu."
"Nhưng mà..." Thẩm Thiển cũng không thể nói rõ ràng, trong lòng vẫn bài xích chuyện mình yêu Vưu Nhiên, "Mình không muốn anh ấy tức giận, mình thích hòa thuận chung sống."
"Nếu mình không tính sai, Thiển Thiển nhà anh ấy sẽ sinh con ở trên thuyền, thời hạn cậu chăm sóc cũng hết, hai người về sau không còn liên quan gì đến nhau? Anh ấy nổi giận thì cứ để anh ấy giận đi, dù sao hai người về sau cũng chẳng còn quan hệ gì."
Thẩm Thiển nghe Lý Mỹ Lệ nói như vậy, trong lòng lại có một cảm xúc nói không nên lời, cảm xúc xấu vừa ùa lên, cô liền không khắc chế được mình, khổ sở khe khẽ la lên, "Người ta hiện tại rất khó chịu, mình không muốn không còn quan hệ gì với anh ấy."
"Phốc..." Ở đầu dây bên kia, Lý Mỹ Lệ đang uống sữa, bị một tiếng gào khóc thảm thiết này của Thẩm Thiển làm cho phun thẳng ra, bắt đầu bung ra lời thô tục, "Ta sát, Thẩm Thiển, cậu còn không thừa nhận cậu đã yêu người khác?"
Thẩm Thiển ủy khuất, "Chỉ là có chút xao xuyến vậy thôi."
"Hắc, năm đó Tần Hạo xuất ngoại, mình có thấy cậu khổ sở như vậy đâu, mình nhớ năm đó mình cũng từng nói, nếu cậu đã không thổ lộ thì sau này hai người vẫn chẳng có quan hệ gì. Mình còn nhớ rất rõ, lúc ấy cậu nói, chân trời chỗ nào không có hoa có cỏ, cần gì phải đơn phương yêu một gốc cỏ chứ."
"..." Thẩm Thiển lập tức không phản đối. Thì đúng là thế cơ mà.
"Vậy hiện tại mình đem nguyên xi những lời này trả lại cho cậu, cậu đi tắm rồi ngủ đi."
"Chị Mỹ Lệ của tôi ơi, tôi già rồi, ở cái tuổi này, cỏ non không gặm nổi, mà cỏ già thì gặm không đi."
"Ý của cậu là cậu muốn theo đuổi đại đội trưởng?" Giọng Lý Mỹ Lệ lập tức vút lên, vang vọng khắp tám phương, Thẩm Thiển không thể không đưa điện thoại ra xa khỏi lỗ tai mấy mét.
"Ta thảo, Thẩm Thiển, mịa nó chứ đầu óc cậu có vấn đề rồi, ba của đại đội trưởng là Vưu tư lệnh đấy, là Vưu tư lệnh ở quân khu A đấy! Là quân hàm thượng tướng đấy. Cậu có hiểu cái gì gọi là môn đăng hộ đối không vậy?"
"..." Thẩm Thiển vẻ mặt đầy hắc tuyến, cô cho tới bây giờ căn bản không nghĩ đến nhiều như vậy! Cô liếc mắt nhìn trần nhà trắng xóa một cái, "Mình thề với trời, Thẩm Thiển mình cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ qua lại với Vưu Nhiên đại đội trưởng."
Cửa lúc này mở ra, Vưu Nhiên không xiêng không vẹo đi đến, anh lẳng lặng nhìn cô cẩn thận tỉ mỉ, mắt sáng như đuốc.
Thẩm Thiển vội vàng say good bye Lý Mỹ Lệ, dập điện thoại, luống ca luống cuống, "Anh Vưu, tôi..."
"Nếu làm trái lời em vừa thề thì sao?" Vưu Nhiên trong tay nắm dây xích Thiển Thiển, có thể thấy vừa rồi anh đi ra ngoài là để dắt Thiển Thiển về. Thẩm Thiển không ngờ anh lại nghe thấy lời thề lúc nãy, cô há miệng, không biết nói tiếp như thế nào.
Vưu Nhiên cởi bỏ dây xích, Thiển Thiển được tự do liền nhanh chóng chạy vào trong ổ chó của mình, nằm sấp xuống giương đôi mắt vô tội nhìn hai người đứng sóng đôi nhau. Thẩm Thiển bỗng nhiên lạnh cóng cả người, cô cũng không biết làm thế nào nói rõ lý do vừa rồi cô lại phải thề như vậy, cô thật đúng là vô tâm.
Vưu Nhiên chậm rãi đi tới gần cô, nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô nhìn thẳng vào anh, anh chậm rãi mỉm cười, "Nếu anh muốn chúng ta qua lại với nhau, em sẽ như thế nào?"
Thẩm Thiển muốn xoay đầu, không nhìn anh, nhưng anh nắm rất chặt, cô có thế nào cũng chỉ phí công. Thẩm Thiển bỗng nhiên cảm thấy toàn thân Vưu Nhiên đều uy nghiêm đáng sợ, không giống anh chàng bình thường hiền hậu kia.
"Nếu sau này chúng ta ở bên nhau? Hửm?"
Thẩm Thiển ngẩn người, quay đầu đi, Vưu Nhiên cười khẽ, "Vậy em phải cầu hôn anh."
"..."
"Được rồi, cô Thẩm, anh muốn tắm rửa rồi đi ngủ, không tiễn."
Thẩm Thiển vô cùng buồn bực ra khỏi phòng. Cô không thể nào hiểu được logic của Vưu Nhiên, đây là cái logic gì chứ? Cô buồn bực đi về phòng mình. Lại nói, cảm giác phương hướng của Thẩm Thiển quả thật không tốt, cô bởi vì một lần rẽ sai mà đi vào một khoang thuyền khác tương đối xa lạ.
Thẩm Thiển vốn định quay lại đường cũ, để tránh đi nhầm vào ngã rẽ khác. Cô vừa suy nghĩ muốn tìm ai đó hỏi đường, vừa vặn một người đàn ông trung niên đi qua, cô vui tươi hớn hở đi lên, "Chú ơi, phòng 388 đi lối nào ạ?"
Người đàn ông trung niên dừng lại một chút, cứng nhắc quay đầu, chỉ thấy Thẩm Thiển nhe răng ra cười ngây ngô, nhưng người đàn ông đó lại nói, "Thẩm Thiển?"
"A? Sao chú biết con?" Thẩm Thiển cũng cẩn thận đánh giá ông ta, trong đầu không có chút ấn tượng.
Người đàn ông trung niên nhíu mày, nhìn qua hướng Thẩm Thiển đi đến, vừa vặn thông thẳng đến phòng 101, ông ta bỗng nhiên hiểu ra, nhưng sắc mặt lại càng đen hơn, "Thẩm Thiển, chúng ta lên boong nói chuyện được không?"
Thẩm Thiển vẻ mặt cổ quái, người đàn ông này cô đúng là không có một chút ấn tượng, nhưng nhìn cách ăn mặc của ông ta đường hoàng đứng đắn, không giống như là người xấu, liền gật đầu đồng ý đi theo.
Hai người tựa vào lan can, gió biển đêm nhẹ vỗ về khuôn mặt, hơi ẩm táp tới có thể nghe thấy cả mùi biển nhè nhè. Người đàn ông trung niên kia đưa mắt nhìn ra xa, lông mày nhíu chặt lại.
"Tôi biết năm đó tư lệnh quá kích động, chưa hỏi rõ ràng sự thật đã nói cho Nhiên Nhiên nghe một tin giả, khiến hai người đang yêu nhau sâu đậm lại phải chia tay. Sau đó lại nghe nói cô xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó biến mất, tư lệnh luôn nghĩ là tại ông ấy cho nên vẫn rất áy náy. Nhưng ông ấy cũng chỉ có một đứa con cưng, để không ảnh hưởng đến việc học hành sự nghiệp của cậu ấy mà đành phải vận dụng quyền lực, muốn đâm lao phải theo lao, nhưng đến cuối cùng thấy Vưu Nhiên trở thành như vậy, tư lệnh mới nói ra sự thực." Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười với cô, "Cũng may là hai người hiện tại đã về với nhau, sau này Nhiên Nhiên xin nhờ cô."
Thẩm Thiển càng nghe càng mơ hồ, không khỏi cười thất thanh, "Tôi chỉ là có vẻ ngoài rất giống với Thẩm Thiển mà ông nói thôi. Tôi không phải cô ấy."
Người đàn ông trung niên sửng sốt, cười sang sảng, "Trên đời này trùng tên trùng họ không lạ, lạ là trên lỗ tai trái cũng có bấm bảy lỗ tai? Dáng người cũng nóng bỏng như vậy? Cô Thẩm thật biết nói đùa."
Thẩm Thiển mím miệng, im lặng không nói. Ông nói không sai, rất trùng hợp, trùng hợp đến cô cũng không thể lí giải.
Người đàn ông trung niên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thở dài, "Vốn định dẫn cô đến gặp tư lệnh, nhưng giờ tư lệnh đang cùng ông Tần chơi bài, không nên quấy rầy, sau này hãy cho ông ấy ngạc nhiên cũng được. Tuy rằng ông ấy vẫn biết Nhiên Nhiên đang sống cùng một cô gái, nhưng không biết đó là cô Thẩm."
Thẩm Thiển không thể nói rõ, chỉ cảm thấy trong ngực rất khó chịu cứ như bị người ta đánh một cú trí mạng.
"Tôi phải về trước." Người đàn ông trung niên nói, "Lễ đính hôn ngày kia gặp lại."
Thẩm Thiển nhìn ông ta rời đi. Theo như lời người đàn ông trung niên này thì hình như ông ta rất quen Thẩm Thiển, nét mặt còn tươi cười. Hơn nữa còn biết Thẩm Thiển sẽ dĩ nhiên trở về bên Vưu Nhiên?
Trái tim Thẩm Thiển nhất thời bất ổn. Cô có phải là Thẩm Thiển mà ông ta nói hay không? Cô không dám chắc chắn, nhưng trong lòng vẫn có chút chờ đợi. Nếu cô là Thẩm Thiển đó... vậy cô cùng Vưu Nhiên đã từng...
Người duy nhất có thể chứng thật lúc này chỉ có Thẩm mẹ. Thẩm mẹ nhất định biết quá khứ của cô. Thẩm Thiển nhất thời lo lắng không yên, cô đi tới đi lui ở trên boong, khẽ cắn môi, hạ quyết tâm gọi cho Thẩm mẹ.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, "Không phải con nói là đi du lịch vòng quanh thế giới sao?"
"Mẹ..." Thẩm Thiển muốn nói lại thôi.
Đầu dây bên kia thực yên tĩnh, dường như đang đợi Thẩm Thiển nói, nhưng Thẩm Thiển lúc này lại không biết nên nói như thế nào. Mãi đến khi đầu bên kia vọng lại tiếng thở dài, "Thiển Thiển, con vẫn không từ bỏ được quá khứ sao?"
"Mẹ, con chỉ muốn hỏi mẹ một câu, chỉ một câu thôi, được không?"
Đầu dây bên kia lại lặng im một hồi, Thẩm Thiển hít sâu, thật cẩn thận hỏi: "Mẹ nói con từng có bạn trai, vậy bạn trai của con có phải tên là Vưu Nhiên? Con trai Vưu tư lệnh không ạ?"
Thẩm mẹ không nói gì, bà không thừa nhận mà cũng không phủ nhận khiến Thẩm Thiển vô cùng sốt ruột.
"Thiển Thiển, con đồng ý với mẹ một việc."
"Dạ?"
"Vĩnh viễn không được nói với bất cứ ai, con là con gái Vu Thiên Dương. Vĩnh viễn."
Thẩm Thiển sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô nghe mẹ nói đến tên ba, Thẩm mẹ tiếp tục nói: "Có lẽ, con đã tiếp xúc với những người đó nên sớm muộn gì sẽ biết. Mẹ không phản đối, cũng ngăn không được con tiếp tục tiếc xúc với họ. Đây có lẽ là định mệnh. Lúc trước mẹ không ngăn cản con quen với thằng nhóc Vưu Nhiên, nay mẹ cũng không ngăn con, thằng bé đó đã làm con chịu không ít đau khổ, mẹ biết. Nhưng, con phải đồng ý với mẹ, không được nói cho bất cứ ai biết ba con là ai."
Thẩm mẹ thừa nhận thân phận của Thẩm Thiển, nhưng lại năm lần bảy lượt nhấn mạnh trách nhiệm của Thẩm Thiển. Thẩm Thiển cúp máy, ngồi co quắp trên boong, mặc cho gió biển tạt vào gương mặt đang đờ đẫn vô thần của mình. Cô nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, cô chính là cô bạn gái thần bí trong truyền thuyết. Thẩm Thiển nghĩ đến lỗ tai may mắn, nghĩ đến thứ tình cảm lúc nào cũng đặc biệt tốt với Vưu Nhiên, nghĩ đến chiếc nhẫn có khắc “Thẩm Thiển sở hữu duy nhất” trên ngón tay Vưu Nhiên, còn cả những lúc anh dịu dàng hạ giọng gọi, Thiển Thiển...
Những chuyện này rốt cuộc là vì sao? Vì sao Vưu Nhiên rõ ràng nhận ra cô, lại làm như không biết? Cô không rõ. Chẳng lẽ là không có tình cảm nên không cần thiết phải nhận là quen? Trái tim Thẩm Thiển loạn hết cả lên.
Cô lập tức đứng dậy, gọi điện cho Vưu Nhiên, mà bên kia đầu dây chỉ có mỗi tiếng máy bận. Thẩm Thiển đành phải đứng lên, đi về phía khoang thuyền, tự mình đi tìm anh. Cảm giác phương hướng của cô cực kỳ không tốt, lại tìm không thấy hướng Bắc ở đâu. Lúc này, cô gần như muốn phát điên, nghiêng ngả một hồi rốt cuộc cũng tìm được phòng 101, Thẩm Thiển ấn chuông cửa.
Không có ai ra mở. Thẩm Thiển tiếp tục ấn. Vất vả lắm, cánh cửa mới két một tiếng mở ra, một mùi rượu xộc thẳng vào mũi, Vưu Nhiên dựa vào hàng lang bên cửa, mặt không chút thay đổi hỏi: "Cô Thẩm còn có chuyện gì sao?"
"Tôi chỉ là muốn tới hỏi anh, tôi rốt cuộc là ai?"