Thẩm Thiển vào giữa trưa lại phải đến bệnh viện, điều hòa trong phòng đã sửa xong, cô đứng ở trong phòng điều hòa tất nhiên là dễ chịu YY. Mùa hè đám chó cũng không nổi hứng giao… phối loạn cào cào lên nữa, công việc cũng vì thế mà ít hẳn, ít đến nổi Thẩm Thiển rảnh rỗi phải lấy điện thoại ra chơi trò địa chủ.
"Cốc cốc." Có người rất lễ phép gõ cửa.
"Mời vào." Thẩm Thiển tắt game, thả di động vào trong túi áo blouse, vừa đứng lên lại thấy là Lý Mỹ Lệ đi vào, Thẩm Thiển lập tức nhíu mày, "Hôm nay cậu trúng gió gì mà lễ phép dữ vậy?"
"Xí." Lý Mỹ Lệ vẫy vẫy tóc, "Chị đây lúc nào cũng thục nữ phong độ đấy được chưa?"
Trên mặt Thẩm Thiển nhất thời xuất hiện ba đường hắc tuyến, ngoài cười nhưng trong không cười, "Cậu lại tới đây làm gì? Đang giờ làm thì bớt đi lang thang chút đi."
"Mình đến chính là để chào cậu một tiếng, mình sắp đi hẹn hò đây!" Lý Mỹ Lệ nháy mắt, vẻ mặt cười xấu xa. Thẩm Thiển bĩu môi, đưa mắt nhìn trần nhà vừa lườm vừa than nhẹ một tiếng, "Ông xã tới rồi thì cứ đi theo đi, khỏi phải báo cáo."
"Hắc hắc, không phải là sợ cậu tan ca tìm không thấy bọn mình lại sốt ruột đó sao?"
"Ngất mất thôi, cậu đi được rồi đó." Thẩm Thiển lại đặt mông ngồi về chỗ cũ. Lý Mỹ Lệ thấy Thẩm Thiển không coi trọng mình như thế liền cố giả vờ vừa vẫy vẫy vừa gạt nước mắt, "Cải trắng hix, cải vàng hix, hai ba năm nay hix, bị phản bội rồi hix, chỉ một lòng nhớ, yêu Thiển Thiển hix, ai ngờ Thiển Thiển chỉ yêu anh ta hix..." Lý Mỹ Lệ che mặt làm ra vẻ bi thương, mím miệng chả khác nào con chó Nhật nhìn Thẩm Thiển.
Thẩm Thiển khóe miệng co rút, âm thầm đếm ba tiếng, một, hai, ba...
"Lý Mỹ Lệ, nói đi riêng rồi còn hát bài đau thương?" Cao Trường Phong phá cửa vào, trên mặt đầy mồ hôi, tuy rằng da anh ngăm đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra làn da đó rõ ràng bị phơi nắng đến đỏ rực. Lý Mỹ Lệ này thật là không biết đau lòng cho ông xã mình, còn để anh phơi mình dưới nắng.
Lý Mỹ Lệ lập tức bổ nhào vào trong lòng Cao Trường Phong, "Ông xã, Thiển Thiển không yêu em."
"Được rồi, anh yêu em." Cao Trường Phong hết kiên nhẫn, trực tiếp kéo Lý Mỹ Lệ ra ngoài. Thẩm Thiển nhìn hai vợ chồng này mà dở khóc dở cười, lúc thì đánh lúc thì ầm ĩ, hôm này thật ra cũng không khác biệt là mấy.
Thẩm Thiển tiện đà ngẩng đầu nhìn lên cái đồng hồ trên tường, còn hơn nửa tiếng nữa là tan ca, cô liền nghiêm nghiêm túc túc ngồi ở bên bàn đọc sách về vắc-xin phòng bệnh. Đọc sách có vẻ dễ giết thời gian, Thẩm Thiển dần dần cũng quên luôn cả thời gian.
"Hình như sắp mưa." Mấy đồng nghiệp ở phòng bên cạnh tan ca, lúc đi ngang qua phòng Thẩm Thiển lại bắt đầu thảo luận ồn ào.
Thẩm Thiển nghe thế cũng nhìn về phía cửa sổ bên kia, quả nhiên, bầu trời ban đầu cao trong không một gợn mây giờ đã bị mây đen bao phủ toàn bộ, phía xa đường chân trời tối đen, vừa nhìn đã thấy là điềm báo sắp sửa mưa to.
Thẩm Thiển lập tức buông sách, hốt hoảng cởi áo blouse, xách ba lô để trên sô pha lao ra khỏi phòng, vội vàng đi mua đồ ăn. Hôm nay cô đã nói với Vưu Nhiên là sẽ nấu món ngon kiểu mới. Chạy ra đến bên ngoài cô mới phát hiện trời còn tối hơn cả lúc nhìn qua cửa sổ. Cô thật ra cũng không sợ trời mưa vì cô đã có cái dù hoa nhỏ của mình đây rồi.
Bỗng nhiên, một tia chớp sáng lòe lên trước mắt khiến cô giật bắn lên. Ngay sau đó, cả bầu trời vang rền một tiếng sấm. Thẩm Thiển nhìn tình huống hiện tại, thầm kêu không ổn, trận này chắc là sẽ mưa rất to đây.
Khu chợ ở rất gần tiểu khu Giang Hạ lại tiện đường. Thẩm Thiển leo lên xe bus ngồi qua năm trạm lại xuống xe, đi đến chợ. Nhưng còn chưa đi được nửa đường, những tia chớp sáng lòe lại luân phiên xuất hiện, xé rạch chằng chịt trên bầu trời xám đen, kèm theo đó là những tiếng sấm đùng đoàng.
Thẩm Thiển vừa cất bước, những hạt mưa lớn như hạt ngọc bắt đầu trút xuống chầm chậm, Thẩm Thiển sờ soạng tìm cây dù hoa trong ba lô, nhưng tìm khắp cái ba lô lớn có chút xíu đó cũng tìm không thấy bóng dáng cây dù đâu. Cô dừng lại một chút, bỗng dưng nhớ ra chiều hôm nay lúc đi làm cô đã để quên cây dù trên ghế, không bỏ vào trong ba lô. Thẩm Thiển biết vậy nên bất lực, cô đúng là bất cẩn, giờ thì sắp thảm rồi.
Thẩm Thiển còn chưa kịp nghĩ tiếp theo sẽ làm gì thì mưa đã ào ào trút xuống, hạt mưa vừa to vừa rơi nhanh, Thẩm Thiển đi mà có cảm tưởng như có ai hắt nguyên một chậu nước vào người vậy, tóc tai ướt nhẹp mà quần áo cũng ướt lem nhem.
"Xui quá đi." Thẩm Thiển muốn chạy tới chợ, mà không biết phải làm thế nào với khoảng cách khá xa giữa chợ và trạm xe bus, Thẩm Thiển đi dọc theo đường này có thể nói là được một trận tắm rửa thoải mái, đủ thấy ông trời thương cô đến nhường nào?
Người đang xúi quấy thì làm việc gì cũng không xong, cô vốn định vào chợ tránh mưa một lát, ai ngờ trên cửa chợ lại viết rất rõ ràng "Đang sửa chữa..." Mà bên ngoài cửa đều là các quầy hàng đang vẫy Thẩm Thiển qua đó. Trên nóc quầy bọn họ đều che bạt. Thẩm Thiển muốn qua đó tránh mưa trước, nhưng vừa tới gần thì có một chú nào đó ở bên cạnh bất thần dùng gậy chọc lên nóc bạt đang tích đầy nước mưa, và thế là Thẩm Thiển vừa qua khỏi đường cái liền hứng trọn cả một bọng nước trút thẳng từ đầu đến chân.
"Lão già kia, ông đui rồi hả, trời ơi, cô bé, con không sao chứ." Bác gái bán rau vội vàng đứng lên, đưa cho cô một đống khăn giấy. Thẩm Thiển qua quýt lau một lượt rồi khoát tay chạy vào trong màn mưa.
Bây giờ cô đã ướt chả khác gì con chuột lột rồi nên cũng chẳng cần phải trú tránh gì nữa cứ thế mà đi thẳng thôi. Cô thì vô cùng bình tĩnh, an nhàn mua đồ ăn chẳng khác nào lúc này trời đang tạnh ráo. Còn các cô các bác bán hàng thì ngạc nhiên trố mắt mà nhìn một cô gái đội mưa đi mua thức ăn, đúng là rất đặc biệt.
Thẩm Thiển mua đồ ăn xong liền đi bộ về nhà. Những hạt mưa cứ thi nhau quất vào mặt cô nghe rát rạc, nước mưa tụ trên đỉnh đầu không ngừng chảy vào trong mắt khiến cô không thể nào mở mắt ra được. Cả con đường, gần như chỉ có một mình Thẩm Thiển dám thản nhiên tản bộ trong mưa mà về nhà như vậy. Trận mưa này quá lớn, lại còn có cả gió, muốn che dù cũng che chẳng được nên mọi người đều lũ lượt bắt taxi mà về.
Thẩm Thiển vừa định qua đường thì lại xui xẻo trúng ngay đèn đỏ. Thẩm Thiển bất đắc dĩ tự nhủ, dầm mưa thêm chút nữa cũng chẳng sao. Vất vả lắm mới đến đèn xanh, trong giây phút cô vừa đặt chân qua bên kia đường thì một chiếc Maybach lách lên lao về phía Thẩm Thiển, Thẩm Thiển kinh hãi lùi ra sau, bởi vì quá đột ngột khiến cô ngã sấp xuống, may mà chiếc xe kia cũng đúng lúc phanh lại, dừng cách Thẩm Thiển nửa mét. Cổ tay Thẩm Thiển hơi bị trẹo, vừa động đậy là vô cùng đau đớn. Cô đành phải dùng tay trái nhặt đống túi rơi vãi khắp nơi lên, đứng dậy, tiếp tục đi qua đường.
Một anh chàng từ trong chiếc Maybach bước ra, trên tay cầm một cây dù màu đen la lên ở sau lưng Thẩm Thiển: "Cô gì ơi, cô không sao chứ?"
Thẩm Thiển khoát tay với người sau lưng, đầu cũng không thèm quay lại mà tiếp tục đi.
Người nọ thân hình cao gầy, thẳng tắp, đường nét khuôn mặt sắc sảo, nhất là đôi mắt màu xanh đậm kia, sóng mũi cao thẳng, vừa nhìn đã biết là con lai. Mà thứ đáng để người ta chú ý là anh ta lái một chiếc Maybach 6.0T62 Zeppelin nhập khẩu trị giá hơn 1.200 vạn tệ, cây dù anh ta cầm trong tay cũng là của hãng Billionaire Couture, sản xuất với số lượng có hạn, giá của nó cũng lên đến 50.000 USD, được chế tạo hoàn toàn bằng da cá sấu. Cái đồng hồ Patek Philippe đeo trên tay cả thế giới chỉ có đúng hai cái. Một cái được Patek Philippe tặng cho thái tử Anh, một cái khác được một thương gia giàu có mua với giá 10.000.000 USD.
Chàng trai nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng Thẩm Thiển, bất đắc dĩ cười, rồi quay lại xe, tiếp tục chờ đèn đỏ.
Thẩm Thiển cắn răng chịu đựng cổ tay phải đang rất đau, cô chỉ cần động đậy các đốt ngón tay là ngay lập tức thấy đau. Lúc cô vừa vào đến cửa tiểu khu Giang Hạ, bảo vệ đã chờ ở cửa một lúc lâu, anh ta bất chấp mưa to chạy đến trước mặt Thẩm Thiển, kéo Thẩm Thiển chạy đến phòng thường trực, "Chị Thẩm, chị chạy đi đâu vậy? Di động cũng không liên lạc được, anh Vưu đang lo lắng muốn chết rồi kìa."
Thẩm Thiển sửng sốt lục tìm di động trong túi, bỗng nhiên phát hiện di động cô lại không có trong đó? Vậy cô để di động ở đâu nhỉ? Sau đó cô lại sực nhớ hình ảnh lần cuối cùng cầm di động, lúc đó cô vừa chơi đấu địa chủ xong, liền bỏ di động vào trong túi áo blouse.
Thẩm Thiển hoàn toàn nhụt chí, thói quen vứt đồ bừa bãi này của cô đến khi nào mới sửa được đây? Thẩm Thiển vô cùng áy náy nói: "Ngại quá, giờ tôi mới về."
"Cô cầm dù mà đi." Bảo vệ đưa cho cô cây dù. Thẩm Thiển cười nói: "Cũng đã dầm mưa lâu vậy rồi, không cần mất thời gian vậy đây." Dứt lời, cô liền hỏa tốc đi ra khỏi phòng thường trực, tăng tốc chạy về nhà Vưu Nhiên.
Tay phải đau như lửa đốt nhưng Thẩm Thiển vẫn cắn răng chịu đựng. Phải chịu đựng gian khổ mới có thể thành người xuất sắc. Lúc cô về tới nhà liền nhìn thấy một người hai chó ngồi bên trong hàng rào, người đàn ông ngồi ôm gối, cụp mí mắt, chiếc áo T-shirt màu trắng sạch sẽ càng làm gương mặt anh trắng bệch, ngồi im lặng mà chăm chú trong ngày mưa tầm tã. Bên cạnh anh là hai chú chó, đều đang nằm bò trên đất, nhìn về phía xa xa.
Hai chú chó nhìn thấy Thẩm Thiển đứng ở bên ngoài hàng rào liền đứng lên, rưng rưng sủa liên tục mấy tiếng. Người đàn ông đang ôm gối bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tìm không thấy điểm tụ, nhưng vẫn nhanh chóng nhoẻn cười, "Thiển Thiển. Cô về rồi đấy à?"
Thẩm Thiển ngẩn ra một chút, đây là lần đầu tiên cô nghe anh gọi cô là Thiển Thiển, gọi rõ ràng như vậy?
"Thiển Thiển, tôi biết là cô mà, cô trả lời tôi một tiếng đi." Vưu Nhiên vừa muốn cất bước đi vào trong mưa, Thẩm Thiển đã vội vàng bước lên ngăn lại, "Tôi về rồi, anh đừng đi ra, mưa lớn lắm."
Vưu Nhiên bắt lấy cánh tay Thẩm Thiển, vừa vặn bắt trúng cái tay phải đang bị thương, cô hít vào một hơi, nhưng lại không muốn làm anh lo lắng nên không dám kêu đau. Nhưng Vưu Nhiên thông minh như vậy làm sao có thể không cảm nhận được? Trên mặt anh hơi lộ ra vẻ giận, "Sao lại thế này?"
"Chạy vội đi tránh mưa quá nên bị ngã." Thẩm Thiển cũng không biết vì sao cô phải nói dối.
Vưu Nhiên không nói hai lời, bỗng nhiên bế thốc Thẩm Thiển lên, Thẩm Thiển hoảng hốt ôm chặt anh, sợ anh một người còn lo không xong làm cô ngã thì đúng là chó ăn... cứt. Thẩm Thiển kích động hỏi: "Làm gì vậy?"
"Cả người đã ướt nhẹp như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn để nguyên thế nữa?" Vưu Nhiên vậy mà lại bước đi như bay bế cô vào trong nhà, đưa cô lên lầu. Lúc ấy Thẩm Thiển vẫn chưa chú ý đến chi tiết này, chỉ tự hỏi làm thế nào uyển chuyển từ chối ý tốt của Vưu Nhiên.
"Cái đó... Cơ thể tôi khỏe lắm, người khác đều bảo tôi là Thiết Kim cương (Kim cương sắt) nữa đấy."
"Vậy cô đang muốn Thiết Kim cương rỉ sét?"
"Hả?"
"Sắt ngâm nước một thời gian dài sẽ bị oxy hóa."
Nói đùa hay quá ha, Thẩm Thiển cười gượng hai tiếng, quyết định câm miệng.
Vưu Nhiên bế Thẩm Thiển đi thẳng đến phòng của cô, nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, hỏi: "Tìm quần áo thay đi."
Thẩm Thiển ngoan ngoãn gật gật đầu, thấy Vưu Nhiên không định đi ra ngoài, cô nhẹ nhàng ho khan nói: "Tôi thay quần áo, vậy..."
"Tay cô bị thương, cô nghĩ cô mặc được không? Hơn nữa mắt tôi nhìn không thấy, sẽ không chiếm tiện nghi của cô."
Thẩm Thiển bị anh nói như vậy liền lập tức hết lời kháng cự. Tình trạng của cô hiện tại quả thật không thể tự mình cởi sạch từ trong ra ngoài, nhất là khuy áo ngực ở sau lưng, càng không thể cởi được, mà cô thì lại ướt toàn bộ từ trong ra ngoài cần phải cởi đi hết!
Thẩm Thiển khẽ cắn môi, lén nhìn về phía Vưu Nhiên, vẻ mặt anh quá mức bình thản, nhìn không ra trong lòng anh đang nghĩ cái gì. Thẩm Thiển cân nhắc trái phải, cùng lắm thì cũng chỉ chạm vào một chút thịt, không có gì đáng lo. Hơn nữa lúc này cô quả thật đang rất không thuận tiện nên chuyện cởi đồ này một mình cô không thể mà hoàn thành được.
"Vậy... Vậy làm phiền anh." Thẩm Thiển vừa nói xong thì mặt cũng không nhịn được mà đỏ ửng.
Vưu Nhiên gật đầu, "Cô Thẩm, cô chỉ tôi cởi thế nào đi."
"..." Sao câu này nghe mất tự nhiên vậy nhỉ?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cua đồng á a cua đồng = =