• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Dao chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ tắt điện thoại để trốn Trình Gia Thừa, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình không muốn nghe thấy giọng nói của Trình Gia Thừa nữa.

Tịch Viện thấy cô ôm bụng thì tưởng bà dì của cô đến, sau khi về đến nhà thì bà bảo cô nằm xuống, cho cô uống thuốc giảm đau, rồi dỗ dành, “Đau bụng kinh kinh khủng lắm, nhưng uống một viên thuốc giảm đau thì sẽ không sao cả, mỗi tháng một viên sẽ không bị phụ thuộc vào nó đâu thế nên đừng cắn răng chịu đựng.”

Mạnh Dao uống thuốc, trái tim cô vẫn rất đau, cô vào phòng tắm cởi quần áo ra xem bụng, nữ sinh kia đạp không quá mạnh nên không thấy dấu vết gì, nhưng Mạnh Dao lại cảm thấy toàn thân mình in hằn những dấu vết chà đạp nhục nhã khó phai.

Sau khi ăn xong bữa tối thì cô nhanh chóng đi ngủ, giấc mơ của cô chỉ toàn là bóng dáng của Trình Gia Thừa.

Trong mơ hắn nói với người khác rằng, Mạnh Dao á hả, cô ta tự cởi quần áo rồi sà vào lòng tôi.

Hắn còn nói, Mạnh Dao rất d*m đãng, cô ta cởi quần áo ra hết rồi bảo tôi mút vú cô ta, còn nói gì mà muốn theo tôi đến Bắc Kinh, đúng là không thoát được mà.

Hình ảnh chuyển đổi, cô nhìn thấy Trương Tố Úc, bà mặc một bộ đồ màu xám, đang tranh cãi với Mạnh Nguyên Thành trong phòng ngủ, bà nói, “Tôi muốn nhìn xem, đôi mèo mả gà đồng mấy người sẽ có kết cục tốt như thế nào!” Mạnh Dao thấy trong mơ mình vẫn còn đang mặc một chiếc váy hoa ôm búp bê ngồi xổm trong phòng khách im lặng khóc, không lâu sau Trương Tố Úc đi ra đi tới chỗ cô hung tợn nói: “Mày nhìn đi, người ta nói mày là cái thứ trơ trẽn đi quyến rũ đàn ông, ai cũng biết mày chính là cái thứ trơ trẽn chuyên đi quyến rũ đàn ông, không ai yêu mày cả, mày chỉ là một món đồ chơi mà thôi, thứ đồ chơi để đàn ông mua vui.”

Sáng hôm sau Mạnh Dao ăn sáng ở nhà, rồi sau đó Mạnh Nguyên Thành đưa cô đến trường, đã qua một nửa tiết học, Mạnh Nguyên Thành cũng không vội kêu cô xuống xe.

“Dao Dao, nếu con muốn nghỉ ngơi vài ngày thì cha sẽ giúp con xin nghỉ phép..”

“Thôi ạ, hôm nay con muốn đi tìm giáo viên hỏi vài câu trong bài kiểm tra.” Mạnh Dao trả lời.

Ngay khi Mạnh Dao bước vào cổng trường, vừa đi đến khu dạy học thì cô bị Trình Gia Thừa kéo lại, cả hai chạy đến bồn hoa phía sau khu dạy học, Trình Gia Thừa đẩy cô vào góc tường tra hỏi.

“Hôm qua em bị sao vậy?”

“Không khỏe nên về nhà nghỉ ngơi.” “Tại sao không khỏe?”

“Đau bụng…”

“Chỉ cái này thôi đúng không? Không còn lý do nào khác?”

Mạnh Dao lắc đầu, Trình Gia Thừa tiến lên một bước ôm cô vào lòng mình, thì thầm hỏi lại: “Thật sự không còn sao? Vậy thì tôi sẽ tiếp tục ngồi cùng bàn với người khác.”

Mạnh Dao đẩy hắn ra, vẻ mặt không có biểu cảm gì nói với hắn, “Tùy cậu.”

Cô linh hoạt chui ra khỏi cánh tay hắn, đi được hai bước bỗng quay đầu lại nhìn, “Trình Gia Thừa, bây giờ mình thật sự không muốn ngồi cùng bàn với cậu nữa.”

Mạnh Dao trở lại lớp học và chủ động đổi chỗ ngồi với Chương Nhụy, Chương Nhụy đương nhiên là đồng ý rồi, lúc đi ra còn ghé vào tai khen cô rất thức thời.

Mạnh Dao cười cay đắng, Chương Nhụy ngồi vào chỗ bên cạnh chỗ Trình Gia Thừa, hắn vẫn chưa quay lại, Chương Nhụy lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn vào trong nhóm: [Đừng gửi ảnh.].

Ngày hôm đó Chương Nhụy cũng không có ý định làm quá, nhưng bức ảnh Mạnh Dao bị người ta xé rách áo lúc đó quả thật đẹp đến kinh ngạc, chỉ cần chỉnh sửa lại một chút thì chắc chắn sẽ rất gợi tình. Đặc biệt là khuôn mặt luôn ngây thơ và ngoan ngoãn của Mạnh Dao đang cắn môi rơi nước mắt, nét mặt này nhất định sẽ làm người khác nảy sinh ý tưởng muốn phạm tội.

Cắt bỏ những phần thừa xuất hiện trong ảnh, sau đó chỉnh sửa thành ảnh được chụp riêng ở một phòng nào đó, mọi người đều nói gia đình của Mạnh Dao rất nghiêm khắc, loại ảnh này nếu cho mẹ của Mạnh Dao thấy thì chắc chắn bà ấy sẽ không chịu nổi. Ban đầu cô ta chỉ định dùng bức ảnh này để đe dọa Mạnh Dao thôi, nhưng không ngờ Mạnh Dao lại nhút nhát hơn cô ta nghĩ.

Chương Nhụy có hơi đồng tình với cô.

Cả ngày này Trình Gia Thừa không xuất hiện, tâm trạng hắn đang rất tệ, hắn cảm thấy Mạnh Dao đang lừa dối mình. Trước mặt hắn thì cô bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, thẳng thắn mà quyến rũ hắn, nhưng sau lưng thì lại quay về dáng vẻ nữ sinh tính toán chi li, vì mấy cái chuyện vở vẩn cỏn con mà bắt hắn dỗ lên dỗ xuống, hắn cực kỳ không muốn chiều theo tật xấu này.

Nhưng lúc đó Mạnh Dao nghiêm túc nói: “Mình thật sự không muốn ngồi cùng bàn với cậu nữa.”, giống như đang muốn nói “Mình thực sự không muốn ở bên cậu nữa.” vậy.

“Ê, xem ảnh hot nè, ngày hôm nay tấm này được truyền tay nhau quá trời luôn á!” Quách Tử Hàng gửi đến một bức ảnh.

【Ddijt mẹ! Ai chụp? 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK