Cả hai vừa hôn nhau vừa ăn, đôi trai gái còn trẻ nhiệt tình như lửa, nhưng hôm nay Trình Gia Thừa lại kiên nhẫn một cách đáng kinh ngạc.
Nụ hôn dịu dàng dày đặc rơi xuống, trái tim Mạnh Dao tan chảy, mềm nhũn nằm trong lòng hắn.
Trong phòng ngủ có một chiếc gương soi toàn thân, hai người lột sạch bóng đứng ở đó, Trình Gia Thừa ôm cô từ phía sau để cô tự nhìn mình trong gương.
Xinh đẹp và ngây thơ, đạo lý này Mạnh Dao không biết, thế nên hắn sẽ dạy cho cô biết. Nói cho cô biết cô xinh đẹp đến nhường nào, khiến người ta yêu thích bao nhiêu.
“Đừng khóc, em khóc nhìn đáng thương lắm, đáng thương như vậy khiến cho tôi càng muốn bắt nạt em hơn.” Trình Gia Thừa nói, giọng điệu vô cùng nhẫn nại.
Mạnh Dao đỏ mặt quay đầu hôn môi hắn, không sợ chết mà châm lửa “Muốn bị cậu bắt nạt.”
Trình Gia Thừa mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô, hôn xong lại đưa lưỡi liếm dọc từ cằm đến rốn, vòng qua liếm lại khắp người cô, cả người Mạnh Dao ngứa ngáy, ôm lấy đầu hắn thở hổn hển.
Địa điểm cuối cùng của đầu lưỡi là hang động bí ẩn, hắn vùi đầu vào khiến Mạnh Dao không kìm được rên rỉ ra tiếng, Trình Gia Thừa hơi ngẩng đầu bảo cô hưởng thụ đi, thế nên cô ngoan ngoãn nghe lời buông thả chính mình hưởng thụ hắn chăm sóc hầu hạ.
“Sướng lắm sao? Da đầu sắp bị em kéo rách rồi.” Hắn hài hước nói, trên môi vươn lại những giọt nước lấp lánh. Sắc đẹp tuyệt vời, khiến Mạnh Dao động lòng nhào đến hôn lên môi hắn.
Trình Gia Thừa mở tủ đầu giường, đây là nơi hắn để bao cao su, bên trong có vài hộp, hắn không rảnh quan tâm đến những chuyện sầu não khác mà với tay lấy ra một cái tròng vào rồi nhanh chóng ôm lấy Mạnh Dao.
Sau màn yêu nồng nhiệt người cả hai đều mồ hôi nhễ nhại. Mạnh Dao cứ khóc mãi, làm xong vẫn khóc, Trình Gia Thừa ôm cô vào lòng đưa tay vuốt ve sau lưng cô giúp cô ổn định hơi thở. Lần đầu tiên trong đời trong lòng hắn nảy sinh ra một loại ý thức mang tên trách nhiệm, nhưng trách nhiệm gì thì hắn vẫn không rõ.
Cho đến khi vào buổi chiều nhìn thấy Mạnh Dao xem TV thoải mái cười to, lúc này hắn mới nhận ra trách nhiệm của mình chính là không để cho Mạnh Dao khóc.
Đến tối Mạnh Dao mới về nhà Mạnh Nguyên Thành, nên bọn họ vẫn có thể ăn cơm chiều với nhau. Thấy đã đến thời gian ăn tối nên hai người họ đi tìm Quách Tử Hàng ăn cơm chung, nhưng vừa đi xuống lầu thì gặp được Trình Thịnh.
Mạnh Dao vẫn còn đang nắm lấy tay Trình Gia Thừa, nhưng vừa nghe Trình Thịnh xưng bố mày thì ngay lập tức đỏ bừng mặt hất tay Trình Gia Thừa ra. Trình Gia Thừa đen mặt nhìn Trình Thịnh, nhưng lại bị Trình Thịnh làm ngơ coi như không thấy mà móc bao lì xì đỏ ra đưa cho Mạnh Dao, từ tốn nói quà gặp mặt.
Cô làm sao mà dám nhận được, mở miệng liên tục từ chối, nhưng Trình Gia Thừa đã lẹ tay cầm lấy nhét vào tay cô, xong xuôi cũng không thèm chào hỏi mà dắt cô đi luôn.
Trình Thịnh bị bỏ lại phía sau, ông tức giận đứng đó chửi, chửi hai câu lại đuổi theo nói để ông đưa bọn họ đi.
Sau khi xuống xe Mạnh Dao nhanh chóng nắm lấy tay áo của hắn, móc bao lì xì trong túi mình ra đưa cho hắn, “Mình không nhận đâu.”
Trình Gia Thừa mở ra xem, khoảng hai ngàn, “Cầm đi.”
“Cha cậu … Cha cậu đã nhìn thấy chúng ta ở bên nhau…” Mạnh Dao lo lắng nói.
Trình Gia Thừa kéo cô lại gần mình, hắn đương nhiên biết Mạnh Dao đang lo lắng, nếu là trước đây thì hắn sẽ không giải thích, nhưng bây giờ thì khác, hắn ôn tồn xoa dịu cô: “Không sao đâu, gia đình tôi không quan tâm đến chuyện yêu đương của tôi.”
Mạnh Dao trợn to mắt, “Yêu đương?”
“Như nào? Không muốn làm bạn gái của tôi?” “Muốn chứ.”, Mạnh Dao vui vẻ nói.
Trong bữa ăn, Quách Tử Hàng và Phạm Y lại cãi nhau, thành tích của Quách Tử Hàng không thể vào đại học được, cậu chàng cũng không muốn ra nước ngoài du học để lấy tiếng gì gì đó, cũng không có kế hoạch gì cả. Điều đó có nghĩa là tốt nghiệp cấp ba là được rồi, nhưng Phạm Y lại muốn thi vào trường đại học.
Hai người vì vấn đề học đại học này mà cãi vã không ngừng. “Còn hai người thì sao?” Phạm Y quay sang hỏi.
“Bắc Kinh.” Trình Gia Thừa nói, Mạnh Dao nhìn hắn mỉm cười, Trình Gia Thừa gắp đồ ăn cho cô, kêu cô chuyên tâm ăn đi.
Cơm nước xong xuôi đi ra khỏi cửa thì đúng lúc chạm mặt Hà Khải, cậu ta và gia đình cũng đến đây ăn cơm, anh trai của cậu ta cũng ở đó. Người mở studio chụp ảnh nhìn thấy Mạnh Dao và Phạm Y thì nói với hai người họ là nếu có thời gian thì đến chỗ ảnh chụp ảnh chơi.
“Không được đi.” Trình Gia Thừa quay sang nói.
“Được!” Mạnh Dao đồng ý, dù sao thì cô cũng không định đi.
Làm bạn gái của Trình Gia Thừa có gì khác biệt? Là thêm một giáo viên để giám sát việc học đó.
Trên thực tế, thành tích của Mạnh Dao không cần ai phải lo lắng, nhưng dường như Trình Gia Thừa đã quản cô đến mức nghiện ngập.
Trước đây cũng có nhiều người hỏi bài hắn, cả những người hàng xóm cũng nhờ hắn dạy kèm bài vở cho con mình, nói thật lòng thì Trình Gia Thừa không thích lo chuyện của người khác nhưng người ngoan ngoãn như Mạnh Dao thì khác.
Nói thúc giục cô học tập, chẳng thà nói bắt nạt chơi bời.
Trình Gia Thừa bảo cô học thuộc lòng bài đó thì Mạnh Dao sẽ không nhúc nhích và cũng không đi ra ngoài mà ngồi ở đó chăm chú học bài. Trình Gia Thừa nói muốn cô hoàn thành bài thi này trong vòng một tiếng, thì Mạnh Dao sẽ đặt đồng hồ và bắt tay vào giải đề, đến giờ quy định nhưng vẫn chưa làm xong thì cô sẽ bày ra vẻ mặt áy náy nhìn hắn.
Nói thế nào nhỉ, một mặt Trình Gia Thừa hưởng thụ cô đáng thương nũng nịu nhận sai, một mặt thầm lên án sự hèn hạ của chính mình, hai cảm xúc trộn lẫn vào nhau, đánh nhau đến chết đi sống lại, khóa chặt hoàn toàn trái tim của hắn vào người Mạnh Dao.
“Mình nói này Trình Gia Thừa, mình thật không ngờ khi nói đến chuyện yêu đương thì cậu lại trở nên ngây thơ như vậy á. Như nào, ngày mai đi chơi bóng hay tiếp tục ở nhà chơi với Dao Dao của cậu?” Vừa hết tiết thì Quách Tử Hàng đến tìm hắn.
Trình Gia Thừa quay lại nhìn Mạnh Dao đang thất thần ngồi trên ghế, không thèm quan tâm đến lời nói đùa của cậu chàng “Đi chơi bóng.”