• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Đình

Biên tập: Iris

20120414224213_fsSxB

Hai ngày sau sinh nhật Giản Hinh, cô nhận được một cuộc gọi từ số lạ, hình như người gọi điện là người quen, hỏi: “Tiểu Hinh, Sao mày chuyển nhà thế? Tao đi đâu tìm mày đây?”

Cô muốn đi đón, nhưng người kia bảo cô ở nhà chờ. Chẳng mấy chốc đã có người gõ cửa, Giản Hinh dồn sức kéo cửa ra nhìn thấy người đã lâu không gặp đang đứng bên ngoài, Lý Doanh.

Giản Hinh không biết nên làm thế nào mới phải, kéo cô ấy sang hết nhìn trái rồi ngó phải, Lý Doanh không mang theo gì cả chạy về đây, đứng bên cạnh cô như một cô gái vùng quê chính hiệu. Giản Hinh choáng váng một hồi, trong đầu nghĩ ngàn vạn lần đừng giống như những gì cô suy đoán.

Nhưng chuyện này quả nhiên chính là thế, Lý Doanh nói: “Tiểu Hinh, tao trốn về đây, bây giờ có lẽ bố mẹ tao đang chạy về bắt tao. Mày cho tao mượn quần áo được không? Tao muốn ăn mặc đẹp một tí để gặp Lâm Hạo.”

Lúc cô nói chuyện không có chút nào là sợ hãi, mang theo một chút vui vẻ và chờ mong.

Giản Hinh rất đau lòng, sờ đến hai bàn tay lạnh như băng của bạn, vội đẩy người vào phòng tắm. Mình thì cầm quần áo sạch cho bạn thay, vốn định gọi điện cho bố mẹ Lý Doanh báo bình an nhưng cuối cùng cũng không gọi, cô không muốn nhìn Lý Doanh khóc lóc như điên nữa.

Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, Lý Doanh gội đầu một cách cẩn thận, cô cất giọng nói: “Mặc kệ bao xa, tao cũng phải quay về.”

Giản Hinh ôm khăn tắm đột nhiên rơi nước mắt, sợ Lý Doanh nghe thấy, không thể làm gì khác hơn là cắn môi.

Lý Doanh nói: “Mẹ tao đề phòng tao quá, lương hằng tháng ông chủ đều đưa thẳng cho mẹ tao, đến hôm trước tao mới để dành đủ tiền vé xe quay về. Tiểu Hinh mày biết không? Bây giờ tao biết trèo tường đấy! Nửa đêm nhân cơ hội bố mẹ ngủ say tao trèo tường chạy ra ngoài! He he, mẹ tao vẫn còn một chiêu! Nếu như ban đêm tao cũng bị khóa lại thì không chạy về được rồi.”

Giản Hinh hỏi: “Mày có bị ngã không?”

Lý Doanh nói: “Không, ngược lại là làm con chó săn nhà kế bên giật mình, con chó kia dữ lắm muốn nhào vô cắn tao, nhưng mà vẫn may nó bị cột lại.”

Giản Hinh không biết cô chịu nhiều cực khổ như vậy, rốt cuộc là yêu đến thế nào mới chống đỡ cô đi hết đoạn đường này?

Lý Doanh thò tay ra: “Tiểu Hinh, khăn.”

Giản Hinh đưa khăn tắm qua, một lát sau Lý Doanh mặc quần áo ngủ của cô đi ra. Cô nàng bảo mệt, trước khi ngủ kéo tay Giản Hinh nói: “Tiểu Hinh, mày đừng nói cho bố mẹ tao biết, cho tao một chút thời gian, cầu xin mày.”

Giản Hinh không biết điều gì đang chờ đợi Lý Doanh, đoạn tình cảm mọi người không xem trọng này, mà cô ấy vẫn kiên định thì có vô ích không.

Sáng sớm hôm sau, Lý Doanh mặc cái váy nhung dê của Giản Hinh, tóc chải rất ngay ngắn, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ cô gái trốn từ núi về của hôm qua. Cô đi cùng Giản Hinh, xuất hiện trước cửa nhà Lâm Hạo.

Cô hỏi: “Có phải sớm quá hay không?”

Giản Hinh nói: “Vậy thì chờ một lát đi.”

Lý Doanh suy nghĩ một lát: “Hay là đừng đợi, Lâm Hạo nhất định rất nhớ tao.”

Giản Hinh không biết nên nói gì, nhìn cô bạn giơ tay lên gõ cửa.

Là mẹ Lâm Hạo mở cửa, nhìn người đứng bên ngoài thì rất kinh ngạc, cũng không nói câu nào.

Lý Doanh làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ngọt ngào gọi bà: “Mẹ, con về rồi.”

Mắt mẹ Lâm Hạo chợt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Con còn trở về làm gì!”

Lý Doanh nói: “Lâm Hạo ở đâu, con sẽ ở đó.”

Giản Hinh cho rằng mẹ Lâm Hạo sẽ nói lời độc ác, sẽ đuổi Lý Doanh đi, sẽ không để họ gặp mặt. Nhưng thực tế là, mẹ Lâm Hạo mở cửa rồi bảo: “Lâm Hạo ở trong phòng, con vào đi.”

Giản Hinh thấy Lý Doanh quay đầu cười với cô, sau đó rảo bước vào phòng Lâm Hạo.

Giản Hinh gọi một tiếng bác, bà Lâm nức nở hỏi cô: “Sao Tiểu Doanh lại quay về?”

Giản Hinh kể lại chuyện một lần, bà Lâm ngồi lau nước mắt, ông Lâm thì thở dài, khoát tay: “Chuyện này tôi không quản nữa.”

Giản Hinh không hiểu lắm, cũng không nghe thấy trong phòng có tiếng động, nhấc chân đi đến đó thì thấy cửa phòng Lâm Hạo không khóa. Giản Hinh đứng ở bên ngoài, nhìn thấy Lý Doanh ôm anh nhỏ giọng nói gì đó, ban đầu gương mặt anh không cảm xúc ngồi nghe, sau đó Lý Doanh nói: “Anh mau ôm em, nếu không em giận thật đó.”

Chỉ thấy Lâm Hạo đưa tay ra ôm cô vào lòng thật, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, hóa thành tiếng khóc nỉ non.

Lý Doanh nói: “Được rồi, đừng khóc, không phải là em về rồi sao!”

Lâm Hạo chỉ nói: “Xin lỗi… xin lỗi em…”

Lúc này bố mẹ của Lý Doanh cũng chạy đến, gõ cửa nhà họ Lâm. Giản Hinh làm theo bản năng giữ cửa phòng ngủ không hy vọng bất kỳ ai quấy rầy bầu không khí bên trong. Cô gái lớn lên cùng cô, trên con đường tình yêu dũng cảm kiên cường hơn cô. Bạn thân của cô, nếu có thể cô hy vọng có thể vì họ tranh thủ thêm nhiều thời gian.

Nhưng Lý Doanh lại đi ra, quỳ xuống trước mặt bố mẹ rồi dập đầu hai cái, nói: “Con gái bất hiếu, mong bố mẹ đồng ý.”

Những điều này trong mắt Giản Hinh chân thực không tưởng nổi, dường như cô sâu sắc cảm nhận được gì đó. Mẹ Lý Doanh suýt nữa ngất đi, Lý Doanh vẫn cười như cũ, nói: “Chúng con sẽ sống tốt, xin mọi người yên tâm.”

Lúc cô nói lời này, Lâm Hạo cũng quỳ trên đất.

Bốn vị phụ huynh rối loạn một lúc, muốn kéo anh lên nhưng Lâm Hạo cầm chặt bàn tay của Lý Doanh. Lúc này gương mặt luôn cười của Lý Doanh mới lộ ra chút khổ sở, nước mắt đong đầy, nhìn Lâm Hạo chăm chú.

Mẹ Lâm Hạo và mẹ Lý Doanh ôm đầu khóc lóc, Lý Doanh nức nở nũng nịu: “Con cũng biết, mọi người cùng nhau lừa con.”

Sau đó Giản Hinh về nhà một mình, lẳng lặng suy nghĩ rất nhiều, đêm khuya Lý Doanh gọi điện đến, nói: “Tiểu Hinh, cảm ơn mày.”

Giản Hinh nói: “Cảm ơn cái gì? Tao chưa làm được gì cho mày cả.”

Lý Doanh nói: “Mày luôn cảm giác mày chưa làm gì cả, nhưng trong lòng bọn tao mày đã làm rất nhiều.”

Giản Hinh gọi cô: “Xin lỗi, Tiểu Doanh, khi đó không có ai đứng về phía mày, bọn tao… Thật quá đáng ghét…”

Hồi lâu sau Lý Doanh mới nói: “Đến tận bây giờ tao không hề dao động, bởi vì tao vốn không tin anh ấy không thương tao, cho nên mặc kệ anh nói lời nào khó nghe tao cũng không thèm để ý. Mày biết tao tuyệt vọng thế nào khi tỉnh lại ở nơi xa lạ không? Tao từng muốn chết, nhưng dần dà tao suy nghĩ tỉnh táo hơn. Tao phải quay về, mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian tao cũng phải quay về. Không trở lại gặp anh, tao mới được chết.”

Giản Hinh càng cảm thấy có lỗi, lúc đưa cô bạn đi vùng khác cô cũng ở đó, nếu như có thể tin tưởng Lâm Hạo hơn thì Lý Doanh cũng không cần cực khổ nhiều như vậy.

Hôm sau cô mua hoa quả sang thăm Lâm Hạo, bà Lâm cũng ở nhà, trên tay đang đan một chiếc áo màu hồng phấn, nhìn là biết cho Lý Doanh.

Lý Doanh cười nhường ghế cho cô, cúi đầu cầm trái cây hỏi Lâm Hạo: “Anh muốn ăn táo hay lê?”

Lâm Hạo đeo đồ che mũi miệng, tiếng nói chuyện hơi yếu: “Táo đi.”

Lý Doanh lầm bầm: “Không phải trước đây anh thích ăn lê à?”

Giản Hinh nghe Lâm Hạo nói: “Bây giờ không thích nữa.”

Lý Doanh vừa cười vừa đi rửa táo, Giản Hinh hỏi anh: “Cảm giác thế nào?”

Lâm Hạo nhìn Lý Doanh trong phòng bếp, im lặng lắc đầu với Giản Hinh, nhất thời cô thấy mũi mình xót không biết nên nói gì. Ngược lại Lâm Hạo đứng lên từ từ nói chuyện: “Ngày đó Tiểu Doanh bị đưa đi em và lão Trâu đến thăm anh, lúc đó em nhất định rất thất vọng về anh, một chữ cũng không nói với anh đã đi mất.”

Giản Hinh gật đầu một cái.

“Sau đó lão Trâu ngồi cùng anh rất lâu, em muốn biết chúng anh nói gì không?”

Giản Hinh ngẩn người, cô thấy rõ Lý Doanh gọt vỏ táo rồi cắt thành từng miếng đặt vào tay Lâm Hạo. Lâm Hạo tháo đồ che mũi miệng xuống, anh đã gầy đến mức gò má lõm xuống. Nhưng Lý Doanh vẫn nhìn anh với ánh mắt như cũ, đầy trìu mến và ngọt ngào, trong mắt cô ấy anh vẫn là dáng vẻ tốt nhất.

“Nói cái gì?” Giản Hinh hỏi.

Lâm Hạo nói: “Thằng nhóc đấy đến mắng anh, nói không muốn làm anh em bạn bè nữa. Anh đành phải kể cho nó nghe biết tất cả đều lừa Tiểu Doanh, anh cho rằng ngày đó sẽ không còn được gặp lại cô ấy. Anh luôn tự nói với chính mình quyết định này là chính xác, là đáng giá, cho dù cô ấy hận anh thì anh cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng khi cô ấy trốn về xuất hiện trước mặt anh, anh cũng không thể lừa gạt chính mình nữa, hơn ai hết anh là người hy vọng có cô ấy ở bên, anh cần cô ấy hơn và không muốn nhường cô ấy cho bất kỳ người nào cả.”

Bên ngoài bà Lâm gọi: “Tiểu Doanh, con ra đây thử quần áo một chút, xem xem có nhỏ hay không.”

Lý Doanh đỏ mắt đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Giản Hinh và Lâm Hạo.

Lâm Hạo nói: “Giản Hinh, em biết anh hâm mộ các em điều gì không? Là thời gian, các em có nhiều thời gian hơn anh, đừng lãng phí vào nơi không đáng giá, hãy suy nghĩ thật kỹ điều mình muốn.”

Điều cô muốn là gì?

Là bà, là Trâu Diệc Minh, là cuộc sống vui vẻ như ban đầu.

Bà đi rồi, cô cũng chỉ còn lại Trâu Diệc Minh.

Giản Hinh cầm túi xách đứng lên, nói: “Lâm Hạo, anh nghỉ ngơi cho khỏe, lần sau em đến thăm anh.”

Lâm Hạo cười, xua tay: “Lần sau đến cùng lão Trâu đi, hai người chia ra đến thăm anh khiến anh cũng mệt lây.”

“Ừm.” Giản Hinh cam kết.

Lâm Hạo và Lý Doanh tiễn cô ra cửa, gió lớn thổi tóc Lý Doanh rối tung. Lâm Hạo nhẹ nhàng gỡ ra, Lý Doanh nhón chân cách đồ che miệng hôn anh. Giản Hinh đứng xa xa nhìn, chuyện của Lâm Hạo và Lý Doanh đối với cô mà nói là một tiết học rung động.

Cô cố gắng chịu đựng cho đến khi lên xe buýt tìm được chỗ ngồi rồi bật khóc, cô sợ bị người khác nhìn thấy nên chỉ dám cúi đầu khóc. Không biết bằng cách nào có một cậu bé đứng cạnh chân cô, muốn nhìn cô khóc thật rõ ràng, gương mặt đáng yêu hỏi cô: “Cô ơi, cô cũng phải đi tiêm ạ?”

Mẹ cậu bé vội vàng ôm con ra sau, Giản Hinh lờ mờ nghe thấy lời của trẻ con: “Cô không phải tiêm sao lại khóc vậy ạ?”

Không nói được tại sao muốn khóc, cô lật tìm danh bạ gọi điện cho Trâu Diệc Minh, anh nhìn cuộc gọi đến mà không tin cho lắm: “Giản Hinh à? Sao thế em?”

Giản Hinh nghe thấy giọng anh thì khóc lớn, mặc kệ mình đang ở trên xe buýt, cô nói: “Trâu Diệc Minh, anh đến đây được không? Em muốn gặp anh, ngay bây giờ!”

Hết chương 26

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK