• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Đình

Biên tập: Iris

Giản Hinh đứng trước cửa nhà Trâu Diệc Minh, ánh tà chiều ấm áp chiếu lên lưng cô, cô giơ tay lên gõ cửa.

Trần Phượng Tiên nhìn thấy Giản Hinh thì hơi giật mình, hỏi cô: “Cháu còn đến làm gì? Biết Diệc Minh thành công nên hối hận rồi hả? Tôi nói cho cháu biết, nhân lúc còn sớm thì dẹp ý nghĩ này đi, tôi sẽ không để loại phụ nữ như cháu bước vào nhà chúng tôi đâu.”

Giản Hinh nói: “Cháu không muốn vào, chỉ là muốn nói với bác một tiếng, Trâu Diệc Minh bị thương phải nằm viện.”

Trần Phượng Tiên không tin: “Sao cháu biết?”

Giản Hinh không giải thích thêm, chỉ nói: “Bác đến xem đi ạ, cháu không cần thiết phải lừa bác.”

Ngay lập tức Trần Phương Tiên sốt cả ruột lên, vội vàng đến bệnh viện, khi nhìn thấy bộ dạng của Trâu Diệc Minh vừa giận vừa đau lòng.

Cũng không biết con trai từ nhỏ đã để người khác không cần lo lắng dạo gần đây sao lại dằn vặt bản thân thế này? Trâu Diệc Minh không biết làm thế nào để dỗ dành mẹ, còn Giản Hinh chỉ đứng cạnh cửa nhìn, trông anh thế này rất đáng yêu. Trâu Diệc Minh nhìn lướt qua thấy Giản Hinh đang cười, ngây ra trong chốc lát.

Giống như ba người họ đang ở chung một khung hình. Giản Hinh chưa từng cười thế này, như gió nhẹ mây trôi, tùy theo ý mình.

Thật ra cô làm rất đúng, chuyện này không giấu được lâu, nói ra sớm một chút có thể khiến mẹ yên tâm hơn. Cô đã làm thay anh nhưng vốn là chuyện anh nên tự mình giải quyết, cũng không biết cô có bị tủi thân không.

Cả đời Trần Phượng Tiên chỉ sống cô đơn một mình, vất vả bảo vệ nuôi anh lớn, nhưng bây giờ lại nằm trong bệnh viện không cử động được, bà thật sự rất đau lòng. Ấn đầu Trâu Diệc Minh vào gối ra lệnh: “Ngủ đi.”

“Con mới dậy xong, không ngủ được nữa đâu ạ.” Trâu Diệc Minh trả lời mẹ mà ánh mắt toàn nhìn Giản Hinh.

Trần Phượng Tiên nghiêng người ngăn cản hai người liếc mắt đưa tình, nói với Giản Hinh: “Cháu ở đây ảnh hưởng con tôi nghỉ ngơi, đi trước đi, sau này đừng đến nữa. Đúng rồi, tiền xây nhà cháu cũng đừng quên trả.”

“Mẹ ơi!” Nếu như Trâu Diệc Minh có thể ngồi dậy thì sớm đã chắn trước mặt Giản Hinh, anh không muốn cô lại bị tủi thân, anh có thể bảo vệ cô.

Thế nhưng Giản Hinh không thèm để ý, quay sang nhìn anh: “Vậy em đi trước đây, mai đến.”

Cô cư xử đúng mực, hoàn toàn không có dáng vẻ dè dặt trước đây khi đối mặt với Trần Phương Tiên.

Cảm giác chênh lệch quá lớn khiến Trần Phượng Tiên có cảm giác không đúng, há miệng muốn đâm chọt đôi câu. Nhưng con trai tức giận đưa mắt ra hiệu cho bà, khiến bà nhớ đến ngày đó hai mẹ con nói đến Giản Hinh làm con trai nổi giận, không thể làm gì khác là nhịn xuống, không mặn không nhạt nói vài câu chua loét: “Đến cũng vô ích, chẳng lẽ còn lo tìm không được người tốt hơn con trai tôi?”

Giản Hinh gật đầu một cái: “Vậy thì không đến.”

Cô nói xong đi luôn, Trâu Diệc Minh ở đằng sau gọi cô cũng không thèm ngoảnh lại. Trần Phượng Tiên trách anh: “Gọi gì mà gọi? Quên con bé đó nhanh đi, đợi cơ thể khỏe lại thì phải đi gặp cô gái mà cậu con giới thiệu.”

Trâu Diệc Minh vội gọi điện thoại cho Giản Hinh, cô không bắt máy.

Giản Hinh không nghe điện thoại, cứ để nó vang mãi.

Trâu Diệc Minh đổi cách khác, gửi tin nhắn sang hỏi cô: Em không quan tâm đến anh nữa à? Giận rồi hả? Mẹ anh không đúng, nếu em giận thì nổi giận với anh, chỉ là đừng không quan tâm đến anh!

Giản Hinh đọc tin nhắn mà bật cười, đây là lần đầu tiên Trâu Diệc Minh thừa nhận mẹ anh không sáng suốt. Cô cũng không quay lại, mặc kệ lát nữa nhận bao nhiêu tin nhắn cuộc gọi, cũng chẳng quay về.

Trâu Diệc Minh bị chấn động não nhẹ lại phải lo lắng thêm chuyện này nên dần dần cảm thấy đầu choáng váng, Trần Phượng Tiên vội vàng gọi bác sĩ. Bác sĩ đến kiểm tra dặn dò bệnh nhân phải chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không nên để tâm trạng thất thường.

Trần Phượng Tiên đau lòng thay con trai, nói chuyện không hề khách sáo: “Giản Hinh đó đúng là sao chổi mà, mấy năm nay sự nghiệp của con không khởi sắc do cô ta làm hại. Không tin thì con nhìn hai đứa sau khi chia tay con làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, cô ta đến thì con bị thương phải nằm viện, hai người xung khắc nhau, sau này đừng gặp nữa.”

Trâu Diệc Minh để điện thoại xuống, kéo Trần Phượng Tiên nói: “Mẹ ơi, sau này đừng nói như vậy nữa, cũng đừng thay con sắp xếp gặp mặt cô gái khác. Con và Giản Hinh sẽ quay lại bên nhau, đời này con cũng chỉ thừa nhận cô ấy, bà Giản luôn xem con như cháu trai ruột, con cũng hy vọng mẹ có thể đối tốt với cô ấy hơn.”

Trần Phượng Tiên tức đến nỗi nhảy dựng lên, muốn đánh con trai lại không xuống tay được.

Trần Phượng Tiên nói được làm được, ngoài một ngày ba bữa về nhà nấu cơm ra thời gian còn lại đều ở bệnh viện chăm sóc Trâu Diệc Minh. Bà nhìn cánh cửa phòng không rời mắt, thấy Giản Hinh sẽ đuổi ra ngoài ngay. Sau khi Trâu Diệc Minh nôn mấy lần người càng yếu hơn, nằm trên giường ngay cả một câu cũng không nói nên lời, không tìm được Giản Hinh trong lòng cũng rất sốt ruột. Rất sợ cô quay về thành phố Mậu mặc kệ anh, anh cố gắng gửi tin nhắn cho ông chủ nhỏ, để anh ta hỗ trợ tìm người.

Ông chủ nhỏ đang định bế con gái theo đi tìm người thì thấy Giản Hinh đến, chào hỏi anh và muốn ăn một chén súp thịt. Ông chủ nhỏ nhân cơ hội đặt con gái vào lòng Giản Hinh, đôi mắt trẻ con như quả nho lớn, ánh mắt nhìn cô long la long lanh, Giản Hinh đỡ lưng bé muốn chọc cười. Trẻ con dễ dỗ, cười khanh khách khiến nước miếng chảy ra, Giản Hinh ôm cô bé vào lòng, nước bọt chùi hết lên áo cô.

Ông chủ nhỏ nhận lấy con gái, nói: “Ăn nhanh đi.”

Giản Hinh ăn súp thịt cũng không quên nhìn đứa trẻ bụ bẫm, Ông chủ nhỏ trêu cô: “Em thích thì sinh một đứa đi.”

Giản Hinh không đáp, rắc thêm hạt tiêu.

Ông chủ nhỏ ngồi một bên, nói tốt cho cậu bạn mình: “Minh Tử nhớ em lắm đấy, tình huống bên nó không tốt lắm, nôn mấy lần rồi, nói với anh là muốn nhìn thấy em.”

Thấy cô không trả lời, lại nói thêm: “Cô Trần phải về nhà nấu cơm, chạy qua chạy lại cũng phải hai tiếng. Không biết Minh Tử một mình làm thế nào.”

Giản Hinh ăn sạch chén súp, nói: “Anh đừng nói với anh ấy đã gặp em, em đi đây.”

Đứa bé bụ bẫm vẫy tay với cô xinh đẹp, ông chủ nhỏ nhéo mũi bé: “Phải gọi là mẹ nuôi.”

Sáng sớm chợ rất náo nhiệt, Giản Hinh lượn quanh một vòng, xách một con gà vườn đã được làm sẵn về nhà.

Trong sân nhỏ nhà họ Giản, cô ngồi xổm dưới đất nhóm lửa, hầm chén cháo gà ba tiếng trên cái lò đất, gió rét khiến hương thơm bay khắp nơi. Hàng xóm cũ ló đầu ra ngửi, cười hỏi Giản Hinh cầm khoản tiền tháo dỡ và di dời hay là đổi nhà.

Giản Hinh nói chưa nghĩ ra, hàng xóm cũ cực kỳ hâm mộ nhìn căn nhà này, đề nghị Giản Hinh đổi bốn năm căn phòng của anh ta, sau này làm bà chủ cho thuê nhà, mỗi tháng đợi thu tiền.

Căn nhà xây tầng tạm này, không ai nghĩ rằng Giản Hinh một cô gái nhỏ có thể làm được, lúc không có ai mọi người đều nói bà Giản phúc mỏng, không đợi được ở nhà lớn đã đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK