• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảy giờ năm mươi.

Ngô Xuân Ngọc đã đợi ở cổng bệnh viện, suy nghĩ sẽ chờ ở đây chờ Lục Kiều đi làm, sau đó trước khi vào bệnh viện nói với cô chuyện thuốc mỡ một chút.

Đợi năm phút, Lục Kiều đến.

Vừa đến cổng bệnh viện, Lục Kiều liếc mắt một cái nhìn thấy Ngô Xuân Ngọc đang chờ ở đó.

Nhìn thần sắc muốn nói lại thôi của đối phương nhìn mình, Lục Kiều nhấc chân đi tới.

"Thím, sao lại đứng ở cửa, ngài có chuyện gì đang chờ con sao?" Lục Kiều chủ động mở miệng hỏi một tiếng, trên mặt mang theo nụ cười làm cho người ta thoải mái.

Nhìn thấy Lục Kiều cười tủm tỉm, Ngô Xuân Ngọc nghĩ đến chuyện mình làm, trong lòng càng thêm ngượng ngùng.

Do dự một lúc, Ngô Xuân Ngọc lúc này mới thăm dò mở miệng hỏi: "Kiều Kiều à, thuốc mỡ kia của con, có bán hay không?"

Thuốc mỡ, có người mua, cô đương nhiên bán nha.

Không có cách nào, ai bảo cô nghèo chi!

"Bán chứ, có ai muốn mua sao ạ?" Lục Kiều hỏi ngược lại.

Nghe được Lục Kiều nói thuốc mỡ có thể bán sắc mặt Ngô Xuân Ngọc thoáng thả lỏng một chút, lập tức mới đem chuyện tối hôm qua nói một lần.

Đợi đến khi nghe Ngô Xuân Ngọc định giá thuốc mỡ ba mươi đồng một hộp, Lục Kiều sợ ngây người.

Thuốc mỡ này, dựa theo giá trong lòng Lục Kiều hẳn là mười lăm đến hai mươi đồng, thím vừa mở miệng, giá cả gần như tăng gấp đôi luôn.


Ngô Xuân Ngọc nói chuyện nhận thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Lục Kiều, trong lòng thoáng run sợ, nuốt nước miếng một chút, trái tim cũng nhấc lên, run giọng hỏi: "Có phải là giá cả.. Quá thấp?"

Ôi chao, cô làm cho đứa nhỏ Lục Kiều này lỗ vốn sao?

Nàng hẳn phải nghĩ đến chi phí thuốc đông y không rẻ, chế tác thuốc mỡ còn phải tốn công sức, thuốc mỡ bán ba mươi đồng một hộp sợ là lỗ vốn rồi.

Vốn dĩ, Ngô Xuân Ngọc nghe nói thuốc mỡ gia truyền dùng tốt, người ta cầu tới cửa muốn mua, nhớ rõ có nhà thuốc trị liệu lợi hại, một hộp thuốc phải bán bốn mươi đồng.

Đầu năm nay nhà ai cũng không giàu có gì, nhưng bị bệnh thì phải tiêu tiền, dù sao tiền không còn có thể kiếm, mạng không còn thì thật sự không còn gì.

Bên này, Lục Kiều nghe được hai chữ "quá thấp" của thím, khóe miệng co giật một chút.

"Cái kia, thím à, nếu là thím giới thiệu đến con liền báo giá chi phí, không cần ba mươi đồng nhiều như vậy, hai mươi đồng là được."

Tiểu nhân trong lòng Lục Kiều đã bắt đầu cắn ngón tay nhỏ bé.. Ô ô ô, cô kiếm tiền mà rơi nước mắt!

Lấy hết thì nhiều quá, lương tâm Lục Kiều có chút áy náy, cho nên cứ lấy hai mươi đi, giảm xuống một chút xíu.

Ô ô ô, kiếm ít đi mười đồng một hộp đó, thật đau lòng, thật đau lòng mà!

Nội tâm Lục Kiều đầy kịch tính nhưng bề ngoài không có biểu hiện gì.

Nhìn Lục Kiều mở miệng như vậy, Ngô Xuân Ngọc bị sự thiện lương của đứa nhỏ này cảm động.

Thật là một đứa trẻ tốt a, nể mặt trưởng bối như nàng còn giảm giá như vậy.

Ngô Xuân Ngọc: Nhưng mà không được, không thể để cho đứa nhỏ Kiều Kiều này chịu thiệt thòi.


"Kiều Kiều à, thím đã nói với người ta ba mươi đồng một hộp rồi, con đứa nhỏ này đừng quá thành thật, phương thuốc tổ tiên của người khác một hộp bốn mươi đồng, con lấy ba mươi không đắt."

Lục Kiều: Không đắt sao?

Cho nên, là do nàng không hiểu thị trường thế giới này?

"Nếu con đáp ứng thuốc mỡ có thể bán, vậy ngày mai thím sẽ thu tiền đưa tới đây cho con, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, sáng mai chúng ta gặp ở đây nha." Bỏ lại một câu như vậy Ngô Xuân Ngọc nhìn thời gian sắp không kịp, vội vàng lôi kéo Lục Kiều đi vào bệnh viện.

Ngay cả lúc chia tay Ngô Xuân Ngọc còn cảm khái đứa nhỏ Lục Kiều này quá thiện lương quá chân thật.

Lục Kiều hoàn toàn không biết mình hơi khách khí một chút đã bị coi là thiện lương thành thật.

Một ngày trôi qua rất nhanh, Ngô Xuân Ngọc đi làm về tìm mấy hộ gia đình muốn mua thuốc mỡ nói chuyện Lục Kiều đồng ý làm thuốc mỡ, thuận tiện thu tiền.

Hàng xóm láng giềng, người mua thuốc mỡ cũng không sợ Ngô Xuân Ngọc sẽ thu tiền quỵt nợ, dù sao Ngô Xuân Ngọc làm việc ở bệnh viện, vì mấy chục đồng thuốc mỡ mà làm thối thanh danh hai vợ chồng, ai cũng không ngu xuẩn như vậy, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện không chừng còn phải liên lụy đến công việc, Ngô Xuân Ngọc cũng sẽ không ngốc như vậy.

Ngô Xuân Ngọc tổng cộng thu tiền mười hai hộp, vốn buổi sáng chỉ đặt tám hộp, ban ngày lại có người nghe nói chuyện này, cũng thăm dò chuẩn bị mua một hộp thử xem.

Mười hai hộp, một hộp ba mươi đồng, tổng cộng là ba trăm sáu mươi đồng.

Ngày hôm sau, Ngô Xuân Ngọc và Lục Kiều gặp nhau ở cổng bệnh viện.

Tìm một nơi yên tĩnh không có người, đợi Lục Kiều nhìn thấy thím Ngô lấy ra một lượng tiền lớn, trong mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc.

Lục Kiều bày tỏ: Ngao ngao ngao!


Nước mắt kích động từ khóe miệng lưu lại. Jpg

"Mười hai hộp tất cả, tổng cộng là ba trăm sáu mươi đồng, thím mang theo đây, nhiều tiền như vậy con phải cất kĩ, tuyệt đối không được để mất. Nhân tiện, còn có một chuyện thuận tiện hỏi con, nếu con không muốn trả lời thì thôi."

"Không có việc gì, thím Ngô thím nói đi." Lục Kiều nhận lấy tiền trong tay đối phương, sau đó thuận tay rút ra hai tờ, vừa định nhét qua đã bị đối phương lẹ mắt tránh đi.

"Con đứa nhỏ này, ý tứ gì vậy, thím không có ý đó, thím chỉ là muốn hỏi con danh ngạch vào trong thành phố học tập có phải là con có một cái hay không? Con cất đi. Thím không cần tiền của con."

"Thím ngài hiểu lầm rồi, con có thể kiếm tiền còn không phải là nhờ ngài sao, gửi ngài một chút phí vất vả cũng là chuyện nên làm, chúng ta chuyện nào ra chuyện đó, hơn nữa con cũng không gửi nhiều sợ thím ghét bỏ." Lục Kiều tốt xấu gì cũng nói được, sắc mặt kia giống như đối phương không nhận tiền này chính là khinh thường nàng.

Có câu nói rất hay thăng mễ ân đấu mễ cừu (*), nhưng có đôi khi vẫn cần phải thay đổi, ví dụ như người ta hỗ trợ làm việc cho ít nhiều cũng là ý tứ, số tiền này cho Ngô Xuân Ngọc trong lòng thoải mái, có cầm hay không thì tùy người ta, nhưng cho hay không lại là chuyện khác.

(*) Thăng mễ ân đấu mễ cừu (升米恩, 斗米仇): Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù: Ý chỉ rằng nếu bạn giúp ai đó một việc dù rất nhỏ trong lúc nguy cấp, họ sẽ vô cùng cảm kích bạn. Thế nhưng nếu sau khi họ có thể tự làm được mà bạn vẫn tiếp tục giúp thì bỗng nhiên một lần nào đó bạn không giúp họ, có thể họ sẽ ghi hận với bạn.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

"Thím, ngài thu đi, thím không nhận sau này con cũng không dám đến nhà ngài, ngài cùng chú Vương đối tốt với nhà chúng con, chúng con đều ghi nhớ trong lòng, sau này ngài chính là thân nhân của con, ngài cùng chú Vương thúc là trưởng bối của con, con hiếu kính hai người là chuyện bình thường, thím mau cất đi, lát nữa lỡ có người tới."

"Ôi chao, được, lần này thím nhận, lần sau cũng không thể như vậy nữa, nếu không thím sẽ tức giận." Ngô Xuân Ngọc nhìn bốn phía thấy xa xa thật sự có người đi ngang qua, vội vàng thu tiền lại.

Khoan hãy nói, ngược lại Ngô Xuân Ngọc nhìn người trẻ tuổi Lục Kiều này với cặp mắt khác xưa, lúc trước tính tình nhu nhược không hiểu nhân tình thế thái, hiện tại không chỉ là tính tình thay đổi, còn bắt đầu hiểu rõ chuyện đối nhân xử thế.

Hai mươi đồng chính là nửa tháng lương của Ngô Xuân Ngọc, nói không động tâm nhất định là gạt người, nhưng mà thật sự thu tiền này trong lòng ít nhiều có chút ngượng ngùng.

Đề tài của hai người trở lại chuyện danh ngạch đến thành phố học tập.

"Đến thành phố học tập con hẳn là sẽ cùng đi, thím sao ngài đột nhiên hỏi chuyện này?"

"Không có, không có gì, cơ hội này khó có được, Kiều Kiều con đi cũng phải cố gắng nha, không chừng sau này con còn đến bệnh viện thành phố làm việc." Nói đến đây Ngô Xuân Ngọc còn trêu chọc cô.


Bệnh viện trong thành phố nào dễ vào như vậy, đặc biệt là chuyện Lục Kiều chưa tốt nghiệp đại học nữa.

Lại hàn huyên vài câu, hai người mới tách ra.

Cả ngày đi làm bận rộn, Lục Kiều vừa tan tầm liền trực tiếp chạy đến hiệu thuốc Đông y lần trước mua dược liệu.

Vẫn giống như lần trước, nhìn thấy lão gia tử bốc thuốc bằng một tay, tuyệt kĩ này dù cho xem bao nhiêu lần đều làm cho người ta thán phục.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!

Có tiền thuốc mỡ lần này thu được nhanh như vậy, Lục Kiều liền không có ý định giới hạn chỉ ở một phương thuốc mỡ điều trị tổn thương cơ thắt lưng.

Kiếp trước tốt xấu gì cũng vào phòng thí nghiệm, Lục Kiều tự mình nghiên cứu và nắm giữ không ít phương thuốc, hơn nữa không chỉ là thuốc mỡ, cô còn có thể chế tạo các loại thuốc.

Ôi, thật ngọt ngào mà, ai còn có thể ghét bỏ tiền nhiều nha.

Hiệu thuốc Đông y, Lục Kiều vung tay mua, tuy rằng không thể gọi là hào phóng, nhưng tư thế mua thuốc này có thể so với cuồng ma mua sắm đời sau.

Ngay cả lão gia tử cũng bị Lục Kiều làm mệt mỏi không nhẹ, qua lại bốc thuốc, đi lại một thời gian dài.

Cuối cùng tính sổ, một ngàn còn chưa kịp ấm tay đã bị cô tiêu mất hai trăm đồng.

Trong đó đắt nhất còn là cây nhân sâm năm mươi năm kia, tốn hơn một trăm năm mươi đồng, Lục Kiều vốn nhìn trúng một cây nhân sâm trăm năm khác, thế nhưng giá cả quá đắt, ông chủ người ta mở miệng chính là năm trăm, cái giá này khiến cho Lục Kiều chỉ có thể nhìn mà tiếc rẻ.

Hơn nữa dược liệu điều trị tổn thương cơ thắt lưng, còn có dược liệu quý giá mà Lục Kiều cần, tiêu hơn hai trăm không tính là đắt.

Ở trong hiệu thuốc khoảng hơn một tiếng đồng hồ, Lục Kiều đang tính tiền đột nhiên nhớ tới việc xử lý những dược liệu này cần công cụ, ví dụ như thái lát, mài, những thứ này đều phải dùng dụng cụ.

Được rồi, mang theo một túi thuốc Đông y lớn lại chạy đến một cửa hàng gần đó mua những công cụ này, may mà gần đó có một cửa hàng bán.

Thân thể nhỏ bé của Lục Kiều mệt mỏi thở hồng hộc, xách đồ thuê một chiếc xe ba bánh, ở trong lòng âm thầm quyết định: Nhất định phải nhanh chóng mua xe đạp, lần sau mua nhiều đồ sẽ không cần mệt mỏi như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK