Tối om.
Tối đến đáng sợ.
Bảo chậm rãi mở mắt, bóng tối không ngừng bủa vây trong đôi đồng tử nâu trong đẹp đẽ của cậu. Đồng hồ bên cạnh điểm 9 giờ sáng, thế nhưng chẳng có chút ánh sáng nào lọt nổi vào phòng. Cậu mệt mỏi bước xuống giường, vén mạnh rèm cửa sổ ra, nhíu mày vì chưa kịp thích nghi với ánh sáng quá mạnh.
Trên giường, Trịnh Gia Ái Lạp khẽ kêu lên đầy khó chịu. Con bé kéo chăn trùm kín đầu, tiếp tục đi vào cõi thần tiên.
Bảo giật khoé miệng, chắc mẩm bác giúp việc lại tự tiện cho nó vào liền thở dài. Cậu quay về phía giường, vươn tay vén một chút mái tóc xoã tung khắp nơi của Ái Lạp, ánh mắt mông lung. Bảo bất chợt nhớ về tháng ngày không có nó làm bạn trong quá khứ, thật sự cô độc biết bao nhiêu.
- Con trai yêu, con là niềm tự hào của mẹ!
Người phụ nữ trẻ tuổi vui vẻ xoa đầu Bảo, tay bà cầm chặt đống giấy khen các loại, ý cười vương trên mặt. Rõ ràng động tác của bà rất dịu dàng, vậy mà Bảo lại cảm nhận được sự hả hê và ích kỉ trong nó. Cậu cúi gằm mặt xuống đất, lặng im ăn nốt phần đồ đặt ở bàn, xung quanh là rất nhiều vệ sĩ mặc áo đen. Bảo cụp mắt, có lẽ màu đen kia đã sớm trở thành một phần rất quen thuộc trong cuộc đời Bảo.
- Con muốn ra ngoài.
- Ồ, con muốn chơi ở vườn sao? Để mẹ gọi người chuẩn bị....
- Không, là ra khỏi cái cổng sắt kia!
Bảo nặng nề nhấn mạnh, cảm nhận khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ dần tối đi, lòng cậu dâng lên nỗi lo sợ vô cớ. Đó là mẹ cậu, tại sao cậu lại thấy sợ?
- Không được đâu con à, con muốn mua gì bên ngoài, để mẹ mang về cho con nhé?
Hơi thở đều đều phả vào tay Bảo. Cậu mỉm cười nhàn nhạt, bẹo má Ái Lạp lắc mạnh. Con bé đau đớn rên rỉ, nhưng chút tác động nhỏ này không đủ khiến nó mở hai hàng lông mi dày ra. Nó lười nhác gối đầu lên đùi Bảo, chóp chép miệng:
- Đứa nào véo má bà, kiếp sau bị cụt tay....
Bảo nín cười, thấy cái con bé này sao mà đáng yêu thế cơ chứ, thế là vỗ đầu ru nó ngủ tiếp. Mùi dầu gội thoang thoảng quanh chóp mũi Bảo, cậu liên tưởng đến mùi nước hoa mà mẹ cậu hay dùng trước kia.
- Lâu lắm rồi mẹ con ta mới ăn cùng nhau nhỉ?
Người phụ nữ kéo Bảo sát về phía mình, cưng chiều vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt cậu. Bà tỏ vẻ hận không thể dâng được mọi thứ cho Bảo, muốn Bảo được hưởng những điều tốt đẹp nhất trên đời. Bà cười nói:
- Mẹ thật sự, thật sự, rất yêu con!
Đối diện ánh nhìn trìu mến của người phụ nữ, Bảo tự hỏi tại sao mình có thể bình tĩnh đến vậy. Cậu lặng lẽ tránh khỏi bàn tay đang vuốt mình kia, cười nhạt:
- Vậy mẹ nhốt con ở đây làm gì thế?
- Mày đang nghĩ gì vậy?
Chất giọng non nớt cắt đứt dòng suy nghĩ của Bảo. Ái Lạp đã tỉnh dậy từ lúc nào, đang vươn vai và ngáp thật lớn. Nó nghiêng đầu nhìn Bảo, mái tóc dài rối tung, loà xoà khắp mặt. Bảo theo thói quen vén chúng sang hai bên, để đôi đồng tử đen láy dần lộ ra, trong trẻo đến mức Bảo có thể nhìn thấy bản thân trong ấy.
- Mắt con trai bố sáng quá, mai sau sẽ thông minh lắm đây!
Người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề từ tốn vuốt tóc Bảo, khí chất toả ra từ người ông đủ thu hút bất kì nhân vật khác giới nào. Người phụ nữ ngồi ở bàn trang điểm gần đó bỗng dưng phì cười tự giễu, vui vẻ nói chêm vài câu:
- Đúng, bao nhiêu thằng con rơi con vãi bên ngoài cũng chẳng bằng một thằng này!
- Em nói gì đấy?
- Tôi nói không đúng à?
- Em đừng có quên điều kiện giữa chúng ta!
Người đàn ông đứng bật dậy, to tiếng với người phụ nữ. Bà ta cười phá lên, dù đang làm ra vẻ chua ngoa nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp:
- Ai mới là người phá nó trước đây?
Hàng loạt tiếng đập phá đồ đạc vang lên, Bảo chăm chú nhìn, không chút đau lòng hay sợ hãi. Kia là bố mẹ cậu nhỉ? Sao cậu chẳng có cảm giác quen thuộc gì với họ thế?
- Bảo ơi, mày có thấy nhà mày hơi nhiều vệ sĩ không?
Ái Lạp hất cằm với mấy người vệ sĩ cứ đi ba bước gặp một này. Cái cách họ nhìn chằm chằm hai đứa nó thật chẳng dễ chịu chút nào, mặc dù họ có đeo kính đen nhưng Ái Lạp vẫn cảm nhận được. Hơn nữa, trong nhà mà đeo kính râm? Bị chập cheng cả lũ à?
- Kệ họ đi, mày còn hỏi là tao bế mày lên đấy.
Bảo lạnh lùng đáp, thành công làm Ái Lạp ngậm miệng. Quả nhiên chỉ có đội phó mới đủ khả năng khiến đội trưởng câm mồm. Hai đứa dắt díu nhau tới phòng ăn, nơi mà trên bàn đã bày sẵn vài món nhỏ. Ái Lạp ôm cái bụng đói lập tức xà vào, không cần tới sự cho phép của Bảo đã cắm mặt ăn như thói quen. Bảo bất lực kéo ghế ngồi xuống gần đó, chỗ cố định ban đầu của cậu đã được thay đổi thành bất cứ chỗ nào gần Ái Lạp. Những người hầu cũng đã quá quen với điều này, họ cười thầm trong lòng, nghiêm chỉnh bê thêm vài món ra.
- Eo ơi ngon vãi! Thề, bố tao mà cho phép thì tao chuyển khẩu sang đây lâu rồi!
Tay nghề đầu bếp nhà Bảo thật sự không thể chê vào đâu được, ngon hơn nhiều so với mấy bác giúp việc ở nhà làm. À, tất nhiên đồ mẹ làm vẫn ngon nhất. Ái Lạp sung sướng tận hưởng vị thịt mềm tan trên đầu lưỡi, thoả mãn gắp thêm miếng nữa. Bảo nhắc nó ăn từ từ thôi, song có vẻ miếng ăn đến miệng thì tai lành cũng thành tai điếc hết. Bảo lấy giấy chùi miệng cho con bé, lục tìm dây chun rồi buộc cao tóc Ái Lạp lên.
Chẳng biết từ bao giờ cậu đã hình thành thói quen tích dây chun trong túi, tại tóc Ái Lạp vừa dài vừa dày, mỗi lần nó nô nghịch là rũ rượi hết ra, phải kiếm cái gì buộc cho gọn gàng. Ban đầu An nhìn chướng mắt mớ tóc của nó, hay dùng nilon bọc đũa để buộc lại lúc mọi người ngồi quây quần ăn trưa. Sau không phải lúc nào cũng ăn đồ ở canteen để có đũa dùng một lần, nên An chuyển sang dùng chun. Bảo thấy An buộc tóc cho Ái Lạp liền vô tình nhớ, có hôm đi qua thấy liền mua cả túi chun to về buộc cho Ái Lạp.
- Con căn bản không cần phục vụ ai cả. Điều kiện con tốt thế này, người ta chưa xô tới nịnh bợ thì thôi, lại còn muốn con chăm sóc người ta.
Người phụ nữ nhâm nhi ly trà nóng, tao nhã lấy giấy chấm miệng. Bảo mặc bộ đồng phục học sinh cấp I, bàn tay đang giải toán ngừng lại, cậu ngẩng đầu lên:
- Mối quan hệ bạn bè là mối quan hệ có sự giúp đỡ lần nhau. Bà để người ta giúp tôi nhưng không cho tôi giúp lại, đấy không gọi là bạn, là quan hệ chủ tớ thì đúng hơn?
Người phụ nữ nghe xong liền bật cười, bà cũng chẳng giấu gì đứa con trai thông minh của mình, thản nhiên thừa nhận:
- Phải, con không cần bạn. Trên đời này chỉ có quan hệ lợi ích, còn bạn bè, tình yêu, mọi thứ đều vô nghĩa.
- Bảo ơi, há mồm ra đi!
Ái Lạp giơ một miếng bánh ngọt về phía Bảo, miếng bánh đã bị cắn mất hơn nửa, hiển nhiên là Ái Lạp nếm thử thấy ngon mới đưa Bảo ăn. Bảo lặng im giây lát, đoạn hé miệng để Ái Lạp nhét miếng bánh vào miệng mình. Ái Lạp thấy Bảo nhai nhai nuốt nuốt, hồ hởi hỏi:
- Sao, ngon không?
- Cũng được.
- Cũng cái gì mà cũng, quá được ấy chứ!
Ái Lạp tỏm tẻm ăn thêm vài miếng, chẳng mấy chốc đĩa bánh đã hết bay. Người hầu bắt đầu tiến đến dọn bát đĩa, tiện thể nói nhỏ vào tai Bảo:
- Thưa cậu, bà chủ sắp về rồi.
Bảo không đáp, lấy miếng giấy chùi miệng cho Ái Lạp lần thứ N. Cậu nhìn đồng hồ gần điểm 12 giờ trưa, mùi thức ăn mẹ thích bắt đầu bay ra từ phòng bếp, quay sang nói với Ái Lạp:
- Đến giờ dắt chó về chuồng rồi.
- Hả? Tao vừa mới qua chơi mà?
- Thì giờ đến lượt tao sang nhà mày chơi?
- Ờ được đấy!
Ái Lạp tạm chấp thuận, vội vã thu dọn đồ đạc kéo Bảo ra khỏi nhà. Hai đứa vừa mới đi, chiếc xe ô tô đỏ sang trọng đã dừng ngay trước cổng. Bác bảo vệ bấm nút điều khiển cho cửa mở ra, tuy nhiên xe lại không có ý định đi vào. Người phụ nữ trong xe ngoái đầu ra hỏi xem Bảo có nhà không, nhận được đáp án bà liền đi tiếp mà không ghé vào ăn cơm đã chuẩn bị sẵn. Đám người hầu lẵng lẽ thở dài, xem ra tối nay cậu chủ nhỏ lại phải ăn cơm thừa buổi trưa rồi.
- Con trai, mẹ nghe nói tối nay con đã ăn cơm nguội?
Người phụ nữ xông vào chỗ Bảo đang ngồi đọc sách, giọng điệu chứa đầy sự không hài lòng nhưng vẫn làm ra vẻ mặt tươi cười. Bảo ngẩng đầu liếc sơ qua bộ váy đắt tiền trên người bà, không quan tâm tiếp tục chăm chú với con chữ:
- Phúc đức tại mẫu. Bà lãng phí thức ăn, tôi phải ăn đồ thừa cũng là điều dễ hiểu.
Đống đồ ăn đó đâu có đúng với hai chữ "cơm nguội", gọi chúng là một bàn tiệc thì đúng hơn. Bảo không bài xích việc ăn chúng, chỉ là cậu không thể ngừng buông lời cay nghiệt với mẹ cậu.
- Nếu con cứ chống đối mẹ như thế, mẹ sẽ không cho con ra ngoài đâu.
- Làm như bà cầm được chân tôi ấy?
Người phụ nữ khéo léo che miệng cười, ánh mắt bà nhìn Bảo nhưng lại phản chiếu ra hình ảnh người khác. Bà đưa chiếc ví da cho giúp việc, trước khi rời đi còn kịp để lại vài chữ:
- Đúng là không giống lông cũng giống cánh. Cứng đầu thật!
- Đã bảo chỗ này sai rồi, đồ cứng đầu!
Ái Lạp chỉ vào phần lời giải bài hình mà Bảo làm, lớn tiếng quát. Tức chết đi mất, Bảo bao nhiêu lần chứng minh ngộ nhận rồi mà không chịu rút kinh nghiệm, chống chế cái gì mà "đằng nào nó chả thế, chứng minh làm gì cho mệt". Ái Lạp không ép Bảo sửa được đành hờn dỗi không thèm nhắc nữa, quay lại với bài tập tiếng anh của mình.
Bảo mệt mỏi tựa đầu lên vai Ái Lạp, sách vở vứt trỏng trơ ở bàn không thèm động đến. Ái Lạp bên mắc câu khó, bên bị Bảo ghì lấy làm phiền, khó chịu lầm bầm:
- Éo bao giờ thấy học mà lúc nào cũng điểm cao, hãm thật...
- Con chị học giỏi quá, chị có cho cháu đi học thêm ở đâu không vậy?
Vài người phụ nữ bu tới chỗ mẹ Bảo, hỏi han lấy chút kinh nghiệm dạy con. Mẹ Bảo che miệng cười, đôi mắt biết nói khiến bà trẻ ra gần chục tuổi, tự hào khoe:
- Ôi, cháu nó không học thêm ở đâu đâu, ở nhà tôi cũng ít khi thấy nó lôi sách vở ra học lắm, suốt ngày chỉ nghe nhạc với đọc sách thôi.
- Thật sao? Chết mất, thế này thì giỏi bẩm sinh giống bố nó rồi!
Ba người phụ nữ gộp thành một sân kịch, nói nói cười cười rôm rả. Bảo hạ sách, lén nhìn phản ứng của mẹ cậu trước những lời động chạm. Quả nhiên, da mặt bà xanh lại, nở nụ cười gượng gạo, cố lờ đi coi như không hiểu ý nghĩa ngầm dưới các con chữ:
- Vâng, hai bố con nó giống nhau thật, nhiều khi tôi nhìn thằng bé mà cứ nghĩ đến bố nó. Haiz, chị em mình phận đẻ thuê, đẻ mấy đứa con chả đứa nào giống mình.
Người phụ nữ miễn cưỡng đáp mấy câu có lệ. Bảo nở nụ cười mỉa mai, ánh mắt của cậu bé lớp 4 tối om, không hiện hữu dù chỉ tia sáng nhỏ. Lưng Bảo vẫn còn đau vì trận đánh tối hôm qua, cậu không dám tựa hẳn vào ghế, sợ sẽ động vào vết thương chưa lành.
Ái Lạp đã làm xong bài tự bao giờ, nó mãn nguyện buông bút, quay sang nhìn Bảo lim dim mắt sắp ngủ. Lông mi Bảo đẹp lắm, không dày như Ái Lạp nhưng cong vút, sợi ngắn sợi dài đan xen tạo thành hình quạt xếp, trông nữ tính kinh khủng. Ái Lạp dùng ngón trỏ vẽ theo đường lông mày Bảo, đôi lông mày rõ nét, thẳng tắp theo khuôn. Nó buột miệng:
- Chắc giống bố rồi, mày này không thể là mày của con gái được.
- Mày giống bố mày y như đúc! Tao chán ghét khuôn mặt của mày, tao chán ghét mày!
Người phụ nữ tức giận đập bể bình hoa, nước bắn tung toé, vụn sứ rải khắp nơi. Áo Bảo ướt cả mảng vì hứng nước bắn, cây gậy mảnh dài không biết mẹ lôi từ đâu về vứt lăn lóc cạnh cậu. Lưng Bảo hằn rõ những vệt roi đỏ, trán cậu toát đầy mồ hôi, cả người nóng bừng. Cậu sốt mê man từ đêm qua tới giờ, vốn cậu đã dự định nhốt mình trong phòng cho qua cơn sốt, không ngờ mẹ lại dở bệnh ngay lúc này.
Mùi rượu nồng nặc, mấy cái li trên bàn li đầy li cạn, li đổ ngang rồi lăn xuống đất vỡ tan. Một đám người hầu đứng xì xầm ngoài cửa không dám bước vào, chỉ tới khi ông chủ về mọi chuyện mới được giải quyết. Bảo ngất đi trên sàn nhà lạnh lẽo, tai cậu văng vẳng tiếng cãi nhau ầm ĩ không ngừng nghỉ.
- Con anh còn chưa đủ lớn, anh đã nghĩ tới chuyện phân tài sản cho mẹ con cô ta rồi. Anh coi tôi là gì? Đồ trưng bày? Bình hoa? Hay là chỗ phát tiết mỗi khi cô ta đến kì không lên giường được?
- Em câm mồm cho anh!
- Anh có tin tôi giết chết đứa con thiên tài của anh không?
Mảnh sứ vỡ áp vào da thịt Bảo, cậu bị giật khỏi vòng tay người giúp việc, nửa thân dưới vô lực khuỵ xuống sàn. Mùi thơm tinh tế quen thuộc phát tán xung quanh, là mùi của mẹ, mẹ chưa bao giờ đổi hương nước hoa này cả.
- Em định làm gì?! Bỏ con ra!
- Anh nghe cho rõ đây, chỉ cần tôi thấy bóng dáng con đàn bà nào lảng vảng trong cái nhà này, tôi sẽ giết chết nó anh biết không hả? Nó sinh ra đã là một sự bắt buộc, nếu nó biến mất, mối quan hệ ràng buộc này không còn, chúng ta sẽ tự do!
- Mai chủ nhật, đi đâu chơi không?
Ái Lạp chống cằm ngẫm nghĩ, thời khoá biểu của những con người không đi học thêm nhàn hạ rất nhiều so với mọi người. Bảo xì một cái, lạnh lùng bốp vào mặt đội trưởng nhà mình:
- Đi chơi hay đi tính kế úp sọt người? Mày vẫn chưa từ bỏ vụ hội thao à?
Không chỉ Ái Lạp mà tất cả thành viên bang Thống Trị Thế Giới đều đau đáu về vấn đề này. Có đứa dám đứng sau tính kế đội trưởng, láo quá láo, không xử lí không được. Bị chơi là nỗi nhục, đi chơi người là niềm vui. Ái Lạp theo chủ trương sử dụng logic IQ cao, quyết định thiết kế bẫy rập bẫy:
- Mày không biết đâu, tao muốn xem đứa dám úp sọt tao mồm ngang mũi dọc thế nào. Nó quá liều, hơn nữa, nó trêu nhầm người.
Ái Lạp phụng phịu rãi bày ấm ức, hai con mắt to tròn chớp chớp nịnh Bảo nhập cuộc vui. Bảo chán nản nhìn vẻ mặt quen thuộc, có chút không thể từ chối. Cậu búng mạnh trán con bé khiến nó la lên, thản nhiên chỉ vào má mình, không xấu hổ nói:
- Thơm cái vào đây, rồi thân xác này tuỳ mày sử dụng.
- Vừa phải thôi không tao đập mày bây giờ!
Ái Lạp lườm Bảo, rốt cuộc vẫn phải nghển đầu lên thơm chụt vào má cậu. Nó thương thay cho thân phận mình, bị lạm dụng nhan sắc mà không thể phản kháng. Ái Lạp lôi giấy bút ra, vỗ mặt bàn rồi tươi cười hớn hở:
- Nào thiên tài, nghĩ hộ đội trưởng cái kế úp sọt bọn shift trừ gạch nào!
Bảo cười nhạt nhận lấy tờ giấy, liếc sơ qua Ái Lạp và bắt đầu viết thứ gì đó. Tầm mắt cậu tối lại, tay ghì lấy bút và sát khí không ngừng trào dâng. Bảo nhẹ nhàng nhếch môi, nhớ đến một câu trong quá khứ rồi nói:
- Chúng mày chết!
- Cứ lớn lên rồi mày sẽ biết, mày mãi mãi chỉ là con rối cho mẹ mày thôi!
Trong tương lai, ai điều khiển ai còn là chuyện chưa chắc.
***
Danh Sách Chương: