Ái Lạp nhìn đống quà mình đã mua trước mặt, đếm sơ sơ độ tầm 8 cái.
Bố, mẹ, Vinh, Quỳnh Giao, Trí, An, Bảo, Cường.
Ái Lạp đi mua quà đúng lúc trời đổ mưa. Tuy đã có ô che, nhưng gió thổi làm mưa tạt tóc con bé ướt sũng. Bác giúp việc mang khăn ra lau đầu cho Ái Lạp, khuyên nó nên đi tắm. Ái Lạp gật đầu, về phòng tắm rửa.
Lúc Ái Lạp bước chân ra ngoài, giỏ quần áo bẩn đã được mang đi mất. Nó hốt hoảng chạy xuống hỏi bác giúp việc, rồi lục tung máy giặt lên chỉ để tìm một mẩu giấy nhỏ.
Ái Lạp cầm theo mẩu giấy trở về phòng. Đặt mẩu giấy lên bàn, giấy đã thấm ướt và vết bút chì không còn rõ ràng nữa. Trên mặt giấy chỉ ghi vỏn vẹn mấy chữ nhỏ. Nó đứng nhìn một lúc, rồi chui vào chăn tự quấn mình kín mít lại.
Không bao lâu sau, trong phòng liền truyền ra tiếng khóc.
"Đừng sợ, đợi tao."
***
Đêm ngày 24 là giáng sinh, tức ngày 25 mới là giáng sinh chính thức.
Ái Lạp với Vinh cứ ngồi cãi nhau mãi về chuyện nên tổ chức giáng sinh vào ngày 24 hay 25. Cuối cùng bố Sơn nhức đầu quá, cho giải tán khỏi tổ chức gì hết.
Nói thì nói thế, nhưng tối đó cả nhà tự dưng vác chăn gối sang phòng Ái Lạp ngủ. Một nhà bốn người chen chúc nhau trên một chiếc giường, hai chị em nằm giữa, bên cạnh Ái Lạp là mẹ.
- Mọi người đang làm gì?
Ái Lạp lớn tiếng, bị bố Sơn vươn tay dìm đầu xuống gối. Nó đang nằm thì cả nhà xông vào nhảy bổ lên giường, Ái Lạp còn tưởng có chuyện gì xảy ra.
- Giáng sinh chỉ là tập tục nước ngoài thôi, nhưng bố mẹ vẫn phải trốn vào đây ngủ cùng Ái Lạp để cho ông già Noel còn tiện đi lại chứ?
Mẹ Quế cười. Đúng là trong phòng ngủ riêng của bố mẹ có đặt một cây thông nhỏ, cây to đùng thì để ở phòng khách. Cây thông nhỏ là quà bố tặng mẹ, nhưng thông nào thì cũng là thông, ông già Noel nếu có ghé thì cũng sẽ đi qua đó.
Vinh nằm im không nói gì, cậu đã kể cho bố mẹ nghe về chuyện mới xảy ra ở trên trường. Ông già Noel chỉ là cái cớ, mà cây thông bố mẹ mua thêm về vốn cũng chẳng phải để tặng nhau.
Ái Lạp nghi ngờ nhìn mặt dây chuyền mới lấp lánh trên cổ mẹ, cho rằng đó là quà tặng kèm với cây thông, cũng không nói gì nhiều.
Mặc dù Ái Lạp chưa được nhìn thấy ông già Noel bao giờ, các bạn con bé cũng bảo đấy là nhân vật không có thật, nhưng năm nào Ái Lạp gửi thư đi cũng được tặng quà. Năm nay Ái Lạp viết thư xin một cái airpod, vì biết rõ là đồ đắt tiền, nên Ái Lạp còn dặn ông già Noel là năm sau không tặng để bù vào cũng được.
Dù sao, kể cả khi ông già Noel không có thật thì cũng sẽ có người làm nhiệm vụ của ông, tặng quà cho nó hằng năm. Ái Lạp loại trừ trường hợp người tặng là bố mẹ, vì khi nó viết thư hay nói xấu bố, mà bố sau đó cũng không có phản ứng gì quá đà.
- Mai mẹ làm chút đồ, Ái Lạp mời bạn bè về đây ăn cơm nhé!
Ái Lạp suy nghĩ một lát mới dám gật đầu. Bạn bè trong lời mẹ nói bao gồm những ai, nó hiểu rõ.
- Lâu rồi không gặp thằng ranh láo toét kia, mai nó đến phải khịa vài câu mới được.
Bố ngáp một cái, kéo chăn cao lên cho cả nhà. Cả gia đình trò chuyện khá lâu, toàn đề cập tới những kỉ niệm trước đây của Ái Lạp. Bố mẹ hỏi chuyện bạn bè trường lớp của hai đứa, Vinh kiệm lời thi thoảng mới đáp lại mấy câu.
- Mẹ ơi, thật ra thì con không chắc mai Bảo có đến được không.
Hai bố mẹ lén lút nhìn nhau như thể đã đạt được mục đích. Mẹ Quế xoa đầu Ái Lạp, hôn nhẹ vào trán nó khiến Ái Lạp cười khúc khích. Mẹ thủ thỉ:
- Mai Bảo sẽ đến thôi. Mẹ hứa đấy!
Bởi vì trong bức thư gửi ông già Noel, con gái của bố mẹ đã cầu xin điều đó mà.
Nói chuyện đến quá nửa đêm cả nhà mới đi ngủ. Vinh ôm lấy cánh tay chị, Ái Lạp thì bám chặt gấu áo mẹ không buông. Bà Trịnh phải khó khăn lắm mới lén rút ra được. Ông Trịnh đứng đợi sẵn ở ngoài, hai người thậm thụt bàn bạc gì đó rồi lên đồ đi trong đêm.
Gần trưa hôm sau Ái Lạp mới ngủ dậy. Nó bị mùi thức ăn mẹ nấu đánh thức, đánh răng rửa mặt rồi mò mẫm xuống tầng. Đây là chiêu của mẹ Quế để gọi nó dậy. Vì phòng kín nên mẹ sẽ sai Vinh lên mở cửa phòng, sau đó mẹ xào nấu, Ái Lạp sẽ tự động bò xuống.
Giáng sinh không được nghỉ học, nhưng may quá, năm nay nó lại vào đúng chủ nhật.
Ái Lạp nhìn một bàn đầy ắp đồ ăn, chợt nhớ ra là mình chưa gọi bạn. Giờ là 10 giờ, nó vội vàng nhắn tin lên nhóm, chẳng mấy chốc đã có người trả lời. Mấy đứa hô hào nát cả nhóm chat, hẹn nửa tiếng nữa sẽ lập tức có mặt tại nhà Ái Lạp.
Vẫn chỉ có một người duy nhất không xem. Ái lạp thở dài, vứt máy ở đó rồi chạy ra phụ mẹ.
Trí đèo An đến nhà Ái Lạp, tới nơi thì gặp Quỳnh Giao và Cường đang lén lút núp sau bồn cây. Trí An nhập hộp trò chuyện một hồi, được Quỳnh Giao chỉ cho cái con người đang đức đực ở cửa nhà, ngập ngừng không dám bấm chuông.
- Đoán xem ai kia?
- Ô, đại ca?
Bảo được thả ra vì lí do không rõ, mà thái độ của mẹ lúc thả cậu cũng rất khó hiểu. Bảo sợ đây là một cái bẫy, nhất là lúc mẹ trả điện thoại cho cậu, Bảo lại càng nghi ngờ hơn.
- Sao đại ca không vào?
- Chịu, chắc là đang đấu tranh nội tâm.
Quỳnh Giao nhớ đến mấy kịch bản trong phim truyền hình, nhún vai đáp. Trí không hiểu Quỳnh Giao đang nói gì, quay sang ra dấu với An. An lắc đầu ra vẻ không biết nốt, cùng mọi người cá cược xem bao giờ Bảo mới bấm chuông.
- Này, cá cược tội nặng lắm đấy nhé! Vừa mới dẹp loạn ở trường xong đấy!
- Nói ít thôi! Có cá không?
- Có... có... Mấy phút thì được nhỉ?
- Em cá 3 phút!
- Em 10 phút.
- Chị cá 5 phút!
- Bao xèng?
- 20k đi?
- Ít thế? Giàu mà ki.
- ....
Rốt cuộc ông Trịnh ngồi trong nhà xem camera nhìn thấy, đánh động cho Ái Lạp là Bảo đã tới rồi. Ái Lạp không tin lắm, chẳng nói chẳng rằng buông đồ trong tay, trực tiếp chạy ra ngoài cổng.
Số lượng ngày không gặp mặt không ngắn nhưng cũng chẳng quá dài. Ái Lạp nhịn xuống một loạt câu hỏi trong đầu, mở cửa cho Bảo như bình thường. Mãi tới khi Bảo dang hai tay ra, nó mới ngước mắt lên nhìn cậu một cái:
- Giơ tay ra làm gì?
- Ôm? Ơ hay?
Ái Lạp lách khỏi tay Bảo, nhanh chóng giật lui về phía sau. Bảo vơ phải không khí, không những không khó chịu mà còn quay sang nhìn Ái Lạp rồi cười. Bảo thu tay lại, dùng ngón cái quệt ngang qua mũi, cúi đầu hỏi:
- Mày lại xem cái gì rồi?
- Phim tình cảm Hàn. Ở trong đó ôm nhau là việc dành cho các cặp đôi.
Ái Lạp đứng khoanh tay nói chuyện với Bảo. Hỉnh như cậu đang cao thêm hay sao, nó ngước lên mãi mỏi hết cả cổ.
- Ôm cũng có thể là bạn mà.
- Tức là mày muốn ôm tao dưới danh nghĩa bạn bè đúng không?
Bảo nhếch mép, đôi mắt nâu đảo qua vẻ mặt của Ái Lạp xem có gì khác thường. Bảo chớp mắt, tia phỏng đoán nhanh chóng ẩn sâu dưới đáy mắt cậu. Ái Lạp lại nói chuyện, không để cho Bảo có cơ hội giải thích:
- Tao nhận ra mày rất hay làm mấy hành động thân mật với tao, ví dụ như ôm hay thơm má.
- Nhưng cái ôm này chỉ là bạn thôi. Mày có ôm không?
Bảo ngắt lời. Lông mi của Ái Lạp rung nhẹ, vẻ thản trên khuôn mặt có chút lắc lư. Ái lạp cũng không hiểu mình đang nói gì nữa. Nó thở dài, tiến lên chui vào vòng tay Bảo. Bảo vui vẻ ghì chặt lấy nó, vươn một tay lên vuốt mái tóc dài.
Bảo đưa mắt nhìn camera treo trên cổng nhà, lặng lẽ lè lưỡi.
Phía trong nhà bắt đầu vang lên tiếng đồ rơi vỡ, cả giọng mẹ Quế thấp thoáng can ngăn chồng mình. Ái Lạp nghe tiếng ồn vội muốn quay vào nhà, nhưng đám đứng núp sau bồn cây đã quan sát được toàn bộ chuyện vừa diễn ra. Chúng nó vội vã nhảy tới chặn ngang Ái Lạp, nói đủ thứ để khiến nó quên đi tiếng động trong nhà.
Quỳnh Giao ngồi im không động đậy, hơi bất ngờ một chút, chậm chạp đứng dậy. Cô bé kéo lấy Cường đang lặng im, vỗ vai anh mình hai cái, sau đó dùng hết sức bình sinh nở nụ cười như thường lệ, chạy ra nhập hội.
Mẹ Quế bày ra một bàn đồ ăn siêu to khổng lồ cho mấy đứa ăn thỏa thích. Mặc dù chính mẹ là người đề nghị tụ tập, nhưng mẹ với bố chỉ ăn có hai bát cơm rồi đi. Mẹ bảo ở bệnh viện có ca cấp cứu, còn bố thì bị ông nội gọi đến công ty bàn chuyện gì đó. Trước khi đi, bố còn dặn dò khiến Bảo giật mình:
- Tất cả mấy đứa, nhắc lại là tất cả, cứ ở đây chơi đến tối muộn. Bữa tối đã lên thực đơn sẵn rồi, thích thì vào phụ đỡ các bác mà làm. Phụ huynh thì khỏi lo, đứa nào sợ bố mẹ thì bắn số sang đây chú xin hộ.
- Cô chú không thể ở cạnh Ái Lạp với Vinh trong ngày đặc biệt thế này, nên nhờ các cháu ở đây chơi với hai đứa nó vậy.
Mẹ xỏ giày, dịu dàng nói. Mấy đứa đương nhiên gật đầu lia lịa, chẳng ai từ chối sự bay nhảy vào ngày giáng sinh cả.
Đợi mẹ đi khỏi, Ái lạp bắt đầu nhớ đến đống quà mà mình đã chuẩn bị sẵn cho từng người. Nó đợi mấy đứa ăn uống no say rồi mới nói:
- Quà của mọi người tôi để ở dưới cây giáng sinh ngoài phòng khách ấy.
- Vãi chưởng có quà hả?
Mắt Trí trợn lên, tại anh cũng lớn đùng rồi, từ lâu lắm không còn được nhân quà giáng sinh nữa. Quỳnh Giao vội vàng đẩy ghế chạy ra ngoài phòng khách, chỉ ba giây sau đã hú lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Bạn lớp trưởng ôm hộp quà ghi chữ "Quỳnh Giao" to bự, bóc cũng ko nỡ bóc. Cô bạn trề miệng ra, mắt long lanh như sắp khóc tới nơi:
- Ái Lạp, tao biết mày mua gì rồi!
- Là con cá voi hồng siêu to khổng lồ mà tao cho mày xem hôm trước đúng không?
Nhìn kích cỡ này, độ nhẹ này, 90% là con cá voi đó. Ái Lạp híp mắt, Quỳnh Giao lập tức buông hộp quà chạy tới ôm chặt nó. Ái lạp cười phá lên, giục Quỳnh Giao mở thử ra xem bản thân có đoán đúng không.
Trí được tặng đôi giày, còn An thì bóc được mấy cái vòng tay kiểu dáng khác nhau. Hai anh chị thích lắm, lập tức đeo hết vào. An thì mỗi tay đeo dăm bảy cái vòng, Trí thì ở trong nhà mà cũng đi giày, trông rõ hài.
Cường được Ái lạp tặng một hộp khuyên tai các loại, mặc dù cậu mới chỉ đi bấm lỗ ngày hôm qua và còn cho rằng sẽ không ai để ý tới nó. Đáy mắt Cường ánh lên mập mờ những tia dao động, lén nhìn Ái Lạp đang cãi nhau ầm ĩ với Trí một lát, chậm chạp lấy điện thoại ra soi. Cường vén tóc lên để lộ ra lỗ tai nhỏ mới bấm, ướm thử một hai chiếc khuyên mà Ái Lạp tặng.
- Đại ca không bóc quà à?
Trong số tất cả hộp quà, hộp của Bảo là nhỏ nhất. Nếu coi hộp quà của Quỳnh Giao là quả dưa hấu thì quà của bảo chỉ to bằng hạt nêm KNor. Hộp quà nhỏ xíu nằm gọn trong bàn tay Bảo, giấy gói cũng rất xấu, nhìn như kiểu vo viên giấy vào rồi dán băng dính đại cho qua chuyện.
Bảo đút hộp quà nhỏ vào túi áo, không quan tâm lắm quay trở lại phòng bếp. Mặc cho mấy đứa bên ngoài đang mở tiệc linh đình, cậu lặng lẽ mở tủ lạnh, bỏ vào bên trong thứ gì đó.
Mấy đứa ở với nhau đến sẩm tối thì hai về nhà nấy. Bảo ban đầu còn cho rằng sẽ có người đứng sẵn đợi đón cậu về, nhưng đoạn đường vắng tanh khiến cậu yên tâm hẳn. Bảo tạm biệt Ái Lạp qua một lớp cửa, thấy bóng dáng nó khuất sau cánh cửa mới chịu rời đi.
Trên người cậu khoác một lớp áo mỏng, và một lớp áo phao to sụ Ái Lạp mới lấy của bố choàng thêm cho. Bảo vừa đi vừa tò mò giở gói quà Ái Lạp tặng ra, hơi bất ngờ khi nó chỉ là một chiếc vòng cổ treo thêm hộp ước bé xíu.
So với những món quà mà Ái Lạp tặng cho mọi người, thứ này trông tầm thường và rẻ tiền đến kì cục. Bảo vứt giấy gói quà vào thùng rác, đoán là Ái Lạp đã mua nó ngoài cổng trường hoặc chỗ chợ nào đó. Ngón tay cậu cậy mở nắp hộp ước, dốc ra một mảnh giấy bé xíu.
Bảo tò mò vuốt thẳng tờ giấy, trong đó chỉ viết vỏn vẹn ba chữ: "Tao đợi mày."
Bước chân Bảo dần trở nên chậm lại. Tim cậu đập mạnh, lồng ngực như muốn nổ tung. Bảo ngồi xổm xuống đất, gió thổi tung tóc trên đầu cậu, da mặt cậu lạnh buốt mà lòng bàn tay lại nóng hôi hổi. Mảnh giấy được nhét trả vào trong hộp ước, chiếc vòng treo vắt vẻo trên cổ Bảo. Cậu giấu nó vào tít trong mấy lớp áo, như thể chỉ cần để lộ ra là sẽ bị ai đó cướp mất vậy.
Cùng lúc đó, sau lưng Bảo vang lên tiếng bước chân. Cậu xoay người lại, trông thấy một cô gái nước ngoài cầm cái ô đỏ trên tay, mỉm cười nhìn mình.
Bảo không nhìn cô ta nữa mà tiếp tục đi bộ về nhà. Bỗng dưng cô gái đó cất tiếng gọi, giọng Việt Nam rành mạch rõ ràng tới mức Bảo còn tưởng cô ta không phải người xứ Tây. Cô gái có vẻ hơi hoảng loạn vì Bảo ngó lơ mình, vội vã nói:
- Chúng ta có thể làm quen được không?
***
Người phụ nữ sốt sắng đi lại quanh phòng. Chồng của bà ta đã về, hơn nữa còn dắt theo con ả người Nga đó. May là ả biết điều không ló mặt vào căn nhà này, nếu không bà sẽ siết cổ và bóp chết cả hai mẹ con nó luôn.
Ngay từ đầu, cuộc hôn nhân của người phụ nữ với chồng chỉ là một cuộc giao dịch giữa hai gia đình. Anh ta đã yêu con ả người Nga từ trước, nhưng vẫn phải thuân theo người lớn mà lấy bà ta. Điều kinh khủng nhất là, con gái của ả và con trai của bà được sinh ra cùng một thời điểm. Ngay khi Bảo vừa chào đời, chồng bà đã nghĩ đến chuyện phân chia tài sản cho ả đàn bà khác.
Người phụ nữ cứ đứng mà nhìn đống ảnh chụp trên mặt bàn. Giữa những bức ảnh là hình đôi nam nữ đang dắt tay nhau tình cảm, theo sau họ là một đứa con gái độ thành niên, nhưng do sống ở nước ngoài nên trông trưởng thành hơn bọn trẻ Việt Nam rất nhiều.
- Con bé kia, nó tên là gì ấy nhỉ?
- Lucia, thưa bà chủ.
- Tao hỏi tên Tiếng Việt!
- Thưa bà, là Thiệu Khương Ánh.
- Tốt nhất đừng để thằng Bảo nhìn thấy hai mẹ con nhà nó.
Người phụ nữ ném lại một câu, cho người tiêu hủy đống ảnh chụp. Chồng bà chắc đang ở cạnh con ả kia, ông ta mới vác mặt về tối qua và yêu cầu bà thả tự do cho thằng con trai quý hóa của mình.
Mọi lần khi xảy ra chuyện tương tự, ông ta đều để mặc cho mẹ con bà tự giải quyết với nhau. Người phụ nữ nghi ngờ đã có ai đó thôi thúc chồng bà ta làm chuyện này. Nhưng là ai mới được?
Suy nghĩ của người phụ nữ bắt đầu liến kết tới mái tóc xoăn lấp ló sau bóng lưng Bảo bữa nọ. Bà ta cắn môi, suy đoán chắc đến mấy phần.
- Không điều tra được gia cảnh của con bé Ái Lạp kia à?
- Dạ có, nhưng chỉ tìm được những thông tin cơ bản, còn sâu hơn thì...
Trợ lí ấp úng, những thông tin kiểu bố làm giáo viên, mẹ làm bác sĩ, ông nội mở công ty kinh doanh là thứ hiển nhiên sẽ tìm được. Song, đằng sau gia đình này hẳn phải có thế lực nào đó chống đỡ. Ông nội con bé này là người có tiếng, nhưng ông ta tạo dựng tiếng của mình bằng cách nào và lớn đến đâu thì chưa thể rõ ràng được.
- Điều tra kĩ vào. Người có thể tác động được đến Thiệu Khương Lâm thì chẳng phải nhân vật thường đâu.
***
Minh hoạ hộp ước nhỏ xíu xíu xíu:
Ê nghe nói dạo này watt không an toàn, bị hack các thứ. Tớ đang suy tính tới việc up dần bản thảo lên fb. Bỗng một ngày nào đó mà các cậu thấy acc tớ bay thì cứ lên fb hỏi cách đọc tiếp nha =))))
Danh Sách Chương: