• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sân bay.
Lâm Nguyên từ trong xe bước xuống, bị gió lạnh thổi qua rốt cuộc mới phục hồi tinh thần lại.
Vừa rồi tốc độ xe thật sự quá nhanh,làm cậu có chút chóng mặt, dựa vào cửa.
Nhìn lại cô gái này trông rất giống người đã đưa cậu vào khách sạn trước đó.
Hàn Miểu buộc đầu tóc bay loạn lên, quay đầu lại phát hiện sắc mặt cậu không đúng lắm, có chút tái nhợt, nói lời xin lỗi: "Thực xin lỗi,tôi sợ có người đuổi theo,nên xe chạy quá nhanh.".

"
"Không có việc gì." Lâm Nguyên xua xua tay.
"Tiểu đệ đệ, tôi muốn đi M quốc, cậu đi đâu vậy?" Hàn Miểu đưa cho cậu một chai nước, kéo kéo chiếc váy dài cản đường .
Lâm Nguyên mê mang mà nhìn nàng.
"Đệ đệ, cậu còn chưa nghĩ tới à ?" Hàn Miểu hỏi.
Lâm Nguyên muốn nói lại thôi.
Trong lòng có một sự đoán già đoán non, không biết có nên hỏi không.
Chưa kịp đưa ra kết luận, đã nghe thấy cô gái than thở: "Em nói xem mấy người lớn tuổi đó bị bệnh hả?Chị rõ ràng là thích anh trai, nhưng lại bắt lấy em trai, chị đây là muốn làm chị dâu của cậu ta, có hiểu không?" .
Lâm Nguyên nghĩ nghĩ, Viêm Đình hình như là có hai anh trai.
Anh cả tên là cha của Viêm Lang , anh thứ hai dường như không lớn hơn Viêm Đình vài tuổi.
Cả ba đều không sinh ra cùng một mẹ.
Đơn giản mà nói, chính là hào môn thật loạn.
"Em trai, máy bay của chị sắp cất cánh nên không tiện nói chuyện với em nữa." Hàn Miểu từ trong xe lấy ra một cây kéo, xé váy dài thành váy ngắn.
"Chúng ta đều là người đào hôn , chị cũng không có gì cho em , cũng không biết em có mang đủ tiền hay không, nên sẽ giúp em một ít tiền bỏ trốn."
Lâm Nguyên chưa kịp phản ứng thì tay đã nhét vào một xấp tiền dày.
Cậu theo bản năng muốn còn trả lời ngẩng đầu, trong tầm mắt chỉ còn tàn ảnh chạy như bay .
Xe cũng bị tài xế lái đi rồi.
Đứng ở con đường bên ngoài sân bay, Lâm Nguyên lộ vẻ bối rối.
Bị bắt đào hôn ?
Cầm tiền, Lâm Nguyên nhìn những con đường chằng chịt vô tận trước mặt, sau đó quay đầu nhìn về phía sân bay đã thỉnh thoảng vang lên tiếng của nhân viên sân bay.
Vài phút sau, chậm rãi xoay người.
Lão gia tử họ Viêm bắt cậu phải gọi hắn là chồng, gọi cái rắm!
Lâm Nguyên lại nhớ rằng chính mình bị lăn lộn đến tứ chi nhũn ra, nhưng Viêm Đình thậm chí còn không cởϊ qυầи áo của mình.

Khi rời khỏi phòng, còn uy hiếp cậu , nói rằng về nhà sẽ một lần nữa ...
Đặt lòng bàn tay lên cái bụng vẫn bằng phẳng của mình, Lâm Nguyên nói tuyệt đối không được.
Lão lưu manh kia trình độ khao khát cao,lỡ làm bị thương đến đứa nhỏ......
Đứng ở trong đại sảnh sân bay , lẩm nhẩm phun tào xong, Lâm Nguyên cũng không quay đầu lại mà đến khu vực soát vé.
——
Lễ đính hôn của hai gia đình Viêm và Hàn từng gây chấn động toàn thành phố C, đã kết thúc trước khi nó bắt đầu.
Hàn gia đại tiểu thư không thấy.
Ai đó đã chụp được bức ảnh một cô gái mặc váy cưới nhẹ nhàng bước vào ô tô ở cửa sau của khách sạn.
Hơn nữa, khi cô gái bước ra từ khách sạn, cô đang nắm tay một người đàn ông.
Trong lúc nhất thời, tin đồn Hàn gia đại tiểu thư và người tình cao chạy xa bay tràn lan.
Do chụp ở khoảng cách xa nên những bức ảnh tung lên mạng rất mờ, không nhìn rõ được khuôn mặt của cả hai.
Nhưng Viêm Đình chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra người được gọi là người tình đại tiểu thư Hàn gia là ai .
Đó là đứa nhỏ mà hắn đã nuôi nấng bấy lâu, cưng nựng, dỗ dành, thậm chí sợ em ấy không chịu nổi nên đành nhẫn nhịn không dám động vào.

Nửa tiếng trước, còn mềm mại mà nằm ở trong lòng ngực hắn kêu chồng.
Nửa giờ sau, liền cùng người chạy.
Rất có năng lực.
Trong phòng không khí thực áp lực, tựa như sắp có mưa gió ập đến.
Mặc dù đang ở trong phòng , nhưng Tôn Khinh vẫn cảm thấy có một đám mây đen cuồn cuộn trên đầu.
Màn hình 70 inch phóng to bức ảnh chụp bởi người qua đường.
Sắc mặt Viêm Đình âm trầm, điều khiển từ xa bị hắn niết đến răng rắc vang.
Tôn Khinh co người lại đứng ở bên cạnh, không dám phát ra tiếng động, vì sợ chính mình và màn hình TV sẽ bị đập thành mảnh vụn.
Hắn biết Lâm Nguyên có lá gan lớn, ngày thường dám nhổ lông trên đầu hổ Viêm tổng , nhưng không ngờ lớn đến mức đội mũ xanh lên đầu lão hổ .
Vị đại tiểu thư Hàn gia kia, cũng rất lợi hại, dám đào góc tường Viêm tổng ......
Điện thoại rung lên một chút.
Trước khi chiếc điều khiển từ xa và màn hình TV bị chôn vùi vào nhau, Tôn Khinh đã kịp thời giải cứu chúng nó.
"Viêm tổng, tra được tung tích của Lâm Nguyên ."
Tôn Khinh đưa điện thoại, trên đó hiển thị rõ ràng thông tin vé máy bay của Lâm Nguyên.
Điểm đến là một thành phố nhỏ ở phía nam.
Với núi sông đẹp và khí hậu dễ
chịu, nơi đây được mệnh danh là thủ đô nghỉ dưỡng.
Còn có thể chạy.
"Chuẩn bị xe."
Tôn Khinh rụt rè nhận lại chiếc điện thoại di động mới mua, vội vàng chạy theo tốc độ của chủ tịch.
Trước khi hai người bước ra ngưỡng cửa, mẹ Viêm đã xuất hiện ở ngoài cửa, trên khuôn mặt đẫm nước mắt, gương mặt trang điểm thanh tú ánh mắt lại vô cùng buồn bã, bà nghẹn ngào nói: "A Đình, ông ngoại của con lúc này chỉ sợ không còn thời gian."
Bước chân của Viêm Đình dừng lại.
Hai giờ sau, một chiếc máy bay chở khách bay về phía bên kia đại dương.
Đảo mắt, đã qua một tháng.
Vào đầu mùa thu ở Tấn Thành, khô nóng tan đi , chỉ còn lại có nhè nhẹ từng đợt của sự mát mẻ.
Đêm qua trời mưa, không khí ẩm thấp, trên núi liên tục có sương mù.
Lâm Nguyên ngồi dưới mái hiên buồn ngủ ngáp một cái, chậm rãi nói: "Hôm nay hình như không vào núi được."
Camera của điện thoại di động chỉ có thể chụp được một nửa cái đầu đen và một nhúm tóc tinh nghịch trên đỉnh đầu.
Ngay sau đó, làn đạn che kín toàn bộ màn hình.
【 Nguyên bảo, trời mưa thì đừng đi nữa, rất nguy hiểm.


【 Nguyên bảo, sao bạn không trò chuyện với chúng tôi cả ngày, tôi nguyện ý vì cậu xin nghỉ! 】
【 Nguyên bảo,phải chăm sóc bản thân nha, ma ma yêu con! 】
Sau nửa tháng phát sóng trực tiếp, Lâm Nguyên đã có được một lượng fan bạn gái và một lượng lớn fan mama.
Tuy là người lớn nhưng hàng ngày cậu vẫn mặc áo len và quần jean, cũng không chăm sóc tóc cho lắm xử lý tùy tiện.

Càng lôi thôi lếch thếch, càng có vẻ ngây ngô non nớt.
Nhìn thấy dòng chữ Nguyên Bảo trên màn hình, Lâm Nguyên bất lực thở dài, "Mọi người thật không nghe lời, muốn gọi là Nguyên ca cơ."
【 Nhãi con à, tuổi còn nhỏ đừng giả vờ trưởng thành.


【 Nguyên bảo, con bao lớn trong lòng không biết sao? 】
【 ha ha ha, tuổi còn nhỏ mà có ước mơ lớn.



Trong số cái xưng hô Nguyên bảo , một số xưng hô bất ngờ xuất hiện.
【 Chồng ui! Hôm nay anh đẹp trai quá! 】
【 Nguyên Nguyên lão công, có phải hay không hôm nay anh lại không rửa mặt? 】
Fan bạn gái của Lâm Nguyên cực kỳ hiếm lại rất hòa hợp với các fan mama.
Nhìn làn đạn không ngừng lướt qua trên màn hình , cậu đưa tay lên dụi mắt, lười biếng nói: "Hôm nay rửa mặt rồi nha."
【......!Nguyên bảo, giọng điệu kiêu ngạo này là như thế nào? 】
【 Chồng ơi, hôm nay anh thực sạch sẽ , khen anh nhá! 】
Hai chữ lão công , nhanh chóng bị dìm xuống bởi làn đạn.
Lâm Nguyên lại nhớ tới lúc trước nam nhân kia bức mình kêu hắn là chồng.
Cậu còn cho rằng Viêm Đình sẽ đi tìm mình, cho nên sau khi đến một thành phố ở phía nam , lại một đường ngồi xe buýt đến một thị trấn hẻo lánh nằm sâu trong núi.
Nơi này trừ bỏ không có đô thị phồn hoa và nhộn nhịp ,thì mọi thứ khác đều tốt.
Sống ở nơi này được nửa tháng, Lâm Nguyên tìm kiếm trên mạng cũng không thấy thông báo tìm người gì, liền bắt đầu đăng nhập tài khoản để phát sóng trực tiếp.
Trong những ngày đầu tiên, lúc thức dậy thì lúc nào cũng thấy Viêm Đình đang ngồi ở mép giường.
Nhưng khi thực sự tỉnh dậy, cậu mới nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Sau đó, liền Lâm Nguyên không nằm mơ và hiếm khi nghĩ về người đàn ông đó.
Chỉ thỉnh thoảng đang ngẩn ngơ trò chuyện với con trong bụng, ngẫu nhiên mới nhớ đến.
Hơn ba tháng, bụng dưới phẳng ban đầu đã có hình vòng cung hơi phồng lên.

Được bao phủ bởi một chiếc hoodie lớn, không có nhìn ra cái gì khác thường.
Sau khi trò chuyện với fan vài phút, Lâm Nguyên bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mí mắt rũ xuống, giọng nói cũng không còn rõ ràng như trước, mang theo vẻ mệt mỏi, "Tôi muốn đi ngủ trưa, buổi trưa tốt lành."
【 Nhãi con a, hiện tại mới 10 giờ , vừa rồi con nói mình 9 giờ mới rời giường, đây là định làm ngủ thần sao? 】
【 Chồng à,chị gái em mang thai cũng rất buồn ngủ, nếu không phải giới tính của anh là nam, em còn nghi ngờ anh có phải có thai hay không.


Những lời này, Lâm Nguyên không thấy được.Cậu đã tắt camera và ngủ quên trên giường.
Một giấc ngủ đến buổi chiều, lại tùy tiện ăn một ít cơm.
Thấy cơn mưa đã , trời quang mây tạnh, sương mù trên núi cũng tan nhiều, trên lưng Lâm Nguyên mang theo một cái giỏ tre nhỏ, chuẩn bị vào núi.
Trong thời gian này, hầu hết các buổi phát sóng trực tiếp của cậu đều là vào núi hái nấm, hoặc đào một số thứ kỳ lạ.
Một nửa số nấm để ăn và một nửa dùng để bán.
"Đoán xem tôi có thể hái được bao nhiêu cây nấm?"
Lâm Nguyên một tay cầm điện thoại di động, một tay chống đỡ cành cây ven đường, đi trong núi phủ đầy lá rụng.
Ở đây tuy ẩm ướt nhưng không lầy lội, đường núi đi lại dễ dàng, không nguy hiểm.
Mỗi khi chủ đề này được nhắc đến, những người hâm mộ vẫn đang vui vẻ phát làn đạn bỗng im bặt.
Trên màn hình sạch sẽ, ngẫu nhiên thổi qua hai câu.
[Tôi đoán là mười, không hơn.


[Vậy thì tôi đoán là tám đi.



【 bảy, bảy.


Có vẻ Lâm Nguyên không may mắn lắm, mỗi lần vào núi đám nấm đều có vẻ sợ hãi cậu nên đều trốn.
May mắn thay, cậu không dựa vào cái này để ăn cơm.
"Nếu không, hôm nay liền hái sáu cái đi.

Sau đó tôi liền có thể giả đáng thương, đến nhà Lý nãi nãi cọ cơm."
Sau khi Lâm Nguyên cười nói xong, liền leo lên trên một cái sườn núi nhỏ.
Hôm nay, vận may của cậu còn khá tốt, cuối cùng đã tìm thấy mười lăm cây nấm ăn được và đào lên được một cây nắp ấm.
Lâm Nguyên chậm rãi đi trên lối đi, chào tạm biệt fan đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp.
"Điện thoại của tôi hết pin.

Hôm nay tôi sẽ nói lời tạm biệt.

Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai."
【 Nguyên bảo, tạm biệt.


[Chồng à, ngày mai gặp lại.


Cất điện thoại vào túi, Lâm Nguyên sắp đi đến cửa nhà thì nhìn thấy một chiếc Audi màu đen.
Còn tưởng rằng là con cháu của Lý nãi nãi trở về, cũng không để ý.
Căn nhà hiện tại cậu đang ở là thuê của Lý nãi nãi , là một tòa nhà nhỏ hai tầng, khang trang và sáng sủa.
Lý nãi nãi sống ở tầng một, cậu thì sống ở lầu hai.
Sau khi Lâm Nguyên bước vào sân, lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Mỗi lần người nhà Lý nãi nãi trở về thăm , trong sân đều sẽ có mấy đứa trẻ đùa giỡn.
Hôm nay yên tĩnh lạ thường, trong nhà không có một tiếng động nào.
Lâm Nguyên đặt giỏ xuống và rửa sạch đất bám trên đế giày bằng nước máy trước khi xoay người vào nhà.
"Lý nãi nãi, hôm nay cơm chiều để con làm đi, chúng ta ăn canh nấm."
Ngay khi chân phải bước qua ngưỡng cửa, điện thoại trong túi vang lên.
Lâm Nguyên cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, phát hiện là thông báo của thẻ ngân hàng , là tiền lương phát sóng trực tiếp tháng trước của cậu, tổng cộng hơn 5.000 tệ.
Cậu thực sự hài lòng, ngày thường cũng rất ít tiêu tiền, tất cả cậu đều để dành để nuôi mầm đậu nhỏ trong bụng.
Sau khi xem qua số dư thẻ ngân hàng của mình, Lâm Nguyên hài lòng cất điện thoại di động và tiếp tục bước vào nhà.
"Lý nãi nãi, bà ở đâu?"
Lâm Nguyên không thay giày,lại không muốn làm bẩn sàn nhà của Lý nãi nãi, nên ló đầu vào phòng khách xem.
Trên ghế sofa trong phòng khách, một người đàn ông mà cậu đã không gặp trong một tháng rưỡi đang đứng dậy và đi về phía này.
"Chú......!Sao chú lại tới đây?" Lâm Nguyên không biết đang hoảng sợ cái gì liền nói lắp.
Viêm Đình kéo người vào trong vòng tay của mình, vòng qua giữa bức tường và ngực với nụ cười nghiêm nghị trên khuôn mặt, "Em có nhớ tôi không?"
"Không có." Lâm Nguyên nghiêng đầu sang một bên, né tránh hơi thở nóng rực của hắn, đường cong ủy khuất co rút, cứng ngắc khóe miệng.
Trong tháng này, Viêm Đình vẫn luôn ở nước ngoài xử lý sự vụ và chỉ mới trở về nước vào ngày hôm qua.
Chú của Viêm Đình chết trẻ, ông ngoại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chống đỡ gia tộc lớn như vậy.Gần hai năm, tình huống thân thể vẫn luôn không tốt lắm, bệnh cứ tái đi tái lại.
Cách đây hơn một tháng, ông lão ngoài 80 tuổi không cầm cự được nữa, bệnh viện cấp giấy báo bệnh nguy kịch.
Viêm Đình chạy tới nơi, nhìn thấy ông ngoại lần cuối.
Sau khi ông ngoại qua đời, hắn không chỉ lo việc tang lễ mà còn giúp mẹ thu xếp công việc trong gia đình, đặc biệt là tài sản của nhà họ Ngô.
Sau khi làm việc không ngừng nghỉ trong gần một tháng, đã giải quyết được gần hết liền vội vã trở về quốc nội khi có thời gian.
Viêm Đình chỉ nghỉ ngơi trên máy bay vài giờ, sau khi máy bay hạ cánh, lại không dừng lại một chút, liền chạy nhanh đến vùng núi ở đây.
"Thật sự không nhớ tôi sao ?" Viêm Đình sủng nịch nhéo nhéo da thịt mềm mại trên khuôn mặt của đứa trẻ, cúi đầu hôn lên chóp mũi của cậu, đau lòng nói: "A Nguyên bé bỏng em bị sụt cân , ăn không ngon sao? "
Lâm Nguyên đích xác gầy một vòng , trên gương mặt không còn nhiều da thịt như trước.

Không phải cậu ăn không ngon mà là không ăn được, hai tuần đầu nôn gần hết những thứ ăn vào, chỉ đỡ dần trong vài ngày trở lại đây.
Nhưng thật ra cậu rất vừa lòng với cân nặng chính mình hiện tại, khuôn mặt không tròn trịa như trước kia mà còn gầy ra dáng cằm mà cậu vẫn luôn muốn .
Nếu không phải có đứa con trong bụng, Lâm Nguyên vẫn muốn tiếp tục giảm cân.
"Có , tôi mỗi ngày đều ăn rất nhiều." Lâm Nguyên theo bản năng giấu giếm tình trạng thân thể , không muốn nam nhân phát hiện manh mối.
Viêm Đình ôn nhu mà xoa nhẹ trán cậu, giọng nói mệt mỏi khàn khàn, "Ngoan."
Sau đó Lâm Nguyên mới cảm thấy người đàn ông đang ôm mình không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn lên, bị quầng thâm ở mắt hắn dọa sợ.
Người đàn ông vốn dĩ khí phách hăng hái , nhưng giờ phút này lại cảm thấy thiếu khí lực, giống như đã nhiều ngày không ngủ, thức khuya, cả người lẫn sắc mặt đều tái nhợt.
Cảm giác đầu tiên của Lâm Nguyên là hắn đã trở nên xấu xí.
Cảm giác thứ hai là,đã già đi rồi.
Về sau cùng nhau ra cửa, liền càng giống như là bố của mình.
Nếu Viêm Đình biết đứa trẻ đang nghĩ gì vào lúc này, chắc chắn nó sẽ nôn ra máu ngay tại chỗ.
Hắn năm nay mới 30 tuổi, là một con người đang ở độ tuổi sung sức nhất, đã bị ghét bỏ là già rồi.
"Chú là đi Châu Phi đào than đá, hay là đi làm việc?" Lâm Nguyên từ biểu hiện trên mặt đánh giá rằng Viêm Đình có một cuộc sống tồi tệ, thậm chí còn tệ hơn cả cậu.
Trong lòng đột nhiên có chút cao hứng.
Xứng đáng, ai kêu hắn lại cùng người phụ nữ khác đính hôn.
"Tiểu Nguyên." Viêm Đình dán lỗ tai cậu gọi một tiếng.
"Làm sao?" Lâm Nguyên hùng hổ hỏi, nhưng lòng bàn tay lại vô thức áp vào tường, âm thầm tính toán xem đứa nhỏ trong bụng mình lớn cỡ nào.
Hẳn là hơn ba tháng, có nghĩa là có thể làm được loại chuyện đó.
Lâm Nguyên vừa nghĩ tới ,còn có chút cảm giác ngứa khó nhịn được .
Progesterone không chỉ ảnh hưởng đến sự thèm ăn của Lâm Nguyên mà còn ảnh hưởng đến hormone sinh lý của cậu.
Hai ngày nay, mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Hơn nữa, quần còn bị ướt.
Lâm Nguyên đã ngo ngoe rục rịch ra tay và muốn mua đồ chơi trực tuyến, thì Viêm Đình vừa vặn xuất hiện vào thời điểm này.
Không cần mua không cần .
Yên lặng hít sâu một hơi, Lâm Nguyên đè nén cảm xúc muốn trực tiếp đẩy người ra , giả vờ bình tĩnh mà nói: "Thời gian dài như vậy không gặp, chú muốn làm cái gì, tôi hẳn là đều sẽ suy xét đáp ứng chú."
Nói xong lập tức chuẩn bị bị đẩy ngã
Cú xô ngã đã không xảy ra, nhưng cậu bị chặn ngang ôm lên.
Lâm Nguyên theo bản năng câu lấy cổ Viêm Đình, nghĩ thầm cũng đúng, nơi này là phòng khách của Lý nãi nãi , cũng không thể nằm ngay tại chỗ , phải trở về phòng.
Cậu hướng dẫn Viêm Đình, lên lầu hai, vào phòng ngủ chính mình .
Bị nhẹ nhàng đặt ở trên giường, Lâm Nguyên cũng không có giãy dụa, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nghiêm nghị của Viêm Đình , ánh mắt nhìn thẳng.
Viêm Đình bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình.
Ngón tay cậu lặng lẽ nắm lấy ga trải giường, Lâm Nguyên cảm thấy hắn quá chậm và muốn giúp đỡ.
Nhưng như vậy lại không biết ngại , có tổn hại tới hình tượng.
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng Viêm Đình cũng đến gần.
Lâm Nguyên thân thể không chịu sự khống chế của đại não, chủ động nhảy dựng lên.

Được bao phủ trong bầu không khí quen thuộc, khiến cậu càng ngày càng trở nên phấn khích.
Cậu cảm thấy có thể bỏ bớt phần hôn ra, quá lãng phí thời gian.
Không bằng trực tiếp......
Hình như cậu chưa chuẩn bị trước cái gì cả cũng không biết liệu mình có thể thay thế nó bằng một thứ khác ...
Hẳn là có thể đi?
Lâm Nguyên quay đầu lại ,muốn nói với Viêm Đình rằng có kem dưỡng da trong ngăn kéo , lại phát hiện hắn đã ngủ rồi.
Cứ như vậy, xì xụp ngủ ngon lành.
Lâm Nguyên nhất thời không biết nói gì, chỉ muốn lôi người hắn lên đánh .
Khi người ta gặp lại nhau, họ rung giường để kêu kẽo kẹt kẽo kẹt , hận không thể làng trên xóm dưới đều nghe thấy.
Còn cẩu nam nhân này rất tốt đem cậu thành gối ôm.
Lâm Nguyên muốn đánh người, nhưng lại lười nhúc nhích, cứ như vậy vùi vào vòng tay ấm áp trước mặt mà ngủ một giấc bình yên.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Lâm Nguyên còn đang suy nghĩ khi tỉnh lại sẽ phải ép làm chết họ Viêm này.
Ít nhất đến bảy lần!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK