Buổi chiều xe cộ qua lại, gió hiu hiu mang theo vài phần khô nóng.
Lâm Nguyên sợ nắng nên vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng đã đội mũ hoodie trùm kín đầu.
Khuôn mặt của cậu vốn đã nhỏ, đôi mắt bị che hơn phân nửa, chỉ để lộ chiếc mũi và cái môi khô đang được làm ẩm bởi sự liếʍ láp của chính mình.
Lâm Nguyên đút hai tay vào túi, tung tăng nhảy nhót mà đi ở phía trước.
Thân hình cao lớn Viêm Đình đi theo phía sau, ánh mắt rơi vào trên người cậu, một giây cũng không có rời đi.
Ngay khi cả hai rời quán đã thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường.
Tiếng chụp hình theo gió truyền vào tai, Lâm Nguyên nghiêng đầu thấy có hai cô gái nhỏ đang lén lút chụp ảnh, cong khóe môi lên hướng các nàng cười cười.
Trong một giây tiếp theo, giọng nói nghiêm khắc của Viêm Đình vang lên sau lưng "Đi cho đàng hoàng, đừng nhìn xung quanh."
Cậu giống như một đứa trẻ ba tuổi không tuân theo lời dạy.
Lâm Nguyên loáng thoáng ngửi thấy mùi giấm, đảo mắt nhìn trời cởi mũ trên đầu xuống, cúi người chui vào trong xe.
Khi Viêm Đình đi vòng qua đầu xe và vào trong chỗ lái, cậu đã thắt dây an toàn một cách ngoan ngoãn.
"Hiện tại có thể nói, nếu như lại viện cớ ..." Lâm Nguyên hai tay đặt ở trên đầu gối, nhướng mi liếc hắn một cái, thản nhiên uy hϊếp: "Em lại tới quán bar săn tìm bạn trai mới.
"
Cóc ba chân khó kiếm, đàn ông hai chân cũng khó kiếm sao ?
"Đừng nói nhảm." Vẻ mặt Viêm Đình nghiêm nghị, đường nét kiên quyết trông rất dữ tợn.
Hắn đem chìa khóa xe cắm vào và chậm rãi nói: "Tình huống tương đối phức tạp, hai ba câu cũng khó mà nói hết."
"Vậy thì anh có thể dùng mười câu hoặc tám câu" Lâm Nguyên thắt dây an toàn, dùng ngón tay trắng nõn mỏng manh nắm lấy tay nắm cửa, ra hiệu đẩy cửa "Nếu anh không muốn nói chuyện, thì tự mình quay lại."
Một khi tính tình của Lâm Nguyên trở nên bướng bỉnh, không ai có thể làm gì được cậu.
Viêm Đình một tay chống tay lái, xoay người sang ngang khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt hiện lên vẻ bất lực "Nguyên Nguyên, rất nhiều việc biết đến càng ít càng tốt."
"Anh chỉ cho rằng em ngốc." Lâm Nguyên ngước mắt bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn, trái tim bình tĩnh hơn cả mặt hồ đóng băng "Tuy rằng em nhỏ hơn anh chục tuổi, nhưng năng lực thừa nhận của em không kém đến như vậy."
Lâm Nguyên bình tĩnh nói với hắn sự thật và lý lẽ: "Điều anh nghĩ là tốt cho em nhưng chưa chắc đã tốt cho em.
Các cặp đôi không nên thành thật với nhau sao?"
Trong quá khứ, Lâm Nguyên thường tùy hứng làm nũng.
Trong chốc lát thích cái này, trong chốc lát lại thích cái kia, tinh thần cao và bướng bỉnh.
Làm người ta dễ dàng cảm thấy rằng cậu là người yếu đuối, để lại ấn tượng là người liều lĩnh và bốc đồng.
Cái vẻ ngoài 18 tuổi này làm người cảm thấy cậu còn chưa trưởng thành, nhưng lúc gặp biến cố lớn, Lâm Nguyên lại rất bình tĩnh vững vàng, thong dong ứng đối.
Viêm Đình vẫn là đánh giá thấp cậu.
Bạn trai không nhìn thấy rõ ràng năng lực của mình, làm Lâm Nguyên có chút tức giận.
Đàn ông ba mươi tuổi quả là biết nhiều, nhưng cũng rất cuồng vọng tự đại.
Lâm Nguyên nói xong, cảm thấy mình xúc động quá nên trấn định lại "Tôi là bạn trai của anh, không phải là đứa nhỏ mà anh nuôi nấng.
Tôi hy vọng anh có thể hiểu chuyện này."
Dù bờ vai của em không rộng và chắc như anh nhưng em vẫn có thể chia sẻ và gánh vác cùng anh.
Khi giông tố ập đến, em cũng sẽ không run sợ mà nấp dưới đôi cánh của anh, mà em sẽ mạnh mẽ và dũng cảm sát cánh bên anh.
"Nói thật, anh không cần thiết lúc nào cũng che chở em." Lâm Nguyên thở dài, ngẩng đầu nhìn dòng xe qua lại ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút trống rỗng.
Cậu nhẹ giọng nói: "Anh không bảo vệ được em, anh chỉ có thể bảo vệ em nhất thời, còn có thể bảo vệ em cả đời sao?"
Lâm Nguyên giọng nói trầm và nhẹ, tan biến ngay sau khi gió thổi qua.
Nhưng như một nhát búa nặng nề, nó đập vào tim Viêm Đình một cách tàn nhẫn.
Ngón tay trên vô lăng siết chặt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, ánh mắt Viêm Đình trở nên rất phức tạp.
Trong thoáng chốc, một nỗi buồn khó tả thoáng qua trong mắt rồi nó nhanh chóng tan biến.
Lâm Nguyên hiểu được một sự thật đơn giản như vậy, nhưng hắn chưa từng thấy rõ ràng.
Viêm Đình cảm thấy, chính mình vì đứa nhỏ mở ra con đường sau này, vì cậu mà thanh trừ hết thảy chướng ngại, thì có thể vĩnh viễn giữ lại sự hồn nhiên trong cậu, để đứa nhỏ sống một cuộc sống vô tư không phải lo lắng.
Nhưng Viêm Đình đã quên mất một điều, cho dù là ai sống trên đời này vẫn luôn phải trưởng thành.
Không ai có thể bảo vệ ai mãi mãi.
Lâm Nguyên nghiêng đầu, chỉ để nhìn thấy mu bàn tay nổi gân của Viêm Đình.
Cậu cau mày, cúi người vỗ vỗ tay hắn "Buông ra."
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên bên tai, Viêm Đình tỉnh táo trở lại.
Hắn mở miệng định nói, nhưng lại phát hiện ra giọng nói của mình đã khàn đi.
Lâm Nguyên quay đầu sang một bên hôn lên khóe miệng hắn "Anh phải cho em không gian để trưởng thành, không thể lúc nào em cũng trốn trong vùng an toàn thoải mái mà anh tạo ra."
"Em thật sự đã nghĩ tới, nếu sau này anh xảy ra chuyện, em phải làm thế nào?" Cậu xoa xoa môi của Viêm Đình, mơ hồ không rõ mà nói xong liền mở miệng cắn mạnh một cái.
"Tê......" Viêm Đình đau hít sâu một ngụm khí lạnh.
Lâm Nguyên đột nhiên lùi về ghế phụ lái, hai mắt thâm thúy sáng ngời trên mặt nở nụ cười thành công.
Đôi môi hồng nhuận dính máu, Lâm Nguyên vươn đầu lưỡi ra liếʍ, nếm qua vị tanh ngọt.
Khóe miệng Viêm Đình bị cắn, đưa tay lên sờ sờ, trên đầu ngón tay đã thấy vết máu, nụ cười lấm lem tràn đầy đáy mắt sủng nịch ý cười tràn ra khóe mắt "Sao lại thích cắn người như vậy?"
"Bởi vì em là một con chó con." Lâm Nguyên tự hào, ôm gối ngồi vào chỗ, cười đến vô tâm " Chú chó con của anh, anh có muốn không?
Nếu hiện tại không ở trong xe, mà xe không thể đậu ở trung tâm thành phố náo nhiệt.
Nếu không phải bên ngoài cửa kính xe không ngừng có những người qua lại, Viêm Đình nhất định sẽ không kìm nén được cơn rung động trong lòng, trực tiếp đem người vòng ở trong ngực làm.
Vật nhỏ này, thật biết trêu người.
Ánh mắt Viêm Đình thâm trầm, nhịn đến phát đau.
Hắn hít một hơi thật sâu, kiềm chế những suy nghĩ đang dâng trào, ngả người ra ghế, dùng khớp ngón tay gõ vào vô lăng, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc của mình.
Nhưng Lâm Nguyên không có buông tha hắn, đôi mắt tươi cười nhướng lên, cúi người ghé sát vào lỗ tai hắn xấu xa "Này, phản ứng của anh rõ ràng như vậy."
Một giây tiếp theo, Lâm Nguyên đã được Viêm Đình ôm vào lòng.
Nhấn ga, chiếc Maserati màu đen phóng nhanh hòa vào dòng xe cộ.
Trong một con hẻm hẻo lánh, xung quanh là đống đổ nát của nhà cửa, những tàn tích gạch ngói vương vãi khắp nơi.
Một chiếc ô tô màu đen đang đậu trong góc với tất cả các cửa sổ được đóng lại để không ai có thể nhìn trộm được.
Một vài học sinh đeo cặp trên lưng đi ngang qua, tò mò nhìn vào ngõ, vừa nói vừa cười rồi bỏ đi.
Lâm Nguyên nằm trên người Viêm Đình, toàn thân đổ mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu trên môi có vết do bị cắn để lại, bộ dạng đáng thương vì bị ức hϊếp.
Tấm lưng gầy gò phập phồng, hơi thở gấp gáp hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Khi những người qua đường ở lối vào của con hẻm đã đi xa, Lâm Nguyên nói một cách yếu ớt, "Hoàn cảnh gia đình anh phức tạp quá."
Cậu bị lăn lộn đến có chút thảm, bất quá rốt cuộc cũng hiểu ra lý do tại sao Viêm Đình muốn đưa cậu đi.
Đại khái là cuộc tranh giành quyền lực phải xuất hiện ở mọi gia tộc, diễn ra sôi nổi và đẫm máu.
Lâm Nguyên ngực phập phồng thở hổn hển, hai gò má ướt đẫm mồ hôi cọ vào vai Viêm Đình , làm nhăn nhúm áo sơ mi trắng thấm ướt dấu vết.
Cậu thực vừa lòng với kiệt tác của chính mình lại thay đổi hướng gương mặt tiếp tục cọ, vừa xoa nhẹ nhàng mà nói: " Cha anh sinh bệnh chị dâu cả của anh liên hợp thế lực nhà mẹ đẻ ngo ngoe rục rịch.
Còn có vị phu nhân hiện tại nhỏ hơn anh vài tuổi của ba anh, cũng đối với tài sản như hổ rình mồi."
Lâm Nguyên nhắc lại những gì vừa rồi lão nam nhân đã nói với cậu, càng nói càng cảm thấy cẩu huyết.
Thời Đường có sự biến Huyền Vũ*, Thanh triều có cửu tử đoạt đích*.
Quả nhiên mặc kệ tới triều đại nào hay thế hệ nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ có không ít cuộc tranh giành quyền lực.
Lâm Nguyên cảm thấy mình quá thông minh, thậm chí có thể nói có sách mách có chứng, suy một ra ba.
Viêm Đình thế nhưng còn muốn gạt cậu, quả thực chính là không biết nhìn hàng!
Lâm Nguyên đang nghĩ ngợi lung tung trong đầu, chợt nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng lách cách, cả người chấn động.
Viêm Đình kêu rên ra tiếng, nhanh chóng ôm người đứng lên "Ngoan, đừng sợ, là chỉ mèo hoang."
"Nó làm em sợ chết khϊếp." Lâm Nguyên lúc này mới thả lỏng thân thể.
Viêm Đình buông lỏng lông mày đang nhíu chặt, vỗ nhẹ vào lưng cậu cười, trêu chọ "Sợ bị phát hiện à?"
"..." Lâm Nguyên biểu tình buồn bực không muốn cùng hắn nói chuyện.
Đôi mi mỏng ấy rũ xuống, buồn ngủ mà ngáp một cái.
Cậu bị chiếc áo khoác của Viêm Đình trùm kín từ vai trở xuống, chỉ để lộ cái đầu xù xù và nửa cái cổ trắng ngần.
Phần bên dưới bắp chân tiếp xúc với không khí, mắt cá chân trắng đầy vết đỏ và dấu tay.
"Em buồn ngủ, em muốn ngủ." Lâm Nguyên cọ cọ bả vai Viêm Đình, thân thể mềm nhũn nép vào trong cánh tay hắn, giọng nói lười biếng "Anh có thể..."
"Được chứ."
Chiếc ô tô đang đậu ở góc đường đột ngột bấm còi khiến những người to béo đang bên lề đường giật mình.
Mèo kêu một tiếng meo meo, nó nhướng cái đuôi to tướng rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài và bỏ chạy.
Khi chiếc Maserati màu đen lái ra khỏi con hẻm, đã hơn ba giờ chiều.
Đôi mày nghiêm nghị của Viêm Đình đầy vẻ mãn nguyện, nhưng quần áo trên người thực sự không được lịch sự tao nhã cho lắm.
Chiếc áo sơ mi bị vò nát, bị ngón tay không ngừng nghỉ của Lâm Nguyên nhàu.
Đầu sỏ gây tội, đang trùm áo vest của Viêm Đình, ngủ ngon trên ghế quần áo chỉnh tề.
Những dấu vết có thể nhìn thấy và những dấu vết không thể nhìn thấy đều được che đậy.
So với cậu đươc thu thập sạch sẽ thỏa đáng, Viêm Đình thực sự có chút chật vật.Không chỉ quần áo nhăn nhúm mà khóe miệng còn bị rách.
Hơn nữa, hai bên cổ vẫn còn để lại những vết xước rất rõ ràng.
Nó đã bị xước bởi móng tay của Lâm Nguyên đã không cắt trong hai tuần.
Lâm Nguyên không chút nào cảm thấy áy náy, ngủ rất sâu cũng không biết mơ thấy cái gì, còn chưa đã thèm mà chép chép miệng mơ mơ màng màng mà lẩm bẩm vài câu.
Hai người ở bên ngoài xằng bậy một phen, trong xe nồng nặc mùi không thể trực tiếp đến bệnh viện.
Viêm Đình lái xe trở về biệt thự của mình, ôm Lâm Nguyên đang ngủ say ra khỏi xe.
Lâm Nguyên bị tiếng nước chảy đánh thức, vừa mở mắt ra liền bị ánh đèn trong phòng tắm làm rung động.
Ngay sau đó, thân thể được đưa vào nước ấm.
Cậu hoàn toàn tỉnh táo, sau khi nhận ra cảm thấy xấu hổ, lắp bắp đuổi Viêm Đình ra bên ngoài "Anh đi ra ngoài trước đi, em tự tắm rửa sạch sẽ."
"Anh ở bên ngoài thôi, có gì thì gọi." Viêm Đình lo lắng xoa đầu cậu rồi quay người rời khỏi phòng tắm.Cũng không đi đâu xa, chỉ dựa vào bức tường cạnh cửa nếu có chuyện gì là có thể đi vào ngay.
Lâm Nguyên ngâm mình trong nước, dùng lòng bàn tay ấn vào bụng mấy lần, bảo đảm không có cảm giác gì khác lạ, sau đó mới yên tâm.
Nghĩ đến những gì mình và Viêm Đình đã làm một giờ trước, Lâm Nguyên cảm thấy có lỗi với nhãi con.
Chà, cả hai đều không phải là ba tốt.
Lần sau, phải chú ý.
Sau khi Lâm Nguyên tắm rửa xong , bị Viêm Đình bọc chăn dày, bế lên giường ôm cậu vào lòng, dùng máy sấy tóc làm xoăn nhỏ cho cậu.
Gió nóng thổi qua, Lâm Nguyên không nhịn được, mí mắt cụp xuống một lúc sau liền ngủ thϊếp đi.
Khi tỉnh lại , đã là chạng vạng.
Trong phòng ngủ chỉ có một mình cậu.
Lâm Nguyên ngồi trên giường một lúc, nghe thấy bụng kêu đói cồn cào, liền vén chăn đứng dậy chuẩn bị xuống lầu lấy đồ ăn.
Đèn trong phòng khách rất sáng, xua tan màn đêm vắng vẻ.
Có một người ngồi trên sô pha, trên tay cầm một tách cà phê, uống một cách tao nhã.
Không phải Viêm Đình.
Là Viêm Lang người có lông mày hơi giống hắn.
Cả hai đều được thừa hưởng những đường cong hàm dưới từ Viêm lão gia tử , sắc sảo và lạnh lùng.
Khi không cười, thực sự có thể hù người.
Tuy nhiên, vết sẹo trên mặt Viêm Lang còn chưa lành, ảnh ngược lộng lẫy ánh đèn, thực sự có chút dọa người.
Lâm Nguyên bước xuống bậc thang cuối cùng, quản gia đang đợi bên cạnh ghế sô pha quay đầu lại nhìn cậu, cung kính nói: " Nguyên thiếu gia , bữa tối đã chuẩn bị xong bây giờ ngài có muốn ăn không? Tiên sinh đi bệnh viện, một lát liền trở về."
"Ăn ngay đi, con đói bụng." Lâm Nguyên gật gật đầu, đi thẳng về phía nhà ăn, hoàn toàn không để ý tới Viêm Lang trên sô pha..
Danh Sách Chương: