Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
"Chủ tịch Bùi nuôi dạy con trai khéo quá."
"Đánh được như vậy hẳn là phải học từ nhỏ nhỉ?"
"Con tôi cũng được học từ nhỏ nhưng không sánh được với kỹ năng của cậu chủ nhà họ Bùi, quá êm tai."
"Ngón tay cũng xinh đẹp nữa, thon dài mảnh khánh, nhìn có vẻ rất có thiên phú chơi đàn."
"Lúc cuối cùng nói tên bản nhạc là tiếng Pháp à? Dễ nghe thật."
"Ôi chao, không biết chủ tịch Bùi nuôi dạy con cái thế nào? Hôm nào tôi phải thỉnh giáo một chút"
...
Bùi Hồng Hào đang ôm con trai nhỏ trong lòng đối mặt với sự lấy lòng của mọi người.
Lâu nay đứng ở trên cao, có người cố tình đón ý nói hùa nịnh hót, có người là thật lòng khen ngợi hoặc là cả hai Bùi Hồng Hào đều có thể nhìn rõ.
Mà hiện tại đây là cả hai.
Đó là cũng vì Tiểu Lĩnh, con của ông có thực lực có bản lĩnh.
Người làm cha Bùi Hồng Hào vô cùng tự hào, thẳng thắn cười nói: "Đều do Tiểu Lĩnh tự tin không thua kém ai.
Từ nhỏ nó đã rất thông minh lanh lợi, học gì cũng nhanh chóng.
Đàn dương cầm này tôi cũng không chưa bảo nó đi học, đoán chừng đây là vụиɠ ŧяộʍ học-"
Ây, cha à, tài liệu của con sao cha lại đọc lén thế! Bùi Lĩnh lập tức mỉm cười tiếp lời: "Chú, dì, đàn dương cầm này là lúc trước cháu đi học thì có hứng thú chứ không cố ý học."
"Mọi người thấy không, không cố ý học mà đã lợi hại như vậy." Bùi Hồng Hào càng thêm tự hào, khoe khoang khoác lác, "Nếu con trai tôi cố ý đi học thì những giải thưởng piano nước ngoài chắn chắn phải có tên Tiểu Lĩnh! Đó chính là thiến niên dương cầm thiên tài!"
Bùi Lĩnh: ....Cha à, hơi quá rồi.
Khách mời xung quanh không ngừng gật đầu, cảm thấy Bùi Lĩnh hứng thú tùy tiện học là sự thật.
Nhìn lại tốc độ bàn tay lúc đánh đàn, bọn họ không phải chuyên nghiệp, không thể nói là trình độ thế nào nhưng dù không phải chuyên nghiệp thì bọn họ vẫn có thể nghe hiểu.
Cậu chủ lớn nhà họ Chu cũng chơi đàn, mới vừa rồi cũng chỉ là trình độ nghiệp dư bình thường mà thôi, giống như nghe hát.
Nhìn lại cậu chủ nhà họ Bùi thì lại cảm thấy giống như một nghệ sĩ piano chơi trong phòng hòa nhạc vậy.
Vô cùng có phong cách!
Bùi Lĩnh có thực lực chân chính, cộng với địa vị và thân phận của Bùi Hồng Hào, khách khứa vây xem đương nhiên sẽ tóm lấy cơ hội mà không ngừng khen ngợi.
Bùi Hồng Hào cởi mở với tất cả mọi người, so với những người đang nịnh nọt kia còn khoa trương hơn.
Nếu là một bạn học nhỏ có da mặt mỏng thì có thể xấu hổ đào lỗ ngay tại chỗ nói "Cha, đừng nói nữa"!
Xấu hổ lắm.
Nhưng Bùi Lĩnh có phải là bạn học nhỏ bình thường không?
Cậu không phải nha.
Người khác khen cậu, cậu chỉ là ngượng ngùng cười một cái, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: "Đâu có đâu ạ, chú dì quá khen rồi.", "Cảm ơn chú dì, anh Tiểu Thần đánh cũng rất tốt, nghe ra được đã tập rất lâu, vẫn rất trôi chảy."
Am hiểu lời thoại làm bẽ mặt người khác, một chén trà xanh nguyên chất.
"Đúng đúng, Tiểu Thần đánh cũng rất tốt." Ngoài miệng Bùi Hồng Hào nói như vậy nhưng tay lại vỗ vỗ vai Chu Thần, nói: "Cháu còn nhỏ, được vậy là rất tốt rồi."
Rõ ràng là an ủi nhưng Chu Thần chỉ cảm thấy đối phương, còn có Bùi Lĩnh nữa, ỷ vào thân phân đang nhục nhã cậu ta.
Trên mặt Chu Thần cứng ngắc duy trì nụ cười nhưng trong lòng đã hận chết Bùi Lĩnh.
Cậu ta nói chơi piano thì Bùi Lĩnh cũng chơi, lúc đi lên thì giả vờ như không biết nhưng lúc sau lại khoe khoang vả mặt cậu ta.
Chu Thần còn trẻ, mặc dù ngụy trang thể diện nhưng ở đây đều là kỳ cựu trong giới kinh doanh làm sao có thể không nhìn ra được.
Trong lòng Chu Ngôn Lễ cũng có hơi tức giận, cho rằng con trai thua kém người khác làm ông mất mặt trước mặt nhiều người như vậy.
Ở đây có cả bạn vè và đối thủ thương trường của ông, kết quả con trai ông lại bị con trai Bùi Hồng Hào vả mặt liên tiếp.
Nhưng bây giờ nếu ông mắng Chu Thần thì mới là mất hết mặt mũi.
"Chú Bùi là đang khích lệ con." Chu Ngôn Lễ cũng không mong con trai đáp lại.
Ông nhanh chóng chuyển chủ đề, vẻ mặt tươi cười vui mừng: "Hôm nay con đã tròn mười tám tuổi, đã trưởng thành, cha hy vọng trong tương lai con sẽ có trí tuệ, có trách nhiệm với bản thân.
Đây là món quà cha tặng cho con."
Mặt mày Chu Thần đang khó chịu, nghe xong cảm thấy tự nhiên hơn một chút.
Khách quý bên cạnh thấy vậy đương nhiên phải nói vài lời xã giao.
Tiếp theo là quy trình cắt bánh sinh nhật.
Ánh đèn mờ ào, nhân viên phục vụ đẩy xe bánh ngọt đến giữa sảnh.
Khi Chu Thần nhắm mắt ước nguyện, cậu ta liếc nhìn Bùi Lĩnh đang đứng trong đám đông.
Rõ ràng Bùi Lĩnh không làm gì, trang phục cũng vô cùng bình thường nhưng đứng giữa đám người lại vô cùng chói mắt, được tất cả ánh mắt mọi người bủa vây.
Cậu ta có hơi ghen ghét, nhắm mắt lại.
Tôi hy vọng, Bùi Lĩnh có thể gặp xui xẻo.
Chu Thần mở mắt, thổi nến, cắt bánh ngọt.
Chu Ngôn Lễ cầm hộp quà đã chuẩn bị kỹ càng đưa cho con trai, "Sinh nhật vui vẻ nhé con trai."
"Cảm ơn cha." Chu Thần nhận món quà, mở ra trước mặt mọi người.
Là một chiếc chìa khóa xe thể thao Ferrari.
Chu Thần nhìn thấy sự ghen tị không che giấu được trong mắt các bạn học nam của mình, nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt cô gái mà cậu ta thích, trong lòng có hơi đắc ý và thỏa mãn.
"Là xe thể thao đó." Ngoài miệng Bùi Lĩnh nói lời hâm mộ, còn vỗ tay.
Lúc này Bùi Hồng Hào lại nói, "Tiểu Lĩnh thích à? Cha cũng mua cho con một chiếc." Nói xong ông liếc nhìn chiếc chìa khóa, tự cho là nhỏ giọng nói, "Cha sẽ mua cho con một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn."
Có nghĩa là chiếc xe thể thao trong tay Chu Thần là xe nhập khẩu.
Không có giá trị lắm.
Bùi Lĩnh: ...Cha à, cha cũng hợp tác quá rồi!
"Nhưng sang năm con mới thành niên." Bùi Lĩnh vô cùng "buồn rầu".
Bùi Hồng Hào nhà giàu mới nổi nói: "Không thành vấn đề! Con thích thì cứ mua để trong gara, không có việc gì thì nhìn cũng được.
Mua hai cái, màu sắc khác nhau, nhìn cho đẹp mắt."
Câu nói này nếu không nghe được đầu đuôi còn tưởng đâu đang đi mua cải thảo.
Khóe miệng Chu Ngôn Lễ co quắp, Chu Thần đang cầm chìa khóa xe cũng thấy khó chịu.
Cũng may bữa tiệc đã kết thúc, phu nhân Chu đang đi tiễn khách, Chu Ngôn Lễ thì đêm nay việc nào cũng không thuận lợi.
Bọn trẻ con phân cao thấp ông không để trong lòng, chủ yếu là muốn hợp tác với Racoon.
Racoon là công ty của Bùi Hồng Hào.
Lúc đầu, trước khi Bùi Lĩnh sinh ra thì chưa có cái tên này, toàn bộ có tên như là nhà máy Chấn Hoa, mỏ than Diệu Hoa, nhà máy bột mì Hưng Hoa.
Chờ sau khi Bùi Lĩnh sinh ra, sản nghiệp của Bùi Hồng Hào càng ngày càng nhiều, cuối cùng được hợp nhất thành một tập đoàn lớn, được đổi tên thành Racoon.
Cái tên này cũng là do Bùi Lĩnh.
Khi còn nhỏ Bùi Lĩnh đi sở thú thì thích xem raccon, lại còn thích ăn mì tôm racoon.
Bây giờ Bùi Lĩnh lớn rồi, cái tên này lại giống như đùa nhưng Bùi Hồng Hào cũng không cảm thấy có gì không tốt cho nên không đổi.
Tên này dễ nhớ, thân thiết, vô cùng phù hợp với văn hóa doanh nghiệp của công ty bọn họ.
Mỗi khi cư dân mạng trên diễn đàn chọn ra những cái tên công ty khó hiểu nhất, Racoon chắc chắn đứng đầu danh sách.
Cư dân mạng không biết nguồn gốc của cái tên này vì con trai của chủ tịch Bùi thích.
Bọn họ nhìn Bùi Hồng Hào, cùng với tác phong làm việc từ lúc lập nghiệp cho đến nay của ông, kết luận cuối cùng chính là trong lòng mỗi mãnh nam sắt thép đều có một trái tim thiếu nữ.
Lưng Bùi Hồng Hào đeo qua nhiều gánh nặng.
Chu Ngôn Lễ muốn hợp tác với Racoon nhưng tối nay chẳng làm nên trò trống gì, ngay cả giọng điệu và thái độ của Bùi Hồng Hào cũng không rõ ràng.
"Muộn quá rồi, Tiềm Tiềm cũng đã ngủ mất." Phu nhân Chu nói.
Bùi Hồng Hào đang ôm con trai nhỏ, Tiểu Bồi Tiền ghé đầu vào vai papa ngủ thϊếp đi.
Lý Văn Lệ nói: "Bình thường ở nhà hơn tám giờ nó đã đi ngủ rồi, hôm nay chơi lâu như vậy ngủ quên cũng là điều bình thường."
Tiểu Bồi Tiền kiên trì nghe anh trai đánh đàn xong mới ngủ.
Phu nhân Chu cười theo, cùng chồng đưa nhà họ Bùi ra ngoài.
Bùi Lĩnh quay đầu nhìn một lượt không thấy bóng dáng Tần Trì Dã đâu.
Hai cái chân dài của bạn cùng bàn của cậu chạy nhanh thật.
"Tiểu Lĩnh đang nhìn cái gì vậy?" Bùi Hồng Hào chú ý tới con trai mình.
Bùi Lĩnh thu ánh mắt, nói: "Lúc con đang chơi đàn, có vẻ như con nhìn thấy bạn cùng bàn của con.
Con muốn chào hỏi một chút nhưng bạn ấy đi mất rồi."
"Bạn cùng bàn của cháu sao? Người hôm nay tới đều là bạn học của Tiểu Thần, bạn cùng bạn của Tiểu Lĩnh tên là gì?" Phu nhân Chu nói xong đột nhiên chú ý tới bóng thiếu niên dưới ánh đèn cửa, lập tức nhận ra là ai, khẽ đụng cánh tay chồng mình, "Có phải là Trì Dã không?"
Ánh mắt Chu Ngôn Lễ liếc một cái, trên mặt lộ ra ý cười.
"Đúng là Trì Dã.
Đứa nhỏ này sao bây giờ mới trở về? Em không nói với nó hôm nay là sinh nhật của Tiểu Thần à?"
"Em nói rồi, có thể là Trì Dã bận quá nên quên mất.
Bây giờ đến cũng không muộn." Giọng nói của phu nhân Chu vừa khách sáo vừa nhiệt tình, tìm cớ cho Tần Trì Dã đang khoan thai tới muộn.
Chu Thần đi theo nghe thấy Tần Trì Dã đến đây, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi, đứng ở cuối cùng không dám lên tiếng.
Cậu ta nói những lời đó ở phòng chơi, Tần Trì Dã chắc không nghe thấy, không có việc gì.
Tần Trì Dã đã thay quần áo, mặc một chiếc áo thun màu đen, giống như vừa mới tắm xong, mái tóc còn đang sũng nước.
Chu Ngôn Lễ thấy hắn, đầu tiên là vui cười hỏi, "Trì Dã đã ăn rồi à? Sao muộn vậy con mới về?"
"Vâng." Giọng điệu Tần Trì Dã nhàn nhạt, ánh mắt nhìn về phía Bùi Lĩnh.
Chu Ngôn Lễ cũng không thèm để ý, vẫn mỉm cười giới thiệu với Bùi Hồng Hào: "Đây là cháu trai của tôi Tần Trì Dã, là con của em gái tôi.
Cha nó là Tần Chiếu, đang bận việc ở kinh đô.
Trì Dã từ nhỏ đã thân thiết với bà ngoại, cấp Hai thì tới sống ở đây.
Đúng rồi, Trì Dã, cha con sáng hôm nay có gọi điện thoại cho cậu, hỏi con khi nào thì về nhà?"
"Ông ta nói như vậy à?" Tần Trì Dã nhìn sáng, mắt mày không chút cảm xúc.
Chu Ngôn Lễ cười lúng túng, nói: "Nó nhớ con mà - Con không muốn trở về cũng được, để cậu chuyển lời."
Chỉ một cuộc nói chuyện ngắn ngủi cùng thái độ rất tốt của vợ chồng nhà họ Chu, Tần Trì Dã hiển nhiên không phải là loại họ hàng cực phẩm như Chu Thần đã nói, một đứa nhỏ đến nhà họ Chu để làm tiền.
Thực tế lúc Chu Ngôn Lễ giới thiệu thân phận của Tần Trì Dã đã đề cập rõ ràng tên cha của Tần Trì Dã-
Có âm mưu.
"Này, Tần Trì Dã!"
Tần Trì Dã vốn dĩ không có biểu cảm gì nhưng khi nghe tiếng chào của Bùi Lĩnh, hắn nhìn sang nói: "Giờ cậu về à?"
"Tiểu Lĩnh biết Trì Dã sao?" Chu Ngôn Lễ ngạc nhiên chớp mắt một cái.
Phu nhân Chu nhớ lại, nói: "Trì Đã đang học ở Anh Hoa, Tiểu Lĩnh vừa mới nói có bạn cùng bàn-"
Bùi Lĩnh cười hì hì, vô cùng kiêu ngạo nói: "Bạn học Tần là bạn cùng bàn mới của cháu.
Cháu thi được hạng nhất được tự mình chọn bạn cùng bàn."
Giọng điệu cứ như đang tuyển phi.
Tần Trì Dã ẩn mình trong bóng đêm, đầu đinh như muốn nổ tung nhưng chẳng qua không ai để ý, mặt mày vẫn lạnh lẽo như cũ.
"Tiểu Lĩnh được hạng nhất chọn bạn cùng bàn vậy Trì Dã chắc hẳn là đứa nhỏ ngoan rồi, cao to, lại còn đẹp trai." Bùi Hồng Hào đứng về phía con trai, con trai chọn bàn cùng bàn đương nhiên phải khen, lại cười ha hả nói: "Cháu với Tiểu Lĩnh là bạn cùng bàn, về sau hoanh nghênh đến nhà chú Bùi chơi nhé, đừng khách khí."
"Hôm nay muộn quá rồi, Tiềm Tiềm phải về ngủ.
Lão Chu, ngày mai hẹn một chỗ uống trà tâm sự một chuyến nhé."
Chu Ngôn Lễ bận rộn suốt một đêm, Bùi Hồng Hào luôn luôn nhập nhằng không rõ.
Kết quả bây giờ chỉ mới nói mấy câu đã quyết định cuộc hẹn ngày mai để nói về hợp đồng.
Không uống công ông lấy tên cha của Tần Trì Dã đã làm da hổ nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng ngời nhìn thấy mọi chuyện của Bùi Hồng Hào-
Lại không thể nghĩ nhiều, rốt cuộc Bùi Hồng Hào nể tình mặt mũi Tần Chiếu hay vì Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh ngồi cùng bàn.
Này cũng quá khoa trương rồi đấy, thương con trai còn thương đến mặt mũi bạn học của con trai?
Bùi Lĩnh liếc mắt nhìn Chu Thần đang đứng phía sau.
Từ lúc cậu chủ động chào hỏi Tần Trì Dã, sắc mặt Chu Thần lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên là sợ hãi, sợ những lời nói bậy về Tần Trì Dã của cậu ta ở phòng chơi bị cậu nói ra.
Cậu có kiện cáo không?
Có chứ.
Thời điểm ra về.
Bùi Lĩnh ngoẹo đầu, tốt bụng nói: "Tần Trì Dã, cậu ở nhà cậu, nếu cha của cậu không có cậu tiền sinh hoạt thì có thể hỏi mượn tớ.
Tớ có thể dùng tiền học bổng nuôi cậu đấy!"
"...Bùi! Lĩnh!" Tần Trì Dã thấp giọng cảnh cáo.
Bùi Lĩnh vô tội nói: "Cũng không phải tớ nói mà.
Tớ nghe anh Tiểu Thần nói cậu đang sống trong nhà chú Chu mà không có gì cả, thậm chí còn không có tiền sinh hoạt, đáng thương làm sao."
Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Lĩnh học trà xanh kỹ nữ nhưng là bạn nhỏ tốt.
Danh Sách Chương: