• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đã sắp mười một giờ rồi.
Bên cạnh tiệm net có một con phố ăn vặt nhỏ, Chu Hiện rủ mọi người nào là đi ăn bún, rồi đậu hủ thối, canh Mala và thịt nướng nữa.

Tần Trì Dã vừa nghe là quầy ăn bên đường đã tỏ vẻ khó chịu, bây giờ nhìn hai người Trương Gia Kỳ và Chu Hiện đều thấy không vừa mắt.
Trương Gia Kỳ còn chưa mở miệng nói chữ nào thì đã nhận được ánh mắt như viên đạn của anh Dã, vậy nên cậu ta chỉ có thể im lặng để Chu Hiện tự chết một mình.
"Không đi." Tần Trì Dã lạnh lùng từ chối.
Bùi Lĩnh nhìn sang, Tần Trì Dã thấy giọng điệu ban nãy của bản thân có hơi gay gắt, nói: "Không phải nói với cậu."
"Được." Bùi Lĩnh cười cười, cặp mắt cong cong híp lại đáp: "Đã trễ như vậy rồi, đồ ăn còn lại cũng không còn sạch sẽ, không còn tươi nữa, hay là chúng ta ăn cái khác đi."
Tần Trì Dã thấy Bùi Lĩnh cười, tâm trạng cũng tốt hơn, nói: "Đều theo ý cậu vậy."
Sau đó họ đi KFC ăn gà rán.
Chu Hiện không vấn đề với việc ăn gì, dù sao gà rán cũng là món cậu thích, chỉ là sau khi ngẫm nghĩ một hồi, cậu ta bèn kéo Trương Gia Kỳ ra sau rồi nói: "Sao tao có cảm giác hình như anh Tần cố ý có ý kiến với tao ấy, có phải ban nãy tao nói gì sai không vậy?"
"..." Trương Gia Kỳ liếc mắt, có chút kiêu ngạo đáp: "Mày biết vì sao tao gọi là anh Dã, còn mày lại gọi là anh Tần không?"
Chu Hiện: "Vì hai người thân với nhau, từ cấp hai may đã chơi chung với anh Tần rồi." Khi nói đến đoạn sau giọng điệu có chút ghen tị.
Lúc cấp Hai mọi người học chung một lớp, đều là đàn em cả nhưng cuối cùng Trương Gia Kỳ lại thân với anh Tần hơn.
"Đó là bởi vì tao thông minh lanh lợi đó."
Chu Hiện tức giận, vậy chẳng khác nào nói cậu ta không lanh lợi cơ chứ!
"Kêu mày nói lí do, vậy mà mày còn vênh váo, không nói thì thôi vậy."
Trương Gia Kì: ...Sao có thể không nói được, không nói thì làm sao cậu ta có thể kiêu ngạo trước mặt đám đàn em cơ chứ?
"Bởi vì tao biết nhìn sắc mặt.

Lúc trước đánh nhau với đám bên câu lạc bộ thể thao, tao biết nhìn xa trong rộng, mày nghĩ xem bọn họ có bốn, năm thằng, đánh hội đồng với một mình anh Dã, lúc đó không báo cảnh sát thì phải đợi đến khi nào hả."
"Tao nghe chuyện đó rồi, nhưng chẳng phải anh Tần đánh thắng họ sao? Mày còn gọi cảnh sát, sau đó cảnh sát còn đến đó nữa." Chu Hiện không hiểu vì sao đã thắng rồi mà còn phải báo cảnh sát, lúc đó còn làm lớn mọi chuyện lên.
Trương Gia Kỳ: "Mày thì biết cái gì, lúc đó anh Dã đang hăng lắm rồi, thắng thì thắng, nhưng nếu tiếp tục đánh thì sẽ dính đến mạng người đó.

Đám đó toàn mấy tên phức tạp, đánh đổi như vậy thì không đáng."

Tuy Trương Gia Kỳ học không giỏi cũng chẳng thích học hành nhưng cậu ta lại lanh lợi tỉnh táo.

Lúc cấp Hai cậu ta cũng đánh nhau, đó đều là mấy tranh chấp giữa học sinh với nhau, ai cũng dùng nắm đấm cả, còn đám bên trường thể thao nói trắng ra đều là mấy tên khốn, đương nhiên tính chất không giống nhau rồi.
Không thể nhầm lẫn giữa trùm trường và mấy tên khốn đó được.
Nhất là mấy tên khốn vô học.
Hai người đi trước sánh bước bên nhau.
"Trương Gia Kỳ ở phía sau nói gì vậy? Hình như tôi nghe họ nói cái gì mà đánh nhau ấy." Bùi Lĩnh hiếu kỳ hỏi.
Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh: "Trước đây tôi từng đánh nhau, cậu sợ không?"
Bùi Lĩnh cười, Tần Trì Dã cảm giác như thể Bùi Lĩnh nhìn thấu mình vậy, thật ra chủ đề này hắn hơi sợ sợ, nhưng cũng không phải sợ, không nói rõ được.
"Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cái lần mà bóng của cậu đập trúng tôi ấy." Bùi Lĩnh đổi chủ đề, giọng điệu có hơi nghịch ngợm, nói: "Tôi nói cậu cùi bắp cậu còn không xử tôi là tôi biết trùm trường Anh Hoa nổi tiếng đó không giống với những gì họ đồn rồi."
"Cậu không phải học sinh hư chỉ biết bắt nạt bạn bè."
"Bởi vậy tôi mới thành bạn cùng bạn với cậu, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi game."
"Tại sao tôi lại phải sợ bạn của mình chứ?"
Ánh mắt của Bùi Lĩnh rất sáng, khi nói câu cuối cùng còn nhìn về phía Tần Trì Dã.
Ánh mắt của Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh giao nhau, giây phút đó như khựng lại.

Khi hắn phản ứng kịp thì tay chân luống cuống hết cả lên, không biết nên để ở đâu, đặt ở đâu, vậy là hắn liền để một tay vào trong túi, nói chuyện vẫn vô cùng lạnh lùng chảnh chọe chỉ là giọng điệu có hơi kích động, còn cố tình giả vờ bình tĩnh: "Tôi cũng không sợ cậu sợ tôi, anh em tốt, cậu hiểu tôi."
Bùi Lĩnh: ...
"Anh em tốt." Bùi Lĩnh nghiến răng cười cười.
Tần Trì Dã đúng là tên ngốc mà.
Tần Trì Dã phát hiện hình như Bùi Lĩnh lại tức giận rồi, bèn hỏi dò: "Có phải ban nãy cậu giận không vậy?"
"Không có." Bùi Lĩnh khẽ cười.
Nghe vậy Tần Trì Dã cũng thả lỏng, cười cười: "Vậy do tôi hiểu lầm rồi."
Bốn người gọi món, sau khi ăn xong thì trở về trường, vẫn trèo tường như cũ.

Tần Trì Dã và Bùi Lĩnh đi đằng sau, lúc nãy đi ăn Bùi Lĩnh không nói một lời nào, lúc đi về hình như cũng không mấy vui vẻ, Tần Trì Dã nói: "À chuyện đó, chuyện đánh nhau mà Trương Gia Kỳ nhắc đến ban nãy đó, cậu có muốn nghe không?"

Bùi Lĩnh: ?
Sao đột nhiên lại nói lí do vậy?
Cậu cũng không trả lời, Tần Trì Dã bắt đầu kể.
"Chuyện xảy ra vào mùa đông năm lớp 9, khi đó năm, sáu tên bên trường thể thao chặn đường tôi, sau khi đánh xong thì tôi bị gãy một cánh tay, còn mấy tên phế vật đó gãy tay gãy chân đủ kiểu, Trương Gia Kỳ thì đi báo cảnh sát." Tần Trì Dã kể rất ngắn gọn.
Bùi Lĩnh: "Đại ca à đây cũng tính là lí do sao?" Tần Trì Dã, điểm Ngữ Văn của cậu thấp cũng đúng.
Tần Trì Dã khựng lại, vẻ mặt hơi nặng nề.

Trước kia Bùi Lĩnh có nghe chuyện phiếm, hiện giờ trong vô thức cậu cảm giác chuyện này có thể liên quan đến mẹ của Tần Trì Dã.

Bởi vì vẻ mặt này rất quen thuộc, lần trước lúc Tần Trì Dã gặp Chu Thần trước cửa nhà họ Chu cũng vậy.
"Không sao--" Không muốn nói thì thôi vậy.
"Là Chu Thần làm, trong trường lan truyền một số chuyện liên quan đến mẹ tôi, để mấy tên côn đồ đó đến dạy dỗ tôi." Tần Trì Dã nhìn Bùi Lĩnh, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng nhưng đỡ đi vài phần nặng nề, nói: "Tôi không muốn nhắc đến chuyện của mẹ tôi."
"Tôi chỉ biết Chu Thần là thằng ngu, mấy lời cậu ta nói chẳng có câu nào là đáng tin cả." Bùi Lĩnh khoát tay làm dấu ok.
Đây vốn là một chuyện khi nhắc đến thì chẳng vui vẻ gì nhưng khi Tần Trì Dã thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Bùi Lĩnh như đang ra vẻ "thấy tôi thông minh không", đã vậy còn làm dấu ok tán đồng, vậy là nở nụ cười, nhưng lại nén lại bên môi, nói: "Cũng được, bạn học Bùi thông minh."
"Nếu đã thông minh thì sao không gọi một tiếng Bùi thần?" Bùi Lĩnh cười cười hỏi.
Không cho Trương Gia Kỳ gọi thì cậu phải gọi.
Tần Trì Dã nhìn trời rồi lại nhìn đất, chẳng thèm nhìn Bùi Lĩnh.
"Bùi thần."
Trong đêm đen, giọng nói trầm trầm của trùm trường vang lên .
Bùi Lĩnh: "Hahahahaha."
Tần Trì Dã muốn trừng người trước mặt nhưng thấy Bùi Lĩnh như vậy lại chẳng có cách nào tức giận được.

Bùi Lĩnh cười quá lớn khiến hai người bên cạnh đều giật mình, Trương Gia Kỳ đè giọng van xin: "Anh Bùi, suỵt suỵt suỵt, đến phạm vi của trường rồi."
Bùi Lĩnh không để ý, nghe Trương Gia Kỳ nói vậy thì không cười nữa.

"Để cậu ấy nói, suỵt cái gì mà suỵt." Tần Trì Dã không vui, quên mất việc ban nãy bản thân còn chê Bùi Lĩnh cười quá lớn.
Bùi Lĩnh cười cười, nhỏ giọng nói: "Để tôi cười lén lút cũng được."
Hai người đi sát vào nhau, nói chuyện nhỏ nhỏ như thể tạo ra bầu không khí để cả hai nói những bí mật nho nhỏ vậy.

Tần Trì Dã không giấu được nụ cười bên môi, nhìn Bùi Lĩnh nói: "Bùi thần còn len lén học nữa."
"Không được nói người khác nghe." Bùi Lĩnh hung dữ nhìn Tần Trì Dã.
Trong lòng Tần Trì Dã ngứa ngáy, còn đang định nói nếu tôi nói chuyện này ra thì cậu định làm gì nhưng khi đối diện với cặp má phồng lên, đôi mắt tròn xoe và giọng điệu hung dữ của Bùi Lĩnh, hắn chỉ có thể gật đầu, chắc chắn nói: "Tôi không nói, bí mật."
Là bí mật giữa hai người bọn họ, người khác đều không biết.
Sau khi trèo tường lại gặp chủ nhiệm Vương.
Bùi Lĩnh: ...Là do tôi cười quá lớn tiếng, xin lỗi.
Chủ nhiệm Vương dựa vào tiếng cười ở bên kia vách tường lập tức bắt được cả bọn.
"Hay lắm, lại là các cậu, Tần Trì Dã, Trương Gia Kỳ, Chu Hiện!" Chủ nhiệm Vương giận run lên, lại là mấy gương mặt quen thuộc này vi phạm.

Ông còn thắc mắc vì sao chỗ bồn hoa bên kia không có ai thì ra là chạy hết sang bên này.

Lần này phát hiện còn có người thứ tư, trong đám này còn có thêm người mới nữa cơ, chiếu đèn lên: "Để tôi xem thử - Bùi Lĩnh!!!"
Giọng điệu của chủ nhiệm Vương trở nên kinh ngạc.
Sau khi chắc chắn thật sự là Bùi Lĩnh, giọng điệu của chủ nhiệm Vương dễ nghe hơn nhiều: " Sao lại là em?" rồi lại nghi ngờ hỏi "Có phải ba người bọn họ ép em trèo tường không hả? Có phải Tần Trì Dã uy hϊếp em không?""
Trương Gia Kỳ:???
"Chủ nhiệm Vương, thầy đúng là bất công mà.

Sao thầy không nói ba bọn em bắt cóc Bùi Lĩnh đi tiệm net chung luôn đi."
Bùi Lĩnh: ...Chết chắc rồi, Trương Gia Kỳ đúng là đồ ngốc.
"Hay thật, còn đi cả tiệm net à, mấy người các cậu lôi kéo Bùi Lĩnh học hư trèo tường đi tiệm net." Chủ nhiệm Vương tức đến cao huyết áp.
Bùi Lĩnh đợi thời cơ thích hợp đứng ra, thái độ ngoan ngoãn nhận sai: "Chủ nhiệm, xin lỗi thầy, lần này trèo tường là tụi em sai.

Hôm nay em thi được hạng Nhất nên bạn bè vui mừng cho em nên họ muốn ăn mừng, đi tiệm net chơi game cũng chỉ để thả lỏng mà thôi, thỉnh thoảng em mới chơi."
"Thầy đi tuần tra cũng cực khổ, tụi em biết thầy lo tụi em trèo tường sẽ không an toàn, tường này cao quá trời, thầy cũng lo lắng cho tụi em mà thôi."
Chủ nhiệm Vương nghe vậy bèn gật đầu: "Đúng rồi, các cậu nhìn xem tường cao như vậy làm sao trèo qua được chứ? Chỉ sơ xảy một chút thì có thể gãy chân, đến đó thì ai chịu trách nhiệm đây? Người đau cũng là các cậu, người bị khiển trách là nhà trường, là thầy cô."
"Vâng ạ." Bùi Lĩnh gật đầu: "Thầy nói rất đúng ạ."

Chủ nhiệm Vương thở dài : "Học sinh mấy cậu aiya..."
Bùi Lĩnh ngoan ngoãn chờ thầy dạy dỗ.
"Lần này bỏ đi." Chủ nhiệm Vương phất tay bỏ qua, giọng điệu nghiêm khắc: "Không được có lần sau, nếu lần sau bị tôi bắt được sẽ mời phụ huynh lên đó."
"Mau trở về đi."
Trên đường trở về ký túc xá Trương Gia Kỳ và Chu Hiện như đang trên mây vậy, có chút không dám tin.
"Thầy Vương dễ dàng tha cho tụi mình vậy hả?"
"Không bắt viết kiểm điểm hay trừ điểm lớp luôn? !"
Tuy bình thường Tần Trì Dã cũng chẳng bận tâm đến việc bị phạt hay không nhưng không bị nghe trách phạt vẫn đỡ hơn nhiều.
Ba người đều từng bị bắt, mỗi lần đều bị nghe mắng, chỉ có lần này là được bỏ qua nhẹ nhàng như vậy, đương nhiên họ biết là nhờ ai rồi.

Trương Gia Kỳ thở dài cảm thán: "Đây chính là thế giới của học sinh ngoan đây sao?"
"Cũng quá thoải mái rồi đi." Chu Hiện ngưỡng mộ.
Bùi Lĩnh đả kích: "Đầu tiên phải thi được hạng Nhất, chưa kể trước mặt chủ nhiệm Vương thì đây là lần đầu tôi phạm lỗi, cộng thêm thái độ nhận sai thành khẩn nữa."
"Nhưng lúc trước tôi quỳ xuống cũng rất nhanh mà." Trương Gia Kỳ không hiểu, khi đó cậu ta thiếu điều muốn ôm hôn chủ nhiệm Vương rồi đó.
Bùi Lĩnh lắc lắc hai ngón tay: "Hai điều đầu tiên tôi nói ban nãy là không thể thiếu được."
"..."
"..."
Vẻ mặt của Trương Gia Kỳ và Chu Hiện như nứt ra vậy, nhưng cuối cùng vẫn vui vẻ đồng loạt đáp: "Nói chung đêm nay là nhờ phúc của Bùi thần đó nha."
"Bùi thần quá tuyệt!"
Sau đó họ chia nhau trở về ký túc xá của bản thân.
Trương Gia Kỳ còn đang đắc ý về chuyện trèo tường bị bắt nhưng lại không hề bị phạt, cậu ta vừa bước vào kí túc đã thấy anh Dã nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng.
"? Anh tắm trước đi?" Cậu ta đâu có chọc tới anh Dã đâu ta.
Tần Trì Dã nhìn cậu ta chằm chằm, cảnh cáo: "Hai lần." Sau đó thì đi tắm.
Trương Gia Kỳ đứng yên tại chỗ tự hỏi: "Cái gì hai lần chứ--"
Mẹ nó đừng nói là do hôm nay cậu ta đã gọi hai lần Bùi thần nha - Không phải chứ anh Dã, anh còn nhớ cả số lần luôn hả trời!
Tác giả có lời muốn nói:
Học thần nam thần của chúng ta đều muốn có, hai tay đều muốn cầm hạng Nhất!
Bạn học Tiểu Bùi cố lên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK