• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chín tuổi năm ấy, ta bị bọn buôn người bắt cóc, đưa lên hậu sơn. 

Chúng định bán ta sang Bắc Địch làm nô lệ.

Vì ta dung mạo thanh tú, có thể bán được giá cao, nên bọn buôn người đối xử với ta tốt hơn một chút.

Lũ trẻ khác chịu đói chịu khát, còn ta vẫn được uống chút cháo loãng.

Có một tiểu nam hài gầy trơ xương, suốt ngày sốt cao không ngừng. Bọn buôn người bảo hắn sắp c.h.ế.t rồi, liền quẳng hắn vào góc tối, mặc cho số phận định đoạt.

Ta không biết hắn tên gì, chỉ thấy hắn gầy yếu như con khỉ nhỏ, liền gọi hắn là Tiểu Hầu Tử.

“Tiểu Hầu Tử, uống cháo đi, ta giấu được nửa bát, mau uống đi.”

Ta đút cháo cho hắn, hắn uống vào lại nôn ra.

"Tiểu Hầu Tử, ngươi khó chịu lắm sao?"

Hắn đỏ hoe mắt, khẽ gật đầu:

"Ta… rất nhớ A nương."

"A nương ngươi tên gì?"

"Ta không biết."

"A nương ngươi trông như thế nào?"

"Ta… không biết."

"Ngươi ngay cả dung mạo A nương cũng không nhớ sao? A nương ta xinh đẹp lắm!"

Hắn chớp đôi mắt ướt át, nhìn ta đầy ngưỡng mộ:

"Ta là cô nhi, chưa từng thấy mặt A nương."

Nhìn những giọt lệ to tròn rơi xuống, ta khẽ nói:

"Đừng khóc, Tiểu Hầu Tử."

"Ta không muốn khóc, nhưng lòng ta khó chịu."

Ta thở dài, lấy ra một viên đường quế hoa, nhét vào miệng hắn:

"Lòng đắng thì ăn viên đường, liền ngọt lại thôi."

Về sau, hắn kỳ tích mà khỏe lại.

Lại qua thêm mấy ngày, hắn dẫn ta bỏ trốn.

Chúng ta chạy băng qua rừng núi, ta kiệt sức không chạy nổi nữa, hắn liền cõng ta trên lưng, chân trần chạy mãi, chạy đến nỗi rách da chảy máu.

Hắn quá gầy, từng khúc xương nhô ra khiến ta đau nhói. 

Ta thấy trên trán hắn, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống. Hắn thở dốc, nhưng vẫn cắn chặt răng, quyết không buông ta xuống.

"Tiểu Hầu Tử, ngươi mệt không? Mệt thì nghỉ một lát đi."

"Không, ta nhất định phải đưa cô nương thoát ra. Cô nương ngủ một chút đi, ngủ dậy rồi… sẽ về đến nhà thôi."

Hắn rõ ràng yếu ớt như vậy, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, chỉ mong ta có thể sống sót.

Những ngày tháng lưu lạc ấy, ta đã quá mỏi mệt, liền ngất đi.

Chờ đến khi tỉnh lại, ta đã ở trong phủ.

Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ta vội hỏi bọn họ,

"Tiểu Hầu Tử đâu rồi?"

Đám nha hoàn đều muốn nói lại thôi, ấp úng kể rằng khi phủ binh tìm thấy ta trên hậu sơn, bên cạnh ta không có ai khác.

Mẫu thân nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Hầu Tử nhất định đã chạy về nhà rồi."

Nhưng… hắn làm gì có nhà để về?

 

Về sau, ta vô tình nghe thấy bọn hạ nhân thì thầm bàn tán:

"Bọn buôn người thật ác độc, ngay cả một đứa trẻ nhỏ như vậy cũng không tha, đến một t.h.i t.h.ể nguyên vẹn cũng chẳng còn…"

"Đúng vậy, may mà phủ binh kịp thời đến nơi, nếu không ngay cả tiểu thư cũng…"

Từ ngày ấy, ta thay đổi hoàn toàn.

Ta không còn hoạt bát nghịch ngợm, không còn cười nói vô tư. Ta bắt đầu căm ghét thế gian, bắt đầu đề phòng tất thảy mọi thứ.

Ta cũng không còn ăn kẹo quế hoa nữa.

 

Về sau, ta hành y bố thí cháo tại thiện đường, đôi khi trông thấy một tiểu hòa thượng đứng trên cầu lặng lẽ dõi theo ta. 

Nhưng hắn chưa bao giờ lại gần xin bố thí.

Đó là kiếp thứ hai của Vân Sinh. Hồn phách hắn luân chuyển mà nhập vào thân thể Giác Không. 

Nhưng hắn lại chọn cách không quấy rầy ta.

Khi đó, ta chỉ một lòng muốn thay đổi số mệnh, căn bản chưa từng đặt hắn vào trong tim.

Lúc ấy, trong lòng hắn đang nghĩ điều gì? 

Là đang nguyện hóa thân thành cây cầu đá như A Nan trong truyền thuyết chăng?

 

Về sau, số phận trớ trêu, ta lại bị bọn buôn người bắt đi Bắc Địch.

Giữa đường, chúng bắt thêm một nam nhân trẻ tuổi.

Đó là Vân Sinh, người đã vì cứu ta mà từ bỏ cửa Phật, hoàn tục rời xa sư phụ.

Nhưng ta không nhận ra hắn.

Ta phát sốt cao, mơ màng cảm giác có người nâng ta dậy, giọng nói khẽ khàng vang bên tai:

"Vân Khởi tiểu thư, uống trà đi."

Hắn chăm sóc ta, giúp ta dần khỏe lại.

Nhưng khi ấy, ta đã rơi từ đỉnh cao xuống vực sâu, lòng chỉ tràn ngập bất an về tương lai mờ mịt, đâu có để hắn vào mắt.

 

Bọn sơn tặc bắt được ta, trong khoảnh khắc bị áp giải đi, ta thoáng thấy hắn lao đến, dường như muốn cứu ta.

Thế nhưng, chỉ một nhát đao, hắn gục xuống.

Lúc ấy, ta chỉ nhìn thấy Ô Lặc Hoài.

Hắn c.h.ế.t mà ta chẳng hề ngoảnh đầu lại.

Đó là lần thứ hai Vân Sinh vì ta mà chết, vẫn là lặng lẽ như thế.

 

Về sau, ta gi/ế/t Triệu Phỉ, Vân Sinh lần thứ ba đến bên ta.

Lần này, cuối cùng ta cũng nhìn rõ hắn.

Nhưng hắn lại thấy Ô Lặc Hoài, nghĩ rằng bản thân không xứng với ta, rằng hắn chỉ là một kẻ không quan trọng.

Hắn không muốn ta phải gánh thêm những chuyện xưa nặng nề, đến c.h.ế.t cũng chưa từng hé răng nói về nhân duyên tiền kiếp.

Ta nhìn xuống vực sâu thăm thẳm, đã chẳng còn thấy bóng dáng hắn nữa…

 

Hôm ấy trời trong gió nhẹ, chúng ta đứng trên cầu đá.

Một cơn gió thoảng qua, Vân Sinh chợt hỏi ta:

"Nàng đã từng nghe qua chuyện của A Nan chưa?"

Phật Tổ hỏi A Nan: "Ngươi yêu nàng ấy đến nhường nào?"

A Nan đáp: "Ta nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng rọi, năm trăm năm mưa dầm, chỉ cầu mong nàng một lần đi qua cây cầu ấy."

Vân Sinh khẽ cười, chậm rãi nói:

"A Nan hóa thành cầu đá, ngàn năm sau, khi nàng ấy đi qua, hắn cũng chẳng mong nàng dừng lại.

"Giữa cõi hồng trần mênh mang, chỉ cần thấy nàng bình an, thế là đủ rồi."

 

"A Khê, ta kéo nàng lên!"

Ô Lặc Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, dốc sức kéo ta từ mép vực lên.

Ta cúi đầu nhìn xuống vực sâu hun hút, đoạn, ném quyển Mệnh thư xuống dưới.

Ta không cần nó nữa.

Nhưng bất ngờ, một luồng lực mạnh mẽ kéo ta rơi xuống lần nữa!

Ô Lặc Hoài vội vã túm lấy vạt áo ta.

Gân xanh trên tay hắn nổi lên, cắn răng dồn toàn bộ sức lực giữ ta lại.

Lực kéo kia càng lúc càng lớn.

Nếu hắn không buông tay, e rằng cũng sẽ bị lôi xuống theo ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK